Chap 13: Nụ Hôn Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ra khỏi phòng chiếu phim 3D mặt mày Chí Hoành trắng trắng xanh xanh, sợ quá độ. Còn Tuấn Anh và Dương Huy chỉ hơi xám. Ba người nhìn Vương Nguyên bằng ánh mắt của dê con nhìn sói xám. Vương Nguyên trong lúc mọi người la hét vì sợ cô lại ngồi cười như bộ phim 3D kinh dị trước mắt là một tiểu phẩm hài đặc sắc.

"Vương Nguyên bà là quái vật."

Vương Nguyên cười tít mắt, uống cô ca ngon lành. Vương Tuấn Khải thở dài thườn thượt, có lẽ cô bé này từ khi sinh ra đã không có dây thần khinh sợ hãi.

"Mama con nhớ "bữa tiệc tử thi phiên bản liveaction " mama đã xem không dưới mười lần rồi kia mà, có cần phải sợ vậy không."

Nếu là phim chiếu bình thường có lẽ Chí Hoành cũng không đến nỗi này nhưng thần linh ơi đây là phim 3D sống động, chân thật đến từng chi tiết, những con ma trước đây chỉ ở trong màn ảnh lúc đó đang chạy qua chạy lại ,cầm dao ,cầm kéo đâm vài nạn nhân,cắt lưỡi,móc mắt,còn cảnh hai con ma kéo một hs lê kết dưới đất ,ruột gan ,phèo phổi nằm ở dưới đất. Cảm giác đó kinh dị tới mức vừa nghĩ đến là da gà đã nổi lên, cơ thể cũng lạnh toát. Lúc ngồi xem Chí Hoành chỉ muốn ngay lập tức bay ra ngoài. Cô thề sẽ không bao giờ xem phim kinh dị 3D nữa.

"Bà có bình thường không đó, thử để ma đi theo xem bà có sợ không?"

Tất nhiên là không, tiếc thật Chí Hoành không thể nhìn thấy hồn ma đẹp trai.

Tuấn Anh vỗ vai Dương Huy tỏ vẻ an ủi. Kế hoạch vỗ về nàng khi nàng sợ hãi đã thất bại một cách thảm hại, cách mạng còn dài, muốn tiếp cận lấy đi trái tim bé nhỏ của Vương Nguyên cậu cần phải cố gắng hơn nữa.

"Có lẽ Chí Hoành quên không nói với cậu, thể loại phim Vương Nguyên thích nhất là kinh dị, truyện ma chỉ đọc vào lúc 12 giờ đêm."

Dương Huy sầm mặt, cười trên nổi đau của người khác là không hay đâu anh bạn, tôi không được lợi nhưng cậu thì lời to. Lúc trong phòng chiếu lớp trưởng đã rất phong độ làm nơi cho Chí Hoành dựa vào. Đã ai biết chưa nhỉ, Chí Hoành và lớp trưởng bên ngoài không bằng mặt nhưng bên trong đã bằng lòng.

Bốn người một ma đi thành một hàng ngang không hay biết rằng một chuyện còn kinh dị hơn cả bộ phim vừa rồi sắp xảy ra.

Một cậu nhóc cỡ tám, chín tuổi chạy với tốc độ ánh sáng va vào người Vương Nguyên làm cô choáng váng ngã về phía Vương Tuấn Khải, Dương Huy phản ứng nhanh chụp tay lại để cô khỏi ôm hôn đất mẹ. Người ta hay nói chạy trời không khỏi nắng, cô không ôm hôn đất mẹ thì cùng Vương Tuấn Khải mắt đối mắt, má chạm má, môi chạm môi.... ....thế là hôn rồi.
Dương Huy tuy nhanh nhưng không kéo người Vương Nguyên về sau ngay tức khắc đã tạo cơ hội cho first kiss của Vương Nguyên bay đi mất. Vương Nguyên bị đụng phai xoay một vòng đối mặt với Vương Tuấn Khải đứng ngay cạnh, theo quán tính cô ngã về phía trước chạm phải môi hồn ma đẹp trai.

Vương Tuấn Khải ngỡ ngàng nhìn thẳng vào Vương Nguyên, hắn vừa hôn cô. Chỉ là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước nhưng cảm giác mềm mại, ấm áp từ đôi môi kia làm hắn không giấu được sự mê ly ở đáy mắt, môi cong lên nụ cười xấu xa mê hoặc quỷ thần.

Vương Nguyên hóa đá, hai mắt tròn xoe nhìn Vương Tuấn Khải, chúa ơi tại sao first kiss của cô lại mất bởi một chuyện vô duyên, nhạt nhẽo như thế này. Cô.... cô....cô vừa hôn một hồn ma. Đứa nhóc chết tiệt nào đã va vào cô.

Chí Hoành nhíu mày Vương Nguyên làm sao thế nhỉ, ở đó có ai để nhìn đâu. Lay lay người Vương Nguyên, vẫn không có phản ứng.

"Vương Nguyên, ma bắt hồn bà rồi hả?"

"Vương Nguyên...."

"..."

Nhìn kĩ lại hoảng hốt.

"Sao mặt bà nóng ran còn đỏ lên vậy nè?"

Vương Nguyên choàng tỉnh, đưa tay sờ lên mặt, đúng là nóng thật.

Vương Tuấn Khải đi đến nói nhỏ bên tai Vương Nguyên, hơi thở lành lạnh phả vào tai.(tại Khải ca là hồn ma nên không có nhiệt độ cơ thể nha)

"Em ngượng ngùng."

Vương Nguyên chết đứng lần hai, mặt nóng lên theo cấp số nhân, đỏ như gấc chín. Chỉ được một lúc Vương Nguyên đen mặt, Vương Tuấn Khải anh được lợi còn khoe mẽ, thẹn quá hóa giận.

Nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ.

"Vương Tuấn Khải anh là tên khốn kiếp."

Chí Hoành, Tuấn Anh, Dương Huy ngẩn ra. Vương Tuấn Khải, ai là Vương Tuấn Khải????

Dương Huy buông tay Vương Nguyên ra chất vấn.

"Vương Tuấn Khải là ai?"

"Hả??"

Vương Nguyên cắn môi, lỡ lời rồi.

"Không ai cả, tớ thấy trong người hơi khó chịu về trước đây"

Nói xong chạy đi mất để lại ba người ngẩn ngơ không hiểu gì, chưa nói rõ đã đi rồi, có vấn đề.

Dương Huy trầm tư, Vương Tuấn Khải hẳn có quan hệ gì đó với Vương Nguyên, hắn không hiểu tại sao cô luôn tránh né hắn nay có thể lờ mờ đoán ra là do Vương Tuấn Khải, hắn rất muốn biết con người này là ai. Là ai mà có thể qua mặt hắn.

Vương Tuấn Khải nhìn theo bóng dáng chạy như bay của Vương Nguyên trong lòng nở hoa. Phản như thế chứng minh bé con em thích tôi. Đã vậy tôi nhất định trói em bên mình, em cứ chờ đấy. Dù em có chạy đi đâu tôi cũng sẽ đuổi theo bắt em về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro