26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Huyết Vũ

Chương 25

Thành Thực: "Xem phim, nga da ~~ có thẻ sinh viên được giảm 80% ~~ " Lục tung khắp nơi, "Đình Đình, thẻ sinh viên của em đâu?"

Lương Đình Xuyên: "Trong ngăn kéo tủ đầu giường."

Thành Thực: "Ở đâu ở đâu ở đâu?"

Lương Đình Xuyên, cực không nhịn được: "Không phải đây sao? Con mắt mọc ra dùng làm gì hả?"

Thành Thực, cướp lấy thẻ sinh viên, "Dùng để thông khí."

"À?" Lương Đình Xuyên vươn hai ngón tay, "Em đã có lỗ mũi với cái miệng để thông khí, vậy thứ này vô dụng anh liền phế dùm em."

Thành Thực: "A - Cứu với - "

==========================

Kỳ thực cái đầu của Mạch Đào cấu tạo rất đơn giản, dễ lừa, ví dụ như hôm nay lúc đi làm lừa anh ta nói phải ở bệnh viện tăng ca đến đêm khuya, không quay về, con sói xám kia cũng tin, hắc hắc hắc. . . Ngày hôm nay tan tầm không thấy chiếc Cherokee ăn thịt người kia, Hoàng Cửu Cửu thật vui vẻ. Nói đàn ông đều là dựa vào nửa người dưới để tự hỏi vấn đề, Hoàng Cửu Cửu đã lâu không tự hỏi rồi, về nhà tắm rửa tinh thần sáng láng lái chiếc xe Chevrolet thất sủng hồi lâu, thẳng đến quán bar số 6 kia. Lần trước cứ chạy như thế, nhân viên quầy bar nhỏ kia sẽ không tức giận chứ? Cho dù có giận cũng không sao, dỗ một tí là lại về tay.

Hoàng Cửu Cửu vào quán bar, chú ý đến lần trước gặp phải Mạch Đào ở đây, đương nhiên là cẩn thận lại cẩn thận, không dám tới gần quầy bar nhiều người, lui ở góc mê đắm nhìn chằm chằm nhân viên quầy bar kia, suy nghĩ chờ cậu ta tan tầm đi ra cửa sau quán bar thì giả vờ tình cờ gặp, sau đó. . . Hừ hừ hừ. . .

Đám nhóc hát rock and roll này thật ồn, ế? Ặc. . . A! ! Đó không phải tay bass lần trước sao? Hoàng Cửu Cửu lập tức ném bắp ngô ôm dưa hấu, trong đầu đục khoét làm thế nào câu tay bass kia.

Trên sân khấu rốt cục kết thúc bài hát, Hoàng Cửu Cửu mắt vừa chớp đã không thấy tăm hơi tay bass kia, gấp đến độ loạn chui khắp nơi, cuối cùng phát hiện tay bass kia đang ở một góc mờ tối uống rượu với người khác.

Lại nói tiếp Nguyên Khải nhảy trên sân khấu xong đã bị người cùng ban nhạc chộp tới uống rượu với người ta, đây cũng là chuyện thường, hai chai rượu vang Bordeaux xuống bụng, chưa phát hiện có chút choáng, tên đàn ông trước mắt quấn quít lấy cậu bản thân không uống chỉ giật dây người uống, cặn bã! Nguyên Khải mắng một tiếng trong lòng, nghĩ bị con rùa này chuốc rượu xong tám phần mười trực tiếp sẽ bị đưa lên giường, nhưng tên cặn bã này là người trong ban nhạc giới thiệu, trở mặt cũng rất không để mặt mũi cho người ta. Chưa kịp làm khó, Hoàng Cửu Cửu liền cợt nhả ghé tới, "KAY? Còn nhớ tôi không?"

Nguyên Khải lập tức ôm lấy tay Hoàng Cửu Cửu giả vờ thân mật không gì sánh được, nói câu "Xin lỗi không tiếp được" liền ỡm ờ ngả vào trong sô pha ở góc khác, Hoàng Cửu Cửu ghé vào tai cậu nỉ non: "Cậu thật là khó tìm, tôi tới nơi này mấy lần cũng không gặp được cậu."

Nguyên Khải lười biếng tựa ở trên sô pha thở dốc, "Ông chủ chúng tôi mở hơn 10 quán bar, chúng tôi luân phiên một vòng cũng cần đến nửa tháng, ai bảo ông chủ chúng tôi chỉ mở một GAY bar. . ."

Hoàng Cửu Cửu hôn một ngụm trên môi cậu, trêu chọc nói: "Còn đi diễn tour sao?"

"A, nói dễ nghe như vậy." Nguyên Khải chỉa chỉa sân khấu kia, "Bọn họ là diễn tour, tôi chỉ là ra vẻ." Cậu ôm lấy cổ Hoàng Cửu Cửu, cọ cọ tai đối phương nói nhỏ: "Nói cho anh một bí mật. . ."

"Cái gì?"

"Tôi căn bản không biết chơi bass." Nguyên Khải vừa nói vừa cười, thuận thế ngã vào trên vai Hoàng Cửu Cửu, "Bọn họ thuê tôi đứng ở trên đó để thu hút chú ý, anh xem tôi diễn có giống không?"

Hoàng Cửu Cửu bật cười, ôm cậu hôn rồi hôn, "Rất giống, tiểu yêu tinh, cậu đáng yêu muốn chết."

"Anh cũng đừng nói cho ông chủ chúng tôi. . ." Nguyên Khải thừa dịp say rượu vừa trách mắng vừa làm nũng, Hoàng Cửu Cửu khát đã lâu, không đợi cậu nói xong liền cắn bờ môi của cậu loạn hôn. Nguyên Khải xoay người ngồi ở trên đùi Hoàng Cửu Cửu, nhiệt tình như lửa, trong quán bar một đôi một đôi như vậy có rất nhiều, tự nhiên không ai lưu ý bọn họ, Nguyên Khải liếc nhìn người ở sát vách vẫn nhìn chằm chằm vào cậu, cong lên khóe miệng lộ ra ý cười mị hoặc, "Anh không xuất hiện tôi liền không xong, nhất định bị cái kẻ tính ngược kia trút rượu mang đi, anh nói tôi nên cảm ơn anh thế nào?"

Hai người đều là lửa dục mãnh liệt, Hoàng Cửu Cửu không chịu nổi, khẩn cấp muốn dẫn Nguyên Khải về nhà trải qua đêm xuân, Nguyên Khải đương nhiên sẽ không từ chỗi, cậu rất thích loại hình như Hoàng Cửu Cửu, không chỉ anh tuấn thần kỳ nhẹ nhàng khoan khoái hơn nữa có phong độ lại có khí chất, quả thực chính là cực phẩm cho tình một đêm.

Hai người ra quán bar, Hoàng Cửu Cửu đi lấy xe, Nguyên Khải đứng ở cửa bãi đỗ xe chờ, dừng một hồi, Nguyên Khải nói: "Ngu ngốc, đừng trốn."

Đêm đen gió lạnh, không ai đáp lại cậu, Nguyên Khải căm tức: "Bùi Hướng Hải! Lăn ra đây!"

Ở phía sau khóm cây xanh rì lăn ra một con gấu, sợ hãi vô thố nhìn Nguyên Khải.

Nguyên Khải thấy bộ dạng chật vật của cậu thực sự là dở khóc dở cười, "Sao cậu lại theo tôi? Nhìn lén chuyện riêng của người khác rất kích thích? Trông cậu bình thường rất thành thật, còn có loại ham mê này? Hai mặt?" ( anh giai, mi còn không biết xấu hổ nói người ta hai mặt?)

Hướng Hải lắc đầu, đỏ mặt hỏi: "Anh muốn đi cùng người kia làm gì?"

"Buồn cười!" Nguyên Khải giận dữ phản cười, "Tôi muốn làm gì liên quan gì tới cậu? Cậu muốn biết như vậy?"

Hướng Hải ra khỏi miệng đã nói: "Em muốn biết!"

Nguyên Khải nghiền ngẫm cười cười, "Thuê phòng."

Hướng Hải sửng sốt.

"Tình một đêm."

Hướng Hải tiếp tục sững sờ.

"Lên giường."

Chứng si ngốc gián đoạn của Hướng Hải lại tái phát.

Nguyên Khải đi một bước về phía trước, tới gần lỗ tai Hướng Hải chậm rãi phun hơi rượu, "Tôi đi làm tình với anh ta."

Hướng Hải run rẩy, không thể tin nổi nhìn thẳng Nguyên Khải, Nguyên Khải vẫn như cũ cười, trong dáng cười lại có một tia bi thương, cậu nói: "Cậu đây là biểu tình gì? Tôi là đồng tính luyến ái, còn là một người rất không đứng đắn, tôi thường có tình một đêm với người khác. Tôi không phải kẻ kiêu ngạo như cậu biết, cậu muốn khinh bỉ tôi cũng chẳng sao. . ."

Hướng Hải xung động kéo tay cậu, "Đừng. . . Đừng đi!"

"Dựa vào cái gì?"

Hướng Hải thẳng thắn bất cứ giá nào, thô thân thô khí nói: "Em thích anh!"

Nguyên Khải sửng sốt trong chớp mắt, lập tức khôi phục vẻ mặt trêu tức. Hoàng Cửu Cửu lái xe xuất hiện, kéo xuống cửa sổ xe hỏi: "KAY, bạn cậu?"

Nguyên Khải gật đầu, rút tay ra kéo mở cửa xe ngồi vào, Hướng Hải vành mắt đỏ lên, kêu: "KAY!"

Nguyên Khải đóng cửa lại, nói với Hướng Hải: "Anh bạn nhỏ, giờ giới nghiêm của ký túc xá các cậu không phải 10h sao? Sớm một chút về đi."

Hoàng Cửu Cửu mặc kệ hai người có quan hệ gì, lập tức vô tâm vô phế lái xe đi.

Hướng Hải lại gọi: "KAY!" Lại gọi một tiếng mang theo khóc nức nở - "Nguyên Khải!"

Nguyên Khải từ kính chiếu hậu thấy Hướng Hải ngơ ngác đứng ở tại chỗ, nhìn không thấy vẻ mặt của cậu, trong lòng bỗng nhiên kéo tới một trận đau đớn.

Hoàng Cửu Cửu hỏi: "Sao vậy?"

"Đang nghĩ nhà anh có người không."

"Không có, "Hoàng Cửu Cửu vui đến quên cả trời đất, "Giường lớn cậu muốn lăn thế nào cũng được."

Chương 26

Thành Thực: "Đình Đình, ngày mai là ngày lành đó ~~"

Lương Đình Xuyên: "Cho mèo ăn chưa?"

Thành Thực: "Ngày mai anh có tính toán gì không?"

Lương Đình Xuyên: "Ngày mai có thể đem hai nhánh cổ phiếu ST đánh rớt."

Thành Thực: "Anh có chuẩn bị quà gì cho em không?"

Lương Đình Xuyên: "Ừ, đã để 2 tuần rồi, ngày mai tổng vệ sinh đi."

Thành Thực: "Vậy đêm mai muốn đi nhà hàng nào ăn?"

Lương Đình Xuyên: "Canh thừa hôm nay còn rất nhiều, ngày mai hâm lên ăn đi, đừng lãng phí."

Thành Thực: "Thế nhưng! Ngày mai là ngày lễ tình nhân!"

Lương Đình Xuyên: "À? Thế thì sao?"

Thành Thực, lấy tay che mặt, chờ đợi: "Anh không muốn nói gì với em sao?"

Lương Đình Xuyên: "Hệ thống máy vi tính lại hỏng rồi, em còn chơi trò chơi lại không nghiêm chỉnh tắt máy anh liền đấm em!"

Thành Thực: 〒_〒

==================================

Hoàng Cửu Cửu dẫn Nguyên Khải mở cửa phòng, ánh đèn trong phòng khách mờ tối, thanh âm TV đủ để so với rạp chiếu phim, Hoàng Cửu Cửu đứng ở cửa một trận mê muội, ngay sau đó thấy Mạch Đào thản nhiên trêu chọc chim sáo đá của anh.

Oa đệt! Tự tiện xông vào nhà dân! Hơn nữa, anh ta vào bằng cách nào?

Hoàng Cửu Cửu không thể nhịn được nữa, đang muốn chửi ầm lên, Nguyên Khải run rẩy, thấp giọng hô: "Ông chủ."

Hoàng Cửu Cửu ngạc nhiên nói: "Ông chủ?"

Mạch Đào vui tươi hớn hở hỏi: "KAY, sao cậu cũng tới, muốn chơi cùng chúng tôi sao?"

Nguyên Khải sắc mặt trắng nhợt.

Cùng chơi?

Hoàng Cửu Cửu sắc mặt cũng trắng.

Mạch Đào đứng lên, tiến một bước về phía hai người kia, Nguyên Khải kinh hoảng nói: "Tôi còn có việc, đi trước, ông chủ anh chậm rãi chơi, tạm biệt."

Mạch Đào mỉm cười, "KAY, cuối tháng có tiền thưởng."

"Cảm ơn ông chủ." Nguyên Khải nói xong lời này đã cấp tốc đi giày, đóng sầm cửa bỏ trốn mất dạng.

Hoàng Cửu Cửu im lặng hò hét với bóng lưng Nguyên Khải: "Cứu tôi. . ." Mạch Đào khí thế hừng hực đi tới xách sau cổ anh, chim sáo đá rõ ràng đã bị Mạch Đào thu mua, thờ ơ nhìn chủ nhân bị kéo vào phòng ngủ, từ trong cổ họng phát sinh vài tiếng cười quái dị: "Nga ha hả ha hả. . ."

"Tăng ca à?" Mạch Đào cười đến dị thường dịu dàng, "Nếu tôi biết cậu đến quán của tôi tăng ca sẽ không cần đến bệnh viện chờ cậu nữa, cậu nói đúng không?"

"Cái này, vốn là tăng ca sau đó lại lại lại lại. . . Tôi mà biết đó là quán của anh đánh chết tôi tôi cũng không dám tới." Hoàng Cửu Cửu bị Mạch Đào ném tới trên giường, kính mắt không biết rơi đi đâu, anh một bên lắp bắp giải thích một bên khắp nơi mò tìm kính mắt, ngẫm nghĩ đợi lát nữa tìm được khe hở cướp đường mà chạy không có kính mắt thì không thấy rõ đường.

"Vì sao là quán của tôi cậu không dám đi?" Mạch Đào đè ép lên, hung hăng cầm tay Hoàng Cửu Cửu thật vất vả mò thấy kính mắt, thuận thế đem kính mắt ném tới dưới giường. "Cậu xem, tôi vừa đem bé đáng yêu của cậu dọa chạy mất, để tôi bồi thường cho cậu nha ~ "

"Không cần không cần không cần nhọc ngài đại giá."

"Không cần khách khí. . ." Mạch Đào kéo cà- vạt Hoàng Cửu Cửu.

"Anh, anh đã nói sẽ cho tôi thời gian." Hoàng Cửu Cửu ngang dọc gió trăng nhiều năm như vậy, biết rõ Mạch Đào hiện tại là vừa đụng là cháy hơn bất cứ ai, nghìn vạn lần không nên khiêu khích, vì vậy giả vờ bình tĩnh, ai ngờ bởi kinh hách quá độ, tiếng nói mềm nhũn lại càng giống khiêu khích.

Mạch Đào quả nhiên thuận lợi bị mắc câu khiêu khích, vô lại cười nói: "Tôi đổi ý rồi." Nói xong nhanh nhẹn cởi T-shirt của mình, lộ ra hình xăm rồng bay độc đoán cuồng dã rất lớn trên cơ thể, từ xương quai xanh cho đến bụng.

Hoàng Cửu Cửu con mắt co giật, run run xin khoan dung: "Cái này cái kia, cái kia cái kia, anh muốn làm gì. . ."

Mạch Đào ấn chắc Hoàng Cửu Cửu, cười dâm nói: "Đáng ghét, sao lại nói lời kịch cũ rích như thế chứ? Hắc hắc. . ."

Hoàng Cửu Cửu: "Tôi tôi tôi, tôi không thích loại hình như anh."

"Tôi cũng đâu thích loại hình như cậu, cuối cùng không phải thích rồi sao? Cảm tình có thể từ từ bồi dưỡng."

Hoàng Cửu Cửu phí công cầu xin: "Vậy bồi dưỡng tốt cảm tình trước rồi nói sau, tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý."

"Đều là tay già đời thân kinh bách chiến còn giả thanh thuần gì nữa! Làm rồi bồi dưỡng sau." Mạch Đào thô lỗ xé áo sơmi trắng của Hoàng Cửu Cửu, sau đó dùng đầu gối chặn lại Hoàng Cửu Cửu, một bên kéo khóa quần mình, phần phật một chút cởi sạch sẽ, Hoàng Cửu Cửu chỉ liếc mắt liền kinh hãi hồn bay phách lạc, dùng sức xoay người muốn chạy trốn, còn chưa bò tới mép giường đã bị kéo trở về.

Mạch Đào thấp giọng lừa gạt: "Bảo bối nhi, tôi sẽ không làm đau cậu, cậu đừng sợ. . ."

Đầu óc Hoàng Cửu Cửu chớp lên đá lửa: Hoàng Cửu Cửu PK Lương Đình Xuyên phần thắng 0%, Lương Đình Xuyên PK Mạch Đào phần thắng 50%, từ đó suy ra, Hoàng Cửu Cửu PK Mạch Đào phần thắng =?

Trong lúc Hoàng Cửu Cửu làm tính toán vô nghĩa xuất thần một giây, trên thân đã bị lột trần như nhộng, khóa quần cũng bị kéo ra. Mạch Đào phấn khởi tới cực điểm, dưới thân đã tinh thần chấn hưng làm tốt chuẩn bị chiến đấu hăng hái, Hoàng Cửu Cửu từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu kinh hách như vậy, tục ngữ nói thỏ nóng nảy cũng cắn người, tính tình tốt như Hoàng Cửu Cửu, rốt cục cắn răng, rống lên: "Cút mẹ anh đi!" Bay lên một cước đem Mạch Đào đá xuống giường.

Trong phòng ngủ một trận yên tĩnh, Hoàng Cửu Cửu sửng sốt chốc lát: Phản kháng thành công? Cảm động lệ nóng doanh tròng! Quả nhiên muốn giành chính quyền phải dùng vũ trang đấu tranh để thực hiện! Vĩ nhân nói đúng là sâu sắc!

Điện ảnh võ hiệp thường có một tình tiết cũ rích ngu xuẩn: nhân vật phản diện thảm bại bị đè trong đống đổ nát, màn ảnh chậm rãi kéo gần, chậm rãi kéo gần, "Roạt" một tiếng một bàn tay thoát ra, lúc này không phải quái thú khởi tử hồi sinh, mà là Mạch Đào đột ngột từ mặt đất mọc lên, bối cảnh phía sau là biển gầm cuộn trào mãnh liệt, Hoàng Cửu Cửu tránh né không kịp, vừa vặn bị áp.

Người Xayda sau khi sống lại thăng cấp thành siêu Xayda (Vũ: ng Xayda là 1 giống ng trong 7 viên ngọc rồng, điển hình là Songoku, sau khi biến thành siêu Xayda sẽ có tóc màu vàng đó~), Mạch Đào đột nhiên nổi hung bạo, một tay ấn đầu Hoàng Cửu Cửu, một tay thần tốc kéo quần đối phương xuống. Hoàng Cửu Cửu bạo rống: "Oa đệt đệt đệt - anh cưỡng gian!"

"Cái này không phải rất rõ ràng sao!"

"Oa a, tôi xin anh đấy xin anh đừng đừng. . ."

"Bảo bối nhi, làm xong rồi tôi cái gì cũng nghe lời cậu!"

"Chờ một chút chờ một chút, nếu nhất định phải làm tôi có yêu cầu!"

Mạch Đào nới lỏng sức lực, nôn nóng hỏi: "Yêu cầu gì?"

"Cái này. . . Cái này. . ." Hoàng Cửu Cửu quan sát sắc mặt Mạch Đào, run như cầy sấy, "Tôi tôi tôi không có kinh nghiệm kia, cái kia cái kia, đều là tôi thượng người khác, nếu nhất định phải làm, vậy vậy tôi thượng anh được không. . ." (Vũ: ọc ọc ọc!!!!!)

Mạch Đào nở nụ cười, cười đến xán lạn như đóa hoa.

Tiếp đó là Hoàng Cửu Cửu kêu thảm thiết: "Oa đệt đệt đệt anh phạm tội cưỡng gian tôi tố cáo anh! Tôi. . . Ai nha đau chết mất -"

----- Điểm điểm điểm điểm, nơi này hài hòa hai nghìn chữ ------

Hoàng Cửu Cửu tự xưng là cao thủ tình ái, thế nhưng sau khi kiến thức đến Mạch Đào anh thật sâu kiểm điểm ra một cái đạo lý: làm người nhất định phải khiêm tốn, mạnh mẽ còn có mạnh mẽ hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Nếu nói Hoàng Cửu Cửu tinh thông long dương mười tám thức, vậy Mạch Đào là thông hiểu cơ sở binh pháp cộng thêm tăng cường và sáng tạo bí kíp độc đáo, đem Hoàng Cửu Cửu chỉnh đến khóc không được cười không xong sống không được chết không thể, quá trình là nhục nhã, kết quả là tội phạm cưỡng gian sướng tới cực điểm mà người bị hại cũng hưởng thụ đến thần hồn nhẹ bay, khăn trải giường làm chứng tất cả.

Mạch Đào từ trên người Hoàng Cửu Cửu lui lại cảm thấy mỹ mãn châm thuốc lá, phun ra luồng khói, cười hì hì sờ sờ Hoàng Cửu Cửu còn chưa hồi hồn, "Bảo bối nhi, đừng khóc, tôi sẽ phụ trách."

"Phụ cái. . . Cứt chó nhà anh ấy. . ." Hoàng Cửu Cửu đem khuôn mặt chôn trong gối, khóc thút thít.

Sau khi tỏ tình với Lương Đình Xuyên lọt vào ăn đập dữ dội, chuyện này từng là chuyện sỉ nhục nhất trong đời Hoàng Cửu Cửu, thế nhưng hiện tại việc này đã lùi về thứ hai, bị Mạch Đào cưỡng gian quang vinh đăng ngai đệ nhất.

Mạch Đào cúi người hôn hôn bên tai Hoàng Cửu Cửu, dịu dàng nói: "Bảo bối nhi, tôi thật thích cậu. . ."

Hoàng Cửu Cửu toàn thân run lẩy bẩy, dùng thanh âm khàn đặc bi phẫn rên rỉ: "Anh, tốt nhất cút xa cho tôi xa một chút! Tôi sẽ khiến anh. . . Nợ máu trả bằng máu!"

Mạch Đào cười ha ha, đem thuốc lá dập trong gạt tàn, nâng tay tắt đèn đầu giường, sau đó ôm sát Hoàng Cửu Cửu, khì khò ngủ.

 Edit: Huyết Vũ

Chương 27

Lương Đình Xuyên, bất mãn: “Vì sao lúc Mạch Đào H là hài hòa hai nghìn chữ, lúc tôi H chỉ hài hòa năm trăm chữ?”

Mạch Đào: “Vậy mới nói phải chơi nhiều một chút, loại như cậu ngàn lần như một từ đầu tới đuôi cũng không thay đổi tư thế truyền thống có thể cho cậu năm trăm chữ còn ngại lãng phí.”

Hai người nói thầm trong chốc lát, Lương Đình Xuyên có chút suy nghĩ: “Thành Thực, đêm nay thử làm nhiều dạng một chút, nếu không địa vị vai chính của chúng ta sẽ bị người đoạt đi.”

Thành Thực: “Anh giai! Anh mượn đao giết người — ”

Mạch Đào: “Tiểu Cửu, chúng ta phải không ngừng cố gắng!”

Hoàng Cửu Cửu: “Tôi, tôi chỉ muốn làm người qua đường giáp, a — người cứu mạng — Lương Đình Xuyên! Cậu bỏ đá xuống giếng — “

=========================

Sáng sớm Hoàng Cửu Cửu tỉnh lại, phát hiện tội phạm cưỡng gian đã bỏ trốn, anh lăn lông lốc đứng lên phát ngốc một chút, nói với mình: tối hôm qua chỉ là cơn ác mộng! Dưới thân không khỏe? Ảo giác! Ứ thanh trên cánh tay? Lúc ở trong bồn tắm trượt chân. Dấu đỏ trên ngực? Bị chó cắn!

Hoàng Cửu Cửu rầm rì rầm rì đứng lên vào phòng tắm tắm rửa, xiêu xiêu vẹo vẹo ra cửa đi làm, Cherokee đỗ ở cửa ga ra gần một tháng biến mất không tung tích. Hoàng Cửu Cửu đứng ở cửa ga ra không đi, trong lòng một trận chua xót khó hiểu và mất mát chính mình không muốn thừa nhận. Loại tình huống này anh rất hiểu, Hoàng Cửu Cửu anh cũng là loại bội tình bạc nghĩa này, anh đối với tình nhân đều là ba ngày nồng nàn, sau khi cảm giác mới mẻ nguội đi ngay cả tạm biệt cũng không liền đi tìm tình mới, chỉ là không nghĩ tới mình có một ngày cũng sẽ bị người đùa bỡn như vậy.

Hướng Hải vòng tới căn phòng phía tây, thấy Nguyên Khải đã đứng đợi ở cửa phòng vẽ. Ánh nắng sáng sớm mùa hè chiếu vào mái tóc vàng óng của cậu, chói chang đến Hướng Hải nhìn híp mắt.

Nguyên Khải lấy điện thoại nhìn thời gian một chút, nhíu mày: “Đến muộn 14 phút.”

Hướng Hải nói: “Em cứ nghĩ anh hôm nay có thể sẽ không tới.”

Nguyên Khải cười, “Cậu tưởng tối hôm qua tôi miệt mài quá độ sáng nay không dậy được?”

Hướng Hải không phủ nhận, yên lặng mở cửa phòng vẽ.

“Hôm nay không cần chờ Thành Thực sao?” Nguyên Khải hỏi, thấy Hướng Hải không tiếp lời, liền đóng cửa tự nhiên cởi quần áo, nằm lên trên bục người mẫu.

Hướng Hải đem đầu chôn ở phía bảng vẽ, ngay cả nhìn cũng không nhìn cậu cái nào, 10 phút, 20 phút, 30 phút, Nguyên Khải cảm thấy buồn cười, mở miệng hỏi: “Này, cậu chui ở phía sau bảng vẽ làm gì? Cậu liếc cũng không liếc tôi còn vẽ cái rắm?”

“Em vẽ theo bản mẫu là được.” Hướng Hải vẫn không ló đầu ra.

Nguyên Khải không nhịn được, mắng: “Mẹ nó, cậu vẽ mẫu tôi cởi sạch cho quỷ xem à?”

“Vậy anh, anh có thể đi về.”

Nguyên Khải sửng sốt, nói: “Cậu qua đây.”

Hướng Hải không nhúc nhích.

Nguyên Khải quát dẹp đường: “Qua đây có nghe hay không?”

Hướng Hải rì rì đứng lên, rì rì đi tới.

Trái lại người không mặc quần áo còn hào phóng hơn cậu, vung tay lên, “Ngồi đi.”

Hướng Hải đưa lưng về phía Nguyên Khải ngồi ở rìa bục người mẫu, cúi đầu, đang muốn nói gì đó, giật mình phía sau cổ bị chạm vào, một bàn tay ấm áp đặt tới, theo đó là hơi nóng truyền đến bên tai.

Tên ngốc đáng thương nhất thời đỏ mặt, Nguyên Khải ôm lấy cổ cậu, trần trụi dán ở phía sau cậu, dịu dàng nói: “Cậu thích tôi như vậy sao?”

“. . .”

“Tối hôm qua tôi qua đêm với người kia cậu ghen tị?”

“. . .”

Nguyên Khải hôn cái cổ đỏ bừng của Hướng Hải, lại chậm rãi di về phía trước, đến chỗ hầu kết của Hướng Hải, nhẹ nhàng liếm liếm.

Bộ xương khô bị vứt xó trong phòng vẽ tranh thương hại nhìn chăm chú vào tên ngốc hóa đá.

Nguyên Khải khiêu khích trong chốc lát, căm tức nghĩ: Người này rốt cuộc có phải đàn ông không vậy? Ngoại trừ nhiệt độ cơ thể lên cao sao không có phản ứng khác?

Không ngừng cố gắng, Nguyên Khải đem môi đi tới bên môi Bùi Hướng Hải hóa đá, đem đầu lưỡi đưa vào quấn mút.

“Ầm” Một tiếng, cửa bị đẩy ra, Thành Thực đứng ở cửa, sợ run trong nháy mắt, cười xòa nói: “Anh bạn, tiếp tục, tôi chỉ là một luồng khói xanh.”

Khói xanh cấp tốc khép cửa lại bay đi.

Nguyên Khải một bàn tay đánh lên đầu Hướng Hải, gầm nhẹ: “Con lợn, tỉnh chưa hả!”

Khuôn mặt Hướng Hải nghẹn thành màu gan lợn, dây dưa hồi lâu mới hỏi: “Anh, cái này cái này, cái này là có ý gì?”

Nguyên Khải thiêu thiêu lông mi, “Cái gì có ý gì? Chưa từng hôn môi à?”

Con mắt tên ngốc đều ứ máu.

Nguyên Khải hoảng hốt, “Đừng nói với tôi thật chưa từng.”

Ánh mắt vô tội của tên xử nam cuối cùng học viện Mỹ thuật tạo hình khiến Nguyên Khải toàn thân run lên một chút, cậu bối rối mò lấy T-shirt của mình mặc vào, bỏ lại một câu đến mình cũng thấy buồn cười: “Nhìn tôi cũng vô dụng, tôi sẽ không phụ trách.”

Tên ngốc cũng không biết lấy dũng khí đâu ra, mạnh túm lại Nguyên Khải, lắp bắp nói: “Em em em thích anh, em có thể làm bạn trai của anh, không, không đúng, bạn, bạn gái? Không đúng, trai, nam. . .”

Nguyên Khải nở nụ cười, có một chút bi thương, cậu chỉa chỉa tai mình, nói: “Tôi 17 tuổi lần đầu tiên yêu, sau đó mỗi lần thất tình liền bấm một khuyên, cậu đếm xem có bao nhiêu?”

Tên ngốc kinh ngạc nói không nên lời.

Nguyên Khải rút tay về, nhàn nhạt nói: “Tôi không muốn bấm khuyên tai nữa, cùng cậu chơi đùa cũng được.”

Hướng Hải lộ ra một chút vẻ mặt cụt hứng, chậm rãi nói: “Nếu chỉ là chơi đùa, em sẽ không tìm đàn ông tới chơi.”

Nguyên Khải vui vẻ, “Có đôi khi cậu không giống tên thiểu năng lắm.” Cậu dừng một chút, cúi người ôm lấy khuôn mặt Hướng Hải, “Anh bạn nhỏ, cậu và tôi là hai người khác nhau, đi tìm con gái chơi đi.”

Khóa học cuối cùng vẽ người thực kết thúc, Nguyên Khải nhận 2000 khối trong tay Vạn Triết, cười cười với Hướng Hải, sau đó châm một điếu thuốc, không quay đầu lại đi ra tầng lầu.

Vạn Triết nghiến răng nghiến lợi, “Lão Thôi thực sự là âm hiểm! Ban đầu nói là phòng giảng dạy trả phí người mẫu, kết quả lại trừ vào tiền trợ cấp của chúng ta! Hơn nữa, hai đứa các cậu học bù liên quan gì tới bọn anh? Cư nhiên trừ luôn cả trợ cấp của anh và Đường Ngữ!”

Quay đầu, thấy Thành Thực đang luyện Nhất Dương Chỉ trước mắt Hướng Hải, con mắt Hướng Hải nháy cũng không nháy.

Vạn Triết nghi hoặc nói: “Hướng Hải làm sao vậy?”

Thành Thực thở dài, vẻ mặt cực kỳ thê lương, “Mất hồn rồi.”

Ngày thứ hai Thành Thực và Hướng Hải cũng bắt đầu làm việc, Thành Thực đội mũ lưỡi trai, trên cổ quàng một cái khăn lông ướt, y như chó thè lưỡi. Lương Đình Xuyên bớt thời gian đi làm mang kem tới thăm một chút, Thành Thực dẫn theo Vạn Triết và Đường Ngữ lủi lên xe ngồi hóng điều hòa, ôm Lương Đình Xuyên kể khổ, “Đình Đình, em sắp phơi nắng chết rồi.”

Đường Ngữ ngồi ghế sau ôm Vạn Triết, “Triết Triết, người ta sắp phơi nắng chết rồi ~~ ”

Lương Đình Xuyên: “Chết đi.”

Vạn Triết: “Thân ái, người ta thật đau lòng ~~ ”

“Ứ. . .” Thành Thực cuộn vào lòng Lương Đình Xuyên lăn lộn.

Lương Đình Xuyên đem kem đặt trên mặt Thành Thực, miệng không tha người: “Toàn thân đều là mồ hôi, cút xa một chút.”

Thành Thực: “Kem. . .”

Hai người phía sau diễn cực kỳ nhập vai, Đường Ngữ ngã lên đùi Vạn Triết y như sâu lông di chuyển, “Triết Triết, kem ~ ”

Vạn Triết xé mở vỏ kem, tiện tay đem vỏ nhét vào trong miệng Đường Ngữ, Đường Ngữ nhảy dựng lên, Lương Đình Xuyên ném ra một câu: “Không được vứt rác trong xe tôi.”

Đường Ngữ không thể làm gì khác hơn là cắn vỏ kem bày ra trận pháp với Vạn Triết đang ngậm kem, giằng co ba giây, Đường đại thiếu gia ra tay trước chiếm được lợi thế, một chiêu khóa họng đánh về phía Điền đại sư huynh, Điền đại sư huynh nghiêng người né qua, lấy nhu thắng cương, lấy hai ngón tay chọc về phía mắt Đường đại thiếu gia, Đường đại thiếu gia ngậm vỏ kem hú lên quái dị, song song xuất ra tuyệt kỹ nhà nghề — phụ nữ thôn quê khóc lóc om sòm chân kinh, hai người đánh nhau khó phân thắng bại, mắt thấy sắp đồng quy vu tận, chỉ nghe “Tạch “Một tiếng, kem trong miệng Vạn Triết rớt xuống đệm ghế.

Lương Đình Xuyên mỉm cười, “Đánh hay lắm.”

Ba người phân biệt từ ba cửa xe song song ngã ra, BMWs gào thét chạy đi, Thành Thực hướng về phía bụi vàng cuồn cuộn không tiếng động khóc ròng nói: không liên quan tới em mà. . .

Hướng Hải thủy chung mặt hướng bức tường không rên một tiếng vẽ vẽ, Vạn Triết đứng ở dưới thang vẫy que kem với Hướng Hải: “Hướng Hải, xuống đây ăn kem.”

Hướng Hải: “Em không khát.”

Thành Thực bất đắc dĩ lắc đầu, “Hồn còn chưa về.”

Đường Ngữ tựa lên trên tường, bày ra một tư thế tự cho là đẹp trai kinh hồn, lấy giọng điệu cực độ muốn ăn đòn khoe khoang: “Thất tình thật hạnh phúc, ai, tôi chưa từng hưởng qua cái gì gọi là thất tình, thực sự là hao tổn tâm trí, cuộc sống như vậy là không hoàn mỹ, tôi hẳn là nếm thử mới đúng.”

Vạn Triết: “Đường Ngữ, mặt tường đó chưa khô.”

“Á — Adidas mới mua của tôi — ”

Chương 28

Thành Thực: “Nghe! lllumi! Cậu bị thương tôi cũng cảm thấy vạn phần đau buồn, cậu nhất định không nên oán trời trách đất! Kiên cường mà đối diện với thất bại! Tin tưởng chính mình, cậu có thể làm được! Còn có cậu, Hisoka, chuyện đã xảy ra hôm nay tôi muốn cậu thủy chung giữ im lặng! Có thể làm được không? OK? Goodboy~~ ”

(*)Zoldyck lllumi + Hisoka: 2 nhân vật trong Hunter x Hunter.

Buổi tối, Lương Đình Xuyên: “Trần Thành Thực, vì sao âm thanh hỏng hả?”

Thành Thực, nổi giận, chỉ vào TV: “Hisoka! Cậu mật báo — ”

===============================

Cuộc sống của Đường Ngữ thật hoàn mỹ.

Hôm nay cậu vừa ngồi xổm ven đường ăn cơm hộp, vừa khuyên bảo cái xác không hồn Hướng Hải vài ngày, Hướng Hải căn bản nghe không vào, im không lên tiếng vùi đầu ăn, chỉ coi Đường Ngữ là con muỗi vo ve một bên.

Một chiếc Mercedes-Benz két dừng ở trước mặt bọn họ, cát bụi đều bay vào hộp cơm, Đường Ngữ đang muốn chửi ầm lên, cửa xe kia liền mở, đi tới cư nhiên là Lâm Nguyệt Thăng.

Đường Ngữ buồn bực nhóc con này ngồi xe ai vậy? Tiếp đó một người đàn ông lịch sự nho nhã cũng xuống xe, kéo tay Nguyệt Thăng, Vạn Triết và Hướng Hải song song quay đầu nhìn Đường Ngữ, sắc mặt Đường Ngữ chỉ cứng một cái chớp mắt, lập tức thay bằng khuôn mặt cười xấu xa.

Nguyệt Thăng dường như có chút ngượng ngùng, chỉ vào ba người ngồi chồm hổm trên mặt đất, nói với người đàn ông kia: “Bọn họ chính là mấy đàn anh em hay nhắc tới với anh.” Dừng một chút, hỏi: “Ế, Thành Thực đâu?”

Đường Ngữ vội vàng đứng lên cười nói: “Thành Thực bị Lương Đình Xuyên đón về nhà ăn rồi, a, Nguyệt Thăng, đây là ai vậy?”

Nguyệt Thăng lộ ra thẹn thùng hiếm có, đang muốn mở miệng, người đàn ông kia đã vươn tay tới tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là bạn trai của Nguyệt Thăng, Hàn Khiêm.”

“Tôi là Đường Ngữ.” Đường Ngữ chín chắn vươn tay nắm tay người kia, đem thuốc màu trong tay đều dính lên tay Hàn Khiêm. Hàn Khiêm lơ đãng nhíu nhíu mày, Đường Ngữ vội vàng áy náy nói: “Thật xin lỗi, tôi quên tay bẩn.”

Hàn Khiêm cười, nói không sao. Nguyệt Thăng cũng cười cười, từ trong ví móc ra khăn tay giúp Hàn Khiêm lau tay. Đường Ngữ thu tay về, thoáng chốc cảm thấy viền mắt đau nhức. Vạn Triết xem xét thời thế, đem hộp cơm đặt sang bên cạnh, cười theo nói: “Ngài Hàn đừng đứng, ngồi đi.” Một bên đem tờ báo dưới mông rút ra đặt ở mặt đất ở bên cạnh vuốt phẳng, “Ngồi đi ngồi đi. . .”

Hàn Khiêm nhìn tờ báo bẩn hề hề trên mặt đất kia, thật không biết lót ở dưới mông có thể có tác dụng gì, anh nhẫn cười nhìn Nguyệt Thăng.

Nguyệt Thăng nhẹ đẩy người này, sẵng giọng: “Anh đừng cười người ta.” Cái kia đúng là đưa mắt ẩn tình, hàm răng Vạn Triết đều chua rớt.

Hướng Hải há miệng ngu si một câu cũng nói không nên lời, bởi vì cậu chưa từng thấy Nguyệt Thăng nữ tính như thế.

Con gái, thực sự là loài động vật thần kỳ.

Nguyệt Thăng đưa tới đồ uống, chưa nói mấy câu liền đi cùng Hàn Khiêm, Vạn Triết nhìn Mercedes đi xa, tấm tắc nói: “Ái chà, đó hẳn là ông chủ của Nguyệt Thăng, thanh niên tài tuấn nha. . .”

Vạn Triết quay đầu lại, cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chỉ thấy dáng cười trên khuôn mặt Đường Ngữ không còn sót lại chút gì, trầm đến y như người chết. Một trận trầm mặc, Hướng Hải cẩn thận gọi: “Đường Ngữ, cái kia cái gì. . .”

Đường Ngữ bỏ lại hộp cơm đi tới bức tường, cầm pallet màu vẽ vài nét, cuối cùng vẫn không kìm được lửa giận, vung tay lên hất đổ một hộp thuốc màu trên thang, thuốc màu màu đỏ soạt một cái tung tóe đầy tường.

Hướng Hải đi một bước về phía trước, nói thầm: “Chỗ đó em vừa vẽ xong. . .”

Vạn Triết vội vàng ngăn cậu khuyên nhủ: “Quên đi!”

Đường Ngữ phát tiết đem pallet nện lên trên tường, mặt nhân vật Thành Thực vừa vẽ lập tức biến thành màu cứt chó, Hướng Hải và Vạn Triết tâm nói may mà Thành Thực không ở, nếu không ai có thể cản được? Đường Ngữ chống hông, đứng ở trước tường, nặng nề thở dốc, sau một lát lại một cước đem súng phun sơn trên mặt đất đá bay, Vạn Triết nghe dư âm súng phun sơn đắt tiền “Cốp lạch cạch” rơi ở xa xa, gân xanh trên trán nhảy lên, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Đường Ngữ quay người lại, một bên sải bước đi về phía xe máy của mình, một bên đem sợi dây đỏ trên cổ tay kéo mạnh xuống oán hận ném xuống đất, Hướng Hải thấy vành mắt cậu đỏ toàn bộ, không dám tiến lên ngăn cản. Đường Ngữ y như tộc đua xe chạy đi như bay, lưu lại Hướng Hải và Vạn Triết hai người hai mặt nhìn nhau.

Hướng Hải nhặt lên sợi dây đỏ kia, mảnh ngọc trên đó đã vỡ tan.

Vạn Triết thở dài, nhận lấy nhìn một chút, “Nói không chừng ngày nào đó cậu ta lại muốn thứ này, còn có thể trách chúng ta không nhặt lại cho cậu ta, cậu ta đanh đá cũng không phải ngày một ngày hai.”

Hướng Hải hỏi: “Anh ấy đuổi theo Nguyệt Thăng sao?”

“Giết cậu ta đi, sao có thể?” Vạn Triết nhét sợi dây vào ví, thì thào tự nói: “Tám phần mười là đi lêu lổng, không biết thằng nhóc này đang nghĩ gì nữa, thích nữ quỷ kia như thế có cả đống cơ hội. . . Hiện tại hối hận hay sao?”

Hướng Hải có chút suy nghĩ, Vạn Triết chỉa chỉa bức tường một mảnh hỗn độn, “Còn không mau vẽ lại! Lão Thôi mà tới giám sát ăn nói thế nào?”

Hướng Hải nhặt lên túi vải bạt trên mặt đất ôm vào người, bỏ lại một câu: “Thầy Thôi đến cứ nói em xin nghỉ.”

Vạn Triết hóa đá, Hướng Hải đã chạy ra bên ngoài.

Vạn Triết không biết nên khóc hay cười, ở phía sau rít gào: “Bùi Hướng Hải! Thằng nhóc cậu được lắm! Có gan thì đừng về nữa. . . Ô ô. . . Đừng chạy đừng đem cục diện rối rắm này ném cho anh. . . Người cứu mạng! Có ức hiếp người như các cậu thế không chứ. . .”

Buổi chiều Thành Thực đứng ở trước tường, lặng lẽ.

Lương Đình Xuyên ung dung phun ra ngụm khói thuốc, “Buổi trưa hình như xảy ra một hồi huyết án, đám chiến hữu của em một người cũng không ở, có phải đều hi sinh rồi không?”

Thành Thực một lần nữa bò lên xe, vẻ mặt thoải mái nói: “Về nhà, em tiếp tục ma thú.”

Thôi Hòa đứng ở trước tường, lặng lẽ.

Ông dùng bàn tay run run lấy điện thoại ra, Bùi Hướng Hải. . . Tắt máy. . . Điền Vạn Triết. . . Không người nhận. . . Đường Ngữ. . . Số điện thoại ngài gọi hiện đang trong lúc trò chuyện. . . Trần Thành Thực. . . Thầy nói gì cơ? Nghe không được, tín hiệu không tốt! Nói lớn chút? Cái gì cái gì? Nghe không được nghe không được ai nha hết pin rồi. . .

Hoàng Cửu Cửu cuối cùng cũng thanh tịnh, anh khôi phục cuộc sống như trước, mỗi ngày lái xe đi làm, một mình ăn cơm. Trên gối vẫn còn hương vị của Mạch Đào, Hoàng Cửu Cửu đem ra giường gối đầu chăn toàn bộ đều phá hỏng, giặt bột giặt 3 lần giặt thuốc tẩy 3 lần.

Hoàng Cửu Cửu có khiết phích, ra giường vỏ chăn rèm cửa sổ sô pha đồ dùng trong nhà toàn bộ một màu trắng thuần y như bệnh viện. Chỉ có chim sáo đá kia là đen xì xì, rất chướng mắt, lúc Hoàng Cửu Cửu cho chim sáo đá ăn, chim sáo đá đột nhiên từ bi quá đà muốn an ủi chủ nhân sắc mặt bất thiện một chút, mở miệng nói: “Bảo bối nhi.”

Hoàng Cửu Cửu ngẩn người, mở lồng chim, tóm chim sáo đá ném văng ra ngoài sân thượng, “Tự tìm lối thoát đi.”

Chim sáo đá đáng thương vòng hai vòng trên bầu trời bên ngoài, trở về đậu ở trên máy giặt, không biết mình nói sai cái gì, tâm nói đám người này đều làm sao vậy? Mắng thì không giận, gọi bảo bối nhi ngược lại phát cáu? Sau đó nó bay đến trước cửa sổ phòng ngủ chủ nhân, gõ gõ thủy tinh, thương cảm hề hề kêu: “Ngu ngốc — ngu ngốc ơi — ngu ngốc — ” Ta sai rồi, ta không dám gọi mi bảo bối nhi nữa. . .

Không biết là nhà Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn nào rống lên một câu: “Chim ngu nhà ai cứ kêu cái rắm vậy? Ông lấy súng đấy!”

Hoàng Cửu Cửu lúc này mới giật lại cửa sổ, tóm lấy chim sáo đá, nhét về lồng chim.

Chim sáo đá mổ khối thịt bò trong lồng, không dám nói lung tung nữa.

Hoàng Cửu Cửu vốn định đi bar tìm chút việc vui, thế nhưng bệnh viện vừa tới kỳ sát hạch vừa họp liên tiếp vài ngài bận đến không thở ra hơi, có một ngày lúc về nhà thì gặp Lương Đình Xuyên trong thang máy, Lương Đình Xuyên hỏi anh ăn cơm chưa? Hoàng Cửu Cửu vội nói ăn rồi. Kỳ thực anh vừa đứng làm phẫu thuật hơn 6 tiếng, hiện tại mệt không muốn ăn, chỉ muốn trở lại lập tức nằm ở trên giường ngủ khò khò.

Lương Đình Xuyên nhàn nhạt nói: “Sắc mặt cậu không phải tốt, chưa ăn thì tới nhà tôi còn có cơm thừa hâm lại cho cậu.”

Hoàng Cửu Cửu bật cười, “Không phải đâu? Mời tôi tới nhà cậu ăn cơm thừa, loại lời này còn nói ra miệng được.”

Lương Đình Xuyên nhìn điện thoại di động, “Đều sắp 9h nhà ai còn có cơm mới cho cậu ăn? Thích ăn hay không, không ăn tôi cho mèo ăn.”

Hoàng Cửu Cửu nhìn túi nilong trong tay Lương Đình Xuyên, hỏi anh xuống lầu mua cái gì?

Lương Đình Xuyên giản đơn nói: “Đồ ăn vặt.” Nói móc ra một gói chocolate ném cho anh, “Coi thành cơm ăn đi.”

Hoàng Cửu Cửu nhận lấy, muốn chế nhạo anh lại làm chân chạy cho yêu nghiệt, nhưng yết hầu lại nghẹn lại.

Muốn nói không ước ao không đố kị một đôi dưới lầu này, ngay cả mình cũng không lừa được mình. Hoàng Cửu Cửu dạo chơi đời người vài chục năm, chưa từng nỗ lực thật tình với bất cứ ai, cũng chưa có ai thật lòng với anh, ngoại trừ ba mẹ, lại có ai từng quan tâm tới anh? Thế nhưng sau khi ba mẹ biết chuyện giới tính của anh thì triệt để thất vọng với anh.

Tới tầng 9 Lương Đình Xuyên đi ra, Hoàng Cửu Cửu bỗng nhiên có loại xung động rất mãnh liệt muốn hỏi một chút Mạch Đào gần đây đang bận cái gì, cuối cùng vẫn nhịn không hỏi.

Quản con rùa kia đang bận cái gì sống hay chết! Chỉ cần đừng xuất hiện trước mặt ông đây liền a di đà phật!

 Edit: Huyết Vũ

Chương 29

Mỗ Ân: thất tình bấm khuyên tai là vì lưu kỷ niệm?

Nguyên Khải: “Biến thái, ai quái đản như vậy? Đơn thuần chỉ là muốn tự ngược một chút, dời đi lực chú ý mà thôi. Loại phương pháp này tuy rằng cổ lỗ nhưng không để lại sẹo, lấy dao lam cắt cổ tay hoặc dùng đầu thuốc lá có thể sẽ để lại sẹo, mẹ tôi thấy sẽ đau lòng. Ừm, nói lại, tôi rất chờ mong tính ngược, cô ngươi chừng nào thì sắp xếp tính ngược hả?”

Mỗ Ân lau mồ hôi: ừm, có thể phải để cậu thất vọng rồi, kẻ hèn này không am hiểu cái kia, đổi vấn đề khác đi, làm nam chính đẹp nhất truyện, cậu có ý kiến gì với các nam chính khác không?

1, Bùi Hướng Hải

“Một kẻ ngu si có cái gì để nói?”

2, Trần Thành Thực

“Lại một kẻ ngu si.”

3, Lương Đình Xuyên

“Người này không dễ chọc.”

4, Mạch Đào

“Người này cũng không dễ chọc.”

5, Hoàng Cửu Cửu

“Ừ, tôi thích loại hình này, có thể đổi nhóm một chút được không, tôi không muốn phản ứng với tên ngốc kia, có thể đem bác sĩ Hoàng điều tới diễn đôi với tôi không?”

Hoàng Cửu Cửu, mừng rỡ như điên: “Tôi đồng ý!”

Mạch Đào xuất hiện, “Các cậu đang thảo luận gì vậy?”

Hoàng Cửu Cửu: “A! Mặt trời kìa! Thời tiết hôm nay thật tốt ~ ”

Nguyên Khải: “Kẻ ngu si! Đã chạy đi đâu? Nhìn cái gì? Định làm thám tử Gadget à? Cậu có chỉ số thông minh không vậy? Bần thần cái gì? Khởi công rồi! Nhanh lên một chút!”

========================

Nguyên Khải nửa đêm ra cửa sau quán bar, gấu chó ngồi xổm bên đường cái bỗng dưng đứng lên, không biết còn tưởng là cướp giật, Nguyên Khải kinh ngạc vừa nhảy, sau khi nhận ra người thực sự là khóc không ra nước mắt.

Hướng Hải suy nghĩ một bụng lời nói, lúc này lại nói không nên lời.

Nguyên Khải đặt câu hỏi trước: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“. . .”

“Ngu ngốc, đến đây lúc nào?”

“. . .”

Nguyên Khải nhìn điện thoại di động, “Đã hơn 1h sáng rồi, cửa ký túc xá đóng rồi phải không?”

“. . .”

Nguyên Khải gọi taxi, nói: “Đi theo tôi.”

“. . .”

“Có nghe hay không thiểu năng! Nhanh lên một chút!”

Hướng Hải vội vàng đáp lời tiến vào taxi.

Căn phòng Nguyên Khải thuê là ở tầng hai trong một đống nhà lầu tư nhân trên phố sinh viên, Nguyên Khải mở cửa phòng, đẩy mạnh Hướng Hải vào, Hướng Hải nương ánh trăng mờ tối thấy Nguyên Khải đang cởi quần áo, nhất thời sợ đến tay chân nhũn ra, lắp bắp hỏi: “Làm, làm gì?”

Nguyên Khải nhào tới đặt cậu ở trong sô pha, “Làm tình, còn có thể làm gì nữa, cậu yên tâm, kỹ thuật của tôi tốt lắm. . .”

Hướng Hải không dám đẩy người, run run tiếng nói: “KAY, anh, anh. . . Đừng như vậy. . . Em, em. . .”

“Không như vậy còn có thể thế nào? Cậu không thích tôi sao?”

Hướng Hải dừng một chút, ôm lấy Nguyên Khải thấp giọng nói: “Em thích anh.”

Nguyên Khải cười, cưỡi lên trên đùi Hướng Hải, hôn môi Hướng Hải, Hướng Hải toàn thân đều đang bốc khói, ngốc nghếch phối hợp với Nguyên Khải, thường thường nỉ non: “KAY, em thích anh. . .”

“Tôi biết tôi biết. . .” Nguyên Khải đáp lời, đưa tay cởi quần, bắt đầu kéo khóa kéo quần jean của Hướng Hải, giật lại một nửa liền đem tay vói vào. Hướng Hải nổi phản ứng, toàn thân kịch liệt run rẩy, cậu dùng tay vuốt ve da thịt trơn truột bên hông Nguyên Khải, càng ôm càng chặt, thở hổn hển nói nhỏ: “KAY, em thích anh, em thực sự thích anh. . .”

Nguyên Khải ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói: “Cậu thả lỏng một chút, đừng khẩn trương. . . Cậu không biết tôi dạy cho cậu, bảo chứng cậu thoải mái muốn chết. . . Tôi chỉ phục vụ một lần, cậu phối hợp chút. . .”

Tay Hướng Hải nới lỏng, “Anh nói gì cơ?”

Nguyên Khải ngừng động tác trong tay, có chút không nhịn được, “Đừng nhiều lời vô ích như vậy? Tôi chỉ làm một lần với cùng một người, hết đêm nay cậu đừng tới tìm tôi nữa.”

Những lời này Hướng Hải tiêu hóa thật lâu mới hiểu được, cậu buông tay ôm Nguyên Khải, nghiêm túc nói: “Em thích anh.”

Nguyên Khải cười nhạt, “Ai lên giường với tôi đều nói loại lời này, đừng giận dỗi nữa! Nhanh lên một chút!” Nói lại dán lên, lại bị Hướng Hải đẩy ra, Nguyên Khải cả giận nói: “Đệt! Rốt cuộc cậu muốn gì?”

Hướng Hải vẫn câu nói kia: “Em thích anh.”

“. . .”

“Em thích anh.” Tên ngốc đáng thương chỉ biết nói những lời này.

Nguyên Khải một bàn tay đánh lên trán cậu, giận dữ phản cười, “Cậu không thể nói lời khác sao?”

Thanh âm Hướng Hải thấp đến không thể thấp hơn, “Em muốn, hẹn hò với anh, giống như bạn trai bạn gái với nhau. . .”

Nguyên Khải trào phúng nói: “Hẹn hò thế nào? Một tháng nắm tay, nửa năm hôn môi, kết hôn rồi làm tình? Cậu là đàn ông sao? Sao lại nhát thành như vậy? Thực sự là chịu không nổi!” Hướng Hải vẫn không lạnh không nóng không tiếp lời, Nguyên Khải sắp phát điên, quát: “Này! Làm tình! Làm xong cút đi cho ông, sau đó đừng tới phiền tôi nữa!”

“. . .”

“Nói gì đi chứ con lợn!”

“. . .”

“Khúc gỗ ngu ngốc cậu câm điếc à?”

“Em thích anh.”

Nguyên Khải không nói gì, từ trên người Hướng Hải đứng lên, kéo quần, sau đó nắm áo Hướng Hải, mở cửa, đem cậu ném ra ngoài.

Hướng Hải người bay, Đường Ngữ hồn bay, Vạn Triết và Thành Thực gánh trách nhiệm nặng nề, hùng hùng hổ hổ vừa sửa vừa thêm, Đường Ngữ sắc mặt âm trầm khiêng súng phun sơn trải một mảnh hiệu quả lớn, muốn trải hết màu lót ở đó, đều là phải dùng hết tinh lực sống. Thôi Hòa buổi sáng chạy tới thị sát công tác một chút, thấy kiệt tác mang tính hủy diệt hôm qua đã sửa gần xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tận tình khuyên bảo lải nhải lẩm bẩm thật lâu với ba sinh viên.

Thành Thực nhìn cái miệng đóng mở của Thôi Hòa, nhớ tới Đường Tăng mạnh miệng trong Tây Du Ký, nghĩ nghĩ chỉ muốn đầu tiên lấy một chiêu đại lực kim cương quyền đánh lui thầy giáo 5 bước, tiếp đó thêm một chiêu phục hổ quyền đánh cho thầy lung lay sắp đổ, sau đó là dùng như ảnh tùy hình quét ngang mặt đất gạt chân thầy. . .

Lúc này xa xa một chiếc Lincoln dài màu đen, chậm rì rì dừng lại, cửa xe mở ra, đi xuống là một mỹ nữ chân dài mặc đồ công sở, Thôi Hòa cười nghênh đón, “Thư ký Phan, đã lâu không gặp đã lâu không gặp!”

Ba người cúi đầu ăn mắng ngẩng đầu trên dưới quan sát người phụ nữa này, Thành Thực cười trộm nói với Vạn Triết: “Yêu tinh ở đâu ra vậy? Anh xem thầy mình cười tươi như hoa.”

Vạn Triết trả lời: “Không biết, chắc là Phan Kim Liên. . .”(Vũ: ờ ờ, có ai k biết Phan Kim Liên hông???)

Thôi Hòa quay đầu lại, đổi thành mặt hổ, ba người vội vàng tản ra làm việc.

“Phan Kim Liên” thản nhiên cười, “Họa sĩ Thôi, bức tranh tường này lúc nào hoàn công? Nghiệp chủ tháng 9 sẽ bắt đầu vào ở nha, đến lúc đó đài phát thanh cũng sẽ tới phỏng vấn.”

Thôi Hòa lời thề son sắt hứa hẹn: “Tuần giữa tháng 9 nhất định sẽ hoàn công!”

“Vậy là tốt rồi, tổng giám đốc Hồng vừa vặn đi ngang qua, bảo tôi tới hỏi một chút.” Phan Kim Liên bĩu môi về phía xe kia, còn chưa nói hết, chỉ thấy một người đàn ông khoảng ba mươi từ trên xe đi xuống, tóc chải cẩn thận tỉ mỉ, thân cao gần 1m8, mặt mày tuấn lãng, khí phái mười phần, Phan Kim Liên sẵng giọng: “Tổng giám đốc Hồng, bên ngoài nóng như thế, anh đừng xuống đây.”

Thôi Hòa kinh ngạc tổng giám đốc bất động sản Thiên Hạ sao còn trẻ như thế? Đối phương đã vươn tay tới, cười nói: “Hoạ sĩ Thôi, tiểu Phan đã cho tôi xem bản phác thảo, tôi rất thoả mãn. Tháng 9 sẽ mời phóng viên đến khai trương khu vui chơi này, vậy nên tôi tương đối quan tâm ở đây. Thật xin lỗi, trời nóng như thế, mọi người khổ cực rồi.”

Thôi Hòa vội vã nắm tay với anh, “Tổng giám đốc Hồng tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, hạnh ngộ hạnh ngộ, mấy học sinh của tôi tiềm lực tốt lại chịu được khổ cực,” Phi! Bọn nó còn chịu được khổ nhọc? Người trong thiên hạ đều chết sạch! “Bọn chúng mấy ngày nay dậy sớm, trút xuống không ít tâm huyết trên bức tranh tường này. . .” Dậy sớm? Giết bọn nó còn không bằng! Mình sắp nôn rồi! “Nhất định sẽ hoàn thành giữa tuần tháng 9.” Làm không được giết bốn thằng nhóc kia. “Nói chung, tổng giám đốc Hồng có thể yên tâm!”

“Họa sĩ Thôi khách khí, vãn bối Hồng An Đông.” Hồng An Đông yên lòng cười cười, đem ánh mắt phóng tới bức tranh tường cách đó không xa, vừa nhìn mắt liền thẳng.

Thôi Hòa thấy vẻ mặt Hồng An Đông khác thường, cho rằng bức tranh xảy ra vấn đề, trước trước sau sau từ trên xuống dưới nhìn một lần, không có vấn đề mà!

Ba học sinh có chuyện? Đường Ngữ khiêng súng phun sơn, không thành vấn đề! Vạn Triết đứng ở trên thang vẽ chi tiết bức tranh, cũng không thành vấn đề! Con khỉ kia đâu rồi? Ừm, đang nhảy breakdance vừa tô vôi, con khỉ chết tiệt, quá mất mặt!

Hồng An Đông “Xì” một tiếng vui vẻ, Thôi Hòa càng luống cuống, làm sao vậy làm sao vậy rốt cuộc làm sao vậy? Breakdance thôi mà! Không đến mức vui vẻ như thế chứ!

Hồng An Đông thẳng tắp đi về phía con khỉ hoa chân múa tay vui sướng, kêu một tiếng: “Tiểu cẩu.”

Thành Thực giật mình, vung bay bút vẽ, không thể tin nổi quay đầu lại, Thôi Hòa lệ bôn, xông lên nắm Thành Thực lắc lắc, “Thành Thực! Em chừng nào thì đắc tội tổng giám đốc Hồng! Mau xin lỗi! Mau mau!”

Thành Thực cuối cùng cũng nhận rõ người trước mắt là cái tên lần trước nhìn lén cậu đi tiểu, miệng há đến trật khớp, “Tổng giám đốc. . . Hồng?”

Hồng An Đông đáp: “Ai, con trai ngoan.”

. . . Con trai? ! !

Thôi Hòa hồn bay trên trời, Vạn Triết và Đường Ngữ tề xoát xoát nhìn qua, hồi lâu, Vạn Triết nói: “Thành Thực, ba em trẻ quá, có phải kết hôn còn sớm hơn anh không?”

Chương 30

Thành Thực: “Đình Đình ~ chúng ta nuôi bé trai đi?”

Lương Đình Xuyên, thờ ơ đáp lại: “Ồ? Nói như vậy em sinh được à? Sinh một đứa cho anh xem.”

Thành Thực: “Chúng ta có thể nhận nuôi một đứa!”

Lương Đình Xuyên, đang trộn cơm cho mèo: “Em nhặt con mèo thối này về còn chưa đủ sao? Trong đống rác còn có trẻ con để nhặt à?”

Thành Thực: “Em nói chính là nhận nuôi! Nhận nuôi! Thân ái, chúng ta nuôi một đứa đi, em sẽ rất thương nó, em sẽ mỗi ngày chơi với nó.”

Lương Đình Xuyên: “Đúng, còn ăn uống đại tiểu tiện đều ném cho anh.”

Thành Thực, lăn lộn ngay tại chỗ, khóc lóc om sòm chơi xấu: “Chúng ta nuôi một đứa đi, em muốn nuôi, em muốn con trai em muốn con trai con trai con trai. . .”

Lương Đình Xuyên: “Lương Đô Đô, ra mẹ gọi kìa.”

Đô Đô: “Meo meo méo ~~( ngu ngốc ~~) ”

==============================

Nguyên Khải một giấc ngủ thẳng đến giữa trưa, rửa mặt một chút đi ra cửa dự định bữa sáng bữa trưa ăn cùng lúc, mở cửa thiếu chút nữa hộc máu, Bùi Hướng Hải ngồi xổm ở cửa nhà cậu, đang cầm hộp mì ăn liền sùm sụp ăn vui vẻ.

Nhìn thấy Nguyên Khải ra cửa, Hướng Hải khẩn trương không biết đem mì trong miệng nuốt vào hay nhổ ra, hai người giằng co một trận, Nguyên Khải hỏi: “Cậu sáng sớm chạy tới chỗ tôi làm gì?”

Hướng Hải ngậm mì, lắc đầu.

Nguyên Khải một đầu hắc tuyến, “Đừng nói với tôi cậu ngồi chồm hổm ở đây một đêm.”

Hướng Hải gật đầu.

Thánh mẫu Maria, cứu cứu con đi. . . Nguyên Khải tựa lên cạnh cửa, đảo cặp mắt trắng dã, thở ra một hơi, quát: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào!”

Hướng Hải hàm hàm hồ hồ nói: “Em thích anh.”

“Cút mẹ cậu đi!” Nguyên Khải một cước đá bay hộp mì trong tay Hướng Hải, loạn giẫm một trận về phía Hướng Hải, ông giẫm ông giẫm ông giẫm! Cát bụi tung bay, Hướng Hải thương cảm hề hề ôm đầu cuộn ở góc tường, Nguyên Khải dừng chân, Hướng Hải từ trong khuỷu tay lấy ánh mắt chú chó lang thang tha thiết nhìn cậu.

Nguyên Khải túm áo Hướng Hải, “Ngu ngốc chết tiệt! Cút xa một chút cho ông đây!”

Hướng Hải cúi đầu, yên lặng không nói gì, nhưng là không xê dịch nửa li, Nguyên Khải hít sâu, hít sâu, sau đó mạnh mẽ giả vờ bình tĩnh hoà nhã nói: “Được rồi, tôi thừa nhận lời nói của tôi rất súc tích, tôi cũng đánh giá cao chỉ số thông minh của cậu, xem ra là cậu không hiểu lời tôi nói trước đó, tôi đây liền nói thẳng ra, đừng nói tôi sẽ không yêu đương, dù yêu cũng sẽ không yêu loại người nhát gan ngu ngốc như cậu, hiểu chưa?”

“. . .”

“Nói! Con lợn!” Nguyên Khải bay lên một cước đá vào trên người Hướng Hải.

Hướng Hải rụt lui, một lát, vẫn câu nói kia: “Em thích anh.”

Giết người giết người rồi! Con gấu này hẳn là người trung thực hiền hậu chứ, sao chớp mắt một cái liền biến thành kẻ vô lại quấn sống quấn chết thế này? Mẹ X! Mình cái gì cũng không thấy cái gì cũng không nghe!

Nguyên Khải vất vả trăm cay nghìn đắng mới đè xuống được xung động giết người, xoay người đi xuống lầu, Hướng Hải đứng lên đi theo, Nguyên Khải đi tới lầu một, rốt cục không thể nhịn được nữa, xoay người lại đem tên theo đuôi đẩy ngã trên mặt đất, lại một trận đấm đá đổ ập xuống, còn chưa đánh hết giận, cửa lầu 1 liền mở, bác gái chủ nhà chạy đến oa oa kêu: “Ông xã, có người đánh nhau! Tôi đã nói động tĩnh bên ngoài sao lại lớn như vậy, ai nha, đây không phải tiểu Nguyên lầu 2 sao? Cháu cháu cháu làm gì vậy?”

Nguyên Khải dừng tay, không biết trả lời thế nào, nếu để chủ cho thuê khó chịu, tám phần mười sẽ bị đuổi đi, dừng một chút, cười xòa nói: “Bác gái, bọn cháu không phải đánh nhau, chỉ, chỉ đùa giỡn thôi.” Nói ngầm đạp Hướng Hải một cước, “Có đúng hay không?”

Thương binh lui ở góc thang lầu gật đầu như giã tỏi.

Bác gái chủ nhà tốt bụng bắt đầu quan sát thương thế của Hướng Hải, ai u vỗ chân, “Làm bậy! Hai đứa chơi thế nào phát hỏa quá mức như vậy, cháu xem cậu bé này bị thương rồi! Làm bậy! Mau, mau đỡ vào nhà bác bôi ít thuốc, thực sự là, chơi cái gì không biết? Trẻ con hiện tại thật là. . .”

Nguyên Khải nặng nề thở hổn hển một hơi, cười với Hướng Hải, cười đến Hướng Hải dùng sức lui vào trong góc. “Thật xin lỗi, tôi ra tay nặng quá, đến, tôi đỡ cậu.” Nguyên Khải vươn tay đỡ lấy cánh tay Hướng Hải, thuận thế nhéo một cái, Hướng Hải ăn đau, lại không dám lên tiếng, Nguyên Khải nhân lúc chủ nhà xoay người liền hung hăng giẫm cậu một cước.

Trên công trường cơm trưa kèm theo đổi thành thức ăn cao cấp hàng ngày, Đường Ngữ và Vạn Triết cầm hộp cơm bằng gỗ xanh vàng rực rỡ, tròng mắt sắp rớt đi ra. Thành Thực ngồi dưới hàng rào thuyền hải tặc, hai tay đặt ở trên đùi, vẻ mặt cầu xin.

Vạn Triết: “Thành Thực, em không ăn thật hả?”

Đường Ngữ: “Hồng An Đông này có phải có âm mưu gì không?”

Thành Thực nhìn thẳng sushi cá tuyết, dùng sức nuốt nước miếng một cái, “Bên trong có thể có thuốc diệt chuột không?”

Vạn Triết tiêu diệt phần của mình, nâng lên phần của Hướng Hải ăn như hổ đói, lầm bầm: “Dù sao mạng của anh không đáng tiền, các cậu không ăn, muốn chết để anh chết một mình.”

Đường Ngữ ăn xong phần của mình, không để ý nhấc lên phần của Thành Thực, “Dù sao tôi cũng không muốn sống, cùng cậu chết luôn cũng được.”

Thành Thực nhảy dựng lên, lộ ra vẻ mặt thấy chết không sờn, “Em không phải là đi tiểu trên địa bàn của anh ta thôi sao! Cho anh ta cũng sẽ không vì việc nhỏ ấy mà hủy thi diệt tích, đưa em đưa em.”

“Người đàn ông của em sắp tới đón em về ăn rồi. . .”

“Không phải anh ấy còn chưa tới sao. . . Đưa em đưa em em muốn cái này. . . Ngô nỗ nga hào. . .”

Ba người đang đánh cho người đầy bụi đất, lại có người đưa đồ ăn ngoài tới, “Ngài Trần Thành Thực là vị nào?”

Yêu nghiệt nào đó nhồi sushi vào miệng nhấc tay, người đưa đồ tới từ trong hòm đông lạnh đưa ra bốn cái bát thủy tinh, “Ba của ngài đặt 4 phần canh đu đủ ngân nhĩ tuyết liên ướp lạnh ở khách sạn Abacus. . .”

. . .

“Ngài Trần Thành Thực là vị nào. . . Bố của ngài ở cửa hàng bánh ngọt Chí Tôn đặt thuyền chuối tiêu cho ngài. . .”

. . .

“Ngài Trần Thành Thực là vị nào. . . Bố của ngài đặt kem núi lửa. . .”

Lúc Lương Đình Xuyên đến khu vui chơi, thấy Vạn Triết và Đường Ngữ ôm bụng lăn trên mặt đất tắm nắng, dưới thân trải một tờ báo nát, rất thích ý. Yêu nghiệt nhà anh ôm đầu gối ngồi xổm giữa một đống hộp gỗ bát thủy tinh đĩa sứ, vẻ mặt sợ hãi.

Hoàng Cửu Cửu tan tầm, đem đồ đạc mới mua từ siêu thị về ném vào nhà bếp, lấy một miếng thịt bò ra trước, mở lồng chim ném vào. Chim sáo đá sôi nổi giả đáng yêu, hỏi: “Đây là cái gì nha?” Tâm nói mỗi ngày đều ăn thịt bò! Ông đây chán chết rồi!

Hoàng Cửu Cửu không để ý tới nó, tự mình ngồi vào trước bàn cơm mở cặp lồng đựng cơm. Chim sáo đá thật cô đơn: Cuộc sống thế này bảo chim sống thế nào! Mỗi ngày đều là người ta một chim ở trong nhà, mi đi sớm về muộn thì thôi, trước đây còn có thể mang người ta đi ra ngoài tản bộ thả ra cho bay vài vòng, hiện tại để ý cũng không để ý người ta nữa! Nếu là chim không biết nói thì thôi, thế nhưng người ta có thể nói nha! “Ngu ngốc — ” Nói chuyện chút đi! “Ngu ngốc — ” Kiện mi ngược đãi loài chim! “Ngu — ngốc — ”

Hoàng Cửu Cửu đằng đằng sát khí đứng lên, “Tao nuôi mày béo như thế, là hầm canh hay kho lên thì ngon?”

Chim sáo đá: “NO– ” (Vũ: kaka, con chim nì manh ghê!!!)

Đột nhiên chỗ cửa truyền đến “Cùm cụp ” Một tiếng, trong phòng một người một chim vểnh tai: kẻ trộm?

“Kẹt — ” Tiếng mở cửa, tên trộm đã vào!

Chim sáo đá toàn thân lông vũ dựng thẳng lên, cứng thành chim khô, Hoàng Cửu Cửu quỳ rạp trên mặt đất bò lổm ngổm, dùng cái gì phòng thân? Gậy gôn! Ở đâu ở đâu? Dao giải phẫu? Ở đâu ở đâu? Bọn họ có mấy người? Lần trước thời sự đưa tin một đám trộm vào nhà vừa vặn gặp phải chủ nhà liền giết người diệt khẩu, mình mình mình chỉ có một người nếu như bị giết thi thể hư thối cũng không ai biết! Trốn sao? Dưới bàn trà, ai u chui không vừa. . .

Mạch Đào đứng ở trong phòng khách, nhìn xung quanh, sau đó nhẫn cười đi tới chỗ trước cửa sổ, đem Hoàng Cửu Cửu run run toàn thân từ phía sau rèm cửa sổ lôi ra, Hoàng Cửu Cửu hô to: “Anh muốn cái gì cứ lấy tôi sẽ không báo án! Đừng — ”

Mạch Đào bị chọc cười, cười đến cả mặt chỉ thấy răng, “Bảo bối nhi, vài ngày không gặp sao cậu càng ngày càng thú vị như vậy?”

Hoàng Cửu Cửu thấy rõ người tới, thần kinh tan vỡ, quát: “Anh anh anh rốt cuộc vào bằng cách nào! Tôi báo cảnh sát báo công an tôi báo. . .”

Mạch Đào cấp tốc ngăn chặn cái miệng oa oa kêu to của anh, thuận thế đẩy người ngã vào trong sô pha, Hoàng Cửu Cửu giãy dụa không ra, hận không thể cắn đứt lưỡi Mạch Đào, lại không có can đảm, hai người dây dưa một hồi, Mạch Đào buông lỏng một chút, nhẹ thở phì phò thấp giọng nói: “Bảo bối nhi, tôi nhớ cậu muốn chết, cậu gần đây đang bận cái gì? Có nhớ tôi hay không?”

Hoàng Cửu Cửu nghiến răng nghiến lợi: “Nhớ cái đại đầu quỷ nhà anh ấy!”

Mạch Đào cợt nhả, “Giận rồi? Tôi nghĩ cậu cũng sẽ tức giận, cậu nhất định là trách tôi sáng sớm ngày đó bỏ chạy.”

“Tôi không có!” Hoàng Cửu Cửu thét chói tai biện bạch.

“Đừng tức giận, tôi đã nói tôi sẽ phụ trách rồi mà, bảo bối nhi, nghe tôi giải thích đã. . .”

Hoàng Cửu Cửu đỏ mắt rít gào: “Giải thích cái đầu anh! Lập tức cút cho tôi!”

Mạch Đào giả bộ dáng dấp điềm đạm đáng yêu, ỏn a ỏn ẻn nói: “Ai bảo cậu không chịu cho người ta số di động, làm hại người ta muốn gọi điện thoại cho cậu cũng không có biện pháp. . .” Hoàng Cửu Cửu ngẩn người, Mạch Đào thừa cơ ngồi lên, đem Hoàng Cửu Cửu ép tới không thể động đậy, “Ba tôi bị vẹo thắt lưng phải nằm viện, tôi về nhà xem ông, a, tôi cũng đã lâu không về, mẹ tôi liền kéo tôi ở lại vài ngày.”

Hoàng Cửu Cửu đột nhiên cảm thấy mũi có chút chua xót, muốn đem Mạch Đào đẩy ra, thế nhưng tay đặt ở trên vai, lại không dùng sức được.

Mạch Đào chụt một ngụm trên khóe môi Hoàng Cửu Cửu, liếm liếm, hắc hắc cười quái dị, “Mằn mặn. . . Ăn cái gì vậy? Đều ăn rơi ra ngoài. . . Tôi còn chưa ăn cơm, chúng ta xuống lầu đi ăn chứ?”

Hoàng Cửu Cửu xê dịch vào trong sô pha, biểu thị không muốn, anh nghĩ mình cũng không phải sợ Mạch Đào như vậy. Mẹ ôi! Gian đều bị gian qua, còn sợ hắn cái rắm!

Mạch Đào cuộn vào lòng anh lớn tiếng làm nũng, “Người ta vừa xuống máy bay liền tới tìm cậu, bà xã, người ta sắp chết đói rồi. . .”

Bà xã? ! ! Hoàng Cửu Cửu thẹn quá thành giận, gầm nhẹ nói: “Trên bàn có thức ăn nhanh! Thích ăn hay không thì tùy!”

“Tôi muốn ăn cơm cà-ri gà!”

“Cút đứng lên, thắt lưng sắp bị anh đè gãy rồi!”

“Cơm cà-ri gà nha ~~ Trong tiệm ăn dưới lầu có đó!”

“Anh thật muốn ăn như vậy?” Hoàng Cửu Cửu thay biểu tình nghiêm túc.

Mạch Đào ngược lại giật mình.

Hoàng Cửu Cửu đỡ kính mắt, “Được rồi, tôi làm. . .”

Mạch Đào ngạc nhiên: “Cậu chắc sẽ không hạ độc đấy chứ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro