Đừng Buông Khi Bạn Chưa Muốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi chiều mát mẻ, dễ chịu, bạn bảo: "Trời đất u ám nhở?" Mình trả lời: "Ừ! Bão mà." Nhưng mình thích cái vẻ ảm đạm của một chiều âu bão thế này. Chí ít nó cũng dễ chịu hơn một ngày nắng tưởng chừng như đẹp đẽ. Sách lớp Một vẫn hay ra rả rằng: "Nắng vàng như mật ong trải đều trên ruộng." Nhưng thực chất cái sự hầm hập của thời tiết tháng Bảy, tháng Tám ngoài Bắc khiến ai cũng phải lắc đầu. Nóng há mồm, phát rồ, phát dại.

Bạn mình nhiều người học giỏi, từ thạc sĩ cho đến nghiên cứu sinh, dạng hết đại học như mình chỉ là xoá mù chữ. Nói chung, thanh niên hệ Bác Hồ giờ nhiều bạn giỏi, các bạn ấy quan tâm đến chính trị, kinh tế văn hoá xã hội, từ showbiz đến Hoàng Sa, Trường Sa, qua NATO rồi bầu cử ở Pháp hay kinh tế Đông Dương, trong đó nhiều bạn "nguy hiểm". Kể cả mình, thi thoảng vẫn mắc bệnh nguy hiểm như nhiều thanh niên hiện đại bây giờ nên cũng chả dám ngoạc mồm ra nói to được.

Bạn mình ít đứa cảm thấy hài lòng với cuộc sống. Có thể do áp lực công việc, những cái danh hão khoác lên người lớn quá. Sống lâu trong cái ảo quá đến mức ngại đối diện với cái thật. "Cái sự" phải chứng minh bản thân khiến nhiều đứa kiệt sức: Mình cũng thế! Mình có cảm giác như cô gái nhân vật chính trong tiểu thuyết The Apprentice của Tess Gerritsen phải gồng mình lên để chứng tỏ rằng: "Tôi không vô dụng!" với đồng nghiệp như nào...

Bạn hỏi: "Cuộc sống vốn phức tạp nhưng tẻ nhạt phải không?"

-Ừ! Nhạt!

Như bao nhiêu sờ ta tút mình và rất rất nhiều bạn mềnh trên friendlist vẫn đặt.

Có vẻ như vài tiếng đồng hồ hàng ngày ở cơ quan, cái sự phải "diễn" giữa người với người thi thoảng làm mình phát điên. Cuộc sống vốn thế! Chị ở cơ quan lớn hơn mình 3 tuổi vẫn bảo: "Ngừoi ta không gọi đấy là diễn. Người ta gọi đó là nghệ thuật sống! Yêu nhau phải có nghệ thuật. Thành vợ, thành chồng rồi vẫn còn nghệ thuật kia kìa. Đứa nào không biết nghệ thuật - đứa đấy khổ!"

Mình là một dạng không biết sống nghệ thuật - nhưng khổ hay không chưa dám nói. Mình vẫn bảo với bạn: "Tao sợ bị soi mói vì bản thân tao vốn là một đề tài không bao giờ nguội." Bạn hay an ủi: "Kệ mẹ đời" - Mình thích câu đấy.

Mình nhớ có câu chuyện như này: Hai vợ chồng cưỡi trên con lạc đà đi ngoài phiên chợ đông người, dân chúng chỉ trỏ bảo: "Hai vợ chồng nhà mày chả biết yêu thương động vật". Ông chồng nhảy xuống chỉ để một mình bà vợ cưỡi thôi (để con lạc đà bớt thồ thêm một người). Được một đoạn gặp mấy người họ lại chỉ trỏ xì xầm: "Nhà này kì cục! Chả biết bà vợ có thương ông chồng không mà để ông chồng đi bộ dư kia". Bà vợ lại nhảy xuống không cưỡi nữa, đi được một đoạn nữa bọn chim lợn lại kêu: "Ô hay! Hai ông bà buồn cười chưa kìa! Có lạc đà mà phải dắt bộ." Chả bao giờ làm hài lòng xã hội được. Nhưng đôi khi chính dư luận lại là thứ có thể làm một con người tèo hoặc chết lên chết xuống! Nói thì đơn giản nhưng mấy ai vượt qua được hai chữ "dư luận" ở đất nước đậm chất Á Đông này?

Bạn học xong đại học. Bạn đi làm nhà nước một thời gian không dài cũng chả ngắn nhưng cũng đủ làm bạn xỏ giày cao chạy xa bay! Bạn đuổi theo niềm đam mê của mình là nhiếp ảnh và bạn hài lòng. Mình vẫn phục bạn như vậy. Những chân trời mới luôn đợi bạn, nhũng vùng đất xa xôi với lễ hội Thaipusam ở Malai, những ánh mắt ám ảnh của những cô bé cậu bé Ấn, ngón tay gầy guộc của trẻ em vùng cao. Những tình yêu đơm hoa kết trái trong ảnh của bạn. Những đám cưới như thiên đường. Bạn hơi lập dị, những câu chuyện cua mình và bạn thường không nội dung, cách an ủi của bạn cũng người khác. Dạng:

-A lô! Buồn!

-Buồn gì?

-Nản quá! Công việc.

-Chán thì bỏ! Không chết được!

-Không bỏ được!

-Vậy thì học cách chấp nhận đi!

Hai, ba câu cụt lủn như vậy nữa là hết, với bạn mọi thứ cứ đơn giản như vậy đó! Thực chất những rắc rối của bạn cũng chả ai biết được... nhưng bạn học cách chấp nhận nó để đổi lấy sự nhẹ nhõm, dễ chịu, niềm đam mê, cái mà mình không làm được. Mấy ai làm được - Phải không bạn? Và cứ đam mê đi nhé, bạn sẽ thành công.

Chốt lại ở bạn: Có đam mê là làm được tất cả!

Bạn là cô gái xinh đẹp, độc lập! Bạn có nhiều dự định cho tương lai, nhìn bên ngoài bạn có mọi thứ khá ổn: người yêu tốt, công việc ổn định, tiền kiếm vừa đủ, bạn hiện đại - cá tính! Còn có những cái đằng sau hoặc bên trong chỉ mình nhìn được - bạn bảo: "Bạn buồn!" Hãy tự gỡ những rắc rối bạn nhé! Cuộc sống vốn thử thách mình. Bạn bảo: "Bạn buông!" - Đừng buông khi bạn chưa muốn!

Câu chốt: Bạn tự chốt nhé! Cố gắng lên!

Bạn sống nơi xứ người. Kiến thức khiến mình ái mộ! Nhẹ nhàng, khéo léo, giỏi giang, những thứ mình đang phấn đấu để có. Hồi xưa bạn quyết định đi, mình buồn - kiểu trẻ con ấy! Như không có đứa nào nó chơi với mình nữa, ai sẽ lang thang với mình? Đứa nào sẽ khóc, sẽ cười với mình? Nhưng sự lựa chọn của bạn hoá ra lại đúng! Bây giờ, cuộc sống của bạn khá ổn định nếu không muốn nói là hoành tráng. Thi thoảng bạ nhắn Viber với mình, những câu chuyện bạn kể về mùa đông đầu tiên bạn ở bên đó lạnh lẽo với tuyết trắng cô đơn như thế nào? Bạn phấn đấu ra sao và bây giờ... Bạn phải hạnh phúc như hiện tại nhé, bạn xứng đáng mà.

Chốt lại ở bạn - mình học được một điều: Đời ăn nhau cái biết lựa chọn!

Hồi bé, kí ức tốt đẹp của mình nó nằm ở những ngày Tết diện áo xanh, áo đỏ. Những năm 92,93 đi nhặt những quả pháo còn sót lại những ngày xuân về nghịch, xác pháo đỏ cả con đường, bọn trẻ con thi nhau hò reo sung sướng, những băng video nhạc hải ngoại ngày ấy với Tôi vẫn nhớ, Phố đêm hay Tình bơ vơ, nhạc Lam Phương, Trịnh Nam Sơn như thể hiện phong trào thượng lưu, sự xa xỉ, Tết nào cũng mở... Đẹp! Trong kí ức của mình còn có một bà hay đạp xe đến lấy nước gạo của mấy nhà trong khu tập thể công an, cứ mỗi lần bán lợn, bà cho gói quẩy, cái kẹo "đầu ông sư" hay gói bánh quế! Thế là hạnh phúc! Hai chị em ăn tham, oánh nhau giành phần to, phần nhỏ. Thi thoảng nghĩ về những ngày đó, mình vẫn hay tủm tỉm cười... Bạn bảo mình: "Những người hay nghĩ về quá khứ tức là họ bất lực ở hiện tại!"

Chốt lại ở mình: Sự lùng bùng đến bế tắc! (Cứ cho là vậy đi - sẽ gỡ dần dần.)

Hình như vẫn còn bão mấy hôm nữa thì phải!

Vừa nhấc máy lên định gọi cho bạn, nói vài câu gì đó!

Chả biết nói gì cả. Lại thôi...

Nhớ một câu nói: "Nếu cuộc đời là một đường thẳng (dạng giống màn hình điện tim ấy) thì chúng ta chết hết cả rồi. Nó phải có up and down."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro