7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Rốt cuộc thì em cũng chỉ ham muốn có được sự chú ý của anh, chứ em nào mong ngóng trái tim anh
Có lẽ chỉ là vì em ghét phải nghĩ đến cảnh anh sánh vai bên người mới mà thôi
Em chỉ ước ao nhận được sự chú ý, anh đã biết chuyện này ngay từ khi cuộc tình đôi ta bắt đầu
Em chỉ đang tìm cách chắc chắn rằng anh sẽ chẳng thể nào vượt qua nỗi đau mất em mà thôi" (*)

Tiếng nhạc từ một phòng nào đó mở hơi lớn vọng đến tai Taeyong lúc anh về kí túc xá. Chợt nhớ ra tin nhắn lúc chiều, Taeyong mở điện thoại ra xem, thông báo của khoa đạo diễn gửi đến các sinh viên về một cuộc thi. Taeyong đọc kĩ tin nhắn, ngồi xuống bàn, mở cuốn sổ ghi chép. Hình ảnh những ngón tay của Doyoung vẫy vẫy và bóng cậu đổ dài trên mặt đường và khung cảnh anh đã mơ đi mơ lại nhiều lần, Doyoung ngồi cạnh bệ cửa sổ cắm cúi viết, bên ngoài ban công những bông thạch thảo tím ngắt đung đưa, tóc của cậu cũng khẽ lay động. Taeyong mở máy tính và bắt đầu gõ.

.

Ten đã làm việc với nhiều nhiếp ảnh gia nhưng chưa từng có ai cho cậu cảm giác sau mỗi lần bấm máy sẽ còn có thể làm tốt hơn nữa như Johnny. Trong suốt quá trình chụp ảnh, Johnny không nói nhiều, chỉ lên tiếng khi cần thiết, anh cũng không chỉ đạo hay ra lệnh, chỉ dẫn nhẹ nhàng nhưng ý tưởng lại rất độc đáo, ấn tượng. Chỉ một bộ ảnh thông thường của một hãng thời trang không mấy tên tuổi nhưng Ten thấy ảnh chụp còn đẹp hơn cả mấy thương hiệu lớn. Dưới ống kính của Johnny cậu thấy mình còn đẹp hơn bình thường.

'Đúng rồi, nghiêng qua một chút, Ten làm tốt lắm.' Johnny nói và Ten hớn hở chạy lại. Johnny hạ ống kính cho cậu xem ảnh vừa chụp.

'Đẹp quá.'  Ten xuýt xoa.

'Chụp cho em dĩ nhiên là đẹp rồi.' Johnny cười rút khăn đưa cho Ten 'lau mồ hôi đi.'

Đứng dưới nắng làm Ten đổ mồ hôi nhưng cậu không hề thấy mệt, ngược lại còn phấn khích hơn cả ngày thường nên chẳng để ý đến cái khăn của Johnny mà tiếp tục xem ảnh. Johnny nhẹ nhàng thấm mồ hôi trên trán Ten.

'Ảnh hôm nọ đã sửa xong, em có muốn xem không?' Johnny hỏi.

'Xong rồi ư? Muốn xem liền quá.' Ten lại càng háo hức hơn, cậu nhất định sẽ lồng khung mấy tấm ảnh đó treo trong nhà.

'Nhà anh gần trường, ghé qua lấy ảnh cũng tiện.' Johnny nói và Ten lập tức đồng ý.

.

Nhà của Johnny tuốt trong một con hẻm vừa dài vừa ngoằn nghoèo nhưng lại khá rộng, anh nói thuê nhà rộng để có phòng riêng làm buồng tối.

'Chụp bằng máy kĩ thuật số rất tiện nhưng chụp bằng phim luôn có cảm giác nghệ thuật và đẹp hơn.' Johnny nói.

'Đúng vậy.' Ten gật đầu đồng tình, vì làm người mẫu nên cậu cũng có chút ít kiến thức về máy ảnh 'em cũng rất thích được chụp bằng phim.'

'Lần sau sẽ chụp cho Ten bằng máy phim.' Johnny nhìn Ten khẽ cười 'ống kính Leica anh đặt mua từ nước ngoài vừa mới về, loại chuyên dành chụp chân dung.'

'Thật sao?' Hãng máy ảnh nổi tiếng này nghe là đã biết xịn rồi 'em trông đợi quá.'

Nhà của Johnny có hai phòng, một phòng làm buồng tối, phòng còn lại để giường, bàn, tủ quần áo và kệ đựng máy ảnh, ống kính, album. Trong lúc đợi Johnny in ảnh, Ten lấy một album ảnh lật xem. Johnny chụp rất nhiều loại từ ảnh phong cảnh đến ảnh sự kiện, nhưng nhiều nhất vẫn là ảnh chân dung, trong đó có một bức ảnh làm Ten đặc biệt chú ý. Trong ảnh một người đứng dựa vào lan can nhìn ra bờ sông, ảnh chụp từ xa, người trong ảnh lại đứng nghiêng nên anh không nhìn rõ mặt nhưng có cảm giác hơi quen. Tấm ảnh chụp bằng phim trắng đen, người nọ - là một thanh niên còn rất trẻ - mặc một bộ trang phục thời trang, biểu cảm trên mặt lạnh lùng xa cách nhưng làm người khác bị thu hút không cưỡng lại được. Ảnh đẹp và rất nghệ thuật, Ten ao ước mình có thể có một tấm ảnh như thế.

'Được rồi đây.' Johnny lên tiếng và Ten đóng album lại, cầm mấy tấm ảnh vừa in xong.

'Đẹp thật.' Ten thốt lên khi thấy tấm ảnh cậu thích nhất, chụp cận mặt rõ những giọt mồ hôi trên trán.

'Vì là Ten mà nên ai chụp cũng đẹp thôi.' Johnny nói.

'Không có đâu, nhiều người chụp xấu muốn chết.' Ten bĩu môi.

Johnny bật cười, mắt không dời khỏi Ten đang chăm chú xem ảnh 'anh nhờ em một việc được không?'

'Nếu có thể làm được em nhất định sẽ cố hết sức.' Ten nghiêm túc nói.

'Anh sắp tham gia cuộc thi ảnh, em có thể làm người mẫu cho anh không?' Johnny nói.

'Thật sao?' Ten mở to mắt. Johnny muốn cậu làm mẫu cho anh trong cuộc thi của một tạp chí lớn ư?

'Nếu em bận...'

'Dĩ nhiên là được.'  Ten đặt tay lên vai Johnny 'em rất hân hạnh.'

Johnny liếc nhìn bàn tay của Ten trên vai mình 'anh nhất định sẽ chụp những tấm ảnh đẹp nhất.' Bàn tay anh đặt lên tay Ten nhưng cậu không để ý, trong đầu lúc này chỉ là những tấm ảnh tuyệt đẹp của Johnny sẽ chụp cho mình.

.

Taeyong đóng cửa ở trong phòng suốt hai ngày liền để viết kịch bản, phân cảnh quay. Anh chẳng rõ tại sao lại gấp gáp đến thế, thời hạn nộp tác phẩm dự thi còn xa và theo dự tính của anh chỉ cần quay một ngày là xong. Taeyong vừa viết vừa suy nghĩ về những chuyện xảy ra chỉ trong một thời gian ngắn ngủi. Anh hiểu rõ một số chuyện và mơ hồ trước những điều vừa muốn vừa sợ câu trả lời. Phim ngắn đã hoàn thành, chỉ trừ Taeil nhắn tin rủ đi chơi thì chẳng có động tĩnh gì từ Doyoung. Với cậu có lẽ anh chỉ là một người cộng tác trong một bộ phim mà thôi. Taeil lo lắng Taeyong chỉ là một người khác để Doyoung có cảm xúc sáng tác, vậy mà giờ đây anh có thể còn chẳng được cậu để mắt đến, không xứng để cậu giả vờ. Nghĩ đến việc Doyoung gặp gỡ một kẻ nào đó, cười nói và nhìn bằng ánh mắt tình ý – dù chỉ là giả vờ - cũng làm bao tử anh sôi lên. Cậu không được làm thế - cho dù anh chẳng có quyền gì – nhưng cậu không được phép.

"Anh là kẻ say mê nhưng nhút nhát
Không hiểu giùm em lại nỡ cho anh
Là không yêu, là một kẻ vô tình;

Anh tức quá đem lòng ao ước tệ;
Rồi anh chết, anh chết sầu, chết héo
Linh hồn anh thất thểu dõi hồn em
Và ở đâu kia, ở cõi đời đêm
Chắc em chẳng nghi ngờ tình anh nữa..." (**)

Taeyong bật chương trình phát thanh của kí túc xá, giọng nói của Doyoung vang vào tai và liệu anh còn có cơ hội nghe giọng cậu trực tiếp nữa không. Và cậu lại đọc thơ, Taeyong chẳng rõ là của người khác hay do cậu sáng tác nhưng những câu thơ làm anh bật cười khi nghĩ đến bản thân mình. Chương trình phát thanh kết thúc, căn phòng lại chìm vào im lặng, Taeyong nhìn kịch bản vừa viết, bấm nút in, kẹp những trang giấy vào nhau rồi bước ra khỏi phòng.

Taeyong nhắn tin xong, nhét điện thoại vào túi, ngẩng đầu nhìn tòa nhà trước mắt. Anh chẳng biết Doyoung ở phòng nào và cũng chưa đến phòng cậu. Doyoung làm thơ thế nào trong căn phòng đó? Hoặc khi có cảm xúc thì cậu bất chấp hoàn cảnh xung quanh?

Có tiếng bước chân và Doyoung gấp gáp chạy đến 'anh tìm em?'

Doyoung dừng trước mặt Taeyong, mặt lộ vẻ ngạc nhiên khi anh không đáp, chỉ đưa cậu xấp giấy. Dù vậy cậu vẫn cẩn thận đọc dưới ánh đèn của sảnh kí túc xá. 'Hay quá.' Doyoung thốt lên khi đọc xong. 'Rất cảm động, nhất là động tác cuối.' Cậu giơ tay lên rồi hạ xuống 'phim của anh nhất định rất hay.'

'Em có muốn đóng phim của anh không?' Taeyong hỏi, không hề ngại ngần nhìn chăm chú vào Doyoung, mắt cậu mở to, môi hơi hé ra.

'Anh muốn em đóng phim này?' Doyoung vẫn còn bất ngờ 'nhưng em chưa đóng phim bao giờ.'

'Chỉ là một đoạn phim ngắn, không đòi hỏi nhiều kinh nghiệm diễn xuất, lúc viết kịch bản anh đã hình dung em trong các cảnh quay.'

Mặt Doyoung hơi đỏ lên, cậu cúi đầu ngại ngùng rồi ngẩng lên khẽ cười 'em sẽ cố gắng, nhờ anh chỉ bảo thêm.' Taeyong nhìn cậu và Doyoung không né tránh ánh mắt anh. Một vài phút trôi qua cậu chợt thốt lên 'anh chưa cạo râu kìa.' Doyoung nói như thể chuyện gì lạ lắm.

Taeyong đưa tay sờ cằm 'hai ngày nay mải làm nên quên mất.'

'Em chưa bao giờ thấy anh thế này.' Doyoung cười toe 'anh lúc nào cũng trông như thần tượng ấy.'

'Thế à.' Taeyong thở dài 'vậy là anh đã đánh mất hình tượng của mình rồi.'  Taeyong nói và cả hai bật cười thành tiếng.

Cho dù giả vờ thì em cũng chỉ được làm thế trước mặt anh.

.

Hội chữ thập đỏ tổ chức một cuộc thi sáng tác phim ảnh động viên, khuyến khích người khuyết tật. Kịch bản được Taeyong nghĩ ngay lập tức khi đọc nội dung cuộc thi. Anh muốn quay một đoạn phim mà trong đó nhân vật chính mô tả cảnh đẹp lần đầu tiên được nhìn thấy bằng thủ ngữ. Nội dung phim rất đơn giản, quan trọng nhất là quay phải đẹp, phải khiến người xem trầm trồ trước khung cảnh xuất hiện trong phim. Vì thế Taeyong tìm người chuyên nghiệp quay phim.

'Tôi đang định hỏi xem có thể quay phim của ông không đấy.' Yuta ở khoa quay phim nói khi Taeyong mở lời.

'Dĩ nhiên là phải nhờ ông rồi.' Taeyong vỗ vai bạn. Yuta là người có kỹ năng quay rất tốt, đặc biệt là quay ngoại cảnh, anh tin tưởng cậu ta sẽ quay được những thước phim tuyệt đẹp.

'Nghe ông sẽ tham dự cuộc thi, nhiều người ở khoa quay phim đã muốn được quay rồi, tôi nhất định sẽ cố hết sức.' Yuta vừa nói vừa đọc kịch bản 'ai sẽ đóng chính vậy? Ở khoa diễn xuất à?'

'Không phải.' Taeyong nói 'là người chưa đóng phim bao giờ.'

'Tôi tin vào sự lựa chọn của ông.' Yuta nói 'khi nào quay để tôi chuẩn bị.'

'Vài ngày nữa, vì cần phải học thủ ngữ.' Taeyong đáp. Thoại bằng thủ ngữ tuy không nhiều nhưng Doyoung vẫn cần thời gian để học nhuần nhuyễn.

.

Taeyong nhìn thấy Doyoung lúc đi ngang qua khoa phát thanh, cậu đi cùng vài người bạn, có lẽ vừa tan lớp. Taeyong lùi vào góc khuất sau gốc cây, lấy điện thoại chụp một tấm ảnh sau lưng nhưng có thể thấy góc mặt cậu. Anh lên mạng tìm một đoạn thơ, gửi kèm tấm ảnh vừa chụp đến Doyoung.

"Thư bạn thôi không có buổi nay!
Người phát thư vừa qua khỏi cửa
Lòng anh như dại lại như ngây." (***)

Taeyong bật cười với chính hành động của mình, anh không ngờ có ngày lại lén lút chụp ảnh hay gửi thơ cho một ai đó, không khác gì những cậu trai lần đầu thích một người.

Doyoung trả lời ngay lập tức, tin nhắn chỉ vỏn vẹn có đường link tài khoản của chương trình phát thanh kí túc xá. Taeyong tự nhủ để xem tối nay cậu sẽ làm gì.

.

Taeil nhắn tin cho Taeyong, tin nhắn chỉ mấy chữ "cậu thật sự...' Taeyong có thể hình dung ra vẻ mặt cạn lời của Taeil, chắc cậu ta đã biết việc Doyoung đóng phim của anh. Taeyong chưa kịp trả lời, Taeil đã gửi tin nhắn khác 'quả là đạo diễn, cách theo đuổi quá đỉnh.' Anh chẳng biết phải đáp thế nào, đành gửi meme cho Taeil.

Chương trình phát thanh hôm nay diễn ra như bình thường, Doyoung giới thiệu bài hát, đọc lời nhắn của thính giả, đến gần cuối chương trình cậu ta nói 'mình có một lời nhắn của bạn tên là D0201 gửi đến bạn T0701, hi vọng bạn T0701 đang nghe chương trình và nghe lời nhắn.'

"Em thường nói: "Ai hơn anh được!"
Em trông anh thật khác người ta,
Biển tình cho nổi phong ba
Người là người lạ anh là anh em". (****)

Khi Taeyong còn đang nghiền ngẫm những câu thơ Doyoung vừa đọc thì cậu nhắn tin 'cho đến ngày hôm nay em chưa từng viết thơ vì ai.'

Taeyong cười đến tận mang tai, dù vô cùng ngớ ngẩn nhưng anh muốn nói to cho mọi người biết lần đầu tiên Doyoung viết thơ vì một ai đó là dành cho anh. Và anh muốn tất cả những câu thơ cậu viết sau này đều chỉ vì mình mà thôi.

*

(*)Attention -Charlie Puth. Dịch bởi  meiryuuga
(**)Ao ước – Tế Hanh
(***) (****) Thi nhân Việt Nam - Lan Sơn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro