Chương 24 - Đợi Đến Khi Em Lấy Anh...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù thỏa thuận này đã được thực hiện, nhưng liệu Diệp Cẩn Ngôn có thể thực hiện được không?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Diệp Cẩn Ngôn đưa tay kéo cô lại, không thể không thừa nhận, da mặt của anh càng ngày càng dày, lúc anh dỗ Chu Tỏa Tỏa vui vẻ, nụ cười trên mặt ít nhiều có chút không đáng giá.

"Nha đầu, anh kể cho em nghe một chuyện cười... "Anh nhớ tới chuyện cười miếng bông gòn lúc trước ở trên xe mà cô đã kể cho anh và Phạm Kim Cương nghe.

"Ngày xửa ngày xưa có que diêm, nó đi trên đường cảm thấy ngứa đầu, liền gãi gãi đầu, kết quả là nó liền bị bốc cháy ..." Anh quan sát phản ứng của Chu Tỏa Tỏa.

Tiểu cô nương vẻ mặt khó hiểu, "Sau đó thì sao?"

Anh ấy tiếp tục nói: "Sau đó nó đến bệnh viện để băng bó... và biến thành một miếng gạc..."

"Sau đó thì sao? " Cô tiếp tục hỏi.

"Và sau đó... kết thúc..." Anh nhún vai.

"Diệp Cẩn Ngôn, chuyện này không buồn cười chút nào..." Cô nghiêng đầu nhìn anh.

"Ngay cả anh cũng không thấy nó buồn cười." Anh liếc nhìn cô.

"Nhưng......"

"Nhưng cái gì cơ?" Cô hỏi.

"Không có gì... "Anh phục hồi tinh thần lại, cười với cô.

Anh nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều, anh nghĩ sau bữa tối anh có thể đưa cô đi dạo.

"Diệp Cận Ngôn, em đi thay quần áo, anh có muốn đi theo em không?" Cô quay đầu hỏi anh.

"Anh chờ em ở đây, em không được đi trước!" Anh siết chặt khăn tắm khoác lên người cô.

Trong lúc chờ cô, anh cẩn thận nhớ lại những gì đã trải qua khi đến Tưởng gia.

Chu Tỏa Tỏa nói muốn trở về thay quần áo, bọn họ liền trở về phòng khách sạn.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh ngủ ở đâu?" Cô đứng ở giữa phòng, chỉ vào hai bên phòng hỏi anh.

"Em chọn... "Anh cười nhìn cô.

"Nếu không anh thuê một gian phòng khác đi, ở cùng em nguy hiểm lắm..." Cô cố ý trêu chọc, vẻ mặt cười xấu xa.

Diệp Cẩn Ngôn dở khóc dở cười, tiến lên nắm lấy tay cô.

Chu Tỏa Tỏa chú ý đến phản ứng của anh, nắm lấy tay anh đặt lên eo anh, tiến lại gần anh, "Diệp Cẩn Ngôn, tại sao anh lại giống như một học sinh trung học..." Nói xong, cô nhéo nhéo thắt lưng của anh.

Thân thể anh run lên, nhưng lực chú ý đều tập trung vào câu "Giống như học sinh trung học". Anh có chút ghen tị nhưng cũng không dám hành động liều lĩnh, cô nằm trong ngực anh, nghe nhịp tim anh ngày càng mạnh.

"Cái gì...giống như một học sinh trung học?" anh hỏi.

"Đồ nhát gan..." cô nói, đặt tay lên ngực anh.

Cô đẩy anh vào tường, Diệp Cẩn Ngôn bất lực, mặc cho tay cô nhẹ nhàng đẩy mình. Cô dịu dàng hôn lên môi anh, nhưng Diệp Cẩn Ngôn cũng không từ chối, môi cô rất mềm, giữa môi và răng thoang thoảng mùi thơm, anh không dám hôn cô quá mạnh, nhưng tay đặt trên eo cô lại bắt đầu cử động.

Nụ hôn này dần dần nảy sinh ham muốn nhưng anh vẫn kịp thời kiềm chế lại như thường lệ.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh thật sự coi em là bạn gái của anh sao?" Cô nhìn anh, "Hay là... làm vãn bối?" Khi hỏi vấn đề này, cô không dám nhìn thẳng vào anh.

"Nha đầu ngốc, em nói linh tinh cái gì vậy?" Anh cảm thấy câu hỏi này thật buồn cười, thậm chí có chút vô lý.

"Vậy thì tại sao..." Cô dù sao cũng là con gái, nói ra những lời như vậy luôn rất khó khăn.

Anh kéo cô ngồi lên sô pha, đặt bàn tay nhỏ bé của cô vào tay anh xoa xoa, không biết nói mấy lời, trong không khí bắt đầu tản ra không rõ hơi thở.

"Nha đầu, anh coi em như bạn gái của anh. Nếu sau này em nguyện ý, anh muốn cưới em..." Anh đến gần cô, ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn cô.

"Anh đã rất già rồi... Tỏa Tỏa, em nghĩ xem, năm em 7 tuổi, anh đã 31 tuổi rồi, đến khi em 30 tuổi, anh đã 54 tuổi rồi..." Khi anh nói lời này, trong lòng anh cảm thấy buồn bã.

Bàn tay đang ôm cô vô thức siết chặt, anh khẽ cau mày, có vài lời đã ở trong lòng anh từ lâu, như mắc kẹt trong cổ họng

Chu Tỏa Tỏa chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này.

Lòng bàn tay anh ra chút mồ hôi, dính đáp, khó chịu nói không nên lời.

Cô nhìn thấy khổ sở của anh, ôm anh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, "Vậy anh có bỏ rơi em không?" cô hỏi ngược lại.

Anh thoát khỏi vòng tay cô, "Tỏa Tỏa, anh nói rồi, trừ phi em muốn rời đi......"

"Em sẽ gặp được nhiều người hơn, ưu tú hơn anh, tốt hơn anh... trẻ hơn..." Anh dừng lại, "Anh không muốn em hối hận..."

"Diệp Cẩn Ngôn, anh thật đạo đức giả..." Cô có chút tức giận, cô muốn người mình yêu phải là cô, thay vì sẵn sàng bỏ cuộc bất cứ lúc nào.

"Vậy chi bằng bây giờ anh chia tay với em đi! "Cô nhìn thẳng vào anh.

Cô không giấu được cảm xúc, nhanh mồm nhanh miệng, lại thốt ra như vậy.

Diệp Cẩn Ngôn không ngờ cô sẽ nói ra lời này, anh im lặng hồi lâu, nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, toàn thân cứng ngắc.

"Thật xin lỗi..." Cô đứng dậy, ngồi xổm dưới chân anh, ngẩng đầu nhìn anh, "Em không có ý đó..."

"Diệp Cẩn Ngôn... "Cô khẽ vuốt đầu gối anh, cố gắng thông qua làm nũng để được tha thứ.

Anh không trách cô, anh hiểu Chu Tỏa Tỏa nhất định rất yêu anh, giống như anh vậy.

Anh kéo cô ngồi lên đùi mình.

Lần này anh chủ động hôn cô có chút bá đạo, nụ hôn khiến cô thở gấp, cô không thở được nên nhân cơ hội trốn thoát, anh lại hôn lên cổ cô, hơi thở của anh lướt quanh cổ cô. Cô chưa bao giờ như thế này, từ đầu ngón chân đến đỉnh đầu, toàn thân cô như tê dại, cô vòng tay qua cổ anh, tở bên tai khẽ gọi tên của anh. Anh còlại lớn mật khẽ cắn lỗ tai của cô, đáp lại sự nhiệt tình của cô.

Diệp Cẩn Ngôn có chút mất khống chế, dưới thân đã sớm kiễng chân chờ đợi, Chu Tỏa Tỏa chưa qua nhân sự đích xác không phải là đối thủ của hắn, nàng đã xụi lơ ở trong lòng hắn, hai người chưa cởi áo cởi dây lưng, lại kịch liệt như thế, tay của hắn đã không thể khống chế mà bám lên sau lưng của nàng, chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái, nút áo lót sẽ buông ra, hô hấp của hắn càng nặng, nhưng cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng dục niệm, hắn tựa vào vai nàng thở hổn hển, cố gắng bình phục chính mình.

Diệp Cẩn Ngôn có chút mất khống chế, cô đã đợi anh rất lâu rồi, Chu Tỏa Tỏa quả thực không phải đối thủ của anh, cô ã xụi lơ ở trong lòng của anh, hai người còn chưa cởi quần áo mà đã như vậy, mãnh liệt như thế. Anh không thể khống chế mà bám lên sau lưng của cô, hỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái, nút áo lót sẽ buông ra, hô hấp của anh trở nên nặng nề hơn, nhưng cuối cùng vẫn là lý trí đã đánh bại ham muốn của anh, anh dựa vào vai cô và thở hổn hển, tức giận, cố gắng bình tĩnh lại.

Anh dũng cảm hơn và dường như đang cố gắng chứng minh tình yêu của mình dành cho cô và xoa dịu nỗi bất an của cô.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh như thế này, sắc đỏ trên mặt vẫn chưa nguôi, toàn thân nóng bừng.

Diệp Cẩn Ngôn muốn nhìn xem cô trông như thế nào, nhưng cô bé lại xấu hổ vùi đầu vào ngực anh, dùng tay ôm thật chặt eo anh.

"Em sợ à?" Anh cố ý trêu chọc cô, giọng điệu đầy dịu dàng.

Cô không nói gì chỉ cười khúc khích và vỗ nhẹ vào lưng anh.

"Nha đầu, không phải anh không muốn... chỉ là tình cảm của anh đối với em không phải vì chuyện đó..." Anh nói.

"Chờ ngày em đồng ý gả cho anh, chúng ta lại..." Anh nhẹ nhàng khẽ lắc lắc người, "Được không..."

Cô ở trong lòng anh, cũng không lên tiếng, nhưng nhẹ nhàng gật đầu.

Anh muốn dẫn cô ra ngoài ăn cơm, hai người liền tự đi thay quần áo.

Lúc cô cúi đầu thay giày, Diệp Cẩn Ngôn đứng ở bên cạnh cô, cúi người dán hai băng cá nhân lên cổ cô, Tỏa Tỏa không phát hiện khác thường, liền hỏi anh làm như vậy cái gì, anh ấp úng nửa ngày không nói ra, xấu hổ vò đầu.

"Diệp Cẩn Ngôn, anh cũng dùng sức quá...... " Nàng đỏ mặt.

Diệp Cẩn Ngôn tiến lên vuốt ve cổ cô, "Lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn..."

Anh không ngờ những lời này phát ra từ miệng mình, trong nháy mắt từ đỏ mặt đến bên tai.

Cô đột nhiên bước tới, muốn cởi cúc áo của anh.

"Chu Tỏa Tỏa, em muốn làm gì... "Anh bị cô dọa cho sợ hết hồn.

"Em muốn sờ sờ ngực của anh... Diệp Cẩn Ngôn", cô đột nhiên nghĩ đến việc mình luôn muốn làm hôm nay vẫn luôn muốn làm, liền không quan tâm.

"Nha đầu này..." Anh né tránh, cài nút áo vừa bị cô cởi ra, "Đừng hồ nháo..."

Anh nhanh chóng bỏ chạy, cô lại đuổi theo: "Diệp Cẩn Ngôn, sao anh lại keo kiệt như vậy..."

Chơi một lúc lâu, anh thở hồng hộc ôm cô vào lòng: "Nha đầu, ở cùng một chỗ với em, hình như anh trẻ hơn rất nhiều..."

"Trong lòng em, anh vẫn còn trẻ!" Cô thật lòng đáp lại.

"Em sẽ phải làm gì khi anh già?" anh hỏi.

"Anh già rồi thì để em sẽ chăm sóc anh..." Cô thốt ra.

Tối hôm đó anh đưa cô đi ăn sukiyaki nhưng vẫn chưa quen, cô bé ăn rất thích thú và trông vô cùng đáng yêu

Diệp Cẩn Ngôn thường xuyên hỏi mình, mình nên yêu cô ấy như thế nào?

Anh yêu cô và không mong điều gì ngoài những điều tốt đẹp nhất cho cô.

Anh sẽ lo được lo mất, nửa đêm nằm mơ, lại hoài nghi đây hết thảy đều là hư ảo, cầm lấy điện thoại di động, mở ra album ảnh, mới an tâm lại.

Anh sẽ hối hận khi xuất hiện bên cạnh cô theo cách này.

Anh sợ cô đột nhiên không còn yêu anh, làm sao anh có thể buông bỏ cuộc sống lâu dài của cô; anh cũng sợ nếu cô yêu anh quá nhiều, trăm năm sau chết đi, cô sẽ buông tay như thế nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro