chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hỗn loạn xong, Tiết Lăng theo mông lung mơ hồ tỉnh lại.
Đây là đâu mà?
Giống như đã từng quen biết đất phôi phòng ,tàn xưa cũ rách mướp ,kiểu cũ trên cửa sổ dámln một đôi đỏ au đỏ thẫm chữ hỷ ,và cái đèn chùm phát ra ánh sáng đỏ mờ yếu ớt, cô đang nằm trên một chiếc giường mới nhưng tồi tàn ,phủ một chiếc chăn màu đỏ lớn nhưng mỏng manh, cuối giường là một người đàn ông cao, thẳng ,sáng sủa
Tiết Lăng ngây ngẩn cả người
Anh...là Trình Thiên Nguyên !!
Là anh!
Thật sự là anh!!
Trình Thiên Nguyên,khi còn bé cô chăm sóc người anh lớn lên bên cạnh,người đã cưới cô, nhưng lại là người góa vợ suốt đời .Cô bị bệnh nặng anh đã âm thầm chăm sóc cô ,nắm tay cô đến khi cô chót hơi thở cuối cùng...người đàn ông tốt...
  Tiết Lăng ngồi dậy vui mừng nhìn lại quanh ngôi nhà đất ,đủ loại cảm xúc rõ ràng ,còn phủ trên người chiếc chăn mỏng ấm áp ,làm cho cô bối rối !
Đây có được gọi là sống lại!!
Trùng sinh cô lại được trùng sinh lại đêm tân hôn cùng anh!
Có lẽ là smdo đời trước làm việc thiện nên được hồi báo,chắc lão thiên gia thương cô nên cho cô cơ hội sống lại .Đúng vậy sống lại là cơ hội cho cô thay đổi tất cả, phút chốc hốc mắt đỏ hoe đúng cô khóc khóc vì quá vui sướng .
  Lúc này người đàn ông ngồi cuối giường khuôn mặt sáng sủa  lạnh lùng cứng rắn nói . " Náo đủ chưa ? nếu như em không muốn ,về sau tôi sẽ cùng em ly hôn .Tôi Trình Thiên Nguyên sẽ không ép buộc một người phụ nữ !"
Tiết Lăng cuống quít ngẩng đầu ...đời trước đêm tân hôn , anh cũng là như vậy mở miệng .
Sau đó cô tức giận phiền muộn mắng to , ném đồ đạc và thâm chí mắng anh ,tức giận đến nỗi anh quay người mở cửa phòng tức giận ra ngoài .
Thẳng đến khi đám cưới kết thúc ,vẫn luôn đối với vô hờ hững ,cũng chưa từng chạm qua cô.
Cô miễn cưỡng kết hôn từ thủ đô đến ngôi làng nhỏ trên núi này .Trên đường lắc lư ba bốn ngày ăn không ngon ngủ không yên .
Vừa xuống xe ,cả một đoàn người vây quanh cô líu lít nói liên tục ,lại là nhận thân thích đại náo động phòng , vừa mệt mỏi lại phiền cô một mực lạnh mặt buồn bực không nói câu nào .Thẳng đến khi khách mời rời đi ,bên Trình gia lại phát tác ,lại mắng lại náo,cả ngày đã mệt không buồn  kính cha mẹ chồng trà liền vào phòng ngủ
Trùng sinh lại khoảnh khắc này , cô không thể bỏ qua anh, không thể lại hủy cả đời hạnh phúc của mình .
"Trình Thiên Nguyên , anh..." cô đang muốn mở miệng .
Không ngờ , anh lạnh lùng trừng cô ,trầm giọng : "Cái gì đều không cần nói ,vừa rồi cô mắng như vậy còn chưa đủ ư ?"
Nói xong , anh vẻ mặt ghét bỏ quay người đi tolet phía sau nhà ,anh biết rằng cuộc hôn nhân này đã làm cô ủy khuất , vừa rồi không chỉ không chịu kính cha mẹ trà mà còn nói nhiều từ cay nghiệt khó nghe đó ...thực sự quá nhẫn tâm .
Nếu không phải mẹ già tận tình khuyên bảo ,khóc lóc cầu khẩn anh kết hôn với vị hôn thê này ,anh một chút cũng không muốn bước vào Tiết gia
Cô không muốn gả cho anh, anh cũng sẽ không ép buộc cô .Cha anh mười mấy năm trước bị phé một cánh tay ,tuổi đã cao ,thân thể lại không tốt .Trước có lần bị cảm lạnh,đã chạy chữa không ít lại phải uống một đống thuốc ,đương nhiên uống nhiều thuốc lại càng không tốt cho cơ thể .Mẹ anh nghe theo già làng nói ,khóc than gọi anh về nhà hỏa tốc kết hôn .
Sau khi tốt nghiệp trung học ,khinh tế gia đình lại rất tồi tệ .Anh kiên quyết bỏ thông báo tuyển sinh vào đại học ,đến thị trấn làm công . Bên kia bao ăn bao ở ,giữ nguyên tiền lương hàng tháng .Đáng tiếc cha già thân thể lại yếu , ba ngày hai lần xem bệnh , trong nhà kinh tế trật vật , nghèo nàn .Mẹ lại là một người phụ nữ nông thôn cái làm ra lại chỉ đủ ăn. Nghe ông già trong thôn nói kết hôn với người giàu cả nhà sẽ hạnh phúc , lại cảm thấy anh đã 25 tuổi ,hôn sự không thể chì hoãn nữa ,liền ướn lấy mặt mo đến Tiết gia hỏi cưới .
Con người rắn rỏi  từ cái dạng gì khó khăn cũng giám khiêng , lại không gánh được mẹ già nước mắt,
Vội vàng bề bộn xin phép  nghỉ về nhà , vội vàng đến thủ đô cầu hôn , trở về lại lại mang lý mạng ngoại chuẩn bị hôn sự ,còn chăm cha già bệnh tật ,thật vất vả mới được yên nghỉ ,cô dâu mới đã ồn ào .Trình Thiên Nguyên cười lạnh mở vòi nước lạnh rửa mặt tạt lên người, cũng dụi đi áp lực bấy lâu nay không ít ,
Trong lòng Tiết Lăng sớm đã hấp tấp nhảy xuống giường chạy đến cạnh bàn trang điểm cũ ,cúi xuống trừng mắt nhìn lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bíđao