17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Taeyong ra khỏi phòng đã thấy Johnny đứng ở góc hành lang, một lúc sau Ten cũng bước ra, cả hai nhìn nhau rồi im lặng kẻ trước người sau đến trường.

Taeyong không hiểu nổi hai người này đang làm gì nữa, chẳng biết cãi nhau vì cái gì, giận hờn ra sao mà giờ như đang đóng phim không bằng. Johnny sẽ xuất hiện khắp mọi nơi có mặt Ten nhưng luôn giữ khoảng cách, Ten không tránh né nhưng cũng không nói tiếng nào, hai người cứ vậy đến trường, lúc về kí túc xá thì Johnny lại đứng dưới sân đến giờ giới nghiêm mới ra về.

'Anh chẳng biết hai đứa nó chơi trò gì.' Taeyong nói với Doyoung qua điện thoại 'một đứa đứng trồng cây si dưới sân, đứa kia ngồi ngẩn người trong phòng, nhìn thôi đã thấy mệt.' Tiếng cười vui vẻ của Doyoung vọng qua điện thoại làm Taeyong cười theo 'mai mấy giờ em về đến kí túc xá?'

'Chắc khoảng tối.'

'Tối mai anh phải dựng phim không đón em được, về thì đến chỗ anh.' Cuối cùng Doyoung đã kết thúc kiến tập và trở lại trường, Taeyong chỉ muốn gặp cậu chứ chẳng muốn nhìn mặt cặp đôi kia nữa.

.

Dựng phim kết thúc lúc chín giờ, Taeyong gọi điện cho Doyoung, cậu vừa xuống xe trước cổng. Anh đóng cửa phòng dựng, rảo bước nhanh về kí túc xá, băng ngang qua khoảng sân rộng. Một người đang kéo va li, âm thanh cành cạch vang lên trong không gian yên tĩnh, là Doyoung.

Taeyong định lên tiếng gọi thì Doyoung đi chậm lại rồi rẽ vào góc sân, nơi có người ngồi trên băng ghế đá dưới cột đèn.

'Lâu rồi không gặp.' Doyoung vừa nói vừa cười với Johnny.

Taeyong luôn tò mò Doyoung và Johnny sẽ cư xử thế nào khi gặp nhau vì cậu nói cả hai đã tranh cãi dữ dội và "ghét nhau hơn cả kẻ thù" khi chia tay. Johnny có vẻ bất ngờ khi thấy Doyoung, từ từ đứng lên.

'Đã nghe qua về chuyện của anh với Ten.' Doyoung cười với vẻ rất lạ mà Taeyong chưa từng thấy qua 'cũng không ngạc nhiên, chuyện đó sớm muộn cũng đến thôi, chỉ là lại xảy ra với người mà anh yêu thật lòng' Doyoung lại cười 'tôi có nên nói đáng đời không?'

Taeyong há hốc miệng, anh không thể ngờ Doyoung lại có thể độc miệng như vậy nhưng sau đó anh thấy cậu quá thú vị và có nhiều mặt mà anh không ngờ đến, thậm chí ngay cả lúc này trông cũng rất đáng yêu.

Johnny chẳng nói được gì, Doyoung liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi nói tiếp 'trước giờ cứ nghĩ anh thông minh, vậy mà cũng không nhìn ra được.' Johnny lẫn Taeyong đều chăm chú nhìn cậu 'Ten nếu thích có thể thuê nhà bất kì đâu, vậy mà vẫn ở trong kí túc xá, không phải là cho anh cơ hội sao? Người ta đã tuyệt tình rồi thì anh đừng hòng thấy mặt.' Doyoung liếc nhìn đồng hồ lần nữa, nắm tay kéo vali 'chắc chắn chuyện này là lỗi do anh, vậy mà còn không chịu bỏ cái tôi của mình xuống xin lỗi người ta?' Cậu nói rồi kéo vali đi thẳng, để lại Johnny vẫn đứng ngẩn người.

.

Nhìn thấy Taeyong, Doyoung bước nhanh hơn, bánh xe vali cọ trên nền đất cành cạch, càng đến gần cậu càng đi nhanh cuối cùng dừng lại buông tay ôm chầm lấy anh.

'Sao lại về tối vậy?' Taeyong vòng tay qua vai Doyoung.

'Đến tận sáng nay vẫn còn phải xin kí tá giấy chứng nhận hoàn thành kiến tập.' Doyoung hơi nhăn mặt 'thủ tục hành chính lúc nào cũng thế.'

Taeyong nhìn Doyoung với dáng vẻ đáng yêu ngày thường mà không thể không nghĩ tới hình ảnh lúc nãy, anh đưa tay gõ lên trán cậu 'anh không ngờ em cũng ác khẩu ghê, làm cho Johnny không nói được tiếng nào.'

Doyoung bật cười thành tiếng 'anh thấy rồi hả? nhìn Johnny như vậy em vui lắm, cuối cùng anh ta cũng có ngày này.'

Taeyong dở khóc dở cười trước một Doyoung nhớ lâu thù dai 'em với cậu ta cãi cái gì mà ghét nhau đến vậy chứ?'

'Chuyện nhỏ thôi.' Doyoung nhún vai 'lúc chọn ảnh để gửi đi thi em và anh ta bất đồng ý kiến, cũng chẳng có gì đáng kể nhưng anh ta lại tự mình quyết định, mặc kệ ý kiến của em và những người khác, em không quan tâm anh ta chọn tấm nào, đó là chuyên môn của anh ta, nhưng em không thích người khác áp đặt ý kiến lên mình, không xem trọng ý kiến của em.'

'Ra là vậy' Taeyong gật gù. Doyoung bình thường có vẻ hòa nhã nhưng là người rất có chính kiến, hơn nữa cậu thông minh, được thầy cô ưu ái, bạn bè nể phục dĩ nhiên cái tôi rất lớn, gặp một Johnny cũng có cái tôi to không kém lại thích áp đặt, không cãi nhau mới là lạ.

'Ten vẫn còn ở trong phòng, để anh đưa em về phòng cũ.' Taeyong cầm lấy vali của Doyoung.

'Về phòng anh đi.' Doyoung cười 'thấy em chắc là cậu ấy sẽ ra ngoài thôi, bên ngoài cũng không phải không có chỗ để đi mà.'

Taeyong bật cười trước đầu óc ranh mãnh của Doyoung 'nói vậy nhưng em vẫn muốn giúp Johnny.'

'Không phải' Doyoung dựa sát vào người Taeyong nói khẽ 'là em muốn ở cạnh anh.'

Taeyong nghĩ anh chết chắc rồi vì mỗi lúc lại lún sâu vào Doyoung hơn một chút, không có cách nào thoát ra được. Nhưng dù sao đi nữa anh cũng tình nguyện không muốn thoát ra.

.

Johnny gửi cho Ten một tin nhắn, bên trong chỉ có vỏn vẹn đường link dẫn đến một trang web. Ten bấm vào, là trang web riêng của anh, đăng tải những bức ảnh chụp của anh và ngay đầu trang, trên cùng là tấm ảnh không được gửi đi thi. Ten nhìn chăm chú vào tấm ảnh đó rồi kéo xuống, trang web đăng tải hầu hết ảnh Johnny đã chụp. Các bộ ảnh được sắp xếp theo thứ tự chủ đề và ảnh của Ten ở khắp nơi, từ bộ ảnh chụp đêm hội của khoa, đến ảnh cho thương hiệu, ảnh chụp bài tập, ảnh chụp cho lớp, ảnh chụp không mục đích cụ thể và ở một mục riêng là bộ ảnh dự thi với mấy chục tấm, có cả những tấm Ten chưa thấy qua. Gọi là trang web của Johnny nhưng nếu không có mấy dòng giới thiệu thì giống như trang web hình ảnh của riêng Ten hơn.

'Anh có thể nói chuyện với em một chút không?' Johnny nhắn.

Ten đọc xong, không trả lời mà ra khỏi phòng, Johnny đang ngồi bệt ở sân, mắt đăm đăm nhìn điện thoại. Ten đứng yên nhìn anh, cậu chưa bao giờ nghĩ về ai hay chuyện gì nhiều như mấy ngày qua. Lần đầu tiên cậu bình tĩnh suy xét về chuyện của họ, về tình cảm của cậu dành cho Johnny. Cậu cứ nhìn anh cho đến khi Johnny ngẩng đầu lên, thấy cậu anh vội vàng đứng bật dậy chạy lại nhưng chỉ dám đứng cách một khoảng.

'Anh mới lập trang web à?' Ten hỏi.

Johnny gật đầu 'mọi người đều nói nếu anh đi theo con đường nhiếp ảnh chuyên nghiệp thì nên làm một trang web để giới thiệu các bức ảnh của mình, anh lúc đó cho rằng mình không có nhiều ảnh đẹp để đăng tải và...' anh ngập ngừng 'anh không muốn đăng ảnh của em.' Johnny nhìn thẳng vào mắt Ten 'em nói đúng, anh phải tin vào em, tin vào tình cảm của chúng ta, nếu anh cứ tiếp tục trẻ con ích kỉ như vậy sẽ chẳng đi đến đâu cả, em đâu phải chỉ của riêng anh, anh cũng thể giấu giếm em, anh phải giúp em tỏa sáng, được nhiều người biết đến hơn.'

Johnny có lẽ đã nghĩ rất nhiều mới có thể nói ra những lời này, Ten cũng đã suy nghĩ, nếu anh không thay đổi thì sao? Liệu cậu có chịu thay đổi vì anh không? Nhưng cả hai người họ đều phải cố gắng thay đổi vì đối phương nếu tiếp tục còn muốn ở bên nhau.

'Em từ trước đến giờ chưa từng gắn bó quá lâu dài với ai, cũng không nghĩ sẽ yêu một người nhiều đến vậy, có thể anh nghĩ rằng em hời hợt trong tình cảm và dễ thay đổi nhưng em thật sự yêu anh, em đã nghĩ đến tương lai em và anh đi khắp cùng trời cuối đất để tạo nên những bức ảnh đẹp.' Ten bước lại gần, đưa tay chạm vào mặt Johnny.

'Anh cũng đã nghĩ đến tương lai đó nhưng không dám nói ra vì sợ em sẽ không muốn.' Johnny thì thầm, áp mặt vào lòng bàn tay Ten.

'Em nghĩ từ giờ chúng ta nên nói với nhau nhiều hơn, để đối phương biết suy nghĩ của mình.' Ten nhìn mái tóc dài đến che cả mắt của Johnny, trông anh khá lôi thôi, đâu còn hình ảnh nhiếp ảnh gia phong độ ngày thường và cậu cũng chợt nhớ ra mấy ngày qua bản thân cũng không chải chuốt như bình thường. 'Hai chúng ta trông bê bối thật.' Ten bật cười và Johnny cũng cười, vươn tay kéo cậu vào lòng.

'Anh nhớ em quá.' Johnny thở một hơi thật dài, chạm môi vào cổ Ten.

'Đi về thôi.' Ten vỗ vỗ vào lưng Johnny 'Doyoung đã về, Taeyong muốn tống cổ em đi lắm rồi, với lại trang web đó...' Ten nghiêng đầu nhìn Johnny 'em muốn chỉnh sửa lại bố cục và sắp xếp cho đẹp hơn.'

'Được, em muốn làm gì cũng được.' Johnny cũng nghiêng đầu chạm vào môi cậu 'từ bây giờ tất cả đều theo ý em.'

Hai con người khác biệt đến với nhau chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn, giữa Ten và Johnny vẫn còn những điểm bất đồng, nhưng cậu nghĩ chỉ cần cả hai chịu mở lòng, nói ra những suy nghĩ trong đầu thì chuyện gì cũng có thể vượt qua, và bởi vì yêu nên có thể bao dung và tha thứ cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro