Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau hơn hai giờ đồng hồ cho xe đậu bên đường, chiếc Maserati  bạc bắt đầu nổ máy đổi hướng đi, cùng lúc đó chiếc Ferrari đỏ đổi chiều đi hướng ngược lại. Lisa và Jisoo vẫn không hề hay biết có người theo dõi từ phía sau, cho đến lúc về cả hai vẫn chìm đắm trong hạnh phúc. Ngồi trong xe Jisoo vui vẻ nắm lấy tay chị, còn Lisa một tay lái một tay đan chặt vào tay em, bọn họ không rời tay nhau một phút nào tựa như chỉ cần buông ra sẽ bay biến mất.

Đồng hồ đánh chuông điểm 12h cũng là lúc Lisa đưa Jisoo về đến Kim gia, lúc này nghe tiếng xe dì Kang vội vàng từ trong chạy ra mở cổng cho hai người…

“Tiểu thư, La quản gia…hai người đi đâu bây giờ mới về?”

Jisoo không nói gì chỉ lén lút nhìn Lisa rồi hai bên má bỗng chốc ửng hồng khi nhớ lại việc vừa nãy, Lisa biết em đang ngượng ngùng nên đã nhanh miệng trả lời thay…

“Chúng tôi tính dạo phố một chút không ngờ mãi mê nói chuyện lại quên mất giờ về.” – Lisa gãi đầu cười

“Vào nhà lẹ đi, chủ tịch mà biết thì không hay đâu.”

“Dì đừng nói cho ông biết nha dì.” – Jisoo lo sợ chị sẽ bị rầy la

“Được rồi, tiểu thư về phòng nghĩ ngơi đi.”

-------

Tại nhà Kim Kwang Soo…

“Ba, con đã về.” – Jin kính cẩn thưa

“Sao rồi, việc ba nhờ con đến đâu rồi?”

“Đúng là cô Kim Jisoo có quan hệ yêu đương với quản gia của cô ấy.”

“Vậy à? Con có bằng chứng gì không?”

“Con có đi theo bọn họ nhưng vì trời quá tối không thể ghi lại được  hình ảnh gì. Nhưng con chắc chắn hai người đó đang lén lút qua lại với nhau.”

“Cứ tiếp tục theo dõi, kì này ta phải cho lão già đó biết cháu gái của lão thực sự như thế nào.” – Kim Kwang Soo cười bí hiểm

“Ba, như vậy có ổn không? Kim Jisoo là người không dính dáng đến cuộc chiến này, lôi cô ấy vào có phải quá đáng lắm không?”

“Con đừng vì bề ngoài của con nhỏ đó mà bị mờ mắt, trên thương trường không có hai từ nhân nhượng nghe rõ chưa?”

“Dạ…con biết rồi.”

“Tiếp tục tìm hiểu, có thông tin gì báo cho ta.”

“Vâng, vậy con xin phép.”

Jin trở về phòng đắn đo suy nghĩ, thật ra cậu đã chụp được rất nhiều hình ảnh thân mật của Lisa và Jisoo nhưng vì không muốn tiết lộ nên đã nói dối hòng che giấu. Không hiểu sao từ lúc Jisoo bắt chuyện với cậu thì trong lòng cảm thấy có chút vui lạ thường, nhiều hôm trong lúc ngủ cũng mơ thấy gương mặt khả ái của cô ấy. Mà bản thân cảm thấy thật tiếc, cô ấy hiện tại đã đem lòng yêu say đắm cô quản gia kia nếu Jisoo chưa có người yêu chắc hẳn cậu sẽ không bỏ qua cơ hội theo đuổi cô gái nhỏ. Nằm trăn trở một lúc lâu, Jin đột nhiên ngồi dậy lấy chiếc máy ảnh ra,  ấn nút xóa bớt những hình ảnh quá độ tình cảm của hai người ấy, cậu chỉ giữ lại những tấm cả hai bắt đầu vào trong xe rồi nhẹ nhàng cất nó vào ngăn tủ kéo.

Ở dưới nhà Kim Kwang Soo vẫn ngồi chễm chệ nhâm nhi tách trà trên tay, lão là một người thâm sâu đầy mưu mẹo, từng lăn lộn nhiều năm trên thương trường khiến lão luôn hồ nghi mọi người xung quanh và ngay cả với con trai lão cũng vậy. Vừa nãy khi nói chuyện với Jin, cơ hồ lão đã nhận ra điểm bất thường trong ánh mắt của nó, lão nghi ngờ có phải hay không đứa con trai của mình đang che giấu lão điều gì đó, nhất định lão phải tìm cho ra.

---------

Vài ngày sau chủ tịch Kim đến công ty mở cuộc họp cổ đông và bất ngờ tuyên bố Jisoo sẽ trở thành người thừa kế thay ông trong nhiệm kì sắp tới, thông qua việc tăng doanh thu cho công ty tháng vừa rồi ông tin năng lực cháu gái mình có thể đảm đương điều hành công ty. Kim Kwang Soo nghe tin này trong lòng tức lồng lộn, lão ta vẻ ngoài tươi cười vỗ tay ủng hộ nhưng bấm bụng điên tiết muốn tìm cách phá hủy mọi thứ.

“Chết tiệt, lão già đó không xem ta ra gì mà. Bao năm ta góp sức đưa công ty phát triển bây giờ lão hất ta sang một bên như phủi bụi.” – Kim Kwang Soo đập mạnh tay lên bàn hùng hổ quát

“Ba, bình tĩnh. Đừng quá xúc động sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.” – Jin trấn an

“Mấy ngày qua con đã chụp được gì chưa?”

“Vẫn chưa thưa ba, gần đây cô Jisoo và quản gia cô ấy rất ít gần gũi nhau, bọn họ luôn giữ khoảng cách ở chốn đông người và cũng không hay ra ngoài với nhau.”

Kim Kwang Soo im lặng đưa mắt dò xét ánh mắt của Jin, một lúc sau ông ta cười nham hiểm nói…

“Vậy à? Vậy con cứ tiếp tục theo sát bọn nó. Thôi ra ngoài đi ta muốn nghĩ ngơi.”

“Vâng.”

Sau khi Jin rời khỏi phòng, Kim Kwang Soo liền lấy điện thoại gọi cho Seulgi – cháu gái lão, lão bắt cô từ ngày mai phải làm tình báo cho lão về mọi hoạt động của Jisoo và Lisa. Đến giờ phút này lão thật sự không còn tin đứa con trai của mình nữa, hiện tại là nên ra tay trước càng sớm càng tốt. Nói về Jin, khi chứng kiến sự nóng giận của cha mình cậu thiết nghĩ nếu lần này hình ảnh của Jisoo – người cậu thầm yêu lộ ra thì cô ấy sẽ chịu nhiều hậu quả không hay vì thế cậu quyết định xóa toàn bộ số hình còn lại trong máy xem như chưa có gì xảy ra.

Hành động đó nói lên tình yêu của cậu với người con gái ấy, thầm lặng bảo vệ và  thật lòng mong muốn cô ấy được hạnh phúc. Mặc dù tình cảm chỉ thoáng qua nhưng Jin khác với Kim Kwang Soo một điểm, tuy là cùng dòng máu với lão ta cơ nhiên tính tình cậu lại lương thiện, sống tình cảm và chân thật hơn rất nhiều. Cậu biết nghĩ cho người khác, không ích kỷ so đo tính toán như người cha của cậu dù là trước đây cậu từng có ý định bắt tay cùng cha để hãm hại gia đình nhà họ Kim. Chính vì điều này Kim Kwang Soo luôn bất mãn, lão cho rằng đứa con trai của mình không có tiền đồ vì quá hiền lành nhưng lão vẫn chưa hiểu ra, tiền đồ có hay không có là do năng lực của bản thân, bên cạnh đó cái đức phải đi đôi với cái tài. Bản thân lão có tài nhưng không có đức nên mãi vẫn giậm chân tại chỗ mà không thăng tiến hay đạt được những gì mình muốn.

Nói về Seulgi sau khi nhận được cuộc gọi của Kim Kwang Soo cô thở dài,nhăn mặt. Thật tình cô không  muốn dính líu đến sự việc lần này nhưng không thể không nghe theo, Seulgi là người trầm tính ít nói, chỉ muốn bình yên mà sống do vậy cô luôn thực hiện theo những điều Kim Kwang Soo đề ra để không bị lôi kéo, dây dưa với lão nhưng Seulgi nghĩ trước mà không nghĩ sau, chỉ vì tính nhu nhược của cô đã khiến cô lao đao lận đận không  biết bao nhiêu lần.

-------------

Tại Kim Gia:

“Ông nội, tại sao lại đường đột tuyên bố như thế?” – Jisoo không  hài lòng trước quyết định của chủ tịch Kim

“Như thế thì sao? Đằng nào cháu cũng sẽ thay ta điều hành công ty, tuyên bố trước hay sau cũng vậy thôi mà.”

“Nhưng cháu không muốn…”

“Không muốn cũng phải làm. Jisoo  à, ta chỉ có một mình cháu thôi.”

Jisoo bất mãn rời đi, chủ tịch Kim thở dài lo lắng. Sỡ dĩ ông quyết định sớm như vậy là vì nghĩ đến căn bệnh của mình, thật ra bệnh tình của ông đã đến giai đoạn không thể chữa trị được nữa, việc phẫu thuật cũng không mấy suôn sẻ. Thời gian còn sống không được  bao lâu, trước khi nhắm mắt lìa đời nhất định ông phải thấy được  cháu gái của mình nhậm chức... có vậy ông mới yên lòng nhắm mắt. Nghĩ như thế nên chủ tịch Kim mới bỏ qua những lời đàm tếu thị phi mà gấp rút họp cổ đông và sắp tới là mở một buổi lễ mừng Jisoo – cháu gái duy nhất của ông lên kế thừa chiếc ghế chủ tịch.

Lisa thấy Jisoo tâm tình không được vui từ lúc ở phòng chủ tịch Kim trở ra liền đến bên nhẹ nắm lấy tay em hỏi …

“Sooyaaa, sao vậy em? Có chuyện gì khiến em không vui sao?”

“Lisa, em không muốn thừa kế công ty.” – Jisoo nhăn mặt nói

“Tại sao không muốn thừa kế? Em cũng biết chủ tịch đã già rồi, cũng đến lúc phải nghĩ ngơi mà.” – Lisa  vừa nói tay vừa kéo 2 mép môi em thành đường cong của nụ cười.

“Em biết nhưng mà em không thể thay ông lãnh đạo công ty.” – Jisoo giữ lấy tay chị lại

“Chichu ngốc. Em đừng tự ti như vậy, Kim Jisoo mà Lisa biết là một cô bé rất bản lĩnh, không sợ trời không sợ đất.”

“Haizzz…trong công ty có rất nhiều người không yêu mến em, họ sẽ phản đối cho xem.”

“Em đừng lo. Chỉ cần em cho họ thấy năng lực thật sự của em là được, bọn họ chỉ là ganh tị với  Chichu của Lisa thôi.” – Lisa động viên em

“Uhm. Lisa phải ở bên em, phải làm điểm tựa cho em. Không có Lisa em không nghĩ mình có thể…”

Lisa ôm em vào lòng, cảm thấy cô gái nhỏ này mỏng manh làm sao…vậy mà em phải chịu nhiều áp lực từ dư luận, cô thật muốn bảo vệ em, che chắn cho em không phải nghe những lời ra tiếng vào không  hay từ những người xung quanh.

“Lisa sẽ luôn bên cạnh em.”

Lời nói kèm theo hành động, Lisa  lấy tay xoa đầu em, rồi lại vuốt tóc em…Jisoo luôn yêu thích việc làm đó của chị dành cho mình. Cô cứ muốn chị yêu chiều cô như thế, còn cô chỉ việc vùi vào lòng chị, hít lấy mùi hương thơm phức, quen thuộc từ người chị tỏa ra…càng ngày cô càng thấy bản thân không  thể kiểm soát tình cảm được nữa, lúc nào cũng nhung nhớ chị dù chỉ rời đi một tí, lúc nào cũng muốn bên chị hàng giây hàng phút và hiện tại là không thể sống thiếu chị một ngày giờ nào.

“À mà Lisa đã chuẩn bị gì cho buổi tiệc sắp tới chưa?”

Lisa lắc đầu cười trừ, Jisoo nhíu mày tiếp tục hỏi…

“Tại sao lại chưa chuẩn bị gì?  Ngày mai là đến lễ nhậm chức của em rồi.”

“Lễ nhậm chức của em chứ có phải của Lisa đâu. Người nên chuẩn bị là em mới phải.”

“Lisa là người em yêu, không lẽ Lisa muốn mọi người nhìn vào nói em không biết chăm lo cho người yêu, chỉ ăn diện mỗi thân mình thôi sao…” – Jisoo chun mũi đáp

Lisa lấy mũi mình cạ lên chóp mũi đang nhún lại kia, thoáng nghĩ không ngờ em lại suy nghĩ nhiều như vậy….

“Thôi được rồi, vậy bây giờ chúng ta ra ngoài chọn lấy vài bộ có được không?”

“Nhất trí. Go Go…” - Jisoo hào hứng kéo tay Lisa đi…

Hai người lái xe vào khu trung tâm mua sắm, Jisoo rất nghịch ngợm luôn bắt chị phải thữ những bộ “cánh” hết sức quái dị cho em ngắm nghía rồi nhoẻn miệng cười trêu chọc. Tuy ở chốn đông người nhưng cô gái nhỏ không ngần ngại thể hiện tình cảm với chị, em nắm tay chị trong suốt buổi shopping, miệng không ngừng nói cười làm những trò nhắng nhít. Bề ngoài nhìn vào không ai nghĩ đây là cô tiểu thư 22 tuổi điều hành cả một công ty với vô số những nhân viên dưới quyền mà chỉ là một cô bé độ 12 tuổi ngây thơ hồn nhiên vui đùa bên chị của mình.

“Lisa a~…” – Jisoo đột nhiên gọi

“Sao hả Chichu?”

“Em nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy mình bị thiệt thòi.”

“Em thiệt thòi cái gì cơ?”

“Từ trước khi chúng ta quen nhau, người có tình cảm trước là em, người thổ lộ trước cũng là em và người cầu hôn cũng là em. Rốt cuộc ai là Seobang(Chồng) của ai chứ, em cảm thấy lòng tự tôn của mình bị hạ thấp.”

Lisa kí nhẹ vào đầu Jisoo trách yêu…

“Cái gì mà bị hạ thấp chứ!!! Làm sao em biết em là người có tình cảm trước?”

“Omo…Không lẽ Lisa thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên?” – Jisoo  cười hí hửng

“Nói cho em biết lúc đầu gặp em là Lisa chỉ muốn cho em một trận chứ ở đó mà yêu với thích.”

“Lisa đáng ghét!!! Hôm đó là người ta không để ý lỡ va vào xe Lisa thôi  mà.”

“ehee…mà nghĩ lại nhờ vậy mới gặp được em và yêu em.”

“Còn nói nữa, đồ đáng nhà chị .” – Jisoo đưa tay đánh nhẹ vào người chị

“Chichu, nói cho Lisa biết tại sao em yêu Lisa đi…chẳng phải từ đầu em ghét Lisa lắm sao?”

“Đúng là từ đầu em rất không ưa Lisa, người gì đâu thấy ghét. Nhưng dần dần không hiểu sao vắng Lisa em thấy nhớ, mỗi khi bắt gặp Lisa cười nói với ai em đều khó chịu…rồi từ từ nhận ra em yêu Lisa lúc nào không hay.”

“Vậy à… không ngờ Lisa lại khiến em chán ghét đến vậy.”- Lisa tiu nghỉu

“Chán ghét bao nhiêu giờ em lại yêu Lisa bấy nhiêu mà…Còn Lisa, nói cho em biết Lisa yêu em từ khi nào ?”

“Từ cái hôm Lisa đi theo em cả ngày ở JeJu đó.”

“Thật á??? Lisa thích em lâu như vậy mà không nói ra, em không  ngờ Lisa chịu đựng được giỏi thế.” – Jisoo có chút hờn dỗi nói…

“Đã nói là vì Lisa yêu em, sợ em không chấp nhận tình cảm của Lisa nên Lisa mới  không dám nói ra. Để trong lòng cũng khó chịu lắm, nhìn em với Suho đi với nhau mà chỗ này của Lisa đau âm ĩ.”

Nói rồi Lisa nắm tay Jisoo đặt lên phía trái lồng ngực mình, cảm nhận được nhịp tim của chị Jisoo  cười hỏi…

“Chỗ đó đang đập nhanh có phải vì em không?”

Lisa gật đầu “Uhm…chỗ này đập vì em, tồn tại vì em và luôn sống vì em.”

Jisoo tựa đầu lên vai chị, cả hai nắm tay nhau tình tứ đi dạo. Đang dạo loanh quanh bất chợt Jisoo  đụng phải một người có dáng vóc khá quen, trông người đó cô cứ nghĩ là trưởng phòng Kang nhưng nghĩ lại làm sao trưởng phòng ở đây giờ này, mà nếu phải đi chăng nữa thì Seulgi tại sao lại ăn mặc như thế kia, nó quá kín đáo mà thời tiết thì đang oi bức …

Lisa thấy Jisoo đứng không vững liền lo lắng hỏi

“Sooyaaa, em có sao không?”

“Em không sao…”

“Người gì đâu mà kì cục, đụng trúng người ta rồi bỏ đi một nước.” – Lisa bực dọc nói

“Em ổn mà, Lisa đừng cáu sẽ xấu lắm đó.”

“Uhm. Lisa chỉ lo cho em …Thôi để Lisa đưa em về.”


19.05.2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro