Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.Ta yêu chàng.
Đó là lời nói dối chân thật nhất ta từng thốt ra trước mặt người đàn ông bạc tình ấy. Là lời nói cuối cùng, cũng là duy nhất của ta khi đối diện với chàng. Là lời nói duy nhất không u mê hay ngu xuẩn. Là lời duy nhất ta thốt ra từ cảm nhận chân thật của mình. Là lời nói cuối đời trước khi ta đi vào cõi chết.
Người con gái ấy sống.
Và đẹp đẽ hơn tất cả mọi thứ đẹp đẽ trên đời.
Ta nhìn hình dáng chị và ta hiểu cái chết của ta đến từng ngày từng giờ. Thật kì lạ cho ta, đến cuối đời mới đột nhiên trở nên minh mẫn. Hay nên nói đến cuối đời ta mới thoát ra khỏi ảo giác và những cảm xúc hỗn độn trong tâm?
Ừ, ta yêu chàng.
Và chàng phụ ta.
Hay nên nói ngay từ đầu kẻ phản bội là cả ta và mẹ?
Mẹ à… con yêu mẹ. Kính yêu mẹ bằng tất cả sự kính trọng của con.
Vĩnh biệt mẹ, vĩnh biệt chàng, ta sẽ gặp tử thần của ta.

”Chị Tấm à…”
Ta nhìn người đàn bà lộng lẫy trước mặt, bình tĩnh trưng ra một nụ cười nhẹ nhàng.
“Cám à em, sao thế?”
“Chị sao trắng đẹp vậy?”
“À… chị sẽ chỉ cho em nhé.”
Giây phút ấy ta đã hiểu, người con gái được ta tôn sùng như người đàn bà tốt bụng nhất thế gian kì thực là kẻ tàn nhẫn nhất thế gian.
Và ta nghe thấy tiếng cười của chị vang lên khi tiếng thét của ta dội đến, dấn thân vào nước sôi, để mặc chị róc da róc thịt, ta biết kết cục của ta không tốt đẹp, cũng biết mình không có quyền oán trách nên đã tự hiến mình cho kẻ thù kết liễu. Chỉ là không ngờ chị lại tàn nhẫn đến mức ấy.

2.Hồi nhỏ, ta và Tấm ở cùng làng. Chị ấy là hình mẫu ta đeo đuổi, là người con gái hoàn mĩ nhất trong mắt mọi người. Chị có một mái nhà hạnh phúc, có ba, có mẹ, chỉ là mẹ chị mất sớm. Ta vẫn nhớ sự dịu dàng của mẹ chị ấy. Người phụ nữ ấy đã từng xoa đầu ta mỉm cười khi ta chạy đâm vào bà. Đó là nụ cười đẹp nhất ta từng thấy, chẳng bù cho mẹ ta.
Mẹ rất lạnh lùng, cũng rất độc ác. Kì thực, bà thương ta vô cùng vì ta là người con duy nhất ở bên bà. Mẹ ta có ba người con, chị cả đã đi lấy chồng từ sớm, vì không thể sống chung với sự độc tài của mẹ. Chị cả rất đẹp, nét đẹp hao hao giống Tấm và mẹ Tấm. Chị hai của ta thì chết yểu, khi chị vừa tròn năm tuổi, chị đã bị ma dắt ra sông. Mẹ chỉ còn ta, ta ráng làm con ngoan, ngoan đến mức ta quên đi mình có một khối óc và một con tim.
Mẹ ta tham vọng, luôn muốn tìm cách biết ta trở thành người đẹp, nhưng ta biết ta không thể, đó là vận mệnh của ta, bình thường và tầm thường. Rồi bất thình lình, một sự vụ xảy ra khiến vận mệnh tầm thường của ta thay đổi: Mẹ Tấm chết, mẹ ta lấy cha Tấm, ta và Tấm trở thành chị em.
Trở thành chị em với Tấm từ lâu đã trở thành một niềm khát vọng to lớn và thầm kín nhất trong tâm hồn ta. Rồi khi ta ở cùng với tấm, ta mới nhận ra Tấm là một đỉnh núi cao vời vợi. Chị hiền lành nết na, chị xinh đẹp và ngoan ngoãn. Chị khéo léo và tài giỏi. chị có những thú vui của một cô thôn nữ bình thường, biết yểu điệu dịu dàng, còn ta chỉ như một cục thịt thừa thãi và xấu xí bên cạnh chị. Nên ta đứng xa dần và cuối cùng chỉ có thể ngắm chị từ xa.
Cũng từ khi đấy, tất cả những gì ta có thể theo đuổi là trở thành đứa con ngoan để vượt mặt chị.
Ta không khéo léo, ta nghịch như quỷ và luôn giếm mẹ điều đó, và ta đã trộm của Tấm đống tép vì sợ mẹ mắng. Cuối cùng, khi nhận dải yếm đỏ trong tay, ta đã lén đem trả chị cái yếm đấy. Và… ta bất ngờ trước những gì chị làm.
“Đi ra đi!”
“Tấm, em xin lỗi.”
“Đi ra!”
Chị giật trên tay ta chiếc yếm rồi kéo rèm buồng, ta cũng đành tha thẩn ra hiên nhà ngắm sao trời. Rồi nghe tiếng như tiếng xé vài, ta vội nhìn vào phòng chị, thấy chị đã xé nát cái yếm ta đưa.
“Tấm…”
“Đó là cái giá khi em cướp đi của chị một thứ, kể cả khi đã được trả lại, chị vẫn xé nó ra.”
Ta sợ hãi, từ đó tuyệt nhiên không dám làm gì Tấm nữa.
Rồi đột nhiên mẹ bảo ta giết con bống, và chị làm hoàng hậu. Mẹ bảo ta giết chị, ta đã giết. sáu lần biến thân của chị, là sáu lần ta thầm cười trong đau khổ. Phải, ta biết cái ngày ta chết thật sự rất gần kề.

3.Hoàng đế là người đàn ông tầm thường háo sắc. Ta sợ người đàn ông đó. Hắn đã ba lần cưỡng bức ta dù rằng ta chỉ mượn thân phận chị vào hầu hạ vua đợi ngày chị về. Ta biết chị sẽ về, cổ tích cho chị quyền sống, còn ta, chỉ có cái chết.
Vốn dĩ người mang thân phận thay thế như ta không được ân sủng, chỉ ngày ngày làm việc của một cung nữ, tuyệt đối không được bước lên long sàng của vua.
Vậy mà đã ba lần hoàng đế cưỡng bức ta.
Tại sao?
Ta là con đàn bà tầm thường, nhỏ bé, với một vóc dáng không sắc sảo đẹp đẽ như Tấm. Ta cũng không có gương mặt duyên dáng, gương mặt của ta đều hết sức thản nhiên và lờ đờ, đến mức có thể coi là đần độn. Từ bao giờ ta bị lọt vào mắt của người? Trong cung mỹ nữ muôn vàn, hà cớ chi thêm ta, hà cớ gì tuyển thêm Tấm?
Rồi ta mới biết người đàn ông kia hoang dâm vô độ. Ta đột nhiên hãi hùng cuộc sống trong cung, lẩn trốn trong đám đông và ra sức phá hủy biến thân của Tấm hòng để hắn vì thế mà giết quách ta đi, hoặc là chán ghét ta đem nhốt ta vào tù.
Nhưng cuối cùng, hắn lại càng điên cuồng trên thân thể ta. Thậm chí là mãn nguyện mỉm cười nói rằng ta ghen tuông rất đáng yêu. Ta ghê tởm, rồi chịu đựng trước nỗi đau mà hắn truyền sang cho ta.
Tại sao lại là ta?
Tại sao?
Rút cục từ đầu đến cuối, cái gì ta đã sai? Vì ta ngu và ngoan? Hay chỉ đơn thuần ta là con nhỏ hèn nhát đến mức không dám chạy trốn và chạy đi tìm hạnh phúc cho riêng mình như chị cả?

4.Ta gặp chàng khi ta đang phơi đồ cho hoàng đế. Sau cái đêm đầy bạo động, thân xác ta trở nên mềm rũ và căm phẫn với chính bản thân. Ta định chết nhưng ta không dủ dũng cảm để ra đi. Rồi ta gặp chàng.
Em song sinh của hoàng đế.
Ta giật mình khi nhìn thấy gương mặt ta vẫn phải đối diện hàng ngày lại bị giam trong một mật đạo. Định bỏ chạy, chàng lại gọi với theo ta.
“Cô ơi…”
Đó là thứ chất giọng nhẹ nhàng, khác hẳn với thứ tiếng khều khào ta nghe từ người đàn ông kia. Cuối cùng ta và chàng nói chuyện, mới nhận ra chàng mới là hoàng đế. Kẻ đang ngồi trên ngai vua kia là kẻ mạo danh. Và chàng chính là người đã chọn Tấm.
Hoang đường!
Ta phẫn uất với tất cả bất công đang đổ dồn lên đầu ta. Ta bị thất thân, bị cướp đi sự trong sạch với kẻ phạm tội. Ta phát điên lên với số phận cay nghiệt của mình, nhưng lại không có cách nào nổi giận trước chàng. Rồi từ đó, ta đến tìm chàng, tâm sự, cười đùa cùng chàng, hòng làm mờ đi hình dáng Tấm trong lòng chàng, cũng là hòng gột sạch đi những vết nhơ trên người ta. Rồi một đêm, ta quyết định cứu chàng ra.
Đó là quyết định khó khăn nhất ta từng làm. Cũng là quyết định điên rồ nhất.
“Nàng có muốn được thưởng gì khi ta giành lại giang sơn không?”
“Vị trí hoàng hậu thì sao?”
Ta nửa đùa nửa thật rồi vội thu nụ cười của mình lại khi bắt gặp cái nhìn lạnh tê của chàng.
“Phải rồi, đó là vị trí của Tấm, ta cũng không thể chạm tới vị trí đó, đặc biệt khi ta đã thất thân.”
“Ta không có ý khinh thường nàng.”
“Ta biết.”
Nửa tháng sau đó, chàng đoạt lại giang sơn, những ngày tháng chàng trên chiến trường, ta chỉ có thể đứng sau lưng ủng hộ, làm những việc mà người đàn bà có thể làm, giặt giũ, nấu nướng, hầu hạ và trò chuyện cùng chàng. Đột ngột chàng hỏi ta.
“Nàng có biết Tấm ở đâu không?”
“Ta không biết.”
Ta lắc lắc đầu, lời ta nói là thật, kể từ khi ta nhìn thấy cây thị mọc trên đống lông vũ, ta biết rằng cuộc đời của ta không thể tồn tại khi có Tấm. Ta nguyện chết, chỉ cần là có thể nhìn thấy chàng.
“Hắn đã hại nàng bao nhiêu lần?”
“Ta không đếm.”
Ta kì thực không dám nhớ lại, ta chạy trốn hắn, chạy trốn sự truy đuổi cùng cực của hắn với ta, rồi lẩn trốn trong ngục tù cùng chàng. Và ta nguyện sẽ chết khi chàng hạnh phúc.
Khi chàng đoạt lại giang sơn, ta bất chợt được chàng để bên mình. Là để có kẻ tâm tình, chứ không phải là vợ. Ta biết. Ta rất ngốc nghếch, ta ít nói, hay run sợ và không xinh đẹp, nên ta chỉ có thể ở bên chàng, chăm sóc cho chàng từ xa, chờ ngày Tấm trở lại và giết chết ta.
“Bệ hạ, ta đã giết Tấm.”
Đó là một đêm cuối hạ đầu thu, ta ngồi bình tĩnh kể cho chàng nghe mọi chuyện trong cuộc đời ta. Chàng chăm chú nghe, khuôn mặt không lộ vẻ suy nghĩ gì, chỉ bình thản thưởng trà nghe chuyện. Như câu chuyện kể về người khác chứ không phải câu chuyện về ý trung nhân của mình.
Ta kể xong, chàng xoa đầu ta rồi không nói gì. Còn ta, ta tự hiểu đó là cái cách chàng an ủi ta, xoa dịu ta rằng ta sẽ chết thật nhẹ nhàng.
Chàng và kẻ phản bội, tức là hắn đều có một điểm giống nhau: rất tàn nhẫn.
Hắn tàn nhẫn theo cách cuồng bạo, như mặt trời nóng giận thiêu đốt tất cả.
Chàng tàn nhẫn như bóng đêm, lạnh lùng ẩn nhẫn rồi dội vào lòng ta những cơn rét buốt.
Xét cả ta và Tấm nữa, có lẽ bốn chúng ta đều là kẻ chẳng ra gì. Nhưng người duy nhất chết chỉ có ta.
Vì ta là kẻ xấu.

5.Đêm trước ngày ta chết, ta và chàng gặp nhau. Chàng mời ta uống trà, thăm dò ta về sự trở lại của Tấm, ta đáp rằng ta biết chị ấy sẽ trở lại. Chàng cười xòa.
“Hai người sẽ hạnh phúc.”
“Ta biết.”
Thản nhiên uống trà, thản nhiên cười. Ta ngắm trăng đêm nay, đêm trăng cuối cùng, Lưỡi trăng khuyết mờ ảo trên bầu trời đêm. Ta nhìn mảnh trăng vỡ vụn ấy mà lòng đột ngột sâu thẳm.
“Ta yêu chàng.”
Ta mỉm cười, chân thật nhìn chàng, nhìn sâu vào đôi mắt chàng, ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt ấy. Phát hiện ra một điểm nhỏ nhặt trên gương mặt chàng khác hắn. Đó là một nốt ruồi màu nâu chìm trong đôi lông mày. Kì thực ta đã nhìn ra từ lần đầu gặp gỡ, chỉ là không biết chàng để ý hay không mà thôi.
Ngày sau, khi ta chết rồi, ta sẽ lang thang nơi trần thế, sẽ đi theo chàng, và tan vào giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống của chàng.
Chết rồi ta có đau lòng không?
Chắc là có, vì ta sẽ đau lòng lắm, khi nước mắt của chàng rơi xuống là vì Tấm.
Ta chết…
Đó là một cái chết đau thương. Thịt ta bị róc, Tấm cho người dùng nó làm mắm. Thứ thịt ô uế của ta đừng làm mắm, ăn vào sẽ độc hại lắm.
Tấm cũng nói thế.
“Đó là thứ thị ô uế, ta muốn tặng cho người khác, đừng bảo với hoàng đế.”
Ta hiểu rồi, đến lúc này ta mới thoảng thốt thét gào trong vô vọng. Thứ âm thanh vô hình của ta làm sa có thể vang ra, làm sao có thể bật ra thành tiếng nức nở. Tấm sẽ gửi ta cho mẹ ta, mẹ ta sẽ chết, bà sẽ chết vì đau khổ mất thôi.
Tấm… chị là kẻ từ bi, người ta đã gọi chị là kẻ từ bi, vậy tại sao, tại sao chị phải tàn nhẫn đến thế. Hãy giết mẹ em, đừng để bà phải đau khổ khi thấy cái chết của con mình. Đừng mà!
Ta đã gào lên trong vô vọng, đã quỳ xuống bấu víu gấu váy Tấm và thứ ta chạm vào chỉ là không chung mờ nhạt.

Mẹ ta chết, ta trở thành một hồn ma xơ xác. Ta vẫn bước theo Tấm, những bước chân mòn mỏi tột cùng. Ta biết ta và mẹ đáng bị vậy. Nhưng… chị ấy luôn nói chị ấy từ bi. Chị ấy không thể tàn độc đến thế.
Ta nhìn chị và chàng yêu nhau, ta quay mặt đi, trong tim ta thổn thức những cung cảm xúc chết dần.
Ừ, ta yêu chàng.

6.Ta tan biến. Giọt nước mắt đầu tiên của chàng rơi xuống. Là khi chàng đứng trước mộ ta.
Chàng khóc vì ta.
Vĩnh biệt…
Ta yêu chàng. Cảm ơn chàng đã khóc vì ta…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro