59. Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm sau, bữa tiệc lớn nhất từ trước​ đến nay được tổ chức.

Land, cô và Jeremy cùng nhau đi đến sảnh chính ở tầng một.

"Còn Deon thì sao?"

"Chưa tới ạ."

Land cau mày trước câu trả lời của cô.

"Thật kỳ lạ khi nó lại đến muộn như vậy."

"Sẽ rất phiền phức nếu anh ta xuất hiện, không đến thì sẽ tốt hơn."

Jeremy nói với một vẻ khinh thường và lạnh lùng.

Cậu ta được chuẩn bị một bộ lễ phục cho bữa tiệc và có thể tự kiêu ngạo với vẻ ngoài điển trai của mình.

Thậm chí đến vài năm trước, khuôn mặt cậu ta đã phát triển khá trưởng thành và có cùng chiều cao với cô, bây giờ dường như cậu ta đã phát triển thêm đáng kể.

Đây là lần đầu tiên ngồi trên ghế chính thức với bộ vest, có lẽ vì vậy mà cậu cảm thấy không thoải mái chút nào, và cậu ta lại còn phải thích nghi dần với việc này.

Jeremy kéo chiếc cà vạt quanh cổ cậu ta như mọi khi.

Land trừng mắt nhìn cậu như thể ông ta không thích lời nói của Jeremy.

Vì Jeremy đang trở nên mạnh hơn qua từng ngày nên cậu ta đã không còn quá phản ứng lại với Land như hồi trước.

Khi nhìn cảnh đó, cô không khỏi nở nụ cười nhẹ và mở miệng nói với Land.

"Có vẻ muộn hơn dự kiến. Có lẽ nào vì cha không có mặt nên bên giám sát đã gây ra vấn đề nào khác không?"

Khuôn mặt của Land đanh lại rất nhẹ trước những lời nói của cô. Ông ta dường như nghĩ đến nhiệm vụ mà mình đã ra lệnh cho Deon thực hiện.

Nụ cười của cô sâu hơn vài phần.

"Dù vậy cha cũng đừng quá lo lắng. Người làm nhiệm vụ không phải một ai khác là Deon. Anh ấy sẽ đến trước khi tiệc tàn thôi ạ."

Land gật đầu như thể đồng ý với lời nói của cô. Và hiển nhiên Jeremy đang ở bên cạnh đã bĩu môi không mấy vui vẻ.

"Vậy hãy vào thôi."

Cô và Jeremy bước vào sảnh sau Land.

Bên trong sảnh tiệc trồng một cây đại thụ cao đến tận trần với những bức tranh đầy nghệ thuật treo bên tường. Những chiếc đèn chùm lộng lẫy toả sáng chói mắt như một dải ngân hà trên đầu mỗi người.

Trung tâm sảnh tiệc bỗng dưng yên tĩnh đến kỳ lạ. Ngoại trừ tiếng nhạc nhẹ nhàng, cô không nghe thấy bất kỳ một giọng nói nhỏ nào bên tai mình.

Tình huống này là điều mà cô đã trải qua trước đây.

Mọi người trong sảnh tiệc đều nhìn cô với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.

"Chà, hãy nhìn xung quanh chị kìa."

Jeremy nhếch miệng như muốn chế giễu đám người đang bị mê hoặc.

Cô nhận lấy ly rượu từ một người hầu cũng đang ngây ngốc như những người khác.

Đúng như dự đoán, không có ai đến nói chuyện với cô.

Ngay cả khi cô đi dạo quanh Agriche với trang phục bình thường, vẫn có những người xung quanh mất tập trung và dừng lại việc làm của họ. Và hiện tại cô thậm chí ăn mặc như thế này để tham dự bữa tiệc, đó là điều tự nhiên nếu mọi người trở nên không thể tỉnh táo.

Cô đứng im và giữ khoảng cách với người khác. Khi liếc nhìn xung quanh, một người đáng chú ý xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Cách đó không xa, Liuzac Gasthor, đang đứng cùng các thành viên trong gia đình hướng mắt về cô. Lần này, mức độ của cái nhăn mày còn tệ hơn hôm qua.

"Thực sự đấy! Anh cần phải tỉnh táo lại. Thẳng eo lên và ăn mặc gọn gàng vào!"

Một lúc sau, giọng nói khẩn trương của một người đàn ông phát ra từ lối vào của sảnh tiệc.

Một giọng nói khác khẽ khàng vang lên.

"Phải rồi...Tôi muốn về nhà và ăn bánh tart mà Nick làm......"

"Dù sao thì ngày mai chúng ta cũng quay về rồi, vậy tại sao anh lại trông như thế này hả? Không phải anh đang làm phiền Nick quá hay sao? Thật sự đấy, đừng bám vào tôi và đứng ngay ngắn một chút!"

Từ khi ba người nhà Argriche bước vào, bên trong đại sảnh trở nên yên tĩnh kỳ lạ, lúc này giọng nói từ bên ngoài vang lên rõ ràng trong căn biệt thự rộng lớn.

Sau đó, có hai người đàn ông xuất hiện ở lối vào. Một trong số họ đang dựa vào người đàn ông bên cạnh như một con lười. Và như thể đột nhiên cảm nhận được một bầu không khí kỳ lạ, cả hai cùng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.

Trong số hai người, người đàn ông đóng vai trò thấp hơn dường như rất ngạc nhiên trước những ánh mắt tập trung vào bọn họ và cố gắng bằng cách nào đó nâng người đàn ông bên cạnh anh ta đứng thẳng.

Tuy nhiên anh ta vẫn đang đảo mắt mơ hồ với khuôn mặt không thể hình dung ra được có chuyện gì đang diễn ra.

Mái tóc màu cam gợn sóng và đôi mắt xanh lục sáng như một viên ngọc. Dù đã trưởng thành nhưng gương mặt vẫn ngây thơ, dễ thương như một cậu bé.

Anh ta là Noel, người đứng đầu gia tộc Bertium của Hwang.

Vào khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt của anh ta chuyển động vô hồn như thể chưa ngủ dậy, dừng lại ở một chỗ.

"Huh......?"

Đôi mắt mất tập trung của Noel dán chặt vào cô. Ngay sau đó, miệng của anh ta mở ra một cách ngu ngốc.

"Huh?"

Chính lúc đó, đôi mắt xanh mờ ảo lấy lại ánh sáng lấp lánh như vừa thức giấc. Cánh tay đang giữ người đàn ông bên cạnh của anh ta trượt xuống. Anh ta dần ngã người vào người đàn ông bên cạnh, thân thể mềm oặt như một chiếc kem đang tan chảy. Nhìn vào biểu hiện này, dường như chân của anh ta đã không thể đứng vững.

Người đàn ông quen biết anh ta, cúi đầu cau mày, lập tức đưa tay ra vẫy trước mặt anh ta.

"Noel, chuyện gì......!"

"Huh? Huh? "

Như dự đoán, máu từ mũi của Noel đang chảy ra. Vẻ mặt anh ta sợ hãi, và dường như rất bối rối như thể anh ta vẫn không thể hiểu rõ tình hình lúc này.

Noel bị người bên cạnh lôi kéo, lập tức rời khỏi sảnh tiệc.

"Tên ngốc đó làm gì vậy?"

Jeremy quan sát anh ta, không khỏi run rẩy lẩm bẩm.

Những từ duy nhất Noel nói trong buổi hoà ước là 'huh?'.

Bên cạnh đó, điều duy nhất cô thấy là anh ta nhìn cô và chảy máu mũi......Dường như cô cũng có thể hiểu được sự bối rối lúc này của Jeremy.

Dù sao thì nhờ Noel nên không khí trong sảnh tiệc trở nên hoà hoãn hơn.

Tất nhiên, hầu hết họ đều bàn tán xôn xao về sự việc mà họ đã chứng kiến lúc nãy. Land không nói gì về Noel và vụ việc vừa nãy, cho dù anh ta trông khá ngốc nghếch.

"Chị ơi, chị không đói ạ? Chị muốn ăn gì không? Hay chị có cần em mang đến món gì không?"

Cùng một lúc, Jeremy hỏi ba câu.

Cậu ta từ chối lời đề nghị đi chơi với người khác của cô và thay vào đó cậu ta luôn ở bên cạnh cô.

Trước khi trả lời, cô nhìn lén lối vào của hội trường.

Người của Pedelian vẫn chưa xuất hiện trong sảnh tiệc.

"Được rồi, nếu cần gì thì chị gọi em."

Jeremy rất vui khi biết cô muốn cậu làm điều gì đó, cậu ta đi đến chiếc bàn ở phía bên trái của phòng tiệc.

Land đã dời đi và đang trò chuyện với những người từ một gia tộc khác.

Bằng cách nào đó, thời gian dường như trôi chậm hơn bình thường. Trên thực tế, từ trước đó, cô đã ở trong một trạng thái lo lắng không ngừng.

Không, cô không chắc mình có nên gọi đây là sự thiếu kiên nhẫn hay không. Tuy nhiên, tâm trí cô luôn hướng về một nơi khác ngoài nơi mà cô đang đứng.

Có lẽ cô đang chờ đợi một điều gì đó.

"Ồ!"

Lúc này, ở đâu đó, cô nghe thấy một tiếng vội vàng. Cùng lúc đó, cô cũng trở nên khẩn trương mà không hề nhận ra.

Tựa như ngọn lửa lan tràn, thanh âm ồn ào truyền ra khắp trong sảnh tiệc.

Nghe được thanh âm, Land Agriche cũng quay đầu, lông mày khẽ nhăn lại.

Cô hướng mắt nhìn về hướng ồn ào náo nhiệt.

Chính vào lúc đó, một cái tên quen thuộc truyền đến bên tai.

"Anh ta là Cassis Pedelian!"

"Cái gì? Đứa con trai của Lam tộc á?"

"Có thật không?"

Cạch!

Tiếng mở cửa chói tai xuyên qua tiếng ồn ào lớn.

Như thể đó là một tín hiệu, sự im lặng bao trùm trong sảnh tiệc. Sự tĩnh lặng tràn ngập không gian kín đến mức có thể cảm nhận được cả tiếng thở gấp gáp.

Ngay sau đó, một luồng hô lớn nổi lên.

Ba thành viên của Lam tộc Pedelian đã xuất hiện trước mắt đám đông.

Richell và con gái Sylvia đã đến Yggdrasil ngày hôm qua. Và Cassis Pedelian, một người dòng dõi Lam tộc đã không xuất hiện trong ba năm qua.

"Ôi trời ơi. Đã nhiều năm kể từ ngày đó......."

Lâu lắm rồi anh mới lộ mặt ở vị trí chính thức như vậy, một người nào đó bỗng hét lên.

Cassis, người xuất hiện sau ba năm, đã tỏa ra một năng lượng tồn tại đầy mạnh mẽ đủ để đánh bại cha mình, Richell.

Khuôn mặt vốn có góc cạnh rõ ràng, giờ toát lên cảm giác của một người đàn ông hoàn toàn trưởng thành, một chàng trai 20 với cơ thể đã phát triển hơn ba năm trước, trông rất săn chắc và đầy sức mạnh.

Cassis Pedelian, người đã xuất hiện trong buổi hoà ước với danh phận chính thức sau một thời gian dài, như thể không có sự biến mất nào cả.

Đôi mắt của anh hướng về phía trước ẩn chứa chiều sâu và sức nặng. Nhưng trên tất cả, bầu không khí xung quanh Cassis đã thay đổi nhiều nhất. Một khí chất khiến mọi người cảm thấy như bị nghiền nát bởi dòng điện cực lớn chạy xung quanh anh.

"Ai kia, chị? Không phải thực sự là Cassis Pedelian mà em đang nhìn thấy vào lúc này đấy chứ?"

Jeremy đến cạnh và lắp bắp hỏi cô. Khuôn mặt cậu ta giống như đã bắt gặp một bóng ma.

Nhìn vào biểu hiện ấy, cô không thể không quan sát khuôn mặt của Land. Cô dời mắt và tìm thấy Land đang đứng cách đó không xa.

Đúng như dự đoán, Land mở to mắt nhìn Cassis, biểu cảm giống như bị sốc nặng. Trên khuôn mặt đông cứng của ông ta có một vẻ kinh ngạc lớn không lời nào có thể diễn tả được.

Cô thu cảnh tượng đó trong tầm mắt một lúc, rồi lại nhìn lướt qua.

Ngay sau đấy, cô bắt gặp ánh nhìn của anh với đôi mắt vàng sáng rực từ xa.

Cassis đã nhìn cô mà không hề xuất hiện sự run rẩy. Ngay cả trong vô vàn những người ở đây, anh cũng tìm thấy cô không gặp chút khó khăn nào.

Lúc này, dường như cô và anh là những người duy nhất còn tồn tại ở đây.

Tích

Ở đâu đó, cô nghe thấy một âm thanh nhỏ của kim đồng hồ đang chuyển động. Cô cảm thấy như thể dòng chảy của thế giới xung quanh mình vừa thay đổi.

Đó là dấu hiệu cho thấy thời gian dừng lại vào ngày cô chào tạm biệt anh đã bắt đầu chảy trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro