Just thơ tự chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăm gửi sầu thương qua vạn thế
Âm dương cách trở , mãi chia xa
Người nói nghiệp duyên không ai oán
Sao đành lòng chia rẽ đôi ta.
Đốt cháy giang sơn như bức họa
Lấy tro tàn vẽ nụ cười như hoa
Phù vấn che lấp bóng hình em
Sắc hương còn vương trên long bào
Hà cớ chi người vội gạt qua đi.
Chỉ vì yêu anh nên mãi ngóng chờ
Chờ hoài, chờ mãi ,bến Vong Xuyên
Để rồi  lòng này cũng héo hon.
Tựa pháo hoa lóe sáng rồi vỡ vụn
Tim em chợt thoáng bóng hình anh.
Người ấy năm xưa nhặt chiếc hài
Và cả cuộc đời ghẻ lạnh bởi thế nhân
Nhưng người lãnh đạm lướt đi nhanh
Đánh rơi lời ước hẹn nơi đầu môi
Cùng niềm hạnh phúc cả một đời
Của cô gái nhỏ miền thôn quê
Đêm trăng rằm"bừng nắng hạ"
Thắp lòng này chớm nở những mộng mơ.
Ái tình là chi hỡi thế nhân
Thiên cổ chí kim mải kiếm tìm
Hỉ nộ ái ố đều vây quanh
Khắc lên trần gian chén đắng ta say.
Ái tình đòi so thiên trường địa cửu
Kiếp nhân nhỏ bé sánh giang sơn
Bì thế nào thoáng định rồi biến tan
Với vạn vật thế gian vĩnh tồn.
Cứ cho rằng chàng yêu ta thật lòng
Trọn một đời người thì đã sao!?
Cầu Nại Hà bên bến Vong Xuyên
Người bước qua sẽ quên đi tất cả .
Thời gian bạc bẽo vô tình quá
Với kẻ bôn ba nhuốm bụi trần
Đâu phải nhớ đến ánh cười xưa
Là được cùng nhau bước cả đời .
Kiếp sau có quên nhắc anh nhớ
Cột chung tơ duyên, ta còn nợ
Để hoài chi cứ mãi ngóng chờ
Mặc tình ta đẹp cách buồn vu vơ.
                           Hết
              (=^・ω・^=)(=^・ω・^=)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chẻ#tho