Chương 69: Có mức độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Puck

Mặc dù sau khi nhà họ Diêu bán cá chạch bùn * cố gắng khiêm tốn, nhưng khó tránh khỏi bị dân chúng quanh thôn để ý tới. Bán mấy ngàn cân cá chạch bùn đi, dân chúng trong thôn đều chắc chắn, tối thiểu thu vào cũng phải đảo lộn một cái so với năm trước? Nói cách khác, khẳng định không chỉ hai vạn đồng như Diêu Liên Phát nói, tối thiểu phải xuất hiện ba vạn!

(*) 泥鳅: Cá chạch bùn hay Cá dojo (Tiếng Nhật:ドジョウ dojō; Danh pháp khoa học: Misgurnus anguillicaudatus) là một loài cá nước ngọt trong họ Cobitidae có nguồn gốc từ Đông Nam Á và được phổ biến như là một cá cảnh được du nhập tới những nơi khác ở châu Á và châu Âu và Bắc Mỹ. Đây là loài cá có giá trị kinh tế. (Nguồn Wikipedia – Bạn editor trước đã nhầm lẫn chút xíu, dựa theo danh pháp khoa học thì tên chính thức của loài cá này là cá chạch bùn chứ không phải cá trê, nhìn hình thì hai loài này khá giống nhau)

Sau khi bán cá chạch bùn, ngay sau đó nhà họ Diêu lại bán một đàn dê, việc này khiến cho người chung quanh trông thấy mà thèm rồi. Tính toán như vậy, bán cá chạch bùn, bán dê, bán heo, trồng trọt tổng cộng còn thu vào nữa đi? Bình thường nhà ông ta bán cá chạch bùn rồi đến hè bán ve sầu... Có người hiểu chuyện tính thu nhập thu vào cho nhà họ Diêu.

Kết luận chính là: Nhà họ Diêu giàu rồi!

Người nhà họ Diêu không chú ý đến những việc này, người một nhà bận rộn chuẩn bị lễ mừng năm mới. Tâm trạng dễ chịu, nên không tránh được mấy ngày tết trôi qua hết sức sung túc náo nhiệt. TV, xe motor, máy giặt quần áo mua cho Diêu Tiểu Đông cũng mua rồi, vốn tưởng rằng máy giặt rất đắt, lúc đi mua mới thấy, có hơn bảy trăm đồng. Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải thương lượng, dứt khoát cùng mua hai cái.

Mỗi nhà một cái.

Dương Bắc Kinh không ngừng chối từ. Quan niệm ở nông thôn, con gái ra khỏi nhà là hết, sao có thể nhận đồ nhà mẹ đẻ! Nhưng mà Diêu Tiểu Cải lại nói đùa một câu: "Anh rể cả, mua cũng đã mua rồi, tụi em cho chị cả, chứ không cho anh!"

(*) Mình sẽ chuyển xưng hô của các nhân vật về chị cả (Tiểu Đông), chị hai (Tiểu Cải), em ba (Tam Tam), em tư (Tiểu Tứ) theo đúng thứ tự như tên của nhân vật Tam Tam nha, tiện thể các bạn đã theo dõi bộ truyện này cũng biết truyện được kể dưới giọng của nhân vật nữ chính Tam Tam nên họ hàng của Tam Tam như Diêu lão nhị = chú hai Diêu, Diêu lão tam = chú ba Diêu... Còn về Diêu nãi nãi = Bà nội Diêu, vì chữ hiếu rất quan trọng, dù xấu xa với mình đến mấy cũng ko thể quên gốc ^^

Dương Bắc Kinh cũng là người thành thật, hôm sau mấy chị em đi thành niệm chơi, mua chút quần áo đồ ăn vặt gì đó, Dương Bắc Kinh thầm nói với Diêu Tiểu Cải, tốn tám trăm đồng, mua đôi bông tai vàng, vòng bạc cho Trương Hồng Cúc, nói là vừa vặn tặng lễ năm mới.

Nói khi đó giá vàng cũng có lợi, bảy mươi sáu đồng một chỉ vàng mười *, một chỉ bạc có ba đồng. Phần lễ như vậy đưa đến trong tay Trương Hồng Cúc, Trương Hồng Cúc kích động đến sắp bắt đầu lau nước mắt rồi.

(*) vàng mười: vàng nguyên chất, vàng đủ tuổi, vàng y

Theo nguyên gốc thì là gram vàng, gram bạc, nhưng mình chuyển về cách gọi của Việt Nam theo chỉ và theo lượng cho dễ hiểu.

Là người chân đất quê mùa hơn nửa đời người, ngoảnh mặt đã đeo vàng mang bạc rồi, đây là hưởng phúc từ con gái đó! Lại nhìn quần áo bông mới mấy chị em mới mua cho bà, Trương Hồng Cúc cười đến cả ngày không khép miệng.

Diêu Liên Phát cũng có áo ghi lê mới bằng da chó màu đen, còn có áo khoác mới, nhanh chóng mặc thử, vẻ mặt hài lòng.

Xoay đầu lại, Diêu Liên Phát bắt đầu thương lượng với mấy cô con gái: "Áo ghi lê da chó đen này, người già mặc tốt nhất, chống rét lạnh tốt nhất, tuổi tác của cha cũng không tính là lớn, cha cũng không thiếu quần áo mặc, vậy tặng cho ông nội các con mặc được không?"

Diêu Tam Tam vỗ đầu, lại quên mất chuyện nhỏ nhặt này.

Cô ngẫm nghĩ nói: "Cha, cha cứ mặc đi, lễ mừng năm mới chúng ta cũng phải đưa lễ cho ông nội, cha đi chợ mua cho ông nội một cái là được rồi. Nhưng lúc đưa lễ mừng năm mới, cha cũng nên mua chút ít đồ cho bà ngoại con."

"Vậy, cũng được, cũng được" Diêu Liên Phát lập tức vui mừng hớn hở đi ra ngoài.

Không được bao lâu, Diêu Liên Phát mang về hai con cá mè hoa, kêu là Trương Hồng Cúc cho con gái, con rể làm cá ăn bữa tối, người một nhà đang vô cùng náo nhiệt chuẩn bị ăn cơm. Chú ba Diêu đột nhiên đến đây.

Chú ba Diêu đến đây làm gì? Đến vay tiền. Nói định qua năm mua máy cày điều khiển bằng tay, mở miệng đã muốn mượn bốn ngàn đồng.

Một chiếc máy cày mới mới, cả xe, cũng không đến năm ngàn đồng. Tiều chú ba Diêu mượn, Diêu Liên Phát hơi khó xử, khó xử không phải ở vấn đề cho mượn hay không, mà tiền nhà ông, đều ở trong tay con gái!

"Tam Tam, con xem..."

Diêu Tam Tam đang ngồi trước bếp lò nhỏ, nhìn nồi cá chưng cách thủy, cười cười hỏi chú ba Diêu: "Chú ba, chú muốn mua mày cày, một máy cày hơn bốn ngàn đồng, trong nhà chú chuẩn bị bao nhiêu?"

"Hai năm qua chú thu vào ít, trong nhà lấy tiền đâu ra?" Chú ba Diêu nói đúng lý hợp tình, "Mượn nhà cháu bốn ngàn, nhà chú bán chút lương thực, gom góp lại, cũng đủ rồi."

"Chú tam, chú muốn mua máy cày, vốn định làm gì?"

"Để nông dân trồng trọt chứ sao." Chú ba Diêu nói, "Cháu nói dùng con lừa, không kéo xe được, không cày ruộng được, mua máy cày không phải thoải mái hơn nhiều sao?"

Chú thì thoải mái rồi, tiền người bên ngoài cho chú mà! Diêu Tam Tam thầm thở dài, trước kia nhà cô dù khó khăn như thế nào, bị kế hoạch hóa gia đình phạt tiền ép đến mức không còn cách nào khác, cũng không có ai mượn một đồng tiền cho nhà cô mà? Mà hai năm qua, cuộc sống của nhà chú ba, phải dư dả hơn nhà Diêu Tam Tam nhiều.

"Để hộ nông dân trồng trọt, chú mua một chiếc máy cày cũng không lợi lắm." Diêu Tam Tam vẫn cười híp mắt nói, "Chú xem chúng cháu, cũng không mua máy cày? Không phải cha cháu mới mua một con lừa vào năm ngoái sai?"

"Không phải bây giờ nhà cháu có tiền sao? Cháu bán cá chạch bùn kia cũng có chút tiền. Chú mua máy cày, qua hai năm tiểu Trụ phải cưới vợ, cũng có mặt mũi."

Chú ba Diêu không hề cảm thấy có gì không đúng, vay tiền với lời lẽ đương nhiên như thế, cảm giác kia đúng là, nhà cháu có tiền, chú là chú ba của cháu, cháu cho chú mượn tiền là chuyện đương nhiên, cháu không cho chú mượn tiền chính là quên gốc, cháu chính là không nói tình người, không thể nào nói nổi.

Diêu Tam Tam cũng bất đắc dĩ. Chuyện vay tiền này, để ở đâu cũng là chuyện mơ hồ không rõ ràng.

Diêu Tam Tam thầm nghĩ, tiền này nếu cho chú ba mượn, đoán chừng đừng trông cậy vào lúc trả lại, hơn nữa, đoán chừng, mượn lần này, còn có lần tới. Theo tình huống nhà chú tam mà nói có lẽ không cần vay tiền làm gì, chỉ có điều cảm thấy, nhà cháu có tiền, chú có thể mượn là chuyện không thể không có.

Làm suy luận, vốn muốn ăn mỳ tôm, cháu có tiền? Cho chú mượn, chú làm bữa tiệc lớn!

Nông dân có câu tục ngữ nhạo báng chuyện vay tiền, gọi là, "Một ngày không trả, hai ngày không có tiền", có người vay tiền, chính là có mượn không trả.

Lấy không được, cuối cùng trở thành ta cứ tùy tiện đòi lấy, vẫn là lẽ đương nhiên.

Nhưng mà nếu không mượn, chú ba Diêu định ầm ĩ không nói, theo như tính tình Diêu Liên Phát, chỉ sợ sẽ náo loạn một trận trong nhà không được tự nhiên, một ngày tết trôi qua cũng không thoải mái.

Trong đầu Diêu Tam Tam suy nghĩ cực kỳ nhanh, đã nói: "Chú ba, chú xem năm nay nhà cháu bán cá chạch bùn, đúng là bán được chút tiền, chỉ có điều cháu gửi trong ngân hàng rồi, mới gửi lên!"

"Vậy cháu rút ra, qua hết năm chú muốn sử dụng rồi!"

"Được." Diêu Tam Tam nói, "Vậy chú ba đợi mấy ngày đi."

Lúc ăn cơm tối hôm đó, Diêu Liên Phát vẻ mặt cười thỏa mãn, giống như lấy lòng gắp một miếng bụng cá lớn cho Diêu Tam Tam, giống như cảm thấy mình quá rõ ràng rồi, lại nhanh chóng gắp cho tiểu Tứ một miếng lớn.

"Cha, thật ra chuyện này con cần phải thương lượng lại với cha." Diêu Tam Tam và chị hai đưa mắt, đặt chén cơm xuống.

"Sao vậy?" Diêu Liên Phát vội hỏi, "Con không định cho chú ba mượn tiền? Mất mặt lắm đó, đây chính là chú ba ruột của con."

"Chú ba ruột, tới mượn." Diêu Tam Tam nói không nhanh không chậm, "Lúc này nhà chú ấy mua máy cày, tới mượn; lần tới tiểu Trụ học, kết hôn, cưới vợ xây nhà, tới mượn, Hồng Hà lấy chồng, có tới mượn không?"

"Cái này..." Diêu Liên Phát há hốc mồm, hồi lâu mới nói, "Vậy nếu chú ấy mở miệng, chúng ta có, nhiều ít chúng ta cho mượn chút."

"Vậy sau này tiểu Trụ còn muốn mua xe con, cha có cho mượn không?"

"Nói càn, nó sao mua nổi xe con, nó sao có thể mua?"

"Bây giờ nhà chú ấy không mua nổi máy cày đâu, tổng cộng chưa tới năm ngàn đồng, chú ấy mượn bốn ngàn, chú ấy cũng không cần phải mua?"

Diêu Liên Phát ngẩn người, đột nhiên mất hứng, nói: "Con nhóc này, chú ba con chỉ muốn mượn vài đồng, chúng ta cũng có, lấy đâu ra nhiều chuyện sau này như vậy? Không phải mượn chút tiền của con sao?"

"Ông gào to cái gì!" Trương Hồng Cúc để đũa xuống, trên mặt mang tức giận, "Ông có bản lĩnh gào to với con gái, sao không gào to với thằng ba? Chú ba thím ba con bé, ban đầu đối xử với chúng ta như thế nào? Coi như nó tới vay tiền, nó rắn khi khang lớn như vậy đấy sao? Vay tiền mượn được rồi ngang ngược như thế nào?"

Rắn khi khang, ý chỉ một người nói lời không hòa dịu, không khách khí.

"Người phải nhìn về phía trước, đó là anh em cùng một mẹ sinh ra với tôi, tôi không thể chỉ nghĩ đến chuyện đã qua!" Diêu Liên Phát ưỡn cổ nói, mắt thấy hai người này định cãi vã. "Cha, cha đừng vội, con cũng chưa nói không cho mượn." Diêu Tam Tam vội khuyên, chị cả, anh rể cả còn ở đây, cả nhà đang ăn cơm, cãi vã rồi cơm này ăn như thế nào!

Nói xong, Diêu Tam Tam đưa mắt ra hiệu cho chị hai.

Diêu Tiểu Cải đổi giọng rồi, "Cha, cha xem, chú ba tới vay tiền, chúng ta cho mượn. Vậy ba con trai nhà chú hai thì sao, gánh nặng còn hơn nhà chú ba, bà nội con đã sớm nói để chúng ta giúp đỡ! Cha nói nếu như chú ấy tới vay tiền, có phải chúng ta nên cho mượn?"

"Con trai nhà chú hai con nhiều nặng gánh hơn, chúng ta nên cho mượn!" Giọng Diêu Liên Phát nặng nề.

"Vâng." Diêu Tiểu Cải nghiêm trang gật đầu, "Nhà chú hai ba con trai, thêm hai đứa bé nhà chú ba, vậy xây nhà, đính hôn, cưới vợ, tương lai sinh con, cháu cưới vợ... Chậc chậc Tam Tam à, chúng ta phải làm ra thật nhiều tiền, chuẩn bị xong cả tiền nhà chú hai và chú ba cần dùng. Còn có tiền dưỡng lão gì đó của ông bà nội chúng ta, đoán chừng cũng do cả nhà chúng ta chuẩn bị."


Diêu Tiểu Cải vừa nói như thế, Tam Tam nhịn không được phì cười một tiếng, Dương Bắc Kinh và Diêu Tiểu Đông cũng âm thầm bật cười, tiểu Tứ bên cạnh đã không bưng nổi chén cơm, bật cười ha hả rồi.

Diêu Tiểu Cải nói xong, bản thân lại không hề cười, thong thả ung dung ăn cơm của mình.

Trên mặt Diêu Liên Phát lập tức xấu hổ, đanh mặt nói: "Sao có thể giống như các con nói? Người nào không có lúc nhất thời cần dùng gấp? Người nào không có bạn bè người thân?"

"Cha, con không nói không cho mượn." Diêu Tam Tam bưng chén cơm lên tiếp tục ăn, lạnh nhạt nói: "Không phải chú ba muốn mua máy cày sao? Con không thể cho chú ấy mượn bốn ngàn đồng, chú ấy không thể trông cậy toàn bộ vào đi mượn, nhà chú ấy phải tự giải quyết một nửa, con cho chú ấy mượn hai ngàn đồng, ngày mai con sẽ giao tiền cho cha, tùy cha nói sao với chú ấy thì nói. Chỉ có điều nếu hai ngàn đồng này chú ấy không trả lại, lại còn tới vay tiền, vậy không có lần sau đâu. Đến lúc đó cho dù chú ba lấy lý do gì vay tiền, cha cũng đừng mở miệng với con, mở miệng con cũng sẽ không để ý, cha xem được không?"

Diêu Liên Phát suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý.

Bạn cho rằng vậy đã xong chưa? Diêu Liên Phát vừa mới giao hai ngàn đồng cho chú ba Diêu không được mấy ngày, ngày hai mươi tám tháng chạp, thím hai Diêu đã tới vay tiền rồi, nói Đại Văn muốn kết hôn. Suốt hai năm này Đại Văn chọn chọn lựa lựa, cô gái anh có thể nhìn trúng, người ta lại không nhìn trúng anh, có thể nhìn trúng anh, anh lại không hài lòng, cứ như vậy cao không tới, hôm nay cuối cùng chọn trúng một cô gái tiểu Quan trong thôn.

Nghe xem thím hai Diêu nói như thế nào?

"Đều nói bây giờ nhà họ Diêu chúng ta giàu có rồi, Đại Văn đính hôn, cũng không nên quá keo kiệt, đứa trẻ nhà thím nhiều, trong tay cũng thiếu thốn, nếu không sẽ không tới tìm nhà cháu!"

Mượn bao nhiêu? Thím hai mở miệng cũng là bốn ngàn đồng. Đính hôn bốn ngàn đồng? Trong thôn nhà ai đính hôn có thể tốn nhiều tiền như vậy? Định hai lần ba lượt cũng đủ.

Chị em nhà họ Diêu chỉ có thể cười.

Thật ra thì những năm này trong nhà chú hai cũng không khác Đại Hoa Tiêu, đoán chừng chút tiền đính hôn của Đại Văn, chú hai Diêu có thể lấy ra, nhưng là thím hai lý luận rất rõ ràng:

Nhà lão tam cháu cho mượn tiền, cháu dựa vào đâu mà không cho thím mượn? Vậy thím thua thiệt rồi.

Cách nói giống như trước, Diêu Tam Tam cũng cho nhà chú hai vay hai ngàn đồng. Mặt khác, mặc dù thím hai đáng ghét, chú hai làm người coi như đáng khen, nhà chú ba đã mượn, nhà chú hai không thể không mượn; mặt khác, Diêu Tam Tam cũng bị ép bất đắc dĩ.

Cho dù quan hệ trước đó như thế nào, bây giờ nhà các cô có chút tiền, bạn bè thân thích tới mượn tiền, kiên quyết không cho mượn, sẽ bị người trong thôn nói. Rất nhiều người chính là như vậy, hình như bạn có tiền, bạn không cho bạn bè người thân, chính là bạn không nhớ tới tình cảm, chính là bạn không đúng.

Bốn ngàn đồng, chị em nhà họ Diêu thầm nói, coi như cho Diêu Liên Phát thấy rõ tình thế.

Nhưng mà đầu mùa xuân sau, lại có bảy cô tám bà tới vay tiền, họ hàng bắn đại bác cũng không tới, nói là định mua mô tô cho con trai. Diêu Tam Tam kiên quyết từ chối, cô nói, đầu mùa xuân cháu phải bỏ vốn, cháu cũng thiếu tiền.

Bất cứ chuyện gì, cũng nên có mức độ.

Đối với kế hoạch đầu mùa xuân, Diêu Tam Tam vẫn chưa cân nhắc kỹ lưỡng đâu, người một nhà thừa dịp cày bừa vụ xuân trước, đầu tiên rửa sạch trừ độc nước bùn đống ao nuôi cá chạch bùn bán, chuẩn bị năm đó ươm giống cá chạch bùn, lưu lại hai ao cá này ươm cá chạch bùn, nhỏ chia đến ao khác nuôi, lớn để Diêu Tiểu Đông lựa làm cá cha mẹ sinh sản. Vừa bắt hết hai ao cá, cũng nhanh chóng sửa sang gia cố trừ độc.

Lúc này có dân thôn đến tận cửa rồi, hỏi thăm muốn mua giống cá chạch bùn nhà cô. Trong thôn đã có nhà nuôi cá chạch bùn theo phong trào, chủ yếu trước kia nhận thầu ao cá, cũng có người nhìn có thể kiếm tiền, quyết đoán mang nhà mình đi khai hoang đào ao, phải nuôi cá chạch bùn, còn có một nhà, chỉ đơn giản đào ao trong sân nhà mình.

Lại có người cách hơn vài chục dặm tìm tới tận cửa, nói nghe thân thích nói nhà họ Diêu có cá chạch bùn giống, quyết định muốn sửa ruộng nước nhà mình thành ao nuôi cá.

Ruộng trong thôn dựa vào dập nước lớn, nhưng bởi vì ở bên cạnh đầu nguồn đập chứa nước, không có ruộng nước, ăn gạo còn phải mua. Vừa nghe người này muốn sửa ruộng lúa thành ao nuôi cá chạch bùn, mắt Diêu Tam Tam sáng lên.

Thứ cá chạch bùn này, không cần nước quá sâu, ruộng lúa sửa thành ao cá, chắc chắn cũng làm được.

"Tam Tam, nếu người nuôi cá chạch nhiều hơn, chúng ta có thể bán giá cao như vậy sao?" Diêu Liên Phát lo lắng như vậy.

"Vậy không phải sẵn dịp? Tất cả mọi người đều nuôi cá chạch bùn, chúng ta có thể bán lượng lớn cá giống, vừa thu cá. Ở đây nuôi nhiều hơn, thành quy mô rồi, ngoài thị trường cũng có sức cạnh tranh." Diêu Tam Tam thầm nói, con còn ước gì được như vậy.

Cá chạch bùn giống nuôi thả, quan trọng là năm đó thu về có thể trưởng thành, vừa đạt quy cách bán. Vì vậy Diêu Tam Tam bắt đầu thương lượng với chị hai, có biện pháp gì có thể ươm cá giống ra trước. Phương pháp năm trước, vừa người vừa tự nhiên ươm giống sinh sôi nảy nở, tỉ lệ cá ấp trứng nở ra trong tự nhiên, tỉ lệ sống sót rất thấp, phương pháp kia của các cô, chính là nâng cao phương diện này rồi.

Lúc tham khảo với Lục Cạnh Ba, Lục Cạnh Ba lập tức tự giác đi tra tài liệu hỏi chuyên gia, quay đầu lại nói trước mắt không dễ dàng. "Trước mắt chúng ta dựa vào môi trường tự nhiên và nhiệt độ, không có sẵn điều kiện cao."

Diêu Tiểu Cải lại suy nghĩ, dù là biện pháp cũ, cũng có thể cố gắng trước thời hạn, tất cả đơn giản là đuổi theo một chữ "Sớm", chọn lựa cá cha mẹ lớn nhất tốt nhất, sớm sinh dục, sinh trứng non, sớm ấp trứng, sau khi ấp trứng có thể nhanh chóng nuôi lớn đến tiêu chuẩn cá giống.

Nói dễ dàng làm khó, Diêu Tiểu Cải cũng tốn không ít tâm tư. Cô gái này làm việc đặc biệt đi sâu, chịu động não, một trận này, hai chị em đều ở cùng cá chạch bùn, cộng thêm Lục Cạnh Ba thường tới giúp đỡ, một nhóm trứng cá chạch bùn đã ấp nở sớm một chút vào đầu tháng tư rồi.

Lúc Lục Cạnh Ba tới, thấy Diêu Tam Tam đứng bên cạnh ao ấp trứng, nhìn trong ao cười ngây ngô. Cá chạch bùn giống vừa ấp trứng vẫn không thể bơi lội, nhìn cẩn thận bằng mắt thường có thể thấy, Diêu Tam Tam nhìn những vật nhỏ kia, không ngừng cười.

Còn Diêu Tiểu Cải, tập trung ngồi trước bàn nhỏ, đang bận tiêm thúc đẻ cho cá chạch bùn, chuẩn bị ấp trứng đám tiếp theo. Trong tay cô dính đầy bùn đất đề phòng cá trơn, dù sao vẫn hơi trượt, lại không dám dùng sức quá, chỉ có thể cố gắng khống chế ổn định, cẩn thận đâm kim vào.

"Còn chưa dễ dàng, cá chạch bùn chịu ảnh hưởng như vậy, sau khi đẻ trứng luôn có cá chết." Diêu Tiểu Cải thầm nói, nếu có thứ gì, vừa có thể tóm cá chạch bùn lại, vừa không làm tổn thương cá, còn có thể không trở ngại đến tiêm cho nó, cũng quá tốt.

"Có thể dùng lưới cố định nó lại không..." Diêu Tiểu Cải nói nhỏ, những ngày qua cô chỉ lo bận rộn ươm giống cá, sáng sớm tóc cũng không vấn nghiêm túc, có một túm tóc mềm mại tuột ra, lay động trên trán, chướng mắt.

Hai tay Diêu Tiểu Cải bận rộn với các rồi, nên đưa cổ tay lên vén ra sau, tóc kia bướng bỉnh lại rũ xuống, Diêu Tiểu Cải còn chưa phản ứng kịp, Lục Cạch Ba ngồi bên cạnh dã đưa tay túm tóc này ra đằng sau.

Diêu Tiểu Cải không khỏi sững sờ, ngước mắt nhìn Lục Cạnh Ba.

Hình như Lục Cạnh Ba cũng không nghĩ đến mình lại lanh chanh láu táu làm ra động tác như vậy, hai người nhất thời hơi lúng túng.

Chỉ có điều thoáng một lát, Diêu Tiểu Cải lại cúi đầu làm việc, Lục Cạnh Ba che giấu bối rối của mình, đứng lên gọi Diêu Tam Tam: "Tam Tam, tìm kẹp tóc."

Diêu Tam Tam liếc nhìn bọn họ, lấy kẹp tóc màu đen trên đầu mình xuống, loại bình thường nhất, cô đi tới vừa nhìn, tay chị hai chắc chắn không tiện, nên đưa kẹp tóc cho Lục Cạnh Ba.

Lục Cạnh Ba giống như không ngờ Tam Tam sẽ làm như vậy, liếc nhìn trộm Diêu Tiểu Cải, do dự có nhận hay không.

"Tam Tam, cài lên cho chị, vướng víu!" Diêu Tiểu Cải bình thản nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro