Cuộc gặp gỡ không mong muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng thay đồ của quán bar một thân hình nhỏ nhắn đang cài đừng chiếc nút áo để bắt đầu công việc phục vụ hằng ngày của mình.

Prem chuẩn bị xong liền bước ra khỏi phòng, cầm chiếc khăn đi lau từng chiếc bàn để kịp giờ mở cửa

_Hzzzz! Cuối cùng cũng xong
"Prem thở dài nói"

Tiếng nhạc vang dội cả phòng bar, từng người từng người đang nhún nhảy theo nhịp nhạc ồn ào. Một góc nào đó đang thấp thoáng dáng người của một người con trai gầy gò đang bị ép buộc uống từng ly rượu bởi 3 tên đàn ông bậm trợn...

_Ưm.....oẹ... không......tha cho tôi đi, tôi... tôi không uống nổi n....nữa...
"Tiếng ói hòa cùng tiếng nấc của Prem"

_Uống đi nhanh lên! Hahahah
"Một tên trong đó lên tiếng"

_Nếu cậu em đây không chịu uống thì 3 bọn ta không chắc được ngày mai cậu được đến đây làm nữa đâu!
"Hắn nhàn nhã lên tiếng

Sợ nếu không có công việc này thì cậu sẽ không thể trang trải cuộc sống nên cậu răm rắp nghe lời họ uống từ ly này đến ly kia. Cậu cứ uống uống đến khi rơi vào tình trạng không nhận thức được đây là nơi nào

Không biết vì lý do gì mà trong người cậu nóng ran, cảm giác khó chịu vô cùng nhưng cậu không ngờ 3 tên đó đã bỏ thuốc để gợi dục cho cậu

_Đưa nó đi!!

Hai tên còn lại liền nghe theo đưa cậu đi đến 1 con hẻm nhỏ để đến khách sạn gần đó. Trong mơ hồ Prem dùng chút lý trí còn sót lại để vùng vẫy và kiu cứu.

_Kiu cứu cái gì? Sớm hay muộn cậu em cũng sẽ nằm dưới anh em bọn tôi thôi..
"1 tên lên tiếng nhếch môi cười với giọng điệu đầy khinh bỉ"
________________
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Boun. Đây là nơi cuối cùng mà mẹ cậu đã đưa cậu đến có lẽ đây là nơi kết thúc những ngày vui vẻ bên mẹ cậu 10 năm trước, cậu lê bước trên đường hẻm nhớ về kí ức đã có với mẹ.

Ánh sáng từ chiếc đèn bên góc đường rọi thẳng vào mặt cậu, nhìn từ xa khuôn mặt không một góc chết cùng ánh đèn sáng tạo nên một bức tranh vô cùng hoàn mỹ

_ "Không.....kh.... không...tha cho tôi đi"
"Tiếng hét bất ngờ vang lên"

Từ xa cậu liền chạy lại thấy 3 tên đó đang lôi một dáng người gầy yếu trên, cậu nhất máy gọi cho 2 tên vệ sỉ đã đứng chờ từ trước, chỉ 1 lát sau vệ sĩ đã có mặt cậu huơ tay chỉ trong phút chốc 3 tên bậm trợn đã bị xử lý.

_ Có sao không?
"Boun bước đến nơi mà Prem đang nằm chậc vật với cơn phát tình hỏi"

_ Ưm...~a..a.... cứu tôi cứu tôi
Giọng nói run rẩy cầu xin nhưng cậu có lẽ chưa biết người hiện tại mà cậu vang xin chính là người bắt đầu mọi đau khổ, tuổi nhục cho cuộc đời cậu.
____________________________

Trong căn nhà Boun
Vì không biết chỗ nào có thể ở qua đêm gần nơi Boun cứu Prem nên đã quyết định đưa cậu nhóc nhỏ kia về nhà mình

*Bịch*
_A......~um..a~hộc hộc
Tiếng cơ thể Prem bị quăng mạnh xuống giường bởi 2 tên vệ sĩ

Cơ thể nhỏ vẫn đang chật vật với cơn phát tình do công dụng của thuốc, cậu cứ liên tục nói nhảm trong miệng
"Cho... tôi...ch...o.. tôi"
Giọng cậu khàn đặc thốt lên từng chữ vô cùng khó khăn.

Boun lúc đầu cũng không quan tâm đến cậu nhưng bỗng lúc định bước ra khỏi phòng Prem bất ngờ bước đến ôm chầm lấy chân hắn cầu xin

Trời cũng lên đến đỉnh đầu.
Cậu tỉnh dậy với cảm giác đau nhức toàn thân cảm giác như đó không phải thân thể mình nữa.

_Đây là đâu?

_Tại sao mình lại ở đây?

Xung quanh được bao phủ bởi bốn bức tường, những món đồ đắt giá được mạ vàng tinh xảo rất xa hoa làm Prem hoa cả mắt

Cơ thể bị đau nhức ở phần hông, những vết bầm đỏ in dấu trên xương quai xanh, có thể coi là khắp nơi trên cơ thể.

Cậu giật mình ôm đầu lục lại mớ kí ức hỗn độn tối qua.

_Không....không phải là sự thật, không!!!....huhu

_Tại sao lại làm vậy, huhu...

Cảnh tượng kinh hãi tối qua liên tục ùa về làm cho cậu run rẩy khóc nấc lên.

Tiếng khóc kèm theo tiếng la hét làm kinh động cả khu dinh thự Noppanut. Những người hầu xung quanh cũng bị một phen hoảng loạn, họ liên tục vào trấn an nhưng đều bị cậu ném đồ đuổi ra.

Mặc kệ cổ họng có đau rát như thế nào nhưng cậu vẫn khóc càng một lớn. Prem luôn  lặp lại những câu nói vô nghĩa

_Tại sao?

_Hồi tối.....tối mình đang làm việc mà sao giờ lại ở đây...huhu
************************
**********************************************
*Cạch*

Một người đàn ông dáng cường trán trên người mặc một bộ vest sang trọng bước vào.

_Cậu khóc đủ chưa!?
Giọng hắn trầm xuống, ánh mắt hung bạo nhìn cậu như muốn bóp chết cậu cho rồi.

Cậu vì bị ánh mắt và khẩu khí đó làm một
phen hoảng sợ mà nín khóc.

_Tổng tài...tổng tài xin....xin ngài mà...huhu, cho tôi về nhà đi mà..hức...hứccc

_Tôi hứa ...... sẽ không xuất hiện trước mặt ngài nữa,...hứccc. Tôi sẽ dọn đi khuất mắt ngài, chuyện hôm nay tôi sẽ giữ kính sống để bụng chết mang theo,huhu..

_Cậu im ngay, có thôi nín khóc hay không?        *Hắn quát*

_Hay muốn tôi giết cậu để cậu im mãi luôn không!!!

_Cậu định đi đâu, chi bằng ở đây phục vụ cho tôi, tôi sẽ cho cậu tất cả.

Không....kh ....không tôi không muốn, huhu
*Prem nức nở, lắc đầu lia lịa nói*

_EM KHÔNG CÓ QUYỀN LỰA CHỌN, NGƯỜI CÓ QUYỀN QUYẾT ĐỊNH CHÍNH LÀ TÔI
Hắn nhấn mạnh từng câu từng chữ thể hiện sự uy quyền của mình.

Hắn cứ bỏ ngoài tai những lời van xin của cậu.

_Dù tôi có cho em đi nhưng em nghĩ mình sẽ đi đâu..hahah, Đừng tưởng tôi không biết em là trẻ mồ côi.

_Cậu giật mình quay sang nhìn hắn đôi mắt ngấn lệ mở to nhìn hắn.

Boun cầm một sắp tài liệu quăng xuống người đang quỳ dưới chân mình. Cầm sắp giấy tờ lên đọc:

"Prem Warut, từ nhỏ Ba Mẹ mất sớm, được đưa vào Cô Nhi Viện nuôi dưỡng , đi học được coi là một kẻ xui xẻo hay bị bắt nạt trong trường. Thành tích học tập luôn tốt, ra khỏi Cô Nhi Viện năm 16 tuổi.....

_Hứccc..........hứcccc...

Cậu dường như không có can đảm đọc tiếp. Những ký ức khi bị bắt nạt ở Trường, Cô Nhi Viện ùa về làm cậu không khỏi bật khóc nức nở

_Thế nào, còn muốn đi không. Ngoan ngoãn nghe lời tôi ở đây , tôi sẽ cưng chiều em.

_Tôi....hức...hứcc..không..muốn,không....muố.....ukm..ukm.....
Câu nói chưa nói dứt đã bị hắn nuốt trọn, hắn tóm lấy eo cậu đưa lên người mình dùng môi áp sát đẩy lưỡi vào.

Mặc kệ Prem giãy dụa, đánh vào ngực hắn liên tục nhưng hắn vẫn tiếp tục hành động, hai tay nhang nhão vuốt ve cơ thể trắng nõn mềm mại đó.

_Ukm...đừng..đừ..ng, đừng vuốt nữa...a~~~ha...ukm

Hắn dần dần rời khỏi đôi môi anh đào của Prem vì cảm nhận được cậu đang khó khăn lấy từng hơi thở bên ngoài.
_Ha~~ukm..~a

_Mùi vị không tệ nhỉ

_Tên bệnh hoạn
Cậu nói nhỏ trong miệng vì sợ nếu hắn nghe thấy sẽ hành cậu như tối qua mất.

Sau một lúc mơn trớn trên người Prem ,Boun đứng phắt dậy nói

_Cậu có biết gia tộc Noppanut không?

_Tôi là Boun Noppanut chắc cậu cũng từng biết rồi, tôi cũng chính là cháu trưởng của dòng tộc đó nếu cậu không muốn bị trục xuất khỏi đất Thái Lan này thì ngoan ngoãn nghe lời tôi đi.

Nói xong hắn bước ra khỏi phòng để lại một thân hình nhỏ nhắn không một mảnh vải che thân ngồi dưới sàn trên mặt vẫn còn những giọt nước mắt giàn giụa

_Từ nhỏ, cậu đã được nghe tới tên Noppanut đó là một gia tộc lớn có quyền có thế nhất Thái Lan, đến những người làm bên chính trị còn phải kiêng để vài phần. Nếu gia tộc Noppanut đứng thứ hai thì không gia tộc nào dám đứng thứ nhất. Điều đó khiến cậu có chút lo sợ, cuộc đời cậu đã không được như bao người rồi bây giờ còn bị hắn giam cầm như thế thà chết còn hơn....

________________
___________________________
BYYBYY200
TẠI SAO LẠI LÀ TÔI CHỨ/ BOUNPREM

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro