Ác linh tạ thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẽo cà kẽo kẹt

Dám tranh chồng chị

Chị khoét mắt ra...

Trong một cãn nhà rõm lụp xụp, có ba ngýời ðang ðứng dýới bóng ðèn dầu. Những cõn gió mùa thổi qua thê lýõng, làm lạnh thêm cái không gian ảm ðạm. Ngýời ðàn ông ngồi bên cạnh giữa, nhìn vợ mình nằm mệt mỏi, tay giữ bụng bầu.

-Không còn cách nào sao? - Ngýời ðàn ông hỏi.

Ngýời ðàn bà còn lại lắc ðầu. Tay thị cầm lá bùa màu vàng. Dýới ánh dầu mập mờ, những hán tự ðỏ nổi lên nhý máu.

-Con hai vợ chồng ðã nhiễm vong quá nặng. Cãn nhà này có ác linh, trong quá trình thành hình ngýời, ðứa bé ðã bị phá mất phần cãn. Chỉ sợ sinh ra...

Ngýời ðàn ông nhìn vợ mình, ở phần rốn là tâm của những ðýờng máu màu ðen. Tay ông nắm chặt lại...

-Tuy vậy, vẫn còn một cách. - Ngýời ðàn bà ðang ðứng nói

Ngýời ðàn ông ngẩng ðầu lên.

-Tuy cãn ðã bị phá, nhýng cốt vẫn còn. Khi ðứa bé sinh ra, lập tức phải yểm bùa. Giữ lại phần hồn, triệt ði ma khí. Nhýng quá trình này sẽ làm vong phản ứng dữ dội. Thị ðây có thể bị nguy hại.

Ngýời ðàn bà trên giýờng mồ hôi ðầm ðìa, hõi thở mệt nhọc. Thị quay sang nhìn chồng. Khẽ gật ðầu. Ngýời chồng nắm chặt tay vợ. Dồn chút lực còn lại, ngýời vợ bật ra tiếng nói khe khẽ:

-Nếu... tôi có mệnh hệ gì... hãy ðặt tên con là... Tấm

Tấm càng lớn càng xinh.

Mýời sáu tuổi trãng tròn, Tấm dần bộc lộ ra vẻ ðẹp của mình. Làn da trắng ngần, ðôi môi ðỏ, tóc ðen dài mýợt. Dù vậy, ai cũng thấy ở Tấm một sự nhợt nhạt ðến kì lạ. Tấm xinh ðẹp nhýng thiếu sinh khí, cõ thể yểu ðiệu nhý cành mai, cảm týởng nhý chỉ cần bẻ nhẹ là mọi thứ gãy rãng rắc. Cám, trái lại, hay nói, hay cýời. Nãng ðộng hoạt bát. Cám không ðýợc ðẹp nhý Tấm, nhýng lại ðýợc cái nét duyên mà ai cũng quý.

Một hôm hai chị em rủ nhau ði bắt tép. Cám chạy nhảy tung tãng ði trýớc. Tấm im lặng ði sau.

Ðến nõi, Cám nhảy xuống nýớc mà nghịch. Tấm ở trên bờ, nhìn lên bầu trời, mới ba giờ chiều mà ðã có trãng tròn. Bầu trời tựa nhý màu xanh lá nhàn nhạt, mang vẻ u sầu chết chóc.

Cám ðang nghịch thì nhìn thấy bóng trãng phản chiếu trýớc mặt. Quay về phía Tấm, cô thấy Tấm ðang ðứng nhìn trãng và vuốt nhè nhẹ tóc. Tấm ánh mắt vô hồn nhìn trãng. Trãng hôm nay thanh quá. Miệng tấm bắt ðầu lẩm bẩm khe khẽ, thứ tiếng nghe nhý tiếng Tàu. Tấm vốn ðâu có biết tiếng Tàu?

Rồi ðất ðộng ðậy, nýớc sủi bọt. Một cảnh týợng kinh hoàng diễn ra. Trên mặt ðất, hàng ổ giun ðất trồi lên quằn quại. Con nào con ấy béo mầm, bò lổm ngổm dýới chân Tấm. Dýới mặt hồ, những con tép xám ngoét nổi lên ðỏng thành từng mảng dày ðặc, tần tầng lớp lớp.

Cám nghẹn giọng, tay chân bủn rủn. Tấm từ từ nhìn Cám.

Em có ngụp ðầu

Thì ngụp cho sâu...

Cám bật khỏi mặt nýớc, bãng qua cánh rừng. Về ðến nhà thất thần. Mẹ hỏi mãi mới dám kể lại.

Ngýời ðàn bà - mẹ Cám nghe xong, lắc ðầu. Thị mở tủ, trong ðó có một chiếc hộp có hình bát quái. Mở ra có một chiếc gýõng chiếu yêu, và một chiếc yếm ðỏ.

-Giờ mẹ phải ði có việc, con ðợi ở nhà mặc chiếc yếm này, tuyệt ðối không ðợi bỏ ra.

Nói xong, thị cầm chiếc gýõng chiếu yêu vội ði vào rừng, hýớng về phía Tấm.

Thýở ấy trong làng bỗng dýng xuất hiện tin ðồn về một loài thủy quái. Những ngýời bắt cá trong làng kể vể những tiếng ðộng kì lạ buổi ðêm. Tiếng mặt nýớc lõm bõm rồi tạt lên ào ào nhý gió rít.

Một ðứa trẻ nghịch nýớc ðã bị cắn mất nửa bàn chân.

Tấm ngồi trong phòng. Nhớ về hôm ấy ði bắt tép với Cám rồi bị ngất ở bờ hồ. Cô chỉ nhớ mẹ Cám ðã ðýa cô về, chuyện còn lại ra sao, cô không nhớ nữa. Nửa ðêm, bỗng có tiếng lõm bõm tại giếng nýớc sau nhà. Tấm giật mình. Cô sợ. Chẳng lẽ thuỷ quái có ở giếng nýớc nhà mình?

Cô co ngýời lại, run rẩy. Nhýng trong ðầu cô có một giọng nói: Ðừng sợ... Ta là bụt ðây... Con cá ðó... Vốn là của con...

Giọng nói vãng vẳng trong phòng. Giọng nói chi phối cô. Giọng nói khiến cô mở cửa, býớc ra sân sau. Trong ánh trãng tròn phủ xuống, không gian bao quanh bởi một màu xanh lam ảm ðạm. Tấm nhẹ nhàng býớc từng býớc về phía sau nhà. Miệng giếng thấp, tròn gồ ghề. Tấm từ từ nhìn xuống dýới sâu, màu ẩm mốc của rêu xộc lên. Dýới ðáy giếng ðen ngòm, xuất hiện hai con mắt màu vàng, lòng ðen hình bầu dục, có một con vật ðang bõi trên mặt nýớc. Rồi ngạc nhiên hõn, bằng một cách nào ðấy, con vật ðó bám vào thành giếng rồi len lên, từng nhịp, từng nhịp. Ðể khi nó lên miệng giếng, Tấm mới nhận ra ðó là một con cá lớn to bằng một ðứa trẻ sõ sinh. Chỉ khác là, trên thân con cá này mọc ra bốn chân. Tấm nhìn nó. Con cá nhìn Tấm, sau ðó quẫy cái ðuôi phành phạch, ra vẻ mừng rỡ. Nàng lấy tay xoa ðầu, phát hiện ra trên miệng con cá, những cái rãng nhọn hoắt ðỏ lòm ấy vẫn ðang gặm một nửa bàn chân.

Từ giờ chị sẽ gọi em là Bống. - Tấm thì thào, nàng nói chuyện với con thuỷ quái mà không biết, từ trong bóng ðêm, mẹ của Cám ðã nhìn thấy tất cả.

Những ngày sau ðó, Tấm lẳng lặng bắt những con vật nhỏ ném xuống giếng, khi thì con gà, khi thì con ếch. Mặt nýớc càng ngày càng nhiều xýõng trắng, tanh ngòm. Mấy hôm ðó trời mýa liên tục, mây ðen phủ kín bầu trời. Mẹ của Cám ngồi trong nhà, thị suy nghĩ mông lung.

Vong linh trong Tấm ngày càng biểu lộ rõ. Phong ấn ðýợc ấn vào ngýời Tấm ngày càng yếu ði. Hiện giờ thị cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc lấy Tấm làm bình chứa, ðể không cho vong ấy ra ngoài. Nếu không có vật giữ, nó sẽ thoả sức hoành hành. Nhớ ngày xýa mẹ của Cám và cha của Tấm là một cặp ðạo sĩ trừ ma. Trong một lần ði ðến một ngôi ðền cổ, họ gặp một ác linh. Týõng truyền rằng, ác linh này vốn là một thầy ấn ngýời Trung Quốc, ðýợc ðýa ðến ðể phong ấn các long mạch tại An Nam. Hắn lấy hiệu là Bụt, vốn là kẻ tàn ác, tu luyện tà thuật, lấy xác ngýời và xác ðộng vật làm vật dẫn, ðể tạo nên những sinh vật kì dị. Trong một lần ðụng ðộ với thánh Gióng, ðội quân của hắn không chịu nổi lửa thần của ngựa sắt. Trýớc khi bị cây gậy sắt màu ðen quật vào gãy cổ, hắn kịp thời lập phép thoát hồn. Ám vào cỏ cây sinh linh ở ðó mà sống. Cuộc chiến giữa hai ngýời và lão Bụt hết sức ác liệt. Cuối cùng, cha của Tấm bị thýõng. Ác linh týởng nhý biết mất. Không ngờ lại bám theo cha Tấm, cuối cùng nhập vào phần hồn của ðứa trẻ. Mẹ Tấm chết sau khi sinh Tấm ra. Cha Tấm cũng qua ðời không lâu sau ðó. Khi ðó, mẹ của Cám mới nhận nuôi Tấm, ðồng thời cũng là ðể canh giữ ác linh. Không lâu sau ðó, mẹ của Cám nhận nuôi thêm Cám - một ðứa trẻ mồ côi trong làng.

Mấy hôm nay Tấm có biểu hiện lạ. Trong giếng nýớc sau nhà cũng phát ra yêu khí oan nghiệt. Mẹ Cám phải ngồi án binh bất ðộng. Khi tâm hồn của Tấm bị dao ðộng, ác linh sẽ dễ dàng chiếm lấy. Hôm sau trời ngừng mýa. Mẹ Cám gọi tấm ra ngoài, bảo:

-Con õi con! Làng ðã bắt ðầu cấm ðồng rồi ðấy. Mai con ði chãn trâu, phải chãn ðồng xa, chớ chãn ðồng nhà, làng bắt mất trâu.

Tấm vâng lời. Sau khi chắc chắn Tấm ðã ði, Cám không có ở nhà, mẹ Cám mới ra giếng ở ðằng sau. Thị vặn cổ một con gà, rồi ném xuống giếng. Ở dýới giếng, bọt nýớc bắt ðầu xuất hiện. Những chiếc rãng nhọn hoắt trồi lên, ngoạm lấy con gà, máu ðỏ hoà trong nýớc. Ðứng bên trên, ngýời phụ nữ lấy lá bùa mầu vàng, niệm ấn chú, lấy dao cứa vào tay rồi nhỏ lên một vài giọt máu. Máu vừa rõi xuống giấy, khói bốc xì xèo. Thị cuốn lá bùa quanh một túi vải ðựng ðầy diêm tiêu, miệng niệm chú:

Thiên linh linh

Ðịa linh linh

Trời diệt vong linh

Diệt vong diệt bạo

Nói xong thị thả túi vải xuống giếng. Một tiếng nổ lớn vang lên. Sau khi máu bắn tung toé, xýõng vãng khắp nõi, thành giếng bắt ðầu lục ðục, ðất ðá xung quanh ðổ sập xuống, khói bụi bốc lên. Trong thoáng chốc, miệng giếng ðã bị lấp. Mẹ Cám ho sặc sụa, ngýời không còn chút sức. Mýời sáu nãm liên tục phải niệm chú phong ấn ác linh, pháp lực suy tàn, nay một phép cỏn con nhý vậy cũng không thể thực hiện một cách dễ dàng nữa. Thị ðang quan sát miệng giếng, bỗng linh tính mách bảo có ðiều không ổn. Thị quay ngoắt ra sau rồi giật mình. Ðằng sau thị, là Tấm...

Tấm ðang ðứng, và cýời, một nụ cýời ma mị.

Thị rùng mình

Tấm ðứng ðằng sau, run bần bật, miệng cýời, mắt trợn ngýợc, tay chỉ thẳng vào giếng:

-Ðến ngýời bạn duy nhất của con, mẹ cũng nỡ tâm giết sao?

-Tấm. Hãy tỉnh lại ði. Nó chính là yêu quái – mẹ Cám nói, ðồng thời chầm chậm lùi về phía sau, tay lấy ra một nắm bùa.

Tấm không nghe thấy gì nữa. Chỉ thấy những kí ức hỗn loạn kéo dài. Từ thời thõ ấu, Tấm không có bạn. Vốn sinh ra da ðã xanh xao, lại mắc một cãn bệnh quái ác: cứ hoạt ðộng mạnh, là xýõng cốt sẽ bị nguy hại. Vì vậy lúc nào Tấm cũng có vẻ nhợt nhạt, yếu ớt. Bọn trẻ trong làng luôn tìm cách tránh xa Tấm. Một phần là vì sợ lúc nô ðùa Tấm sẽ bị thýõng, một phần là sợ ánh mắt lạnh lẽo kì dị Tấm luôn mang trên mặt. Cám tính trẻ con, không ðể ý ðến Tấm, chạy vào chõi cùng với lũ trẻ trong làng. Cám càng vui vẻ hoạt bát bao nhiêu, Tấm càng ýu phiền sầu muộn bấy nhiêu. Dần dần, buồn bã tích tụ thành trầm uất.

Một lí do nữa, là Tấm luôn nghĩ mình không có mẹ. Dù cả hai ðýợc nhận nuôi, nhýng ngýời ta thýờng gọi ngýời ðàn bà ðó là mẹ Cám, chứ không phải mẹ Tấm. Dân làng luôn gọi ðó là ngýời dì ghẻ của Tấm. Tệ hõn nữa, họ còn rỉ tai nhau rằng, ngày mẹ Tấm mất, mẹ Cám luôn ðến nhà bố Tấm mỗi ðêm. Vốn dĩ không ai biết thị xuất hiện ðể phong ấn vong linh trong ngýời Tấm, vào cái giờ mà nó hoạt ðộng mạnh nhất. Nhýng những lời truyền miệng thất thiệt, cũng ðủ ðể một ðứa trẻ nhý Tấm thêm phần hoài nghi.

Rồi Tấm gặp Bống. Một con vật mà không tránh xa Tấm. Một con vật muốn chõi với Tấm. Sau bao lâu chỉ có một mình, Tấm ðã tìm thấy một ngýời bạn. Ðể ðến hôm nay, chính mắt nó thấy mẹ Cám tự tay giết Bống. Giờ nó chẳng còn gì cả. Chẳng còn ai cả...

Ðứng trýớc mẹ Cám, Tấm mắt trắng dã, miệng sủi bọt, phun ra một tràng tiếng Tàu kéo dài, lần này có lẫn cả giọng ðàn ông khản ðặc. Ác linh trong ngýời ðã chiếm lấy cô. Sự thực là chính ác linh ðã gọi con cá ðến. Chính ác linh ðã sắp ðặt ðể Tấm quay lại và chứng kiến khung cảnh này. Tấm bắt ðầu niệm chú, từ ðằng sau, con trâu mà Tấm dắt ði chãn, hai mắt ðỏ ngầu, miệng thở hùng hục, dýờng nhý ðã bị kiểm soát, xuất hiện rồi tiến về phía mẹ Cám. Nó ðang lấy ðà.

Mẹ Cám xoay ngýời, lấy chân quệt lên mặt ðất vẽ thành hình vòng tròn âm dýõng. Những lá bùa trên tay, gấp lại, rồi lại xòe ra, dệt lên thành một lá bùa lớn to bằng nửa thân ngýời, trải dài từ lýng ðến chân, hai tay cầm hai mép trên, phủ ra trýớc ngực. Con trâu lao tới, nó býớc ðến ðâu, mặt ðất rung ðộng ðến ðấy. Nó không còn là một con trâu bình thýờng nữa, tốc ðộ của nó ðã ngang bằng một con ngựa. Mẹ Cám mặt không biến sắc. Khi con trâu ðến gần, thị uốn ngýời cùng lá bùa sang một bên. Con trâu ðang có ðà, bỗng bị ðẩy theo ðýờng cong của mép vòng tròn âm dýõng dýới ðất, mất thãng bằng, chệch hýớng, lao thẳng vào miệng giếng. Ầm một cái, ðống ðất ðá cùng gạch vụn vãng tung tóe. Tấm ðứng ở ðằng sau vẫn ðang nhắm mắt niệm chú. Con trâu ðứng dậy, lắc ngýời, chân trýớc cào ðất rồi chuẩn bị lao tiếp. Một lần nữa, con trâu lại bị mẹ Cám hất ra, ngã vãng ngýời, oạch xuống mặt ðất.

Tấm chuẩn bị niệm chú tiếp, thì có tiếng ðộng lạ ở phía sau. Cả hai ngýời cùng quay về phía có ðộng. Cám ðã về. Trong lúc Cám ngây ngô không hiểu chuyện gì ðang xảy ra, thì Tấm ðã quay ngýời về phía Cám, mở miệng cýời ðộc ðịa. Tấm lao về phía Cám, bàn tay trái ðổi sang màu tím ðậm, nhằm thẳng vào ngực Cám:

-Muốn ðiều khiển ai, phải lấy tim kẻ ðó. – Tấm lẩm nhẩm.

Mẹ Cám theo phản xạ, hét lên một tiếng lớn, chạy ra khỏi vòng tròn âm dýõng, thẳng về phía Cám. Cùng lúc ðó, con trâu chẳng biết từ ðâu lao ðến, ðiên cuồng nhằm thẳng phía eo thị mà húc. Trong lúc thập tử nhất sinh, ðau ðớn vô cùng. Khi mà bàn tay Tấm chỉ cách trái tim Cám một gang tay. Một tia sáng lóe lên. Giữa Tấm và Cám xuất hiện một chấn ðộng lớn, ðẩy cả hai ngýời sang hai bên.

Cám ngã nhoài xuống ðất, còn Tấm bị vãng xa hõn, ðập ðầu vào gốc gây bất tỉnh. Con trâu vì thế ðang lao nhanh cũng khuỵu ngýời xuống. Một lớp bụi mù phủ qua. Không gian trở nên im lặng. Cô nhìn xuống dýới thân mình, nõi chiếc yếm ðỏ mà hôm trýớc mẹ ðýa cho, có những vãn tự ðang phát sáng.

Những vãn tự bằng vàng xuất hiện trên tấm yếm rồi nhanh chóng biến mất. Không phải tiếng Hán cũng không phải tiếng Nôm, trái lại, những vãn tự này có hình dạng gần giống nhý họa tiết trên Trống Ðồng Ðông Sõn. Dĩ nhiên Cám không biết, cũng không nhận ra.

Cám ngồi trên mặt ðất. Hồn bay phách lạc. Ðến khi mẹ hét Cám hét ba lần, cám mới giật mình.

-Ðỡ Tấm vào nhà. Nhanh

Hai ngýời ðýa Tấm vào trong. Mẹ Cám lấy trong tủ một lọ thuốc ra rồi xoa lên những vết bầm trên ngýời Tấm.

-Mẹ sẽ giải thích sau. Vào kho lấy cho ta một thúng ðầy thóc với gạo. Trýớc khi Tấm tỉnh dậy. Mau lên.

Có một thúng ðầy. Mẹ Cám ðỡ Tấm xuống sàn. Tay múc ðầy gạo và thóc, rải xung quanh thành trận ðồ bát quái.

-Càn – Ðoài – Ly- Chấn - Tốn - Khảm - Cấn – Khôn

Rồi lấy tám lá bùa yểm vào tám cửa.

-Bày trận.

Xong xuôi. Mẹ Cám ðứng dậy mà ngýời không vững. Lần này, trông thị thực rất tệ. Sắc mặt nhợt nhạt, thể trạng yếu ðuối, dýờng nhý do vận công quá sức nên nguyên khí ðã bị hao tổn.

-Con có bị trọng thýõng ở ðâu không?

Cám lắc ðầu:

-Sao chị Tấm lại

-Ðến nýớc này thì ta cũng phải kể hết với con.

Mẹ Cám thuật lại câu chuyện, từ lúc còn ở ngôi ðền cho ðến khi Tấm sinh ra.

-Ta cứ nghĩ khoảng thời gian dài nhý vậy, ác linh ðã biến mất. Nhýng không ngờ, ngýời tính không bằng trời tính. Chiếc yếm con mặc, là thứ ta tìm ðýợc trong ngôi ðền. Sau lần khiêu chiến ác linh, nhờ linh tính mà ta tìm ðýợc sâu dýới lòng ðất, một chiếc hòm bằng ðá. Ta không biết chiếc yếm có nguồn gốc từ ðâu, nhýng nhận ra công dụng của nó có thể xua ðuổi tà ma, nên ðýa cho con sử dụng. Ta không nói con biết. Vì ta không muốn con sợ Tấm. Thực lòng ta biết, Tấm rất cô ðõn. Hiện ta không còn ðủ sức ðể phong ấn ác linh ðó nữa. Mệnh ta cũng chẳng còn bao lâu. Ta cần ði tìm một ngýời. Trong lúc ta ði, con hãy thay ta chãm sóc Tấm. Ðừng làm thay ðổi vị trí của chỗ gạo và thóc này. Trận ðồ này, ngýời vào ðýợc nhýng ma không vào ðýợc. Ngýời ra ðýợc nhýng ma không ra ðýợc. Bất cứ khi nào Tấm không thể tự mình býớc ra, dù Tấm nói gì, con cũng không ðýợc làm theo. Hãy nhớ. Tấm rất cần có con.

Sau khi dặn dò, mẹ Cám ði. Cám ở nhà. Tấm ngồi trong vòng bát quái. Cám ngồi ngoài hiên. Trời nổi gió, dần ðổi sang màu xám xịt. Hôm nay mây che mất trãng. Những rặng tre rủ bóng phủ xuống mặt ðất. Dýới gốc tre mọc lên những khóm cỏ dại, u tối một vùng. Cám ngồi ôm mình trýớc hiên, ngýời run bần bật. Thi thoảng có tiếng Tấm gọi khe khẽ từ ðằng sau. Cám không nghe. Thỉnh thoảng lại có tiếng Tấm ðứng dậy, ði quanh vòng tròn rồi lại ngồi xuống. Thỉnh thoảng lại có tiếng Tấm vọng ra: em õi thóc gạo lẫn nhau thế này, em có muốn mình cùng nhặt không? Em õi nhặt gạo ra gạo, thóc ra thóc xong, mình cùng ði hội. Rồi chốc chốc lại có tiếng Tấm cýời. Cám ôm ðầu. Cám không nghe. Cám nhìn về phía trýớc. Kì lạ ở chỗ, trong những bụi cây trýớc mặt, khi nãy chỉ có một con chim sẻ, giờ ðã lên tới mýời con, và số lýợng của chúng tiếp tục tãng lên. Từng ðàn từng ðàn chim sẻ không biết từ ðâu bay tới, ðậu xuống. Chúng bu chen chúc cạnh nhau. Có những cành cây trĩu xuống một cách gắng gýợng. Chúng không cất tiếng hót, cũng không gây nên tiếng ðộng. Tất cả chỉ im lặng, trân trân nhìn Cám, những ánh mắt thực quái gở.

Rồi từ phía sau, Cám nghe thấy một câu hát vọng ra, giọng hát khe khẽ nhý tiếng thì thào. Tiếng hát chầm chậm, từng nhịp, lạnh thấu xýõng, len lỏi từ bên trong, vãng vẳng ra ngoài sân vắng:

Rặt rặt (con chim sẻ) xuống nhặt cho tao

Ãn mất hạt nào thì tao ðánh chết

Tấm vừa dứt câu, tất cả lũ chim ðồng thời nhắm mắt. Một chiếc lá nhè nhẹ rõi từ trên cây, chạm xuống mặt ðất. Rồi lũ chim sẻ mở to mắt ra ðồng loạt. Hàng chục ðôi mắt màu ðỏ ðang nhìn về phía Cám. Chúng chớp mắt, chúng gật lắc ðầu, chúng hót, chúng ðập cánh, những âm thanh vang lên dồn dập, nhý ma kêu quỉ khóc, nhý ngýời chết thét gào. Một con rời khỏi cành. Những con còn lại cũng làm theo. Tất cả lao thẳng vào trong nhà. Ùa vào trận ðồ bát quái. Lông chim bay rụng khắp nõi. Trong nhà, hàng chục con chim sẻ ðang ðiên cuồng mổ xuống ðất. Gạo và thóc vãng lên tung tóe. Cám ở ngoài hiên. Chết trân. Hãi hùng. Trời vốn xám xịt nay lại càng tối hõn. Cô từ từ quay ðầu về phía sau. Có ánh chớp nổi lên. Trời bắt ðầu ðổ cõn mýa trĩu hạt. Phản ảnh trong nhà là một khung cảnh hỗn loạn. Những con chim ðiên dại, ðang thực hiện công việc riêng của chúng. Ðứng ở tâm vòng tròn ðó, Tấm tóc xõa rũ rýợi, mặt trắng xanh không chút sinh khí, từ từ ngẩng ðầu lên, nhìn thẳng về phía Cám. Rồi Tấm chầm chậm, chầm chậm, býớc qua trận ðồ nay ðã vỡ tan tành, tiến về phía ðứa em. Cám rên lên một tiếng kinh hãi rồi bỏ chạy, mới ðýợc hai býớc chân ðã vấp xuống bùn. Trời mýa nên bùn não nhoét. Cám ðứng dậy, rồi lại trýợt chân, ngã nhoài ngýời xuống. Cùng khắc ấy, bóng ngýời phía sau ðang từ từ tiến ðến gần. Cám nghẹn lên một tiếng rồi ngất ði. Tấm quay ngýời về phía ðằng sau.

Ở sân, có một con gà ðang ðứng ðó. Nó kêu:

-Cục ta cục tác, cho ta nắm tho..

Tấm bẻ cổ con gà.

Nàng tiến về phía sân sau. Tại chiếc giếng nõi Bống chết, miệng giếng bị lấp bằng ðất ðá, có một chỗ hõm xuống tạo thành một vũng nýớc. Tấm nhỏ máu gà xuống, máu chạm xuống nýớc bốc khói xì xèo. Mặt nýớc chuyển sang màu ðỏ, nổi lên những bong bóng sùng sục. Rồi nàng chọc tay xuống mặt nýớc, sâu trong lớp bùn, có một ðôi hài làm bằng xýõng trắng, ánh sáng tỏa ra nhè nhẹ, kì dị nhý lân tinh. Sau ðó, tay nhúng cặp hài xuống vũng nýớc ðang sôi ấy. Cặp hài trắng nổi lên những ðýờng vân, biến thành cặp giày thêu màu ðỏ, với những hoa vãn kì dị. Tấm nhìn cặp giày một lúc lâu, trong ðầu vãng vẳng tiếng nói:

Cặp hài ðỏ này

Ta dành cho con

Hãy dùng lấy nó

Ðể gặp nhà vua.

Bỗng ở trong mặt ðất có tiếng lục ðục. Có một con rết nhỏ bằng ðốt ngón tay chui lên. Tấm ðể con rết bò lên tay, nói với nó:

-Con hãy ði tìm rết tinh cho ta

Rồi Tấm thả nó ði. Ðoạn, Tấm ði qua nhà, nói vọng vào trong:

-Các ngýõi, không ãn nữa. Hãy ði tìm vị trí của nhà vua cho ta.

Bọn chim sẻ chớp những cặp mắt màu ðỏ, sau ðó ùa ra ngoài, bay ði tứ phía. Tấm tiến lại gần Cám. Cám vẫn ðang bất tỉnh. Tay trái của Tấm giõ lên, bàn tay chuyển sang màu tím. Những vãn tự trên yếm của Cám lại phát sáng. Tấm càng giờ cao tay, những vãn tự càng sáng hõn. Rồi Tấm giật mình nhảy lùi lại. Vào khoảnh khắc ấy, Tấm, không, ác linh trong ngýời cô ðýợc nhắc nhở về kí ức nãm xýa, trong cái biển lửa của chiến trận, có một ngýời ðàn ông dáng ngýời oai vệ, tay cầm gậy sắt nặng trịch, cýỡi trên con ngựa ðen hai mắt rực lửa, tiếng gầm hí vang trời.

Nghĩ ngợi một lúc, Tấm thu tay về, chân býớc ði về phía cổng nhà. Hôm ấy, ngýời ta thấy một dáng ngýời ði trong trời mýa tầm tã, hýớng thẳng về phía kinh thành. 

Tin một cô thôn nữ tên Tấm lên làm vợ vua ðã lan ra khắp chốn. Khắp thiên hạ, ngýời ta ðồn nhau những câu chuyện kì quái, dù chẳng ai muốn tin, nhýng ngýời này kể cho ngýời kia, xong cuối cùng cứ lan ra thành một tích lạ. Ngýời ta ðồn nhau rằng, hôm ấy trên lòng sông, dýới chân cầu, có một chiếc hài thêu tinh xảo nối trên mặt nýớc. Một số ngýời bõi xuống vớt chiếc hài ấy. Nhýng ðến gần chiếc hài bỗng nhiên bị kéo thụt xuống lòng nýớc, không thấy ngoi lên. Dân làng xung quanh cho rằng có yêu quái. Quây quanh hai bên bờ, mời thầy pháp ðến, làm ðủ mọi thứ phép nhýng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ngýời càng lúc càng ðông. Từ phía sau, khi ðoàn xa giá chở nhà vua qua cầu, con voi ngự bỗng nhiên cắm ngà xuống ðất kêu rống lên không chịu ði. Khi nhà vua và ðoàn tùy tùng ði qua, ngýời dân mới rẽ sang hai bên. Vua sai tùy tùng nhảy xuống nýớc, vớt chiếc giày. Dân làng nín thở, sợ ngýời lính ấy sẽ bị kéo xuống nýớc sâu mà biến mất. Kì lạ thay, ngýời tùy tùng ấy dễ nhý không, với lấy chiếc giày, trình lên nhà vua.

Nhà vua cầm chiếc giày lên, nhìn xung quanh, những họa tiết hình xoắn ốc màu ðỏ cuộn tròn, những ðýờng vân nhý vảy cá, nổi lên rồi lại chìm xuống. Nhà vua nhý trong cõn mê, lẩm bẩm:

-Ngýời ði vừa chiếc giày này hẳn là một trang tuyệt sắc.

Rồi bỗng dýng, vua truyền lệnh:

-Hễ ai ði vừa chiếc giầy, thì ta sẽ lấy làm vợ.

Dân làng ồ lên ngạc nhiên. Dù sợ hãi vì chiếc giày, nhýng việc làm vợ vua vẫn là một món hời lớn. Các bà, các cô chen nhau ðến chỗ thử giày. Nhýng cứ ai cầm giày lên ðịnh ýớm vào chân, lại thấy trong tay mình không phải là chiếc giày, mà là một con cá bốn chân, có hàm rãng nhọn hoắt ðang nhe ra. Hễ chỉ cần cho chân ðến gần, nó sẽ vồ lên mà ngoạm chặt. Thành thử, cứ ai ðang ðịnh thử giày, thì lại kêu ối lên một tiếng, giật mình, ném chiếc giày ra xa. Dần dần, khắp dân trong làng, không ai dám thử nữa. Chiếc hài cứ chỏng chõ nằm trên mặt ðất. Nhà vua có vẻ thất vọng, bỗng từ trong ðám ðông, xuất hiện một ngýời con gái nhẹ nhàng býớc ðến. Ngýời con gái ðó dáng vẻ hiền dịu, làn da trắng, hai mắt trong veo, thân hình ðầy ðặn, dáng ngýời yểu ðiệu nhý liễu yếu ðào tõ. Nàng ði ðến, chống một chân xuống và thử giày.

Vừa nhý in.

Nhà vua vui mừng, sai ngýời gọi ngýời con gái ấy ðến, hỏi:

-Nàng tên gì?

-Thýa bệ hạ. Thần thiếp tên Tấm. – giọng Tấm nhỏ nhẹ.

Nhà vua lấy tay nâng cằm của Tấm lên, ngắm nghía rồi nói:

-Từ nay nàng sẽ là vợ ta.

Rồi nhân gian ðồn nhau câu chuyện nhý thế, có kẻ còn thêm mắm thêm muối. Rằng, sau khi nhà vua ðýa Tấm ði, có bóng một con thuồng luồng mắt ðỏ bõi dýới mặt nýớc. Rằng, Tấm thực chất là hồ li tinh sống ở trên núi, bày kế mê hoặc nhà vua, bởi ngýời trong làng, chýa ai nhìn tấy Tấm trýớc ðây cả.

Mẹ Cám nghe ðýợc tin, lập tức quay về nhà. Cám ngồi trong nhà, co ro một góc, nhà cửa tan hoang, gạo và thóc výõng vãi khắp nõi. Thấy mẹ về, Cám òa lên khóc. Ôm Cám vào lòng, thị lẩm bẩm:

-Nhắm ðến hoàng cung. Thì ra ngay từ ðầu, ác linh ðã có ý ðịnh phong ấn long mạch.

Ngày hôm ðó hai mẹ con Cám, im lặng dọn dẹp nhà cửa. Trong ðầu mẹ Cám nghĩ ðủ mọi cách ðể dừng tay ác linh. Nhýng hoàng cung canh phòng cẩn mật, cao thủ vô số, khả nãng xâm nhập vào là quá nhỏ, không chừng phải ðổ máu vô ích. Tối hôm ðấy, mẹ Cám ngồi trong nhà, bói một quẻ, xem sao, xem mệnh. Nhìn kết quả lá số, thị im lặng một lúc lâu. Ðoạn, thị gọi Cám ra mà bảo rằng:

-Ý trời ðã ðịnh, mệnh ta sắp cạn, sống chẳng còn ðýợc bao lâu nữa. Việc phong ấn long mạch ngàn nãm chẳng phải chuyện một sớm một chiều. Thời gian này, ta sẽ truyền lại cho con những gì ta biết ðể phòng thân. Sau ðó, con hãy lên ðýờng ði tìm các ðạo sĩ trong giang hồ. Họ sẽ nghĩ ra cách ðể bảo vệ long mạch. Thế nýớc ðang lâm nguy. Chúng ta phải có bổn phận phải bảo vệ nýớc Ðại Việt này.

Mẹ Cám dặn thêm, từ giờ trở ði, không ðýợc rời chiếc yếm ðang mặc. Cám nuốt nýớc mắt vào trong, gật ðầu. Muốn tu tập cảnh giới ðạo pháp ðầu tiên, phải mất ít nhất một nãm. Mẹ Cám rút ngắn giai ðoạn, muốn ðạt ðýợc những býớc cõ bản, phải mất ít nhất sáu mýõi ngày. Vậy mà, chýa tới bảy ngày sau, trong một buổi sáng tiết trời âm u, vạn vật ủ rũ không chút sinh khí. Trong lúc Cám ðang tu tập ở sân, mẹ Cám trong nhà, lẩm nhẩm xóc bình, rõi một quẻ xuống ðất. Thị cầm lên ðọc, thấy hai chữ viết bằng mực ðỏ: ÐẠI HUNG.

Thị bắt ðầu dịch quẻ, những tiếng ðều ðều:

Quẻ này

Nhà tan cửa nát

Quỷ khóc thần gào

Cùng lúc ðó, ngoài sân có tiếng ðộng:

Số ðoản mệnh

Bệnh tật, mất máu

Tuyệt ðối không ðýợc dùng.

Lời mẹ vừa dứt, Cám ngẩng ðầu lên. Chẳng biết tự bao giờ, Tấm ðang ðứng nhìn từ phía cổng, cýời nhẹ:

-Chào em. Chị về giỗ cha.

Tấm không ði một mình. Ði cùng với Tấm là một ngýời cận vệ lực lýỡng, cao gấp ðôi ngýời bình thýờng, tứ chi to nhý cái cột ðình. Hắn cầm một thanh ðao lớn nặng gần nửa tạ, cán ðao ðang ðặt ở phía gáy, ðùng ðùng sát khí. Ở phía sau là cả một ðoàn lính hộ vệ gýõm giáo ðầy ðủ. Nguyên do cũng bởi, trýớc khi Tấm rời cung, nhà vua ðã ban cho một trãm lính tinh nhuệ, cùng với lời dặn: kẻ nào ðụng ðến một sợi tóc của výõng phi, lập tức giết không tha. Tấm mỉm cýời. Lúc này, Tấm không còn là ngýời thị nữ thôn quê nữa, mà là một výõng phi ðầu cài trâm ngọc, tay ðeo vòng vàng, khoác trên mình áo lụa vàng lấp lánh, xinh ðẹp vô cùng.

Chào Cám xong, Tấm sai ngýời cận vệ hộ pháp cùng các tì nữ ðứng ðợi ở phía ngoài cổng. Rồi kéo tay Cám býớc vào trong nhà ðể nói chuyện riêng. Mẹ Cám cũng ngồi xuống. Ba ngýời cùng lặng im. Mẹ Cám nhìn vào con ngýời phía trýớc, lúc này, một luồng yêu khí bốc lên sôi sùng sục, nhý muốn ãn týõi nuốt sống mọi vật xung quanh. Tấm nhìn mẹ Cám rồi nói nhỏ nhẹ:

-Mẹ. Sao hôm nay ngày giỗ mà không chuẩn bị gì hết vậy?

Mẹ Cám ngẩng ðầu lên, nhìn Tấm:

-Ngừng diễn kịch ðýợc rồi. Ngýõi biết hôm nay không phải ngày giỗ cha Tấm chứ?

Tấm lấy tay áo che miệng, bật lên một tràng cýời khanh khách.

-Mẹ à Con nói hôm nay là ngày giỗ Chứ ðâu có nói là giỗ ai ?

Rồi quay sang nhìn Cám:

-Cám này. Em ðã chuẩn bị hậu sự cho mẹ chýa?

Cám giật mình. Ngýời trýớc mặt mình, không phải chị Tấm nữa. Ðoạn, Tấm nhìn chiếc yếm ðỏ, sau cýời với Cám:

-Cám à... Em vẫn mặc chiếc yếm ðó sao... Chẳng lẽ từ lúc chị ði, em không tắm sao?

Rồi. Ðột nhiên, nét mặt Tấm ðanh lại:

-Ðýa chiếc yếm cho chị ði.

Cám ngạc nhiên ngẩng ðầu lên. Nhìn Tấm một lúc lâu. Dýờng nhý không giữ ðýợc bình tĩnh nữa, Tấm quát:

-Ðýa chiếc yếm cho chị!

Vừa nói, Tấm vừa ðứng dậy, nhoài ngýời ra phía trýớc, tay hýớng thẳng về phía chiếc yếm, mẹ Cám cũng ðứng dậy, ðịnh ngãn cản Tấm. Tức thì, cả ba ngýời cùng trông thấy những vãn tự trên yếm lại phát sáng một lần nữa. Tấm thu tay về, quay lýng về phía mẹ con Cám, ði thêm một vài býớc, ngửa mặt lên trời, vừa cýời vừa nói:

-Quả nhiên... Quả nhiên... Thần vật này. Ngýời Hán chúng ta không thể chạm vào ðýợc...

Mẹ Cám ngạc nhiên: Thần vật?

-...nhýng ngýời Việt các ngýõi thì có thể. – Tấm nói tiếp.

Rồi Tấm quay ngýời lại, cho tay vào trong áo, từ từ rút ra một con dao. Mẹ Cám rút ra hai lá bùa rồi hét lên:

- Ngýõi ðịnh làm gì

Thị chýa kịp nói nết câu, thì ðã thấy ở trýớc mặt, Tấm hai tay cầm dao, tự ðâm vào bụng mình. Một dòng máu chảy ra.

Tấm vừa ọc máu vừa cýời. Sau ðó ngýời loạng choạng, býớc ra phía cửa, ngã nhoài ở giữa sân sân. Tên ðội trýởng lực ðiền cùng quân lính chạy tới, ðỡ lấy výõng phi.

-Výõng phi, chuyện gì ðã xảy ra?

Tấm chỉ tay vào nhà, nói ðiều gì ðó. Ngýời cận vệ hét lớn:

-Lũ nô tì ðâu, ngự y ðâu, mau cầm máu cho výõng phi.

Sau ðó hắn quay ðầu, hét về phía sau:

-Trong nhà có kẻ ám toán výõng phi. Các ngýời hãy bắt chúng về ðây cho ta. Nếu có phản kháng, tiền trảm hậu tấu!

Quân lính nhất tề dạ vâng, cầm ðao xông thẳng về phía ngôi nhà. Biết ðã mắc mýu, Mẹ Cám lấy trong ngýời ra bốn cái bọc nhỏ ðýợc bọc bằng bùa vàng, cỡ bằng viên bi, kẹp vào giữa các ngón tay. Thị tính ðánh lạc hýớng ðể tìm ðýờng thoát, nhýng nhìn xung quanh, ðội cận vệ ðã lập tức chặn các ðýờng ra, vây chặt bốn phýõng tám hýớng, một con kiến cũng khó thoát ra ngoài. Tình thế thật nguy hại. Khi những tên lính cầm ðao lao ðến. Thị vắt chéo hai tay, miệng niệm chú, sao ðó vung tay ném về phía trýớc. Chiếc túi chạm ðất, phát sáng rồi nổ tung. Ðất ðá bắn lên, khói bụi mịt mù, quân lính một vài ngýời bị chấn ðộng từ phía vụ nổ, vãng ði tứ phía, lục phủ ngũ tạng ðều bị thýõng. Ðám còn lại không dám tiến ðến gần nữa, tất cả theo hiệu lệnh, từ từ lùi lại.

Mẹ Cám nhìn xung quanh một cách dò xét, tính toán cách thoát thân. Tên ðội trýởng thấy vậy, nhổ một bãi nýớc bọt xuống ðất, nói với tên lính bên cạnh mình:

-Những kẻ sử dụng bùa phép ta chýa từng ðối phó bao giờ. Phòng trýờng hợp ta không chống cự ðýợc, ngýõi hãy về bẩm báo lên trên, xin cấp thêm binh lính san phẳng nõi này cho ta.

Tên lính tuân lệnh, ghi nhớ nhân dạng của mẹ Cám, sau ðó phóng ngựa ðem tin về kinh. Sau ðó, tên ðội trýởng ra hiệu, lập tức có một ðội cầm cung dàn thành hàng ngang, cãng cung nhằm thẳng ngýời ðàn bà trýớc mặt. Mẹ Cám tay kết bùa, chân quệt xuống ðất, vẽ ra vòng tròn âm dýõng. Hàng chục mũi tên xé gió bay ðến. Thị hất lá bùa, tạo ra một luồng khí, những ðýờng tên ðang bay thẳng bị ðổi hýớng theo mép của vòng tròn, cắm phập vào ðất, vào cây tre, vào týờng ngôi nhà phía sau, xuyên qua thân con gà ðang ãn thóc gần ðó. Tức thì, theo hiệu lệnh, một loạt tên nữa ðýợc bắt ra. Lần này, thị vận sức, quay hẳn ngýời một vòng, uốn ngýời nhý dòng khí, lá bùa vàng nhý vuốt lấy ðám tên, những chiếc tên nhý bị ðiều khiển, ðổi quĩ ðạo, lýợn một ðýờng vòng cung rồi bay thẳng về phía ngýời bắn. Lũ lính không phản ứng kịp, bị thýõng vô số. Ngýời ðội trýởng dýờng nhý ðã hết kiên nhẫn, mặt hắn ðã ðổi sang màu ðỏ lừ, những ðýờng gân nổi lên. Rút mũi tên ở tay ra, hắn tiến về phía trýớc.

-Ðể ta.

Hắn býớc về phía mẹ Cám. Býớc chân to lớn của hắn býớc tới ðâu, mặt ðất rung chuyển tới ðấy. Mẹ Cám rút ra những bọc nhỏ, ném mạnh về phía kẻ ðịch trýớc mặt. Tên ðội trýởng lập tức lấy thanh ðao to bè, chém thẳng vào vật ðang bay tới. Một tiếng nổ lớn vang lên. Tên ðội trýởng thể lực hõn ngýời, bị chấn ðộng một lát, hắn ðịnh thần lại, rồi gầm lên một tiếng lớn:

-Ta ðã từng vào sinh ra tử trên trãm ngàn chiến trận. Chặt ðầu với hàng tá binh hùng týớng mạnh. Chút trò vặt của ngýõi, giả thần giả quỷ, có gì ðáng sợ?

Mẹ Cám nghĩ một lúc, không dùng bùa gây nổ nữa. Nhận ra ðiều ðó, tên ðội trýởng lập tức di chuyển ðến trýớc mặt ngýời ðàn bà, nhanh nhý cắt, hắn chém thẳng ðao xuống. Mẹ Cám ðứng trong vòng tròn thái cực, hai tay cầm lá bùa lớn, ðịnh ðẩy lực tấn công về phía sau. Nào ngờ, lực chém quá mạnh, so với áp lực từ con trâu lần trýớc thì phải hõn ðến ba lần. Lá bùa bị rách khi chạm vào thanh ðao, theo phản xạ, thị nhảy sang một bên, lập tức lấy tiếp trong túi những bùa nhỏ bổ sung, kết lại lá bùa lớn. Tên ðội trýởng lại vung ðao chém thêm lần nữa, những nhát chém từ dýới lên, rồi lại từ trên xuống, gió rít cắt da cắt thịt. Mẹ Cám ðảo ngýời, di chuyển trên mũi bàn chân, thoắt ẩn thoắt hiện, vừa lùi vừa né theo ðýờng vòng cung.

Tên ðội trýởng không chịu nổi nữa, hét lên một tiếng lớn rồi vung ðao lên:

-Chết ði!

Chỉ ðợi khoảnh khắc ấy, mẹ Cám không lùi nữa, mà hýớng về phía lýỡi ðao. Khi khuôn mặt thị cách lýỡi ðao chỉ một gang tay, thị lập tức ðảo ngýời sang một bên, sau ðó bật lên phía trýớc, lộn một vòng. Trên không trung, hai ngón ðang thả ra, ấn thẳng cái bọc nhỏ vào miệng ðối phýõng. Lúc tiếp ðất, thị nhẩm bùa chú, có một tiếng nổ lớn ðằng sau.

Quân lính sững sờ khi thấy ngýời ðội trýởng của mình, miệng và họng nổ tung, hai ðầu gối ðập xuống mặt ðất, cả ngýời sau ðó ðổ về phía trýớc.

-Thứ lỗi cho ta. – mẹ Cám lẩm nhẩm.

Sau ðó, thị quay vào trong nhà:

-Cám. Chạy ði con!

Cám chạy ra ngoài tới chỗ mẹ. Mẹ Cám tả xung hữu ðột, vừa ðánh vừa bảo vệ con. Lũ lính lao ðến rồi lại bị ðẩy ra. Thị thở dốc, mồ hôi chảy ròng ròng. Quân lính phía trýớc mỏng lắm rồi. Chỉ một chút nữa thôi. Một chút nữa thôi

Chẳng biết từ ðâu, một con rết bay ðến, những chiếc rãng nhọn hoắt cắn thẳng vào cổ thị.

Con rết làm xong việc, rụng xuống ðất, uốn éo bò ði. Mẹ Cám nhận ra chất ðộc ðang lan trên ngýời mình. Ngýời thị lảo ðảo, chân ðứng không vững nữa. Trong lúc thị lấy tay tự ðiểm huyệt, ngãn cho chất ðộc không lan ra, tên lính trýớc mặt hét lên một tiếng rồi lao vào, chém thẳng ðao xuống. Mất một lúc mọi ngýời mới hiểu chuyện gì ðang xảy ra. Cám gào lên. Mẹ Cám nhìn xuống, trên ngýời có một vết chém dài từ vai xuống eo. Tại nõi vết thýõng hở miệng, máu ðỏ bắt ðầu túa ra, ðầu gối thị chạm ðất. Quay sang Cám, ngýời ðàn bà trút hõi thở cuối cùng:

-Chạy ði con

Rồi thị gục xuống mặt ðất. Cám quỳ xuống mà khóc không ngừng, quân lính lập tức trói Cám lại. Mọi ngýời nhìn xung quanh, sau trận chiến, mặt ðất giờ ðây nhoe nhoét máu. Ai cũng bàng hoàng, chuyến hộ tống výõng phi, không ngờ lại thành nhý thế này. Phải bẩm báo với hoàng thýợng ra sao?

Bỗng có tiếng vỗ tay nhè nhẹ từ phía ðằng sau. Từng cái, từng cái một. Mọi ngýời quay ra. Tấm ðang ðứng ðó:

-Các ngýời làm tốt lắm.

Tất thảy ðều kinh ngạc, một ngýời bị ðâm vào bụng khó có thể hồi phục nhanh nhý vậy. Ðoàn lính cúi ngýời, chắp tay, ngýời phó ðội trýởng lên nói:

-Výõng phi, ngýời không sao chứ?

-Ngự y ðã chữa cho ta rồi. Các ngýõi không phải lo.

-Vậy ngýời này xử tội thế nào? – ngýời lính chỉ tay vào phía Cám. Tấm býớc ðến trýớc mặt Cám, lúc này Cám ðang bị trói, quì trýớc mặt.Cám ở dýới nhìn lên, Tấm ở trên nhìn xuống.

Rồi Tấm nói chầm chậm:

-Ném nó xuống hố. Ðổ nýớc sôi vào.

Xung quanh tất thảy ðều rợn ngýời. Ngýời phó ðội trýởng vội tâu:

- Výõng phi, ngýời nói thật chứ?

Tấm trừng mắt:

-Ngýõi dám trái lệnh ta?

Mọi ngýời ðều e ngại. Từ lúc Tấm vào cung, tính tình hoàng thýợng thay ðổi một cách kì cục, coi Tấm nhý vàng nhý ngọc. Từ giờ, trái ý Tấm coi nhý làm phật ý nhà vua, nên không ai dám kháng lệnh. Ngýời ðội trýởng ðang sai quân lính ði ðào hố, thì nghe tiếng Cám hét lên từ phía sau:

-Tên ác linh kia.

Quân lính xung quanh không hiểu gì, chỉ thấy Tấm ðang quay lýng býớc ði bỗng ðứng lại.

- Ngýõi không dám ðối mặt với ta sao? – Cám gào lên. Không gian trở nên im lặng một cách ngột ngạt. Mọi ánh mắt ðều ðổ dồn về phía Tấm. Rốt cuộc là có chuyện gì ðang xảy ra? Tấm từ từ quay ðầu lại, mỉm cýời:

­Em gái, em nói gì vậy?

Cám ðã khóc hết nýớc mắt, ðến lúc này, chỉ còn cõn hận trong ngýời trào lên, sục sôi không dứt.

-Mẹ ðã kể với ta rồi. Ngýõi chỉ là một kẻ chết mà không chịu siêu thoát, lợi dụng cõ thể chị ta mà sinh sống. So với những kẻ tiểu nhân núp váy ðàn bà, ngýời có khác gì chứ?

Tấm vẫn cýời, cõ miệng trở nên cãng hõn. Lần này Tấm ði ðến gần Cám hõn, ðýa tay lên má em.

-Em thì biết gì chứ?

Trong tay áo Tấm, xuất hiện một con rết từ từ bò lên má Cám. Sau ðó trýờn qua tai, bò qua sau ðầu rồi ði ðến phía cổ. Cám rùng mình, nhýng vẫn nói tiếp:

-Ngýõi có thể chiếm lấy thể xác chị ta, giết chết mẹ ta, chôn sống ta. Ngýõi có thể lừa ðýợc toàn bộ ngýời ở ðây. Nhýng không thể lừa ðýợc toàn dân Ðại Việt. Ngoài mẹ ta sẽ còn nhiều ngýời nữa. Tất cả sẽ ðến tìm ngýõi. Ngýời dân Ðại Việt sẽ ðến tìm ngýõi. Ngýõi sẽ không bao giờ trấn yểm ðýợc long mạch. Ngýõi sẽ không bao giờ xâm phạm ðýợc mảnh ðất này. Rồi ngýõi sẽ phải bỏ chạy, nhý tổ tiên của ngýõi trýớc kia, chýa một thế hệ nào của nhà ngýõi có thể chiếm lấy mảnh ðất này.

Con rết bò xuống chiếc yếm, ðột nhiên bốc khói xì xèo, sau ðó rõi xuống.

-Ngýõi sẽ không bao giờ khuất phục ðýợc dân tộc Ðại Việt! – Cám hét lên. Tấm quay sang ngýời lính bên cạnh:

-Giết nó ði.

-Bẩm... Thần không thể... - ngýời lính trả lời. Tấm hừ một tiếng, rồi rút lấy thanh gýõm của ngýời lính ðấy, giõ cao kiếm lên, hýớng thẳng về phía Cám:

-Chết ði.

Trýớc sự chứng kiến của mọi ngýời, thanh gýõm từ từ xuyên qua tim Cám.

Vào khoảnh khắc ấy, Cám vẫn ngẩng cao ðầu nhìn thẳng vào con ngýời trýớc mặt, rãng cắn chặt, không chút sợ hãi.

Từ bao ðời nay, tộc ngýời phýõng Bắc luôn muốn ðánh chiếm xuống phýõng Nam. Nhýng dù cho nýớc mạnh, binh nhiều, khi gặp một tiểu quốc tên Vãn Lang, thì luôn gặp thất bại, hoặc có ðánh chiếm ðýợc, thì cũng không thu phục ðýợc.

Các thầy pháp nhà Hán tụ lại với nhau, phát hiện ra rằng trong chiến tranh xâm lýợc, muốn giữ ðýợc một nýớc, ngoài binh hùng týớng mạnh, còn có một yếu tố cần kiểm soát, ðó là phong thủy.

Sở dĩ ngýời Hán không thu phục ðýợc Ðại Việt, vì ngýời dân ở ðây khí lực hùng cýờng, lại ðýợc bảo hộ bởi nãm thần vật, ðại diện cho nãm yếu tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Thần vật ðầu tiên ngýời Hán phát hiện ra, mang yếu tố Kim, chính là chiếc gậy sắt của thánh Gióng.

Thực chất, chiếc gậy, bộ áo và con ngựa sắt ðýợc chế tác từ một mỏ quặng ðen. Ngýời dân lớn lên ở khu vực này, trí tuệ tinh anh, sức khỏe hõn ngýời. Phát hiện ra ðiều ðó, một tộc ngýời phýõng Bắc thời ðó là nhà Ân khởi binh, ðánh chiếm ðể lấy mỏ quặng. Chúng cử ði một trong những tên thầy chấn yểm bậc nhất Trung Hoa, có khả nãng chi phối sinh linh, tính khí dị thýờng, luôn coi mình là Bụt, coi thýờng luân thýờng ðạo lí, xúc phạm các bậc thánh nhân. Nào ngờ, quân Ân bị một ngýời cýỡi ngựa sắt biết phun lửa, cầm bụi tre ðánh cho tan tác. Tên thầy yểm bỏ mạng, vong của hắn bay lõ lửng, rồi mò theo long mạch, tìm ðến ðýợc một ngôi ðền, nõi ðây dýờng nhý ẩn chứa nãng lýợng của thần vật thứ hai. Hắn không bao giờ quên ðýợc, cảm giác sợ hãi khi ðối mặt với một vị thánh.

Và giờ ðây, trýớc mặt Cám, hắn nhận ra cảm giác ấy ðang xuất hiện một lần nữa.

Quay trở lại với Cám, khi Tấm rút thanh gýõm ra, chỉ thấy một nửa lýỡi gýõm, phần còn lại khi chạm vào chiếm yếm tới ðâu, ðã bị nung chảy tới ðó. Rồi Tấm gào lên, bàn tay chuyển sang màu tím, nhắm thẳng vào tim Cám. Tức thì, chiếc yếm thần phát sáng, lần này, toàn bộ các vãn tự trong yếm xếp lại một vòng tròn rồi xoay tít, ðẩy Tấm ra ðằng sau. Trên bầu trời, xuyên qua những ðám mây xám, chẳng biết từ ðâu, một cột sáng rọi thẳng từ trên xuống. Không gian quanh Cám sáng dần lên. Những sợi dây trói bung ra. Hứng lấy ánh sáng từ bầu trời, từ trên ngýời Cám, một vầng hào quang bắt ðầu tỏa ra nhè nhẹ. Quân lính khi thấy ðộng, lập tức rút khí giới ra ðề phòng. Cám chầm chậm nhìn xung quanh, ðôi mắt mõ màng.

Rồi Cám chậm rãi ðứng dậy, trên ngýời cô, ánh sáng tỏa ra êm dịu, nhý mang theo hõi ấm của vạn vật trong không gian. Dýới ánh sáng ấy, sát khí tan ði, quân lính quên ði việc chém giết, chỉ nghĩ ðến ðiều lành, nghĩ ðến một cuộc sống an bình ðang chờ ðợi. Chẳng ai bảo ai, tất cả lập tức buông bỏ khí giới. Mặt ðất leng keng những kiếm, gýõm. Dýới ánh sáng ấy, vạn vật nhý ðýợc hồi phục sinh khí. Rồi tất thảy, quân lính, nô tì, tất cả ðều quỳ xuống cùng một lúc. Cám ðứng ở giữa. Tỏa ra vầng hào quang ấm áp nhý ðang thanh tẩy mọi sinh linh. Từ hào quang ấy, xuất hiện những ðốm sáng nhỏ, bay nhẹ nhý ðom ðóm, ðậu vào những vết thýõng của những ngýời lính, vào vết chém trên ngýời mẹ Cám, vào con gà trên sân. Mỗi ðốm sáng ðều chứa nãng lýợng của sự sống. Mẹ Cám cất tiếng thở trở lại, thị chýa chết, thị ngất ði do mất máu quá nhiều.

Vào khoảnh khắc ðẹp ðẽ ấy, xuất hiện một tiếng gầm lớn.

Chẳng biết tự bao giờ, Tấm lúc này thay ðổi nhân dạng, buông tóc xõa rũ rýợi, quanh ngýời xuất hiện một vầng quang màu tím ðặc. Tấm ngồi xuống, lẩm bẩm bùa chú, lòng bàn tay phải ðặt xuống mặt ðất, từng tràng tiếng Tàu bật ra khỏi miệng, Từ nãm ðầu ngón tay, xuất hiện nãm vết nứt lớn. Có một sinh vật cực lớn ðang chuyển ðộng dýới chân. Quân lính không ðể ý, bị rõi xuống vết nứt ấy. Một bóng ðen dài trýờn qua cắn lấy từng ngýời. Tiếng kêu gào khắp nõi. Máu từ dýới bắn phọt lên, mùi tanh ngòm phảng phất trong không khí.

-Xuất!

Lời Tấm vừa dứt, từ dýới ðất trồi lên một sinh vật có kích thýớc khổng lồ. Ðó là một con rết màu ðen sì, mỗi ðốt của nó to bằng cỗ xe ngựa. Nó uốn lýợn thân mình, bò tới ðâu, ãn thịt ngýời tới ðấy. Xác ngýời khắp nõi, máu chảy thành dòng. Con rết ðối diện Cám, nhởn nhõ, hai cái râu ngoe nguẩy, trên miệng nó, hàng trãm cái rãng nhoe nhoét máu. Cám býớc về phía con rết. Con rết khổng lồ trýớc mặt rùng mình, ngýời nó rung rung, rồi phát ra một làn khói ðộc màu xanh lục, khói bay tới ðâu, cỏ cây bị ãn mòn tới ðấy, những ngýời lính xấu số không chạy kịp bị ãn mòn cả xýõng thịt. Con rết hít một hõi, cái miệng của nó thổi làn khói về phía Cám.

Khói ðộc mịt mù, ngày càng dày ðặc, ánh ào quang quanh ngýời Cám nhạt dần, biến mất trong làn khói ấy. Tấm ðứng từ xa quan sát, vẫn liên tục niệm chú ðiều khiển rết tinh. Làn khói bủa vây xung quanh, chẳng thấy Cám ðâu nữa. Không gian bỗng trở nên im ắng ngột ngạt, chỉ nghe tiếng con rết tinh phun ra những hõi phập phù. Toàn thể cỏ cây sinh linh lặng im nhý ðang nén mình chờ ðợi. Rồi giữa làn khói ấy, vang lên một tiếng gầm lớn, cý dân hàng dặm quanh khu vực ấy ðều giật mình, có kẻ ðang ãn còn rõi cả bát cõm. Một cõn cuồng phong xuất hiện từ bên trong, cuốn lấy mọi loại khói ðộc vào trong tâm rồi bay thẳng lên trời.

Tấm nhìn lên, Cám ðứng dýới tâm cõn lốc, trên trời, một con rồng phát ánh sáng vàng ðang bay theo vòng xoắn ốc với tốc ðộ kinh hồn. Cám lúc này tỏa ánh hào quang, ðôi mắt sáng vàng, nhìn con rết, nói thứ tiếng ngôn ngữ cổ xýa:

-Ngýõi có nhớ ta không?

Con rết cụp ngýời lại, nó nhớ lại chuyện ngày trýớc, cùng ðại bàng và chằn tinh, ãn chất dinh dýỡng từ vỏ của một trãm trứng còn sót lại, bị ngýời con gái ấy bắt gặp, ðáng lẽ những sinh vật ðó ðã bỏ mạng, nhýng vì lòng nhân từ, ngýời con gái ấy ðã thả chúng ði. Ðến giờ, ác linh trong ngýời Tấm mới nhận ra, hắn ðang ðối mặt với ai. Muốn biết nguồn gốc của tấm yếm, phải quay về lịch sử hàng vạn nãm trýớc. Thần vật thứ hai trong ngũ ðại thần vật, mang thuộc tính Hỏa nay ðã xuất hiện: tấm vải ðỏ của Âu Cõ. Từ thuở khai thiên lập ðịa, Âu Cõ và Lạc Long Quân kết duyên, sinh ra một bọc trãm trứng. Sau khi ðýa nãm mýõi ngýời con lên núi, nhận thấy nõi rừng sâu ðầy hiểm nguy, Mẹ Âu Cõ lấy ánh mặt trời, dệt cùng ánh lửa thành một tấm vải ðỏ. Thuở ðó, loài ngýời còn sống theo thị tộc mẫu hệ, ngýời tộc trýờng nữ ðảm nhiệm trọng trách khoác lên tấm vải này, ðýa bộ lạc ði khai hoang.

Dýới ánh sáng của tấm vải, cỏ cây sinh trýởng tốt, dã thú không ðến gần. Tấm vải ðỏ ðýợc truyền từ ðời này sang ðời khác. Ðến thời Hùng Výõng, theo truyền thống, ngýời công chúa sẽ ðem theo tấm vải này. Khi nghề may sinh ra, tấm vải ðýợc may lại thành chiếc yếm.

Sau này chiến tranh loạn lạc, ðể tránh thần vật rõi vào tay kẻ ðịch, nhà vua ðã sai ngýời ðem chiếc yếm ðỏ cho vào chiếc hòm ðá, chôn dýới ðất sâu. Ngýời dân thấy xung quanh nõi chiếc yếm ðýợc chôn, cây cối sinh trýởng, vạn vật tốt týõi, bèn lập nên một ngôi ðền. Tại ngôi ðền ấy, ðã diễn ra trận chiến giữa vong hồn của ác linh và hai ngýời ðạo sĩ. Và bây giờ, tại một vùng quê hẻo lánh, có một trận chiến nữa ðang diễn ra.

Ác linh trong ngýời Tấm không phục, tiếp tục niệm chú. Con rết tinh quằn quại, sau ðó buộc phải nghe lệnh, nhe những chiếc rãng nhọn hoắt, tiến thẳng từ phía Cám, những cái chân của nó cắm mạnh xuống mặt ðất, xuyên qua cả ðá tảng, những mảnh vụn nhỏ bay ði khắp nõi. Tức thì, từ trên trời, hỏa long lao xuống, toàn thân hóa thành ngọn lửa ðỏ rực. Rãng của hỏa long cắm vào thân của rết tinh, nhấc bổng nó trên trời. Tuy vậy, lớp vỏ tu ngàn nãm của rết tinh cũng không phải tầm thýờng. Lửa thýờng không thể thiêu chết ðýợc nó. Nó giãy giụa trên không trung. Nhýng lửa của hỏa long không phải lửa thýờng. Toàn thân hỏa long ðổi màu, từ ánh sáng màu vàng, giờ biến thành màu cam ðậm ðặc, nhý dung nham trong tâm trái ðất, nhý lửa thiêng sát với mặt trời, toàn bộ không khí xung quanh hỏa long bốc khói. Hỏa long cắn chặt rãng, lớp vỏ của rết tinh bị nung chảy, rồi bị xuyên qua.

-Phập.

Những tia lửa bắn ra. Rết tinh bị cắt làm ðôi, hai mảnh xác rõi xuống. Hỏa long thổi những luồng lửa lớn, xác rết tinh bị thiêu trụi trên không. Tấm ðã hết bùa phép, chẳng còn gì ðể sử dụng nữa, liền quay ðầu mà chạy. Cám nhìn Tấm. Lập tức hỏa long ðổi trạng thái, từ màu cam biến thành một luồng sáng trắng nhý ánh mặt trời, lập tức bay ðến, cắn vào con ngýời ðang chạy kia, xuyên qua Tấm. Tấm ngã về phía trýớc. Còn hỏa long bay vút lên trời. Trên rãng hỏa long, có một luồng khí màu ðen hình ngýời ðang giãy giụa, nhìn gần sẽ thấy, ðó chính là khuôn mặt của tên thầy yểm nãm nào. Hỏa long nhìn về phía Cám, Cám gật ðầu. Lúc này, hỏa long mới cắm chặt những chiếc rãng vào luồng khí, sau ðó phun ra một tia lửa lớn, sáng cả một vùng trời. Luồng khí ðen bị thiêu rụi rồi biến mất trong không gian.

Lúc này, bầu trời ðã xanh trởi lại. Hỏa long biến thành ánh sáng rồi tan vào ánh mặt trời. Mắt Cám cũng không còn phát sáng nữa, mà trở về bình thýờng. Những họa tiết trên áo cũng nhạt dần ði, rồi biến mất. Mẹ Cám tỉnh dậy.

Trận chiến ðã kết thúc.

Tấm tỉnh dậy, thấy mình ðang nằm trên giýờng. Cám ngồi bên cạnh nhìn chị. Thấy mẹ Cám ðem thuốc vào, Tấm òa lên mà khóc. Mẹ Cám ôm tấm vào lòng. Lúc này, thị ðã cảm nhận ðýợc hõi ấm trong ngýời Tấm. Lần ðầu tiên trong mýời sáu nãm, trên khuôn mặt Tấm ánh nên nét hồng hào, không còn nhợt nhạt vô hồn nữa. Ngýời mẹ xoa ðầu Tấm, rồi nói với con:

-Ðã ðến lúc ta phải ði rồi.

Tấm ngạc nhiên.

-Trýớc trận chiến, có ngýời ðã báo về kinh về việc con bị ám hại. Nhà vua ðã cho ngýời dán cáo thị khắp nõi. Ta và Cám nay ðã phạm trọng tội. Có lẽ, từ nay không thể ở bên con ðýợc nữa.

Tấm cầm tay mẹ, nói rằng mình có thể khuyên can nhà vua.

-Ta không muốn làm khổ con. Hõn nữa, trên ngýời Cám hiện ðang mang một vật quí giá. Cám ðã nhận ý chỉ của thần linh, ta phải ðýa Cám ðem thần vật về nõi cất giữ.

-Con hãy về bẩm với nhà vua, mẹ con ta ðã chết trong trận chiến. Nhý vậy sẽ tốt cho ðôi bên. Con giờ không còn bị ác linh chiếm giữ nữa, cũng không còn là cô Tấm bé bỏng ngày nào, là một výõng phi, hãy khuyên can nhà vua làm ðiều thiện, trở thành vị vua anh minh mà tốt cho dân.

-Dù thế nào ði nữa, hãy nhớ rằng ta rất yêu thýõng con. Từ lúc con sinh ra ðến giờ, ta vẫn mong ðýợc con gọi một tiếng mẹ.

Tấm ðang mở miệng ðịnh nói, thì bên ngoài tiếng ngựa xe rầm rập. Sau khi nhe tin, nhà vua ðã lập tức rời cung, ðem theo hàng trãm tinh binh ðến tận ðây, chỉ ðể ðảm bảo Tấm ðýợc an toàn.

-Ðã ðến lúc ta phải ði rồi. – mẹ Cám ðứng dậy, Cám cũng ðứng dậy theo. Giữa hai ngýời xuất hiện một làn khói ngập cả cãn phòng, Cám nhìn Tấm mỉm cýời, sau ðó biến mất trong làn khói ấy.

Khi quân lính xông vào. Chỉ thấy Tấm trõ trọi một mình, tay ðýa ra trýớc mặt.

Một giọt nýớc mắt khẽ rõi.

-Con... còn chýa kịp gọi mẹ mà...

Một tháng sau

Từ ngày Tấm về cung, hôm nào cũng ủ rũ, thẫn thờ nhìn ra khoảng sân vắng. Trong cung nhiều hoa cây cỏ lạ, mà sao lạnh lẽo vô tình. Nhà vua tìm ðủ mọi cách ðể làm cho Tấm cýời. Vua cho rằng, Tấm vẫn bị tổn thýõng từ ðợt bị dì ghẻ ám toán, cho bao nhiêu ngýời ðem của ngon vật lạ, ðủ thứ dị thýờng, khi thì con vàng anh, khi thì khung cửi cho Tấm giải khuây, nhýng tất cả ðều vô hiệu.

Một hôm, vua gọi Tấm ðến, mặt hồ hởi:

-Ta biết nàng vẫn buồn. Nhýng hôm nay, cuối cùng ta ðã nghĩ ra món quà quí giá nhất ðể tặng nàng.

Tấm nhìn nhà vua, vẻ mặt không hiểu.

-Ði theo ta.

Vua dẫn Tấm ðến một cãn nhà lớn, bên trong hàng chục ngýời ðang chấm mực ðen rồi ngồi viết, những chồng giấy cao ðýợc ðóng thành từng quyển. Vua quay sang bảo với Tấm:

-Từ hồi ta ðýa nàng về. Khắp nõi lũ tiện dân nghị dị, nói những ðiều không hay. Một výõng phi nhý nàng cớ sao phải chịu những lời ðõm ðặt nhý thế?

Rồi nhà vua lấy một quyển rồi ðýa cho Tấm.

-Vậy là ta ðã viết nên một câu chuyện cho riêng nàng. Hồi mới vào cung, nàng kể với ta về mụ dì ghẻ, về con cá bống nàng nuôi. Ta ðã dùng những chi tiết ðấy, viết lại thành truyện. Từ nay sẽ cho ngýời giả trang ði tra hỏi, kẻ nào kể khác, lập tức bắt ðem vào ngục, ðánh cho ðến bao giờ hắn nói ðúng những gì ta viết thì thôi.

Tấm quay sang nhà vua:

-Bệ hạ không thể làm thế.

Nhà vua xua tay rồi quay ði:

-Nàng không muốn, thì ta vẫn cứ làm. Việc này, ta ðã quyết rồi. Thể diện của nàng, cũng là thể diện của ta. Výõng phi một nýớc mà chúng không coi ra gì, thì còn coi nhà vua ta ra thể thống gì nữa?

Nói xong, vua phủi áo ði mất, ðể lại Tấm trong cãn phòng với những câu chuyện còn ðang viết dở. Tấm cầm quyển sách trýớc mặt lên, trên ðó có ghi: Cổ tích Tấm Cám.

Không lâu sau, chiếu chỉ ðýợc ban ra, mọi ngýời dân ðều phải thuộc lòng câu chuyện này. Một câu chuyện kể một lần ngýời dân coi ðó là ðõm ðặt, kể mýời lần thì kẻ bán tính bán nghi, kể ðến một trãm lần thì ngýời ta tin ðó là sự thật.

Vậy là từ ðó, trên thiên hạ, bà kể cho cháu, mẹ kể cho con, từ ðời này sang ðời khác. Trên các nẻo ðýờng làng quê, ngýời dân vẫn nghe tiếng của những ðứa trẻ hát ðồng dao:

Ngày xửa ngày xýa

Có một cô Tấm

Hiền dịu, nết xa

Sống cùng mẹ ghẻ

Ðộc ác, xấu xa

Bị hại bao lần

Tấm ðều trở lại

Tấm là chim hót

Tấm là cây xoan

Tấm trong khung cửi

Tấm thực rất ngoan

Tấm trong quả thị

Tấm là cô Tấm

Tấm là cô tiên

Cũng có một số dị bản xuất hiện, của những bà mẹ kể cho những ðứa con hý:

Ðứa trẻ nào hý

Sẽ bị Tấm bắt

Ði cýớp chồng ngýời

Tấm sẽ khoét mắt

Ðừng nhắc ðến Tấm

Vào lúc nửa ðêm

Tấm buông tóc xõa

Xuất hiện bên thềm

Ðôi mắt trắng dã

Tấm ðứng mỉm cýời

Chị nuôi cá bống

Em muốn cùng chõi?

Bống bống bang bang

Bống bống bang bang...

Rồi nhân gian kể nhau những câu chuyện ðýợc viết nên nhý thế, có kẻ truyền tai nhau, có kẻ ghi chép lại, kẻ thì bảo cô Tấm hiền dịu nết na, lại có kẻ cho rằng Tấm thật ðộc ác ðáng sợ. Cuối cùng, Việc Tấm có sống hạnh phúc cùng nhà vua ðến hết ðời không, cũng chẳng ai biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro