chap1: đồ biến thái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Park Nami' xuống đây cho tôi tiếng nói của người phụ nữ tong giọng rất bực chuyện gì đó
1 cô gái đang chạy xuống lầu đó là cô hầu gái Park Nami rất trẻ chỉ mới 18 tuổi, gương mặt khả ái làn da mịn màng trắng như sữa, mái tóc màu hạt dẻ mượt mà được cột gọn bằng cái nơ xinh xắn đồng phục người làm tô thêm làn da của cô, bước xuống nhà cười nhẹ 1 cái làm lộ ra hàm răng trắng ngần với chiếc răng khểnh bé xíu đáng iu nói nhẹ
Park Nami:"dạ bà chủ gọi con"
Bà quay mặt lại phía cô tức giận quát lớn :
Bà chủ: "Mày làm việc kiểu gì vậy mày biết cái áo hàng hiệu này phái mua bao nhiêu tiền không bán căn nhà dưới quê mày còn ko đủ để bù đó đã bảo là giặt riêng rồi mà mày bị điếc hả"
Cô sợ hãi trả lời
Park Nami: dạ cho con xin lỗi bà lần sau con sẽ chú ý hơn
Bà khoanh tay để trước ngực nói
Bà chủ: làm gì có lần sau hả con nghĩ xin lỗi là được sao hôm nay tao sẽ đuổi mày ra khỏi nhà này
Park Nami hoảng hốt quỳ xuống ôm chân bà vừa khóc vừa nói:
Con xin bà bà đừng đuổi con con xin bà
Bà chủ: mày buông tao ra thứ quê mùa ăn hại như mày ở đây chỉ tốn cơm thôi ( bà nói lớn đẩy cô té xuống sàn)
Cô ngồi dậy quỳ xuống van nài
Park Nami: tôi..  Xin..  Bà
Bà tức tối cầm tay cô loi đi
Vừa đúng lúc đó có 1 người đàn ông tuổi trung niên và 1 cậu con trai đó chính là chồng (ông chủ)và con (cậu chủ) của bà ta
Ông cất tiếng:' bà làm gì còn bé vậy' ông chạy lại đỡ cô dậy hỏi: con không sau chứ
Park Nami: dạ con cảm ơn ông con không sau con có lỗi trước ạ ông đừng trách bà ấy
Bà chạy lại nói
Bà chủ: ông xem nè cái áo này là cục út vàng của mình mua cho tôi nó mắc lắm tôi dặn nó là giặt riêng ai ngờ nó giặt chung coi có điên không, không biết đâu ông đuổi nó ra khỏi đây cho tôi
Cô đứng khóc và xin lỗi nghe bà ta nói
Ông chủ: bà không thấy làm vậy quá đáng à, tôi sẽ mua cho bà cái mới
Bà chủ :Ông à mà đó là tấm lòng của..
Ông chủ: thôi! Thôi không nói nhiều bỏ qua đi
Bà chủ: ông...
'Sao có thể bỏ qua được đó là chiếc áo con tặng bằng tiền con làm ra vào ngày sinh nhật mẹ mà cô ta phải đền chứ' giọng nói trầm trầm phát ra phía sau
Bà đưa mặt nhìn phía có giọng nói quen thuộc đó chính là còn bà, bà chạy lại ôm cậu hỏi
Bà chủ: con về hồi nào vậy út cưng
Cậu chủ: con mới vừa về là thấy cảnh này rồi
Bà chủ: ôi con trai mẹ nhớ con quá ( bà ôm anh cái nữa)
Cậu chủ:con cũng vậy hiii
Giờ anh mới để ý quay sang thì thấy cô đang nhìn chầm chầm vào anh, anh khó chịu trừng mắt
Cô hiểu ý nên cuối gằm mặt xuống đất và hai má cô đang ửng đỏ như cái cà chua
Anh thấy vậy cười nhạt 1 cái rồi lại chỗ cô nói:
Cậu chủ: cô sẽ bị cắt lương tới khi nào trả đủ số tiền của cái áo đó
Cô ngoảnh mặt lên tim đập liên hồi thầm nghĩ' anh ta đẹp quá đi mất' ha mày bị gì vậy Nami không được ko được như vậy đang nghĩ giọng nói anh ngắc ngang
Cậu chủ: cô có nghe tôi nói ko vậy ( chân mài anh co lại)
Cô trả lời ấp úng
Park Nami: ah.. dạ.. Dạ có
Cậu đi lướt ngang cô lên lầu,  cô vẫn đứng nhìn tiếng nói người phụ nữ gọi cô
Bà chủ: mày nhìn gì đi đâu vậy
Cô quay sang nhìn bà
Park Nami: dạ..  Dạ bà gọi con
Bà chủ: mày đi nấu cơm đi
Park Nami: ah dạ
Nói xong cô chạy vào bếp, bà và ông ngồi ghế sofa xem Tv
Lên tới tầng trên anh nói
Cậu chủ: nhớ nhà quá đi hình như đây là phòng mình thì phải
Anh mở cửa ra căn phòng tuy nhỏ, nhưng rất ấm cúng màu xanh ngọc có 1 chiếc giường nhỏ 1 cái tủ nhỏ 1 bàn học và 1 phòng tắm rất ngăn nấp
Cậu chủ: mẹ không gắn máy lạnh à
Anh kéo vali vào lấy ra 1 bộ đồ chuẩn bị bước vào phòng tắm thì chợt nhớ điện thoại nó ở xó nào rồi, anh lục hết cái vali ko có anh nghĩ chắc để trên xe anh chạy xuống lầu
Ông đang xem Tv thấy út cưng ông hỏi
Ông chủ: con đi đâu đó
Cậu chủ: dạ con để điện thoại ở nhà xe rồi giờ con ra lấy
Anh nói xong chạy ra nhà xe
trong nhà🏠
Cô nấu cơm xong gỡ cái tạp dề ra đi ra ngoài
Park Nami: con nấu cơm xong rồi thưa bà
Bà quay lại
Bà chủ: ùm
Ông chủ: con làm gì làm đi
Park Nami: dạ
Cô chạy thật nhanh vào phòng nằm trên giường nói
Park Nami: khoẻ thật, mẹ ơi con ráng học giỏi về với mẹ
Cô ngồi dậy lại cái tủ nhỏ lấy khăn chạy 1 mạch vào phòng tắm
15 phút sau
Cậu chủ: haizz điện thoại đâu rồi ta
Cậu lục tung cái xe luôn chẳng có cậu vội nhìn xuống chân ghế phụ
Cậu chủ: haizz ở đây
Cậu đi vào nhà bà hỏi
Bà chủ: tìm rồi hả con
Cậu chủ: dạ
Cậu lấy cái earphone đeo vào tai bắt nhạc đi lên cầu thang nhắn dòng tin' Anh về rồi'
Vào phòng do đeo earphone nên anh không nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm anh lấy khăn mở của phòng tắm thì đập vào mắt anh là 1 người con gái không mảnh vải đang tắm
2 người chạm mặt nhau liền
Park Nami: Áh anh.. Tên.. Bi.. Biến thái
Anh đóng của lại anh đỏ mặt ấp úng
Cậu chủ: Cô.. Tôi không..  Thấy..  Cái gì á tại sao..  Cô. .  Cô..  Ở đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro