Chiều tối Thuỳ Trang quay lại với những túi đồ ăn nhỏ trên tay . Sau khi giải quyết mọi thứ thì gương mặt Thuỳ Trang lại có thần sắc hơn . Nàng khẽ đi tới giường của Diệp Anh rồi nở một nụ cười vui vẻ :
- Chị có đói không ?
- CÓ !!! - Diệp Anh bỗng gắt gỏng làm nàng giật mình .
- Sao vậy ? Ai làm gì chị hả ?
- Không có !!! Em lấy đồ ăn đi ! Chị đói rồi .
Diệp Anh vẫn hậm hực , nhìn gương mặt nàng vui vẻ cô càng tức hơn . Nàng no rồi đến cô đói , Diệp Anh nhận lấy tô canh nàng đưa cho liền đưa lên miệng uống cái một .
Nàng nhìn thấy cô cứ cau có mãi , nhanh trí đi ra ngoài hỏi mấy cô y tá trực phòng của Diệp Anh . Chứ giờ mà hỏi Diệp Anh chắc đi sớm quá
- Chị Y tá !
- Cô kêu tôi .
Thuỳ Trang bước ra liền thấy y tá ngồi lủi thủi một góc liền đi lại hỏi thăm .
- Cô bị sao vậy ?
- Hức . . . Tôi uất ức lắm - Y tá như tìm được cái phao cứu sinh , nhanh chóng bám vào cứu lấy mạng mình .
- Có chuyện gì sao ? Diệp Anh làm gì cô hả ? - Jennie cau mày lo lắng nhìn Y tá khóc lóc ỷ ôi .
- Diệp Anh á . . . Chị ta quá đáng lắm . . . Hức . . . Tôi vừa mới vào làm mà gặp phải bệnh nhân như chị ta chắc tôi nghỉ việc sớm mất thôi . . . Huhuhu .
- Rốt cuộc là có chuyện gì ? - Thuỳ Trang dần mất kiên nhẫn vội vàng hỏi .
- Thì . . . Suốt từ sáng đến giờ chị ta cứ than đói rồi còn mắng tôi nữa chứ . Chị ta cứ chửi tôi thở nhiều xong còn bảo tôi nín thở luôn đi . Cô xem có phải quá đáng lắm không , ủa tôi thở là loài gấu nó tuyệt chủng hay sao ??? Huhuhu
Thuỳ Trang nghe xong liền bất lực , nàng biết chuyện gì rồi . Rõ ràng hồi sáng đã cho ăn , cũng từ miệng cô nói là no rồi cái tự nhiên quay ra cau có , tức giận với mọi người xung quanh . Ngộ nghĩnh nhỉ ???
Nàng ngồi an ủi Y tá một lúc rồi quay lại phòng bệnh của Diệp Anh .
Diệp Anh đã ăn xong từ khi nào , giờ đang ngồi trầm tư đặt suy nghĩ , muộn phiền lên bầu trời đen đầy sao kia . Thấy Thuỳ Trang đi vào cô liền buồn bã tránh mặt nàng , lại hết giận rồi ! Giờ quay sang tủi thân à
- Cún ~
Thuỳ Trang ngọt giọng gọi cô , nàng từ từ đi tới ngồi xuống bên cạnh rồi nắm lấy tay cô mà vuốt ve .
Diệp Anh vẫn lặng thinh giữ nguyên ánh mắt lên bầu trời không nói một câu nào .
Nàng thấy vậy chỉ biết thở dài , nhẹ nhàng đưa tay xoay mặt Diệp Anh qua . Nàng nhìn thẳng vào mắt cô , mặc cho sự trốn tránh xua đuổi của người kia nàng vẫn nhìn .
- Nguyễn Diệp Anh ! Mau nhìn em . - Thuỳ Trang bắt đầu gắt lên .
Diệp Anh nghe giọng nàng thay đổi nhanh chóng quay qua nhỏ giọng nũng nịu :
- Trang ~ Em đừng giận .
- Em biết là Cún đang rất khó chịu nhưng mà nghe em có được không ? Sau này khỏe hẳn đi rồi muốn bao nhiêu cũng được . . . Bây giờ đừng quấy nữa , Y tá bị chị quấy ức đến phát khóc rồi kìa . Ngoan , chị cần phải dưỡng thương thật tốt để còn về . . . Yêu em . - Thuỳ Trang ngại ngùng hôn lên trán an ủi cô .
Diệp Anh nghe nàng nói vậy liền vui vẻ hớn hở trở lại , cô hôn liên tục lên môi nàng .
- Ừm ! Cún biết rồi . Sẽ nghe lời em , được chưa ?
- Ngoan lắm ! - Thuỳ Trang hài lòng tặng cho Diệp Anh một nụ cười thật tươi , rực rỡ hơn cả ánh mặt trời .
.................
Sau ngày hôm đó , Diệp Anh đã ngoan ngoãn điều trị . Đến nay đã hơn 2 tháng kể từ ngày tai nạn xảy ra , mọi vết thương hầu như hồi phục rất nhanh do sự động viên khích lệ từ người thương Diệp Anh đã trị liệu rất tốt .
Hôm nay là ngày cô ra viện , do mới khỏe nên cô không thể chạy nhảy ăn mừng được mà cứ phải đi chậm rãi từng bước một . Từ xa Thuỳ Trang chạy tới ôm chầm lấy cô .
- A ~ Cuối cùng cũng bước chân ra khỏi cái nơi yêu nghiệt này để về nhà với em rồi . - Diệp Anh cưng chiều hôn lên má nàng mấy cái .
- Giờ về em nấu gì cho Cún ăn nha ? - Thuỳ Trang vui vẻ đan bàn tay nhỏ xíu của mình vô bàn tay của Diệp Anh mà tung tăng nghịch ngợm .
- Theo ý em ! - Cô yêu chiều xoa đầu nàng .
- Ok !!!
Thuỳ Trang vui mừng kéo Diệp Anh lên xe rồi lái xe về nhà , nàng còn cẩn thận dặn dò vệ sĩ đem hết đồ đạc của cô về căn hộ riêng của mình .
Trên đường đi Diệp Anh gcứ cười không ngớt , cũng hơn 2 tháng rồi mới đi qua con đường này , thật nhớ . Cô khẽ đưa tay lên cửa sổ vẽ theo đường những cánh chim bay lượn lờ trên bầu trời trong xanh .
Về đến nơi , hai người từ từ đi về phía cầu thang bộ . Đứng ở đó một chút Thuỳ Trang bỗng rùng mình .
- Sao vậy ? - Diệp Anh bật cười quay sang gạt đi những sợi tóc vương trên gò má nàng .
- Em đang thắc mắc rằng , lúc đó chị đã lấy dũng khí ở đâu mà lại liều mạng như vậy ? Chạy bộ mười mấy tầng mà chị cũng chịu được , đã thế lại còn bế em trên tay nữa chứ . . . Nhỡ may lúc đó người ta không phát hiện mình ở đó . . . Nhỡ may chị xảy ra chuyện gì . . . Thì em biết phải sống làm sao đây hả ? - Thuỳ Trang nhắc lại liền nghẹn ngào rưng rưng nước mắt .
- Thôi nào , chẳng phải chị vẫn đứng đây hay sao ? Chị vẫn ở đây với em mà . - Cô ôm nàng vào lòng mà vỗ về .
- Lần sau không được như vậy nữa !!! - Thuỳ Trang gằn giọng đe dọa .
- Haizz . . . Sẽ không hứa với em .
- Hức . . . Cún . . . Hết thương em rồi .
- Chính vì thương em nên Cún mới không hứa . . . Dù thế nào đi chăng nữa ! Cún vẫn sẽ bảo vệ em . . . Chỉ cần em bình yên , có chết Cún cũng mãn nguyện .
Thuỳ Trang nhanh tay bịt miệng Diệp Anh lại , nhướn người cắn mạnh lên má cô một cái rồi đanh mặt .
- Em còn chưa trả nợ cho Cún nên Cún không được chết . . . Cún phải sống để yêu em .
Diệp Anh bật cười thật lớn rồi nựng má cưng chiều nàng .
- Đúng , Cún phải sống để yêu em .
.
.
.
.
.
.
.
.
Crush tôi hơn tôi 5 tuổi thì tán bằng cách nào đây hả các mình 😢
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro