tam cung lục vien that thap nhi phi c116-125

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 116: Tri kỷ

(

1

)

Bọn thị vệ ở trong cung lục soát một l

ần

nhưng không tìm được tung tích của ai

,

nhưng cũng phát hiện được một vết tích ở cửa s

phía đông, xem ra có người từ nơi này phá cửa s

ra ngoài.

Tinh Hậu cả giận nói:

“Trong hoàng cung mà có n

i tặc lẻn vào

,

đám thị vệ các ngươi đều là một lũ phế v

t!”

Thống lĩnh thị vệ cuống quít nói:

“Thái hậu xin bớt giận, chúng thần từ trước tới này thủ vệ nghiêm mật

,

trước khi m

i người vào cung đều bị ki

m tra

,

không dám c

ó

bất kỳ sơ sảy

,

cho dù hắn trốn khỏi Huyền Đức điện, cũng không cách nào chạy khỏi hoàng cung.”

Yến Hưng Khải cười nói:

“Thái hậu

,

chuyện này có chút kỳ hoặc, trước khi đi

u tra rõ thì không nên có phán đoá

n,

có lẽ nội tặc chưa chạy cũng chưa biết chừng...”

Câu nói của hắn dụng ý rõ ràng, đó là muốn m

ê

hoặc Tinh Hậu.

Ta chậm rãi đi tới trước người Khúc Nặc

,

thấp giọng nói:

“Khúc Nặc

,

vì sao ngươi lại

chỗ này?”

Khúc Nặc kinh khủng vô cùng nói:

“Không nên giết nàng, không nên...”

Nàng hiển nhiên là ch

n kinh quá độ

,

lúc này thần

tr

í có chút không rõ.

Trong lòng ta đã hiểu rõ

,

Trầm Trì đã tới

đây

,

chắc chắn là hắn thấy tình hình không

ổn,

mới một kiếm giết cung nữ kia

,

rồi chạy ra ngoài.

Ta nhìn hướng của cửa sổ

,

lại đúng vị trí con đường mà chúng ta tới

,

từ nhiệt độ cơ thể của cung nữ kia cho thấy, Trầm Trì chắc chắn là mới đào t

u không l

â

u

,

ta luôn luôn chú ý tới nơi này

,

sao không thấy c

ó

người chạy

r

a?

Hơn nữa

,

xung quanh đều là thị vệ tâm phúc của

Tinh Hậu,

Tr

m Trì cho dù có chạy khỏi Huyền Đức điện, thì cũng không có khả năng không hề g

â

y một tiểng động nào mà rời khỏi hoàng cung.

Tinh Hậu vốn định bắt kẻ thông

dâm tại

chỗ

,

không nghĩ tới Trầm Trì lại chạy thoát, mắt thấy kế mình bỏ công bỏ sức l

p ra sắp tan thành bọt nước, trong lòng tức giận tới cực điểm

,

căm tức nhìn cung nữ nói:

“Nói mau! Ngoại trừ nươn

g

nương, còn c

ó

người nào tới Huyền Đức điện?”

Cung nữ kia khóc nói

:

“Đình Úy Trầm đại nhân...”

Yến Hưng Khải biến sắ

c

n

i giận nói:

“Nói bậy! Con tiện nh

â

n này dám ngậm máu phun người

,

trong đại nộ

i,

không có bệ hạ và th

á

i hậu cho mời

,

ai dám tự ý đi vào. Nếu như ngươi bịa đặt

nửa

lời thì cẩn thận cái mạng của ngươi đấy!”

Tinh Hậu giận dữ

,

lạnh lùng nói:

“Đem con tiện tỳ này xuống đánh chết cho ta!”

Hai tên thị vệ lặp tức xông l

ê

n

,

kéo cung nữ kia xuống, cung nữ thấy mình đột nhiên gặp nạn

,

khóc rống l

ê

n

,

ngay cả biện minh cũng không nói n

i.

Tinh Hậu hiểu hơn ai hết

,

ch

c

n không bắt được Trầm Tr

ì,

kế hoạch lần này sẽ hoàn toàn th

t bại. Nàng đương nhiên không th

nói là mình gọi Tr

m Trì tới Huy

n Đức điện, nếu không Yến Hưng Khải sẽ nh

â

n cơ hội làm khó dễ.

Mấy vị hoàng thúc nghe được động tĩnh từ Dụ Đức điện chạy tới

,

thấy tình hình ở đây thì giật mình.

Nhưng ch

với một thi thể trần truồng cũng chẳng nói l

ê

n điều gì, vả lại có nói thì cũng ch

nói Khúc Nặc với cung nữ kia thông dâm

,

chuyện này nói ra có lẽ sẽ bị cười

rụ

ng răng.

Tinh Hậu thần tình buồn bã

,

khóe miệng Yến Hưng Khải hiện l

ê

n nụ cười nhạt, hắn đã hiểu chuyện trước mặt là do Tinh Hậu an bài

,

nếu như Trầm T

r

ì bị bắt tại ch

ỗ,

thì thực sẽ không th

nào rửa sạch được hi

m nghi thông dâm.

Ta nghe thấy Khúc Nặc vẫn không ngừng thì thào nói:

“Không nên giết nàng...

k

h

ô

ng nên giết nàng...”

Th

m nghĩ trong lòng:

“Nếu như là ta

,

ta sẽ không bao giờ mạo hiểm rời khỏi nơi này

,

Trầm Trì nh

t định, còn trốn trong Huyền Đức điện.”

Ta bỗng nhiên r

út

thanh lợi kiếm từ bên hông của một thị vệ

,

r

un r

y đi tới trước mặt Khúc Nặc

,

lạnh lùng nói:

“Tiện nh

â

n... ngươi... ai trốn ở ch

này... nói...”

Ở trong mắt người ngoài họ hiểu ta tức giận tới mức nói không nên lời.

Yến Hưng Khải có chút giễu cợt nói:

“Chuyện này sợ rằng phải hỏi cung nữ đã ch

ế

t kia thôi!”

Ta bỗng nhiên giơ kiếm đ

â

m vào cánh tay của Khúc Nặc

,

máu tươi l

p tức chảy ướt ống tay của nàng. Khúc Nặc vẫn chưa phát hiện, ch

nói:

“Không nên giết nàng...”

Ta hạ quyết t

âm

một cước đá trúng tiểu phúc của Khúc Nặc

,

nàng đau đớn ngã lăn ra đ

t ngất đi.

Đôi mi thanh tú của Tinh Hậu gi

ã

n ra, nàng l

p tức hiểu được việc ta làm.

Yến Hưng Khải biểu tình đột nhiên trở nên kh

n trương, lão hồ ly này và ta có cách nghĩ giống nhau

,

Trầm Trì chắc chắn còn ở trong Huyền Đức điện.

Yến Hưng Khải muốn tiến l

ê

n ngăn càn ta lại bị Tinh Hậu ngăn lối

,

nếu như để cho hắn chạm tới th

â

n hình ta

,

thì với sự giảo hoạt của hắn nhắt định sẽ phát hiện được điều không ổn.

Yến Hưng Khải lớn tiếng nói:

“Bệ hạ!

T

rước khi mọi chuyện rõ ràng thì không nên n

i giận, sẽ làm ảnh hưởng tới bản th

ân,

long thể quan trọng hơn!”

Trong lòng ta âm thầm cười

,

Lão Hồ Ly này không lúc nào không muốn Yến Nguyên Tông chết đi

,

nay làm trò trước mặt mọi người là muốn biểu hiện cái gì?

Ta ch

mũi kiếm vào ngực Khúc Nặc

,

run giọng nói:

Tiện nh

â

n! Ta muốn giết ngươi!”

Ta đ

â

m kiếm về phía trước

,

nhưng mới đi được một thốn, vết thương đau đớn làm cho Khúc Nặc t

nh lại.

Đôi mắt đẹp của nàng im lặng nhìn ta, miệng không l

ê

n tiếng, ta nhận rõ nàng đang l

m bấm ba chữ “Trầm đại ca”, trong lòng ta cảm thấy đau đớ

n,

mặc kệ ta có dùng thủ đoạn gì đi chăng nữa

,

nhưng cũng đã có được nàng, nàng đã trở thành nữ nh

â

n của ta.

Vậy mà trong lúc sống chết, nàng lại đi gọi tên Trầm T

nhớ m

ã

i không qu

ê

n hắn, trong lòng ta tràn ngập cảm giác bị phản bội.

Trong mắt ta tỏa ra sát khí

â

m lãnh, mũi kiếm đột nhiên lại tiến thêm về phía trước.

“Dừng tay!”

Thanh

â

m của Trầm Trì từ trên đ

nh đầu ta vang l

ê

n.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung nhìn lại nơi đó

,

thấy Trầm Trì nằm trên x

à

ngang, chậm rãi tr

ư

ợt theo cái màn che xuống, ánh mắt vẫn bình t

ĩ

nh như thường.

Yến Hưng Khải sắc mặt khó coi tới cực điểm, hắn lo lắng nh

t chính là Trầm Trì chủ động hiện th

â

n bảo vệ cho Khúc Nặc.

Ta chẳng cảm thấy kinh ngạc chút nào cả

,

ch

cần Trầm Trì sớm hay muộn cũng phải xuất hiện trong Huyền Đức Điện, một kiếm này ta ch

đ

â

m cho mọi người xem mà thôi

,

xem ra Tr

m Trì đối với Khúc Nặc cũng là th

â

m tình.

Tinh Hậu đắc ý cười nhạt một tiếng.

Trầm Trì lạnh nhạt nói:

“Thái hậu quả nhiên cao minh

.

” 

Tinh Hậu lạnh lùng nói:

“Nói tới cao minh, ai có th

so sánh được với Đình úy đại nh

â

n của chúng ta

,

lại có th

làm ra chuyên đai ngh

ch

bất đ

o này!”

Ánh mắt của Tr

m Trì nhìn thẳng vào ta, hai mắt th

â

m thúy nhìn không thấy đáy.

Ta làm ra vẻ đau đớn vô cùng, không cho hắn mở miệng, nói:

Uổng...

t

rẫm...

đ

ối với ngươi... tín nhiệm như

vậy...

n

gươi... lại dám... lại dám...”

Chương 116: Tri kỷ (2)

Ta hai mắt trợn tròn, im lặng cắn vỡ túi máu trong miệng

,

‘Phốc!’ miệng, phun ra một ngụm máu lớn

,

th

â

n hình ta run

rẩ

y

,

chậm rãi ngã về phía sau

,

mọi người nhìn thấy biến hóa của t

a,

thì cuống quít xông l

ê

n đ

lấy.

Tinh Hậu nức nở nói:

“Bắt đôi gian phu dâm phụ này lại cho ta, nếu như hoàng thượng có gì bất trắc, ta sẽ đem các ngươi thiên đao vạn quả để giải mối hận trong lòng...”

Ta nằm ở tr

ê

n long sàng, kế hoạch của Tinh Hậu đã thành công mỹ mãn

,

nhưng mà ta không làm sao cao hứng n

ổi,

đôi mắt u o

á

n của Khúc Nặc lúc nào cũng hiện l

ê

n

trong lòng ta.

Trầm Trì xuất hi

n đã chứng minh hắn là một hán tử có dũng khí

,

không cô phụ một mối tình si của Khúc Nặc.

Có mấy tên ngự

y

bận rộn vây quanh, ta nghe thấy tiếng ca thán của họ

,

chuyện này ta đã chu

n bị xong từ lâu

,

lấy

y

thuật của Tuệ Kiều thì lừa gạt đám ngu ngốc này không khó.

Mạch đập của ta lúc chậm lúc nhanh, nhiệt độ cơ thể lúc lạnh lúc nóng, ngoại trừ dược liệu của Tuệ Kiều cho ta

,

ta còn v

n dụng thêm Vô Gian Huyền Công, c

ó

th

khống chế nhiệt độ cơ thể của mình.

Mấy tên ngự

y

buồn bã vô cùng, chúng ta đang chờ ngoài điện. Yến Hưng Khải hoàn toàn bị ta làm rối trận tuyế

n,

Trảm Trì gặp rủi ro

,

làm cho hắn rơi vào hoàn cảnh b

t lực.

Ta run r

y vươn tay

,

nói: “M

u hậu...”

Trong đôi mắt đẹp của Tinh Hậu tràn đầy nước mắt

,

nắm chặt hai bàn tay của ta

,

dường như đã coi ta là Yến Nguyên T

ô

ng.

“Hài nhi... hài nhi... không được rồi...”

Tinh Hậu khóc nức nở

,

nước mắt nàng không phải là ngụy t

r

ang

,

hai ngày nay nàng kiên cường chống đ

ỡ,

bây giờ có thể thoải mái phát tiết nàng ngồi một bên khóc chết đi sống lại.

Dựa theo kế hoạch của ta và Tinh Hậu

,

chúng ta gọi Yến Hưng Khải và bảy tên trọng thần tới bên giường, chính miệng bảo bọn họ l

p Trạch Vương làm vua

,

chính quyền Tinh Hậu tạm thời giao cho Tinh Hậu qu

n lý

,

tám vị đại th

n cùng phụ tá

,

khi nào Trạch vương

mười tám

tu

ổi thì

Tinh Hậu sẽ giao quy

n lực lại.

Yến Hưng Khải khó có thể che giấu sự th

t vọng trong nội t

âm,

nhưng mà chuyện quan trọng lúc này của hắn chính là cứu Trầm Tr

ì,

n định trận tuyế

n,

sau đó tích tụ lực lượng, chuẩn bị lần thứ hai.

Ta và Tinh Hậu đã nghĩ được phương pháp ph

â

n hóa quyên lực của Y

ế

n Hưng Khải, trong th

i gian tới

,

chắc chắn hắn sẽ ẩn dấu mũi nhọn của mình, hơn nữa với kế hoạch hoàn mỹ kia

,

hắn đương nhiên là không có lý do đ

phản bác.

Tới nửa đêm

,

ta và Yến Nguyên Tông đ

i vị trí

,

tẩy dịch dung, thay trang phục của tiểu thái giám, im lặng chuồn ra ngoài cung.

Ta không trực tiếp tr

về Phong Lâm Các

,

mà đi thẳng tới hướng Bách Hoa Lâu

.

Mộ Dung Yên Yên đang ngh

ngơi, thấy ta tới

,

cuống quít đứng dậy ra đón.

Khi nàng nhìn thấy trang phục của ta thì nở nụ cười:

“Điện hạ quả nhiên xuất quỷ nhập thần, hôm nay còn đứng dậy không n

i

,

vậy mà bu

i tối đã sinh long hoạt h

tới nơi này.”

Nàng đảo đôi mắt đẹp

,

nói:

“Xem ra... hình như điện hạ mới từ trong cung ra.”

Ta cười nói:

“Ánh mắt của Mộ Dung cô nương thật sắc bén

,

ta ở trước mặt cô nương giống như đã bị lột trần, chẳng còn giữ được bí m

t gì.”

C

â

u này của ta tràn gập ý khiêu khích.

Mộ Dung Yên Yên khuôn mặt

ng hồng, nhẹ nhàng ph

ì

một tiếng, dẫn ta tới tiểu l

â

u ở phía sau.

Mộ Dung Yên Yên chu

n bị nước nóng cho ta

,

ta thoải m

á

i nằm

trong thùng

tắm,

nước nóng th

m vào trong m

i tấc da thịt của ta

,

làm cho cơ th

ta thoải mái

,

nhưng tinh th

n lai áy náy vô cùng.

Tính mạng Trầm Trì hiện đã ở trong tay của Tinh Hậu

,

chắc chắn Tinh Hậu sẽ không bỏ qua cho hắn

,

diệt trừ Tr

m Trì đối với ta mặc dù có chút tiếc hậ

n,

nhưng cũng cảm thấy may

mắn gạt bỏ được một đối thủ đ

á

ng sợ như vậy

,

đúng là một chuyện vô cùng tốt.

Sở dĩ ta cảm thấy áy náy, đó chính là vì duyên cớ Khúc Nặc

,

trong tiềm thức của ta

,

ta sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì thuộc về ta

,

cho dù là giang sơn hay mỹ nh

â

n.

Mộ Dung Yên Yên lấy quần áo vắt l

ê

n trên bình phong.

Ta cười nói:

“Không nghĩ tới Mộ Dung cô nương lại có quần áo nam tử?”

Mộ Dung Yên Yên

ngoài bình phong cười nói:

“Trong Bách Hoa L

â

u luôn c

ó

hào khách vung tiền như nước, đương nhiên chúng ta phải chuẩn bị mấy thứ đồ dùng thật tốt

,

sẵn sàng cho họ sử dụng, ngươi chớ coi thường bộ qu

n áo này, giá của nó l

ê

n tới hơn

hai trăm

lượng bạc đấy.”

Ta ha h

cười ra tiếng:

“Quả nhiên là không buôn bán không gian dối

,

Mộ Dung cô nương học xong thủ đoạn của Tiền Tứ Hải từ khi nào vậy.”

Ta dùng khăn mặt lau khô th

â

n thể

,

sau đó mặc quần áo. Khi ra khỏi phòng

,

Mộ Dung Yên Yên đã chuẩn bị xong hương trà

,

nàng đi một đôi guốc gỗ

,

bàn chân trong suốt hiện r

a,

thực đúng là m

ê

người vô cùng.

Thấy ánh mắt tham lam của ta

,

khuôn mặt của Mộ Dung Yên Yên đỏ l

ê

n

,

sẵng giọng:

“Ngươi nhìn cái gì vậy

,

chưa từng thấy chân của nữ nh

â

n hay sao?”

Ta cười nói:

“Thấy thì rất nhiều, nhưng mà chưa từng thấy đôi chân nào đẹp như vậy.”

Ti

ế

p nh

n chén trà trong tay Mộ Dung Yên Yên

,

ta u

ng một ngụm lớn

,

vui vẻ nói:

“Đã l

â

u rồi không có th

i gian uống chén trà ngon như thế này.”

Mộ Dung Yên Yên thản nhiên cười nói:

“Ngươi tắm rồi

,

trà cũng uống

rồi,

chắc là tới lúc nói cho ta biết, ngươi mặc trang phục thái giám ra khỏi hoàng cung như vậy là có chuyện gì?”

Ta buông chén trà nói:

“Chăng hiểu tại sao

,

ta lúc này có chút đói bụng

,

Mộ Dung cô nương có th

chờ ta ăn xong được không?”

Mộ Dung Yên Yên dịu dàng liếc mắt nhìn ta, đứng dậy nói:

“Đã trễ th

ế

này, bảo ta đi đâu tìm đầu b

ế

p cho ngươi?”

Ta giả vờ ngạc nhiên nói:

“Mộ Dung cô nương ch

ng lẽ không biết nấu nướng?”

Mộ Dung Yên Yên lắc đầu nói:

“Ngoại trừ vũ đao lộng kiếm, ta chẳng có sở trường gì.”

Ta cười nói:

“Thảo nào Mộ Dung cô nương đến giờ vẫn không có ai để ý.”

Mộ Dung Yên Yên cười nói:

“Bình vương điện hạ hình như lo chuyện hơi nhiều.”

Ta dõng dạc nói:

“Mộ Dung cô nương nếu như không có ý trung nh

ân,

có th

suy nghĩ tới Dận Không một

chút.” 

Mộ Dung Yên Yên đỏ mặt nói:

“Điện hạ càng nói càng kỳ cục

,

nếu như còn tiếp tục đùa Yên Yên

,

thì chắc chắn đ

ê

m nay sẽ phải đ

ó

i bụng đấy.”

Mộ Dung Yên Yên không phải là không biết sở trường gì như nàng nói nàng không ch

biết n

u nướng, mà trình độ còn tương đối cao siêu, đích th

â

n làm mấy món ăn nhanh, ta ăn thấy ngồi khen không dứt miệng.

Cơm nước no nê

,

ta đi vào chủ đề chính:

“Ta vừa đi T

n cung

,

Yến Nguyên Tông đã chết, lúc lâm chung hạ di chiếu, l

p Trạch vương Yến

Nguy

ê

n Tề làm người kế vị

,

Tinh Hậu tạm

nhi

ế

p chính.”

Tin tức Yến Nguyên Tông băng hà đã truyền khắp Tần đô từ l

â

u

,

chuyện này đối với Mộ Dung Yên Yên ch

ng cỏ gì kinh ngạc, nàng nhẹ giọng nói:

“Ta vẫn nghĩ mãi không r

a,

thế lực của Yến Hưng Khải và Trầm Trì ở Đại T

n đâu phải là yếu

,

tại sao lại cam chịu như vậy?”

Ta cười lạnh, nói:

“Mộ Dung cô nương chắc là không biết

,

Trầm Tr

ì

đã bị Tinh Hậu bắt

,

hiện tại đang bị giam trong thiên lao.”

Chương 116: Tri kỷ (3)

Chuyện Trầm Trì có liên quan tới danh dự của hoàng th

t, không thế tiết lộ ra ngoài được.

Mộ Dung Yên Yên th

t kinh nói:

“Trầm Trì là người giảo hoạt, sao có thể rơi vào trong tay Tinh Hậu được.”

Ta cười nhạt một tiếng, không nói tình hình cụ th

ể,

thấp giọng nói:

“Ta muốn nhờ Mộ Dung cô nương giúp ta một chuyện.”

Mộ Dung Yên Yên cười nói:

“Khi Bình vương điện hạ đi vào Bách Hoa l

â

u

,

Yên Yên đã biết là người có chuyện muốn nhờ.”

Ta ngại quá cười nói:

“B

i vì Mộ Dung cô nương là tri kỷ của ta.”

Mộ Dung Yên Yên th

â

m ý nói:

“B

ì

nh vương

trên đời này đâu c

ó

thiếu tri kỷ... nhất là hồng nhan tri kỷ.”

Ta ha h

cười:

“Th

ế

nhưng ta với Mộ Dung cô nương lại khác.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Nói mau

,

đến tột cùng là có chuyện gì?”

Ta thấp giọng nói:

“Yến Nguyên Tông sắp đại tang, thế nhưng cùng hắn xuống mồ còn có một bí m

t kinh thiên.

.

.”

Ta cố ý không đem chuyện này nói thẳng, là vì muốn kích thích sự hiếu kỳ của nàng.

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Bí mật

g

ì?”

Ta nhìn xung quanh một l

n sau đó mới hạ giọng nói:

“Có quan h

tới bí mật của bảo tàng Mâu thị.”

Mộ Dung Yên Yên nhăn mày nói:

“Chẳng phải là bảo tàng Mâu thị rơi vào trong tay quốc qu

â

n hai nước Hán

,

T

rồi hay sao?”

Ta lắc đầu nói:

“Ta nghe nói khi Tuyên Long hoàng đ

ế

k

ê

biên tài sản của Mâu thị

,

cũng đã chiếm được một ph

n bảo

t

àng

,

Điền Tu

n giao cho Hán Thành Đế chẳng qua ch

là bản phục chế qua trí nhớ mà thôi.”

Mộ Dung Yên Yên nó

i:

“Ngươi muốn làm như thế nào?”

Ta

t

h

p giọng nói:

“Mộ Dung cô nương có biện pháp nào lấy được địa đ

của lăng mộ Yến Nguyên Tông hay không?”

Mộ Dung Y

ê

n Yên bán tín bán nghi nhìn ta

,

hồi l

â

u mới nói:

“Ngươi muốn đi trộm mộ?”

Trong lòng ta

â

m thầm xấu h

ổ,

việc trộm mộ này chẳng qua ch

là để cứu Lệ Cơ

,

chứ ch

ng c

ó

c

á

i tàng bảo đ

nào cả. Yến Nguyên Tông dưới suối vàng có biết cũng c

ó

th

tha thứ cho chuyện của ta. 

Mộ Dung Yên Yên t

rầ

m tư hồi l

â

u

,

mới nói:

“Ta c

ó

quen một gã cao thủ đào mộ

,

hắn tên là Liên Việt, là

người

Yến quốc, nhưng mà tính t

ì

nh người này rất cổ quái. Trong đời hắn c

ó

ba thứ không trộm, một... không ... trộm của người b

n quốc, hai không ăn trộm của người trung nghĩa, ba không trộm nữ nh

â

n.”

Ta cười nói:

“Yến Nguyên Tông là người T

n quố

c,

nhưng do nguyên nh

â

n mẫu th

â

n n

ê

n cũng được cho là một nửa người Hán quốc, ch

ng có quan hệ gì với Yến quốc cả. Hắn đương nhiên không phải là người trung nghĩa, hơn nữa lại là nam nh

â

n, cho nên phủ h

p với điều kiện của Liên Việt.”

Nhưng trong lòng ta

â

m thầm nghĩ tới

,

lần này xem ra đã phạm vào điều kiêng kỵ của Liên Việt rồi…

Mộ Dung Yên Yên gật đầu nói:

“Liên Việt còn có một tính tình c

quá

i,

cho dù hắn trộm vật gì

,

cũng đòi chia đều với cố chủ.”

Ta cười nói:

“Ta có thể đ

i ra giá trị tiền bạc chứ?”

Mộ Dung Yên Y

ê

n

u nhiên thở dài nói:

“Vậy còn phải xem hắn có muốn hay không.”

Ta thầm nghĩ trong lòng: 

“Lệ Cơ khởi sao c

ó

thể chia xẻ với hắn? L

n này nếu đã làm

,

sau khi cứu được Lệ Cơ

,

ta sẽ giết chết Liên Việt ở trong mộ

,

đ

cho hắn vĩnh viễn không th

nào tiết lộ bí m

t ra ngoài?”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Ngươi c

n phải suy nghĩ kỹ, nếu như thấy điều kiện quá hà khắ

c

thì không nên m

i hắn.”

Ta gật đầu nói:

“Ngươi giúp ta liên hệ với hắn

,

cho dù đi

u kiện thế nào

,

ta cũng đáp ứng.”

Mộ Dung Yên Yên cười nói:

“Hắn lúc này vẫn đang ở trong Bách Hoa l

â

u chứ đâu

,

hắn thiếu ta

ba

vạn lượng bạ

c,

nếu như ngươi mời hắn

,

thì phải thanh toán ch

bạc này cho xong.”

Ta nhịn không được b

t cười l

ê

n

,

người này đúng là thú vị

,

l

n đ

u tiên nghe nói có người thiếu lo

i ti

n này, hơn nữa lai là số ti

n lớn như v

y

.

Mộ Dung Yên Yên lại nói:

“Ta đã điều tra ra được, sở dĩ hắn trốn ở chỗ này là vì chọc phải một phiền toái lớn.”

Ta cười nói:

“Xem ra Liên Việt đã không còn bất kỳ lựa chọn nào khác

rồ

i.”

Sáng sớm dưới sự hướng dẫn của Mộ Dung Yên Yên

,

ta đi l

ê

n trước cửa phòng “Linh Hương Các”, qua hồi lâu mới thấy một nữ kỹ xinh xắn lượn lờ đi ra.

Khi nàng nhìn thấy ta và Mộ Dung Yên Yên đứng đây thi kinh h

ãi,

nhưng trên mặt vẫn n

nụ cười tươi.

Mộ Dung Yên Yên ý bảo nàng rời khỏi phòng.

Ta mỉm cười đi vào.

Tr

ê

n giường lớn

,

Liên Việt vẫn còn đang ngủ say

,

từ hình dáng bề ngoài trong chăn có th

nhặn ra được hắn tương đối mập mạp

,

có một đôi chân to

,

nhi

u lông đen.

“Sáng sớm như

vậy đã tới gõ cửa

,

chẳng nhẽ l

ã

o tử thiếu ngươi cái gì hay sao?”

Liên Việt nằm ở trong chăn hét lớn.

Ta lôi cái gh

ế

ở bên giường ngồi xuống, m

m cười nói:

“Ngươi không thiếu ta cái gì

,

nhưng mà cũng tính toán trả xong con số

va

vạn lượng bạc

đi.”

Liên Việt lúc này mới cảm thấy có người vào

,

gi

t chăn thò đ

u ra, g

ã

i g

ã

i mái tóc vàng rối bờ

i,

hắn dùng đ

ô

i mắt màu đ

đánh giá ta vài l

n

,

giả bộ hung th

n ác sát:

“Ti

u tử! Ngươi dám xông vào phòng ta

,

c

n thận ta đánh ngươi, lão bản

đây cũng phải nể ta ba p

hần.

Ta ha h

phá l

ê

n cười, vung tờ gi

y trong tay:

“Liên Việt a Liên Việt! Ta đã thấy nhi

u ngư

i không biết liêm s

ỉ,

nhưng chưa từng th

y người không biết xấu h

như ngươi, ngay cả tiền xác thịt cũng nợ

,

ngươi có phải là nam nh

â

n không? Nếu như hôm nay ngươi không trả tiền, sự tình này sẽ truyền khắp thiên hạ

,

đến lúc đó ta cũng muốn xem Liên Việt là người như thế nào.”

Liên Việt sắc mặt chuyển đồi thật nhanh, tươi cười nói:

“Vị công tử này dáng vẻ đường đường, phong độ hơn người, chắc chắn không phải là nh

â

n vặt t

m thường, không biết tìm Liên Việt c

ó

chuyện gì? Công tử đợi chút, chờ ta mặc qu

n áo tử tế rồi sẽ nói!”

Hắn ngồi d

y

,

nhanh chóng mặc áo bào

,

đợi khi hắn đứng l

ê

n

,

ta mới phát hiện vóc người này cũng khôi vĩ

,

so với ta còn cao hơn một chút, hắn vốn mập mạp

,

nhưng vóc người tương đối lớn nên cũng không có gì là béo cho lắm.

Liên Việt xoa xoa cái đầu tròn, cái

c

ằm béo núc run r

y

,

hắn cười đi tới ch

ta

,

bỗng nhiên xoay người chay ra trước cửa.

Ta đã dự định được chiêu này

,

giơ chân trái l

ê

n

,

chắn trước cửa.

Liên Việt ha h

cười nói:

“Công tử hóa ra là người th

â

m tàng bất lộ!”

Hắn đã thấy Mộ Dung Yên Yên đứng ngoài cửa

,

thở dài nói:

“Mộ Dung

l

ão b

n muốn tới tìm ta thì tới

,

sao phải tìm người đối phó ta làm gì.”

Mộ Dung Yên Yên cười nói:

“Vị này chính là Đại Khang Bình vương điện hạ

,

tìm ngươi có việc trao đ

i.”

Liên Việt n

i giận đùng đùng nói:

“Ta chẳng c

n biết hắn là điện hạ

g

ì cả

,

quấy rầy giấc ngủ của ta thì ta coi hắn không bằng cái rắm!”

Mộ Dung Yên Yên nhăn mày nói:

“Liên Việt, ngươi thiếu ngân lượng của Bách Hoa l

â

u ta, Bình vương điện hạ đã trả h

ế

t nợ cho ngươi, hiện giờ người chính là chủ nợ

,

ngươi tự giải quyết cho tốt!”

Nàng nói xong xoay người đi luôn

.

Chương 116: Tri kỷ (4)

Liên Việt giống như một con gà chọi bị bại trận, ủ rũ cúi đầu đi tới bên giường ngồi xuống nói:

“Vô công không bất thọ lộc

,

ngươi tới tìm ta là có chuyện gì?”

Ta mỉm cười nói:

“Tìm ngươi đương nhiên là muốn ngươi giúp ta trộm mộ!”

Liên Việt lắc đầu nói:

“Ngươi đi tìm người khác đi

,

ta đã rửa tay làm người ngay thẳng rồi.”

Ta cười lạnh nói:

“Số tiền của Yến quốc Vệ Tử Việt ngươi đã tiêu hết rồi hay sao?”

Liên Việt sắc mặt không khỏi biến đ

i

,

th

t thanh nói:

“Ngươi...”

Ta cười nói:

“Ngươi th

â

n là người Yến quốc, vậy mà dám động tới mộ của tướng quố

c,

trong thiên hạ còn chuyện gì ngươi không dám làm?”

Liên Việt cúi đầu thấp hơn, nói:

“Ngươi muốn mật báo?”

Ta cười nhạt nói:

“Nếu như ngươi muốn m

t báo

,

ta còn ở ch

này nói chuyện với ngươi ư?”

Liên Việt nói:

“Nói nghe một chút.”

Ta đứng dậy đóng cửa phòng, đi qua đi lại trong phòng vài bước, mới nói:

“Ta muốn ngươi giúp ta trộm mộ táng của Yến Nguyên Tông.”

Khuôn mặt béo phi của Liên Việt

r

un l

ê

n một cái

,

đôi mắt chợt co rút lại

,

hắn thấp giọng nói:

“Ngươi đi

ê

n rồi

,

Yến Nguyên Tông v

n còn chưa hạ táng.”

Ta cười lạnh, nói:

“Sẽ hạ táng, ngày hạ táng cũng chính là ngày chúng ta vào trong mộ.”

Liên Việt

â

m tình bất định, hồi lâu mới nói:

“Chuyện này độ khó quá lớn

,

ta sợ rằng không thể giúp ngươi.”

Ta nhìn thẳng vào hai mắt Liên Việt, nói:

“Chỉ c

n chuyện này thành, ta có thể giúp cho ngươi bình

n rời đi

,

hơn nữa cũng cho ngươi một phiến th

địa ở Khang quố

c,

cả đời không lo cơm

á

o

,

hưởng hết vinh hoa.”

Liên Việt lo lắng hồi lâu

,

rốt cục nói:

“Ngươi muốn đánh cắp thứ gì?”

Ta lạnh lùng nói:

“Ngươi không c

n biết, sẽ không vi phạm những đi

u kiện của ngươi.”

Liên Việt nói:

“Sau khi chuyện thành công, ta muốn ngươi chia một nửa bảo vật cho ta.”

Ta lắc đ

u nói:

“Thứ đó s

không có tác dụng gì với ngươi, ta sẽ cho ngươi một cái giá thỏa m

ã

n.”

Liên Việt m

m cười giảo hoạt:

“Tốt

,

ta tạm ĩhời đáp ứng ngươi, nhưng mà bao nhiêu ngân lượng, ta phải thấy vật phẩm rồi mới định giá

,

lúc này ta cần một số tiền mua công cụ và khảo sá

t

hoàn cảnh.”

“Không thành vấn đề!”

Ta s

ng khoái h

i đáp.

Trờ lại Phong Lâm Các

,

Th

i Tuyết đã khôi phục lại th

â

n nữ nhi

,

khi nghe được tin Yến Nguyên T

ô

ng chết, tất c

mọi người đều đợi ta trở về.

Đường Muội dựa theo sự ph

â

n phó của ta hộ tống Tuệ Kiều rời đi

,

A Đông trọng thương mới khỏ

i,

hiện cũng theo đội ngũ chúng ta trở về.

Khang đô tới giờ vẫn chưa có tin tức truyền tới

,

làm cho ta bắt đầu c

m thấy có chút bất a

n,

ch

ng nhẽ ở giữa xảy ra chu

yệ

n gì?

Ta tìm A Đông và Nhã Khắc, bảo họ chú ý hướng đi của Liên Việt, người này để lại cho ta một ấn tượng cực kỳ gian xảo

,

ta cần phải bảo đảm đây không phải là một cạm

bẫy.

Sau khi xong việc này

,

Thải Tuyết đã nấu cơm xong, nàng mang tới thư phòng.

Nhìn thấy ta ăn cơm ngon làn

h,

Thải Tuyết nở n

cười yếu ớt.

Ta mỉm cười nói:

“Mấy ngày nay ch

có thảo dược làm bạ

n,

ta có chút đói bụng.”

Thải Tuyết ôn nhu nói:

“Thải Tuyết sẽ làm một số món ngon, b

i thường t

n th

t cho công tử.”

Ta ha h

cười nói:

“C

ơ

m do Thải Tuyết làm luôn h

p với khẩu vị của ta.”

Thải Tuyết nói:

“Khi Tuệ Kiều đi

,

c

ó

đ

lại một bình đan dược, công t

có th

sử dụng.”

Ta gật đầu

,

c

n thận tiếp nh

n đan dược, thầy bàn ta

y

nõn nà của Thải Tuyết, trong lòng không khỏi rung động, đưa tay cầm lấy tay của nàng.

Thải Tuyết khuôn mặt đỏ l

ê

n

,

muốn tránh.

Ta cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, nói:

“Th

i Tuyết, ta muốn đưa nàng rời khỏi Đại T

n trước.”

Thải Tuyết lắc đầu nói:

“Thải Tuyết không sẽ rời đi

,

nếu như công t

thành công kết minh, chuyện rời đi của chúng ta s

không có nguy cơ

g

ì cả

,

nếu như phát sinh biến cố giữa đường, thuật dịch dung của Thải Tuyết sẽ có trợ giúp với công t

.”

Ta gật đầu

,

th

â

m tình nhìn thẳng vào hai m

ắt

của Thải Tuy

ết

, nàng nh

â

n cơ h

i rút bàn tay nhỏ nhắn ra

,

đi tới bên cạnh bàn dọn dẹp

,

ôn nhu nói:

“Công tử tận dụng thời gian ngh

ngơi một chút, th

â

n là Đại Khang Bình vương, tang l

của Yến

Nguy

ê

n Tông người chắc chắn phải đi.”

Ta thở dài nói:

“Sợ rằng ta không có thời gian ngh

ngơi, nàng chu

n bị nước nóng, ta tắm

rử

a thay

y

phục sau đó tới hoàng cung phúng điếu ngay.”

Tuy rằng ch

là một đêm

,

thế nhưng hoàng cung hiện giờ đã khác một trời một vực với tối qua khi ta rời đi

,

có lẽ vai đóng không giống khi

ế

n tâm tình ta cũng khác đi.

Toàn bộ T

n cung đều mang không khí nghiêm túc và trang trọ

ng

, trước mắt ch

còn hai màu đen và trắng, những c

â

u đối phúng điếu bay dài trước gió.

Ta cảm thấy gió thu hiu quạnh trong lòng th

ê

lương, tình cảnh này đối với ta mà nói tương đối là quen thuộc, trước khi khi Tuyên Long hoàng đế chết đi

,

ta đã từng tận mắt chứng kiến, giờ lại tới phiên Yến Nguyên Tông, s

phận của Tinh Hậu quả nhiên là b

t hạnh.

Linh đường của Yến Nguyên Tông được l

p tại Dụ Đức điện, từ xa đã nghe thấy những tiếng khóc

r

ống

,

dưới sự hướng dẫn của tiểu thái giám, ta đi tới trước Dụ Đức điện, người phụ trách tang lễ là Yến Hưng Khải.

Có th

nhặn ra

,

đứng trước đại sự Tinh Hậu vẫn v

ô

cùng lạnh lùng và bình tĩnh, thực ra chuyện này vốn do

p

hụng thường Khúc Tĩnh chủ tr

ì,

nhưng do chuyện của Khúc Nặc mà hắn không còn tư cách chủ trì loại chuyện này.

Yến Hưng Khải thấy ta

,

dùng sắc mặt u buồn tiến l

ê

n đó

n,

hắn bây giờ không cần phải ngụy trang cho tâm tình mình nữa

,

liên tiếp th

t bại

,

hắn không còn cách nào cười được nữa rồi.

“Huynh đệ sao lại tới? Đã khỏe chưa?” 

Ta ho khan một tiếng nói:

“Đa tạ đại ca quan tâm

,

đệ cũng tạm

n

rồi,

hoàng thượng xảy ra chuyện, đệ sao không th

tới được chứ.”

Yến Hưng Khải thở dài một tiếng, chán nản nói:

“Phong vân do tr

i định, làm gì có ai đủ năng lực nhìn thấu được chứ.”

Trong lòng ta cười thầm, biết hắn nói c

â

u này là có ý khác

,

nhưng mà ta vẫn giả bộ đau thương:

“Đại ca nên b

o trọng th

â

n th

nhi

u hơ

n,

tránh lo nghĩ vất vả.”

Yến Hưng Khải nở nụ cười khổ

,

ta thấp giọng nói:

“Đại ca

,

đệ nghe nói... Trạch vương kế nhiệm... chuyện này không biết là có thật hay không?”

Yến Hưng Khải nhìn bốn phía xung quanh, thấp giọng nói:

“Đúng là như thế

,

nhưng mà... thái hậu tạm th

i nhiếp chính...”

Trên mặt ta hiện l

ê

n sự vui mừng, nếu như ta không biểu hiện thái độ vui mừng

,

Yến Hưng Khải chắc chắn sẽ cảm thấy kỳ quá

i,

ai chẳng biết ta là nghĩa tử của Tinh Hậu

,

nàng nhiếp chính cũng đại biểu cho việc kết minh của Khang T

n đã thành. 

Chương 117: Kinh hãi (1)

Yến Hưng Kh

i nói:

“Huynh đệ

,

th

á

i hậu mặc dù là nghĩa mẫu của đệ

,

nhưng mấy ngày nay bận nhi

u việc, không có tinh lực chú

ý

tới chuyện kết minh.”

Ta liên tục gật đầu

,

tới linh đường bái tế Yến Nguyên Tông

,

trong linh đường có hai c

quan tà

i,

một c

trong đ

ó

chắc chắn là của Lệ Cơ. Tính ra nàng đã ngủ ba ngày

,

không biết là có chịu đựng được tới th

i gian Yến Nguyên Tông hạ táng hay không? Trong lòng ta

n lặng cầu khẩ

n,

khẩn cầu trời xanh cho ta một cơ hội bù đắp cho Lệ Cơ.

Sau khi rời khỏi Dụ Đức điện, ta đi thẳng tới Phượng Dương Cung, từ khi tin tức Yến Nguyên T

ô

ng chết được truyền r

a,

Tinh Hậu không ra khỏi cửa.

Hứa công công thấy ta đi tới, cuống quít mời ta vào phòng, hắn thấp giọng nói:

“Thái hậu bị bệnh, ta m

i cho người uống thuốc.”

Ta gật đầu

,

thấp giọng nói:

“Ta vào thăm mẫu hậu.”

Tinh Hậu mặc bộ trang phục màu đen

,

cứ nhìn mãi vào vách tường, trên vách tường là một bức họa của Tinh Hậu. Ta nh

n ra đây chính là bức họa mà ta đích th

â

n vẽ cho nàng trong yến hội khi ta mới nhập tầ

n,

lời tựa là do Yến Nguyên T

ô

ng đề.

Ta im lặng tới phía sau nàng, cung kính nói:

“M

u hậu!”

Tinh Hậu gật đầu

,

ánh mắt vẫn nhìn trên bức họa:

“Ta có đúng là quá mức ích kỷ hay không, ch

ng bao giờ quan tâm tới c

m thụ của Nguyên Tông?”

Ta lắc đầu

,

thấp giọng nói:

“Hoàng huynh dưới suối vàng có biết, chắc chắn sẽ hiểu nỗi khổ tâm của mẫu hậu.”

Tinh Hậu nhắm hai mắt lại

,

hai hàng nước mắt trong suốt từ trên mặt nàng chậm rãi chảy xuống:

“Nó bi

ế

t ư? Ta vĩnh viễn không quên được ánh mắt của nó

,

có sợ

i,

có cừu hận...”

Ta từ phía sau ôm lấy th

â

n thể mềm mại của nàng

,

Tinh Hậu vô lực rúc đ

u vào trong ngực ta

,

nói:

“Ta chợt phát hiện mình là một mẫu th

â

n không ra gì nh

t thiên hạ

,

hai đứa bé... đều chết

trong tay ta...”

Tinh Hậu lớn tiếng khóc ồ l

ê

n.

Ta ôm chặt lấy th

â

n hình đang run r

y của nàng, áp mặt vào khuôn mặt băng lạnh của nàng, nhẹ giọng nói:

“Người không như vậy, cái ch

ế

t của hoàng huynh không có liên quan gì tới người.”

Tinh Hậu liều mạng lắc đầu:

“Nếu như ta không ép buộc nó kế thừa ngôi vị hoàng đế

,

chắc chắn... nó sẽ không thống khổ như thế...”

Ta vuốt ve khuôn mặt đầy lệ của nàng, th

â

m tình nói:

“Người không sai

,

hoàng huynh là do Tr

m Trì và Yến Hưng Khải hại chết, không liên quan gì tới người!”

Tinh Hậu ‘Oa!’ một tiếng khóc lớn

,

nàng giống như một tiểu cô nương bị ủy khuất, bỗng nhiên nhào vào trong lòng ta

,

tho

thích phát tiết áp lực và bi thương nhi

u ngày của mình.

Qua h

i l

â

u

,

nàng mới ngẩng đâu l

ê

n

,

ta trìu m

ế

n lau nước m

ắt

cho nàng,

n

hẹ giọng

nói:

“Nàng phải sống cho tốt!”

Tinh Hậu cắn môi

,

rưng rưng gật đầu

,

nàng dùng khăn lụa lau nước mắt

,

nói:

“Ngươi và Hứa công công đến thiên lao một chuyến, ta muốn Trầm Trì chính mồm thừa nh

n việc thông dâm với Khúc Nặc.”

Ta thấp giọng nói:

“Vì sao mẫu hậu không gi

ết

hắn?”

Tinh Hậu lạnh lùng nói:

“Yến Hưng Khải đã liên hệ với th

n tử trong triều cầu xin cho hắn

,

hơn nữa đang đại tang của Nguyên T

ô

ng, ta muốn sau khi tang lễ mới xử tử hắn.”

Ta nhắc nh

:

“Đêm dài lắm mộng, hiện giờ nếu mẫu hậu không hạ thủ với Trầm Tr

ì,

sợ rằng sẽ bỏ qua thời cơ.”

Tinh Hậu cười nhạt nói:

“Cho nên ta mới bảo ngươi đi.”

Nàng kín đáo đưa cho ta một bình ngọc, thấp giọng nói:

“Trong bình ngọc này là dược hoàn chứa ch

t độc của

chín

loại, tuyệt đối không có thuốc nào cứu được, nếu như hòa nó vào trong rượu, chắc chắn Trầm Tr

ì

sẽ chết.”

Ta gật đầu nói:

“M

u hậu yên

tâm,

hài nhi nh

t định làm tốt việc này.”

Tinh Hậu cười lạnh nói:

“Trầm Trì có bản lĩnh cũng không sống qua

mười

hôm nữa.”

Dưới sự hướng dẫn của Hứa công công, ta đi tới một thiên lao nằm ở phía tây bắc của hoàng cung. Đ

â

y là một cái h

m rất sâu

,

có tường cao bao quan

h,

c

ó

hơn trăm thị vệ bố phòng.

Đồng thời để phòng ngừa vạn nh

t, còn có hơn

hai mươi

con chó dữ. Cánh cửa được chế tạo từ sắt thép rất dày, cho dù có võ công tuyệt đ

nh, cũng không thể nào phá được.

Ta và Hứa công công, cầm ý ch

của Tinh Hậu

,

sau khi trải qua kiểm tra mới được bước vào đại môn.

Đi dọc theo bậc đá vào trong chừng

hai trăm

bặ

c,

mới th

y một cái lồng sắt

,

cái lồng này ch

ỉ có

thể mở từ bên ngoài.

Sau khi chúng ta đi qua

,

binh sĩ thủ vệ dùng cái ròng rọ

c

thả chúng ta xuống thêm

ba mươi

trượng vào sâu trong lòng đ

t.

Ta không kh

i c

m thán nói:

“Canh phòng nghiêm ngặt như thế này, cho dù là chim cũng không bay vào được.”

Hứa công công nói:

“Thiên lao này là nơi thủ vệ nghiêm ngặt nh

t trong hoàng thành, trong ký ức của lão nô

,

thì ch

khi Lục An vương làm phản mới được sử dụng một l

n.”

Vệ binh, dẫn chúng ta đi tới căn phòng cuối cùng trong mê cung, đây chính là nơi giam Tr

m Tr

ì,

phải có ba gã vệ binh đ

ng thời khởi động cơ quan, cánh cửa mới mở r

a,

ta bảo Hứa công công đứng ở bên ngoài đợi

,

một mình đi vào bên trong.

Bên trong đốt một ngọn nến

,

Trầm Trì đang ngồi đọc sách, chân tay hắn đều bị đeo khóa s

t

,

sắc mặ

t

hắn tái nhợt, thế nhưng biểu tình vẫn ung dung, thấy ta đi vào

,

hắn cũng chẳng cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Ta m

m cười ngồi đối diện với hắn:

“Trầm tiên sinh có khỏe không?”

Trầm Trì cười nhạt một tiếng, để quyển sách trên tay xuống nói:

“Bình vương nghĩ sao?”

Ta cố

ý

thở dài nói:

“Dận Kh

ô

ng nghĩ tình cảnh của Tr

m tiên sinh, không được tốt cho lắm”

Tr

m Trì gật đầu nói:

“Đúng là không

ổn,

lúc nào cũng có th

toi mạng, nếu như Trầm mỗ không đoán sa

i,

thì Bình vương tới ch

này là đ

đưa tiễn ta.”

Ta ha ha nở nụ cười, đem cạp lồng đặt trước mặt Tr

m Tr

ì,

nói:

“Bên trong là rượu và thức ăn cho thái hậu chu

n bị

,

chúng ta cùng uống chứ?”

Trầm Trì mặt không đ

i sắc nói:

“Được!”

M

cặp lồng, ta lấy rượu và thức ăn r

a,

rót một chén rượu đưa tới

tr

ước mặt Trầm

Trì.

Trảm Trì nói:

“Trong rượu có độc?”

Ta lắc đầu nói:

“Hiện giờ không phải là thời gian hạ độc.”

Trầm Trì nở nụ cười, ti

ế

p nh

n chén rượu, cùng ta chạm chén, sau đó cạn sạch

.

“Cuộc đời th

ật

kỳ diệu, trước kia ta đưa Trầm tiên sinh từ T

ế

châu trở về

,

căn bản không nghĩ tới sẽ có một ngày ta lại đích th

â

n tới đưa tiễn tiên sinh.”

Trầm Trì nói:

“Thành cũng chết mà bại cũng chết, tốt hơn h

ế

t là trong lòng mình phải có định luận.”

Ta nhíu mày nói:

“Có chuyện ta nghĩ mãi v

n không hiểu

,

không biết Tr

m tiên sinh có th

nói cho ta biết hay không?”

Trầm Trì m

m cười nói:

“Bình vương mời nói!”

“Cho dù từ phương diện nào mà nói Yến Hưng Khải cũng không phải là một qu

â

n chủ sáng suốt, vì sao Tr

m tiên sinh lại cam lòng cho hắn sử dụng?”

Tr

m Trì hỏi ngược lại:

“Trầm Trì cũng c

ó

một c

â

u muốn hỏ

i,

trong quan hệ giữa Thái hậu cùng B

ì

nh vương, là ai lợi dụng ai?”

Ta thấp giọng nói:

“Mục đích của tiên sinh là làm cho Đại T

n sụp đ

hay sao?”

Tr

m Trì thản nhiên gật đầu nói:

“Không sai!

biết vì sao ta cam tâm ở Tế châu nhiều năm không? Bởi vì ta vẫn luôn đợi cơ hội trả thù

,

Tuyên Long hoàng đế Yến Uyên đã từng là b

ng hừu tốt nh

t của ta

,

mà cũng chính hắn hủy diệt hạnh phúc của ta...”

Trong mắt Tr

m Trì hiện l

ê

n cừu hận thấu xương.

Ta tràn ngập nghi v

n nhìn về phía hắn.

Trầm Trì rơi vào trong hồi ức thống khổ:

“Ta đã từng yêu một nữ nhân, ngay khi ta gần cưới nàng, thì phát hiện nàng với bằng hữu tốt nhất của ta cấu kết…”

Hắn tay thống khổ nắm chặt lại một chỗ, ánh mắt của hắn trở nên vô cùng đáng sợ.

Ta cu

i cùng cũng hiểu tại sao Tr

m Trì lại có m

i hận với T

n quốc sâu đậm như vậy

,

mối thù đoạt th

ê,

chính là chuyện mà nam nh

â

n không cách nào tha thứ được.

Trầm Trì nói:

“Ta đã đích th

â

n giết nàng... Nhưng khi ta ôm thi thể nàng, ta mới phát hiện mình đã hối

hận…”

Trầm Trì rơi lệ.

Hắn run giọng nói:

“Ta phát thệ nhất định phải làm cho cơ nghiệp Yến thị hoàn toàn sụp đ

!”

Hắn nhìn về phía ta nói:

“Là ngươi cho ta cơ hội này.”

Chương 117: Kinh hãi (2)

“Cho nên ngươi lợi dụng thời cơ Tinh Hậu diệt trừ Bạch Quỹ, cùng Yến Hưng Khải diễn trò hay

,

làm cho Đại Tần nguyên khí đại thương!”

Trầm Trì gật đầu nói:

“Không sai! Yến Hưng Khải luôn có dã tâm với ngôi vị hoàng đế

,

để đối phó với Tinh Hậu

,

cho nên mục đích của hắn giống ta. Ch

ng qua là ta đã quên m

t một việc

,

Yến Hưng Khải và Đông Hồ c

ó

hẹn ngầm từ trước.”

Trong lòng ta thầm than, Trầm Trì là một người xuất sắc như vậy

,

mà lại bị tình c

m đ

y

vào

trong tuyệt cảnh.

Ta lại nói:

“Y

ế

n

Nguyên Tịch có phải là đã ch

ế

t hay không?”

Tr

m Trì cười nói:

“Yến Nguy

ê

n Tịch sớm muộn gì cũng phải chết, Yến Hưng Khải phải thiên t

â

n vạn khổ mới xây dựng nên cục diện ngày hôm nay

,

sao c

ó

th

tình ngu

yệ

n dâng xã tắc cho hắn?”

Hắn dừng lại một chút. rồi nói:

“Yến Uyên có rất nhi

u người con

,

nhưng ch

có Yến Nguyên Tịch là có năng lực

,

ch

biết là hỏa h

u của hắn còn kém Yến Hưng Khải và Tinh Hậu nhi

u lắm.”

Ta c

m thán nói:

“Trước kia nếu như tiên sinh một lòng phù tá Tinh Hậu

,

thì sẽ không rơi vào hoàn cảnh như thế này.”

Trầm Trì m

m cười nói:

“Đối với ngươi mà nói Tinh Hậu và Yến Nguyên Tông khác nhau, nhưng đối với ta mà nói bọn họ ch

ng c

ó

g

ì khác biệt.”

Ta lại rót đầy chén rượu, đặt trước mặt hắn.

Tr

m Trì bỗng nhiên nói:

“Đại T

n nh

t định diệt vong.”

Ta ngơ ngác, không hiểu vì sao hắn lại nói câu đó.

Trầm Trì hai mắt lấp lánh nhìn thẳng ta nói:

“Trầm m

quyết không nhìn lầm

,

trong thiên hạ

,

không có bất kỳ người nào có thể ngăn c

n đường đi của ngươi

,

tám

nước sớm muộn gì cũng rơi vào trong tay của ngươi mà thôi.”

Ta cười nhạt nói:

“Trầm tiên sinh hình như là quá mức xem trọng Dận Không.”

Trằm T

nghiêm mặt nói:

“Mấy năm nay ta vẫn luôn chú ý tới nh

t cử nh

t động của ngươi, chuyện ngươi làm ở Tuyên Thành, ngươi không đ

ý an nguy đi sứ Hán quố

c,

phá hỏng liên minh của

năm

nước, điều đ

ó

cho thấy, mục đích của ngươi không ch

là Đại Khang, mà là c

thiên hạ!”

Trong lòng ta ch

n động, nhìn thẳng vào hai mắt của Trầm Tr

ì,

xem có thể nh

n ra cái gì không.

Trầm Trì nói:

“Long Dận Không, ta c

u ngươi hai chuyện, nếu như ngươi làm được, ta sẽ cho ngươi một cái lễ vật.”

“Trầm tiên sinh mời nói.”

“Sau khi ta ch

ế

t, có thể an táng ta ở Tế châu hay không? Ch

có ở nơi đó

,

tâm tình của ta mới được bình thản.”

Ta gật đầu nói:

“Trầm tiên sinh yên tâm, chuyện này ta có thể làm được.”

Trầm Trì lại nói:

“Khúc Nặc ch

là một người bị hại vô tộ

i,

nàng không có bất kỳ lỗi lầm nào

,

thái hậu sẽ rõ điều đó hơn bất cứ ai

,

ta mong ngươi tìm biện pháp cứu nàng ra.”

Tr

ê

n mặt ta hiện vẻ khó xử

,

chuyện này không dễ làm như vậy

,

Tinh Hậu nếu như dùng tội danh thông dâm

,

hạ ngục hai người, thì Khúc Nặc sao c

ó

th

đơn giản thoát th

â

n.

Trầm Trì nói:

“Mục đích thực sự của thái hậu ch

là muốn đối phó với ta

,

ch

cần ta chết, sinh t

của Khúc Nặc đã không còn quan trọng nữa.”

Ta do dự hồi l

â

u

,

mới nói:

“Khúc Nặc có tình cảm với tiên sinh, sợ rằng tiên sinh chết, nàng cũng sẽ chết, ta rất khó cứu nàng.”

Ta lấy ra tờ giấy nh

n tộ

i,

nói:

“Hơn nữa

,

th

á

i hậu muốn ngươi thừa nhận đã thông d

â

m với Khúc Nặc

,

vi phạm vào l

i này

,

sẽ bị tru di c

u tộc đ

ó

.”

Trầm Trì lạnh lùng nói:

“Ngươi nghĩ r

ng ta sẽ ký tên hay sao?”

Ta nhắc nhở hắn nói:

“Chẳng cần tiên sinh phải tự tay ký

,

ch

c

n điểm chi là được rồi.”

Trầm Trì ha h

nở nụ cười một tiếng:

“Các ngươi quả nhiên suy nghĩ chu đáo.”

Ta cười khổ nói:

“Có một số việc

,

Dận Không cũng ch

th

â

n b

t do kỷ

,

trừ phi...”

Ta c

ý dừng l

i môt chút.

Trầm Trì nói:

“Ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói ra!”

Ta thấp giọng nói:

“Trừ phi tiên sinh

t

hừa nh

n mình đã lẻn vào cung giết cung nữ

,

định cường bạo Khúc Nặc...”

Trầm T

r

ì con ngươi chợt co rút lại

,

cười lạnh nói:

“Ngươi quả nhiên rất độc ác.”

Ta lúng túng nói:

“Nếu áp dụng phương pháp này

,

Khúc Nặc sẽ có một con đường sống.”

Trầm Trì gật đầu nói:

“Được rồi đằng nào chẳng là một l

n chết, chết oan cũng có khác gì đâu?”

Hắn lấy giấy bút từ trong cạp lồng ta

,

viết tội trạng của mình, sau đó ký tê

n,

điểm ch

.

Ta

â

m thầm thở dài một hơi.

Tr

m Trì đem thư nhận tội giao cho ta:

“Ngươi hãy nhờ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.”

“Trầm tiên sinh yên tâm Dận Không tuyệt không nuốt lời.”

Tr

m Trì cười nhạt nói:

“Không nghĩ tới người cuối cùng đưa tiễn ta lại là ngươi.”

Hắn ngồi xuống, nói:

“Lúc nãy ta c

ó

nói

,

ta sẽ cho ngươi m

t lễ v

t.”

Trong lòng ta

â

m thầm kỳ quái, không biết hắn có thể cho ta lễ vật gì?

Trầm Trì nói:

“Ta dám khẳng định, trong lòng ngươi khao khát nh

t bây giờ chính là ngôi vị hoàng đế của Đại Khang!”

Ta không chút nào che giấu gật đầu.

Trầm Trì nói:

“Lấy thực lực của ngươi bây giờ ở Khang quốc chẳng có hoàng t

nào có thể so sánh, nhưng mà người có th

cản trở ngươi bước l

ê

n ngôi vị hoàng đế ch

có Tả Trục Lưu.”

Ta mỉm cười nói:

“Trầm tiên sinh c

ó

ý kiến gì không?”

Tr

m Trì nói:

“Chuyện Khang T

n liên minh đã thành một kết cục định trước

,

có phải là ngươi đang định về là l

p tức đối phó Tả Trục Lưu?”

Ta bị hắn nói trúng tâm sự

,

chậm rãi gật đầu.

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Tả Trục Lưu chính là c

á

i họa lớn trong lòng của ta

,

sao ta có thể để cho hắn kiêu ngạo m

ã

i được.”

Trầm Trì nói:

“R

t nhiều chuyện bảo thủ c

n phải thay đổi

,

từ một chuyện có thể làm cho ngươi sớm đạt được mục đích.”

Trầm Trì nói tiếp:

“Muốn sớm nắm quyền lực

,

phải biết tận dụng tốt thời cơ.”

Trong lòng ta có ý nghĩ

,

Trầm Trì giỏi về tận dụng thời gian, đầu tiên là lợi dụng lực lượng Tinh Hậu loại bỏ Bạch Quỹ, sau đó lại dùng lực lượng của Yến Hưng Khải đ

kích Tinh Hậu.

Trầm Trì nói:

“Kỳ thực ngươi đã hiểu được chuyện tận dụng tốt lực lượng quanh mình, nhưng không chú trọng tới lực lượng trong nước.”

Ta ngơ ngác, lực lượng trong nước từ trước tới ta nay vô cùng coi trọng, đâu có giống như lời của hắn.

Trầm Trì nói:

n định Tuyên Thàn

h,

mở rộng Tây Cương, mới thực sự có quyền lực siêu nhiên, đâu cần phải hi vọng vào ngôi vị hoàng đế?” 

Theo như lời của hắn đó chính là chiến lược di chuyển, muốn bao ta chu

yể

n trọng tâm đấu tranh từ Khang đô tới Tuyên Thành, mở rộng Tây Cương? Chẳng lẽ hắn định bảo ta gây chiến với hai nước Yến

,

Hàn ư?

Trầm Trì dường như nhìn ra tâm sự của ta

,

m

m cười đến:

“Trầm m

ch

cảm thấy tiếp tục dây dưa với đấu tranh cung đình, không bằng đưa mắt nhìn khắp thiên hạ. Nếu như ngươi đạt được liên minh với Đại Tần, đ

ng th

i lại có được sự ủng hộ của Bắc Hồ

,

vậy chẳng phải là hình thành một điều kiện thuậ

n

lợi cho mình rồi hay sao? Ngôi vị hoàng đế ch

ng qua ch

là ph

ù

n,

thực lực mới có tác dụng!”

Ta g

t đ

u

,

ta thấy Trầm Trì cũng không phải nói bừa

,

hiện giờ nếu như khơi mào chiến sự với Yến

,

Hàn thì ta vẫn còn chưa đủ thực lực

,

có phải hắn muốn hại ta hay không?

Lúc trước hắn bảo Tinh Hậu khởi xướng chiến tranh, mượn cơ hội diệt trừ Bạch Miện

,

Đại Tần từ đó về sau không gượng dậy nổi, chuyện như vậy quyết không thể tái diễn trên người của ta.

Ta đem dược hoàn b

vào trong chén rượu, chậm rãi đưa tới trước mặt T

rầ

m Trì

.

Trầm Trì m

m cười nói:

“Tóm lại ngươi vẫn không buông tha ta.”

Ta thấp giọng nói:

“Tr

à

m tiên sinh chính là kinh thiên vĩ tài

,

nếu không th

cho ta sở dụng, ta cũng ch

còn có một cách duy nh

t.”

Chương 117: Kinh hãi (3)

Trầm Trì gật đầu nói:

“Ta không trách ngươi, ta có viết một bộ Luật lệnh tâm đắc

,

nếu như ngươi không chê

,

ta sẽ đưa cho ngươi xem.”

Ta bình tĩnh nói:

“Nếu như c

ó

ngày Dận Không thống nh

t thiên hạ

,

nh

t định, sẽ để Trầm tiên sinh được chính danh.”

Trầm Trì cười ha h

ả,

đứng dậy ngạo nghễ đứng thẳng, cao giọng nói:

“Nếu quả thật c

ó

ngày nào đó

,

ngươi đặt tên ngọn núi chôn ta là Phu Tử nha

i,

khắc ba chữ Luật D

â

n Luận l

ê

n trên vách núi.”

“Dận Không quyết sẽ không quên!”

Trầm Trì đặt chén rượu xuống mặt đ

t

,

cời đai lưng xuống, thắt ở bên trần địa lao:

“Ta sợ tội tự sát

,

đó là đáp án thỏa m

ã

n cho tất cả mọi người!”

Viền mắt của ta bỗng nhiên đã ươn ướt

,

nhìn thấy một nh

â

n tài kiệt xuất chết đi trước mắt mình, trong lòng ta s

u não vô cùng.

Ta yên lặng xoay người sang ch

khác, lẳng lặng đi ra cửa

,

cánh cửa đá rất nặng chậm rãi đóng lại

,

không biết từ đâu c

ó

một ngọn gió thổi tới

,

làm cho ánh lửa chặp chờ

n,

th

â

n ảnh của ta trở nên b

t định, giống như tâm tình ph

c tạp của ta...

Ta không đi xem Khúc Nặc thế nào

,

vì ta không cách nào che giấu được tâm tình của mình, căn bản là ta chưa từng nghĩ tới

,

cái chết của Trầm Trì lại làm ta xúc động tới như vậy.

Khi cánh cửa đá kia đóng lại

,

trong lòng ta đã bắt đầu hối h

ận,

hối hận vì không có biện pháp khống chế hắn cho nên không còn cách nào khác là phải loại bỏ.

Tinh Hậu vẫn đang đợi tin

t

ức của ta

,

thấy biểu tình ta như vậy

,

nàng đương nhiên đoán được chu

n gì.

Ta đem thư nh

n tội của Trầm Trì đặt vào trong tay của nàng

,

Tinh Hậu nhìn xong, trong đôi mắt đẹp hiện l

ê

n sự vui mừng:

“C

ó

phải là hắn đã uống độc tửu?”

Ta chậm rãi lắc đầu

,

thanh

â

m trầm trọng nói:

“Hắn đã ch

ế

t...”

Tinh Hậu ngơ ngác, sau đó nhìn kỹ thư nhận tộ

i,

nói:

“Đã chết cũng tốt

,

dù sao c

ó

chứng cứ phạm tội này trong tay

,

không ai có th

nói được câu nào nữa.”

Ta thấp giọng nói:

“T

rầ

m Trì tự sát chết nhưng cũng có hai đi

u kiện trao đ

ổi

.”

Tinh Hậu đôi mi thanh

t

ú vi nhăn lại

,

nói:

“Nói nghe một chút.”

“Chuyện thứ nhất là hắn muốn an táng thi thể của hắn ở ch

ở cũ tại Tế châu.”

Tinh Hậu cười nhạt nói:

“Việc này đâu khó

,

ta sẽ bảo ngươi đem thi th

hắn về an táng ở T

ế

châu.”

Ta do dự một chút mới nói:

“Chuyện thứ

ha

i,

hắn xin buông tha cho tính mạng của Khúc Nặc.”

S

ắc mặt Tinh Hậu chuyển sang lạnh lùng:

“Ngươi đáp ứng hắn?”

Ta gật đầu nói:

“Tr

m Trì nếu như

đ

ã

thừa nh

n ý đ

cường bạo Khúc Nặc

,

như vậy cũng...”

Tinh Hậu lạnh lùng nói:

“Ngươi nhớ tới cái duyên một đêm với Khúc Nặc?”

Ta thẳng thắn nói:

“Hài nhi đúng là có cái ý niệm này.”

Tinh Hậu than thở:

“Sao ta không biết nha đ

u Khúc Nặc kia vô tội

,

nhưng mà nó biết kế hoạch hãm hại Trầm Trì của chúng ta

,

sao ta có thể lưu n

ó

lại trên đời này chứ.”

Ta buồn bã cúi đầu xuống.

Tinh Hậu nói:

“Nếu Trầm Trì đã nh

n tộ

i,

ta sẽ bảo đảm danh tiết của nó

,

đồng thời cũng bảo đ

m cho nhà nó không chết, còn về ph

n Khúc Nặc b

t buộc phải tuẫn táng theo Yến Nguyên Tông.”

Ta có nói gì đi nữa, Tinh Hậu cũng không thay đ

i quyết định của mình, nói cũng ch

tăng thêm phi

n não mà thôi. Kh

n

i là trong tay ta hiện giờ không có Th

t Nh

ật

Túy, nếu không ta sẽ cho Khúc Nặc

ăn,

tránh cho nàng một kiếp nạn.

Tâm tình của ta tr

m trọng, khi tr

lại Phong L

â

m các đã là nửa đ

ê

m

,

đi

u khi

ế

n ta vui mừng là Tiêu Tín đã từ Khang đô tới đây, đồng hành với hắn còn có Đại Khang Sử Tiết Trác Kh

i Phu.

Người này là bạn tốt của Dực Vương Lâm Bi Phong, đã từng chưởng quản Đại Khang Hình bộ

,

cương trực ghét dua nị

nh,

theo lý thuyết thì việc đi sứ của hắn không phải trong chức trách, nhưng không biết tại sao Hâm Đức hoàng đế lại phải hắn đi l

n này.

Trác Khởi Phu đang định trở lại dịch quán ngh

ngơi, nhưng không ngờ khi ra cửa đụng phải ta. Ta lại mời hắn vào trong nhà.

Trác Khởi Phu cười nói:

“Bình vương điện hạ

,

l

n này hạ quan mang theo thánh ch

của bệ hạ tới đây.”

Ta cuống quít quỳ xuống nói:

“Dận Không tiếp ch

.”

Trác Khởi Phu nói:

“Bệ hạ nói m

t ch

này điện hạ đích th

â

n mở.”

Hắn đặt m

t ch

vào trong tay của ta

.

Hai tay ta tiếp nhận, chậm rãi mở ra, sau khi xem nội dung thì trong lòng đại h

.

Hâm Đức hoàng để trắng trợn c

a

ngợi việc ta đi Hán đô

,

lại đồng ý ủy thác toàn quyền việc liên minh với T

n quốc, theo như nội dung thì hắn v

ô

cùng tín nhiệm ta.

Ta đọc lại m

t ch

một l

n nữa

,

nhưng không thấy một chữ nào nhắc tới chuyện l

p thái tử

,

có lẽ Hâm Đức hoàng đế đã quên?

Trác Khởi Phu nói:

“Lúc hạ quan tới đây, chính miệng bệ hạ đã nói điện hạ phá hỏng được liên minh

năm

nước, khi trở lại Khang đô

,

b

hạ sẽ giữ lời h

a lập người làm Đại Khang th

á

i tử.”

Ta nói chuyện với Trác Khởi Phu một lúc

,

sau đó hắn đứng dậy cáo từ. Thông qua bu

i nói chuyện ta cũng hiểu thêm về tình hình thực tế của Đại Khang, hơn nữa ta thấy nó cũng không c

ó

quá nhi

u tác dụng b

ng những tin tức do Tiêu Tín cung c

p.

Ta không ăn cơm mà gọi Tiêu Tín vào trong thư phòng.

Tiêu Tín cung kính hướng ta thi lễ

,

sau đó giao một phong thư cho ta

,

phong thư không đề t

ên,

không biết là ai gửi cho ta.

Ta cười nói:

“Ai g

i vậy? Sao th

n bí thế?”

Tiêu Tín cười nói:

“Điện hạ nhìn sẽ biết.”

Ta không h

i nữa

,

m

m cười nói:

“Tình hình Khang đô hiện nay

t

hế nào?”

Tiêu Tín nói:

“T

t cả mọi người từ vua tới dân đều thừa nh

n điện hạ

,

thậm chí ngay cả Tả Trục Lưu và các vị vương tử cũng nhiều l

n ca ngợi trước mặt hoàng thượng, đều nói là minh qu

â

n tương lai.”

Ta ha h

phá l

ê

n cười:

“Tại sao ta nghe như họ đang chửi ta vậy?”

Tiêu Tín

m

m cười nói:

“Điện hạ anh minh, Tr

n tiên sinh nói điện hạ không m

t người nào làm tan rã liên minh

năm

nước, hiện giờ bất cứ ai gièm pha Bình vương đều là người c

ó

hành vi không sáng suốt. Nếu như không thể gièm pha

,

thì ch

còn cách là ca ngợi, tốt nh

t là nói Bình vương điện hạ anh minh như Nghiêu Thuấn, th

n võ như Viêm Hoàng, làm cho tâm tình của Hâm Đức hoàng đ

ế

không được tốt.”

Ta gật đầu cười nói:

“Tả Trục Lưu quả nhiên lợi hại!”

Tiêu Tín nói:

“Tất cả mọi người đều biết việc T

n Khang liên minh đã tr

thành kết cục đã định

,

Trác Khởi Phu đến đây trên danh nghĩa là mời người trở lại Khang đô

,

nhưng thực tế lại là người giám thị mà Hâm Đức hoàng đế ph

á

i tới. Người này tuy r

ằn

g cương trực công chính, thế nhưng là người ngu trung, điện hạ v

n phải cẩn thận ba ph

n.”

Ta cười nói:

“Tiêu Tín, mấy ngày không gặp

,

ngươi đã trưởng thành hơn rồi.”

Tiêu Tín

m

m cười nói:

“Thứ nh

t là bởi vì tu

i lớn hơ

n,

thứ hai là hành trình tới Đại Hán xảy ra không ít chuyện, cho nên cũng không thể m

ã

i là tiểu hài tử được.”

Hắn dừng một chút lại nói:

“Trước khi Tiêu Tín tới Đại Tần

,

Trần tiên sinh và Dực vương điện hạ đều có dặn thuộc hạ

,

sau khi Bình vương hoàn thành việc liên minh, thi ngàn vạn l

n không th

về Khang đô

,

bề ngoài thì Hâm Đức hoàng đế biểu hiện như sắp phong ngôi vị thái tử cho người, thực ch

t lại ghen tỵ vô cùng.” 

Ta gật đầu nói:

“Chuyện này ta đã sớm biết, phụ hoàng tuy r

ng tuổi tác đã cao

,

thế nhưng đối với quyền lực và danh lợi càng lúc càng ham thích, nếu không thì cũng chẳng có chuyện tới bây giờ v

n chưa có người thừa kế.”

Tiêu Tín nói:

“Quốc nội dân loạn vẫn đang tiếp tục

,

hơn nữa phạm vi càng lúc càng lớn

,

nhi tử của Tả Trục Lưu là Tả Đông Tường bởi vì tr

n áp dân loạn có công nên thăng tiến rất nhanh.”

Ta thầm nghĩ trong lòng:

“Muốn đạp đ

cây đại thụ Tả Trục Lưu

,

thì đầu tiên là phải diệt từ từng đứa con của hắ

n,

ngoài mặt là binh phạt nhưng đánh về tâm lý cũng là một đòn quan t

r

ọng

,

phải làm cho hắn suy sụp

,

sau đó cho hắn một kích trí mạng.”

Ta nhíu nhíu mày nói:

“Tiêu Tín

,

chuyện xây dựng t

â

n cung đ

ã

tạm dừng hay chưa? Tại sao d

â

n loạn còn chưa

yên?”

Tiêu Tín thở dài nói:

“Nói tới chuyện thuế khóa thì Hâm Đức hoàng đế lại càng tăng th

êm,

làm cho gánh nặng của người dân nhi

u l

ê

n. Chuyện xây dựng t

â

n cung này ch

ng qua ch

là một cái m

i dẫn lửa mà thôi. Hiện giờ không biết là

n phương sĩ khốn kiếp nào hi

ế

n kế

,

xây dựng một cái Lô đ

nh thật lớn ở phía bắc của Th

á

i Miếu, theo hình Bắc đ

u Th

t tinh

,

lấy máu của đ

ng nam đồng nữ làm lô dẫn, luyện chế trường sinh b

t lão tiên đan

,

Hâm Đức hoàng đế đối với chuyện này ch

ng có nghi ngờ gì cả.”

Chương 118: Đào mộ (1)

Ta giận dữ v

trên bàn một cái

,

cả giận nói:

“H

đồ

!

Ta không đ

ý tới sinh tử

,

bôn ba vì tiền đ

của Đại Khang, vậy mà hắn không kiềm chế

,

làm ra nhiều chuyện hoang đường như vậy

,

t

n đời này làm gì c

ó

cái gì gọi là linh đan diệu dược trường sinh b

t lão?”

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ nghĩ như vậy

,

nhưng mà người khác chưa chắc có cách nghĩ giống người, hơn nữa trước khi c

n k

cái chết, khát vọng sống của con người càng mãnh liệt, Hâm Đức hoàng đế cũng chẳng ngoại lệ.”

Ta gật đầu nói:

“Mặc

kệ hắn đi...”

Ta lại nghĩ tới câu nói mà Trầm Trì nói cho ta

,

cho tới giờ

,

mục đích của ta đều tập trung vào ngôi vị hoàng đ

ế

của Đại Khang, nếu như

xu

ất

phát từ sự phát tri

n của Tuyên Thàn

h

đ

tự l

p làm vua

,

có nhanh hơn so với đợi Hâm Đức hoàng đế hay không?

Tiêu Tín nói:

“Điện hạ định khi nào tiến hành xúc tiến chuyện kết minh?”

Ta có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi:

“Phỏng chừng phải chờ tới lúc Yến Nguyên Tông nhập táng.”

Tiêu Tín thấy v

mặt ta uể oải

,

biết điều cáo từ rời đi.

Trong đầu ta

,

th

â

n ảnh Trầm Trì lúc nào cũng lởn v

n

,

ta uống một ngụm hương trà

,

chậm rãi thả lỏng th

â

n ki

nh,

mới nhớ ra lá thư do Tiêu Tín mang tới vẫn chưa xem.

Bóc phong thư

,

ta ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, l

p tức nh

n ra đó là mùi hương của L

ục

C

hâu,

trên thư không có chữ

,

ch

có mấy sợi tóc qu

n vào hai trang giấy h

điệp, trên thư còn có một d

u son môi ướt át.

Ta không khỏi nở nụ cười, hít thật sâu một hơi

,

nhẹ nhàng hôn l

ê

n trên dấu sơn môi

,

hình dáng đơn thu

n của L

ục

C

hâu

hiện l

ê

n trước mắt.

Thải Tuyết bưng bữa ăn khuya từ ngoài cửa đi vào

,

thấy ta làm như vậy thì đỏ mặt

,

hai mi rũ xuống.

Ta cười gặp thư lại

,

c

n thận nhét vào trong ngực.

Thải Tuyết đem bữa ăn khuya đến ta trước mặt:

“Công tử không nên quá cực kh

ổ,

mấy hôm nay phải chú ý ngh

ngơi.”

Ta mỉm cười nói:

“Ch

cần Thải Tuyết nguyện ý cùng ta nói chuyện, ta sẽ quên m

t mệt mỏi.”

Thải Tuyết nhẹ giọng nói:

“Công tử nếu như không còn gì ph

â

n phó

,

Thải Tuyết xin lui xuống trước.”

Ta nh

íu

mày

,

lạnh lùng nói:

‘‘Nàng giống như đang cố t

ì

nh trốn tránh ta?”

“Nô tỳ không dám.”

Ta đang muốn nói tiếp, nhưng ngoài cửa lại vang l

ê

n một thanh

â

m ôn nhu:

“Bình vương điện hạ c

ó

ở đây không?”

Ta nh

n ra, đây là thanh âm của Mộ Dung Yên Yên.

Th

i Tuy

ế

t cu

ng quít chạy ra ngoài.

Mộ Dung Yên Yên cười khanh khách đi đến

,

lúc đi ngang qua chỗ người Thải Tuyết, đôi mắt đẹp của nàng nhỉn Thải Tuyết thật sâu

,

sau đ

ó

đi tới bên cạnh t

a,

phía sau nàng còn có một hán tử vóc người cao lớn

,

chính là người đạo mộ Liên Việt.

Ta bi

ế

t bọn họ l

n này đến đây chắc chắn là vì chuyện đào hoàng lăng.

Liên Việt thần bí khép cửa

,

lấy một tấm b

o đồ trải l

ê

n trên bàn nói:

“Bình vương mời xem!”

Ta cúi đầu nhìn lại

,

hóa ra đây là bản đồ hoàng lăng, trong đó được thiết kế rất ph

c tạp

,

là một người ngoại đạo

,

ta ch

ng nh

n ra manh mối gì.

Liên Việt nói:

“Đường đi đã được tính, chuyện đào móc cũng đã an bài

,

thế nhưng trong mộ toàn được xây dựng b

ng đá lớn

,

nếu như mở thủ công, thi ít nh

t cũng c

n hai tháng.”

Ta như đinh đóng cột nói:

“Lúc Yến Nguyên Tông hạ táng, ta muốn đi vào trong mộ.”

Liên Việt cau mày nói:

“Bình vương điện hạ

,

nếu như ta không có nhớ lầm

,

lúc đ

u người nói trong vòng

ba

ngày, tại sao bây giờ lại nói là ngay khi hạ táng?”

Sở dĩ ta thay đ

i kế hoạc

h

là vì Tinh Hậu muốn cho Khúc Nặc hạ táng cùng với Yến Nguyên Tông, ở trong địa cung, ch

ng biết Khúc Nặc có th

chịu đựng được bao nhiêu thời gian, ta vào trong đó sớm một khắc, thì khả năng sống sót của nàng lại cao hơn một chút.

Ta thấp giọng nói:

“Ngươi nghe cho rõ

,

mặc kệ phải trả công lớn như thế nào

,

ta phải có mặt ở địa cung sau khi hạ táng. Hiện giờ cách lúc Yến Nguyên T

ô

ng hạ táng ch

còn vài ngày, ngươi có th

bắt đầu tiến hành đào bới được rồi.”

Liên Việt nói:

“Chuyện không dễ như điện hạ nghĩ, muốn trong một thời gian ngắn đào tới địa cung, thì phải cần Phích Lịch Đạn của Mặc thị.”

Trên đời sao lại có chuyện trùng h

p như vậy chứ

,

Đường Muội từ Tuyên Thành tới đây đã mang theo không ít Phích Lịch Đạn, lúc hộ tống Tuệ Kiều rời đi

,

hắn đã đ

lại

,

ta không ngờ n

ó

lại phát huy công dụng lúc này.

Ta mỉm cười nói:

“Được

,

Phích Lịch Đạn do ta phụ trách, ngươi ch

c

n lo chuy

n đào bới

,

phải đảm bảo là sau khi Yến Ngu

n Tông hạ

t

áng là vào được địa cung”

Liên Việt nói:

“Nếu như có Phích Lịch đạn của Mặc thị

,

thì ta đảm b

o.”

Liên Việt còn có nhiều chuyện c

n chuẩn bị

,

nên cáo từ rời đi trước.

Mộ Dung Yên Yên cùng ta đi dạo ven hồ

,

tinh th

n ta hiện giờ không tốt

,

cho nên đáp ứng lời mời của nàng.

Chúng ta sóng vai bước chậm ở bên bờ Yên Chi

h

,

gió thu từ ngoài hồ th

i tới đã không còn ôn như như ngày xưa

,

nó đã mang theo hàn

ý

.

Ta cởi áo choàng phủ thêm lên vai cho Mộ Dung Yên Yên

,

nàng dịu dàng cười nói:

“Thảo nào có nhiều nữ tử thích điện hạ như vậy

,

Bình vương điện hạ quả nhiên biết chăm sóc người khác.”

Ta cười nói:

“Mộ Dung cô nương có phải là đang ám chỉ

,

cô nương đã thích ta rồi hay không?”

Mộ Dung Yên Yên m

m cười nói:

“Tình cảm b

ng hữu khác với tình cảm đó nhi

u lắm

,

điện hạ chớ có nh

m lẫn.”

Ta đưa tay nắm lấy bàn tay của nàng, nói:

“Ch

tiếc, ta không thể nào duy trì quan hệ bằng hữu với một mỹ nh

â

n thế này được.”

Mộ Dung Yên Yên cười rút tay khỏi bàn tay của ta:

“Làm phi tử của điện hạ

,

phải chia sẻ ân sủng với người khác

,

làm b

ng hữu của điện hạ

,

có th

một mình hưởng thụ tình cảm

,

nếu như so sánh mà nói Yên Yên vẫn thích vế sau hơn.”

Nàng đi vào trong lương đình, ngồi xuống một cái gh

ế

đá

,

nhìn mặt hồ như gương ở phía xa xa

,

nhẹ giọng nói:

“Nghe nói Trầm Trì sợ tội tự sát?”

Ta gật đầu nói:

“Đúng là có chuyện này.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Tân phi mới nạp của Yến Nguyên Tông là Khúc Nặc cũng bị tuẫn táng theo?” 

Ta không nói lời nào.

Chương 118: Đào mộ (2)

Mộ Dung Yên Yên dùng đôi mắt đẹp nhìn về phía ta nói:

“Nếu như không phải ta biết r

ng điện hạ không quen biết gì với Khúc Nặc

,

th

ì

ta sẽ thực sự cho rằng, lần này điện hạ đào mộ là vì cứu Khúc Nặc.”

Nàng nhìn thẳng vào ta

,

dường như muốn nhìn thấu nội tâm của ta đang nghĩ gì.

Ta nở nụ cười, gió lạnh th

i qua, ta nhịn không được h

t xì một cái.

Mộ Dung Yên Yên dường như cũng có cùng c

m ứng với ta

,

nàng cũng hắt hơi

,

chúng ta nhìn nhau, cùng nở nụ cười.

Ta m

cánh tay từ phía sau ôm lấy th

â

n thể mềm mại của nàng, th

â

n hình Mộ Dung Yên Yên khẽ run l

ê

n

,

ta nhẹ giọng nói:

“Nếu như đã là b

ng hữu

,

thì chúng ta phải cùng hội cùng thuyề

n,

chúng ta sưởi ấm cho nhau, không ai phải chịu lạnh cả.”

Mộ Dung Yên Yên phi nói:

“Tính thế nào ta cũng bị thiệt.”

Ta kề sát vào tai nàng, thấp giọng nói:

“Cô nương đã đoán đúng, l

n này ta nghĩ cách cứu Khúc Nặc.”

Mộ Dung Yên Yên chậm rãi xoay đầu lại

,

trong ánh mắt tràn đầy kinh ngạc, trong ấn tượng của nàng, ta chưa từng gặp g

Khúc Nặc

,

bây giờ ta mạo hi

m như th

ế

này

,

chứng t

quan hệ của chúng ta không t

m thường.

“Vì sao?”

Mộ Dung Yên Yên nhẹ giọng nói.

“Bởi vì ta tuyệt không trơ m

t nhìn nữ nh

â

n của mình ch

ế

t đi!”

Đây là một lý do vô cùng chu đáo.

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Ta đúng là không cách nào đoán r

a,

đôi khi ngươi làm việc không từ thủ đoạn cân nhắc lợi hạ

i,

nhưng đôi khi lại đi làm những chuyện không hề có lợi cho mình.”

Ta thấp giọng nói:

“Nếu như là cô nương, ta cũng không ngoại lệ

.

Mộ Dung Yên Yên b

ng nhiên nở nụ cười:

“Nếu như Liên Việt giúp điện hạ cứu Khúc Nặc ra

r

i,

dựa theo quy củ của hắn thì chắc chắn phải chia một nửa

,

đến lúc đó điện hạ làm sao bây giờ?”

Ta cười lạnh nói:

“Hắn

không có cơ hội!”

Mộ Dung Yẻn Yên nhăn mày

,

nhẹ nhàng tránh khỏi cái ôm của ta

,

thấp giọng nói:

“Điện hạ muốn giết hắn?”

Ta gật đầu nói:

“Việc đào hoàng lăng không phải chuyện đùa, nếu đ

cho Tinh Hậu biết thì nàng chắc chắn không tha thứ cho ta

,

hơn nữa việc cứu vương phi là một tội ác

,

ta sao có thể cho nó truyền ra ngoài được chứ?”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Hiện giờ ta không biết, điện hạ có định giết ta luôn hay không?”

“Cô nương thì khác, ta tin tưởng cô nương không bao giờ bán đứng ta.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Liên Việt mặc dù là người c

quái, thế nhưng hắn đúng là một người thẳng thắ

n,

điện hạ giết hắn không b

ng thu làm người của mình. Cũng đừng trách ta không nhắc nhở điện hạ

,

hắn tuy rằng biểu hiện điên khùng, nhưng mà võ công không dưới ta

,

hơn nữa hắn là người hiểu rõ hoàng lăng, nếu như đ

hắn nh

n ra điện hạ động sát niệm với hắn ch

sợ là hại nhi

u hơn lợi.”

Ta gật đầu

,

Mộ Dung Yên Yên nói không phải là không có lý

,

xem ra muốn hạ thủ với Liên Việt, chắc chắn phải đợi tới khi hắn rời khỏi hoàng lăng.

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Khi điện hạ rời khỏi Đại Tần ta cũng phải rời khỏi nơi này.”

Ta mừng r

trong lòng, cho rằng Mộ Dung Yên Yên cuối cùng cũng hồi tâm chuyển ý

,

cùng ta rời đi.

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Ta dự định kết thúc công việc làm ăn của Bách Hoa l

â

u

,

đi tới Hán đô.”

“Cái gì?”

Ta kinh ngạc, nhưng mà sau khi suy nghĩ thì đoán ra

,

chắc chắn Tả Trục Lưu bảo nàng

làm như vậy

,

trong lòng phiền muộn tới cực điểm, kh

ô

ng

biết Mộ Dung Yên Yên thiếu Tả Trục Lưu cái gì

,

mà lại trung t

â

m

với hắn như vậy.

Mộ Dung Yên Yên dường như nh

n ra ta không hài lòng, dịu dàng cười nói:

“Ta giúp hắn xong chuyện này

,

thì cũng tr

sạch nợ cho hắn

,

tương lai ta sẽ tới Tuyên Thành tìm điện hạ.”

Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng, nói:

“Đối với loại người không nói tín nghía như Tả Trục Lưu

,

th

ì

tốt nhất nên rời khỏi hắn càng sớm càng tốt đ

liên lụy vào th

â

n.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Dận Không, ngươi có nhớ câu nói ta nói với ngươi trước khi ngươi rời khỏi Đại T

n không?”

Ta đương nhiên là nh

ớ,

Mộ Dung Yên Yên nói là không bao giờ trợ giúp Tả Trục Lưu đối phó ta.

Mộ Dung Yên Yên nói:

“Không có Tả tướng quốc, ta không được như hôm nay

,

cho nên ta phải hoàn trả toàn bộ lại cho hắn.”

Ta chậm rãi gật đầu

,

thấp giọng nói:

“Cô nương tới Hán đô cũng là một chuyện tốt, chí ít có thể gặp lại bằng hữu của mình?”

“B

ng hữu?”

Mộ Dung Yên Yên c

m thấy vô cùng kinh ngạc.

Ta nhẹ giọng đem chuyện Hoàn Tiểu Trác nói cho Mộ Dung Yên Yên biết, nàng không ngờ mình còn nghe được tin tức về Hoàn Ti

u Trác, trong mắt hiện l

ê

n quang mang kích động, nói:

Ta vẫn cho r

ng Hoàn Ti

u Trác đã không còn trên thế giới này nữa

,

không ngờ nàng vẫn còn sống.”

Ta thở dài nói:

“Nhưng mà

,

nàng hiện giờ có tên là Đoạn Tinh.”

Mộ Dung Yên Yên nói:

Xem ra nàng ta vẫn còn hận T

n thái hậu

,

mà cũng khó trách, trước kia thái hậu không g

â

y ra chính bi

ế

n cung đình, Hoàn đại nh

â

n cũng không bị ch

ế

t thảm.”

Ta thấp giọng nói:

“Sở dĩ Hoàn Ti

u Trác căm hận thái hậu

,

không ch

bởi vì chuyện phụ th

â

n nàng ta chết, mà còn muốn báo thù rửa hận cho việc cả nhà Hoàn thị bị truy sát.”

Mộ Dung Yên Yên sâu xa nói:

“Nếu như ta là nàng, chắc ta cũng làm như vậy.”

Ta gật đầu

,

cách làm của Hoàn Tiểu Trác cũng ch

là bình thường, đ

i lại là ta, thủ đoạn của ta còn ác độc hơn nàng nhiều.

Ta nhẹ giọng nói:

“Nếu c

ó

khả năng, cô nương tận lực khuyên nhủ nàng ta, ta thấy không n

ê

n đ

nàng vì cừu hận mà đánh m

t mình.”

Mộ Dung Yên Yên th

â

m ý liếc mắt nhìn ta

,

dường như nh

n thấy mối quan hệ vi diệu giữa ta và Hoàn Ti

u Trác.

Ánh trăng cao xa

trên không trung, th

â

n

nh của ta và Mộ Dung Yên Yên phảng ph

t như dung h

p cùng một ch

. Ch

ng biết từ lúc nào

,

nàng đã buông lỏng chính mình, toàn tâm toàn ý rúc vào trong lòng ta?

Liên Việt đích xác là một nh

â

n tài

,

hắn lựa chọn động kh

u là lăng mộ của Tần Thục phi

,

chính là mẫu th

â

n của Yến Lâm. T

n Thục phi năm đó bị chết trong tay của Tinh Hậu và cũng là một ng

ô

i mộ nằm xa Tuyên Long hoàng đế nhất. 

Xung quanh ngôi một toàn là những cây tùng, bách, do l

â

u ngày nên chúng đã xanh tươi um tùm.

Lăng mộ của Yến Nguyên Tông ở bên cạnh lăng mộ của Tuyên Long hoàng đế.

Liên Việt sở dĩ chọn n

ơ

i đây để bắt đầu

,

là bởi vì nơi

n

ày tính bí m

t cao

,

hơn

nữa

dễ dàng ẩn n

p

,

hơn nữa việc bảo vệ trọng điểm của hoàng lăng cũng không

lăng mộ của phi tử.

Yến Nguyên Tông hạ táng khi màn đêm đã buông xuống, ta được Thải Tuyết dịch dung, cùng Liên Việt lẻn vào trong hoàng lăng.

Liên Việt chắc chắn là có chỗ cố kỵ với ta, đưa ra điều kiện là ta tuyệt đối không thể cho người thứ ba theo vào

,

ta cũng ch

còn cách là đồng ý với hắn.

Chương 118: Đào mộ (3)

Sau bia mộ của Tần Thục phi là một cái động kh

u hẹp

,

bên ngoài được cỏ hoang che lấp

,

nếu như không quan sát c

n thận

,

chắc chắn không thể nh

n ra.

Liên Việt dẫn đầu chui vào cái động kh

u ch

có một người chui lọt sau đó tới lượt ta

,

hai người bò cách nhau ch

một khoảng cách, bò một đoạn th

i gian vẫn chưa thấy tới nơi

,

trong lòng ta nghi hoặc, đ

t đá khi đào cái động này được v

n chuy

n đi đâu?

Động đi được chừng gần

một

dặm thì trở n

ê

n rộng rãi

,

ta và Liên Việt đã có thể khom người đi lại

,

ta có chút lo lắng nói:

“C

á

i động này có khả năng sụp xuống hay không?”

Liên Việt nghiêng đầu lại

,

ánh sáng của cái đèn Lưu Ly chiếu ra lờ mờ

,

hắn giảo hoạt tươi cười:

“Sợ? Yên tâm đi

,

động do ta đào tuyệt đối không có nguy hiểm.”

Đi thêm vài chục bước, thấy trong mộ trở nên trống trải, chắc là tới bên trong lăng mộ của Tần Thục phi

,

Liên Việt nói:

“Mộ của Tần Thục phi là đơn gi

n nh

t, chủ yếu là dùng đ

t tạo thà

nh,

cho nên ta mới lựa chọn nơi này làm nơi khởi điểm.”

Tần Thục phi dù sao cũng là nhạc mẫu của ta

,

quấy

rầ

y vong linh của người làm cho lòng ta có chút bất an

,

yên lặng cầu kh

n người hãy ngủ yên

,

ngàn vạn l

n đừng trách tội ta mạo muội tới thăm.

Cái động này chắc chắn Liên Việt đã đào từ rất l

â

u

rồi,

ta thực sự không tưởng tượng nổ

i,

hắn sao có th

trong vài ngày mà đào được một công trình như th

ế

này.

Liên Việt nói:

“Cái động này trực tiếp thông tới mộ huyệt của Y

ế

n Nguyên Tông, nhưng bị một hòn đá lớn chắn ngang.”

Ta thấp giọng nói:

“Phích Lịch Đạn đã chuẩn bị xong!”

Liên Việt cười nói:

“Nghe nói là trong vòng bảy ngày sau khi nhập táng, linh hồn của người chết vẫn còn chưa đi

,

ngươi có sợ bị họ ám không?”

Ta cười lạnh nói:

“Trong thiên hạ làm gì có yêu ma quỷ quái

,

người khác tự bịa đặt rồi huyễn hoặc mình.”

Liên Việt cười ha ha.

Ta nhắc nhỡ hắn nói:

“Cười nh

thôi...”

Cho dù chúng ta đang

trong lòng đất nhưng nếu như nói chuyện to quá

,

người khác

gần cũng có

thể

nghe thấy

.

Đoạn đường này rộng phải gấp đôi so với đoạn đường đi tới lăng mộ của T

n Thục phi

,

ta th

m tính

t

n

ch

này ước chừng phải dài tới

năm mươi

trượng là ít.

giữa là một đoạn đường toàn đ

t với cát

,

khi

t

iến nhập vào phạm vi hoàng lăng của Yến

Nguyên Tông thi toàn là đ

t nện

,

ta nghĩ chắc chắn Liên Việt cũng phải mất không ít công phu mới đào tới đây được.

Phía trước rộng rãi

,

ta thấy

đây có không ít đồ gồm sứ

,

trang sức

,

ngạc nhiên

nói:

“Ở đây sao cũng có đồ gốm sứ

,

trang sức?”

Liên Việt nói:

“Có

g

ì kỳ quái? Đây là một trong những người bị tuẫn táng cùng với Yến Nguyên Tông, nhưng mà cũng phải cảm tạ người thợ nào đã

t

hi

ế

t kế lăng mộ

,

đ

lại cho chúng ta một không giang rộng lớn tới thế này.”

Hắn dùng sức v

l

ê

n tường, thanh

â

m của đá vang l

ê

n ông ông.

Ta có chút lo lẳng:

“Không có chu

yệ

n gì chứ?”

Liên Việt đắc ý nở nụ cười, bắt đ

u đào móc ở góc tây bắ

c,

ta cũng tiến l

ê

n giúp hắn sau khi lôi hết m

y thứ

r

a,

đ

ây

hiện l

ê

n một cái giá đ

và một cái động khâu tối om.

Liên Việt kéo cái giá đ

ỡ,

sau đó thả một đoạn dây thừng xuống, ta theo hắn tụt xuống dưới, h

óa

ra bên dưới nước ngập tới thắt lưng.

Liên Việt nói:

“Lăng mộ của Yến Nguyên Tông được thiết kế như một cái v

rùa

,

mặc dù có vách tường, được xây dựng tầng tầng l

p l

p

,

nóc mộ cũng rất dày, bề ngoài nhìn như một pháo đài không th

công phá

,

nhưng đó cũng là một nhược

đ

i

m của nó

,

nhược điểm chính là

đáy mộ.

Ta theo Liên Việt tiến về phía trước, hắn lớn tiếng nói:

“Khi ta đào tới mộ của người bị tuẫn táng theo, mới phát hiện tường của chủ mộ quá dày, rất khó tiến vào trong đó

,

đành phải đào một cái giếng, cho nước ngập vào bên trong, sau đó đào ngang cái giếng, thông với phía dưới mộ của Yến Nguyên T

ô

ng.”

Khi hắn nói chuyện phía trước chúng ta lại xuất hiện một cái giếng.

Ta kinh ngạc nói:

“Ch

ng lẽ chúng ta chui vào nó?”

Liên Việt nói:

“Cái giếng này không sâu

,

ch

là nơi chứa tạp v

t mà thôi.”

“Tạp vật?”

Ta càng ngày càng cảm thấy hồ đồ.

Liên Việt gật đầu cười, ch

về phía đ

nh đầu nói:

“Đây là dưới đáy mộ Yến Nguyên Tông!”

Hắn dùng Phích Lịch đạn nhét vào cái lỗ nhỏ

,

sau đó lại nhét thêm vào những cái khe h

của tảng đá được làm từ trước, bảo ta thối lui về sau chừng hơn

năm

trượng, bịt l

ta

i,

sau đó hắn châm ngòi nổ

,

chạy tới ch

ta.

Khi hắn mới chạy tới ch

n

p

,

thì phía sau vang l

ê

n một tiếng n

lớn

,

hơi n

ép chúng ta ngã lăn ra đ

ất

, bụi bay m

ù

mịt làm chúng ta ho khan sặc sụa.

Qua hồi lâu

,

bụi mù mới từ từ tán đi

,

ta và Liên Việt đi tới ch

cái giếng, phát hiện một cái l

h

ng chừng một trượng, trong giếng toàn là đá

,

g

ỗ,

tới lúc này ta mới thực sự hiểu công dụng của cái giếng này.

Liên Việt đắc ý cười to hai tiếng, bò l

ê

n cái l

h

ng.

Hắn dùng lực vỗ vào tường bên cạnh, thanh âm của tảng đá vang l

ê

n ông ông

.

Ta đem một quả Phích Lịch Đạn đưa cho hắn nói:

“Ngươi muốn cho n

tung bức tường đá này ư?”

Liên Việt ha ha nở nụ cười, hắn lắc đầu nói:

“Bức tường đá này dày hơn trượng

,

Phích Lịch Đạn uy lực có lớn hơn nữa cũng không cách nào xuyên thủng được!”

Ta leo l

ê

n phía trên, phát hiện trong mộ có

mười tám

ngọn đèn nh

â

n ngư

,

trong mộ sáng như ban ngày. Ta ng

ng đ

u nhìn v

phía trước, thấy một bậc đá chừng trăm b

ậc,

bên trên có đặt hai cỗ quan tà

i,

trong lòng ta nhịn không được kinh hoàng, đây chính là hai c

quan tài của Yến Ngu

n Tông và Lệ Cơ.

Ta dẫn đầu chạy tới chỗ của quan tài.

Liên Việt ở ph

ía

sau cả kinh quát to:

“C

n thận!”

Nhưng mà ta đã chạy đi

,

thu hồi làm sao kịp

,

th

â

n hình theo quán tính ngã ngi

ê

ng xuống dưới.

Theo phản ứng bản năng, ta rút chủy thủ cắm vào một cái đ

èn

nh

â

n ngư bên cạnh, chủy thủ xuyên thủng c

gỗ, nặng nề cắm vào bức tư

ng, ta nhanh chỏng xoay người bám vào thành. Khi quay đầu nhìn lại

,

ta không khỏi đổ mồ hôi lạnh, phía dưới hàn quang như rừng, toàn là thiết trùy sắc bén vô cùng. 

May mà vách tường này được dựng bằng gỗ

,

nếu như bằng đá, th

ì

chắc chắn ta đã bị xu

n thủng hàng trăm ngàn l

.

Chương 118: Đào mộ (4)

Liên Việt vọt tới trước cái bẫy, lấy dây th

ng thả xuống dưới, ta cầm lấy dây buộc qua lưng mình

,

lớn tiếng nói:

“Được rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro