Chương 1 - 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Hình phạt chém eo

Cuối năm Khánh gia thứ mười bảy, tại kinh thành. Tuyết rơi.

Ngày mai chính là tân niên , tại chốn kinh thành phồn hoa, không ít chủ quán rượu đã sớm đóng cửa đi đón giao thừa, chỉ còn lại ven đường một ít quán nhỏ đang còn mở để kiếm thêm chút ngân lượng .

Trương Tiến đã uống rượu, bước thấp bước cao trên tuyết, cười khổ vì tuyết rơi càng lúc càng nhanh.

Dọc theo đường đi, dòng người vội vã, chỉ là dù cho từ quán rượu nhỏ cho đến ngã tư đường náo nhiệt đều có thể nghe được một vài đám người tụm năm tụm ba đang nói thầm chuyện gì đó với vẻ mặt hưng phấn và đầu lông mày nhíu lại mang vẻ tò mò.

Ngay tại trung tâm đường đi, hoàng bảng dán ở trên tường hơi lung lay trong tuyết.

Bẩu trời dần hửng sáng. Ngày mai sẽ có người bị thi hành hình phạt chém ngang eo ở chợ.

Nếu người bị hành hình là kẻ tội thần nghịch tặc thì cũng coi như xong. Đằng này, người này lại có thân phận cực kỳ đặc biệt : Niên Tuyền Cơ.

Vốn là phi tử được sủng ái nhất của hoàng thượng, tuy nhan sắc không đến mức khuynh thành, nhưng cũng có thể coi là hồng nhan họa thủy.

Năm Khánh gia thứ mười lăm, ngay sau khi nàng tiến cung liền lập tức được phong vị cao. Năm khánh gia thứ mười sáu, cha của nàng, là Niên Thừa tướng mưu đồ soán ngôi, cả nhà bị chém, nàng bị giáng chức làm cung tỳ, nhưng sau đó không lâu lại khôi phục danh vị, tận hưởng vinh hoa phú quý cho tới hôm nay. Nghe nói, trước đây, khi nàng tiến cung không lâu hoàng đế thậm chí từng vì nàng trong một đêm chém giết hơn một trăm người, mà nguyên nhân, đến nay vẫn không rõ.

Theo tin tức trong cung lọt ra ngoài, nghe nói đêm đó máu người chết làm ướt toàn bộ Phượng Thứu Cung. Tiếng kêu thê lương làm cho người ta sống mà tưởng mình đang ở địa ngục âm ty. Hoàng đế ôm lấy nữ nhân của mình, bình thản nhìn đám đông thị vệ hành hình.

Khi những giọt máu tươi rực rỡ rơi xuống giày thêu của nữ nhân kia, hoàng đế liền tự mình cúi nửa người dùng tay áo thay nàng lau đi.

Này hình phạt thật là quỷ bí. Cho tới bây giờ những nữ nhân chốn thâm cung khi được ban chết, bất quá cũng là ba thước lụa trắng, một ly rượu độc. Vị phi tử này lại bị khổ hình tại đây, dưới sự chứng kiến của trăm ngàn dân chúng, chịu khổ hình như vậy. Chỉ có thể thán một câu: lòng vua khó đoán.

Nói đến tội danh, cũng là Niên phi tự mình xuất cung, sau đó lại cấu kết với kẻ địch, lý do là vì báo thù mối hận năm đó cả nhà bị chém.

Chém ngang eo, dùng rìu chặt ngang thắt lưng , đem nửa người trên treo lên cây cột kẹp dưới tấm bảng, như vậy máu không chảy được, thân thể chịu đau đớn thổng khổ rồi mới có thể từ từ chết đi.[L1]

Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Con người cũng thật là loài động vật kỳ quái. Khi mình ở chỗ cao thì người khác vừa ghen tị vừa hết mực hâm mộ; nhưng khi lưu lạc trắng tay thì người ta sẽ coi như là lúc rảnh rỗi xem kịch vui. Dân chúng kinh thành đều ngóng chờ xem mỹ nhân này chịu hình mà chết.

Trương Tiến cười tự giễu. Hắn có phải nên cho rẳng bản thân mình thật may mắn? Thế nhưng lại ở cùng một nơi với người phi tử mang tội này. Hắn là lính canh ngục của Hoàng Thành, mới điều đến lại bị phái đi, giờ phút này, chính là thành một chân sai vặt đi mua rượu để chống lạnh.

******

Vỗ vỗ tuyết đọng trên người, vừa muốn đi vào, lại nghe được giọng nói khàn khàn từ bên trong truyền đến.

"Các huynh đệ, ai có gan cùng ta với mỹ nhân kia hoan hảo nào."

"Đại nhân, thế này —— chắc là không được đâu?" Có người run rẩy nói.

Nhưng mà, rất nhanh lại bị vài giọng nói khác áp chế.

"Nữ nhân này ngày mai sẽ phải chết, sợ cái gì? Xong việc rồi chúng ta cho nàng ăn ít đồ, đến khi nàng bị chém cho đến khi ruột đứt ra, bảo đảm thì thầm cũng không ra nửa tiếng."

"Lời Lục ca thật có lý. Nữ nhân này ông đây hưởng chắc rồi."

" Nữ nhân của hoàng đế, ngươi nghĩ một chút đi, cùng vui vẻ với nàng ta sẽ sung sướng đến mất hồn!"

Trương Tiến khiếp sợ đến run rẩy cả thân mình.
--------------------------------------
Chương 2: Lăng nhục phi tần

"Các ngươi, đây là tội khi quân, là trọng tội." suy nghĩ của hắn thực loạn, vừa mới mở miệng xong liền ý thức được mình đã bước nhanh vào.

Ngọn đèn lay lắt làm mặt người càng nhìn vặn vẹo quỷ dị.

Trên bàn, mấy hủ rượu bị đổ ra, vài giọt rượu rơi xuống, vỏ lạc rơi đầy bàn.

Một người ở giữa nhíu lông mày, liếc về phía hắn, "Ồ, Trương đại ca đã trở lại."

Đội trưởng nhìn toàn bộ nhà lao. Đề nghị vừa rồi đúng là hắn đưa ra. Em gái của hắn trước đây gả làm thiếp cho tiên sinh ở trướng phòng (phòng thu chi) của Lăng Thụy Vương Phủ, nên địa vị của hắn cũng như thuyền gặp nước lớn, lá gan cũng lớn ra.

Trương Tiến chạy nhanh đến, tiến lên từng bước, cười cười nói : "Đại nhân uống hơi nhiều rượu nên khó tránh khỏi nói năng lộn xộn. Việc này, trăm ngàn lần không thể được."

Mậu Toàn cười lạnh.

"Trương đại ca từng làm ở Lễ bộ thì như thế nào lại để vào mắt những người thô kệch như chúng ta. Chính là, nếu Trương đại ca đồng ý chuyện hôm nay, thì Mậu Toàn có thể cho đại ca tới hưởng đầu tiên."

Hắn vừa nói xong thì một đám ngục tốt đã cười rộ lên.

"Nếu. . . .ngày mai có thêm một cái thi thể, Mậu Toàn sẽ chỉ nói rằng Trương đại nhân uống nhiều rượu rồi mạo phạm thân thể cao quí của hoàng phi nương nương."

Trương Tiến hơi hơi há rộng miệng, khí trời rét căm căm nhưng mồ hôi của hắn đã sớm ướt hết áo.

Trong không khí, đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ.

Như có như không, cẩn thận tìm kiếm, lại tựa hồ như không có gì.

"Các vị đại nhân, xin hỏi ai muốn tới trước?"

Trong phòng giam truyền ra thanh âm nhàn nhạt ,lại không có sự mềm mại dụ dỗ, nhưng chúng thật sự là từ nữ nhân đã từng hưởng hết ba ngàn sủng ái.

Nhưng thanh âm này, tại đêm giao thừa rét lạnh, đột nhiên làm cho người ta cảm thấy một sự thoải mái hưởng thụ nói không nên lời, cũng trêu chọc tâm tình vốn đã căng lên như dây cung.

Hơn mười ngục tốt chăm chú nhìn, trong mắt chứa đầy dục vọng, nhất thời mỗi người đều có ý tưởng muốn động tay động chân.

Vài hạt tuyết bị gió lùa vào cuốn lên chiếc rèm che duy nhất của nhà tù .

Trương Tiến tay nắm thành quyền, nhìn chằm chằm vào chiếc rèm kia .

Đúng rồi, bức lụa mỏng này là ngày Niên phi vào nhà lao, thái giám tổng quản Từ công công bên người hoàng đế giao cho họ làm ra.

Rèm này buông xuống, liền che đi khuôn mặt của nữ nhân kia.

Cũng rốt cuộc không thể nào biết được dung mạo có phải như là hoa đào tháng ba?

Trương Tiến là ngục tốt có địa vị thấp nhất, bị sai làm việc đều là hắn.

Ngẫu nhiên, nàng muốn một ít nước.

Trương Tiến liền tiến lên đưa một ly nước qua song sắt . Cánh tay nàng , theo ống tay áo bằng lụa trắng vươn ra, tinh tế nhỏ nhắn , móng tay cắt sửa gọn gàng, mười ngón không nhiễm chút bụi bẩn nào.[L2]

Trài qua ba ngày tù, nàng im lặng như một người bị chết, làm cho người ta có một loại cảm giác, giống như là tấm lụa này có rớt ra thì bên trong cũng không có một bóng người. Cho tới lúc này.

Niên Tuyền Cơ xem như vì hắn giải vây, nhưng Trương Tiến lại nghĩ, nữ nhân này đại khái là điên rồi.

Đột nhiên một lực mạnh đẩy hắn ra, hắn lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy Mậu Toàn đã cực kỳ nhanh chạy vội tới phía trước nhà tù, lấy ra cái chìa khóa, một tay đụng vào tấm rèm kia, thần sắc tham lam hèn mọn.
--------------------------------------
Chương 3: Ngục tốt thám hoa

Trương Tiến hoảng sợ, bước đi loạng choạng định tiến lên ngăn cản, thì bên tai lại nghe đến một tiếng ám vang[L3] .

Một bước kia liền không có tiến lên.

Hắn cúi đầu, ngực đã bị một thanh kiếm lạnh đâm xuyên qua.

Máu nóng chảy ra, mang theo tê liệt thống khổ lại lạnh lẽo. Trước khi chết khiến người ta thấy hoang vắng sợ hãi mà lạnh lẽo.

Cơ thể hắn chầm chậm gục xuống, nhưng hắn không cam lòng. Cố sức chống đỡ, nửa quỳ trên mặt đất, hắn muốn xem người vừa ra tay độc ác đó. Thành quỷ, cũng phải biết ai mà đòi nợ.

Âm thanh của vật nặng rơi xuống chợt làm hắn kinh sợ.

Ngập tràn trong mắt, là hình ảnh của hơn mười người ngã xuống, hoặc trước hoặc sau, thậm chí, ngay cả một tiếng kêu rên cũng đều không kịp.

Chỉ có màu đỏ tươi nhuốm gạch thanh hoa , chớp mắt thành dòng làm kinh động lòng người, thật không hổ là màu sắc của thế gian. [L4]

Lại như hoảng loạn điều gì, hắn nhìn tới Mâu Toàn.

Người đàn ông đó vẫn duy trì tư thế ngồi như lúc đầu, chỉ là động tác có phần cứng nhắc. Chân tay hắn cứng đơ, nơi cổ họng còn gác lên một thanh chùy thủ.*

* chùy thủ là dao ngắn hay dùng thời xưa.

Lại tựa như, vết thương ghê người của hắn không phải là chí mạng, hắn thậm chí còn có thể xoay người, hoảng sợ nhìn trận kịch biến.**

** trận kịch biến: trận chiến chuyển biến ác liệt (J nghĩ thế, có thể sai đôi chút nhưng chắc chắn k phải là trận hài kịch đâu =))

Đột nhiên, bên tai, truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Trương Tiến hai tay chống trên mặt đất, cắn răng nhíu mắt nhìn lại.

Bước chân chầm chậm đi qua, người tới tựa hồ không dưới bốn năm người.

Phía trước là một người mang giày thêu họa tiết rồng, gấm sáng màu vàng kim.

Hắn trong lòng chấn động. Giày như vậy , hắn năm đó từng may mắn được gặp một lần. so với trước mắt giống nhau, chỉ là có thêm một vài màu xanh vàng rực rỡ.

Hắn phủ phục trên mặt đất, người kia từ chỗ ngồi trên cao nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn, khóe miệng giương lên ý cười.

"Thám hoa quả là một tài năng hiếm có, lại có kinh nghiệm phong phú, tương lai hẳn là một hiền tài của đất nước."[L5]

Thi đình đỗ Thám hoa, đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm viện, sau phong Lễ bộ Thị lang, mong ước báo đáp ân vua, đáng tiếc, khinh thường kéo bè kết đảng, cuối cùng đắc tội người quyền quý nên trở thành ngục tốt chốn Hoàng Thành.

Là hắn sao? Nhưng nơi này ngục lao dơ bẩn, người này làm sao có thể lại ở đây?

Bắt đầu với khoản đầu tư nhỏ và khám phá mẹo kiếm tiền trực tuyến
lestsbane-sockgles.com
Chính là, trong thiên hạ này, liệu có người nào cả gan dùng màu sắc cùng hoa văn đó sao?

"Vương gia, tha mạng."

Tiếng kêu thê lương chói tai, cắt đứt dòng suy tưởng mông lung của hắn.

Tiếng kêu này, dường như cũng làm tỉnh lại mấy thân thể trên mặt đất. Những người còn sống, yết hầu rung rung phát ra âm thanh khàn khàn cổ quái, hướng tới mấy người đang đứng đó mà bò tới.

"Ngươi là ai? Bổn vương có quen ngươi sao?" Âm thanh trêu tức mang theo ý cười lơ đãng.

"Tiểu nhân Mậu Toàn, có muội muội là tiểu thiếp của tiên sinh[L6] ở trướng phòng . Vương gia xin tha mạng, tha mạng, tiểu nhân xin dập đầu nhận tội với ngài. Tiểu nhân xin dập đầu với ngài."

Trương Tiến rùng mình, Lăng Thụy Vương gia Long Tử Cẩm cũng tới?

Khuôn mặt Mậu Toàn vặn vẹo vẻ thống khổ, quỳ rạp trên mặt đất, đầu dập liên tục trên mặt đất như băm tỏi, vẻ dữ tợn mà cũng thật hèn mọn. Trương Tiến rốt cuộc nhịn không được mà khụ cười ra tiếng.

"Còn ngươi, là ai?"

Một giọng nói khác vang lên, Trương Tiến khiếp sợ im bặt.

Rõ ràng là ngữ khí đạm mạc, lại trong trẻo, trầm ấm như ánh trăng trong nước.
-----------------------------------
Chương 4: Ai là A Ly

Hắn chịu đựng đau đớn, ngẩng đầu nhìn,ánh đuốc tỏa sáng, trong phòng có hơn bốn người.

Hắn cười gượng, chống tay làm trụ bò lết đến trước đôi giày kia. Sáng tối loang lổ nhưng khuôn mặt hắn vẫn sáng lên vẻ tiên diễm.[L1]

"Vi thần khấu kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

"A!" Đột nhiên, một tiếng kêu gào vang vọng trong phòng giam trầm tĩnh.

"Hoàng Thượng, là Hoàng Thượng?!" Miệng hắn mở lớn, tim mật thắt lại, gắt gao nhìn chằm chằmdáng người cao cao kia nói.

"Ngươi không phải mới vừa nói muốn cùng phi tử của trẫm hoan hảo một lần sao, như thế nào còn không đi, ở trong này hẳn rất khó chịu." Hoàng đế nhẹ giọng nói.

Nháy mắt toàn bộ dáng vẻ tức giận đều biến mất , sắc mặt như tro tàn, cùng với một dòng nước nhỏ từ hạ thân hắn tràn ra, trong không khí nhất thời tản mát ra mùi khai của nước tiểu.

"Ngươi nói ngươi tên gì?" Hoàng đế thản nhiên nói.

Hắn cũng không có hướng tới đích xác người nào, nhưng Trương Tiến lại có một chút run sợ trong lòng, nhịn đau nhất mực cung kính nói: "Vi thần tên Trương Tiến."

"Cũng thật thú vị" Hoàng đế cười cười, thanh âm hơi hơi chuyển, "Vậy nên, Tử Cẩm, thuộc hạ của đệ hẳn đã nể tình nên ra tay dù nặng nhưng cũng không phải là trọng thương. Thanh Phong, ngươi nói có phải không?"

Một thiếu niên áo lục từ phía sau hắn đi ra, khom người nói: "Dạ."

Long Tử Cẩm cả kinh, lập tức quỳ xuống, "Thần đệ không dám."

"Hoàng Thượng, không bằng để lão nô thay Vương gia tiễn người này đi ." Vẫn khoanh tay nhìn, một thân ảnh màu lam đứng ở giữa thấp giọng nói.

"Được."

Trương Tiến cười khổ, một bên quân một bên thần, quân xưa nay vẫn là quân, bản thân lại không nhận ra hoàng thượng.Hắn không biết Lăng Thụy Vương gia vì sao muốn thả hắn, càng không biết hoàng đế vì sao muốn giết hắn. Bất quá, vua muốn giết một người khi nào lại cần lí do thì cần gì lý do.

Mồ hôi lạnh trộn lẫn máu túa ra, chậm rãi hòa nhập trong biển máu. Có ngục tốt còn giãy giụa đau đớn, có kẻ đang hấp hối, lại có người đã là cái xác lạnh.

Người mặc áo lam đi đến trước mặt hắn , xuất chưởng như gió.

Hắn từ nhỏ ngông nghênh, cũng không cầu xin tha thứ, chỉ hướng Lăng Thụy Vương gia nhìn thoáng, trong lòng cảm kích mà nhìn, ánh mắt lập tức gắt gao giao nhau.

Trong không khí, tựa hồ thoáng qua một vài âm thanh, ở phía trước giống như nghe được tiếng thở dài.

Khi chưởng lực gần đến trước mặt hắn, chỉ một khắc thôi, hắn tưởng chừng như đã chết.

"Từ công công, xin hãy nương tay."

Không gian bị ép chặt đến không tưởng. Áp lực tiến đến đột nhiên biến mất không dấu vết, thanh âm mềm mại bên kia tấm màn trắng truyền ra vào đúng thời khắc đó.

"Dạ, thưa nương nương."

Hắn không chết! Hắn thế nhưng không chết! Dạo qua quỷ môn quan một vòng trở về, Trương Tiến sợ hãi đến nỗi không thốt nên lời, chỉ ở trong lòng thì thào lặp lại ý thức mơ hồ kia.

Mãi đến khi hắn nghe được tiếng cười thản nhiên của hoàng đế mới kinh ngạc không hiểu dâng lên trong lòng. Nguyên bản đang quỳ trên mặt đất, nhưng mặc dù ai rồi cũng phải chết, nhưng thật không muốn lại trải qua cảm giác đó một lần nữa.

"A Ly." Giọng một nữ nhân truyền lại.

A Ly. Niên phi đang gọi tên ai vậy?

Trương Tiến tuôn mồ hôi lạnh, trong lòng rối loạn, quần áo đều đã ướt đẫm.

Lăng Thụy Vương gia Long Tử Cẩm, thái giám tổng quản Từ Hi, còn người thanh niên kia tên Thanh Long.

"Ừm" một thanh âm tùy ý phát ra từ yết hầu của một nam tử.

Đúng rồi, nơi này còn có một người, trong tên cũng có một chữ Ly. Chỉ là cho tới giờ cũng chưa ai dám gọi.

Hoàng đế Khánh gia, Long Phi Ly.
---------------------------------------
Chương 5: Có nên chết hay không

Một vị phi tử bị phán tử hình, lại dám gọi thẳng tên tục của hoàng đế,

Hoàng đế đi tới nơi này lại là vì cái gì? Đêm tuyết rơi này đột nhiên trở nên quỷ dị.

Máu trên ngực áo đông tụ thành màu đỏ sậm, Trương Tiến nhất thời đã quên đau đớn, nhìn về phía màn che trắng tinh.

"Có thể không giết người này không?" Thanh âm sâu kín, theo nơi đó truyền ra.

"Lý do." Hoàng đế từ từ nói.

"Hắn có ý ngăn cản."

"Ồ?" Hoàng đế cười khẽ, "Lấy một đọ mười, không biết tự lượng sức mình, đáng chết."

Một câu "Đáng chết" giống như có lực, tim Trương Tiến như bị bóp mạnh thít lại, nắm chặt ngón tay thì quyền.

Gió có chút lớn,mặt nước lại cuồn cuộn nổi lên gợn sóng, tựa hồ như hoa văn uyển chuyển ẩn hiện, giống như có ai đang thổi gió trên mặt hồ.

Bên trong, Niên Tuyền Cơ mơ hồ mỉm cười, "Hoàng thượng nói cũng có lý."

Trương Tiến kinh hãi, căn bản không đoán ra ý tứ trong lời nói của Niên Phi, lại nghe nàng nói: "Khánh gia năm thứ mười lăm, hoàng thượng đích thân phong Trương Tiến làm thám hoa."

Hoàng đế thần sắc không đổi, nói: "Vậy sao lại ở trong này?"

"Trương tiên sinh làm người ngay thẳng, Tuyền Cơ thầm đoán do tính tình không biết đút lót lên trên, không biết thỏa mãn kẻ dưới, mà đắc tội người khác."

"Người khác kết bè đảng chia phe phái, hắn vì sao chỉ lo thân mình, không biết thời thế, đáng chết." Nụ cười chợt tắt, giọng hoàng đế đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Hắn từ lúc tiến vào vẫn giữ ngữ khí ung dung, tự tại. Lúc này, đột nhiên thanh âm trở nên cực kỳ uy nghiêm, oai vệ, Trương Tiến toàn than bất giác run rẩy.

Có tiếng cười nhẹ nhàng thoảng qua, là của Lăng Thụy Vương gia.

Thiếu niên áo lục Thanh Phong đứng ở chỗ có chút ánh sáng, Từ Hi đứng bên cạnh hoàng để, hai người họ vẫn cúi đầu nên hắn không thấy rõ sắc mặt của bọn họ, nhưng tiểng cười của Long Tử Cẩm lại giống như tảng đá đập vào lòng hắn, giống như đang cười nhạo hắn ngu dốt. Da mặt trắng noãn nhất thời đỏ bừng.

Lời nói của Niên Tuyền Cơ mơ hồ thấm vài phần sầu não.

"Hoàng Thượng nói những lời đó cũng có lý, vậy bây giờ phải làm sao mới tốt?"

Trương Tiến cắn răng, đột nhiên hướng nhà tù bên kia khấu đầu ba cái, nói: "Tạ nương nương khai ân, ơn này của nương nương Trương Tiến xin được khắc sâu trong lòng. Nhưng tiếc là hôm nay Trương Tiến nhất định phải chết, kiếp sau xin được kết cỏ ngậm vành* nguyện đền đáp đại ân."

* đây là một điển tích của TQ: 1 người vì nợ ơn người khác đã tết cỏ làm bẫy, bẫy chân ngựa của quân địch muốn đuổi giết ân nhân của người này.

Tiếng thở dài tinh tế lại mang theo chút ý cười.

"Ta nhận đại lễ này của ngươi, hẳn là không thể không làm chút việc."

Lời vừa nói ra Trương Tiến liền thấy rùng mình cười khổ. Chẳng lẽ nàng ta đã quên bản thân cũng sắp chết, còn có thể cứu người khác sao? Như này chẳng phải quá khôi hài sao?

Hắn chỉ cảm thấy da đầu run lên, tựa hồ có người thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, trong lòng nghi ngờ chợt nổi lên, là Thanh Phong, vì sao? Hắn âm thầm nhìn lại, đã thấy thiếu niên áo lục kia khóe miệng khẽ cười, nhưng nụ cười này nhìn kỹ lại lạnh băng mà mị hoặc.

Chết trân tại chỗ, ngón tay gắt gao nắm chặt lại , hắn nhìn Long Phi Ly đang khoanh tay đứng ở phía trước, gió tuyết thực lớn theo lối cửa sổ nhỏ thổi quật vào,vạt áo hoàng bào lại vẫn bất động.

Hắn có chút xúc động tưởng tượng ra thần sắc của hoàng đế, trong lòng lại đột nhiên thấy kinh ngạc

Cả nhà tù chớp mắt dường như rơi vào khoảng không trầm lặng, chỉ còn sót lại tiếng thở nặng nhọc của người đang cận kề cái chết.

Lúc này, Niên Tuyền Cơ đột nhiên nói,
"Tuyền Cơ không thể ra ngoài, công công, phiền ông lại đây cầm vật này."
---------------------------------------
Chương 6: Đan thư thiết khoán

J tra GG thì thấy bên VHH giải thích là một tờ chiếu của vua ban được dùng để ghi công trạng của một vị đại thần nào đó hoặc cũng có thể dùng như một kim bài miễn tội chết, tùy từng trg hợp mà giải thích nghĩa. Ở đây ý tương đương kim bài miễn tử nhưng J k dịch thoát ý đc mà để thành kim bài thì k đúng nên cứ giữ nguyên vậy :D Như nghĩ: cái này là chiếu chỉ trắng đó, chỉ có ấn chưa có lệnh, có thể viết lên 1 yêu cầu xem đó là 1 lời hứa của hoàng thượng.

"Dạ!" Từ Hi đáp lời nhưng lại không hề bước tới, chỉ chăm chú nhìn về phía Long Phi Ly.

Long Phi Ly cười nói: "Từ Hi, nương nương ra lệnh ngươi mà ngươi muốn bất tuân sao?"

"Vâng ..."

Hắn khẽ động thân mình liền đã ở bên ngoài song sắt nhà tù.

Phía dưới rèm buông, một bàn tay gầy nhưng trắng nõn đưa ra.

Cổ họng Trương Tiến cứng ngắc, nhưng thân hình Từ Hi vừa vặn đứng một bên, tất cả đều bị che khuất.

"Hoàng Thượng." Từ Hi lấy vật gì đó, cung kính trình đến trước mặt hoàng đế.

Là một cái bọc nhỏ.

"Niên phi nương nương có sở thích thật là khác biệt." Long Tử Cẩm mỉm cười.

Nghe giọng nói mang ý chế nhạo, Trương Tiến nhìn lại, thấy mắt hắn sáng ngời nhìn theo hướng đó.

Long Phi Ly nhìn thần sắc Trương Tiến nhưng không cách nào hiểu rõ.

Vị hoàng đế trẻ khẽ nhếch môi, "Từ Hi, mở nó ra."

Thật lâu về sau, khi Trương Tiến đã làm quan lớn, không buồn để ý mấy lời đồn nhảm, bước vào tiểu lâu Lâm Yên, vì một tuyệt sắc giai nhân mà bỏ ra vạn lượng vàng, hắn làm như vậy bởi nữ nhân thanh lâu đó đã thốt ra một câu .

"Vậy bây giờ phải làm sao mới tốt?"

Một câu nói tương tự, đủ khiến hắn lặng người.

******

Trong bọc nhỏ, là một tờ giấy lụa.

Giấy lụa Tương Lăng.

Màu sắc của tờ giấy lụa này cùng màu áo ngoài của Long Phi Ly giống nhau.

Quần áo tuyệt diễm, mê hoặc mắt người, nhưng hôm nay lại xuất hiện ở nơi này, có phần không xứng .

Giấy trắng như tuyết, lụa nhuộm vàng óng, thêu chìm đường vân rồng, trên mặt giấy trắng không một chữ, chỉ có một dấu đỏ chói mắt.

Được đóng từ ngọc tỷ của hoàng đế.

Trương Tiến hiểu được thứ này tuyệt không đơn giản, hắn còn đang nghĩ vật này cùng thánh chỉ gần như giống nhau hoàn toàn thì Long Tử Cẩm đã thất thanh hô lên: "Đây là đan thư thiết khoán lưu truyền!"

Trong phòng lao, không khí có phần đóng băng.

Trương Tiến chấn động, hắn thậm chí cố không nhìn những người khác, trong đầu sớm đã bị khiếp sợ mà muốn nổ tung.

Đan thư thiết khoán, là vật được hoàng đế ban cho vị trọng thần có cống hiến nhiều nhất, hoặc có công đức lớn, như trong chiến tranh lập được công trạng hiển hách giết được tướng giặc, mà cho dù là quan lớn cũng chưa chắc đã được ban thưởng vật này.

Vật này, có được có thể là do hoàng đế vì quý trọng mà phong thưởng, là điều vô cùng vinh dự, trong truyền thuyết được người người coi như vật miễn tội chết, dù cho phạm tội tày đình. Từ khi lập nước đến nay, mấy trăm năm qua, vật này cũng mới chỉ được ban thưởng không quá hai lần, một trong số đó là Vương đại tướng quân theo giúp Thái tổ thống nhất giang sơn.

Đan thư, vật đúng như tên, dùng chu sa (mực đỏ) viết nên. Trên thực tế, đan thư thiết khoán, quý giá là bởi trắng toát một màu, không lưu thêm chút gì đỏ và đen. Không lưu thêm chút gì ngoài long ấn của hoàng đế.

Mặt giấy trắng không tỳ vết, có thể viết bất cứ điều gì thậm chí là lời thề của hoàng đế.

Lời thề của hoàng đế, có ý nghĩa gì?

"Cửu ca." Long Tử Cẩm run giọng nói: Huynh ban thưởng cho Tuyền Cơ vật đó sao?"
----------------------------------------
Chương 7: Chớ hỏi lòng vua (1)

"Cửu ca." Long Tử Cẩm run giọng nói: "Huynh đem nó ban thưởng cho Tuyền Cơ?"

Hắn bản tính có vẻ tùy ý, nhưng lòng dạ rất tàn nhẫn, lúc này lại hết sức khiếp sợ, mà chợt lỡ lời, gọi thẳng khuê danh của Niên phi.

Long Phi Ly không nhìn tấm lụa kia, ánh mắt thản nhiên dừng trên bức mành trắng, nói: "Có phải hôm nay cho dù trẫm muốn giết một con chuột, mà nếu Niên Tuyền Cơ nàng xem trọng, nàng cũng sẽ dùng thiết khoán* này cứu nó một mạng?"

Trong phòng giam, không gian hoàn toàn tĩnh lặng.

Mắt phượng nhướng mi đầy tà mị.Vị hoàng để trẻ hiếm khi cười lại khẽ giương khóe môi, lông mày và lông mi lăng lăng che khuất nét lạnh lùng, năm ngón tay hướng về khoảng không nắm mạnh, nét cười dường như lại biến mất[L1] ..

Tiếng song sắt đổ sụp, bức mành trong không trung phất phới lay động một lát rồi vô lực rơi xuống.

Để lại bụi trần bay đi, có người chậm rãi bước ra.

Nói về đan thư thiết khoán, người đứng bên cạnh Từ Hi lại đột nhiên nhớ đến một chuyện của Khánh gia năm thứ mười sáu. Khi đó, Niên phi Tuyền Cơ đang được ân sủng lại vì phụ thân có mưu đồ cướp ngôi mà bị giáng làm nô tỳ, còn người bên cạnh hoàng thượng bây giờ là Hoa Phi, cháu gái bên ngoại của Thái hậu cùng Tuệ Phi, con gái Kị đại tướng quân.[L2]

******

Trong cung Cửu Trọng, điện Kim Loan.

Hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, người hầu đứng một bên.

Cung nữ mang trà vào, dâng trà lên là Lưu Ly cung Tuệ phi. Nàng hé nụ cười, tay ngọc thon dài, bưng chén trà đưa qua.

Long Phi Ly nhàn nhạt uống một ngụm, cười nói: "Trà thơm."

"Trà này chuyên trồng ở quê nhà nô tì trên ngọn núi cao vạn trượng, búp trà được hái trước mùa xuân, hương trà đọng trên áo có thể mấy ngày liền không mất đi, khi hái xuống chỉ dùng phần tâm trà gồm những lá non nhất, sau đó được tuấn mã ngày đêm vận chuyển đển, trên đường bảy ngàn dặm không biết đã chết bao nhiêu tuấn mã rồi.

"Làm Tuệ phi phải bận lòng rồi." Long Phi Ly một tay cầm tấu chương, một tay kéo Tuệ phi vào trong lòng.

Nữ nhân xinh đẹp như hoa dựa vào thân thể nam nhân mạnh mẽ, thật là một cảnh đẹp hài hòa.[L3]

"Hoàng Thượng người nói xem, trà này thơm, hay là trà của Tuyền Cơ muội muội pha trước đây thơm? Nghe nói nàng trời còn chưa sáng tỏ, chân trần đã bước vào trong ao sen hái cánh hoa vẫn còn đọng sương."

Nghe nói, Niên phi Tuyền Cơ vì pha nước trà cho hoàng đế mà xuân lan hạ sen, thu cúc đông mai, không ngày nào ngơi nghỉ.

Long Phi Ly cười khẽ.

"Tuệ nhi, trẫm ghét nhất hương hoa."

Tuệ phi rõ ràng sửng sốt, thắt lưng lập tức run rẩy, miệng cười như ngọc.

Đúng rồi, Niên thừa tướng quyền cao chức trọng đã bị chém giết, Niên phi Tuyền Cơ con gái Niên thừa tướng cũng bị giáng xuống chức thấp nhất, nô tỳ trong cung. Khi ấy Long Phi Ly cũng muốn đem nàng giết chết, nhưng nhờ hoàng hậu quỳ gần ba ngày đêm, đau khổ cầu xin mới cứu được một mạng của nàng.

Ngày xưa ân sủng, nhưng cuối cùng cục diện vẫn biến ảo như cờ.

Cờ đánh xong rồi, người cũng phải đi. Giờ phút này người được ân sủng là nàng, như thế lại ngốc nghếch tự so sánh mình với người khác?[L4]

Bàn tay Long Phi Ly tiến vào trong lớp áo váy của nàng, nàng ta yêu kiều khẽ thở hổn hển.

Hai tay nàng đang muốn vòng ôm lấy hắn, hoàng đế lại thản nhiên nói: "Thái Hậu gần đây cơ thể không khoẻ, nghe nói các cung các viện định trưa nay đi vấn an, phải không?"

Tuệ phi lắp bắp kinh hãi, không rõ tâm tư hoàng đế, vì thế cắn răng đáp: "Nô tì cùng Hoa phi tỷ tỷ đã đến vấn an, buổi sáng nay đi đến thỉnh an Thái Hậu, như vậy hẳn cũng không thất lễ."

Từ Hi thầm nghĩ, đúng lúc này, nương nương của các viện hội tụ tại tẩm cung Thái Hậu, sẽ chẳng ai tới Kim Loan điện này. Tuệ phi nương nương khá lắm!

"Chung quy như vậy vẫn không hợp lễ, như vậy đi, trẫm cùng nàng đi một chuyến."

Tuệ phi mừng rỡ, dịu dàng quỳ xuống, "Tuệ nhi tạ ơn thánh ân của bệ hạ[L5] ."

Hoàng đế cùng đi, đây là sự sủng ái đầy vinh hạnh, liệu có ai mà không nhướn mày mừng rỡ?

Thái Hậu ở đình mát Lan Tâm mở yến tiệc nhỏ.

Tiết trời đầu xuân hơi lạnh mà mát mẻ, ánh mặt trời ấm áp như tan ra tràn ngập các đình đài lầu các hai bên hồ, mặt hồ xanh biếc khẽ dợn sóng.

Kiệu vừa hạ, liền thấy Thái Hậu ngồi tại vị trí chủ vị, hoàng hậu ngồi bên dưới, hai bên bố trí chỗ ngồi, các phi tần theo cấp mà ngồi.

Long Phi Ly hành lễ với Thái Hậu, các phi tần khác liền rời chỗ hành lễ, Tuệ phi đứng bên cạnh hoàng đế, đắc ý viên mãn trong lòng như tỏa ra theo từng hơi thở.

Ánh mắt Từ Hi đột nhiên híp lại, dừng ở phía sau khu thuỷ tạ mấy cung nữ đang khuân vác bồn hoa, trong đó một người, đi lại tập tễnh, chẳng phải là chủ tử cung Phượng Thứu trước kia Niên Tuyền Cơ sao?
------------------------------------------
Chương 8: Chớ hỏi lòng vua (2)

Hắn dò nhìn một chút thần sắc Long Phi Ly, mặt ngoài vẫn bình tĩnh, tỏ vẻ chẳng hề nhìn thấy thân ảnh kia.

Long Phi Ly ngồi xuống bên cạnh hoàng hậu, nói: "Mẫu hậu thân thể không tốt, nên ở trong cung nghỉ ngơi, sao lại ra đây mở yến hội?"

Thái Hậu mới qua tuổi bốn mươi, nhưng nhờ bảo dưỡng tốt nên vẻ ngoài vẫn rất trẻ trung, xinh đẹp, nở nụ cười lộng lẫy, nhưng nơi đáy mắt lại ẩn chứa mọt tia u ám, cười nói: "Làm phiền tâm ý của Hoàng hậu cùng các phi tần tới thăm, ai gia mở tiệc xem như tạ ơn."

"Hoàng Thượng đây là trách cứ nô tì sao? Cùng các tỷ muội vội đến vấn an Thái Hậu nương nương là chủ ý nô tì." Một nữ tử ngồi giữa cười nhẹ.

Làn da trắng như tuyết, xinh đẹp duyên dáng, Hoa phi của Cầm Phương cung. Cháu gái bên ngoại của Thái Hậu.

Thái Hậu cười mắng: "Mẫn nhi, con nói gì vậy, chỉ sợ Hoàng thượng muốn ban thưởng con còn không kịp nữa là."

Hoa phi này nói vài câu kể công, một vài phi tử không khỏi âm thầm tức giận, lại ngại nàng địa vị cao quý, luôn được hoàng đế sủng ái, lại là người bên nhà mẹ ruột Thái Hậu, liền không dám nói thêm điều gì.

Một điện bốn cung, hoàng hậu là chủ Loan Tú điện, phía dưới là bốn phi, hai chính hai trắc.[L6]

Ngay sau đó, chính phi Tuệ phi lại cười nói: "Lúc đầu muội còn tưởng là ý của Hoàng hậu nương nương, ra là Hoa phi tỷ tỷ làm gương cho tam cung đến thăm Thái hậu. So với tâm ý của tỷ tỷ, muội muội đây thật cảm thấy hổ thẹn."

Hoa phi nghe không ra lời châm chọc của nàng, thấy người ta đem ngòi lửa dẫn đến chỗ hoàng hậu, mũi nhọn châm biếm của nàng ngầm trỏ về phía hoàng hậu.

Hoàng hậu Úc Di Tú là cháu gái trưởng của Úc Cảnh Thanh, đại thần từ thời tiên hoàng. Vị đại thần Úc Cảnh Thanh này là trọng thần tam triều. (phò 3 đời vua) Dù là Thái hậu hay Hoàng đế cũng phải kính ba phần, lại thêm Hoàng hậu hiền thục hiểu biết, Hoa phi dù không để nàng vào mắt nhưng cũng không muốn cùng nàng thù địch.

Thái Hậu hơi nháy mí mắt, Hoa phi rùng mình, đang muốn nói gì, hoàng hậu đã mỉm cười nói: "Tuệ phi muội muội chớ nói vậy, Hoàng thượng trăm công ngàn việc, lại vì bệnh tình của Thái hậu mà lo lắng. Để san sẻ với người, ai đại diện mà chẳng giống nhau, phải không?"

Long Phi Ly cười nhẹ, nắm tay hoàng hậu.

Tuệ phi cắn răng, Long Phi Ly lại nói: "Mẫn nhi, hay là nên phạt."

Hoa phi sắc mặt đột biến, khẽ cắn môi đỏ mọng, liếc nhìn [L7] Long Phi Ly.

Thái Hậu nói: "Hoàng Thượng, nay mọi người cùng nhau ở nơi này của ai gia gặp gỡ, là việc vui, phạt gì cũng miễn đi."

Sắc mặt nàng hơi cứng lại, mi kia khép lại che đi tia tối sâu thẳm.

Đôi mắt Long Phi Ly khẽ chuyển, "Mẫu hậu, thưởng phạt nên rõ ràng."

Hắn lời vừa dứt, Thái Hậu cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nâng khẽ chén trà chạm miệng.

"Trẫm còn có chút tấu chương chưa phê duyệt, đêm nay liền ở lại Cầm Phương cung đi."

Hoa phi nghe vậy mừng rỡ, nét cười như hoa, "Nô tì tuân chỉ."

Hoàng hậu cũng nhẹ nhàng nở nụ cười, Long Phi Ly buông tay nàng ra, hoa văn nơi tay áo gấm của nàng, như in hình năm ngón tay nắm chặt.

Tuệ phi chính là ngầm ám chỉ với Hoàng thượng việc Hoa phi làm phải để ý đến thể diện của Hoàng hậu, không ngờ tâm ý nam nhân khó dò, nhất thời vừa tức vừa sợ.

Các cung tỳ đang đem bồn hoa phía sau khu thuỷ tạ đến giữa đình, thân ảnh xen kẽ.

Trong lòng nàng tích tụ, muốn tìm người phát tiết, ngón tay ngọc nhẹ giương, tùy tay chỉ một cung tỳ.

"Ngươi đem hoa này chuyển lại đây cho ta nhìn một cái."

Tiểu cung nữ kia lắp bắp kinh hãi, hoảng hốt, bước đi loạng choạng, đụng vào cung nữ phía sau.

Loảng xoảng một tiếng, bùn đất cuốn lên, bồn hoa cung nữ kia đang đem trong tay bị đụng ngã vỡ tan.

Hai người vội vàng quỳ xuống.

"Đây là cống phẩm của Phiên vương, các ngươi cũng dám đập vỡ, chẳng lẽ là muốn làm phản?" Tuệ phi tức giận đang không thể phát tiết, cười lạnh nói: "Kéo xuống, mỗi người đều một trăm trượng."

"Nương nương, bồn hoa là nô tỳ đánh vỡ, không can hệ người khác, hai trăm trượng này để nô tỳ nhận." Giọng nói ru nhè nhẹ của nữ tử , nhưng lại toát lên vẻ kiên định.

Lời này khiến mọi người chấn động.

Gậy đánh trong cung không phải loại tầm thường, trăm gậy này, đừng nói một cô gái nhỏ, ngay cả một nam nhân cao lớn cũng chịu không nổi, càng không nói là hai trăm gậy, vậy khác gì là muốn lấy mạng.

Hoa phi cùng Tuệ phi oán hận vốn sâu, nghĩ thầm không như ý nàng, liền nói: "Ngươi ngẩng đầu lên để bản cung nhìn xem."
----------------------------------------
Chương 9: Chớ hỏi lòng vua (3)

Nghe vậy, nàng kia chậm rãi nâng đầu.

Có kẻ hít khí.

Người đó chẳng phải là người đã bị Hoàng thượng phế làm cung tỳ, Niên Tuyền Cơ.

Trước đây khi Tuyền Cơ còn chưa khốn khổ như giờ, Hoa phi mặc dù cũng được sủng ái nhưng cũng không so được với nàng ta. Lúc này tuy có muốn cùng Tuệ Phi đấu đá tranh giành, nhưng chung quy lòng đố kị vẫn còn đó đã chi phối nàng, nói: "Tuệ phi muội muội nói có lý, người đâu, kéo hai tỳ nữ này xuống."

Hơn mười phi tần ngồi đó, mặc dù không thể so với Hoàng hậu cùng bốn vị quý phi nhưng cũng đều có địa vị, ngày trước sủng ái đều bị Niên phi chiếm hết, mưa móc không tới các nàng. Lúc này nhìn thấy Tuyền Cơ phải chịu hình, lòng ai cũng mãn nguyện tràn đầy.

Tuệ phi cũng cả kinh, không nghĩ tới giờ phút này nữ nhân kia thạt đúng là oan gia[L8] .

Nàng âm thầm liếc nhìn Hoàng đế, đã thấy hắn cùng Hoàng hậu nói xong điều gì, tựa như đang nói đến điều vui, khóe miệng Long Phi Ly khẽ mỉm cười, càng toát lên vẻ tuấn tú lãng dật, mà hết thảy bên này vẫn chưa để ý tới.

"Đợi đã."

Giọng nữ nhu hòa vang lên, Tuệ phi còn tưởng rằng hoàng hậu ra tiếng ngăn lại, nhìn lại chính là Ôn Như Ý, cung nữ tổng quản bên cạnh Thái hậu.

"Như Ý, hai nương nương đang dạy dỗ nô tài theo phép, nha đầu ngươi chen miệng cái gì?" Thái Hậu nhíu mày nói.

Ôn Như Ý vội vàng bước khỏi hàng, nhìn lướt qua Hoàng đế cùng Hoàng hậu, lại quỳ xuống bẩm: "Dạ thưa Thái hậu nương nương, trượng hình này, nô tỳ thiết nghĩ ngàn lần không nên. Thân thể người đang có bệnh, các vị chủ tử vì người mà cầu phúc, lần này nếu làm hại đến tính mạng của hai tiểu tỳ này là chuyện nhỏ, cái nô tì lo sợ là ảnh hưởng đến phúc đức của Thái hậu, điều này thì vẫn là không nên."

Nàng nói xong, cắn môi nhìn Thái hậu.

Thái hậu chớp mắt mà cười, chậm rãi nói: "Ai gia chẳng lẽ còn sợ mất phúc bởi hai kẻ tiện tỳ hay sao?" Lại chuyển hướng Long Phi Ly, "Hoàng Thượng, việc này người xem xử lý thế nào mới tốt?"

Nàng nói chuyện, khinh liếc Tuyền Cơ một cái, trong mắt ám khí càng sâu. Tuyền Cơ chỉ cúi đầu.

Long Phi Ly nhíu mi cười khẽ, "Việc này mẫu hậu làm chủ là được rồi."

"Theo như lời nha đầu Như Ý, hôm nay cũng là ngày lành, được rồi, liền miễn hình phạt này đi." Thái hậu chậm rãi nói.

Thái hậu nói vậy, Tuệ phi không dám nói thêm gì nữa, Hoa phi cũng không cố tình làm khó thêm, Ôn Như Ý quan sát nét mặt cùng lời nói của chủ tử, lập tức nói: "Thái hậu cùng Hoàng thượng đã khai ân, hai người các ngươi còn không nhanh mà dâng trà hướng Thái hậu nương nương, Hoàng thượng cùng các vị chủ tử mà nhận lỗi?"

"Dạ, tạ Như Ý cô cô." Tuyền Cơ nhẹ giọng nói, nâng tiểu cung nữ cạnh bên bị dọa đến phát run đứng dậy.

Ôn Như Ý cũng không chậm trễ, lập tức cho người rót trà, đưa tới tay Tuyền Cơ.

Hoa phi bị Như Ý đoạt lời, trong lòng đang không vui, cười lạnh, "Niên phi Tuyền Cơ, sao trên tay ngươi lại bị sưng thũng một mảng hồng đỏ thế kia?"

Nàng vừa nói, chúng phi liền lập tức hướng nhìn đến tay Tuyền Cơ, Tuyền Cơ vừa chuyển bồn hoa, ngón tay dính bùn đất, trên mu bàn tay lại đầy mụn nước, có nơi đã bị mưng mủ. Có vài phi tử che cái mũi, rất nhanh liền cười một tiếng.
--------------------------------------
10: Quân tâm như sắt (Lòng vua cứng rắn)

"Thưa Hoa phi nương nương, . " Tuyền Cơ vén áo thi lễ, giọng nói không kiêu ngạo mà cũng không siểm nịnh .

Thái độ của nàng làm cho Hoa phi nhất thời nổi trận lôi đình, âm thanh lạnh lùng vang lên: "Thực ghê tởm! Trà này, không cần dâng cho ta ."

"Đúng vậy, mọi người xem tay nàng kìa, còn có trên mặt mũi cũng bẩn, không biết bao nhiêu ngày rồi không tắm rửa ." Các phi tử cũng đâm chọc nói vang lên bốn phía , giọng mỉa mai cùng tiếng cười chế nhạo càng phát ra tiếng động lớn hơn.

"Không chừng trên tóc còn có con rận rơi xuống, ta cũng giống Hoa phi tỷ tỷ, cũng không muốn uống này trà." Tuệ phi cười nói.

"Như Ý, để cho tiện tỳ kia kính trà hoàng thượng cùng hoàng hậu đi." Thái Hậu cho một viên đường hạt sen vào miệng, đuôi mắt không nâng.

"Cũng được, vừa vặn trẫm có chút khát nước." Con ngươi Long Phi Ly sắc bén, rơi xuống trên tay Tuyền Cơ, lại nhẹ nghiêng đầu, tựa hồ cực kì chán ghét.

"Nô tỳ tuân chỉ." Như Ý đáp lời, nhận lấy chén trà trong tay Tuyền Cơ, lại lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho nàng.

Đôi mắt Niên Tuyền Cơ phiếm hồng, lại chỉ mỉm cười, đem lệ khóe mắt như cánh hoa nén xuống, nói lời tạ ơn rồi nhận lấy khăn tay.

Nàng xem tay mình như tay người khác, cũng không tiếc sức, có lẽ chỉ có như vậy, chính mình mới không cảm giác đau đớn. Đem bàn tay dơ bẩn kia dùng sức chà lau, gặp bọng nước cũng không hề nhẹ tay lại, động vào một chút liền vỡ, nước mủ cùng máu tươi ứa ra làm chiếc khăn vốn trắng tinh nhuộm hồng.

"Đã không phải là chủ tử, mà tính tình so với chủ tử còn cao giá, xem như ta đây được học hỏi thêm điều mới mẻ a." Tuệ phi xùy một tiếng, lại nói: "Tuyền Cơ muội muội đừng vội, khăn tay kia không đủ dùng, tỷ tỷ nơi này còn có."

"Tạ nương nương." Tuyền Cơ hạ thấp người cảm tạ, nói khẽ với Như Ý nói: "Như Ý cô cô, chiếc khăn này ta sẽ giặt sạch trả lại người."

Như Ý vừa định nói không cần, lập tức lại gật gật đầu.

Một phi tử cười nói: "Ngươi đừng có làm khó Như Ý cô cô , thứ này ai còn dám cầm nữa chứ?"

Tuyền Cơ cười khổ, đi đến trước mặt Long Phi Ly, quỳ gối, nâng chén trà in hoa bằng bạch ngọc đựng trên khay trà đưa cho hắn.

Bàn tay mềm mại như bạch ngọc, làn da vốn trắng như biết đã không thể nhìn ra được nữa, đây thực sự là người đó sao?

Có lẽ, có người để ý, giống như mây khói uốn lượn trên khay trà này thôi, không được một lát, liền nhanh chóng tan biến.

Không nhìn đến hắn, chính mình sẽ hận mà hắn cũng chán ghét.

Vậy hà cớ gì phải làm cho cả hai đều thấy chán ghét.

Chỉ là, những lời nói trước đây vẫn cứ văng vẳng bên tai.

"A Ly, nữ quyến trong thừa tướng phủ đều vô tội, các nàng thậm chí không biết nam nhân của mình ở bên ngoài làm nên chuyện gì, tiểu đệ của ta năm nay cũng chỉ có sáu tuổi, người không phải cũng từng ôm nó sao?"

Hắn thậm chí không có trả lời nàng, chỉ thản nhiên nhìn nàng một cái.

"Nó chỉ là một đứa nhỏ, dùng mạng của ta đổi lại, được không?"

"Tiểu Thất, mạng của nàng cho tới bây giờ đã không do nàng quyết định nữa rồi, nếu như vậy, giao dịch này làm sao có thể thành được?"

Dưới ánh nến, ý cười vẫn ẩn dưới đôi mắt phượng hẹp dài của nam nhân, ôn nhu, tựa hồ như chuyện hắn đang nói chẳng qua chỉ là lời tỉ tê dịu ngọt bên gối trước đây.

Đúng rồi, ngay cả mạng của nàng đều là của hắn, nàng có cái gì để cùng hắn trao đổi chứ.

Cho nên sau khi hắn giết hết ba trăm mạng người Niên gia, hắn tự tay xiết lấy yết hầu của nàng, cũng chỉ là chuyện bình thường.

Vậy thì sống để mà làm gì.

Giữ lại mạng này, cũng có tác dụng gì chứ.

Để chứng minh Long Phi Ly đối với Úc Di Tú còn thương tiếc, vị vua tuổi trẻ hoàn mỹ nhất . (J k hiểu ý câu này. Như : Mạng của TC là do Hoàng Hậu quỳ 3 ngày, ko phải là Aly thương tiếc nàng, mà vì dủng hậu nên tha nàng ấy ý mà)

Long Phi Ly hơi hơi híp mắt, dáng vẻ uể oải, cũng không nhận lấy chén trà kia.

Vote mik để có động lực up tiếp nào😁😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro