Phiên ngoại 2~ Hai năm ác tục sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phiên ngoại ác tục hai năm sau (thượng)

Trong thang máy, Lương Đình Xuyên: "Tiểu Siêu, sao cháu lại khóc?"

Mẹ tiểu Siêu: "Ngài Lương, cậu nói có đòi mạng không, con trai nhà cậu Mạch nhàn rỗi không có chuyện gì cứ thích hôn tiểu Siêu nhà chúng tôi!"

Lương Đình Xuyên bình tĩnh: "Ồ, hóa ra tiểu Siêu là con gái, sao lại ăn mặc như con trai vậy?"

Tiểu Siêu: "Ô ô ô. . ." Khóc to hơn.

Mẹ tiểu Siêu, dở khóc dở cười: "Ngài Lương thật thích nói đùa, tiểu Siêu nhà tôi vốn là con trai mà. . ."

Lương Đình Xuyên: ". . ."

Hôm sau, Lương Đình Xuyên: "Tiểu Mỹ, sao cháu lại khóc?"

Tiểu Mỹ: "Ô ô. . . Bị Mạch Đông hôn. . . Mọi người đều nói kệ đi. . ."

Lương Đình Xuyên: "Tiểu Mỹ, hóa ra cháu là con trai. . ."

Tiểu Mỹ, gào khóc: "Người ta là con gái mà. . ."

Hôm sau nữa, Lương Đình Xuyên: "Tiểu Tráng, sao cháu lại khóc? Đừng nói với chú Mạch Đông ngay cả cháu cũng phi lễ?"

Tiểu Tráng: "Ô ô, không phải, Mạch Đông nói cháu không chép bài tập cho cậu ấy cậu ấy sẽ hôn Nữu Nữu. . ."

Hôm sau nữa nữa, Lương Đình Xuyên: "Nữu Nữu, cháu lại bị Mạch Đông hôn?"

Nữu Nữu: "Ô ô. . . Không phải, anh ấy không chịu hôn cháu chỉ hôn tiểu Siêu. . ."

Lương Đình Xuyên: từ khi có Mạch Đông Đông, trẻ con trong khu nhà chúng ta thường thường đều khóc. . .

========================

Hai năm sau, Vạn Triết ở lại làm giảng viên trong trường, cũng đón vợ con lên đây ở luôn, Tư Tư học lớp 2 trường tiểu học Nguyên Khải đang dạy, mỗi ngày dây dưa Nguyên Khải không tha, Vạn Triết lệ bôn: "Bảo bối, thầy Nguyên là đồng tính luyến ái, con không thể thích cậu ta. . ."

Tư Tư: "Gạt người, thầy Nguyên đã đáp ứng chờ con lớn lên sẽ cưới con!"

Vạn Triết: Bùi Hướng Hải chết tiệt! Vợ cậu mê hoặc con gái tôi, sao cậu không quản hả!

Bùi Hướng Hải cứt chó vận lấy được giải nhất triển lãm mỹ thuật toàn quốc, hiện tại là một nghệ thuật gia tự do mục tiêu to lớn, sau khi tốt nghiệp vẫn chạy chung quanh học tập xem triển lãm, sau khi qua lễ Giáng Sinh tại La Mã liền vội vã trở về, vừa xuống máy bay liền chạy đến trường tiểu học.

Tiểu biệt thắng tân hôn, Hướng Hải một tháng đã không được hôn bảo bối, kích động trái tim nhảy nhót, liếc mắt đưa tình gọi: "Kay ~ em thật nhớ. . ." Còn chưa dứt lời, "Chát" trên trán đã trúng một chưởng.

Nguyên Khải mặt lạnh lạnh giọng, lại thêm một cước: "Ngu ngốc chết giẫm! Biết đường về rồi cơ đấy? Tốt nghiệp nửa năm còn chơi bời lêu lổng! Làm cái gì hoạ sĩ mộng? Hiện thực một chút đi nhược trí!"

Hướng Hải xoa xoa chân, tủi thân: "Ưm. . . Em bán được một bức tranh."

"Còn không biết xấu hổ nói! Nửa năm mới bán được một bức!" Nguyên Khải trừng mắt: "Bán bao nhiêu tiền?"

Hướng Hải kiêu ngạo vươn một ngón tay.

"Gì?" Nguyên Khải nhảy xổ lên, "100 khối! Nuôi chó cũng chẳng đủ! Tên vô dụng!" Lại một trận quyền đấm cước đá.

Hướng Hải lớn tiếng biện bạch: "Không phải, là một trăm ngàn khối."

"Ồ?" Nguyên Khải dừng tay, hoài nghi: "Có người chi nhiều tiền mua đống rác của em như vậy?"

Hướng Hải ngượng ngùng cười, gật đầu.

Nguyên Khải: "Đồ vô dụng! Sao không bảo hắn ta mua hết đống rác của em đi!" Tiếp tục đánh.

Hướng Hải không còn lời nào để nói, chạy trối chết.

Nguyên Khải vừa đánh vừa mắng: "Gấu chó chết giẫm! Nói! Qua lễ Giáng Sinh với ai?"

Hướng Hải xoa xoa tay cười làm lành, "Còn có thể là ai? Đương nhiên là cùng mẹ rồi."

Nguyên Khải ấm giọng lên, "Sao không nghỉ thêm vài ngày? Về sớm như vậy làm gì?"

Hướng Hải nhỏ giọng nói thầm: "Nhớ anh." Nói liền dựa sát vào hôn.

Nguyên Khải một cước đá lật người cậu, mắng: "Buồn nôn! Cũng không nhìn đây là chỗ nào!"

Bên cạnh một đứa trẻ chạy tới, "Thầy Nguyên, chuông reo rồi!"

Nguyên Khải lập tức thay dáng cười gương tốt, "Được được." Quay đầu tàn bạo: "Cõng bao lớn bao nhỏ hành lý không về nhà chạy tới đây làm gì? Còn không mau cút đi!"

Hướng Hải đỡ cây, sợ hãi rụt rè, hai mắt lóe ra lệ quang, "Ưm. . . Chìa khóa nhà mất rồi. . ." Vừa dứt lời, lại lọt vào một trận đòn hiểm. . .

Nguyên Khải móc ra chìa khoá, ném ra xa, hoạ sĩ Bùi vui vẻ tìm kiếm trong tuyết, mãi mới thấy, cẩn thận bỏ vào túi tiền, trở về đòi phần thưởng, Nguyên Khải cười vỗ vỗ khuôn mặt cậu, "Ừ, ngoan lắm, trở về đi."

Hướng Hải chần chờ trong chốc lát, ấp a ấp úng nói: "Thầy Thôi nói tết nguyên đán nhà thầy có buổi tụ họp, kêu em cũng tới. . ."

"Thiết, " Nguyên Khải khinh thường, "Đi đi, lão già kia mới mua một căn biệt thự Giang Cảnh, tìm cơ hội khoe khoang đây mà."

Hướng Hải hắc hắc cười khúc khích, "Thầy bảo có thể mang theo người nhà."

Nguyên Khải sắc mặt hạ xuống, "Ai là người nhà em hả? Chết đi!" Quay đầu bước đi.

Đường Ngữ mở một phòng làm việc, chuyên nhận các loại công trình vẽ tranh tường trang trí phù điêu, buôn bán lời một khoản nhỏ, hôm nay cao hứng bừng bừng cầm số tiền ít ỏi của mình đi mua quà cho vợ, sấm sét giữa trời quang! Trong thẻ cư nhiên không có một phân tiền!

Đường Ngữ đứng ở trong tuyết trước cửa ngân hàng, ngửa mặt lên trời bi hào: "Lâm —— Nguyệt —— Thăng ——".

Trần Thành Thực sau khi tốt nghiệp lại thi nghiên cứu sinh hệ điêu khắc tiếp tục học bài, nói thật người này không thích hợp đi làm, phỏng chừng phải làm học sinh cả đời. . .

Lương Đình Xuyên gẩy gẩy tàn thuốc, bình tĩnh nhìn chăm chú vào yêu nghiệt lăn lộn trên mặt đất, lạnh giọng nói: "Anh mua riêng cho em, em không muốn mặc cũng phải mặc."

Thành Thực vẻ mặt cầu xin lôi ra áo lông Lương Đình Xuyên mới mua cho cậu, biện hộ: "Em mặc thành như vậy, người khác sẽ cười em!"

Lương Đình Xuyên: "Không sao, em còn nhỏ."

Thành Thực: "Em không nhỏ, em không chơi siêu nhân điện quang nữa rồi. . ."

Lương Đình Xuyên xấu xa cười, "Người khác tuyệt đối không nhìn ra tuổi của em."

"Thế nhưng. . . Thế nhưng, thế nhưng người đến chỗ thầy Thôi đều biết. . ."

"Bọn họ lại càng không thấy quái."

Thành Thực: @%¥#*&+! . . .

Mạch Đông sau khi chuyển trường từ nông thôn đến trường tiểu học phụ thuộc Sư Đại, đảo mắt cũng tới lớp 6, thành tích tuy nói không tính là rối tinh rối mù, thế nhưng lệch lạc nghiêm trọng.

Hoàng Cửu Cửu: "Đông Đông, lễ mừng năm mới muốn mua cái gì? Chú mua cho cháu."

Mạch Đông như đinh đóng cột: "Chú."

Hoàng Cửu Cửu xoa mồ hôi lạnh, lại hỏi: "Vậy đổi vấn đề khác, lần này thi tiếng Anh cháu thực sự thi quá kém, qua năm mới cháu có dự định gì không?"

Mạch Đông ương ngạnh giang hai tay tựa vào sô pha, cười tà ác không gì sánh được, "Giết chết bố cháu chiếm chú làm của riêng."

Hoàng Cửu Cửu: = =|||||| bại hoại xã hội thế hệ mới này không nhỏ nữa rồi, phải cẩn thận nó nhiều hơn. . .

Mạch Đào: "Mày muốn chết à? Cho mày ở lại đây thêm nửa năm, lên trung học liền cút vào ký túc xá cho tao!" Đạp một cước lên mông con trai, "Trẻ con đi ngủ sớm một chút!"

Chim sáo đá nhìn có chút hả hê "Cạc cạc" cười, Mạch Đông ác độc liếc nó, nó lập tức cuộn thành một đoàn, "Chàng đẹp trai! Thiên hạ đệ nhất!"

Mạch Đông tiến lên bắt chim sáo đá ra, yêu thương sờ sờ lông nó, "Đi thôi thân ái, buổi tối ngủ với anh ~"

Chim sáo đá: "NO——"

Mạch Đông chân trước vừa vào phòng khách, Mạch Đào xách Hoàng Cửu Cửu ném vào phòng ngủ, lạch cạch khóa cửa, "Bảo bối nhi, trời lạnh như thế, chúng ta vận động một chút đi!"

Hoàng Cửu Cửu gầm nhẹ: "Con anh ở ngay sát vách! Vừa mới vào thôi! Còn chưa ngủ! Đừng quên nó cũng giống anh không cần chìa khoá cũng có thể mở cửa!"

"Nó dám!" Mạch Đào khinh thường, "Xem hiện trường trực tiếp của bố nó? Trừ phi nó ngứa da."

Hoàng Cửu Cửu làm phản kháng vô vị, cuối cùng bị Mạch Đào áp đảo. . .

Gian phòng sát vách, Mạch Đông lỗ tai dán tường, có chút suy nghĩ gật đầu, thâm trầm nói với chim sáo đá: "Một ngày nào đó anh phải cho bố anh nợ máu trả bằng máu!"

Chim sáo đá: "Người chim. . ."

Mạch Đông nghiêm túc: "Tiểu Hắc, anh một lòng chỉ yêu tiểu Cửu!"

Chim sáo đá: ". . ."

Mạch Đông móc ra sách bài tập tiếng Anh, vùi đầu viết: "Ngày hôm nay là ngày lành, viết một phong thư tình cho thầy Nguyên đi. . . Bắt đầu thế nào nhỉ? Ừ. . . Câu đầu tiên tổng kết —— tặng cho người yêu duy nhất, ừ, không tệ không tệ. . ."

"Ngao Tạng" Đại Bạch của Bùi Hướng Hải, trưởng thành thành con chó trắng lớn thân cường thể tráng, cao hơn nửa thân người, chỉ tiếc là béo lên vẫn không có não, song song, mắt đậu xanh cũng không thấy to ra chút nào, lúc này đang lóe ra tia sáng thành khẩn ngây thơ nhìn chằm chằm chủ nhân. . .

Hướng Hải: "Mày muốn ăn cái gì? Tai lợn?"

Xoát xoát xoát, Đại Bạch mạnh vẫy đuôi.

Hướng Hải: "Không có tai lợn, thịt gà?"

Vút vút vút, Đại Bạch đuôi vẫy thành cánh quạt.

Hướng Hải: "Gà cũng không có, chỉ có nửa cái bánh mì chà bông. . ."

Đại Bạch khẩn cấp dừng đuôi, vểnh tai, nhe răng trợn mắt, mặt lộ vẻ hung ác: đệt! Đùa giỡn ta à!

Nguyên Khải một cái tát vung lên đầu nó, mắng to: "Chó chết! Tạo phản hả? Cơm tối ăn còn nhiều hơn cả lợn! Lại tới đòi ăn? Muốn ăn đấm hả?"

Đại Bạch lập tức héo rũ, khiêm tốn lung lay đuôi: bánh mì chà bông thì bánh mì chà bông đi. . . Một ngụm ngậm lấy bánh mì trong tay Hướng Hải, Nguyên Khải đạp một cước lên mông nó, "Cút ra phòng khách! Ai cho phép mày vào đây?"

Đại Bạch "Ô" một tiếng, kẹp lấy đuôi xám xịt chạy về phòng khách.

Hướng Hải ha hả cười cười: "Đại Bạch càng ngày càng thông minh."

Nguyên Khải trở tay cho cậu một cái tát: "Thông minh cái rắm! Con chó ngu kia mấy ngày hôm trước bị bắt gặp đang XX với tiểu Lộc dưới lầu, muốn chết? Mặt của anh đều mất sạch!"

Hướng Hải bụm mặt, không thể tin nổi: "XX? Chó của em cư nhiên làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này?"

Nguyên Khải cho thêm một câu: "Chưa toại."

Hướng Hải thở phào nhẹ nhõm: "May mắn."

Nguyên Khải liếc xéo cậu, "May cái đầu em! Chưa toại mới mất mặt! Vô dụng! Giống hệt em! Nhát chết!" Cúi đầu tiếp tục chữa bài cho học sinh, bỗng nhiên cả giận nói: "Thằng nhóc này sao lại ngu như thế? Từ chuối mà cũng ghép sai, chịu không nổi! Một ngày nào đó sẽ bị bọn nó làm cho tức chết!" Tròng mắt xoay tròn, ngẩng đầu hỏi Hướng Hải: "Chuối ghép như thế nào?"

Hướng Hải: "Xiang jiao."

Nguyên Khải nhịn: "Anh nói là tiếng Anh."

Hướng Hải nghĩ trước nghĩ sau, cẩn thận: "Banananana. . ."

Nguyên Khải ngã ngửa, "Em cứ tiếp tục 'na' đi! Ngu ngốc! Học sinh tiểu học cũng không bằng!"

Hướng Hải cười làm lành ôm lấy cậu cầu nói: "Muộn lắm rồi, ngày mai lại chữa, chúng ta đi ngủ đi?"

Nguyên Khải thở ra một hơi, ném bút đỏ, "Biết rồi, anh đi tắm, em mau đi làm ấm chăn cho anh."

"Được được được. . ." Hướng Hải cười thành một đóa hoa, cấp tốc chui vào chăn.

Nguyên Khải tắm rửa xong, hô: "Lạnh muốn chết!" Nhanh như chớp chui vào trong chăn ôm túi chườm nóng hiệu gấu chó, run lên hai cái, hoãn lại.

Túi chườm nóng một tay ôm cậu một tay vội vàng dịch lại góc chăn, Nguyên Khải nhớ tới cái gì, mở chăn ra, "Đừng chỉnh nữa, cho em xem một thứ." Nói vén T-shirt lên, đưa lưng về phía Hướng Hải, "Thấy không?"

Hướng Hải nói thầm: "Cái gì? Không thấy. . ."

Nguyên Khải nhổm dậy, đem quần lót kéo xuống, "Thấy chưa?"

Hướng Hải thấy chỗ đuôi xương sống của Nguyên Khải có một hình xăm hình vuông to bằng một đồng xu, chăm chú nhìn, ngây dại: đó là con dấu của Bùi Hướng Hải cậu! Cậu dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa hình xăm, vành mắt ẩm ướt.

"Thấy chưa hả!" Nguyên Khải không nhịn được, reo lên: "Anh lạnh sắp chết rồi!"

Hướng Hải vội vàng dùng chăn quấn chặt lấy cậu, cảm động nói không nên lời, khàn khàn trong chốc lát, hỏi: "Có đau không?"

"Nói thừa!" Nguyên Khải đảo mắt trắng dã, "Sớm biết đau như thế anh sẽ không đi xăm!" Lại có chút đắc chí: "Xăm chỗ đó rất gợi cảm đúng không?"

Hướng Hải hôn lên môi cậu, run giọng nỉ non: "Em yêu anh. . ." Ngón tay bồi hồi chỗ hình xăm kia, dần dần đi xuống.

Nguyên Khải cười xấu xa, cầm tiểu tướng quân đang rục rịch của Hướng Hải, lão luyện vỗ về chơi đùa vài cái, vô tâm vô phế buông tay, ngáp: "Mệt quá, ngủ."

"Ư. . ." Hướng Hải che tiểu tướng quân đang ngẩng đầu ưỡn ngực, khóc không ra nước mắt.

Hai người giằng co bất động, Nguyên Khải chờ đối phương bạo phát hormone giống đực, đợi vài phút cũng không có động tĩnh, rốt cục không thể nhịn được nữa, bò lên người Hướng Hải, liên tiếp cho hai cái tát, "Nhát chết! Không biết dùng cường hả?"

Suy nghĩ của gấu chó răng rắc một tiếng chặt đứt, hành vi tạm thời bị tiểu tướng quân tủi thân đã lâu khống chế, lập tức ấn ngã Nguyên Khải, không rên một tiếng loạn hôn một mạch, tay chân cùng sử dụng cởi quần đối phương, tiền hí chưa làm đủ đã loạn đâm.

Nguyên Khải hung hăng cào một chút trên lưng cậu, tức giận mắng: "Oa đệt! Nhẹ một chút! Mẹ ôi! Em chậm một chút! Chó chết!"

Hướng Hải trên lưng ăn đau, mạnh bứt ra, đem Nguyên Khải lật lại, từ phía sau tiến nhập cậu, tiếp tục vận động pít-tông như bão tố.

Nguyên Khải bị động nằm úp sấp, triệt để không nói gì, tâm nói: để cho em thoả thích lúc này, làm xong xem anh chỉnh chết em!

Thiên hạ của gấu chó là ngắn ngủi, XX qua đi, hành động trả thù của Nguyên Khải bắt đầu, đầu tiên là cho cậu hai cái tát, sau đó là hung hăng xách tai gấu chó một trận, cuối cùng đá xuống giường cho chịu lạnh.

Hướng Hải cả người trần truồng ôm cánh tay ngồi chồm hổm dưới giường, hàm răng run run, "Kay ~~ em sai rồi, em không dám nữa. . ."

Lúc này điện thoại vang lên, Nguyên Khải từ trong chăn lộ ra đôi mắt, "Nhận điện thoại."

Tiếng nói gấu chó run run: "Alo, ưm, ưm, dì à, chưa chưa, chưa ngủ ạ, vâng, đã về rồi. . . Có có, cháu gọi anh ấy." Đem điện thoại nhét vào trong chăn.

Nguyên Khải ôm điện thoại hỏi: "Mẹ, sao vậy?"

"Thằng nhóc chết tiệt! Nhất định phải có việc mới được gọi điện thoại cho mày hả?" Mẹ Nguyên liên tiếp mắng: "Tao xem năm xưa là ôm nhầm con rồi phải không? Hơn mười ngày cũng không chịu gọi cho mẹ, mày bận đến thế hả? Hướng Hải người ta ở La Mã còn nhớ rõ ba ngày hai đầu gọi điện tới hỏi thăm. . ."

Nguyên Khải từ trong chăn vươn tay hung hăng véo Hướng Hải một cái, dùng hình dáng của miệng mắng: cho em nịnh bợ mẹ anh!

Hướng Hải: "Hắt xì!"

Nguyên Khải yêu thương, nháy mắt bảo cậu mau vào. Gấu chó mừng rỡ, cười ngây ngô tiến vào trong chăn.

Mẹ Nguyên: "Ngày mai nguyên đán, tất cả mọi người sẽ đến chơi, con với Hướng Hải cũng tới đây đi."

Nguyên Khải: mình lúc nào thành hàng đi kèm của gấu chó rồi? Dùng ánh mắt chém gấu chó mấy đao, cường cười nói: "Xem tình hình đã."

"Xem cái gì nữa? Không phải xem gì hết! Ngày mai Tiểu Thiển với mẹ có rất nhiều việc phải làm, tan tầm con đi đón Tư Tư tới đây!"

"Mẹ. . ."

Mẹ Nguyên: "Ai nha phiền muốn chết, vừa nói chuyện với con lại tức giận, đưa điện thoại cho Hướng Hải, không muốn nói chuyện với con nữa!"

Nguyên Khải: mình là được nhặt trong đống rác hay là trong WC?

Hướng Hải nhận điện thoại, liên tục đáp: "Vâng vâng, cháu mua cho dì, còn mua thêm 2 bình, dì đưa cho đồng nghiệp đi. . . Vâng, không có. . . Ai u. . ." ( bị đá xuống giường. ) "Không có không có. . . Đừng khách khí, ngày mai cháu mang cho dì. . . Còn có mấy bộ quần áo, không có, cháu xem mẹ cháu mặc hợp lắm, dì với mẹ cháu xấp xỉ nhau, khẳng định có thể mặc. . . Đúng đúng, cháu cũng mua cho tiểu Tần vài bộ, ha hả, là mẹ cháu chọn. . ." ( run run bò lên giường. ) "Dì đừng khách khí, không cần không cần, không cần nói với thầy đâu ạ. . . Ai u. . ." ( lại bị đá xuống giường. )

Phiên ngoại ác tục hai năm sau (hạ)

Mạch Đông Đông, lễ phép: "Ông nội, ngài uống trà."

Thị trưởng Hoàng: "Được, cảm ơn, bé ngoan."

Mạch Đông Đông, rất có giáo dưỡng: "Bà nội, ăn trái cây ~"

Mẹ Hoàng: "Đông Đông thật ngoan ~"

Mạch Đông Đông: "Chú Hoàng, toán học kỳ này cháu thi được 100 điểm nha."

Hoàng Cửu Cửu, trên cánh tay bá bá nổi da gà, không nói gì.

Mạch Đông Đông, đứng lên nhường chỗ ngồi cho Mạch Đào: "Bố, bố rửa bát xong rồi? Khổ cực."

Mạch Đào, dùng sức nuốt nước bọt, trái tim run rẩy, không nói gì.

Mạch Đông Đông cho chim sáo đá ăn, "Tiểu Hắc, hôm nay quên thay nước cho em, đừng giận anh nha."

Chim sáo đá lui vào góc lồng sắt, chấn động rớt xuống mấy sợi lông vũ: "Cát ——"

Mạch Đông Đông đi đến thư phòng, tỏ vẻ không muốn: "Ông nội, bà nội, cháu còn bài tập phải làm. . ."

Mẹ Hoàng yêu thương không gì sánh được: "Đều nghỉ rồi còn làm bài tập gì chứ, Đông Đông ngoan, cùng bà nội xem TV đi."

Mạch Đông Đông thương tâm: "Tiếng Anh học kỳ này cháu thi không tốt, phải nhân lúc nghỉ học thêm. . ."

Thị trưởng Hoàng: "Thằng bé thật ngoan. . . Đúng rồi, đây là tiền mừng tuổi ông nội cho cháu."

Mạch Đông Đông từ chối: "Không cần không cần. . ."

Mẹ Hoàng: "Đông Đông, đây là tiền mừng tuổi bà nội cho. . ."

Sói con dùng con mắt ngập nước nhìn về phía Hoàng Cửu Cửu, tỏ vẻ khó khăn, "Chú Hoàng, cháu lấy được không ạ?"

Hoàng Cửu Cửu: mình muốn nôn ra!

Khách khứa đi rồi, Mạch Đông Đông đếm tiền mặt: "Oa ha ha ha. . ." Sờ sờ khuôn mặt Hoàng Cửu Cửu, "Bảo bối nhi, chú xem cháu có nhiều tiền không này, mau theo cháu đi đảm bảo bao chú ăn sung mặc sướng!"

Hoàng Cửu Cửu: "Mạch Đào, con trai rốt cuộc phải dạy thế nào?"

Mạch Đào: "Quên đi, lớn lên tự khắc bình thường."

Hoàng Cửu Cửu: "Ô ô ô. . . Em không tin. . ."

*******************

Thôi Hòa mua biệt thự Giang Cảnh, từ sân thượng lầu hai quả nhiên thấy được sông, Thành Thực đứng ở trên sân thượng hóng gió lạnh, dũng cảm đem một chân gác lên lan can, "Thế nào? Vạn Triết, anh chừng nào cũng mua một căn?"

"Có mộng tưởng luôn luôn tốt, tuy rằng rất xa xôi!" Vạn Triết phun ra khói thuốc lập tức bị gió lạnh thổi tan, "Lại nói tiếp, thầy nói biệt thự này toàn bộ là nhờ Lương Đình Xuyên thay thầy chơi cổ phiếu kiếm ra. Như vậy đi, tiền tiêu vặt hàng tháng của anh cũng giao cho Lương Đình Xuyên, nhờ anh ta cũng chơi ra một căn biệt thự dùm anh."

Hướng Hải: "Không phải chị dâu một tháng chỉ cho anh 200 khối thôi sao?"

Thành Thực: "Vậy đủ chơi cái rắm?"

Vạn Triết: "Nói bậy!"

Hướng Hải, Thành Thực: "Ồ?"

Vạn Triết: "Rõ ràng là 250 khối!"

Hướng Hải: quá ít, Kay còn cho mình 300 khối. ( một ngày cho 10 khối. )

Thành Thực: thật nhiều, Đình Xuyên một phân tiền cũng không cho mình. . . ( sao mi không nghĩ tùy tiện một món đồ chơi công nghệ cao của mi đã tốn hơn 1000 khối của người ta? )

Mẹ Nguyên đi tới khuyên nhủ: "Hướng Hải, mấy đứa đừng đứng ở sân thượng, bên ngoài gió lớn! Hoa quả cắt xong rồi, vào ăn đi."

Hướng Hải đáp lời vào nhà, Thành Thực và Vạn Triết ôm nhau khóc rống, Thành Thực: "Ưm. . . Ngay cả sư mẫu cũng bất công!" ( xin người, người ta nói là "mấy đứa" mà )

Vạn Triết: "Nghĩ thoáng một chút, đó là con rể nhà người ta." ( Nguyên Khải: hắt xì! )

Thành Thực mắt thoáng nhìn, thấy Đường Ngữ cưỡi mô tô cũ đưa vợ tới, nghi hoặc: "Đường Ngữ không phải nói muốn mua Chevrolet dành cho gia đình sao?"

Trong phòng, Lương Đình Xuyên đang cùng Thôi Hòa đàm luận giá thị trường cổ phiếu mấy ngày gần đây, tiểu Thiển từ trong bếp bưng lên hoa quả, nói với Lương Đình Xuyên: "Ngài Lương, áo lông của Thành Thực thật đẹp, mua ở đâu vậy?"

Lương Đình Xuyên mỉm cười: "Cửa hàng độc quyền Mễ Kỳ, mua áo lông còn được tặng kèm khăn quàng cổ cầu vồng cậu ấy đang đeo."

Tiểu Thiển: "Thật có lời, tôi cũng mua cho Tư Tư một cái."

Thôi Hòa: = =||||||||| vì sao đối thoại này nghe quỷ dị như vậy?

Nguyệt Thăng chạy vào cửa, hô: "Lạnh chết người!"

Đường Ngữ ở phía sau kêu gào: "Chạy cái gì? Thành thật chút cho anh!"

Thành Thực cùng Vạn Triết ở bên ngoài hóng gió nước mũi chảy ròng, run run vào nhà, Thành Thực hỏi: "Nguyệt Thăng đâu?"

Đường Ngữ tức giận, "Vào bếp tìm tổ chức rồi." Nói, cởi mũ xuống, lộ ra cái đầu trọc.

Thành Thực thét chói tai: "Anh cạo đầu trọc?"

Vạn Triết nhào tới sờ tới sờ lui, "Đẹp đấy!"

Đường Ngữ đắc chí: "Bảnh không? Hắc hắc, mấy hôm trước thấy con trai của chủ thuê nhà cũng cạo đầu trọc, cạo y như lưu manh, tôi cạo tựa như nghệ thuật gia ~ ai ~~~ đẹp trai đúng là không có cách, cái này là phong độ tự thân!"

Vạn Triết tấm tắc khen: "Không tệ không tệ, ai, Thành Thực, Hướng Hải, chúng ta cũng đi cạo trọc đi? Rất có sinh lực!"

Hướng Hải toát ra ánh mắt ước ao, trong miệng ngậm hoa quả, hàm hồ nói: "Em phải hỏi ý Kay đã."

Thành Thực hèn mọn: "Cái gì cũng phải hỏi anh ta! Vô dụng!" Chuyển hướng Vạn Triết: "Chúng ta đi cạo, kệ cậu ta!"

Lương Đình Xuyên ưu nhã nhấp một ngụm trà, nhấn rõ từng chữ: "Anh ghét đầu trọc."

Thành Thực bật người thành thành thật thật, u oán: "Ư, em không cạo nữa."

Thôi Hòa phi thường thất lạc: sao chẳng ai chào hỏi mình vậy? Cũng không để mình vào mắt?

Đường Ngữ cái mông ngồi nóng, ra vẻ huyền bí: "Nói cho mấy người một tin tức tốt và một tin tức xấu, muốn nghe cái nào trước?"

Thành Thực: "Tin tức tốt!"

Vạn Triết: "Tin tức tốt!"

Hướng Hải: "Tin tức tốt!"

Đường Ngữ nhìn về phía Thôi Hòa, "Thầy thì sao?" .

Thôi Hòa mừng rỡ: cuối cùng cũng có người lưu ý đến mình! Vội nói: "Tin tức tốt."

Đường Ngữ: "Ngài Lương thì sao?" ( còn không để yên? Liên quan gì tới người ta? )

Lương Đình Xuyên thờ ơ: "Tin tức xấu."

Mọi người không ai phản kháng, đều cùng gió chiều nào che chiều ấy: "Vậy tin tức xấu đi."

Thôi Hòa: mình quá thất bại, không ai coi mình ra gì!

Đường Ngữ lấy tay đỡ trán, thống khổ: "Lâm Nguyệt Thăng đem toàn bộ tiền của tôi giao hết cho mẹ cô ấy làm sính lễ rồi, tôi thân vô xu! Lâm Nguyệt Thăng còn ép tôi tháng giêng phải kết hôn."

Mọi người đều im lặng: sẽ không là muốn vay tiền mình chứ? Quả nhiên là tin tức xấu.

Hồi lâu, Hướng Hải hỏi: "Vậy tin tức tốt thì sao?"

Đường Ngữ sắc mặt ấm áp: "Tôi sắp làm bố rồi."

Ặc? Không ai phản ứng tới.

Đường Ngữ hắc hắc vui vẻ: "Vợ tôi mang thai song sinh!"

"Oa!" Vạn Triết túm lấy Đường Ngữ lay động: "Hiệu suất tinh trùng của thằng nhóc cậu cao thế sao!"

Thôi Hòa ngạc nhiên: "Không phải đâu, ăn cơm trước kẻng?"

Thành Thực nhào tới kích động 2 mắt ứa ra nước mắt, "Bán em một đứa bán em một đứa!"

Hướng Hải cũng khó nhẫn nại vui sướng: "Em cũng muốn em cũng muốn!"

Đường Ngữ vươn 5 ngón tay: "Chỉ bán một đứa, năm trăm ngàn!"

Thành Thực nhào về chỗ Lương Đình Xuyên túm cà- vạt của anh cuồng lắc: "Đình Xuyên! Chúng ta mua! Đừng để Hướng Hải cướp mất!"

Lương Đình Xuyên phủi phủi vạt áo bị kéo nhăn, khinh miệt: "Quá đắt."

Thành Thực hai mắt sung huyết trừng Đường Ngữ: "Rẻ chút đi!"

Đường Ngữ tỏ vẻ đau lòng: "Giảm 30%, đừng mặc cả nữa!"

Thành Thực quay đầu lại, mừng như điên: "Đình Xuyên! Anh ấy nói giảm 30%, giảm rồi chỉ còn hai trăm ngàn! Mau mua!"

Cái miệng Hướng Hải theo không kịp, gấp đến độ toát mồ hôi, "Tôi, tôi, tôi cũng muốn. . . Năm trăm ngàn giảm 30%, Thành Thực, đó là ba trăm ngàn. . ."

Vạn Triết: "Hai tên ngu ngốc! Đó là bốn trăm ngàn!"

Lương Đình Xuyên trên dưới quan sát Đường Ngữ một phen, bình tĩnh: "Huyết thống không tốt, rất khó dạy, ngoan, sau đó chúng ta mua một đứa tốt hơn."

Đường Ngữ nổi giận, gào thét: "Sĩ khả sát bất khả nhục!" Nắm chặt tay Hướng Hải, "Vẫn là bán cho em đi!"

Hướng Hải cười ngây ngô: "Em không có tiền. . . Đều ở chỗ Kay. . ."

Đường Ngữ một cước gạt ngã cậu, một trận loạn giẫm: "Chết đi! Không có tiền còn chen mồm vào làm gì?"

Hướng Hải nhỏ giọng hỏi: "Em em em hỏi Kay một chút, không phải có trả góp sao? Mỗi ngày Kay cho em 10 khối. . ."

Đường Ngữ vừa đánh vừa mắng: "Ngu ngốc! Trả góp như thế đến bao giờ? Một ngày 10 khối? Góp đến 800 năm sau hả?"

Thôi Hòa, suy yếu: "Không nên đánh người. . ."

Cửa cạch một tiếng mở, Nguyên Khải đứng ở cửa, một tay cầm thuốc lá, một tay nắm Tư Tư, thâm độc nhìn Đường Ngữ.

Đường Ngữ kinh ra một thân mồ hôi lạnh, vội vàng nâng Hướng Hải dậy, vỗ vỗ bụi trên người cậu cười làm lành: "Hướng Hải, không phải anh nói em, bước đi nhớ nhìn đường sao, em xem, ngã rồi đấy. . ."

Nguyên Khải hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn về phía Tư Tư, lập tức thay bằng dáng cười thiên sứ, "Tư Tư, đi rửa tay ăn hoa quả."

Tư Tư mắt hình trái tim, vô cùng nghe lời chạy vào bếp, Vạn Triết hai mắt rưng rưng: "Nguyên giáo chủ, con gái tôi còn nhỏ, cầu ngài đại từ đại bi tha cho con bé ~"

Nguyên Khải ngậm thuốc, cởi khăn quàng cổ, "Là vợ cậu buổi chiều cố ý gọi điện nhắc tôi đón con bé."

Vạn Triết quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi, dùng hình miệng giao lưu với Thành Thực: thiên sát hồ ly tinh dụ dỗ con gái tôi!

Hướng Hải nhận lấy khăn của Nguyên Khải treo trên giá áo, nhanh chân xin chỉ thị: "Kay, Nguyệt Thăng mang thai song sinh."

"Ồ?" Nguyên Khải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, liếc Đường Ngữ: "Chúc mừng."

Hướng Hải vươn 3 ngón tay, tiếp tục nói: "Đường Ngữ nói bán một đứa cho chúng ta, giảm 30% chỉ còn. . ."

Nguyên Khải không đợi cậu nói xong liền trực tiếp: "Không cần, chủng loại quá kém." Vỗ vỗ khuôn mặt Hướng Hải, "Ngoan, sau đó chúng ta mua một đứa tốt hơn."

Mọi người:  ̄▽ ̄||||||

Nguyệt Thăng chẳng biết xuất hiện ở cửa phòng bếp từ bao giờ, cầm sạn nấu cơm, Đường Ngữ cả kinh hồn phi phách tán, thần tốc trốn phía sau Thôi Hòa: "Thầy! Cứu em!"

Thôi Hòa: hiện tại mới nhớ tới mình? Lộ ra dáng cười hiền lành y như Đường Tăng: "Nguyệt Thăng, tết nhất thế này đừng đánh chồng. . ."

Nguyệt Thăng xách tai Đường Ngữ, "Anh muốn chết! Em có nói muốn sinh sao? Cái đồ không biết xấu hổ này! Biện pháp an toàn không làm tốt còn nói lung tung khắp nơi!" Bốp bốp bốp, dùng sạn liên tiếp gõ 3 cái, "Bán! Bán cái đầu anh ấy!" Ném sạn, chát chát chát, 3 cái tát, "Lăn ra đây em cho anh một bài học!" Xách tai cậu kéo đến sân thượng.

Thôi Hòa: T-T. . . Người quyền uy như mình nói mà chẳng ai thèm để ý ~

Trên sân thượng truyền đến tiếng hét khiến kẻ khác kinh hãi: "Bà xã —— anh sai rồi, anh chỉ đùa chút thôi. . . Anh anh anh nói đùa thôi. . . A —— đừng đẩy anh đây là tầng 2 đấy. . ."

Trong phòng một đám người liên can nghe mà sợ nổi da gà, chỉ có Lương Đình Xuyên pha một ấm trà mới, ngữ điệu nhu hòa: "Thầy Thôi, uống trà đi."

Nguyên Khải cũng là mặt không đổi sắc, chậm rì rì cởi khuy áo gió, nói với Hướng Hải: "Thấy chưa, chủng loại khó dạy, cho anh anh cũng không thèm. . ."

Mọi người: hẳn là tra một chút Lương Đình Xuyên và Nguyên Khải có quan hệ huyết thống hay không. . .

Đang khi nói chuyện Nguyên Khải đã cởi áo gió treo trên giá áo, bên trong mặc một chiếc áo lông thỏ cổ chữ V màu vàng nhạt, lộ ra cổ áo sơmi màu phấn trắng, đeo cà- vạt kẻ ca-rô mảnh màu xanh thẫm, phía dưới là quần nhung màu tím sậm, bước vào đứng chỗ cửa, một chỗ đó lập tức ánh vàng lóng lánh, thoáng cái chọc mù mắt mọi người.

Thôi Tần nắm Tư Tư đi ra, đánh vỡ trầm mặc đầu tiên: "Oa, anh trai thực sự là càng ngày càng đẹp! Chậc chậc chậc. . ."

Thành Thực ngơ ngác: "Đỏ phối với xanh chó cũng chán. . ."

Vạn Triết si ngốc: "Vàng phối với tím không bằng phân. . ."

Đồng loạt căm tức Thôi Hòa: "Thầy! Thầy lừa bọn em! Thầy xem con giai nhà thầy khoa trương như vậy!"

Thôi Hòa há mồm hóa đá, tự ti không gì sánh được: bà xã, chồng trước của bà xã là siêu sao nam?

Thôi Tần: "Anh, bộ quần áo này của anh thật có phẩm vị, mua ở đâu vậy?"

"Hình như là Pa-ri, mẹ Hướng Hải lần trước đi tới đó liền gửi một đống quần áo cho anh. . ."

Thành Thực cúi đầu, mình áo lông mập mạp màu đỏ thẫm trên người mình, trên ngực thêu Disney, phía sau là một con chuột thật to, trên gối trái của quần đũng thấp đính một miếng dán hình hươu sao, trên gối phải rách một cái lỗ. . .

Lương Đình Xuyên thu hồi ánh mắt đặt ở trên người Nguyên Khải, nói với Thành Thực: "Ừ, đừng nhìn nữa, em không so được với người ta."

Thành Thực bi phẫn rống Hướng Hải: "Bùi Hướng Hải! Vợ cậu quyến rũ người của tôi!"

"Vợ?" Trên trán Nguyên Khải gân xanh nhảy lên, nổi giận trong nháy mắt, thản nhiên nở nụ cười, giả vờ thoải mái ngồi bên người Lương Đình Xuyên: "Ngài Lương, đã lâu không gặp, gần đây thế nào?"

Thành Thực: "Hồ ly tinh, liên quan cái rắm gì tới anh?"

Nguyên Khải không nhìn cậu, cười với Lương Đình Xuyên đến bách mị chúng sinh, "Đúng rồi, ngài Lương, anh cho tôi số di động đi. . ."

Thành Thực rít gào: "Không cho."

Bên môi Lương Đình Xuyên cong lên ý cười mê hoặc nhân tâm, từ trong túi áo lấy ra một tấm danh thiếp, "Trên đây có số di động và số công ty tôi. . ."

Hướng Hải vẻ mặt cầu xin kéo Nguyên Khải: "Kay ~~"

Nguyên Khải vung bay Hướng Hải, vô cùng thân thiết khoác vai Lương Đình Xuyên, khóe mắt bay ra cánh hoa đào, "Ngài Lương, thực ra tôi có một ít tiền, không biết là nên mua nhà hay là để dành chơi cổ phiếu, anh cho chút ý kiến đi, khi nào rảnh rỗi chúng ta tâm sự ~~"

Thành Thực đoạt lấy danh thiếp của Lương Đình Xuyên, nhét vào trong miệng nhai nhai nuốt nuốt, "Hừ hừ hừ. . ."

Lương Đình Xuyên rất có hăng hái nhìn Thành Thực nuốt vào danh thiếp, lại móc ra một cái, phong độ ngời ngời đưa cho Nguyên Khải, "Tôi lúc nào cũng rảnh."

Thành Thực ngã ngửa ra sau, lệ bôn, co quắp, bò vào phòng bếp, thê lương kêu: "Sư mẫu. . . Ngài mau làm chủ cho con. . ."

Nguyên Khải hài lòng bắt tay với Lương Đình Xuyên: "Thật hết giận! Hợp tác vui vẻ."

Lương Đình Xuyên hơi nhíu mày: "Thật không vui, cậu ấy còn chưa hộc máu."

Nguyên Khải: "Chúng ta đây không ngừng cố gắng?"

Mọi người: không cần tra nữa, bọn họ nhất định có quan hệ huyết thống!

Tin tức giải trí trên TV đang huyên náo phát liên tục: "Tin tức nóng hổi gần đây không ngừng leo thang, đáng chú ý nhất chính là kim cương vương lão ngũ —— tổng giám đốc bất động sản Thiên Hạ Hồng An Đông mấy ngày gần đây bị paparazzi bắt được ảnh chụp đi cùng với tình nhân đồng tính, dưới đây chúng tôi có phỏng vấn một chút ngài Hà là hàng xóm của ngài Hồng An Đông trong khu nhà cấp cao biệt thự Giang Cảnh. . . (tiếng ông chú nào đó) anh Hồng và người kia kỳ thực đã ở chung với nhau một năm, anh Hồng sáng sớm mỗi ngày đều đưa con gái đến trường. . . Bọn họ rất kín đáo, rất ít khi xuất hiện. . . Đúng đúng, chính là người trong tấm ảnh này. . ."

Vạn Triết mắt nhìn chằm chằm TV, tròng mắt suýt thì rớt xuống.

"Theo lời một nhân viên thuộc bộ phận quảng cáo marketing của bất động sản Thiên Hạ tiết lộ tình nhân đồng tính của ngài Hồng An Đông là quản lí của một công ty thiết kế hợp tác lâu dài với bất động sản Thiên Hạ, họ Hàn. . ."

Vạn Triết: "Đường Ngữ! Mau đến xem ——"

"Trước đêm nguyên đán ngài Hồng và người đàn ông họ Hàn này đã cùng xuất hiện tại sân bay, là chuyến bay đi Thụy Sĩ, theo chúng tôi được biết, cha mẹ của ngài Hồng đều định cư ở Thụy Sĩ. . . Người đàn ông họ Hàn này tuy rằng đeo kính râm, nhưng đối mặt với ống kính khá gần, chúng ta có thể thấy tấm hình này, ở chỗ thang máy ngài Hồng đã chủ động kéo tay người này. . ."

Đường Ngữ: "Ôi, trời đất, ơi!" Chỉ vào ảnh chụp trên TV nhìn về phía Nguyệt Thăng: "Vợ, bạn trai cũ của em lên TV. . ."

Nguyệt Thăng: "Đệt! Khó trách hắn ta không động vào em! Ra là một tên gay!"

Thôi Tần thét chói tai: "A! Không phải đâu? Bọn họ không phải sống ở sát vách của sát vách của sát vách chúng ta sao. . . Ai, anh, con gái anh ta hình như học lớp anh đúng không?"

Nguyên Khải: "Ừ, thảo nào cô bé họ Hàn kia dũng mãnh như vậy, ra là do 2 thằng đàn ông giáo dục. . ." Thấy cô bé kia đánh Mạch Đông Đông là chuyện khiến mình vui vẻ cả ngày nhất.

Mạch Đông Đông lúc này, đang ở trong thư phòng phát giận, há miệng loạn mắng: "Mẹ nó bà tám kia! Cư nhiên vẽ lợn vào bài thi của mình! Đệt! Quyển sách nào cũng vẽ, đây là quà năm mới cô ta nói sao? Biến thái nữ! Ông đây có ngày gian cô ta!"

Hoàng Cửu Cửu tới gần tai Mạch Đào cười trộm: "Siêu nữ biến thái xuất hiện rồi! Con trai anh hình như bị cô bé họ Hàn kia chỉnh đến gắt gao!"

Mạch Đào: "Bảo bối nhi, đó là con trai chúng ta ~"

Hoàng Cửu Cửu: "Vậy đổi họ Hoàng đi."

Mạch Đào: "Hoàng Đông Đông? Tên này được đấy!"

Mạch Đông ngứa mũi: hắt xì! Hắt xì!

Siêu nữ biến thái xa ở Thụy Sĩ: "Chú Hồng, bố cháu nói cái áo sơmi hoa hòe hoa sói kia của chú rất xấu, mặc vào y như khách làng chơi nông thôn lên thành phố."

Trước khi ngủ, Hồng An Đông: "Tiểu Khiêm, sao em lại nói từ ngữ thâm ảo như khách làng chơi cho trẻ con nghe?"

Hàn Khiêm: "Anh không giống sao?"

Hồng An Đông: "Hắc hắc, coi như là vậy, nhưng mà anh phiêu ai?"

Hàn Khiêm: "Thích phiêu ai thì phiêu."

Hồng An Đông ôm Hàn Khiêm loạn hôn: "Thân ái, anh đương nhiên thích phiêu em nhất. . ."

Hàn Khiêm: "Hôm nay là ngày nào trong tuần?"

Hồng An Đông nháy mắt mấy cái: "Ngày 1."

Hàn Khiêm hừ lạnh: "Ngày lẻ ai ở trên?"

Hồng An Đông vẻ mặt cầu xin: mình đây không phải tự tìm X sao? ! !

Siêu nữ biến thái: "Alo, Mạch Đông Đông, làm xong bài tập chưa? Chép cho tôi một phần, nếu không xem tôi trở lại chỉnh chết cậu!"

Mạch Đông, suy yếu: "À, được rồi."

Siêu nữ biến thái: "Bố cậu đâu?"

Mạch Đông: "Hừ! Con sói háo sắc kia tám phần mười là đang XX tiểu Cửu của tôi. Bố cậu đâu?"

Siêu nữ biến thái: "Bố tôi đang ở sát vách phiêu chú Hồng."

#Toàn văn hoàn#

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro