Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè  Seoul thật nóng nực đã vậy ở đâu đó có 1 ngừi phải đi giao hoa giữa cái nắng trời oi bức này. Eunjung thở dài tự than thân trách phận trên chiếc xe tải nhỏ cô đang lái bon bon trên đường. Đến ngã tư đèn, bản tính vội vàng muốn phóng nhanh vượt ẩu lại trỗi dậy nhưg trời xui đất khiến thế nào hôm nay nghiêm chĩnh chấp hành luật lệ giao thôg, đang đứg đợi đèn đỏ bỗng từ phía sau có vật mạnh va vào khiến cô chúi nhũi , đầu đập vào thành xe phía trước kèm theo tiếng la “Á…” đau điếng người. Hùng hỗ xuống xe, cô hằn hộc tiến đến chiếc Camry bạc sang trọng quí phái đằng sau
<<cộc…cộc…>>
Kính xe hạ xuống, 1 cô gái trẻ đeo kính đen, môi son đỏ ,tóc nâu xoăn nhẹ trông rất kiêu kì nhếch môi hỏi “Có chuyện gì?”
“Này, cô đụng vào xe tôi còn k biết xin lỗi sao?”
Cô gái trẻ gỡ chiếc mắt kính ra ngẫng đầu nhìn cô, khẽ cười nữa miệng đáp “Muốn tiền sao?” Nói rồi cô ta quẵng cho cô 3 tờ 500.000 won “Nhiu đây đc chưa?”
Eunjung tức giận, ở đâu ra cái loại đanh đá k xem ai ra gì thế này!
“Cô kia, tôi k cần biết cô có nhìu tiền cỡ nào nhưng k phải cứ có tiền là giải quyết đc mọi chuyện đâu nghe chưa. Cô xuống xe cho tôi.”
Cô gái trong xe thở dài, rút trong ví thêm 3 tờ 500.000 won nữa đưa cho cô “Muốn thêm hả? Nè…cầm lấy và tránh ra.”
Chưa kịp phản ứng cô ta đã cho xe lùi vế phía sau r rẽ đường khác chạy mất hút, Eunjung ngẫng người nhìn xấp tiền trong tay thầm mắg “Cái con bé này, đừng để tôi gặp cô lần nữa k thì đừng trách.”
-------------
Tại Park Gia:
“Park tiểu thư, cô đã về.”
“….”
Thấy tiểu thư im lặng k nói gì, nhìn nét mặt lại đang rất giận, dì Kim mạo muội hỏi
“Tiểu thư, vừa rồi có chuyện k vui à?”
“Thật bực mình, hôm nay quên xem ngày trước khi ra đường… tôi gặp phải cái thể loại làm tiền mà còn bày đặt đạo đức giả khiến người khác phát bệnh.”
“Tiểu thư, cô bớt nóng…uống 1 chút nước cho khỏe.”
Dì Kim đưa cho Jiyeon li nước mát, cô đón nhận li nước từ tay dì kèm theo 1 câu nhắc nhở “Dì Kim, đã nói bao lần rồi…k có ai thì cứ gọi tôi là Jiyeon, k cần phải trịnh trọng như thế.”
“Vậy sao đc, chủ tịch nghe thấy sẽ quở mắng tôi mất thưa tiểu thư.”
“Dì lúc nào cũng sợ chủ tịch, vậy sao k qua hầu hạ ông luôn đi…”
Nói đoạn, Jiyeon ném cái li sang 1 bên tức giận bỏ đi. Dì Kim nhìn theo bóg dáng đại tiểu thư nhăn mặt lắc đầu. Park gia đồ sộ nằm riêng biệt ở khu phố Gang Nam, là tập đoàn lớn mạnh chuyên đầu tư thiết kế và sản xuất các loại túi xách hàng hiệu đc xuất nhập khẩu sang Đông Âu. Có cả 1 gia tài kết xù nhưng Park gia vẫn chưa có người thừa kế bởi lẽ họ chỉ có 1 cô cháu gái là Park Jiyeon độc tài “vô dụng”, bố mẹ của Jiyeon đã qua đời từ năm cô tròn 10 tuổi, Jiyeon phải sống cùng vs chủ tịch cũng chính là ông nội cô Park Hyo Joon. Nói về tiểu thư nhà họ Park, cô từ nhỏ là 1 cô bé xinh đẹp và thân thiện, lúc nào cũng vui vẻ gần gũi vs mọi người nhưng từ khi chứng kiến tai nạn của bố mẹ Jiyeon hoàn toàn thay đổi. Trải qua 1 cú sock quá nặng khiến con người cô trở nên lạnh lùng, cay độc và sống nội tâm hơn. Tuy vậy dì Kim vẫn luôn hết mực yêu thươg cô vì dì biết Jiyeon là 1 cô gái tốt, trong nóng ngoài lạnh...cho dù lời nói có gai góc thế nào thì dì vẫn hỉu cô là cô gái yếu đuối đang mượn vẻ ngoài mạnh mẽ để che lấp sự mỏng manh trong tâm hồn. Dì đã chăm sóc cho Jiyeon từ nhỏ nên rất hỉu cô, gần đây sức khỏe của dì k đc tốt mà mối lo ngại lớn nhất của Park gia chỉ có mỗi Jiyeon nhưg cô k hiểu lí lẽ, vẫn ung dung đi ra đi vào dạo chơi mỗi ngày, chủ tịch thì rất lo lắng cho cô, chủ tịch cũng đã lớn tuổi sắp phải nghĩ hưu nhưng người thừa kế lại chưa có…vốn dĩ người mún giao lại toàn bộ tập đoàn cho cô cháu gái quản lí nhưng cô cháu gái này thật khó dạy bảo. Cúi cùng sau nhìu đêm suy nghĩ, chủ tịch quyết định tìm 1 quản gia khác để thay thế dì Kim chăm sóc và dạy bảo Jiyeon…nhưng hết lần này đến lần khác các quản gia thay nhau xin nghĩ cũng bởi vì k chịu được tính khí thất thường ương bướng của Park tiểu thư.
Chủ tịch thở dài ngán ngẫm than
“Thật hết cách với con bé này rồi…”
Dì Kim trấn an “ Jiyeon còn trẻ chưa suy nghĩ thấu đáo, chủ tịch đừng quá lo lắng sẽ hại đến sức khỏe. Chúng ta từ từ tìm cách.”
“Làm sao ta k lo cho đc, bây giờ k 1 ai chịu được nó rồi phải làm sao đây?”
“Chủ tịch bớt giận, tôi tin là tiểu thư có suy nghĩ chỉ là nhất thời ở độ tuổi mới lớn thôi.”
“Mau tìm cho nó 1 người có thể dạy dỗ nó, biết võ càng tốt…”
--------------
Tiệm Hoa Snow White

“Eunjung à, hôm nay cô đi mừng khai trương pà bạn già…lấy cho cô hoa nào phù hợp vs ngày khai trương đi.”
“Nea. Cô nên lấy hoa luli này, rất tươi mới và trông đẹp mắt.”
“Con có con mắt nhìn hay thật đấy Eunjung, lại xinh đẹp như thế này sao k kiếm việc gì mà làm nhìu tiền hơn. Cứ ở đây biết chừng nào mới ngóc đầu lên hả con?”
“Dạ con cũng đang kiếm việc, thời gian này chưa có việc nên con phụ bác Lee…bác ấy dù sao cũng giúp con rất nhìu trong khoãng thời gian con khó khăn mà.”
“Ưhm, mọi chuyện qua rồi con đừng buồn nữa. À…con có biết võ k Eunjung?”
“Con biết Taekwondo ạ, con đc tam đẵng rồi. Có gì k cô?”
“Là vầy, nơi cô làm đang tuyển 1 người biết võ…thật ra thì công việc là quản gia cho cô cháu gái của tập đoàn họ Park. Aigooo, nói tới cô ta thì đủ thứ việc, cô ta còn nhỏ tuổi nhưng rất khó ưa vì thế Park gia k chịu nỗi mà mướn người để lo lắng cho cô ta. Nghe đâu lương bỗng cũng cao lắm, con có muốn làm thử k?”
Eunjung vừa nghe lại nghĩ đến ngay cái công việc của 1 bão mẫu, bản thân cô cũng rất biết chăm sóc người khác vốn dĩ trước đây lúc mẹ cô còn sống cô đã hết mực chăm sóc bà chu đáo, nghĩ đến đây Eunjung cười buồn trước đây còn có mẹ để chăm lo bây giờ chẵng còn ai là người thân đến nỗi phải đi chăm lo cho người dưng để nhận tiền.
“Eunjung à, con sao vậy?”
“À…con sẽ thử xem sao. Ngày mai cô đưa con đến đó nha.”
“ưhm…vậy sáng mai đi vs cô đến Park gia, mà cô nói trước tiểu thư nhà này k dễ tính đâu nha. Con phải cẩn thận cô ta, đã có rất nhìu người chịu k đc mà xin nghĩ đó.”
“Ghê gớm vậy sao cô…thật tò mò k biết cô ta lợi hại tới mức nào.”
-----------
Sáng hôm sau Eunjung theo cô hàng xóm đến Park gia gặp chủ tịch. Vừa vào nơi đây cô đã rất bất ngờ, xung quanh là khuôn viên rộng và thoáng mát, dinh thự hệt như tòa lâu đài hiên ngang đồ sộ, nội thất lại lung linh tỉ mỉ…quả thật Park gia rất nổi tiếng về vẻ xa hoa.
<<.cốc…cốc…>>
“Chủ tịch, cô phụ bếp có dẫn 1 người wen tới bảo là mún gặp chủ tịch để xin vào vị trí làm quản gia.”
“Cho vào đi.”
Eunjung chậm rãi bước vào căn phòng rộng lớn nơi người chủ dinh thự đang muốn gặp cô
“Chào chủ tịch” – Eunjung khẽ lên tiếng
“Cô là…?”
“Tôi là Ham Eunjung, nge nói ông đang tìm người để chăm sóc Park tiểu thư…thiết nghĩ cô Park cũng nên có 1 người cận kề mà tôi đây cũng tự thấy mình có đủ điều kiện.”
“Cô biết võ k? Đã từng làm quản gia bao giờ chưa?”
“Tôi đã tam đẳng taekwondo rồi thưa chủ tịch, còn về việc kia tôi chưa từng nhưng trước đây cũng đã chăm sóc qua…” Nói đến đây Eujung bỗng nghẹn đắng ngay cỗ, chủ tịch Park thấy cô như thế cũng hỉu đc phần nào nét mặt đượm buồn kia. Nhìn thoáng qua Eunjung cao ráo, lại tam đẳng taekwondo và khí chất cũng rất mạnh mẽ…ông nghĩ người này chắc sẽ k phụ lòng ông.
“Vậy thì đc, ta cho cô 1 tháng thử việc…nếu qua đc 1 tháng thì cô chính thức trở thành quản gia của tiểu thư. Park gia rất biết đãi ngộ, đìu này còn tùy thuộc vào cô.”
“Dạ vâng, tôi sẽ cố gắng…cảm ơn chủ tịch đã chiếu cố.”
“Từ ngày mai dọn đến đây ở, quan sát và theo chân tiểu thư 24/24…mọi lịch trình của nó cô phải nắm bắt, k đc phép cho nó ra ngoài 1 mình. Còn lại cô cứ hỏi dì Kim đây.”
Dì Kim dẫn Eunjung đi quanh căn biệt thự, từng chút một chỉ dẫn cho cô lối ra lối vào, các lễ nghi văn phong ở Park gia. Là 1 gia tộc lớn lại có hàng chục người giúp việc, là 1  quản gia cô phải biết mình nên làm gì đối xữ thế nào vs mọi người. Ngoài ra dì còn dặn rất nhìu về qui tắc của Park tiểu thư, các thói quen và sở thích cũng như những đìu làm tiểu thư k thích, k ưa và rất ghét.
Trở về nhà thở dài vs cái list yêu và thích của tiểu thư Park, Eunjung thật muốn dơ 2 tay lên bái đại tiểu thư này. Nào là phải luôn đi phía sau cách cô ta 2mét, nào là phải im lặng mỗi khi đi bên cạnh, k có quyền hỏi chỉ được trả lời, blab la … cứ như 1 tờ xớ đọc hoài k hết.
Enjung thầm nghĩ “Vậy là từ nay mình khỗ rồi…1 tháng, k biết chịu nỗi k đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#beeroro