Chương 17: Ngày thứ 17 không làm người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có chuyện gì kinh khủng hơn khi bị tóm khi đang kể bí mật của thủ lĩnh, Alger cảm thấy không có.

Alger là một người tương đối có cảm xúc trong trùng tộc, nhưng cảm xúc cũng rất có hạn, lúc này sắc mặt hắn buộc chặt, vẻ mặt không hề có kinh hoảng, thân thể hơi hơi cứng đờ.

Lúc này Taiju đi tới trước mặt hai người, Alger muốn coi mình là người trong suốt, hắn cũng không thể trốn, chỉ có thể trực tiếp thừa nhận áp lực rất lớn từ thủ lĩnh.

Takemichi không biết tâm lý của Alger, hắn nhìn Taiju tới gần, lại nhìn hình ảnh con vật đầy lông tơ trên hình ảnh, ấu tể trùng tộc tròn tròn, độ cong ở khóe miệng càng rõ ràng hơn.

Quả thật là….. quá khác biệt.

Nếu không phải Alger cho hắn xem phần kí ức này, Takemichi không thể tưởng tượng ra, trùng tộc tóc xanh bạc cao lớn anh tuấn, có khí tràng lạnh lùng trước mặt hắn, thời kì ấu tể sẽ có hình dạng như vậy.

“Thực đáng yêu.” Takemichi mang theo ý cười nói, nói xong mới nghĩ, phần lớn nam giới sẽ không vui khi bị người khác nói đáng yêu, thế là hắn vội vàng bổ sung, “Là nói anh khi còn nhỏ, không có liên quan tới bây giờ.”

Kỳ thật Taiju hiện giờ cũng khiến cho Takemichi cảm thấy đáng yêu, điều này có liên quan tới hành vi của đối phương, ví dụ như dáng vẻ đối phương tặng hoa cho hắn, bởi vì hành động cẩn thận cầm lấy hoa thoạt nhìn rất là ngoan, cứ thế khiến cho hắn sinh ra cảm giác như vậy.

Nhưng lời này, Takemichi không có nói ra, từ đáng yêu này liên quan tới lòng tự trọng của nam giới.

Nhưng mà Takemichi không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn vừa nói xong “không có liên quan tới bây giờ”, hắn thấy Taiju hình như mím môi, khóe miệng vốn không có độ cong liền mím thành một đường thẳng.

“Đáng yêu?” Taiju nhìn phần hình ảnh kia, thanh âm lãnh đạm mà trầm thấp.

Takemichi nhìn dáng vẻ đối phương không giống như tức giận, thế là gật đầu: “Đúng vậy, rất đáng yêu.”

Nghe thấy câu này của Takemichi, bên má của Taiju liền hơi buộc chặt, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt liền biến đổi không dễ nhận ra.

“Thế nhưng chỉ nhìn thấy mặt trái, không có hình ảnh chính diện sao?” Takemichi chớp chớp mắt, hỏi Alger đứng bên cạnh.

Trong vài phút trước Alger cố gắng làm giảm cảm giác tồn tại của mình vì tìm một con đường sống, hiện giờ bị Takemichi dò hỏi, hắn mở miệng nhưng không nói gì.

Kỳ thật có hình ảnh chính diện, nhưng Alger trầm mặc khiến cho Takemichi lầm tưởng là không có, thể là hắn biểu lộ vẻ mặt đáng tiếc.

Trùng tộc ở thời kì ấu tể là sinh vật nhiều lông mềm mại, ở thời kì trưởng thành lông mao sẽ biến mất, lớp vỏ ngoài cứng rắn dần hiện ra, mà đợi tới thời kì trưởng thành, giai cấp Alpha trùng tộc biến thành hình thể người sẽ giữ lại một bộ phận để làm đặc trưng cho chủng tộc.

Trùng tộc ở thời kì ấu tể không lâu, bởi vậy thời kỳ ấu tể trùng tộc giữ được lớp lông của mình rất đáng quý, chỉ trong vòng một hai năm bạn có thể không nhìn thấy lớp lông mềm mại của ấu tể trùng tộc.

Lớp da mềm mại ban đầu của ấu tể sẽ dần dần biến thành lớp vỏ cứng lạnh như băng, hình dạng cũng nhanh chóng lớn lên, ở trong mắt những chủng tộc khác càng trở nên đáng sợ và nguy hiểm hơn.

Nói như vậy có thể nhìn thấy lớp lông mềm mại trên lưng ấu tể đã là không tồi, tâm tình Takemichi rất nhanh liền chuyển thành tốt đẹp.

Mới vừa rồi nghe Alger nói nhũ danh của Taiju có liền quan tới tiếng kêu khi còn nhỏ, Takemichi nhìn đương sự ở trước mặt mình, quyết định trực tiếp hỏi đối phương.

“Bởi vì tiếng kêu chính là như vậy.” Taiju hạ mắt, không có lảng tránh vấn đề Takemichi hỏi.

Nhũ danh này ai đặt cho hắn, không biết là bởi vì thời gian rất lâu hay là vì nguyên nhân khác, kí ức của Taiju đối với chuyện này cũng không rõ ràng.

Là có người khi hắn ở thời kì ấu tể lấy nhũ danh này cho hắn, hay là do chính mình kêu nên sinh ra nhận định như vậy, Taiju cũng không nhớ rõ.

“Pi pi… kêu như vậy sao?” Takemichi tùy tiện tưởng tượng dang vẻ Taiju ở thời kì ấu tể kêu pi pi, trong một giây, hắn bỗng nhiên không thể nhìn thẳng vào đôi mắt màu vàng nhạt của đối phương.

Sự tương phản này hơi vượt khuôn phép.

Lúc này Alger bên cạnh rất muốn trốn, hắn không có quên, đã từng có quân đoàn trưởng của quân đoàn khác đã bắt chước tiếng kêu còn nhỏ của đối phương, còn dùng nhũ danh này gọi đối phương, khi ấy đã bị đối phương đánh nằm sấp trên mặt đất.

Alger cảm thấy thủ lĩnh nhà mình đương nhiên sẽ không làm gì vương, nhưng hắn thì xong rồi.

Thế nhưng lúc này Taiju không hề chia một ánh mắt cho sĩ quan phụ tá nhà mình, chỉ là nhẹ nhàng nhả ra một âm tiết: “Ừ.”

Đại khái, ấu tể trùng tộc khi kêu gọi sẽ có thói quen cúi đầu phát ra thanh âm nhẹ nhàng, tiếng kêu lúc còn nhỏ của Taiju có thể nói là rất đặc biệt.

“Thời kì ấu tể xác thực rất đáng yêu.” Takemichi không ngừng được mà cong mắt.

Câu nói này của Takemichi đem từ “đáng yêu” đặc biệt chỉ lúc còn nhỏ, Taiju nghe vậy, lạnh lùng trên mặt càng khiến cho người khác khó hiểu.

Từ “đáng yêu” này, chính là được kẻ khác yêu thích.

Trong trùng tộc kỳ thật không tồn tại từ này, nhưng lại là từ ngữ thông dụng ở tinh tế, Taiju có thể hiểu sơ sơ về ý của từ này.

Cho nên thanh niên nói với hắn, dáng vẻ khi còn nhỏ của hắn làm cho thanh niên yêu thích, mà hiện giờ không được yêu thích.

“Chỉ có thời kì ấu tể mới đáng yêu sao?” Taiju thấp đầu với Takemichi.

Takemichi không kịp phản ứng lại, mà một lát sau lại thấy đối phương hạ mắt hỏi: “Hiện giờ không đáng yêu sao?”

Hả…..?

Takemichi ngây người một giây, hắn nhìn trùng tộc tóc xanh bạc trước mắt, mặt không có biểu tình, thanh âm bình tĩnh hỏi vấn đề này, ngay lập tức không biết trả lời như thế nào.

Do dự tự hỏi một hồi lâu, Takemichi thử trả lời: “Hiện giờ cũng…. Đáng yêu.”

Đem lời này nói ra khỏi miệng, Takemichi liền nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Taiju, chuẩn bị nếu thấy đối phương có vẻ mặt không vui thì sẽ lập tức sửa miệng.

Nhưng sau khi Takemichi trả lời xong, hắn nhìn thấy khóe miệng Taiju đang mím lại dần dần thả lỏng ra, cái đuôi màu xám bạc ở phía sau cũng hơi vẫy.

Không thấy Taiju không vui, Takemichi cũng yên tâm, phát hiện đối phương cũng không để ý bị khen đáng yêu, Takemichi cũng không cần phải lo lắng sau này mình sẽ vô tình khen những lời không đúng.

“Cảm giác hôm nay thế nào, đi quân bộ vẫn cảm thấy không thoải mái sao?” Takemichi ngồi xuống hỏi.

“Cũng không khác lúc trước lắm.” trả lời xong, Taiju liếc nhìn sợi dây trên cổ tay trái.

Hiện giờ Taiju sẽ tự động cởi bỏ dây bịt mắt của mình khi có Takemichi bên cạnh, sợi dây màu đen được cởi xuống sẽ được cột trên cổ tay.

Nói là không khác nhau lắm, nhưng sau khi cảm nhận được sự yên tĩnh, lại trải qua cảm giác khó chịu và áp lực, sự thống khổ này càng trở nên khó chịu đựng hơn.

Takemichi sau khi tự hỏi xong nói: “Vậy khi anh ở bên ngoài nếu cảm thấy khó chịu thì hãy nghĩ tới tôi? Như vậy có thể tốt hơn một chút hay không?”

Mặc dù không biết tác dụng của phần an ủi này tới đâu, nhưng có thể giúp Taiju giảm đi sự thống khổ, Takemichi không để ý mình là thuốc yên tĩnh của đối phương.

Vừa nói xong liền bị đôi dựng đồng màu vàng nhìn chăm chú, Takemichi cảm thấy trong đôi con ngươi này, ảnh ngược của hắn càng ngày càng rõ ràng, sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng trả lời đối phương: “Được.”

Hoa là một chủng loại xinh đẹp, nhưng lại rất yếu ớt, quá trình đi hái đóa hoa ở Norm tinh kia, Taiju đã thừa nhận điều này.

Sau khi trong lòng có một đóa hoa, nở rộ càng lúc càng diễm lệ, Taiju không biết phải từ chối phần diễm lệ này như thế nào.

Đẹp nhất trên thế giới này cũng trấn quý nhất chính là hoa, bởi vì hiểu được trân quý, cho nên Taiju không dám tùy tiện giơ tay chạm vào đóa hoa. Chỉ có thể canh giữ ở bên cạnh, yên tĩnh nhìn chằm chằm đóa hoa lớn lên.

Nhưng rất muốn chạm vào thì phải làm sao bây giờ, phải làm như thế nào mới có thể chạm vào mà không làm đối phương bị thương, cũng không bị từ chối và ghét bỏ?

Taiju  nhìn xuống thanh niên tóc đen gần đó, một lát sau hắn dời đi ánh mắt của mình, nói với Alger ở bên canh: “Theo tôi vào thư phòng.”

Vẻ mặt Alger hơi hơi cứng đờ, nghĩ rằng điều gì phải đến thì sẽ đến, liền cắn răng gật đầu.

Nhưng kết quả khi Alger lo lắng đi vào trong phòng, hắn cũng không bị truy cứu cái gì, chỉ là bị ném cho một ít chính vụ cần xử lý, tất cả như bình thường.

Ở thế giới ban đầu, Takemichi không có thói quen ngủ trưa, khi tới thế giới này mới dần được dưỡng ra.*

Không có trở về phòng, Takemichi trực tiếp nằm xuống trên sô pha ngoài phòng khách, tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ.

“Tôi ngủ một lúc.” Takemichi nói với đám Tucker trùng tộc đang vây xung quanh hắn, chờ nghe thấy thanh âm khàn khàn trả lời, hắn mới nhắm mắt lại.

Sau khi Takemichi ngủ say, hai con Tucker trùng tộc cẩn thận dùng cẳng tay sắc bén của chúng nó kéo lấy một cái chăn nhỏ bên cạnh, rồi mới cùng nhau đem cái chăn này nhẹ nhàng phủ lên người Takemichi.

Takemichi ngủ trưa cũng không lâu, lần này ngủ khoảng ba mươi phút liền tỉnh.

Tỉnh lại thì phát hiện trên người mình có một tấm chăn, Takemichi nhanh chóng hiểu được đây là đàn Tucker trùng tộc đắp cho hắn.

Vừa tỉnh ngủ còn hơi mông lung, Takemichi không phát hiện trên chăn bông có cái gì phồng ra, hơn nữa trên đùi mình có một sức nặng không nhẹ cũng không nặng.

Cho tới khi Takemichi tỉnh táo hơn, hơi chuyển động chân của mình, hắn nhìn thấy phần phồng lên của chiếc chăn bông đang di chuyển, đồng thời Takemichi có thể cảm giác được phần sức nặng ở trên chân mình đang di chuyển lên trên.

Qua hai giây, một sinh vật không xác định có đôi dựng đồng màu vàng nhạt chui ra từ trong chăn, vừa lúc đè lên ngực Takemichi.

Lúc này Takemichi mới nhìn rõ sinh vật không rõ có dựng đồng màu vàng này, đồng thời thấy phía sau đối phương có một cái đuôi màu xám bạc nhỏ.

Takemichi chớp mắt một cái, hai điểm đặc trưng này quá rõ ràng, hơn nữa hắn vừa mới nhìn thấy hình ảnh này không lâu.

“Pi.”

Chờ Takemichi phản ứng lại, ấu tể trùng tộc có cái đuôi màu xám bạc nhỏ đang phát ra tiếng kêu với hắn.

——————

*Nguyên văn là như thế này: "Ở thế giới ban đầu, Cố Hoài cũng có thói quen ngủ trưa, thói quen này khi tới thế giới này vẫn được duy trì." sửa sửa một chút cho hợp nguyên tác TR vì mình nghĩ embe tới ngày đi cú cú người thì lấy đâu ra thói quen ngủ trưa 🐧


26/6/2022
17:16

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro