Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc còn rất nhỏ, tôi đã biết, tôi không có được mọi người yêu mến như Lâm Thanh Thanh

Mẹ của tôi luôn là hận sắt không thành thép ấn tôi cái trán: "Lâm Nặc Nặc, con nói một chút con thử xem nhan sắc là trời định, nhưng con có thể hay không đừng có ngốc như vậy? Nhanh cùng Thanh Thanh học học a, xem nhân gia thông minh hơn con biết bao nhiêu."

Nàng lớn lên xinh đẹp, tính cách hướng ngoại lại hoạt bát, còn biết dỗ ngọt trưởng bối.

Ngày lễ ngày tết, tiền mừng tuổi và bao lì xì của nàng đều luôn nhiều hơn so với tôi.

Mà tôi thì nhan sắc bình thường, tính cách yếu đuối, trừ bỏ thành tích còn tính không tồi, quả thực chính là không đúng một tí nào.

Đời này chuyện dũng cảm nhất tôi đã làm, đó chính là chủ động theo đuổi nam thần Giang Chỉ.

Tôi theo đuổi anh ấy suốt một học kỳ, viết cho anh ấy mấy chục lá thư tình, vắt hết óc mà chế tạo ra những lúc ngẫu nhiên chạm mặt. Ở lúc anh ấy chơi bóng rổ thì đưa nước, ngay cả lúc tự học tôi cũng dính anh ấy.

Buổi tối hôm đó, từ thư viện đi ra tới, tôi đang muốn đeo một bên tai nghe cho anh ấy, tay của tôi bỗng nhiên bị anh ấy bắt lấy.

"Lâm Nặc Nặc, em rốt cuộc có biết như thế nào là theo đuổi?"

anh ấy nhìn tôi, gương mặt đẹp trai một chút một chút để sát vào, hơi thở ấm áp.

Tim tôi đập thật nhanh, mặt cùng lỗ tai đỏ ửng: "em...... Sẽ không."

Giang Chỉ cười, cúi đầu hôn lấy tôi: " Để anh dạy cho em."

Lúc biết tôi cùng Giang Chỉ yêu đương, bạn bè bên cạnh vô cùng khiếp sợ, thậm chí có cả bạn cùng phòng quan hệ không tốt âm dương quái khí nói: "Liền nàng lớn lên thành bộ dạng như vậy, trang điểm cũng dáng vẻ quê mùa, không biết chơi cái gì thủ đoạn, mới câu dẫn được Giang Chỉ."

Tôi cũng đã hỏi qua Giang Chỉ, anh ấy vì cái gì sẽ cùng tôi ở bên nhau a.

Lúc ấy chúng tôi đang ở trên tàu điện ngầm, bởi vì nhiều người nên anh ấy đem tôi ôm ở trong ngực, trả lời không chút để ý: "Bởi vì em đáng yêu a."

Lâm Thanh Thanh đã từng nói với tôi, chỉ khi một người nam nhân không thể tìm được ưu điểm nào trên người của mình, mới có thể khen mình đáng yêu.

Nghỉ hè năm ấy, Lâm Thanh Thanh tới A thị tìm tôi chơi, Giang Chỉ cùng với tôi đi sân bay đón người.

anh ấy kéo hành lý đi ở phía trước, Lâm Thanh Thanh ở phía sau cùng tôi kề tôi nói nhỏ: "Chị , bạn trai của chị chính là hình mẫu lý tưởng của em đó."

Trong lòng tôi bỗng chốc trầm xuống.

Từ nhỏ, Lâm Thanh Thanh đã thích đoạt đồ vật của tôi, người trong nhà cũng bảo tôi phải nhường cho nàng.

Nàng là nỗi ám ảnh lớn nhất đời tôi.

Nếu Lâm Thanh Thanh cũng thích Giang Chỉ, cùng nàng so, tôi cơ hồ không có phần thắng.

Mấy ngày sau, tôi dẫn Lâm Thanh Thanh đi khắp nơi du ngoạn, Giang Chỉ ban đầu cũng muốn đi chung nhưng lại bị tôi cự tuyệt.

Tôi cố gắng hé ra một nụ cười có chút miễn cưỡng: "Không cần, em bồi nàng là được...... ngày nghỉ của anh nhiều, anh không phải là không thích mấy nơi ồn ào sao?

Giang Chỉ nhìn tôi một cái thật sâu, bỗng nhiên nắm tay kéo tôi qua, ôm ở trong lòng ngực hôn tôi một cái.

Ban ngày ban mặt, tôi theo bản năng nhìn quanh bốn phía, mất tự nhiên mà thoát ra.

Giang Chỉ u oán bảo: "Được rồi, mấy ngày nay anh liền ngâm mình ở phòng thí nghiệm, chờ lão bà sủng hạnh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro