Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc ăn cơm sáng, tôi trơ mắt nhìn Lâm Thanh Thanh ngồi chỗ đối diện, dán bên tai Giang Chỉ, nũng nịu mà làm nũng: "Lão công, em muốn ăn tôm, anh lột cho em."

"Lão công, em muốn ăn sandwich của anh."

"Lão công, nghe nói nơi này có bể tắm tình nhân, chúng ta chút nữa muốn hay không đi thử thử xem a~?

Tôi bị một màn này kích thích đến hốc mắt nóng lên, trầm mặc cúi đầu, lung tung gắp vài miếng bỏ vào trong chén.

Bên người đột nhiên lại có một bàn tay duỗi lại đây, yên lặng mà đem khăn giấy đưa tới trước mặt tôi.

Nghiêng đầu nhìn lại, lại là Tống Thừa Hiên.

Anh ta nhấp môi, biểu tình nhìn qua cũng không vui.

Tôi hậu tri hậu giác nhớ tới, anh ấy thích Lâm Thanh Thanh, nhìn đến tôi lúc này, còn tưởng rằng Lâm Thanh Thanh vì Giang Chỉ mà ghen, khẳng định sẽ không vui đi?

Nghĩ đến đây, tôi hít hít cái mũi, miễn cưỡng giơ lên một mạt cười, từ trong tay anh ấy tiếp nhận khăn giấy: "Cảm ơn."

Nhưng mà, ngồi ở đối diện Giang Chỉ bỗng nhiên vươn chiếc đũa, kẹp lên một cái cánh gà bỏ vào chén của tôi.

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn anh ấy.

Giang Chỉ chỉ khụ một tiếng: "Em ăn không được hải sản, tối hôm qua anh xem thấy em còn rất thích ăn cánh gà nướng, anh liền lại kêu một phần."

Tim của tôi bỗng nhiên trở nên nặng trĩu.

Tôi không quên, chính mình hiện tại là ở Lâm Thanh Thanh trong thân thể.

Lâm Thanh Thanh không ăn được hải sản, chuyện này tối hôm qua Tống Thừa Hiên bất quá thuận miệng nói ra một câu, anh ấy liền nhớ rõ như vậy sao.

Thậm chí còn nhớ rõ nhân gia tối hôm qua thích ăn cánh gà nướng.

Tôi hít hít cái mũi, đứng lên: "Em đột nhiên có điểm không thoải mái, đi về trước nghỉ ngơi."

Tống Thừa Hiên ngồi ở vị trí bên ngoài, anh ấy tựa hồ không có tránh ra ý tứ, tôi đành phải nhắc nhở anh ấy: "Phiền toái anh đứng lên một chút, có thể chứ?"

"tôi đưa em trở về đi."

Tống Thừa Hiên đứng lên, thuận thế đi theo phía sau.

Ma xui quỷ khiến mà, tôi lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, đối diện thượng Giang Chỉ nhìn qua ánh mắt.

Anh ấy nhìn phía tôi ánh mắt, là không thể che giấu lo lắng.

Về phòng trên đường, tôi vẫn luôn trầm mặc, không dám nói quá nói nhiều, sợ bại lộ sự thật tôi không phải Lâm Thanh Thanh.

Tống Thừa Hiên lại chủ động khơi mào đề tài: "Em có chỗ nào không thoài mái, có muốn uống thuốc không?"

"...... Không cần, có thể do tối hôm qua tôi ngủ không được ngon, đầu có chút đau, ngủ một lát liền không có việc gì."

Tôi ở cửa phòng cùng Tống Thừa Hiên tạm biệt, nói thật diện mạo của anh ấy cũng thực xuất chúng, so cao gầy Lâm Thanh Thanh còn cao hơn nửa cái đầu, cặp mắt đen nhánh nhìn sang đây, thậm chí mạc danh làm tôi cảm thấy có một tia quen thuộc.

"Chị ngươi nàng...... Hôm nay giống như có điểm không giống nhau."

Tôi trong lòng nhảy dựng, cố gắng trấn định: "Có sao? Không có đi, nàng bình thường cũng thường xuyên làm nũng, yêu đương nữ hài đều là như thế này đi."

Trong lòng lại có chút khiếp sợ.

Cảm giác của anh ấy sao lại nhạy bén như vậy?

Tống Thừa Hiên như suy tư gì nhìn tôi, ánh mắt có một tia thâm ý: "Cũng không phải tất cả nữ hài đều như vậy, ít nhất —— tôi không thích loại này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro