Tạm biệt - Kì cuối: Tạm biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong 1 phút đồng hồ, 6 cặp mắt nhìn nhau với đầy vẻ ngạc nhiên, sững sờ. Xen lẫn trong đó có sự xót xa, một chút bực tức, và một chút đau lòng... Trong số 6 người, người đầu tiên có phản ứng là Guitar.

... Một chút ngỡ ngàng lúc ban đầu, không, phải gọi là bàng hoàng mới đúng làm thằng bé đứng không vững, nhưng rồi, có một cảm giác tức giận khó tả xâm lấn với nó, và trong một khoảnh khắc không giữ được bình tĩnh, nó cầm tay Vân rồi kéo cô bé ra khỏi quán cà phê.

-    Anh làm gì thế, sao đang dưng lại lôi ra đây? – Vân hỏi giọng vừa ngạc nhiên vừa phẫn nộ.

-    Linh... 

-    Linh nào? À từ từ, có phải ý anh là.... – Vân hiểu gần như ngay lập tức – người yêu cũ của anh hả?

-    Ừm...

-    Thế cái anh ngồi với chị ý là ai, người yêu mới à?

-    Là người còn lại trong câu chuyện em đã biết...

-    Hả... – Cái bà chị này kì ghê, Vân nghĩ bụng

-    Thế anh chạy ra đây làm gì?

-    Không biết, tự dưng cảm thấy không ổn.

-    Anh cảm giác xấu hổ vì như người chen ngang vào chuyện của họ, giờ thấy mình giống một kẻ tệ hại hả?

-    Gần như thế.

-    Anh có làm gì sai đâu mà phải thế? Tình cảm là do chị Linh kia quyết định cơ mà, anh quay đi mới chứng tỏ là anh kém cỏi ý. Không sai thì việc gì mà phải vậy. Đi vào, chị còn đợi...

-    Nhưng...

-    Ơ hay nhưng gì, con trai gì mà thế? Đi vào nào. Anh ngẩng cao đầu lên, cây ngay chẳng sợ chết đứng, nào đi 

Và bằng một sự tự tin hết thảy, gạt đi mọi suy nghĩ bối rối về Piano và Violin đang nhảy tưng tưng trong đầu, Vân cầm lấy tay Guitar và mở cửa bước vào một cách thản nhiên chưa từng có.

-    Xin lỗi mọi người nhé, tại em quên đồ ở xe nên phải quay ra lấy – Vân nở một nụ cười mà theo nó là tự nhiên hết sức có thể, tuy nhiên, riêng cái việc nó nói lời xin lỗi là đã hết sức không tự nhiên rồi.

-    Ừ không sao... Violin ôn tồn nói với em – Bạn ấy vừa nói với chị là hóa ra hai người là bạn thân lâu lắm rồi, thế càng đỡ phải giới thiệu nhỉ.

-    Ừ chị giới thiệu hai anh chị kia đi – Vân nói giọng tỏ vẻ bình thường thú vị.

-    À, đây là anh Thành, chủ quán, và đây là chị Linh, là... người yêu của anh Thành – Violin nói hơi ngập ngừng một chút, vì chính con bé cũng nhận ra cả anh Thành lẫn chị Linh đều có vẻ không thoải mái.

-    Ừ, giới thiệu với hai anh chị, đây là anh gia sư của em, anh ý giỏi phết, từ ngày học em tiến bộ lên được bao nhiêu.

Vân vẫn mỉm cười thản nhiên như không có việc gì, và nó bỗng cảm thấy điện thoại rung trong túi quần, con bé nhận được tin nhắn từ Piano.

‘Nay', tao co chuyen can noi voi may', ra ngoai' nhe’ 

‘Sao phai ra ngoai, co gi noi luon di’- Vân nhắn lại

‘Ra di ma, the nhe’

Piano đứng dậy trước, nói là cần vào nhà vệ sinh, và sau đó Vân làm đổ nước vào áo nên phải vào nhà vệ sinh để rửa tay. 

-    Có chuyện gì mà mày gọi tao hả?

-    Mày là em... của chị à quên bạn ấy thật hả?

-    Ừ, mày lo gì – Vân vẫn giữ vẻ bình tĩnh khó tin, thật sự con bé cũng không biết nó có thể chịu đựng như thế này đến bao lâu nữa.

-    Lo gì là sao?

-    Thế sao mày gọi tao ra đây, hay là vì mày sợ tao nói với chị ấy mày thích chị ấy hả? Yên tâm đi, mày nói tao mới nói, tao không hơi đâu đi làm chân gỗ – Vân sắp không thể chịu được nữa thật rồi, cái suy nghĩ bạn nó thích chị nó khiến đầu óc nó nổ tung, thế này, có lẽ không bao giờ Vân nói ra được điều cần phải nói với Piano trước khi nó đi khỏi nơi đây.

-    Mày... ý tao không phải thế, ý tao là...

-    Lằng nhằng quá, ngoài kia tao vẫn có việc phải giải quyết

Vân không nghe Piano nói tiếp, vội bước ra ngoài. Không khí mát mẻ của quán cà phê làm con bé lấy lại được đôi chút tự tin. Nó sợ đứng trong kia nghe Piano nói, nó sẽ không chịu nổi, rồi hành động gì đó ngu ngốc, như là quát hét, như là khóc hay giận dỗi và đùng đùng bỏ đi. Không, nó không làm như thế được, vì ngoài kia có người còn cần nó cứu cánh.

Piano không định gọi Vân ra để bảo Vân đừng nói với Violin rằng nó có cảm tình với chị ấy. Nó thật sự lo cho Vân, gần đây tinh thần bất ổn, nó thực sự không hiểu Vân sẽ cảm thấy thế nào nếu Violin đi du học, liệu con bé có thấy hẫng hụt, có cảm giác cô độc không... Nhưng Vân đã không ở lại để kịp nghe nó nói.

Violin tuy không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng trong những giây phút Vân và Piano không có ở đấy, không khí nặng nề hết sức. Không ai nở được một nụ cười, và chị Linh đã cầm đàn lên, như để phá vỡ bầu không khí căng thẳng ấy, lần này, cách cầm đàn không còn bình tĩnh, cũng chẳng còn chút gì là thư thái nữa.

Chị Linh đàn một bản nhạc mà khi vang lên, tất cả những người có mặt đều có thể hát được lời trong đầu, Goodbye- Air Supply

I can see the pain living in your eyes 

And I know how hard you try 

You deserve to have much more 

I can feel your heart and I sympathise 

And I'll never criticize 

All you've ever meant to my life 

I don't want to let you down 

I don't want to lead you on 

I don't want to hold you back 

From where you might belong 

You would never ask me why 

My heart is so disguised 

I just can't live a lie anymore 

I would rather hurt myself 

Than to ever make you cry 

There's nothing left to say but goodbye 

You deserve the chance at the kind of love 

I'm not sure I'm worthy of 

Losing you is painful to me

Ngồi bên cạnh, Vân có thể cảm nhận được tay Guitar đang run. Guitar vừa cảm thấy bị phản bội, vừa cảm thấy giống như một kẻ thứ ba chen ngang hèn nhát, nó thực sự không thể tự tin như bình thường được. Đúng lúc ấy, Vân ghé vào tai nó nói, và mỉm cười “Này, anh phải thấy quyết định chia tay của mình là đúng đắn chứ”. Guitar quay ra nhìn Vân, ánh mắt của cô bé vẫn bất cần, nhưng mà đầy tin tưởng.

Khi chị Linh kết thúc bản nhạc và đi ra nhà vệ sinh, anh Thành lập tức đứng dậy đi theo, và lúc ấy, Violin bắt đầu nói:

-    Hôm nay mình mời mọi người đến đây, là vì có chuyện cần nhờ bạn (hướng đến Piano) và anh (hướng đến Guitar) và có chuyện muốn nói với em Vân ạ.

-    Nói gì nói nhanh lên, cần gì phải trịnh trọng thế.

-    Chị... sẽ... đi du học.

-    HẢ??? – Vân hét ầm lên – Đi đâu?

-    Mày bình tĩnh đi Vân - Piano đặt một tay lên vai nó.

-    Tất cả mọi người đều biết, chỉ Vân không biết thôi phải không? – Vân nói giọng tức giận và nhìn Violin với ánh mắt đầy vẻ tức tối chị-nói-cho-cả-Piano-biết-mà-em-không-biết.

-    Thực ra chị sợ em sẽ buồn và bất ngờ nên không nói, bố mẹ cũng không biết phải nói với em như thế nào.

-    Buồn hả, bất ngờ hả? Sao phải buồn cơ chứ? Chị biết bao nhiêu năm nay em đã ước sống một cuộc sống không có chị, không bị đem ra so sánh và trở thành đứa con ngớ ngẩn trước mặt bố mẹ không. Chị đi em chỉ có vui thôi. Nhưng bây giờ thì buồn thật đấy, bởi chị không thèm nói cho em, nhưng nói cho tất cả mọi người, kể cả người lạ. Em có phải là em chị không đấy? – Vân vừa nói vừa hét, thực lẽ ra cũng chẳng có điều gì đáng phải nói nặng nề như thế, nhưng suốt thời gian qua Vân đã sống trong cảm giác mình sẽ bị bố mẹ bỏ rơi, sẽ phải rời bỏ nơi này, bao nhiêu ức chế và mệt mỏi dồn nén, nó đã xả ra hết.

-    Em đừng nói thế, chị thật sự không nghĩ thế, không nghĩ thế thật mà, chỉ là không biết cách nói cho em thế nào thôi.

-    Chị chả vừa chọn được cách hay nhất để nói đấy rồi còn gì. Chị nói trước mặt những người quen biết, để họ thấy em là em tồi đến mức như thế nào, hét vào mặt chị khi biết chị sắp đi xa, em phải như thế nào chị mới không dám chia sẻ những chuyện như thế chứ. Và chị nói cho những ai nghe chứ– Vân nói và hướng về Guitar – Cái anh gia sư này chưa bao giờ nói được cái gì tử tế cho em nghe, nhưng chưa bao giờ nói dối hay làm em đau lòng. Và còn ai nữa chứ? – Vân chỉ vào Piano – Nó, là bạn thân nhất của em trong suốt hai năm trời, giờ biến thành bạn thân của chị rồi, thậm chí, nó còn là người.... – Vân nói đến đấy rồi không nói được tiếp, tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ nó và nước mắt đã ùa ra. Con bé không kìm nén được, cũng chẳng cố gắng bình tĩnh được nữa. 

-    Chị... thực sự xin lỗi em mà, chị hoàn toàn không có ý đó, chị chỉ muốn nhờ mọi người quan tâm và giúp đỡ em thôi – Nước mắt cũng ràn rụa trên khuôn mặt Violin, cô bé đã nghĩ cho em rất nhiều, nhưng vẫn dường như là chưa đủ.

Tay Piano đặt lên vai đang rung bần bật của Vân, cố gắng giữ cho Vân bình tĩnh. Những lúc thế này, thật sự Piano muốn ôm Vân vào lòng, hơn ai hết, Piano cảm nhận được cảm giác của Vân. Chơi thân với Vân đủ để Piano hiểu tính con bạn như thế nào, đủ để thằng bé hiểu Vân ghét bị lạc lõng đến như thế nào...

-    Này, nín khóc đi, chị em đi du học, sao em lại thế này? – Guitar nói.

-    Anh im đi, anh biết gì mà nói .

-    Không phải lúc nãy em bảo anh phải bình tĩnh sao – Guitar vẫn tiếp tục – Hóa ra cũng biết khóc, cứ tưởng là bị vô cảm.

-    Bảo anh im đi anh có im không hả? 

-    Không im, anh hát cho em nghe nhé.

Guitar bước lên sân khấu của quán cà phê lúc này bắt đầu đông khách, đúng lúc Thành và Linh quay trở lại chỗ ngồi, có thể nhìn thấy Linh cũng vừa khóc, và ánh mắt Thành thì buồn lắm. Nhưng họ vẫn nắm tay nhau. Cầm mic lên, Guitar nói bằng giọng trầm ấm và bình tĩnh vô cùng: “Bài hát này, mình xin dành tặng một cô bé đặc biệt suốt thời gian qua đã giúp đỡ mình rất nhiều, đã dạy cho mình nhiều điều hơn là mình dạy cho cô bé, cảm ơn em nhé, Vân à. Bình tĩnh đi, mọi chuyện đều ổn”. Và Guitar cất lời hát:

She... May be the beauty or the beast

May be the famine or the feast

May turn each day into a heaven or a hell

She may be the mirror of my dreams

The smile reflected in a stream

She may not be what she may seem

Inside her shell

She... Who always seems so happy in a crowd

Whose eyes can be so private and so proud

No one's allowed to see them when they cry

She... May be the love that cannot hope to last

May come to me from shadows of the past

That I'll remember till the day I die

She.... May be the reason I survive

The why and wherefore I'm alive

The one I'll care for through the rough in ready years

Me...I'll take her laughter and her tears

And make them all my souvenirs

For where she goes I've got to be

The meaning of my life is... She 

Những lời hát ngọt ngào và ấm áp bất ngờ vang lên trong tiếng Guitar dìu dặt mà truyền cảm làm nước mắt Vân ngừng rời. Tất cả mọi người đều im lặng. Và Guitar hát, chỉ nhìn Vân thôi, trong một khoảnh khắc, Vân có cảm giác tất cả mọi người trong quán cà phê này đều đang nhìn con bé. Khoảnh khắc ấy vỡ tan khi Linh đứng dậy và đi ra ngoài. Lần này, Thành cũng không đuổi theo nữa....

***

Những ngày tháng tiếp theo trôi qua khá căng thẳng, Vân tỏ ra lạnh lùng, con bé không nói chuyện với Violin nữa, cũng không nói chuyện với Piano. Nó chỉ tỏ ra hơi cởi mở một chút với Guitar. Con bé chăm chú học hành, dường như nó muốn học để quên đi những chuyện khác.

Những ngày tháng này, Piano và Violin gặp nhau nhiều, cả hai đứa đều chẳng biết làm thế nào để có thể nói chuyện được với Vân như bình thường. Piano thực sự không hiểu sao Vân giận nó lâu thế, nó có làm gì lắm đâu cơ chứ, nó đâu có cố tình quen Violin, và cũng chẳng hề biết đó là bà chị mà Vân hay bảo là ‘thiên thần đáng ghét’. Nhưng Vân cũng vẫn không nói chuyện với nó.

Cho đến một buổi chiều, Vân học xong, thì bố mẹ gọi nó và chị xuống để nói chuyện.

-    Bố mẹ có chuyện muốn nói với các con.

-    Bố mẹ nói nhanh con còn phải học bài – Vân nói và nhìn lên trần nhà.

-    Con chăm học thế từ bao giờ vậy? Bố mẹ ngạc nhiên hỏi

-    Chị chưa nói với bố mẹ à? – Vân quay sang hỏi Violin.

-    Nói gì cơ? – Violin hỏi lại

-    Nói là em biết là chị sẽ đi du học ý.

-    Con biết rồi à? Bố định nói cho con nghe chuyện ấy hôm nay, mà con biết rồi à? – Bố nói giọng càng ngạc nhiên hơn nữa.

-    Con không thể là con ngốc cả đời được bố ạ.

-    Con biết thế là tốt đấy, con phải cố gắng học hành... Bố nói với Vân ân cần.

-    Để được như chị chứ gì, con biết rồi, không phải nói nhiều – Vân vẫn bất cần.

-    Không, ý bố là sang bên ấy con nên cố gắng học hành, sống ở nước ngoài khó khăn lắm.

-    Bố có nhầm không? Nói với chị ý, con đi đâu đâu mà cố?

-    Ơ Sao con bảo con biết rồi? Bố mẹ định để con và chị cùng đi, để 1 đứa đi bố không yên tâm, thời gian đầu sang chị em còn đỡ đần nhau, bố mẹ liên hệ rồi, thời gian đầu sang con sẽ học tiếng.

-    DẠ? – Cả Vân và Violin cùng ngạc nhiên đồng thanh nói.

-    Cùng đi... là sao ạ... – Violin hỏi đầy ngỡ ngàng.

-    Thì là như thế chứ sao, hai đứa cứ đi, con thì có học bổng rồi, còn Vân thời gian đầu học tiếng rồi bố mẹ hỗ trợ học phí, còn đâu sau đó thì phải cố mà được học bổng nhé – Mẹ nói với hai đứa.

-    Sao tự dưng bắt con đi???!!! Con không đi, không đi đâu – Vân phản ứng khá dữ dội.

-    Sao con lại không đi?

-    Con không thích. 

-    Con hãy nghĩ kĩ đi, à học bạ của con bố mẹ cũng rút rồi. Để 1 đứa nào đi bố mẹ cũng không yên tâm, hai chị em cùng đi còn đỡ đần nhau.

-    Nhưng...

Bố mẹ mới là những người giỏi gây ra bất ngờ nhất. Tự một mình quyết định tất cả, tự một mình thay đổi tất cả. Violin và Vân nhìn nhau, chẳng nói được câu nào. 

Từ hôm ấy, Vân không học gia sư nữa, nó tập trung cho việc học tiếng Anh. Vân càng ngày càng ít nói. Có lẽ, số phận nó gắn liền với Violin, cả cuộc đời sẽ thành một cái bóng. Sang nước ngoài rồi cũng thế thôi, sẽ lại điệp khúc chị học giỏi, em học kém, ai cũng thắc mắc tại sao chúng nó có thể làm chị em. Chị nó, lẽ ra đi thì cứ đi, liên quan gì đến nó mà bắt nó rời khỏi nhà. Cơ mà đi thì cũng có cái tốt. Nó sẽ không cần nhìn thấy Piano hàng ngày nữa, không phải chịu đựng cái cảm giác "thằng bạn thân nhất thích chị gái mình" nữa.

Violin cũng không hay hỏi han Vân như trước. Bởi cô bé còn quá bận với bao việc chuẩn bị, và cũng bởi Violin cảm giác có một bức tường vô hình đang ngăn cách giữa chúng nó, và cũng bởi... 

Guitar vẫn nhắn tin hỏi thăm Vân và dặn con bé phải sống sinh hoạt cho lành mạnh, đừng có bỏ bữa hay làm những gì ngớ ngẩn. Guitar hỏi hôm đi có cần tiễn không, và Vân trả lời một chữ "KO" cụt lủn.

Ngày Vân và Violin xách va li ra sân bay, Vân vẫn không nói với chị một câu nào, nó vẫn giận. Và ở nơi đây, vẫn còn nhiều thứ níu kéo nó quá. Vân vẫn chưa thử cái điều mà nó chưa biết, và nó vẫn muốn gặp Piano với Guitar một lần nữa trước khi đi. Nhưng hôm nay, đi tiễn Vân chỉ có bố và mẹ. Bố mẹ nhìn hai đứa con mà đều rưng rưng. Khoảnh khắc chia tay bao giờ cũng thế. Vẫn biết là sẽ trở về, vẫn biết là chỉ một thời gian thôi, nhưng lời tạm biệt vẫn trở nên vô cùng khó nói. 

Violin cố hết sức để không khóc, nhưng nước mắt cứ chảy ra. Con bé chưa nói được một lời cảm ơn bố mẹ, chưa bao giờ đủ dũng cảm để nói nên lời. Nó luôn cảm thấy mình nợ cuộc sống này quá nhiều, nợ bố mẹ, nợ em quá nhiều để có thể nói trong một lời. Nó đôi khi muốn nói với Vân, rằng những tình cảm của Vân Violin hiểu cả, và Violin sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể trở thành được một người thẳng thắn như Vân, và chuyện của Vân với Piano, Violin sẽ không bao giờ chen vào đâu. Nhưng tất nhiên, vì Violin không phải là Vân, nên con bé chưa bao giờ có thể nói.

Vân ôm lấy mẹ lần cuối, và mẹ nhét vào tay Vân một lá thư, bảo nó là vào trong hãy đọc, và đọc một mình. Con bé lấy làm ngạc nhiên, mẹ nó bình thường không phải người gửi thư cho con gái trước khi đi xa. Mẹ nó hay nói thẳng. Vân giống mẹ.

Quay lại nhìn mọi người lần nữa, Vân dường như vẫn mong ngóng điều gì đó ở cửa sân bay. MÀ đầu óc nó lại Hàn Quốc rồi, những cảnh nhân vật nam chính xuất hiện vào giây phút cuổi cùng, chắc chỉ có trong phim thôi.

Ơ nhưng mà không, khi con bé vừa quay lưng bước vào, thì có tiếng gọi "Vân ơi" cùng hơi thở hổn hển vì chạy mệt. Vân quay lại...

Guitar tóc tai lộn xộn, mặt mũi bơ phờ, áo sơ mi thì nhăn nhúm đang nở một nụ cười với nó. Vân bất giác mỉm cười, và nó bước đến gần Guitar.

-    Bảo không cần tiễn cơ mà?

-    Ơ, thì dò hỏi mãi mới ra giờ bay, may mà kịp.

-    Tạm biệt anh nhé, anh giáo

-    Tạm biệt học sinh hư, sẽ nhớ em phết đấy.

-    Này, em ôm anh được không hả anh giáo?

-    Được nếu em không ngại bố mẹ em – Guitar mỉm cười.

Trong giây phút ấy, những dòng người xuôi ngược dường như đứng hẳn lại. Cái ôm ấy chứa đựng nhiều hơn là tình thầy-trò và tình cảm của những người bạn. Vân ghé vào tai nói với Guitar "Này, sang năm em về là anh không được ngồi cà phê một mình nữa đâu nhé", và Guitar cũng nói với nó "Yên tâm đi, anh sẵn sàng tạm biệt quá khứ rồi". VÀ hai đứa cùng mỉm cười.

Lần này Vân quay lưng bước đi và lòng nó vững vàng hơn một chút. Violin đi bên cạnh em, lặng lẽ mỉm cười. Cánh cửa phòng chờ đóng lại. Vân và Violin đã ở trong phòng chờ, đã sắp cách xa những người thân yêu rồi.

Chuông điện thoại của Vân vang lên và con bé nhấc máy "Alo, mày à, đt của mày vào được mail đúng không? Vào mail đi nhé" rồi đầu dây bên kia dập máy luôn. "Hôm nay có lắm người thích gửi thư cho mình thế nhỉ". Con bé mở mail, download cái file gửi kèm của Piano trong  mail, và mở ra nghe. 

"Này, tao rất muốn nói tạm biệt mày, nhưng mày không cho tao nói, mày giận tao thế hả con hâm kia, tặng cho mày này, sang bên ấy chẳng ai đánh đàn cho mày nghe nữa đâu". Khi giọng nói ấm áp của Piano dừng lại, cũng là lúc bản nhạc Right here waiting for you vang lên một cách ngọt ngào...

...Wherever you go

Whatever you do

I will be right here waiting for you...

Điện thoại lại rung lên. Vân nhấc máy.

-    Mày, tao sẽ đứng ở đây nhìn máy bay của mày bay lên trời ku ạ, này, đừng bỏ ăn nhé, không có tao mua kebab cho mày đâu.

-    Mày ở sân bay à?

-    Ừ, đang đứng cách mày tầm vài chục mét.

-    Mày...

-    Đi nhé – Và Piano dập máy.

Vân đứng dậy, chạy ra cửa phòng chờ, và bất chấp bị ngăn cản, con bé chạy ra bằng được và gọi Piano.

-    Ê.

-    Ơ mày... Piano ngỡ ngàng.

Vân chạy đến ôm Piano một lần trước khi đi, nó ghé vào tai thì thào với Piano: "Này, tao đã luôn rất thích mày, thật đấy". Và bỏ mặc thằng bạn đứng như trời trồng vì ngạc nhiên, Vân quay lại phòng chờ, trong cái lắc đầu của mấy anh hải quan.

***

Và 20 phút sau trong nhà vệ sinh của phòng chờ máy bay, có một con bé ngồi khóc huhu khi mở thư của mẹ:

Vân à, 

Con gái lớn rồi, sắp đi xa rồi. Từ ngày nhỏ, con đã là đứa ít khóc, vì thế, hôm nay cũng đừng khóc con nhé. Sang bên ấy, nhớ giữ gìn sức khỏe và chăm sóc cho chị nhé con.

Không bao giờ bố mẹ muốn so sánh con với chị đâu, với bố mẹ, con nào cũng là con, và con nào cũng đặc biệt cả. Nếu khi nào bố mẹ có lỡ lời, thì hãy bỏ qua con nhé!

Có một câu chuyện con cần phải biết, và mẹ mong con sẽ bình tĩnh. Hồi trẻ, lẽ ra bố phải đi bộ đội, nhưng vì bố là con trai trưởng, nên chú đã đi thay để bố ở nhà phụng dưỡng gia đình. Rồi chú gặp cô con ở chiến trường và sinh ra một bé gái kháu khỉnh, hơn con 11 tháng tuổi. Khi bé gái được 6 tháng tuổi thì cả chú và cô đều hi sinh...

Bé gái ấy, là chị con đấy. Chị con luôn biết điều này từ lâu, nhưng không bao giờ nói ra, lúc nào cũng tỏ ra bình thường và cứng cỏi. Con là người có tất cả, còn chị con, là người đã mất đi rất nhiều thứ. Giờ đi xa, hai con gái của mẹ sẽ chăm sóc lẫn nhau. Con lớn rồi, đừng chành chọe với chị nhiều con nhé.

Yêu con,

Mẹ.

Và sau đó, Vân chạy ra ngoài, ôm chầm lấy chị. Chưa bao giờ nó cảm nhận được tình cảm chị em mãnh liệt đến thế. Chưa bao giờ nó thấy ghét mình và thương chị đến thế. Chị nó, đúng là đồ hâm mà.

***

Khi nói đến hai tiếng "Tạm biệt", người ta vẫn hay nghĩ đến những cuộc chia li hay những nỗi buồn khôn xiết. Nhưng có đôi khi, tạm biệt chỉ là một cách nói lời chào nhẹ nhàng và tế nhị với quá khứ, để bước vào một giai đoạn mới với những điều đặc biết mới.  Tạm biệt, không có nghĩa là vĩnh biệt, bởi chẳng có gì là mãi mãi. Tạm biệt, là điều mà Vân đã nói với chính mình, khi quyết tâm sống biết quan tâm và có ý nghĩa hơn. Tạm biệt, là điều mà Guitar đã học được từ Vân, để sống có hi vọng và có niềm tin. Tạm biệt, là cách Piano đối diện với việc tạm chia xa hai người bạn rất đặc biệt của nó. Tạm biệt, là cách, Violin đã nói với chính mình, khi quyết định sẽ không thích Piano... Có người sẽ thắc mắc, tại sao họ không thành những cặp đôi và hạnh phúc giống trong phim Hàn Quốc. Họ chọn đi những con đường khác, và biết đâu, một ngày nào đó, nơi những con đường giao nhau, sẽ có những cái kết thú vị như người ta vẫn thường trông đợi. Có người sẽ thắc mắc về Linh và Thành và câu chuyện phức tạp của họ. Điều thú vị là, Guitar, Piano, Vân và Violin đều đã nói lời tạm biệt với cuộc sống của những người ấy. Họ chia tay hay bên nhau vui vẻ, đó không phải điều đáng quan tâm...

Cuộc sống vốn giống như một bản nhạc, có lúc thăng, có lúc trầm, có những lúc buồn da diết như tiếng Violin cứa vào lòng, có lúc nhẹ nhàng thảnh thơi và thênh thang khoáng đạt như tiếng Guitar vang trên đường phố, có lúc ngọt ngào, trong trẻo và ấm áp như tiếng Piano đi vào lòng người. Bản nhạc ấy, sẽ chẳng bao giờ hoàn chỉnh, nếu thiếu những nốt lặng, hay những lời tạm biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro