_Chương 3 (1)_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh mắt Kim Trí Tú trở nên cảnh giác và nghiêm túc, giọng nói cũng trầm xuống:

"Chủ thuê nhà."

Hả? Hóa ra là chủ thuê nhà.

"Không biết hỏa lực đối phương ra sao? Chậm thôi!"

Lý Thái Dung cả người sửng sốt. Không phải hắn nghe lầm chứ?

"Không sai, là chủ nhà, theo tiếng hít thở và cái bóng bên dưới, tôi khẳng định chắn chắn là bà ấy. Tôi vẫn còn hai tháng tiền nhà chưa trả nên tuyệt đối không thể để bà ấy biết tôi có ở nhà."

Cô vừa nói vừa quan sát động tĩnh ngoài cửa. Bộ dạng hết sức cẩn thận, dựa vào người hắn.

"Có nhầm không vậy?" Da mặt Lý Thái Dung bắt đầu co quắp lại, ngay cả giọng nói cũng bị đẩy lên thêm mấy đề-xi-ben.

"Trốn cả nửa ngày, hóa ra người cô muốn trốn lại là chủ nhà?"

"Hừ! Nói nhỏ thôi, bị bà ấy nghe thấy thì coi như tôi xong đời!"

Kim Trí Tú đảo đảo mắt, cô gái kì lạ này cần gì phải kích động như vậy chứ?

Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa không khách khí cùng với tiếng hô của chủ nhà:

"Kim tiểu thư! Tôi biết cô có trong nhà. Đừng có mà giả chết, hôm nay nếu còn không nộp tiền nhà thì mời cô dọn ra ngoài cho!"

Kim Trí Tú ôm đầu ai oán:

"Rút cục cũng bị phát hiện!"

Nếu có thể, cô thật sự rất muốn giả chết. Chuyện đến nước này cô cũng đành mở cửa nói cho rõ.

"A? Bà chủ, xin chào! Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới thăm tôi vậy? Hoan nghênh! Hoan nghênh! Mời bà vào trong uống chén trà."

Cô vội mở rộng cửa đồng thời bày ra khuôn mặt tươi cười, nịnh nọt.

Một bà cô thân thể mập mạp vừa nhìn đã biết ngay bị thừa chất dinh dưỡng quá mức thở phì phò bước vào cửa, làm toàn thân nục nịch đầy mỡ cũng lắc lư theo.

"Cô!" Bà chủ nhà một tay chống hông, tay kia chỉ thẳng vào mặt cô chất vấn: "Vừa nãy tại sao không ra mở cửa?" Hai cánh tay mập mạp vung vẩy, tay áo rộng thùng thình như đang phấp phới trước gió.

"Bà chủ, oan cho tôi quá. Khi nãy tôi đứng trên ban công nên mới không nghe thấy thôi."

Cô rất nhanh viện một lý do.

Bà chủ nhà đương nhiên không tin lời cô. Dù sao mục đích hôm nay đến đây là để thu tiền, không cần nói nhiều lời vô nghĩa, bà ta trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:

"Cô mau nộp hai tháng tiền nhà cho tôi!"

"Việc là thế này, tôi cũng đang định đi tìm bà. Trước mắt tôi đang thiết kế bộ sưu tập mùa thu mới nhất, định gửi đi, đến lúc đó chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Chờ sau khi tôi trở thành nhà thiết kế, nhất định sẽ thiết kế một bộ cho bà, đảm bảo cả Đài Loan chỉ mình bà mới có thể mặc vừa."

"Cô đang muốn nói tôi béo phì sao?"

" Không! Không! Không! Sao có thể như vậy, bà suy nghĩ nhiều quá đó thôi."

"Hừ! Lần nào cô chẳng nói như vậy, kết quả thì sao, quần áo cả năm không bán được, tiền thuê nhà tháng nào cũng khất."

Kim Trí Tú đáng thương buồn rầu nói: "Không có cách nào khác! Người ta chỉ là một trợ lí nhỏ bé mà thôi."

"Thế hai tháng tiền nhà đâu?"

"Chuyện này cũng thật khó, đúng lúc tôi vừa mới thất nghiệp, nên..." Những giọt lệ lấp lánh ở khóe mắt cô, run rẩy không ngừng.

"Cái gì? Thất nghiệp! Đùa à! Nơi này không phải chỗ cứu tế bọn thất nghiệp. Không có tiền thì lập tức dọn đi."

Kim Trí Tú hoảng hốt, không phải bắt cô ra ngủ ngoài đường đấy chứ? Nhất định là do bản thân mình giả bộ đáng thương chưa đủ. Không có cách nào khác, từ trước đến nay sở trường của cô chính là giả bộ đáng thương!

"Bà chủ! Đừng như vậy mà. Bà "đại độ lượng"[1], thư thả cho tôi vài ngày được không?"

[1] : 肚量: từ này vừa có nghĩa là độ lượng, vừa có nghĩa là bụng, dạ dày.

"Cô cố ý cười nhạo bụng tôi bự đúng không?"

" Không phải, không phải mà! Thật sự tôi rất kính trọng bà, trong mắt tôi bà rất có 'trọng lượng'".

"Cái gì! Cô còn nói không cười tôi béo hả!"

Oa... oa... Thật oan uổng quá! Cô thật sự không cố ý, chẳng qua là tưởng tượng phong phú một chút, cũng không ngờ rằng bà chủ nhà lại nghĩ đến những từ đồng nghĩa kia.

"Hôm nay cô còn không nộp tiền thuê nhà thì lập tức dọn đi để tôi cho người khác thuê!"

"Oa... oa... Đừng tàn nhẫn như vậy chứ!"
Cô tiếp tục bày ra bộ dáng đáng thương, nước mắt vòng quanh...

"Tôi sẽ nộp!" Lý Thái Dung nói.

Lời nói này làm cả hai người cùng giật mình, ánh mắt kinh ngạc đồng thời hướng về phía hắn.

Kim Trí Tú cho rằng mình vừa nghe lầm, khó tin hỏi lại: "Cô vừa nói cái gì?"

Bề ngoài giống như nữ thần lương thiện kì thực cất giấu thủ đoạn ma quỷ, hắn giơ nanh hướng về phía con mồi "thánh thiện" mỉm cười:

"Tôi muốn thuê phòng này!"
#Mèo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro