Chương 2: Kaguya-hime giáng trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Katsura ngồi quỳ trên đệm, trầm mặc nhìn chằm chằm que thử thai hai vạch dưới sàn, bên cạnh hắn ngồi một sinh vật màu trắng đang giơ bảng đầy dấu chấm than thể hiện sự khiếp sợ.

Dạo gần đây Katsura không tổ chức họp bàn nhương di, không phải vì vấn đề gì khác, mà là trong khi toàn bộ Kabuki đều trở lại thành đúng giới tính của mình, chỉ có hắn cũng nhận được thứ ánh sáng đó mà vẫn y như cũ, vẫn là nữ nhân.

Không thể mang vẻ yếu đuối cùng hai gánh nặng trước ngực đứng trước mặt các bộ hạ được, nên hắn tạm gác lại mọi chuyện để đi tìm nguyên do.

Và hôm nay hắn đã biết.

Hắn... mang thai.

Rõ ràng chỉ có hôm đó mà thôi, mặc dù đúng là Takasugi đã làm rất nhiều lần, tên tồi tệ đó còn cố ý ở bên trong bơm không ít thứ bậy bạ, nhưng cũng không đến mức... mới đó mà đã...

Katsura hai tay che mặt, nội tâm vô cùng không bình tĩnh, hắn hoảng hốt, hắn khủng hoảng, hắn suy nghĩ tới chuyện mổ bụng tự sát...

Nhưng không thể, giờ hắn đang mang trong mình một sinh mệnh bé nhỏ.

Vì vậy...

"Cái gì?!!!! Katsura-san muốn giải tán nhương di sao?! Sao có thể?!!!! Elizabeth đại nhân! Chuyện này là thật vậy sao?!"

"Thế là ta thất nghiệp sao?! Ngoài nơi này ra không nơi nào nhận......"

Cả tổ chức nổ tung về tin tức này, trong lúc đó, Katsura mang đấu bồng đi dạo bên ngoài, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm mặt đường, không biết đang suy tư chuyện gì khổ não, hao tâm tổn sức.

Hijikata gọi lại hắn: "Này cô kia, đứng lại đó, theo lệnh kiểm tra. Tháo nón xuống."

"....."

Katsura dừng lại bước chân, chậm chạp xoay người lại, hơi cúi đầu tháo nút buộc quai nón, kéo nón cói xuống, đoan trang đặt trước bụng, nâng mắt lên nhìn về phía hắn, ôn tồn nói: "Cảnh sát đại nhân, thỉnh ngài xem đi."

Muốn xem bao lâu đều được, dù sao... hẳn là không ai còn nhận ra hắn nữa......

Hijikata suýt chút nữa làm rơi điếu thuốc đang ngậm trong miệng.

Này...

Là Kaguya-hime giáng thế sao?!

Dung mạo tựa như từ ánh trăng bước ra, dung mạo nữ thần cỡ này làm Hijikata nhớ tới Kondo-san lúc biến thành nữ, nhưng khác với Kondo-san, biến thành nữ cũng không thể thay đổi bản chất là một con khỉ đột tục tằn, nữ thần tái thế trước mắt phong tư yểu điệu, ánh mắt hàm sầu, nhìn muốn dang tay ôm vào lòng vỗ về che chở, cản hết gió mưa, dù là Hijikata cũng có giây lát sững sờ.

Hơn nữa, khiến cho hắn chú ý.... Là không biết vì sao, dáng vẻ của nữ nhân này làm hắn thấy đặc biệt... dường như đã từng quen biết... dường như... nếu có một ai đó... cũng mang dáng vẻ này... là ai được?

Nghĩ mãi không ra, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, Hijikata ho nhẹ một tiếng, ậm ừ nói: "Có vẻ như... không có vấn đề gì... cô đi đi."

Nhìn theo bóng dáng cô nàng hồi lâu, Hijikata trong đầu dần dần hiện lên một bóng người trùng điệp...

"... Không thể nào." Hijikata tự an ủi mình, nếu là thật thì nhương di xong đời.

Sau đó, vài ngày sau, Hijikata nghe thấy tin tức, tổ chức nhương di của Katsura đã giải tán trong êm đẹp, thủ lĩnh của bọn họ, Katsura Kotaro, người nam nhân không thể cản phá, khiến Mạc phủ đau đầu một thời gian dài, đã về quê giúp chồng dạy con.

"..."

Lý do quỷ quái gì vậy!!!

...

Mà lúc này, bên trong Quỷ Binh Đội, Takasugi cũng đang nghe tin tức từ Bansai.

"Katsura giải tán nhương di?!" Matako cực kỳ khiếp sợ, hỏi Takechi đứng bên cạnh: "Chẳng lẽ lại là âm mưu gì của Katsura sao?!"

Takechi hai mắt trừng trừng nhìn về phía trước, ngữ điệu không chút phập phồng nói: "Nghe lời đồn, lý do mà Katsura giải tán đảng phái của mình, là... hắn về giúp chồng dạy con."

Phanh.

Ngồi bên cửa sổ nghe chuyện cười Takasugi, rốt cuộc không cười được nữa, bóp nát tẩu thuốc trong tay.

"......." Mọi người đều giật mình, đưa mắt nhìn hắn.

"...... Chuyện này từ đâu nghe được?" Takasugi trầm mặc một lát, tựa hồ chưa hết khiếp sợ, trong đôi mắt màu lục tràn đầy không thể tin tưởng.

Dù sao, dựa theo những gì hắn hiểu biết về Katsura, chỉ sợ sau khi biến lại thành nam nhân, bọn họ sẽ tiếp tục đường ai nấy đi, không còn chút dính líu nào nữa, nếu có thì chỉ có thể là địch nhân.

Nhưng...... sao lại thế này?

Giúp chồng dạy con?

Là... như hắn nghĩ sao?

Đích thật... hôm đó hắn tận tình làm được rất nhiều, tới hiện giờ còn chưa đã thèm.

Takasugi trợn mắt lên, cần Takechi cho ra một lời giải thích.

Takechi bình tĩnh nói: "Lời đồn thôi, nhưng lời đồn có đôi khi là sự thật......"

Vừa nói xong, bọn họ nhìn thấy Takasugi đứng lên, hình như chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa đúng lúc, lúc này bên ngoài có người bẩm báo, có một nữ nhân tới tìm Tổng đốc đại nhân.

"......"

Quỷ Binh Đội khi nào thì còn có chuyện đón tiếp khách? Thuyền của bọn họ chẳng lẽ rất dễ tìm? Còn trực tiếp muốn gặp Takasugi Shinsuke? Cho rằng đang tìm ai? Nữ nhân này cho rằng đang ra ngoài chợ mua bó rau sao?!

Ngoài ý muốn, Takasugi nghe vậy thì càng đi nhanh hơn, rõ ràng nhìn hắn vẫn đi như bình thường, nhưng không hiểu sao vừa chớp mắt đã thấy thân ảnh của hắn ở tuốt bên ngoài.

"......" Bansai đẩy đẩy kính mắt, cho rằng... có thể lần này thật sự tới khách quý.

"....." Matako có dự cảm xấu, chưa từng thấy Shinsuke-sama vội vàng như vậy bao giờ, đã vậy người tới còn là một nữ nhân......

"...." Takechi... không ai nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.

Takasugi đi ra ngoài khoang thuyền, nhìn từ xa.... người kia đứng quay lưng lại với hắn, dù bị tứ phía Quỷ Binh Đội bao vây, đao súng chĩa vào người vẫn ung dung đứng thẳng, giống hệt như chỉ đang đợi người nào tới, kiên nhẫn chờ đợi người yêu tới phó ước.

"Dừng lại." Takasugi khàn khàn lên tiếng.

Mọi người kinh ngạc nhìn Tổng đốc đại nhân tiến lại gần vị phu nhân kia, tất cả đều theo bản năng bỏ vũ khí xuống.

Bọn họ chứng kiến, Tổng đốc đại nhân... tựa hồ hơi phát run? Là có chuyện gì sao? Chẳng lẽ... ở nông thôn mụ mụ tới tìm hắn?

Đây là cảnh hai mẹ con lâu ngày đoàn tụ?!

Katsura nắm lấy một bên cổ tay, không ngẩng đầu lên nhìn người tới, bộ dáng... thục nữ thẹn thùng này đúng là làm Takasugi trong lòng phát ngứa, hận không thể kéo hắn vào lòng ôm chặt, hôn hít nửa buổi để thoả nhớ mong.

Takasugi cố giữ cho bản thân thoạt nhìn bình thường một tý, lãnh đạm hỏi: "Ngươi tới tìm ta làm gì?"

"......" Takasugi.

Rốt cuộc là tại sao hắn hỏi ra được câu này, tới hắn cũng không biết.

Nhưng ngoài câu này ra, hiện tại hắn không biết phải nói cái gì.

Những ý tưởng hiện lên trong đầu đều... không dám tưởng tượng.

Đó cơ hồ là vọng tưởng.

Katsura sẽ vì hắn... giúp chồng dạy con sao? Hay là tên này hiện giờ mất trí? Bình thường vốn đã không thông minh......

Khoan đã... Katsura chưa biến trở lại thành nam nhân....

Takasugi tựa hồ nghĩ tới cái gì, cực kỳ khiếp sợ mở to mắt nhìn chằm chặp vào nữ nhân trước mắt, chờ đợi một lời xác thực.

Nếu như hắn mong muốn... 

Takasugi tâm tình phức tạp, tới hắn cũng không biết lúc đó hắn sẽ làm gì, đại khái... uống nhiều một lọ Yakult, hoặc mời cả Quỷ Binh Đội một ngày Yakult.

Katsura thoạt nhìn càng cúi thấp đầu, bộ dáng này khiến xung quanh có vài người nuốt nước miếng... Takasugi hừ lạnh, kéo Katsura lại đây, trực tiếp nâng cằm hắn lên nhìn cho rõ biểu tình trên mặt hắn hiện tại, sau đó...

Takasugi hầu kết lăn lộn, xém chút nữa phá công.

Dễ thương khủng khiếp.

"Taka... à không... Shinsuke... ta... có thể ở lại đây sao?"

Cơ hồ là cùng lúc, Takasugi gật đầu, nhẹ nhàng đáp: "Có thể."

"... Ngươi... sẽ chịu tiền sữa bột cho con sao?"

"........" Takasugi xém chút đứng không vững, ngược lại được Katsura nắm chặt cánh tay đỡ đứng yên đó.

"...... Ngươi... có?"

"Ừ, có. Đã hơn một tháng, nó bắt đầu đạp ta!" Katsura ủy khuất nâng mắt lên nhìn hắn, cáo trạng con hư.

... Mới một tháng căn bản sẽ không đạp, trừ khi là Natra, là hắn ảo giác.

"....." Takasugi quay đầu lại, không dám nhìn mặt Katsura, hắn sợ mình không giữ được hình tượng nữa mất.

Thật sự quá... 

Takasugi dứt khoát áp mặt hắn vào hõm vai mình, hỏi: "Ngươi quyết định? Không muốn tìm kiếm bình minh gì nữa?"

"Đợi con sinh ra lại tính. Hiện giờ ta không thể ôm bụng bầu chạy trốn được, sẽ tổn hại đến đứa nhỏ trong bụng." Katsura từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, lời lẽ nghiêm túc trả lời hắn.

"......" Takasugi cười lạnh trong lòng: Đợi con sinh ra? Vậy hắn làm cho hắn có thêm đứa nữa, đừng hòng chạy đi đâu.

Ngoan ngoãn làm hiền thê lương mẫu đi, nhương di không có hắn cũng sẽ không chết.

Takasugi đột nhiên bật cười... cực kỳ vui vẻ, hắn cúi đầu, ở trên môi Katsura để lại một nụ hôn như cánh hoa anh đào chạm đến.

"Zura... ngươi đến đây, làm bình minh của ta đi."

Ta đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi.

Kaguya-hime rốt cuộc cũng giáng trần.

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro