Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay khách tới tiệm mì vô cùng đông, nhưng mà thân ảnh quen thuộc mà y đang chờ mong dường như không có xuất hiện.

Thói quen quả là một thứ vô cùng đáng sợ, nó làm cho y cứ mãi ngóng trông người kia.

"Vị tiên sinh kia có lẽ không tới nữa đâu nhỉ!" Jaehyun từ khi nào đã đứng bên cạnh y, tranh thủ đang lúc vắng khách tán dóc một chút.

Ten giật mình lắp bắp "Ai...Ai cơ chứ?"

"Aish...là cái vị mà thường tới đây ăn mì nè, hôm nay anh ta không tới chắc là do hôm đó cậu quá đáng quá!"

"Quá đáng cái gì?" Y mắt tròn mắt dẹt nghi hoặc.

Jaehyun cười cười huých huých tay y "Còn chối nữa! Rõ ràng cậu nói khó nghe như vậy, là tôi nhất định cho cậu một đấm!"

"Gì??? Làm sao cậu biết tôi nói gì? Nhớ không lầm lúc đó cậu đi lấy đồ cho bà chủ rồi mà!"

Jaehyun kề môi sát tai y, khẽ giọng nói "Là ông bà chủ kể lại cho tôi nghe!"

Ten hít phải một ngụm khí lạnh, sống lưng phút chốc lạnh băng "Ông...Ông bà chủ nói gì???"

Thân biết mình đã quá lời rồi, Jaehyun vội dời đi tầm mắt chú ý của y "A! Có khách có khách! Thôi tôi đi nhe!!!" Nói xong vội vàng chạy đi.

Người vừa vào là tiểu thiếu gia nào đó "Anh ơi có anh Ten ở đây không ạ?"

Jaehyun gật gật đầu, nhóc này còn quen thuộc hơn cả vị tiên sinh kia "Có nha! Anh đi gọi cậu ấy cho!"

Andrew ưng ý gật gật đầu, ngồi một bên chờ đợi, chốc chốc lại cúi đầu nhìn cái gì đó trong túi áo khoác.

"Con trai cậu tới tìm kìa!"

"Hả?"

"Nhóc con lai ấy! Lại tới tìm cậu! Cậu thật sướng nha! Toàn đại nhân vật tới tìm thôi!" Lời nói của cậu nửa đùa nửa thật, tuy nhiên làm cho y phải cười khổ mấy lần.

Vừa thấy mặt Ten, Andrew nhảy xuống ghế chạy tới ôm lấy chân y "Anh Ten!!! Em nhớ anh lắm! Sao mấy hôm nay anh không gọi điện thoại cho em?"

"Anh hơi bận, xin lỗi nhóc nha! Hôm nay em tới tìm anh có chuyện gì vậy?"

"Ưm!" Nhóc con cho tay vào túi áo khoác lục tìm vật gì đó, vừa đúng lúc bà chủ từ trong gian nhà trong bước ra, nhóc con nhìn thấy lập tức ngẩng đầu nở nụ cười lễ phép "Cháu chào bà!"

"Chào! Andrew lại tới tìm anh Ten sao?"

Nhóc con gật đầu, môi mím lại căng thẳng tiếp tục tìm đồ.

Một chiếc hộp thiếc nhỏ được lấy ra "Tặng anh nè!"

Ten nhận lấy, mỉm cười ôn như xoa xoa đầu nhóc "Đây là gì vậy?"

"Anh thử mở ra đi!"

"Kẹo! Hmmm...là chocolate à?"

"Đúng vậy! Đây là chocolate M&M limited edition holiday dispenser, baba chỉ mua cho em hai hộp, em tặng anh 1 hộp, bởi vì em thích anh!"

Thật ra y chẳng hiểu nổi Andrew đang thao thao bất tuyệt cái gì, chỉ biết rằng đây là đại diện cho nhóc rất có hảo cảm với y "Cảm ơn em nha! Anh thích lắm!" Nói rồi đặt lên tóc nhóc một nụ hôn cảm ơn.

Cơn bão vừa qua còn để lại một ít hơi lạnh, nó khiến cho chóp mũi của nhóc con ửng đỏ vô cùng đáng yêu, Andrew nép vào lòng y dụi dụi "Chút nữa em có thể tới nhà anh không?"

"Ừm cũng được! Nhưng mà em phải chờ tới tận khi anh tan ca!"

Nhóc lập tức thoả hiệp "Được!"


Trong lúc chờ đợi, Jaehyun cùng với Ten thay phiên nhau chơi với nhóc, mà chẳng hiểu nổi đĩa đựng ớt xanh có gì thu hút sự chú ý của nhóc như vậy, cả buổi ngồi nhìn nó mà Andrew chẳng hề mất hứng, lại còn thỉnh thoảng cười ngốc.


"Xong rồi! Chúng ta về thôi!"

"Đi nào!"

Rời khỏi tiệm mì cũng đã hơn 8 giờ tối, vòng sang đường lớn, vào cửa hàng 7 eleven ở ven đường mua một ít thức ăn nhanh đóng gói.

Hôm nay tiểu thiếu gia phá lệ đi bộ một quãng đường dài như vậy đều là vì ham vui mà ra, kết quả tới nhà ngón chân út bị sưng phồng cả lên, mặt nhóc đanh lại trông vừa đáng thương, vừa buồn cười.



Taeyong mệt mỏi ném xuống bàn một xấp ảnh chụp có tấm rất rõ ràng, tấm lại mờ ảo không rõ hình ảnh.

Thằng nhóc kia rốt cục là ai? Tại sao cả ngày cứ đeo bám lấy Ten, còn có cha của nó nữa.

Taeyong gửi một tệp hình ảnh sang cho thư kí riêng, ra lệnh "Cậu mau đi lấy thông tin của người này cho tôi!"

"Vâng thưa ngài!" Thư kí cung kính gặp người một góc 90 độ, ung dung tao nhã bước đi ra ngoài, tác phong vô cùng chuyên nghiệp.

Hơn nửa giờ sau, góc màn hình máy tính hiện lên thông báo nhận được mail mới, là thông tin vừa điều tra được. Hiệu suất làm việc của bọn người này quả thực rất tốt, không hổ danh nhân viên tập đoàn thương mại quốc tế SSY.

"Andrew Wilson, quốc tịch Mĩ, con trai độc nhất của Richard Wilson người thừa kế tập đoàn công nghệ INT, cùng với một người phụ nữ gốc Hàn, mẹ của cậu ta đã qua đời vì bệnh ung thư máu. Gần đây Andrew rất thân thiết với một thanh niên người Hàn. Vì cách đây một tháng, Andrew Wilson cùng cha là Richard Wilson tới thăm mộ mẹ, vô tình gặp phải người kia, sau đó có một sự cố khiến họ...§$%&/()$%&/()=%&/(..."

Hoá ra là như vậy, Ten kể ra cũng thực lợi hại, hắn vừa buông tay y ra chưa đầy hai tháng liền tìm được chỗ dựa vững chắc khác. Quãng thời gian 1 tháng trước kia so với thời gian Ten rời khỏi hắn chẳng phải quá khớp sao?

Taeyong nhếch môi, băng lãnh cười nhạt, giống như hắn vừa phát hiện ra được cái gì đó hết sức buồn cười, cảm giác bấy lâu nay mình chỉ bị lợi dụng. Mặc dù khi đó hắn đứng núi này trông núi nọ.

"Chuẩn bị xe, tôi phải ra ngoài!"

"Vâng thưa ngài!" Lại một lần nữa thư ký thực hiện đúng tác phong, cung kính cúi người.

Hắn phất tay "Trước tiên cậu ra ngoài, à còn nữa! Dongman có gọi tới nói với cậu ấy rằng hôm nay lịch họp của tôi kín hết cả rồi nên không có thời gian! Tôi sẽ gọi lại sau!"

----------------------------

Đứng đầu ngõ khu nhà trọ, Taeyong cứ phân vân không biết nên thế nào, hắn nhớ y, hắn muốn hỏi rõ ràng việc này nhưng lại sợ bản thân thất thố.

Quay qua quay lại hắn đã đứng trước cửa nhà y, bàn tay muốn gõ cửa lại thôi, mất hết mấy lần thời gian như vậy mới thanh công gõ cửa.

Taeyong ước gì khi cánh cửa này mở ra sẽ không phải nhìn thấy người nào khác bên trong.

"Là anh? Tôi đã nói anh đừng tới đây nữa, anh cũng đã đáp ứng!"

Rõ ràng tới để nói cho ra lẽ, nhưng mà không ngờ tới "Anh đáp ứng sẽ không tới tiệm mì tìm em nữa, còn ở đây thì...." tự trọng vứt đâu hết cả rồi?"

Ten hừ mạnh "Tôi phi, anh còn ở lại tôi sẽ dùng chổi quét anh đi"

"Em có nói gì đi nữa anh cũng sẽ ở lại đây!"

Đúng lúc này Andrew chạy ra cửa, hai tay ôm chặt lấy chân y. Tò mò ngước nhìn người cao ngất ngưởng đứng ngoài cửa là ai.

Thấy một cảnh này, hắn tròn mắt há hốc mồm 10 giây, sau đó định thần lại chỉ cảm thấy nhóc con này phiền như một con lừa chắn đường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro