Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạo gần đây, mỗi khi cả hai ở gần nhau Ten cảm thấy rất bất an, không phải việc Taeyong làm y không biết, chỉ là y tham lam tới nỗi sợ hắn nói ra rồi cái gì cũng không còn.

Bất chợt hôm nay, khi ngồi trong công ty bàn về mấy chuyện yêu đương của các cô nàng cùng tổ, Ten mới phát hiện rằng hóa ra tình yêu có nhiều dạng như vậy, còn y với hắn thì sao ?

Suốt con đường về nhà y suy nghĩ hết đủ chuyện trên trời dưới đất, vì sao y rõ ràng không yêu hắn nhưng lại không muốn nghe hắn nói về chuyện của mình và Dongman, còn Taeyong hắn tại sao phải che giấu chuyện hắn cùng Dongman?

Thật ra việc hắn cùng với Dongman ở bên nhau Ten đã sớm biết rồi, đại khái là vào một ngày kia, khi mà họ đang cùng nhau mua sắm một ít đồ dùng trong nhà, điện thoại hắn kêu lên, khi mà Taeyong nhìn vào màn hình liền chột dạ che lại phần nào góc nhìn của y rồi mới đi nơi khác nghe điện.

Tiếc rằng chỉ có tên ngốc mới không thể nhìn thấy được tên người gọi tới kia chính là Dongman của hắn.

Không sao, vốn dĩ chẳng sao cả, chỉ cần hắn chưa mở miệng, có thế nào y vẫn sẽ ở lại.

"Đang nghĩ gì thế, tới nhà rồi sao không vào trong đi ?"

Ten đứng ở cửa rất lâu rồi mà không vào, Taeyong quan sát camera bảo an thấy vậy mới rời khỏi thư phòng ra ngoài mở cửa cho y.

"Ừm, áp lực công việc !"

"Nếu vậy, hay là đến..."

Y mệt mỏi cúi đầu cắt ngang lời hắn "Trước vào trong đã !" lời vừa dứt lập tức chen ngang kẽ hở giữa Taeyong và cánh cửa bước vào nhà.

Hắn đi theo phía sau, suy nghĩ gì đó rồi nói "Hôm nay ông nội anh và em về nước, họ có quà cho chúng ta đấy !"

Ten mỉm cười "Vậy sao !"

"Ông bảo chúng ta tối nay có thời gian thì sang nhà ông ăn tối, nhân tiện nhận quà !"

"Ừm!"

Taeyong chau mày, thái độ này của y là thế nào ? Rõ ràng hôm qua đâu có cãi nhau, hay là chuyện gì đã khiến cho y muộn phiền ?

"Em làm sao vậy ?"

Y cũng không hiểu rõ bản thân của mình nữa, chỉ biết là hiện tại lúc nhìn hắn lại cảm giác như đang bị phản bội, tuy nhiên trên thực tế mà nói, bọn họ từ đầu đã có thỏa thuận, yêu hay không yêu, thích hay không thích không phải là vấn đề nữa, mà vấn đề chính là, khi mà Dongman đường đường chính chính quay lại bên cạnh hắn thì đồng nghĩa với việc Ten phải ra đi.

"Em mệt !" y lắc đầu, chối từ sự quan tâm từ Taeyong.

Hắn cũng không thờ ơ giống như trước đây nữa, ngược lại rất biết quan tâm người khác, thấy y như vậy hắn không ngại gọi bác sĩ tới, nhưng vẫn là bị y từ chối.

Quay về phòng, nằm gọn trong chăn bông mà vẫn cảm thấy lạnh lẽo, Ten thở hắt mấy hơi, suy nghĩ rằng rốt cục có nên nói thẳng ra hay không ? Nói cho hắn rằng sự thật về chuyện của hắn và Taeyong y sớm đã biết rồi.

Đêm nay thực sự im lặng, Ten thức dậy sau giấc ngủ ngắn đã là nửa đêm...

2 giờ sáng, khoảng trống bên cạnh vẫn lạnh lẽo chẳng có bóng ai, đèn thư phòng vẫn còn sáng, lấy cớ đi vào nhà bếp lục tìm thứ gì đó ăn khuya vô tình đi ngang thư phòng mà vào trong cùng với hắn.

"Anh vẫn chưa chịu đi ngủ sao ?!" y tiến tới gần bàn làm việc của hắn.

Taeyong rời mắt khỏi mà hình vi tính, nở nụ cười với y rồi đôi tay thon dài lại tiếp tục thoăn thoắt trên bàn phím máy tính "Em ngủ trước đi, anh sắp xong rồi !"

Ten ôn nhu chạm vào vai hắn, tay còn lại vuốt ve mái tóc đen rối nhẹ gợn sóng, mềm mai như bông, cảm giác lành lạnh như một đám mây.

"Vậy em chờ anh được không ?"

"Ngày mai em còn phải đi làm nữa !"

"Không sao đâu mà !"

Hắn suy nghĩ rồi mới gật đầu để y ngồi lại thư phòng chờ đợi, còn mình thì tiếp tục làm việc. Hóa ra cái gọi là gần xong của hắn là lâu như vậy, may mà lúc chiều có ngủ một giấc rồi, bằng không nhất định ngủ gục chỗ này.

"Xong!" tiếng hắn nhẹ nhàng vang lên "Về phòng thôi nào !"

Y giật mình thoát ra khỏi mớ suy nghĩ ngổn ngang trong đầu mình, rút ra được một quyết định...

Về tới phòng, y đẩy hắn ngồi xuống giường trước, chính mình cũng ngồi ngay cạnh đó, lợi dụng hắn không để ý nhanh chóng ngồi lên đùi hắn, khi cả hai đang ở tư thế gần như là dính lấy nhau, mặt đối mặt, Ten rút một phần dũng khi mở lời "Anh tại sao hôm đó ở khu mua sắm lại bỏ đi trước ?"

Hắn khựng lại một chút, sắc mặt không chút biến đổi nhưng thanh âm có điểm trầm hơn so với bình thường một chút "Là thư ký gọi anh về công ty để họp hội đồng !"

Thật muốn hỏi rằng, có thể trùng hợp đến nỗi thư ký của anh cũng tên Dongman sao, nhưng y đã kịp thời dừng lại lời đó của mình "Ừm , vậy sao !"

"Em còn để bụng chuyện đó à !"

Tại sao ? Tại sao hắn lại có thể bình thản như vậy mà đối mặt với y, với tất cả mọi chuyện như thế?

"Không có đâu, khuya rồi, anh ngủ đi !"

Thời khắc cả hai nằm xuống cạnh nhau, Taeyong xoay người nằm nghiêng hướng về phía y, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào y, muốn nói gì đó lại thôi, kết quả chỉ là hai từ "Ngủ ngon !"

Hóa ra câu chúc ngủ ngon ấy cũng làm cho người khác khó chịu như vậy.

Đồng ý rằng y chẳng hề muốn hắn nói ra sự thật để rồi phải ly khai, bất quá hắn cứ che giấu như vậy thì y có thể giả câm giả điếc sao ? Còn có... cả hai người họ sẽ cầm cự được bao lâu cơ chứ ?

Ten biết Taeyong là con người lạnh lùng vô cảm nhưng tuyệt có chính kiến riêng của mình, hắn cũng biết áy náy, vậy nên mới không muốn nói với y rằng hắn thật sự chán ghét cuộc sống hiện tại, hắn muốn ở bên Taeyong, muốn y thức thời rời đi chỗ khác không cần hắn phải bận tâm hay lên tiếng.

Không qua bao lâu, nghe tiếng thở đều đặn từ hắn, y mới tạm buông xuống hết phiền muộn, nhắm mắt lại hòa vào giấc mộng cùng Taeyong...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro