7+8+9+10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương thứ bảy

Khi đồng hồ trên tường chỉ 11h 50, lão Triệu ung dung đi sắp xếp đồ đạc của mình tại nhà bếp.

Hôm nay là một ngày đầu thu, mặt trời rất đẹp, quét đi vẻ u ám của mấy ngày hôm trước để có thể đi dạo vào một buổi chiều mát mẻ giống như những người dân nước Đức, để rồi ở bên bờ sông Rhine uống một cốc bia. Hôm nay cũng là ngày cuối cùng lão Triệu làm ở nhà bếp.

Chu Khải đứng ở đầu lò xào rau, Lưu Bân đem con dao chăm chỉ gõ xuống cái thớt gỗ, Du Tiệp mang bao tay từ trong thang máy lấy ra hai món điểm tâm, Chúc Vân Tường không rên một tiếng mà đem bốn món ăn đã lạnh ngắt thả vào toa xe. Năm người đều im lặng, nhà bếp khó có được yên tĩnh như vậy, khiến cho phục vụ sinh cũng không dám nói một câu nào.

Điện thoại thình lình vang lên đến, phục vị sinh vừa vội vàng cởi xuống bao tay đã bị Chu Khải gọi lại. Hắn đảo nốt món ăn cuối cùng trong nồi, nhìn thoáng qua thời gian, "Không cần tiếp." Sau khi đem món ăn cuối đã được bọc cẩn thận cùng một món đã được hâm nóng lại thì vẫn còn hai phút mới đến giữa trưa.

"Tôi ra ngoài hút một điếu."

Nhìn bóng lưng Chúc Vân Tường đi ra, trong lòng lão Triệu thở dài, xem ra hôm nay tâm lý ai cũng không thoải mái.

Nghĩ đến hai ngày trước Chúc Vân Tường tại ký túc xá nghe được tin lão Triệu phải đi, gấp đến độ từ ghế trên nhảy dựng lên, hỏi hắn vì cái gì không nói cho hắn sớm hơn. Nên đến dù sao cũng phải đến, sớm hay muộn thì có cái gì khác biệt?

Vé máy bay của lão Triệu là một tuần sau, sau khi kết thúc ngày hôm nay, hắn còn rất nhiều thứ phải sắp xếp. Thời gian mới tới làm việc là một thân nhẹ nhõm, không nghĩ tới giờ đây phải đi, đối mặt với một căn phòng đầy ắp đồ đạc, cũng không biết nên mang đi cái gì. Tối hôm qua, nhìn lão Triệu bắt đầu quét dọn phòng ốc, Chu Khải thình lình liên tưởng, có khi hai năm sau chính mình cũng sẽ rơi vào tình trạng này đi.

Tới khi tiếp điện thoại nhà bếp, hắn còn có chút thất thần. Nhưng vừa nghe đến tiếng nói không thể nào bắt chước của Mã Chim, Chu Khải lập tức thanh tỉnh.

"Bàn số chín là bàn đơn à, sao lại không có thực đơn?" Chu Khải cúi đầu nhìn xem chỗ trống trong máy, còn không kịp cắt ngang, bên tai liền lại là một trận gào: "Khách hàng dị ứng mì chính, không cần cho vào, hai phần cơm rang đều không cho lạp xưởng, thịt gà cũng không bỏ thêm hạt điều, các khác món ăn khác giống nhau cho ít muối, nghe hiểu không?"

Thật không dễ dàng chờ hắn nói xong, Chu Khải trả hắn ba chữ: "Không thực đơn."

"Không có khả năng! Vừa mới là tôi tự mình lấy, không phải nhấn một lần là có sao? Hay là bị mắc kẹt ? Cậu kiểm tra một phát, không cần mỗi lần đều tôi ..."

"... Tự đi xuống." Dứt lời, cắt đứt điện thoại.

Nếu bình thường, lúc này cam đoan có người nhạc hướng Chu Khải dựng ngón cái.

Lúc Mã Húc Dương đi vào nhà bếp, không ai ngẩng đầu liếc hắn một cái.

Hắn tự biên tự diễn kiểm tra máy hoàn hảo không tổn hại gì, vừa nhìn đến lão Triệu, trước khi đi lại bồi thêm một câu, "Úc, Triệu Minh anh vẫn còn ở đây sao? Vừa lúc, đợi buổi chiều đi mua món ăn thì mang Chu Khải và một phục vụ sinh nữa đi, để cho cậu ta cũng làm quen một chút đường xá, chìa khóa xe hắn sẽ trực tiếp lấy ở chỗ Quan Lệ Dĩnh, hai giờ chờ ở cửa bên."

"Biết rồi." Lão Triệu đáp một câu xong cũng không lại lên tiếng.

Qua khoảng thời gian bận rộn buổi trưa, lão Triệu liền cùng Chu Khải cùng lên lầu, thay quần áo ra ngoài mua thức ăn. Trước khi đi, lão Triệu còn không quên nói với Chúc Vân Tường một câu, "Đi a."

Chúc Vân Tường gật đầu, hắn cũng rõ ràng, dĩ vãng lão Triệu không ở, Chu Khải lại vừa mới bỏ đi, mọi chuyện liền toàn do hắn phụ trách.

Hai điểm, một chiếc Viano đã sớm đậu ở cửa. Triệu chu hai người mở cửa xe, đem các hộp nhựa tái sử dụng ném váo phía sau xe. Nhìn thấy tài xế, lão Triệu thủy chung vẫn là khách khách khí khí, "Hóa ra là Tiểu Dư a."

"Triệu đầu bếp,... Chu đầu bếp."

Chu Khải nhìn cậu một cái, cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm.

"Tiểu Dư a, chúng ta như vậy đi, trước Châu Á, sau đó đi Metro, nếu còn nhu cầu nữa, cũng có thể đi các hàng gần ga xe lửa. Cậu đều biết phải không? Không nhận ra cũng không liên quan, hôm nay anh mang cậu đi nhìn, lần sau đã biết rồi."

Dư Dương từ kính chiếu hậu nhìn qua Triệu Minh ở phía sau, "Vâng được! Chúng ta hiện tại đi siêu thị Châu Á trước?"

"Đúng, bây giờ đi thẳng đi, quá hai ngã tư, đến Friedrich Strasse thì rẽ phải."

Dư Dương lần đầu tiên nghe được lão Triệu nói tiếng Đức, ngoài ý muốn bật cười, "Triệu đầu bếp, tiếng Đức của anh nói thật chuẩn."

Ở ghế phía sau Chu Khải dựa ghế nhìn qua kính chiếu hậu không thấy được mặt Dư Dương, nhưng thấy được khóe miệng đang cười. Đôi môi hơi mỏng, kỳ thực, lại khá hấp dẫn. Thân thể bất giác ngồi thẳng, thế là, liền thấy được cả khuôn mặt của người kia.

"Triệu đầu bếp, nghe nói anh ở chỗ này làm cũng hơn ba năm rồi?"

Trên đường không có gì thú vị, đành phải thông qua đối thoại để giết thời gian. Người này, thật giống như khi đụng phải lẫn nhau, liền chung quy cảm thấy lúng túng, sau đó nghĩ biện pháp đánh vỡ loại bầu không khí này. Chẳng qua Chu Khải đối cái này không mảy may quan tâm. Vì tương phản, thời gian yên tĩnh có thể cảm thụ được người cạnh mình đang làm gì, cái này đối với hắn, đã thành một loại hình thức ở chung mà phải gần gũi mới biết được.

"A, vừa ba năm tròn."

"Tiếng Đức nói chuẩn như vậy, sẽ không đều là tự học đi?"

"Không có biện pháp, không học không được, " lão Triệu có chút bất đắc dĩ nói, "Chẳng qua anh cũng chỉ nhận biết được mấy cái tên đường, còn có tên các loại đồ ăn, cái này kêu là 'kĩ năng đặc biệt của ngành công nghiệp ' a."

Dư Dương cười, ánh mắt trái lại liếc qua một người đang im lặng. Kỳ quái hắn bình thường luôn nói mấy câu mang đầy vẻ lưu manh, khi không thì lại không nói lời nào. Vài lần nhìn hắn, đều chỉ thấy hắn tựa đầu ở cửa sổ thủy tinh, ánh mắt không có gì tiêu điểm nhìn ngoài cửa sổ. Nhưng mà, khi đột nhiên quay đầu sang, có thể chuẩn xác bắt được ánh mắt cậu ngay trước khi dời đi.

Chu Khải ở trong lòng nở nụ cười, ngoài miệng trái lại nói câu nghe có vẻ kỳ quái khó hiểu: "Lái xe nhìn phía trước."

Bị hắn nói như thế, Dư Dương vội vàng nhìn đường, không dám lại có suy nghĩ lung tung.

An an ổn ổn dừng xe tại bãi đỗ xe rộng rãi của Metro, Dư Dương không động đậy, "Tôi đợi hai người ở trong xe."

"Không cùng đi vào sao? Đều mất công tới mà."

"Vẫn là thôi đi, " cậu từ ba lô trong lấy ra một cái Brezel* , "Vừa lúc giải quyết bữa trưa!"

Mang theo danh sách đồ ăn, hai người bắt đầu đi vào mua sắm. Dựa vào lão Triệu kinh nghiệm đầy mình, chỉ bốn mươi phút liền giải quyết xong toàn bộ. Nếu không phải quầy hàng hải sản bắt lấy số xếp hàng đặt tôm hùm cho ngày mai, phỏng chừng chỉ cần đến nửa giờ.

Dư Dương từ xa đã thấy bọn họ đẩy đầy một xe đầy nguyên liệu nấu ăn đi ra, thế là xuống xe mở ra đuôi xe, giúp đỡ chất thức ăn.

Sau khi hoàn tất, lão Triệu liền đi trả về điểm để xe, Chu Khải leo lên xe, lấy một chai sô đa ở phía sau ném cho Dư Dương.

"... Cảm ơn."

Dư Dương vặn khai nắp chai, uống liền mấy ngụm, vừa lúc giải cậu vừa ăn xong Brezel, đang khát.

Chu Khải từ kính chiếu hậu nhìn người phía trước, đầu lười nhác tựa vào cửa sổ, ánh mắt nâng lên đúng lúc Dư Dương nhìn hắn: "Uy, nước này là mua cho nhà bếp dùng."

Người phía trước tức khắc xoay người qua đây, "A? Này, này trên đường trở về lại mua một chai không được sao?"

Chu Khải nhìn cậu ta bộ dạng nghiêm túc, thình lình cảm thấy có ý tứ, "... Cậu nếu như muốn, tôi đương nhiên cũng thấy rất tốt a."

Chương thứ tám

Gói thuốc trống không.

Lại là một ngày trời đầy mây.

Đối diện nhà ăn là một cái bãi đỗ xe, trung tâm rửa xe cùng quầy sách báo cũng vỏn vẹn cách vài bước chân. Chuyện rửa xe Chu Khải không bận tâm, nhưng cái quầy sách báo hắn trái lại là khách quen, đại thể thời gian là mua thuốc, thỉnh thoảng cũng sẽ mang vài chai bia lên lầu cùng lão Triệu và mọi người bọn họ uống. Đã hơn một năm, lão già trong tiệm này đã sớm nhớ kỹ khuôn mặt hắn, mỗi lần thấy hắn đều sẽ nhiệt tình thăm hỏi, đáng tiếc hắn đến bây giờ vẫn là không nói.

Nhớ lần đầu tiên ở chỗ này mua bia, tìm không được loại bia thường uống cũng không thể nói rõ tên, giữa lúc lão già buông tay biểu thị giúp không được gì hắn trái lại tại quầy thu ngân lấy một tờ giấy, bằng ký ức vẽ lại logo của hãng bia đó.

Lão già hoàn toàn tỉnh ngộ: "Ah! Krombacher!" Sau đó là biểu tình khoa trương khen hắn vẽ tranh rất đẹp, Chu Khải nghe không hiểu, đành cái hiểu cái không cười. Đại khái là ban đầu liều mạng luyện tập để có thể làm một tâc phẩm điều khắc bằng thức ăn, hắn điêu long điêu ưng đều được, huống chi là một cái hoa văn nho nhỏ.

Trở lại cạnh cửa mở ra một bao L&M mới, khi kẹp điếu thuốc hắn cảm giác như chạm vào gốc rạ, chắc cũng để tầm mười ngày rồi đi, phỏng chừng muốn thành đống cỏ nát

10: 20, cách thời gian đi làm còn đủ hút một điếu.

Còn chưa tới giờ, trong phòng bếp chỉ có Chúc Vân Tường, "Quan Lệ Dĩnh nói đêm nay ông chủ đến."

Tào Kiến Quốc? Chu Khải một bên đội mũ một bên hỏi, "Có nói ăn cơm hay không?"

Chúc Vân Tường ghé vào tủ lạnh trước đem nguyên liệu nấu ăn ra, "Không, nhưng có lẽ là vẫn sẽ ăn gì đó đơn giản."

Vừa vặn Lưu Bân xuống, Chu Khải nhìn thấy liền hỏi: "Cà ri và đầu cá hồi đâu rồi?"

Lưu Bân đối mấy cái tủ lạnh cùng với nguyên liệu nấu ăn rõ ràng nhất, không cần một giây đồng hồ đã trả lời không có.

Giữa trưa tất cả món ăn đúng hạn trước mười hai giờ toàn bộ hoàn thành, Chúc Vân Tường đã sớm làm xong rau trộn lúc này đang ở hai lò thượng làm đồ ăn.

"Ăn cơm!" Chúc Vân Tường đem mì sợi cùng thức ăn đã làm tốt mang ra, đặt lên bàn.

Này là bữa sáng của bọn hắn, hầu như đều ăn mì ống, thỉnh thoảng cũng sẽ yêu cầu Du Tiệp rang cơm. Mà bữa ăn thứ hai vào buổi tối sáu giờ trước khi đi làm. Bữa tối thường là vào lúc mười rưỡi.

Chu Khải đem cái ghế dọn xong, đem phục vụ rửa chén cũng kêu đến, mọi người ngồi xuống xung quanh cái bàn thật dài. Hắn như cũ ngồi ở vị trí bên trái ghế đầu tiên, giống như khi lão Triệu vẫn ở, chẳng qua giờ đây vị trí đầu liền cứ để trống như thế mà thôi.

Gắp mì thứ nhất bỏ vào bụng, dạ dày bắt đầu ấm lên, khi đũa thứ hai giơ lên thì điện thoại nội tuyến vang lên.

Tiệc đứng vừa mới bắt đầu, sẽ không gọi thêm món ăn nữa. Lần này gọi, có thể có chuyện gì?

"... Chu đầu bếp?"

"Không có việc gì, cậu tiếp đi."

Phục vụ sinh nói được hai câu, che ống nghe hướng Chu Khải nhỏ giọng nói: "Mã chim muốn anh nghe điện thoại."

Hắn uống một ngụm súp rồi buông bát xuống.

Mã chim có cùng suy nghĩ với hắn lúc trước, gã hỏi chuyện đầu cá hồi. Kỳ thực nhà ăn đều biết rằng Tào Kiến Quốc thích nhất canh đầu cá hồi, nhưng không phải người người đều giống như Mã chim tượng nhiệt tình như vậy. Mỗi lần ông chủ đến, hắn liền phá lệ để bụng, tuy rằng Tào Kiến Quốc nhiều lần đều nói ' đơn giản thôi ', nhưng cuối cùng này lần không phải cũng làm tận tám món thay vì bốn sao? Chu Khải tuy rằng cảm thấy hài hước, nhưng là hiểu rõ nhà hàng dù sao cũng là người ta mở, ông chủ muốn ăn thế nào liền ăn thế ấy.

"Cái gì? Không có? Vậy cậu đi mua là được, thế nào lại để không có? !"

"Vậy sao anh không nói cho tôi biết hôm nay ông chủ muốn tới?"

"Không được, cậu lập tức đi mua đi. Giám đốc nói muốn ăn canh đầu cá hồi."

Đến tột cùng là Tào Kiến Quốc nói, hay là Mã chim nói, Chu Khải lười truy cứu, "Đi không được, hôm nay không có ai lái xe." Nếu như không nhớ lầm, hôm nay Dư Dương không làm công.

"Tiểu Dư? hôm nay trên tầng không ai, tôi gọi cậu ta đến. Tôi bảo cậu ta lái xe ra trước, một lúc sau cậu hãy ra."

Chu Khải không có cách, đành phải ba chân bốn cẳng giải quyết mì còn thừa trong bát.

"Đây là như thế nào?" Chúc Vân Tường đang ăn mì, thấy Chu Khải vội vội vàng vàng, nhất thời không nói được đầu não.

"Bảo đi mua đầu cá hồi."

"Mẹ, " Du Tiệp khó chịu, "Bởi vì Tào Kiến Quốc muốn ăn? Hăn bị thần kinh à?"

Chu Khải bỏ bát vào chậu rửa, cười cười hướng Du Tiệp đùa cợt: "Cậu biết cái gì, phương diện này cậu phải học tập Mã quản lí nhiều đấy, biết rõ chưa?"

Đổi xong quần áo xuống lầu, còn chưa đẩy cửa ra đã thấy được chiếc Viano đỗ ven đường, nhưng mà trên ghế trái lại không có ai.

Tuy rằng hắn thỉnh thoảng thích híp mắt, người không biết rõ còn tưởng rằng hắn cận thị, thật ra không phải thế. Mắt hắn tốt đến mức có thể đứng ở đầu lò đọc rõ từng chữ ở bảng gọi món.

Dư Dương đang đứng bên cạnh xe nói điện thoại. Mơ hồ có thể nghe được giọng nói, có vẻ như đang vui.

Chu Khải không đi lại gần, chỉ là nhân cơ hội tại bậc thang trên cùng ngồi xuống, đốt một điếu thuốc chờ cậu ta. Không muốn cố ý trộm nghe cái gì, nhưng cũng không tận lực lảng tránh.

Con người này, hầu hết thời gian đều sắm vai một sinh viên tốt, nhìn không ra tính tình thật, có đôi khi lễ phép vâng lời, bộ dạng thậm chí khiến người ta có cảm giác 'có thể sai làm cái gì cũng được'. Nhưng mà, thấy cậu ta trước kia khi đối mặt chất vấn mình lại cố ý bày ra bộ dạng đối chọi gay gắt. Nhưng sau biết rõ chính mình bị gạt, bị trêu đùa liền lộ ra biểu tình tức giận. Chu Khải liền nhịn không được muốn đổi biện pháp khác. Dư Dương mất hứng so với Dư Dương thường ngày thú vị hơn rất nhiều: đôi môi mỏng sẽ bị chủ nó cắn cắn, khi nhìn hắn trưng ra khuôn mặt bình thường cũng lộ ra biểu tình tức giận, rất thú vị, rất có ý tứ.

Chu Khải không phủ nhận chính mình đối Dư Dương lòng hiếu kỳ, mà khiến hắn cảm giác tân kỳ người, Dư Dương không phải cái thứ nhất, nên, cũng sẽ không là cuối cùng một cái.

Giọng nói nhỏ nhẹ trẻ trung, hắn nhịn không được tập trung tinh thần thử lắng nghe.

"... Đúng vậy, trước khi liền đã nói với cậu rồi, cái này rất quan trọng, với lại đề mục rất khó, tôi thức đêm viết liền hai cái được hay không!"

Ngồi ở bậc thang này mới phát hiện, nguyên lai từ cái này góc độ có thể thấy Dư Dương đứng đối diện xe. Hai cái giày thể thao thong thả bước tới bước lui, thật giống như xem một đứa trẻ chơi nhảy lò cò, có thể thấy được tâm tình chủ nhân nó không tệ.

"Vậy còn cậu, công việc ở nhà thì sao. Hai ngày này bận?... Thế nào lâu như vậy cũng không gọi cho tôi?... Có phải hay không? Ưm, này... Được rồi, tin tưởng cậu ! Uy, không thèm nghe cậu nói nữa a, tôi trở lại làm việc đây, phải lái xe một lúc."

Quên mất trong tay còn thừa nửa điếu thuốc, thẳng đến khi tàn thuốc rơi vào tay với thả ra, giẫm tắt tàn thuốc đứng lên.

"Tôi biết rồi, cậu phải tự chăm sóc bản thân đấy."

Từ đằng sau xe xuất hiện, vui vẻ trên mặt còn chưa kịp che lấp. Chu Khải không nói cái gì, cũng chỉ khi hắn là tâm tình tốt. thấy ở cạnh hộp số đã có một chai sô đa giống lần trước như đúc, thế là thuận lợi mở ra uống một hớp lớn.

Xe một đường đi, thời tiết có vẻ như cũng chả có gì đặc biệt.

Chương thứ chín

Chủ nhật là ngày đi tiễn lão Triệu về nước, thời tiết hôm nay lại rất tốt.

Từ khi nhập thu hiếm có được một ngày mặt trời đẹp thế này, rất thích hợp để tụ tập với nhau xem Bundesliga (giải hạng nhất Đức, giống như là Champion League ấy): uống bia, phơi nắng.

Lão Triệu buổi chiều đáp xe lửa đi Frankfort trước, sau đó buổi tối mới bay thẳng về nước.

Nhà bếp như cũ vẫn làm việc bình thường, không nhiều người đi, Chu Khải tự mình làm xong việc, cơm cũng không kịp ăn liền lên lầu thay quần áo, đem lão Triệu đưa đến trạm xe lửa.

Thời gian còn nhiều, hai người tại trạm xe lửa uống một cốc cà phê. Chu Khải thình lình nhớ lại khi mình mới đến thì cũng là lão Triệu tự mình đến sân bay đón hắn. Biết rõ hắn có chút say máy bay, trên đường hầu như không ăn được gì, thế là mang Chu Khải tại sân bay trong tìm một quán ăn một bữa đơn giản, một cốc cà phê, một phần mì ý, không có cái gì gọi là mỹ vị cả, nhưng cái hương vị ấy trái lại khiến Chu Khải nhớ thật lâu.

Tối hôm qua, để làm một bữa tiễn lão Triệu, bọn họ năm người tại ký túc xá ăn lẩu. Nồi không lớn, nhưng vừa uống vừa ăn cũng đủ rồi. Lưu Bân chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu: thịt dê, tôm, sò điệp. Chúc Vân Tường cũng làm chút rau trộn, rượu vẫn là phải có, vừa ăn vừa uống mới được!

"Sao hành lý gì mà chỉ có thế kia?"

"Đúng vậy, nhìn tới nhìn lui phát hiện không có gì để mang đi cả. Được rồi, dĩ vãng thực đơn cùng thứ đồ khác, anh đều để cùng một chỗ, cậu nhớ trở lại lấy."

"Được rồi, em biết rồi." Nhìn xe tốc hành ICE (InterCityExpress: tàu xuyên thành phố) màu trắng chạy đến sân ga, Chu Khải vỗ vỗ bờ vai lão Triệu, "Đến rồi nhà nói cho em một tiếng, anh về nước vẫn là dùng cái số này phải không?"

Lão Triệu đáp một tiếng, "Quốc nội chờ cậu!"

Chu Khải khoát khoát tay, nhìn lão Triệu lên xe, thế là cũng xoay người trở lại.

Đến nhà ăn thời gian vừa vặn hai rưỡi chiều , nhà bếp đúng hạn đã tan tầm. Hắn mở cửa chính, bật bếp, tính toán làm cái gì cho mình ăn.

Dư Dương từ nhà ăn đi xuống, trực tiếp đi đến phòng thay quần áo, tâm tư liếc nhìn nhà bếp một cái cũng không có.

Thừa dịp đun nước xong, Chu Khải đi tới, dựa vào cửa nhà bếp, "Này, cậu đang làm gì?"

Theo đó là một cái đầu từ phòng thay quần áo vươn ra, sắc mặt không dễ nhìn mà hỏi: "... Chu đầu bếp, nhà bếp có nước không?"

Chu Khải từ trong tủ lạnh lấy ra một chai ném đến cho cậu ta, lúc này mới nhìn thấy trong lòng bàn tay kia đang cầm hai viên thuốc.

"Uống thuốc?"Lấy ly nước ấm trong tay đổi với chai nước đá, "Nhìn cái gì, chẳng qua nước là vừa đun, tôi không uống nóng. Này, thế uống hay không uống."

Dư Dương một giây đồng hồ trước còn thấy cảm kích, một giây sau trái lại thầm nghĩ cho hắn một cái xem thường. Con người này, chính là này mở miệng liền khiến người khác muốn đánh.

"Dạ dày không tốt?" Chu Khải trở lại bếp, cho nhỏ lửa, lại từ trong tủ lạnh lấy ra đến tận mười cái hoành thánh, "Ăn không?"

"Còn không có... Chẳng qua sắp đến giờ tan tầm, trên lầu cũng không còn nhiều khách lắm."

Trên lầu ba giờ mới tan tầm, nhà bếp trước lúc đó đều sẽ nấu đồ ăn cho nhân viên nhà ăn xong hết mới tan làm.

Chu Khải liếc nhìn các đồ trong thùng rác, giữa trưa mọi người ăn gì cũng đã đoán được đại khái, là cá cùng với ớt xanh hay cái gì đại loại thế, nhưng là món cay.

"Mì vằn thắn có được không?"

Dư Dương đứng ở môn cửa không phản ứng gì, hiểu rõ ý tứ Chu Khải : "Không nên không nên, Mã quản lí hôm nay ở trên lầu, tôi lại đi ăn cái này... Không tốt lắm."

Chu Khải loan miệng cười nhạo một tiếng, "Này, cậu có muốn bưng cái cảm tình đấy lên ăn luôn không?

Tay thả rau xanh, nấm, còn có cà chua thái hạt lựu vào nồi nước sôi, đợi một lúc liền bưng ra.

Chu Khải nhìn cũng không nhìn, đem mì vằn thắn lưu loát để lên bàn, ở tủ bát trong lấy ra hai cái bát, "Qua đây ngồi."

Thấy tình thế này, Dư Dương cũng không thể lại từ chối, huống chi dạ dày mình xác thực đã sớm đói không chịu được, uống thuốc vào mà vẫn co giật.

Đi tới bên cạnh bàn liền ngửi được hương thơm. Nấm hương, cà chua cùng rau xanh càng khiến bát bình thường mì trông bình thường thêm câu nhân. Đang muốn kéo cái ghế ngồi xuống lại bị Chu Khải gọi, "Ngồi đối diện đi."

Dư Dương úc một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, hắn không biết rõ quy củ nhà bếp, đương nhiên cũng không biết đó là vị trí đầu bếp trưởng mới ngồi.

Cậu trước đây không phải chưa từng ăn mì vằn thắn, không có gì ngoài mì sợi cùng mấy miếng thịt, tôm, hoặc là hoành thánh. Nhưng một lần này, trái lại là lần đầu tiên ăn mì vằn thắn ngon như vậy . Mì là sợi nhỏ, mỏng. Điểm tâm là Ravioli (một loại pasta có nhân bên trong) do thợ làm bánh Du Tiệp tự tay làm. Hương vị nấm thoang thoảng, rau xanh giòn, cà chua tươi mát, còn có Chu Khải cuối cùng còn rắc chút hạt tiêu đen vào canh —— thỏa mãn! Chẳng qua... Nếu như lại có chút cái gì thì tốt hơn!

"Có cay không?"

Chu Khải vùi đầu ăn mì, không đối thoại.

"... Chu đầu bếp?"

Ưm, kẹp một cái Ravioli nếm thử.

"Này!"

Như không mảy may quan tâm liếc Dư Dương một cái, thấy cậu trừng mắt nhìn mình tức giận, Chu Khải như không có việc gì hỏi: "Như thế nào?"

"Tôi nghĩ cay một chút sẽ ngon hơn."

"Không phải nói dạ dày đau sao?" Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Chu Khải vẫn là đứng lên, trên trạn bếp nấu với tay lấy cái trong chỗ gia vị múc một chút tương ớt. Rất nể tình cho hai giọt vào trong bát, người nọ trái lại còn chưa đủ: "Thêm chút nữa, thêm chút nữa!"

Chu Khải tay dừng lại, nhướn mày từ trên cao nhìn xuống cậu nhóc ngồi đối diện mình, "Là con cún vừa nói ' một chút nữa ' a?"

Dư Dương nâng ánh mắt nhìn hắn, thấy hắn lại cho thêm hai giọt nữa, sau đó tay cầm thìa loảng xoảng một tiếng ném lại trong tủ, "Được rồi, ăn mì."

Hai người mặt đối mặt ngồi ăn mì, đều không nói lời nào, Dư Dương liền lại dẫn đầu mở miệng: "Triệu đầu bếp đã về nước sao?"

Chu Khải ừ một tiếng.

"Này hiện tại đều là anh phụ trách sao?"

Chu Khải lại ừ một tiếng, dáng dấp rất không phối hợp.

Kỳ thực, hắn vài lần đều đang nghĩ, hai người cứ như vậy ngồi không nói lời nào, thực sự có lúng túng sao? Không thì người này thế nào cứ phải tranh thủ tìm mấy chuyện vớ vấn để nói? Dư Dương nói càng nhiều, hắn trái lại càng không muốn mở miệng.

Sau khi ăn xong, hắn theo thường lệ trước đem bát mình rửa sạch sẽ. Biết rõ phía sau lưng người còn đang ăn, "Ăn xong thì mang ra đây."

Dư Dương vẫn là đem chén không bưng tới, "Cảm ơn."

"Cậu sau này đi làm sớm một chút qua đây, " tiếp nhận bát Dư Dương đưa qua, Chu Khải đầu cũng không nâng, chỉ tiếp tục nói: "11h55 xuông là có cơm ăn."

"..."

"Nhìn tôi làm gì? Trên lầu phục vụ sinh xuống chực cơm cũng có, ăn sớm ăn muộn đều là ăn. Chỉ cần cậu đừng có mà mang cái đầu đấy đi nói với Mã chim thôi."

Dư Dương cười cười đáp ứng, cũng không để ý Chu Khải gọi Mã Húc Dương là "Mã chim", đại khái là nghe nhiều cũng thành quen.

Chương thứ mười

Nhà ăn nhận được danh sách, một người gốc Dusseldorf muốn mở tiệc mừng sinh nhật lần thứ năm mươi của giám đốc công ty, dự định buổi tối ngày kia chuẩn bị bốn bàn tiệc trên tầng ba .

Giám đốc công ty này là một người Trung Quốc, đã nhiều năm trước thấy tình hình kinh tế Châu Âu không tốt, ông sớm từ ngành công nghiệp tài chính bỏ đi sang ngành khác, sau khi thậm chí còn đến Hông Kông, Thượng Hải làm việc, vì thế ông đặc biệt quan tâm đến món ăn của Quảng Đông và Hoài Dương.

Ba năm trước đây vô ý tại nhà ăn thường đến biết tay nghề lão Triệu, cảm thán cái này hương vị khiến hắn nhớ lại năm đó bắt đầu thời kì sinh hoạt ở Thượng Hải. Vì thế cố ý tại nhà ăn gặp mặt lão Triệu. Lão Triệu khách khí cười nói mình cũng không phải đến từ Thượng Hải, nhưng lại là người Giang Tô, vì thế từ đó bắt đầu học nghề, tuy vẫn làm món ăn Hoài Dương là chính. Sau đấy hắn liền hay đến đó ăn, trở thành khách quen của nhà ăn, không chỉ mang người nhà đến ăn, còn đem cả đồng nghiệp giới thiệu tới nơi này nếm thử.

Bữa tiệc sinh nhật này công ty còn cố ý vì hắn chuẩn bị một kinh hỉ. Biết rõ hắn từng điêu khắc đồ ăn, vì thế đặc biệt hỏi dò nhà ăn xem có thể chuẩn bị một tác phẩm được điêu khắc hay không, mặt trên khắc tên của giám đốc, làm một phần quà sinh nhật khó có được.

Chu Khải này một bộ dao khắc đã thật lâu không đụng tới, trước kia vài lần đều là lão Triệu tự mình chuẩn bị dao. Lần này không có người khác để chọn lựa. Biết rõ Đức người thích đại bàng chứ không thích rồng, cho nên dự định khắc một con đại bàng đang giương cánh giữa những đám mây.

Từ trong phòng bếp chọn vài quả bí đỏ lớn cùng với hai củ cải trắng, liền đem trước khi đến còn mang theo sách dạy.

Khi Lưu Bân cùng Chúc Vân Tường mở cửa, đồng hồ treo tường vừa vặn chỉ mười một giờ đêm.

"Cái này chuẩn bị để làm rồi?"

"Chưa được, trước tiên xem sách, " Chu Khải đá cánh cửa, từ gói thuốc lấy ra ba điếu, ném cho bọn hắn, "Ngồi đi."

Lưu Bân châm thuốc, cùng Chúc Vân Tường hai người ngồi xuống tại bên giường Chu Khải, "Tôi cùng lão Chúc có phải tìm Quan Lệ Dĩnh không?"

Chu Khải tựa ở sô pha trong hít sâu một hơi thuốc.

"Trước khi nghỉ đông cô ta có nói chuyện này sẽ suy nghĩ, nhưng là phải cùng Tào Kiến Quốc nói một tiếng, nói sau khi đi nghỉ về sẽ trả lời."

Nguyên lai nói chuyện này... Lúc trước, hai người bọn họ liền vì chuyện tiền lương nên tìm Quan Lệ Dĩnh vài lần, cô ta vài lần cam đoan, nên có thưởng cho bọn họ cũng không phải ít. Dựa theo hợp đồng, nếu như năm thứ nhất xuống nhà ăn làm việc hiệu quả và mọi thứ khả quan, tiền lương sẽ tăng theo. Chu Khải tâm lý rất rõ ràng, lão Chúc, lão Lưu cùng chính mình là cùng một thời gian qua đây, đều là một năm có thừa, giờ đây mình thăng làm đầu bếp trưởng, bọn họ bận tâm tiền lương cũng là hợp tình hợp lý.

"Hiện tại cô ta nói như thế nào?"

"Cô ta tìm chúng tôi..." Chúc Vân Tường dừng một chút, "Nhưng muốn hai người chúng tôi đi riêng, không cần cùng đi!"

Chu Khải nhíu mày, tâm lý cảm thấy việc này có điểm không bình thường, nhưng hiện tại cũng chưa phải lúc.

Dựa theo quy tắc của hợp đồng, việc này trước nay đều là một nhóm người cùng đi đều thấy khá hiệu quả, giờ đây lại có ý muốn hai bọn họ tách ra. Không biết rõ Quan Lệ Dĩnh đang tính toán cái gì.

"Nàng nói tách vậy thì tách đi, chỉ cần hai người đều kiên trì là được, việc này chỉ một người nói không xong."

"Ai tôi thấy liền phiền cái bộ dạng nghiêng nghiêng ngửa ngửa của cô ta, đem Tào Kiến Quốc làm tấm mộc, này dù sao cũng phải dựa theo hợp đồng làm việc đi? Huống chi khi lão Triệu tăng ca, còn không được thưởng!

Nhìn bộ dạng Chúc Vân Tường căm giận bất mãn, khiến Chu Khải nhớ tới lão Triệu trước khi đi nhắc nhở hắn : Tào Kiến Quốc cùng Mã chim đều không phải vai trò đơn giản gì, hiện tại Quan Lệ Dĩnh một người không làm chủ được. Sau này nếu như nhà bếp tăng ca, nhất định phải tính từng giờ, tính đúng, chí ít một quý phải thanh toán một lần, đây là trước kia lão Triệu sơ sót.

"Yên tâm, chuyện tăng ca tôi đã cùng Quan Lệ Dĩnh đề cập qua, sau này sẽ ghi từng ngày làm thêm trên lịch bếp, sau đó định kỳ thanh toán, sẽ không lại có chuyện như trước nữa."

"Ai, vậy là tốt rồi!" Chúc Vân Tường dập tắt điếu thuốc, cười.

Ba người ngồi cùng một chỗ lại trò chuyện một lúc, Lưu Bân nói con trai mình sắp sinh nhật, mình lại không có ngày nghỉ, chỉ có thể đánh một cuộc điện thoại đường dài chúc. Chúc Vân Tường cũng cảm khái, con trai mình qua nửa năm nữa sẽ lên tiểu học, nghĩ đến khi nghỉ đông về nước, đứa con cuối cùng túm ống quần hắn không chịu thả hắn đi.

Trên thực tế nhìn lại, không cần nói lão Triệu, những người anh em này của hắn đều đã thành gia lập nghiệp, có vợ có con. Giống như lão Chúc, kết hôn sớm, con trai đã sáu tuổi. Mà nhữngđiều này giống như cách hắn rất xa rất xa. Cũng có lẽ, hắn đã sớm nhìn hiểu rõ, chính mình đi nguyên bản còn phải đi con đường một mình rất lâu nữa.

Đọc sách suốt cả đêm, thẳng đến mí mắt đánh nhau, nhớ tới buổi chiều tắm còn vứt quần áo ở trong máy giặt, liền xỏ đôi dép đến phòng giặt quần áo, vừa vặn đụng phải Mã chim một thân áo da .

Kỳ thực sớm không phải lần đầu tiên gặp rồi. Mã chim tan tầm trở về phòng, rồi đến nửa đêm lại ra ngoài chơi. Biết rõ hắn tám phần mười là ra ngoài lêu lổng, nhưng vẫn là giả một khuôn mặt ngây thơ: "Yêu, mã quản lí, nửa đêm còn đi ra ngoài?"

Mã Húc Dương hiển nhiên có chút không được tự nhiên, ừ một tiếng liền trực tiếp đi ra ngoài cửa.

"Đi không tiễn a." Cười lên một khuôn mặt thiếu đánh.

Một màn này bị Du Tiệp thấy, hắn cũng cười, "Cậu tên này mồm miệng thật thôi, có đôi khi tôi thật muốn đánh cậu, chẳng qua tôi nghĩ mẹ hắn cũng rất vui vẻ khi nhìn cậu hướng hắn nói chuyện như vậy! Hay lắm!"

Chu Khải không câu nệ duỗi duỗi người, đánh ngáp hướng phòng mình đi.

"Dâm tặc, bỏ quần lót ra!"

Giơ tay lên không buông xuống, đứng lên khoát tay ra sau đầu, Chu Khải một khuôn mặt chuẩn muốn chết: "Tin hay không dâm tặc cho ngươi ngày mai cột sống, eo tổn thương, đứng cũng đau mà ngồi XX cũng đau?"

Du Tiệp biết rõ hắn nói giỡn, trái lại cũng không dám nói nhảm, giơ ngón tay giữa rồi một đường chạy như chuột về phòng của mình.

Từ từ nhắm hai mắt nằm trên giường, vô ý thức vạch ra kế hoạch ngày mai.

Ngày kia buổi tối bốn bàn thực đơn đã xong rồi, tôm hùm cái gì đó, rồi đi Metro để mua đồ tươi, thuận tiện nhượng lão Lưu bọn họ ngày mai tự kiểm kê, nhìn xem còn thiếu cái gì.

Mắt thấy mùa đông không xa nữa, hơn nữa đầu tháng lại rất bận rộn. Sắp đến Giáng sinh.

Đêm đó, hắn có một giấc mộng.

Trong mơ như là về lại khoảng thời gian mới học nấu ăn, lần đầu tiên xử lý tôm hùm bởi vì hoàn toàn không biết làm thế nào giết nó mà bị thầy mắng té tát. Nhưng cuối cùng, hắn trái lại thành học trò mà thầy tự hào nhất. Ban đầu, thầy đã đối hắn nói quá, mục đích của việc nấu ăn, là hiểu được khách hàng muốn cái gì, cần cái gì. Hắn hai mươi bốn tuổi liền làm đầu bếp trưởng, đã từng bởi vì tuổi còn nhỏ mà bị đánh thấp, bị hoài nghi, nhưng hắn thủy chung tin tưởng câu nói kia. Sau, hắn cũng đem chính những lời này dạy cho học trò của mình.

—— dụng tâm.

Hắn biết rõ mục đích nấu ăn, trái lại lại không ý thức được sinh hoạt cũng không được cẩu thả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bt