Tại sao em ít nói thế?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại sao em ít nói thế?"

Tất cả mọi người, từ bạn bè, thầy cô, những người quen biết đến cả những người mới gặp lần đầu đều hỏi tôi câu này. Có lẽ, họ đang muốn hỏi thăm liệu tôi có đang cảm thấy ổn không, hoặc chí ít tìm ra một lý do vì sao tôi lại thu

mình” như Con ốc sên vậy. Đôi lúc, câu hỏi này được lặp đi lặp lại nhiều lần đến nỗi tôi không biết nói gì hơn và chỉ muốn đứng dậy đi về. .

Thực sự khó có thể giải thích tại sao sự im lặng của tôi lại kéo dài như vậy. Đôi lúc, tôi im lặng chỉ vì đang mải mê quan sát điều gì đó hoặc đang có dòng suy tưởng cứ chạy hoài mà không chịu dừng lại. Đôi lúc, tôi thích nhìn mọi người nói chuyện, cười đùa với nhau hơn là trò chuyện cùng họ, vì e rằng, nếu có nói ra thì chưa chắc mọi người đã hiểu những gì tôi nghĩ. Hoặc đơn giản, tôi im lặng chỉ vì bản tính sinh ra đã thế.

Càng lớn lên và đọc nhiều tài liệu sách báo, tôi mới hiểu thêm rằng sự im lặng này cũng có liên quan đến tính cách “hướng nội” (tôi không có ý cho rằng người hướng nội nào cũng hay im lặng). Và kể từ khi nhận ra rằng bản thân hay im lặng, là người thiên về hướng nội thì tôi mới hiểu vì sao khi còn nhỏ tôi lại có những cách cư xử lạ lùng khiến người khác luôn muốn uốn nắn lại. Chỉ có điều, họ không thể nào sửa được tính hướng nội của tôi khi ấy.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn ít nói, vẫn thích lặng lẽ quan sát mọi việc diễn ra hàng ngày. Đó là khi nhìn thấy mọi người nói chuyện, cười đùa vui vẻ với nhau; đó là khi tôi nhìn thấy những bức ảnh của bạn bè chia sẻ cập nhật trên Facebook, Instagram, Zalo nhưng không ấn thích hay bình luận mà chỉ gửi tin nhắn cho họ vào những dịp đặc biệt. Tôi ít nói khi tôi chăm chú lắng nghe nhưng tôi cũng nói rất nhiều, rất nhiều khi được “gãi đúng chỗ ngứa”, trái ngược hẳn với sự im lặng cố hữu bản thân.

2 Tại sao tôi lại viết cuốn sách này?

Vài năm trở lại đây, chủ đề hướng nội - hướng ngoại được bàn luận rất nhiều và sôi nổi trên những trang web, mạng xã hội, nhất là Facebook. Ở đó, tôi tìm được những “đồng minh” cũng ít nói và thấy vui khi cũng có người cư xử lạ lùng giống tôi. Nhiều bài viết rất hay như “Thế giới kỳ bí của người hướng nội” của bạn Trang PS Blog hay “Người hướng nội - Vũ khí bí mật của các công ty hiện đại” của Cafebiz hoặc bài viết “Là người hướng nội: Món quà hay lời nguyền?” của bạn Lập Chí bên Kênh 14 và rất nhiều tiêu đề khác là những bài viết điển hình khắc họa rõ nét về người hướng nội. Khi đọc xong tất cả, soi xét lại bản thân, nhận ra rằng mình đang nằm trong số đó thì thực lòng tôi cảm thấy rất vui vì những ưu điểm của người hướng nội dường như đã được khẳng định và phát huy.

Nhưng chưa phải là tất cả.

Có rất nhiều bài viết hay và ý nghĩa về người hướng nội nhưng cũng xuất hiện một số bài mang hơi hướng tiêu cực và màu sắc khá ảm đạm cho dù phân tích cũng đúng. Trên thực tế, rất nhiều người ngoài kia, bao gồm cả người hướng nội đã tự mặc định những tính chất “loser” dành cho mình: Nào là “không phải là người biết cư xử khéo léo, không biết gần gũi cấp trên”, “quá ít nói và không biết bày tỏ

sự thân thiện”, hay thậm chí “tin rằng tình yêu nhẫn nại và bao dung của mình có thể cảm hóa được người kia”... “Tại sao mình cống hiến như vậy mà cuối cùng họ lại âm thầm chơi xấu sau lưng?”; “Tại sao mình đã cho đi chân thành để rồi nhận lại sự phản bội?”; “Tại sao mình không thể sống khéo hơn, trong khi mọi người đều có thể?”... Bất kỳ ai có những suy nghĩ như vậy về người hướng nội, xin hãy tỉnh lại giùm! (Trích “Introvert không phải là loser” . beauty blogger Lien Anh Nguyen).

Tôi đã từng đọc cuốn “Hướng Nội - Sức mạnh của yên lặng trong thế giới không ngừng”, bản gốc có tên “Quiet” của Susan Cain được hai dịch giả Uông Xuân Vy và Nguyễn Hoàng Phước Diễm biên dịch. Cuốn sách đó rất hay và miêu tả đầy đủ, chính xác về chân dung người hướng nội trong thế giới chuộng hướng ngoại như thế nào. Những gì được viết trong đó phần nào khiến tôi cảm thấy thỏa mãn hơn và hiểu hơn về con người mình rất nhiều.

Dù đã tham khảo, đọc nhiều sách báo và tài liệu nhưng bản thân lại đòi hỏi nhiều hơn khi muốn được quan sát người hướng nội trong đời thường. Tôi muốn được nghe những chia sẻ thật sự của những bạn hướng nội trong nhiều khía cạnh của cuộc sống. Tôi vẫn mong chờ có một tác giả nào đó viết ra cuốn sách như vậy để tôi, những người hướng nội có thể đọc nhưng rồi vẫn chưa thấy ai.

Cách đây không lâu, tôi có đọc bài viết “Dân Hướng Nội à, các bạn làm ơn ngừng gõ phím đi hộ cái!” của tác giả Đoản Tăng trên Spiderum. Ban đầu, tôi hơi nóng mặt, nhưng cố gắng đọc kỹ thì mới thấy rằng, dù bài viết đó còn nhiều yếu tố chưa được khách quan nhưng tôi cũng hiểu rằng người hướng nội không nên chìm đắm vào cảm xúc quá nhiều, không nên gây sự chú ý chỉ vì mình là hướng nội. Có lần lang thang trên Facebook, lướt qua những dòng trạng thái của những bạn hướng nội, tôi thấy toàn là những bức hình và dòng chữ hư ảo mang tính chất chìm đắm cảm xúc quá nhiều, không thực tế. Tôi không dám phán xét, vì đó là cách sử dụng mạng xã hội của riêng họ. Lâu lâu thì không sao, chứ ngày nào cũng “deep” quá mức chắc tôi phải bấm unfollow vì không muốn bị ảnh hưởng từ thứ cảm xúc tiêu cực kia. Tôi luôn cho rằng chính cái mong muốn được chú ý của họ đã gây ra ác cảm không nhỏ đến mọi người dành cho người hướng nội. Từ đó, tôi quyết tâm viết sao cho khách quan nhất, thực tế nhất có thể.

Tất nhiên, những gì tôi viết trong cuốn sách này có thể chưa được đầy đủ và còn nhiều thiếu sót. Dù đã tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau và cố gắng khách quan nhất nhưng sẽ không thể nào tránh khỏi những ý kiến cá nhân còn tồn tại bên trong. Vì vậy, tôi viết cuốn sách này với mong muốn chia sẻ góc nhìn của mình và những tâm sự sâu xa của người hướng nội. Những phần, mục trong cuốn sách đều là những bài viết dạng chia sẻ xen lẫn những phương pháp giúp người hướng nội vượt qua trở ngại trong đời sống. Các bạn tự đọc, tự nghiệm và rút ra bài học cho chính mình. Tất nhiên, bạn còn cần đến sự thực hành bên ngoài nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro