1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Có phải đó là người em từng yêu
Người vừa bước ra từ nỗi nhớ
Trong em chỉ toàn những kỉ niệm cay đắng
Em không thể nói một lời
Vì anh không ở đó, chỉ vậy thôi" (*)

Taeyong đột nhiên khựng lại làm đối phương lúng túng, anh nghiêng đầu rồi quay sang để lắng nghe âm thanh lọt vừa lọt vào tai.

'Em có nghe thấy gì không?' Taeyong vẫn ngó nghiêng để tìm lại giọng nói vừa vọng lên rồi biến mất. Bạn gái của anh vẫn còn bất ngờ vì nụ hôn bị cắt ngang đột ngột, tay cô vẫn còn vòng qua cổ anh nhưng cô cũng cố gắng nghiêng đầu để tìm giọng nói lúc nãy.

'Đó là tiếng gì vậy...'

"Chỉ còn lại sự buồn bã vô cùng trong tim
Khi bước ra khỏi cổng soát vé
Mưa đã ngừng rơi trên thành phố này
Lại một buổi đêm chán chường" (*)

'Suỵt.' Taeyong nhắc làm cô gái im bặt. Anh buông tay khỏi người cô, bước ra từ nơi họ đang đứng để tiến về phía phát ra âm thanh, anh bước mỗi lúc một xa hơn làm cô chỉnh sửa lại váy áo đuổi theo.

'Lời bài hát nói về cảm xúc khi gặp lại người yêu cũ hay hình bóng của người yêu cũ ở sân ga sau hai năm, trời đã tạnh mưa nhưng nỗi buồn phủ kín lên màn đêm, một bài hát thật sự buồn nhưng rất hay, rất hợp cho những người không có cuộc hẹn nào vào tối cuối tuần đúng không?' Giọng nói cười một tiếng rồi nói tiếp 'không sao, đã có mình đồng hành cùng các bạn đây, bây giờ là bài hát của nữ ca sĩ nổi tiếng dòng nhạc city pop Mariya Takeuchi – Eki.'

Thay thế giọng nói là tiếng nhạc lên và một bài hát có lẽ đã khá xưa, Taeyong lắng nghe giai điệu một lúc rồi quay lại hỏi.

'Đây là gì vậy?'

'À là chương trình phát thanh của kí túc xá.' Bạn gái của Taeyong trả lời.

'Chương trình phát thanh của kí túc xá, là của các sinh viên làm hả?' Taeyong ngạc nhiên, anh đã học năm tư đại học mà vẫn không biết có chương trình này.

'Đúng rồi, của các bạn ở trong kí túc xá làm đó.' Cô gái gật đầu.

'Họ phát ở đây?' Taeyong vẫn hoài nghi về sự tồn tại của thể loại chương trình này.

'Trên tài khoản instagram của chương trình, họ phát trực tiếp vào tối thứ hai, tư, sáu, sau đó anh có thể nghe lại.' Cô gái cũng ngạc nhiên vì Taeyong lại quan tâm đến chương trình này. 'Chắc phòng nào đó mở hơi lớn.'

'Vậy người vừa nói trước bài hát là ai?' Bài hát đã dần hết, tiếng nhạc nhỏ dần.

'Là phát thanh viên của chương trình...'

'Bài hát này đã kết thúc chương trình của chúng ta hôm nay rồi.' Taeyong im bặt khi giọng nói lúc nãy lại vang lên 'dù có buồn hay vui thì mọi người cũng ngủ ngon nhé, đừng quên gửi lời nhắn đến cho chương trình, chúng tôi sẽ giúp bạn chuyển đến người cần chuyển, nếu không tìm được bài hát, Doie nhất định nhất định sẽ tìm cho bạn bài hát phù hợp với lời muốn nói, bye bye.'

Âm thanh im bặt và không gian lại trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu giữa sân trường rộng.

'Doie... là tên cậu ta à?' Taeyong nhíu trán, không thể hình dung nổi người vừa nói như thế nào.

'Là kiểu nghệ danh, bạn ấy cũng là sinh viên ở trong kí túc xá.' Cô gái càng lúc càng thấy làm lạ vì sự quan tâm của Taeyong dành cho chương trình phát thanh này, bản thân cô chẳng mấy khi nghe.

Taeyong cứ đứng yên nhíu trán, trông anh đang rất suy tư khiến cô gái một lúc sau mới lên tiếng 'Taeyong?'

Taeyong mất một lúc mới bứt khỏi dòng suy nghĩ mà có lẽ không phải nhờ tiếng gọi của bạn gái, anh nói mà không nhìn cô.

'Anh có việc cần làm bây giờ, em về trước nhé, hôm sau gặp lại.'

Cô gái định nói gì đó nhưng Taeyong đã bỏ đi trước, chẳng buồn nhìn lại.

.

Taeyong chạy về phòng của mình, mở cửa, cởi áo khoác ném bừa lên giường, bật điện thoại lên tìm trang của đài phát thanh kí túc xá, một tài khoản instagram có vài ngàn lượt theo dõi hiện lên, anh bấm vào, ngay trên đầu là một video không có hình với tựa đề: chương trình tối thứ sáu ngày 24-9. Taeyong ấn vào và giọng nói lúc nãy vang lên.

Taeyong yên lặng nghe hết 45 phút của chương trình phát thanh chỉ gồm những lời nhắn gửi, tán tỉnh của các sinh viên trong kí túc xá, đôi lúc người nhắn gửi kèm bài hát, đôi lúc phát thanh viên Doie tự chọn bài. Với bài hát nào cậu ta cũng nhận xét lời, thậm chí có những bài lời lẽ vô cùng ngớ ngẩn Doie cũng có thể nói một cách văn hoa.

Taeyong nghe hết, kéo xuống bấm vào chương trình trước nhưng không phải chương trình nào Doie cũng làm phát thanh viên mà có 2 hoặc 3 người thay nhau. Taeyong chỉ nghe các chương trình có Doie, anh còn like và chia sẻ lại các chương trình đó. Sau khi nghe xong chương trình thứ hai, anh bật máy tính, mở một tệp tin và bắt đầu viết.

Đêm đó Taeyong nghe hết toàn bộ các chương trình có phát thanh viên Doie và viết được gần 20 trang kịch bản, chỉ dừng lại khi mắt không thể mở nổi lúc gần sáng.

.

'Nay anh không đi học à?' Cửa phòng bật mở kèm ánh sáng chói mặt ập vào.

'Mới ngủ được chút, đóng cửa lại đi.' Taeyong nói.

Bạn cùng phòng của Taeyong sau một đêm không về như thường lệ liền đóng cửa, thay quần áo trong ánh sáng mờ mờ rồi cũng leo lên giường của mình đánh một giấc. Khi Taeyong tỉnh dậy đã đầu giờ chiều, anh bước sang giường đối diện đá vào chân người kia.

'Ten, dậy đi, chiều có tiết.'

'Muốn nghỉ quá.' Bạn cùng phòng vặn vẹo dưới chăn.

'Muốn rớt hả?' Taeyong nhắc đến cái môn của giáo sự họ Kim nổi danh qua bao đời với biệt hiệu "dũng sĩ diệt sinh viên.' Quả nhiên vừa nghe thấy Ten lập tức bật dậy.

Taeyong học năm tư khoa đạo diễn, năm sau là tốt nghiệp nên ít phải lên lớp nhiều mà chủ yếu thực hành. Ten học năm ba khoa biểu diễn, vẫn còn trong giai đoạn giải quyết hết các môn đại cương nên cậu ta mới quay về kí túc xá.

Taeyong cầm điện thoại lên mới thấy cuộc gọi nhỡ của bạn gái, anh định gọi lại nhưng không có tâm trạng nên lại thôi, nhét vào túi. Ten thay đồ xong, cả hai cùng lên giảng đường.

Taeyong tự nhận mình là người khá để ý đến ngoại hình, nhưng chẳng là gì so với Ten, đã ưa ăn diện còn học khoa biểu diễn nên hễ ra khỏi cửa là lồng lộn như minh tinh đi thảm đỏ, từ đầu đến chân toàn đồ hiệu, tóc tai chải chuốt, phụ kiện đầy đủ. Ten đẹp trai, ăn hình nên mới năm nhất đã được mời làm người mẫu, từ chụp ảnh đến quay quảng cáo, trong trường từ sinh viên đến giảng viên nếu làm phim ngắn, phim tốt nghiệp, phim dự thi... đều muốn mời cậu ta, đi đường rất hay được mời làm thực tập sinh, nghệ sĩ. Do Ten thích làm người mẫu và gia đình không thích cậu ta theo nghề này, yêu cầu tốt nghiệp mới đóng phim chuyên nghiệp nên Ten chỉ đóng phim trong trường. Tuy vậy lời mời chào vẫn đến tới tấp. Ten thuê hẳn nhà gần trung tâm để tiện đi làm, đi chơi, hẹn hò, môn nào quan trọng mới đi học.

'Cậu có biết kí túc xá có chương trình phát thanh không?' Taeyong hỏi khi họ bước vào khu giảng đường kéo theo ánh mắt của bao người, đặc biệt dán lên Ten khi hôm nay cậu ta mặc áo thun đen, quần jean đen, áo khoác da màu trắng nổi bần bật, đeo hoa tai một bên hình mỏ neo, nước hoa cách xa 5m vẫn ngửi thấy, thơm nhưng không nồng.

'Em có biết nhưng chưa nghe bao giờ, sao thế?'

'Hỏi thế thôi, hôm qua tình cờ nghe thấy.' Taeyong đáp rồi vẫy tay đi về phía thư viện.

Bản thân Taeyong từng làm mấy việc như người mẫu hay đóng phim, nhưng anh không coi đó là việc chính mà chỉ muốn trải nghiệm để tích lũy vốn sống. Anh học khoa đạo diễn và cũng tự viết kịch bản cho phim của mình. Vài phim ngắn của Taeyong được thầy cô đánh giá cao, có phim còn được giải trong cuộc thi nghệ thuật. Phim tốt nghiệp rất quan trọng với sinh viên ngành đạo diễn, là thước đo để đánh giá tài năng, có thể tiến xa trong ngành hay không phải bắt đầu từ bước đi này. Taeyong lập kế hoạch sẽ hoàn thành kịch bản trong năm nay. Anh muốn phim tốt nghiệp của mình phải thật ấn tượng, độc đáo. Taeyong cũng không vội làm việc sau khi tốt nghiệp dù được các thầy cô giới thiệu đến đài truyền hình hay công ty phim ảnh, anh muốn sau khi tốt nghiệp sẽ đến Mỹ du học thêm về điện ảnh. Còn sau đó thì vẫn chưa tính đến.

Các phim tốt nghiệp của sinh viên thường chọn một chủ đề không quá khó để thực hiện, chủ yếu để thể hiện khả năng kể chuyện và sắp xếp hình ảnh. Taeyong không muốn đi theo lối mòn đó, anh muốn có một câu chuyện riêng biệt, đào sâu vào nội tâm và từng tiểu tiết nhỏ. Taeyong viết một câu chuyện đã ấp ủ từ lâu, về một bộ phim độc diễn nhưng diễn viên không có lời thoại nào, ngược lại lời thoại lại phát ra từ một cái máy, là âm thanh được thu lại để dẫn dắt nhân vật.

Taeyong vào thư viện, lục tìm các tài liệu liên quan để viết kịch bản. Nhân vật trong kịch bản là một người đột nhiên mất trí nhớ, hoàn toàn không nhớ bất kì điều gì về bản thân, bên cạnh anh ta chỉ có một cái máy ghi âm và lời dặn chỉ được mở từng file vào đúng ngày giờ ghi trong tên file. Từng file được bật lên, một giọng nói rất quen nhưng nhân vật chính không thể nhớ ra đưa ra các hướng dẫn để anh ta làm theo và từ đó lần theo manh mối khám phá sự thật về bản thân.

Taeyong có đã cốt truyện chính trong đầu, vạch rõ những gì anh muốn viết nhưng dù muốn vẫn không thể nào viết ra ưng ý. Taeyong chưa nghe được giọng nào ưng ý nên anh không thể viết được những gì muốn viết trong đầu cho đến tối hôm qua. Taeyong đã giật mình khi nghe giọng nói của phát thanh viên "Doie". Một giọng nói vô cùng cuốn hút, dễ nghe, ấm áp nhưng có thể đổi tông lạnh lùng, giọng nói của người ở quãng giữa trẻ con và trưởng thành, chính là giọng nói mà Taeyong tìm kiếm bấy lâu. Doie có vẻ mới làm phát thanh viên cho chương trình không lâu, chỉ có 10 chương trình có cậu ta. Giọng nói của cậu ta biến đổi theo từng bài hát, khi giới thiệu bài hát vui vẻ cậu ta sôi nổi, pha trò làm người nghe bất giác cười theo, với bài hát buồn giọng trầm xuống, da diết hơn. Taeyong cũng chắc chắn lời giới thiệu bài hát là do cậu ta viết vì trong chương trình của người khác, lời giới thiệu ngắn gọn, nhạt nhẽo chứ không bay bổng văn thơ như vậy.

Taeyong cầm tài liệu về bàn, mở máy tính, cắm tai nghe, bật lại chương trình phát thanh tối qua và bắt đầu viết. Một tiếng trôi qua, anh ngừng lại khi Doie đọc một bài thơ do cậu ta tự sáng tác tặng một thính giả tâm sự vừa chia tay người yêu.

"Chỉ biết hôm xưa, một buổi chiều
Cùng người trò chuyện chẳng bao nhiêu
Người đi, tôi thấy sao mong nhớ
Và cảm quanh mình nỗi tịch liêu" (**)

Taeyong nhìn vào những gì mình vừa viết, lòng xao động không thôi. Anh đã mô tả tất cả những cảm nhận của anh về giọng nói của Doie vào kịch bản, thậm chí còn thêm cả bài hát mà cậu ta giới thiệu làm nhạc đệm nữa. Taeyong nhận ra anh đã tìm thấy "chàng thơ" của mình.

(*) Lời bài hát Eki của Mariya Takeuchi
(**) Tác giả Thu Hồng, trích Thi nhân Việt Nam

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro