Phần 4. Tấm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  1.

Hoàng đế vào gặp ta. Hắn vén rèm, nhìn ta một lượt, rồi lại một lượt. hắn nói nhan sắc ta như hoa như ngọc. Hắn nói trái tim ta lại như rắn như rết. Tại sao lại giết Cám.

Ta cười cười "Bệ hạ sai rồi."

Ta không giết Cám, cô ấy chọn cái chết để tạ tội với ta. Thật ra thì không phải đâu, ngay từ đầu, ta đã chẳng còn là Tấm.

.

Ta từng có một gia đình rất hạnh phúc. Có mẹ, có cha, nhà tranh vách đất lúc nào cũng ăm ắp tiếng cười. Rồi cứ như thế mà hạnh phúc hóa thành bèo nước lững lờ, mẹ ta qua đời. Một người phụ nữ mạnh khỏe, tại sao đột ngột qua đời? Thầy lang bảo trúng gió, mình ta biết, bà chẳng làm sao, là chồng bà đã thay dạ.

Chuyện về sau, lẽ tự nhiên, người đàn ông ấy đầu độc vợ mình. Sao ta biết ư? Phải mãi về sau, khi mẹ ta chôn thây dưới đất, khi người đàn bà mới của cha xuất hiện, khi chiều hoàng hôn đổ hoang tàn trên bãi trống, ta gặp quỷ, gặp rồi mới biết, câu chuyện của ta từ đầu đến cuối là dối lừa.

Rồi ta và quỷ bắt tay. Bàn tay đen đúa, lấm lem như bùn, nhão nhoét trong tay ta lại cũng là bàn tay đỡ lấy lưng ta để ta dấn thân về phía trước, từ từ tìm cách tước đoạt mạng sống của dì kế và con của bà ta. Không phải vì họ, mà cha ta ruồng rẫy mẹ sao? Không phải vì họ, mà ta mất hết sao?

Khế ước của ta và quỷ rất đơn giản: mỗi lần hắn giúp ta thực hiện điều ước, hắn tước đi của ta một phần hồn. Năm hồn chín vía của ta, dần dần tan nát.

Điều ước đầu tiên của ta lại là tiễn cha về cùng với mẹ. Hai người đó phải ở bên nhau, dù cho có là nằm chung một nấm mồ đi chăng nữa, thì bên nhau vẫn là bên nhau.

Sau đó, ta thay đổi. Chẳng ai nhận ra cả, chỉ có, ờ, Cám nhận ra sự thay đổi của ta. Con bé như thế mà lại nhận ra sự thay đổi của ta nhanh nhất, và nó, cũng là người lẩn tránh ta nhanh nhất. Lần giỏ đi bắt tép bắt tôm, ta biết nó làm gì, ta cũng hiểu thừa ý định ban đầu của nó, đơn giản là nhu nhược đến ngu độn, nhút nhát đến hèn mọn mà muốn trút đầy giỏ tôm.

Ta nhếch mép khi dội nước lên mái đầu, nhìn theo bóng dáng hớt hải của nó sau lũy tre, ta cười cười.

Rồi đống bùn nhơ đó xuất hiện, nắm lấy chân ta, khiến ta suýt trượt ngã. Thứ nhớp nháp tởm lợm đấy trồi một phần lên khỏi mặt nước. Đang cuối buổi sáng, loại âm hồn bất tán này chưa thể hoành hành, phải đến giữa trưa mới đủ sức lực mà dọa người.

"Ê, ta bảo, vua đi vi hành, sắp đi qua đây đấy!"

"Thì sao?" Ta không gội đầu nữa, vắt mái tóc đen tuyền của mình, thờ ơ nhìn lớp bùn dưới chân mình.

"Cô không muốn thành hoàng hậu sao, là hoàng hậu rồi, có thể giết người mà không bị bắt."

"Không phải nếu ta muốn giết họ, ta có thể nhờ ông sao?" Ta nhìn đống bùn, tự thấy khinh bỉ thay cho trí tuệ kẻ dám xưng mình là quỷ ma.

"Trả thù rất ngọt ngào, tự mình trả thù, không phải rất đáng giá à?"

Ta nghiêng đầu, ừ, có lẽ thế thật. Ta vốn chưa từng nghĩ cách dày vò họ ra sao. Dẫu sao ả đàn bà kia cũng là nguyên nhân khiến mẹ ta chết. Ta cũng muốn khiến bà ta hiểu cảm giác mất đi tất cả là gì.

...

Khoảnh khắc Cám đưa cho ta chiếc yếm màu đỏ, ta đột nhiên trở nên căm ghét mọi thứ. Con bé này ngu đần đến vậy, có đáng để trở thành vật hy sinh? Những quyết định đấy, phải sau này ta mới biết, dù có ta hay không, số phận của nó cũng là để hy sinh rồi.

Rồi như cổ tích thuật lại, như truyền thuyết lan đi, ta cuối cùng cũng gặp được hoàng đế. Nếu khác, chỉ là ta không bật khóc, cũng không kêu gào để bụt hiện lên. Làm gì có bụt giữa chốn nhân gian này. Quỷ ma thì có, không chỉ có, mà còn rất nhiều.

"Ầy, con cá bống ta cho để ám quẻ nhà này cũng bị bà ta giết chết rồi. Chậc chậc." Lớp bùn lừ đừ tiến vào, sau khi Cám và mẹ nó đã rời đi và để lại hai sàng đậu.

Ta nghiêng người, chỉ vào chỗ bốn chân giường, "Ta chôn xương cá chỗ kia kìa!"

"Thảo nào, bước vào vẫn còn phảng phất âm khí."

Ta nhìn lớp bùn dần dà hình thành một khối tròn và nhẵn, bước chân vừa lê thê, lại nặng nề.

"Có phải ngươi sợ mẹ kế của ta không?"

Lớp bùn khựng lại. Sau đó quay sang nhìn ta, nhe nhởn một nụ cười nhão nhoét lợm giọng.

"Sao ta lại sợ bà ta cơ?"

Ta cũng câm bặt. Giọng nói đó lại the thé những thứ mà ta không hiểu nổi. Có lẽ, quỷ cũng có những phiền muộn của quỷ.

2.

Ta vào cung. Ta không chắc thứ mình có là hạnh phúc hay là xa hoa phù phiếm. Có lẽ hai cái trong dân gian cũng chẳng khác nhau là mấy. Bệ hạ rất yêu chiều ta. Cảm giác người đối với ta giống như đối xử với món đồ sứ hảo hạng, tuyệt đẹp và quý giá. Kiểu yêu quý này sao ta lại không nhìn ra được chứ? Chỉ là, ta đoán, có lẽ đã có chuyện xảy ra rồi. Nên chỉ sau khi ta nhập cung không lâu, tính tình người thay đổi hẳn.

Thô bạo, lạnh lùng, còn có chút ngông cuồng. Kiểu cuồng bạo này, chẳng hiểu sao làm ta nhớ đến lớp bùn kia.

.

Ngày giỗ cha, ta trở về.

Ngao ngán nhìn mảnh sân với cây cau và Cám khúm núm lấp núp. Rồi lại nhìn người mẹ kế xa cách kia lạnh lẽo nhìn ta.

"Trèo cây lấy cau đi!" Bà ta vẫn thế, không nói nhiều, hốc mắt sâu hoắm và ánh mắt vẫn thẳng băng. Không một chút gượng gạo nào trong cách bà ta sai khiến ta. Cho dù ta có là hậu, bà ta cũng không đặt ta vào mắt.

À, sao lại không chứ, nếu như không lo ngại ta, làm sao lại chặt cây cho ta chết.

Câu chuyện này vốn chẳng xoay ái tình quanh ta, mà lại là cuộc đối mặt giữa ta và mẹ kế. Bởi, nếu có tình yêu, ta chắc đã chẳng cần nhọc công bán hồn phách mình thêm dăm lần nữa mà trả thù. Và bởi, ta vốn chẳng phải chân ái mà hoàng đế hay anh trai của hắn yêu thương.

Khi cây gãy, ta ngã, bùn nhơ cuốn lấy ta, đem cả hai chui tít xuống tận cùng của đáy ao. Ao cá nào có sâu như vậy, chẳng qua, hắn là tà ma, mới đem ta xuống tận đáy nhân gian mà trở thành quân cờ mới.

"Ê, ngươi chết rồi đấy, muốn tái sinh không?"

"Ừ, tái sinh đi, ta trở thành cái gì bây giờ?"

"Chim vàng anh!"

Lúc nhắc đến chim vàng anh, lớp bùn đột nhiên vui vẻ lạ kỳ.

"Ừ, ta ước ta thành chim vàng anh!" Và một phần hồn của ta bị câu mất.

.

Chim vàng anh nào có chui vào tay áo vua. Chim vàng anh bị nhốt trong lồng, ngày ngày nhìn hoàng đế dày vò thân xác Cám. Đứa trẻ đấy cũng lạ thật.

Không rên la, không phản kháng, nhẫn nhục như kẻ khờ, lại lắm lúc bình tĩnh trên giường, toàn thân lõa lồ, mặc kệ tất cả.

Rồi trong cảnh tượng chẳng hay ho đó, nó lại đến tháo lồng sắt cho ta, ánh mắt cũng y hệt như dì kế, bình tâm, lạnh lẽo, rồi cười cười.

"Ta cho mi tự do, cố gắng đừng chết, hiểu không?"

Sau khi nó tháo chốt khung, lại có bàn tay vươn tới, nắm lấy ta, bóp nghẹn. Trong thoi thóp, ta còn loáng thoáng nghe giọng nói của gã hoàng đế kia.

"Sao không dịu dàng với ta như thế đi?"

À, quân vương cũng giống người thường mà thôi, vẫn khao khát người có thể kề cận. Rồi phận chim vàng anh bị bóp chết. Ta chết là do Cám, hay do vua yêu thích Cám mà ghen tuông? Không phải là do cả hai sao, vậy nên, ta lại tái sinh.

Cây xoan đào, nhỉ.

Cây xoan đào tự nhiên mọc lên, người bình thường coi là điều hiển nhiên hiếm lạ, trân quý vô cùng. Gã hoàng đế kia lại chẳng tiếc thương mà đem chặt ra từng khúc đúc làm khung cửi. Đúc xong, lại đẩy vào tay Cám, kêu nó dệt áo cho vua đi.

Cám cũng ngoan ngoãn ngồi dệt. Ban ngày ngồi bên ta, buổi đêm lại vào phòng mà để hoàng đế mân mê ân ái. Này Cám, ta rất muốn hỏi nó, này Cám, ngươi không thấy đau đớn sao? Chẳng phải ngươi nên đau đớn sao? Đúng không. Nó đâu có như ta, đã mất đi bốn, hay năm phần hồn rồi nhỉ. Vì đã bị mất, nên cũng chẳng còn thương đau, chỉ vẫn đau đáu một điều: đem cả trái tim của bọn họ dày xéo.

Tại sao ta phải ở đây, tại sao ta lại là khung cửi? Ta cũng bát đầu quên đi quá khứ của mình rồi.

.

Rồi khung cửi bị đem đốt.

Trước khi đem chặt ta đến gãy vụn, gã hoàng đế còn ngồi xuống, lom lom nhìn ta cười cười.

"Ngươi cũng có giao ước với lão bùn đấy à?"

Khung cửi không biết nói, ta không biết nói, nếu có thể nói, chắc chắn ta sẽ hốt hoảng kêu lên sao hắn biết. Hắn nói tiếp.

"Vì ta cũng như ngươi thôi, đánh đổi ngai vị này với một thứ khác."

"Ta đánh đổi gì à, tình thân và tình yêu."

Đến khi ta bị đốt, câu nói đấy vẫn luẩn quẩn trong trí nhớ của ta. Sau đó, ta lại gặp bùn nhơ. Bùn nhơ nói, kẻ đốt ta không phải hoàng đế thật đâu, hoàng đế thật bị giam rồi. Hắn đã lập giao kèo mang tim của đá để đổi lấy ngai vua. Tim của đá là cả đời không được đáp lại yêu thương. Nhưng nếu người hắn yêu chết, hắn có thể lại trái tim bình thường, có điều, ngai vua của hắn cũng mất.

Người hắn yêu là Cám.

Cám sắp chết rồi. Ta biết vì sao Cám sắp chết. Vì ta sẽ giết nó mà.

Lần biến thân này, ta là quả thị.

Quả thị vào nhà dân, quả thị hóa thân tiên nữ. Có trời biết, quỷ biết, ta vốn chả phải tiên nữ, chỉ có thân xác vừa méo mó, linh hồn vừa rời rạc, đang từng bước, từng bước mà báo thù.

Rồi ta gặp vua. Không phải vua giả đâu, là vua thật cơ. Hắn khởi nghĩa rồi. À không, đấu tranh rồi. Chắc là Cám giúp, đúng không, nếu không, sao có thể trốn khỏi hoàng cung kia.

Trong đêm gặp lại, chúng ta quyện hòa vào nhau, giữa những tiếng thở dốc dục vọng, ta hỏi hắn có muốn lấy lại ngai vàng không, nếu muốn, hãy để ta giết Cám. Nhịp độ dừng lại, gã đàn ông nhìn vào mắt ta. À, thì ra, không chỉ gã vua giả mạo, mà cả tên này cũng yêu thương nó hay sao? Hắng định thoát khỏi ta, ta liền kẹp lại, cười cười "Ngai vàng và mĩ nhân, ngươi chỉ được chọn một."

Đế vương xưa nay, người vì tình mà bỏ giang sơn vốn chẳng phải minh quân. Mà hắn, lại là minh quân về sau. Vậy nên, hắn đi nước cờ quyết định, còn ta, đón nhận quyết định đó mà mỉm cười. Ừ, Cám phải chết thôi.

Rồi lại đưa đẩy, lại dây dưa cùng nhau trên giường. Vận động đến mướt mồ hôi, nằm sõng soài mệt mỏi, hắn rời bỏ ta, bước ra ngoài.

"Ngài muốn biết tại sao Cám chết, ngài mới lấy được ngai vàng lại không?"

Để ta kể cho mà nghe. Anh trai của ngài giao ước với quỷ. Khế ước ấy ghi rằng, nếu nguyện mang trái tim của đá, hắn sẽ có được ngai vua. Ngài biết trái tim của đá là sao không, là không kẻ thương, không người yêu. Nhưng nếu, nếu như người hắn yêu nhất chết, đá cũng sẽ tan chảy, mà khi đá tan chảy, khế ước vỡ đi, ngai vua chẳng còn thuộc về hắn nữa. Ngài đoán xem, anh trai ngài yêu ai? Giữa giang sơn và Cám, ngài chọn gì?

3.

Hắn cướp được giang sơn, nhưng hoàng ấn lại chẳng còn. Ta mỉm cười, không có hoàng ấn, không thể ban chiếu. Mà hoàng ấn đó, ban đầu đã là của tiên đế, muốn thay, cũng chẳng hề dễ dàng.

Ta gặp lại vua mạo danh vào một ngày rất xanh. hắn chẳng trốn tránh, nhìn ta rồi khẽ cười.

"Đúng như ta đoán, ngươi cũng ký khế ước đấy rồi. Tấm, ngươi đã bán đi thứ gì?"

"Hồn của ta."

Rồi hắn bật cười. Khoảnh khắc đấy, ta nhận thấy sự khô đắng trong lòng ta đột nhiên rung lên, chua chát.

Ầy, rung động nhầm người rồi. Nhưng cũng đúng. Và cũng đáng. Ta sớm biết, nếu liên tục tái sinh, đắc tội với diêm vương, thì mất đi một phần hồn quá là ít ỏi. Vậy nên, định mệnh lại trải ra, ta bước lên những tấm đinh đấy, mặc máu dưới chân mình mà thản nhiên trả thù.

Ta không biết, rút cục ta đang trả thù cho ai, hay cho cái gì. Hình như, ta đã đi quá xa rồi. Sau đó, ta trở về. Hồn mát, tâm tan, thân xác này còn giữ lại vài mảnh con con, bù lại, dung nhan ta đẹp đẽ hơn rất nhiều. Ngày ta hồi cung, Cám gặp ta ngập ngừng.

"Chị Tấm ơi, chị đã làm gì để có thể đẹp như vậy!"

"Ta tắm nước sôi."

Hình như, sau khi nghe câu đáp của ta, con bé khẽ cười. Còn có thể cười, ta cũng hiểu, thì ra, con bé đang hỏi cách chết của mình. Trụng nó trong nước sôi, liệu có chăng là cách chết tai quái. Con bé lại nhìn ta, nhàn nhạt gật đầu.

À không, nó biết, nó phải chết. Chết để báo ứng. Báo ứng thay cho mẹ nó. Nhưng, ngay từ đầu, chẳng phải vì mẹ nó mà ta mới đến bước đường này hay sao? Vậy thì, ta cứ trả nốt thù này, được đúng không.

Rồi ác quỷ thì thầm bên tai ta, đương nhiên là được.

...

Cám chết, ta lọc thịt làm mắm gửi cho dì kế. Vua giả trở thành kẻ trông ngôi mộ rỗng cho nó. A, một nốt lặng củ đời ta, lại không bao giờ thuộc về ta. Ta và hắn, à không, bốn chúng ta không phải đều rất tàn nhẫn hay sao. Nếu có luân hồi, kiếp sau sẽ là ai trả ai nợ nần nhỉ?

Ta không biết nữa. Linh hồn còn lại của ta, cuối cùng cũng chỉ còn là một mảng, phần tàn nhẫn đã hóa đen, nên ta chẳng thấy đau đớn tâm can nữa.

Ta không biết, thật đấy, bùn nhơ à, khế ước giữa chúng ta là đúng hay sai?

Cuối cùng, Tấm ở ngai hậu, sống cùng vua đến muôn đời.

...

Vua giả nhìn bầu trời tự hỏi, sao cùng là kẻ ký vào khế ước, hắn lại không đủ nhẫn tâm như Tấm.

Sao cùng là người thường, mà em trai và Cám chẳng nặng tình như nhau.

Bầu trời hôm ấy xanh mãi.

Bùn đen hôm ấy nhơ mãi.

...

A, nếu các ngươi biết câu chuyện này chỉ là trò đùa của Bùn Nhơ, các người oán ta không? Bi kịch nhân gian, giai điệu ái tình thảm hại này nghe hoài chẳng chán.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro