Gửi cho anh - Người lạ trong tương lai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                                                             Tặng Bangkok.

     Lớp tập huấn nghiệp vụ, 10 giờ sáng.

     Ngày đầu hè miền Bắc nắng nóng đến kinh khủng. Những tiếng rì rầm trong lớp, tiếng loạt xoạt giở giấy, sách, giọng lãnh đạo đều đều qua micro... Ô cửa sổ em ngồi nhìn ra hàng cây xanh thấp thấp đủ để che bức tường bao không cho "đứa nào" nhảy ra hoặc "chui vào" được... Cái không khí này làm em cảm thấy mệt... Nản và lơ đễnh! Sự không tập trung xuất hiện ở trong sọ em như khoảng 60% những con người đang ngồi đây. Em biết mỗi người đang đuổi theo một suy nghĩ khác nhau, bỗng thấy thèm một cơn mưa rào ghê gớm!

     Em lại thèm cảm giác có cơn giông để xoa dịu cái nóng trong khu tập huấn này, thèm những cơn mưa nặng hạt rơi xuống bãi cỏ kia, tưới những đám lá cây ngoài kia. Thèm những tia nước hắt vào cái bàn cạnh ô cửa sổ chỗ em đang ngồi đây. Em cứ bị đuổi theo những suy nghĩ mơ hồ như vậy một cách không tập trung, lơ đễnh và ngơ ngác mỗi khi cả lớp ồ lên vì những câu chuyện của thầy lãnh đạo...

     Em nhớ Bangkok cũng nóng như thế này. Bangkok ồn ào, bụi bặm, đầy mùi khói xe lúc tan tầm, món thịt nướng vỉa hè và những con người vội vã - cả một thành phố vội vã, quan điểm thoáng, cách sống khá cởi mở. Có lẽ chính vì thế Bangkok là thành phố em hay chọn để đến mỗi khi muốn trốn chạy: trốn chạy khỏi những ngột ngạt, những cái nhìn soi mói, dư luận và sự khác người nơi em...

     Em chọn Bangkok có lẽ cũng vì đây là một thành phố dễ đến và cũng dễ đi không ràng buộc - không lằng nhằng thủ tục giấy tờ... Em đã đi khá nhiều nơi, đã sống ở một vài chỗ. Bangkok khác những nơi em đến ở cái vẻ bất cần. Đó là cách em cảm nhận về Bangkok. Những cô gái, những chàng trai lả lơi trong ánh đèn nhập nhoạng ở vài quán bar nhỏ bên những con đường vắng, gương mặt nhợt nhạt vì son phấn, thân thể họ mệt mỏi vì sex hay phục vụ những thú vui bệnh hoạn của con người... Em đã từng ngồi ở một quán bar như thế. Em thấy những anh chàng châu Âu huýt sáo thích thú đi được phát cho cái vợt bóng bàn chơi trò chơi với cô gái khỏa thân đang dạng người ra trên bục diễn làm xiếc với trái bóng nhựa be bé đó. Em cảm thấy khuôn mặt mệt mỏi của cô ta, những nếp nhăn nơi khóe mắt được che giấu qua lớp son phấn đầy bự, mùi cơ thể nhớp nháp, bẩn thỉu. Em ngồi một mình, lạc lõng, cốc bia đắng ngắt trong miệng, Em lại tự hỏi mình là ai? Khi ngồi đó hay lang thang trên khắp những con phố rực rỡ ánh đèn của Bangkok... Những gương mặt lạ, quen quen như vô số con người hàng ngày em tiếp xúc...

     Em đã từng có những ngày tháng sống ở Narita. Narita chỉn chu như một cô gái ngoan, nề nếp, sự nổi loạn được che giấu một cách khéo léo sau sự truyền thống cố hữu của mình. Bangkok khác Narita ở chỗ đó. Mọi thứ mở đến nghiệt ngã nhưng cũng vội vàng và đáng yêu!

     Narita như một người bạn mỗi khi em cần im lặng. Narita là nơi em đứng trên sườn núi nhìn những chiếc máy bay lên xuống và mỏi ngóng bao giờ con nhóc 17 tuổi được về nhà? Narita là nơi dạy cho em biết thế nào là sự quan tâm của một người khác giới và thế nào là ngượng ngùng sau bát mì ramen.

     Narita là nơi em được mơ ước. Trong trắng và không thể thánh thiện hơn. Em đã từng hỏi khi nào anh đến? Là người thế nào nếu anh xuất hiện? Anh sẽ nắm chặt tay em ở Bangkok. Anh cười tươi... Em biết nụ cười ấy rất đẹp. Anh sẽ siết em vào lòng, thì thầm vào tai em... Chỉ cho em ngọn tháp cao nhất ở Bangkok, cùng em lang thang trên khu mua sắm sầm uất Grayson - tay trong tay như bất cứ cặp đôi yêu nhau nào. Chúng ta sẽ lên một con tàu trắng ăn tối và ngắm thành phố rực rỡ ánh đèn bên dòng sông Chaopraya. Em sẽ mặc một chiếc váy maxi dài, loẹt quẹt xỏ ngón - nhỏ bé bên cạnh anh...

     Xa xôi nhỉ?

     Nhiều lần em tự hỏi anh là ai? Em vẫn chờ như vậy đấy! Ảo mà thật! Anh ở đâu trong dòng người vội vã đang đi ngoài kia...

     Em đã lựa chọn một cuộc sống mới: khá xa lạ với bản chất của mình. Sẽ kết thúc những ngày tháng rong ruổi ở những thành phố lạ đầy ánh sáng với ngôn ngữ bất đồng với đủ những con người ở các nơi đến và đi... Kết thúc những ngày tháng với nghiệp phóng viên truyền hình, sẽ rời xa studio, auto cure, máy quay và son phấn. Em sẽ phải làm quen với nắng gió, những đêm thức vì công việc, những chuyến đi từ miền núi đến hải đảo. Những mảnh đời và những tệp hồ sơ màu xi măng buộc dây màu trắng xếp vào nhau tưởng chừng như bất tận. Em vẫn cô độc lắm trên con đường dài mà em đang bước. Vẫn cô độc lắm khi kết thúc một ngày làm việc với bộn bề lo toan và stress. Vẫn cô độc lắm khi lái xe một mình đường dài nghe Every time của Briney. Vẫn cô độc lắm với ly cocktail Tequila một mình ngày cuối tuần. Vẫn thế đấy! Nghe có vẻ xa lạ với vẻ ngoài kiêu kì và bất cần của em - phải không anh?

     Em vẫn đợi anh đấy! Nụ cười và ánh mắt chỉ dành riêng cho em...

     Em vẫn đợi anh đấy. Để một ngày nào đó chúng ta có thể siết chặt tay nhau đi trên những con đường ở Bangkok! Khám phá những vùng đất mới mà không sợ hay ngại bất cứ ánh nhìn nào...

     Em vẫn đợi anh đấy! Không biết có ảo quá không?

     Em vẫn đợi anh đấy! Để nghe anh thì thầm: "Anh yêu em hơn những gì anh nói..."

     Ngốc nghếch và ngớ ngẩn? Ừm! Dại khờ và liều lĩnh. Ảo mà - phải không anh?

     Ngày đầy nắng - ngày đầy gió! Những trưa hè dài và buồn bã...

     Để mai tính - phải không anh?

     Trưa trại tập huấn.

     Em! Xinh và ngốc nghếch như thế!

     Em - vẫn cố gắng như thế!

     Em - vẫn mong anh hiểu được em như thế!

     Anh là ai?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tanvan