62. Phản bội (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fontaine rốt cuộc nhận ra.

Thời điểm bí mật thu thập quân tư nhân cũng là lúc mà Fontaine đã bắt đầu lên kế hoạch tỉ mỉ để phản bội Land.

Hóa ra từ khi đó, thái độ của Land với Fontaine đã trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.

Nhưng ông ta có biết rằng thực chất Fontaine đã có suy nghĩ này từ rất sớm không?

"Không chỉ như vậy. Mày có muốn tao kể lại tất cả hành động mày đã làm mà tưởng tao không biết không? Điều gì khiến mày thực sự nghĩ rằng tao không biết bất cứ gì về những chuyện đó? "

"Thưa cha!"

"Thật buồn cười làm sao khi mày nghĩ có thể hạ bể được tao. Có phải trong mắt mày tao trông rất ngu ngốc không?"

Land không thể kìm được sự tức giận của mình trước việc làm của Fontaine. Bàn tay ông ta vỗ mạnh vào má Fontaine trong khi nói.

Liên hệ những việc đang diễn ra, Land không khỏi lo lắng về sự xuất hiện của Cassis tại cuộc họp hòa giải. Cứ như thể Fontaine đang dự định mang đầu ông ta đến trước kẻ thù và cho phép chúng giết chết ông ta vậy.

"Tao hiểu rồi."

Land nhìn Fontaine chằm chằm và đưa tay về phía Suha, tên thủ hạ bên cạnh.

Đôi mắt của Land dưới ánh sáng toả ra sắc đỏ giống như một viên sapphire.

Suha theo lệnh Land mang đến những thứ đã chuẩn bị trước đấy và đưa cho ông ta.

"Hóa ra một người như mày cũng có một ít công dụng như vậy."

Land hỏi bằng giọng khẽ khàng với một con dao sắc bén trên tay.

"Đội quân mà mày đã bí mật đánh cắp khi tao không có ở nhà đâu rồi?"

Fontaine trợn mắt trước những lời đó.

"Dạ, cái gì......Một đội quân bị đánh cắp.......?"

Khá hợp lý khi hiện tại anh ta bày ra khuôn mặt giả vờ như thể thực sự là một người không liên quan gì đến chuyện này.

"Con, con không biết......."

Phập.

Land đâm thanh kiếm vào tay Fontaine không một chút do dự.

"Ahhhh!"

Dù đối diện với tiếng hét đầy thảm thiết như vậy, nhưng không có một chút run rẩy nào hiện trên khuôn mặt Land.

"Con trai à. Ta khuyên con nên nói thật vì con không thể vượt qua nỗi đau này đâu."

Trong ánh mắt của Land không thể tìm thấy bất kỳ một tia thương xót hay tình cảm nào.

"Hãy thử xem, nếu mày không mở miệng nói bất cứ thông tin nào, sẽ có người cắt mày ra từng khúc một."

Land thực sự tàn khốc. Ông ta không bao giờ dung thứ cho một kẻ phản bội, và kể cả những đứa con của mình cũng không có ngoại lệ.

Khi ông ta vặn chuôi con dao cầm trên tay, một tiếng hét lại bật ra từ miệng Fontine.

Roxana lặng lẽ nhìn xuống vũng máu trên sàn. Dòng máu đỏ tươi chảy ra từ Fontaine và dần dần lan rộng, cuối cùng dừng lại trước đôi giày của Land.

Fontaine dường như chỉ chú ý đến Land và Deon, thậm chí không nhận ra rằng cô đang ở đây.

"Cha."

Vì vậy khi Roxana gọi Land, Fontaine nhìn lên cô với một khuôn mặt ngu ngốc không thèm che giấu, như thể anh ta đã nghe thấy một âm thanh kì lạ nào đó.

"Con nghĩ chúng ta không cần phải lãng phí thời gian cần thiết nữa."

Land cũng quay sang cô khi nghe câu nói đó.

Roxana nhìn Land và Fontaine với vẻ mặt rất bình tĩnh.

Nhìn khuôn mặt của cô, có cảm giác như thể họ không ở trong phòng phán xét mà đang ở trong một khu vườn mùa xuân vậy.

"Con đã tìm thấy chúng?"

Roxana chỉ cười trước câu hỏi của Land.

Thực tế, chính Roxana đã nói với ông ta về việc của Fontaine. Sau đó, Land chỉ cần điều tra Fontaine một chút thì ông ta đã có thể phát hiện ra tất cả kế hoạch anh ta đang bí mật làm.

Tất nhiên Land không nghĩ rằng Roxana đã giúp nhiều gì cho ông ta trong vụ này. Ngay cả khi ông ta đã biết việc làm của Fontaine, ông ta cũng không nghĩ rằng mình sẽ bị hạ bể bởi một đứa con trai mà ông ta chỉ coi như một con chó.

Dù vậy việc nghe theo Roxana cũng như giao cho Deon theo dõi và ngăn cản cuộc nổi loạn của Fontaine trong nhất thời cũng mang lại hiệu quả khá tốt.

"Làm tốt lắm. Công việc đã được hoàn thành rất nhanh chóng. Đúng là con gái của ta...."

Cạch.

Land không nói hết câu. Đó là vì theo tình cảnh mà ông ta đang nhìn thấy vào bây giờ không khỏi khiến ông ta nảy sinh nghi ngờ.

Cạch.

Tiếng va chạm của gót giày nện xuống sàn đá cẩm thạch vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.

Roxana thả những bước chân nhẹ nhàng như thể đang đi dạo đến gần chiếc ghế lớn đặt ở giữa phòng phán xét.

Vị trí chỗ ngồi đó trông giống như một chiếc ngai vàng, là nơi chỉ có Land, chủ nhân của gia tộc này có thể ngồi.

"...... Con đang định làm gì?"

Roxana ngồi lên vị trí duy nhất được chuẩn bị cho người đứng đầu Agriche không một chút do dự.

"Con đã luôn muốn ngồi và nhìn xuống mọi thứ từ trên này rất lâu trước đây."

Cô đưa tay chạm vào tay ghế được tạc tỉ mỉ với những món trang sức đầy màu sắc đính bên trên.

"Con luôn tự hỏi cảm giác sẽ như thế nào khi nhìn xuống từ trên đây."

Những lời nói ra khỏi miệng cô tự nhiên đến nỗi Land thậm chí không thể nghĩ đến việc nổi giận trong chốc lát.

Điều này cũng xảy ra tương tự với Fontaine.

Bây giờ Roxana thực sự đang làm một điều gì đó vô cùng điên rồ.

Sau đó Roxana đưa đôi mắt đỏ quay về Land đang đứng trước mặt mình.

"Nhìn từ trên cao như thế này......."

Khoảnh khắc tiếp theo, một nụ cười ngọt ngào như mật giống như mọi khi nở rộ trên đôi môi đỏ mọng của cô.

"Cha hình như cũng chỉ trông bé nhỏ như vậy thôi nhỉ?"

Những đường mạch máu đáng sợ bắt đầu hiện trên khuôn mặt của Land.

"Mày...!"

Giống như một chiếc cốc thuỷ tinh bị nứt, một sự lạnh lẽo dữ dội bao phủ khuôn mặt ông ta với sự bình tĩnh đã hoàn toàn bị phá vỡ.

"Bây giờ mày đang phản bội tao?"

Đôi mắt đỏ rực dao động dữ dội như muốn nhai và nuốt chửng Roxana.

Roxana nhìn biểu cảm đó và khẽ cong mắt.

"Đừng tức giận như vậy, thưa cha."

Cô mở miệng nói với một khuôn mặt đã nhạt dần đi ý cười.

"Cha à, cha chưa bao giờ nghi ngờ trước đây sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong phòng phán xét, như thể thì thầm một lời tuyên án ngọt ngào.

"Tất cả những chuyện này là một vở kịch mà con đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho cha đấy."

Cùng lúc đấy, một cảm giác như sắp xảy ra chuyện xấu nào đó mơ hồ vụt qua trong suy nghĩ của Land.

"Chuyện gì..."

Cuối cùng, Roxana đã giải phóng những con bướm được đặt trong căn phòng.

Vù.

Những con bướm thậm chí không biết đã ở đó từ bao giờ, bay ra từ sàn nhà nơi có máu của Fontaine.

Ào.

Ngay khi vừa xuất hiện, những con bướm đã thành một đàn đỏ tràn ra. Thứ xuất hiện tại chỗ được những con bướm che giấu nãy giờ là một trận ma pháp khổng lồ.

Ngay sau khi phát hiện ra nó, Land nhanh chóng nhận ra tình huống mà mình đang phải đối mặt. Ông ta cố gắng thoát ra khỏi vị trí đang đứng của mình một cách vội vàng.

"Roxana, mày dám......! Khốn kiếp!"

Tuy nhiên ma trận đã được kích hoạt, đáng sợ là đây mới chỉ là bước đầu tiên. Một ánh sáng hiện ra trước mặt ông ta, mang lại cảm giác như phép thuật của thần thánh. Tuy nhiên, điều kiện để kích hoạt ma thuật và những ảnh hưởng của nó khác hoàn toàn phép thánh.

Ma thuật hoàn toàn được hoàn thiện vào thời điểm Land nhìn thấy máu của Fontaine trong ma trận vòng tròn.

Trong khi Land vẫn cố gắng trốn thoát khỏi trói buộc bởi ma thuật, điều kiện kích hoạt đã hoàn thành.

"Aaa......!"

Land bị một mảnh thiên thạch lớn đè mạnh lên và rơi xuống sàn gạch mà không thể có bất kì sự phản kháng nào. Một lượng lớn trọng lực đổ lên người đàn ông như muốn ghìm ông ta thành nhiều mảnh.

Roxana nhìn xuống ông ta như một vị bề trên đang phán xét tội nhân, việc mà Land đã luôn làm cho đến tận bây giờ.

"Tại sao cha lại nhìn con như vậy chứ?"

Land di chuyển đôi mắt đẫm máu của mình về phía trước khi bản thân đang trong tình trạng bị nghiền nát bởi một cảm giác khủng khiếp về trọng lực khiến ông ta thậm chí không thể nhấc nổi một ngón tay.

"Không phải chính cha là người đã dạy dỗ con rằng tình cảm và sự tin tưởng giữa cha mẹ và con cái là thứ bỏ đi sao."

Không ai khác chính là Roxana đã lôi kéo sự chú ý của Land sang Fontaine và âm mưu một cuộc nổi loạn thực sự sau lưng ông ta.

Land đã nhận ra mọi chuyện.

Cơn giận trong ông ta bùng phát và đôi mắt nhuốm đầy cay nghiệt lần nữa hướng đến kẻ phản bội thực sự và đóng đinh cô tại chỗ.

Nếu có thể xé nát và giết chết một người chỉ bằng ánh mắt, thì có lẽ cô khó có thể sống sót nổi.

Dù vậy Roxana lại cười trước biểu hiện đấy của Land.

"Thưa cha, con có nên vẫy chiếc đuôi nịnh nọt cha lần nữa không?"

Điều thú vị là cảm giác hằn rõ trong đôi mắt Land là cảm giác bị phản bội. Tuy nhiên, đó không phải là cảm giác bị phản bội bởi đứa con gái mà giống như bị cắn xé bởi con chó của ông ta hơn.

Dù là cái nào, Roxana cũng cảm thấy thật buồn cười.

"Để xem..."

Ngạc nhiên là Land vẫn mở miệng nói trong khi ông ta đang bị nghiền nát. Tất nhiên, đó cũng là hết cỡ và khi vừa mở miệng, Land phun ra nhiều máu đến mức giọng nói trở nên khàn đi.

"Ngay bây giờ, con chó cái......."

"Deon, lại đây."

Roxana vui vẻ mở miệng và cắt đứt lời nói của Land.

Land dường như nghĩ rằng Deon đang đứng từ xa kia là sự cứu rỗi cuối cùng của ông ta.

Nhưng đó là một suy nghĩ ngu ngốc.

Nếu Deon có ý định giúp Land, hắn sẽ bị cô bỏ rơi.

Deon nhìn Land đang nằm trên sàn với đôi mắt lạnh lùng mà không biết hắn đang có suy nghĩ gì trong đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro