Bồi thường 😂

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Kook đang quét dọn phòng thì nhận được điện thoải của Jimin, nghe nói có ai đó đã giúp cậu bồi thường ba trăm triệu won, mất một lúc lâu Kook mới bình tĩnh lại.

Kook chưa bao giờ tin lại có chuyện tốt như thế xảy ra, khi cậu vội vàng chạy tới công ty thì ở trên bàn của phòng họp đã có đầy đủ văn kiện làm bằng chứng .

"Ba trăm ngàn này đem trả cũng không nói tiếng nào, ngay cả gọi điện thoại cũng không, nếu không phải hai ngày nữa mình chuẩn bị sang đó xử lý hợp đồng, phải đến Kang Thị một chuyến chắc hơn một tháng sau chúng ta mới biết chuyện này !"

Jimin ngồi trên ghế xoay, ngón giữa không ngừng xoay cây bút bi, vẻ mặt vui mừng đã chứng minh số tiền đền bù đã được trả, mặt mày hớn hở.

"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (1) , loại sự việc này không biết nên nói là tốt hay xấu ? Kook gần đây cậu nên cẩn thận ứng xử một chút !" Ông chủ vẫn thấy lo lắng, nhắc khéo Kook nãy giờ vẫn im lặng.

(1) Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là trộm cắp.

"Ông chủ xem ông ngạc nhiên chưa kìa? Nói không chừng là người hâm mộ không thích cách làm của Kang thị thì liền ra tay !"

Jimin hai chân bắt chéo lắc qua lại, dương dương đắc ý nói, nói xong không quên mờ ám nháy mắt với Kook vài cái : "Một người đàn ông có thể im lặng bỏ ra ba trăm ngàn, Kook à, cũng rất đáng để suy nghĩ đó nha ?"

Kook không quan tâm tới lời trêu ghẹo của Jimin, lông mày đen nhăn lại, cầm văn kiện lên xem lướt qua một lần cũng không phát hiện manh mối

Jeon Pan Ro thì không thể, nếu là ông trả thì  sẽ báo với cậu .

Hơn nữa, ngày ghi trên văn kiện cũng rất bất thường, là nửa tháng trước. Lúc đó cậu còn ở LA tham gia lễ trao giải, những người biết chuyện bồi thường cũng rất ít, Kook hật sự không nghĩ ra ai lại có lòng tốt giúp cậu như thế.

"Nếu có mưu đồ khác thì sớm hay muộn cũng sẽ chủ động tìm tới cửa thôi !"

Kook  để văn kiện xuống bàn, cười nhẹ một tiếng .

"Nếu như vậy hai người cứ nói chuyện, tôi đi ra ngoài trước !" Ông chủ thấy sự tình vẫn chưa rõ ràng nhưng cũng đành cầm văn kiện đi ra ngoài.

Jimin gật đầu tán thành, chiếc bút cũng dừng lại, chiếc ghế xoay tròn 90 độ đối diện Kopk mặt mày vui vẻ nói.

"Phải rồi, bộ phim của cậu sau khi chính thức ra rạp, số vé bán ra trong hai ngày đột nhiên tăng mạnh, gây được tiếng vang lớn trong giới nghệ thuật, rất nhiều kí giả còn đến công ti ủng hộ, trên blog thì tán thưởng, hi vọng cậu đóng tiếp phần 2 ".

Kook cảm thấy như nó là cảm giác có từ mấy đời trước. Mỗi ngày ở bên V vừa thanh thản lại vui vẻ, khiến cậu quên mất bản thân mình là ngôi sao .

Kook mỉm cười, hơi nghiêng đầu, tỏ vẻ suy tư : "Để tôi xem lại lịch trình, nếu có thời gian tôi có thể suy nghĩ đến nó !"

"không đùa nữa !" Jimin đi đến bên cạnh giá sách rút quyển tạp chí ném lên bàn :"Cậu xem đi !"

"Là tạp chí đàn ông ?" Kook liếc nhìn chữ trên cuốn tạp chí .

"Sao ? Có hứng thú thử qua không ?" Jimin đi tới trước mặt Kook, trưng cầu ý kiến vẫn không quên làm một bản phân tích. "Tạp chí đàn ông là tạp chí dành cho nam giới nổi tiếng trong nội địa , số lượng bản tiêu thụ cũng rất khá, lần này họ chủ động liên lạc với chúng ta, tám chín phần muốn mời cậu làm gương mặt trang bìa cho kì lần sau !"

Jimin ba hoa nói Kook chỉ cười nhạt, đem cuốn tạp chí trả lại, sau đó "ừ" một tiếng .

"Sao không nói gì ?" Jimin ôm hi vọng nhìn chăm chú Kook , từng bước hỏi.

"Tôi phải về rồi !"

Lúc Jimin còn hóa đá, thì Kook đứng dậy khỏi ghế, mỉm cười nói : "Gần đây mình không có thời gian, những hoạt động nhỏ đều hủy cả đi !"

Jimin không dám tin mình đã nói đến thế việc làm ảnh bìa kiếm không ít tiền, mà đành thẫn thờ nhìn Kook bước ra khỏi phòng họp, giật mình đứng dậy.

"Gần đây cậu sao thế, nhân cơ hội phim đang hot , giá trị của cậu cũng nâng lên không ít, các bản hợp đồng đều theo nhau kéo tới, cậu phải nắm chắc cơ hội lần này, không được bỏ qua đâu !"

Bàn tay để trên nắm cửa của Kook khựng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt lo lắng của Jimin, khom miệng cười một tiếng, gương mặt không hề do dự.

"Jimin, anh ấy vì tôi làm rất nhiều việc, mình lại không có cách hoàn trả cho anh ấy. Việc tôi có thể làm lúc này là giảm phiền toái, để con đường chính trị của anh ấy bớt khó khăn !"

Jimin ngẩn ra, vẻ ảo não dần dần biến mất, nặng nề thở dài một tiếng, đem cuốn tạp chí đàn ông quăng đi, không ép Kook làm người mẫu ảnh nữa, dù lâu lâu mới có cơ hội hiếm thế này.

"Nếu cậu đã nghĩ kĩ rồi tôi cũng không miễn cưỡng nữa, đi thôi muốn đi đâu tôi đưa cậu đi ?"

Jimin tính tình phóng khoáng, hợp tác với Kook suốt ba năm chưa từng ép cậu làm chuyện gì .

Kook cũng không nói gì, nhìn Jimin cầm lấy chìa khóa đi về phía cậu , cười : "Đưa mình đến cục dân chính đi ".

Khi Kook và Jimin lái xe đến cục dân chính thì V vẫn chưa tới, nhìn những đôi vợ chồng tình nhân lần lượt ra vào cửa cục dân chính, Jimin hỏi tới lần thứ năm mươi mấy mới thật sự xác định, đành ngửa mặt lên trời lệ rơi rống to : "Jung Kook thật sự muốn kết hôn ! "

Kook nhìn Jimin ngồi xuống bậc thang ngay cửa cục dân chính, không chịu nổi ánh mắt mọi người xung quanh đều để ý, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng an ủi : "Jimin, đừng như vậy, tôi chỉ là kết hôn đâu phải ra pháp trường, không có việc gì đâu !"

Ai ngờ Jimin nghẹn ngào nhìn cậu bất mãn kêu lên : "Nhưng mà tôi có việc, cậu lập gia đình thì tôi biết làm sao. Tên Kim Taehyung kia đúng là sói, lúc trước tôi chỉ kêu anh ta chăm sóc cậu, trong chớp mắt cậu đã muốn có tên trên hộ khẩu của hắn ? Người đàn ông như thế cũng không tốt !"

"Không tốt ? Vậy xin thiếu gia Jimin nói cho tôi biết cái gì mới là tốt ?"

Một giọng đàn ông ôn văn lễ độ vang lên phía sau, Kook xoay đầu thấy V đứng sau cậu không đến một thước, thân hình thon dài cao ngất khiến cậu không hề có cảm giác áp lực ngược lại còn khiến cậu an tâm.

V đang nhướng đuôi lông mày, mắt nhìn Jimin đang ngồi trên bậc thềm, gương mặt tự nhiên khí chất cao quý khiến người khác không thể không ngưỡng mộ anh, thâm chí còn sinh ra cảm giác sùng bái hâm mộ thần phục.

Jimin run lên, vội vàng rụt cổ lại lui về sau, nhanh như chớp từ trên mặt đất phủi bụi bậm trên người núp sau lưng Kook, dáng vẻ hung hổ chửi bới V mới vừa nãy đã biến đâu mất !

Kopk buồn cười để mặc Jimin coi cậu như bình phong, nhìn gương mặt nhã nhặn nhưng lạnh nhạt của V hỏi : "Hộ khẩu đã mang tới chưa ?"

V không mở miệng thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ kéo tay cậu di vào cửa cục dân chính.

Khi ở Ireland hai người đã từng đăng kí một lần, nhưng lúc đứng ở cục dân chính Hàn Quốc, tim cậu vẫn đập nhanh, vì khẩn trương mà tay không ngừng toát mồ hôi .

V như cảm nhận được sự cứng ngắc của cậu, xoay người vuốt nhẹ mái tóc cậu , an ủi mỉm cười : "Ngốc ạ, sợ cái gì, cũng đâu phải chưa từng trải qua !"

"Kook, cậu chắc chắn không cần suy nghĩ lại sao ?" Thừa dịp V đi đến chỗ làm thủ tục đăng kí, Jimin lại đến bên cạnh Kook, hạ giọng nói : "Tôi thấy Kim Taehyung không đơn giản như vẻ bề ngoài đâu, ánh mắt của anh ta tựa như thanh kiếm có thể chém đứt đinh, giết người không ghê tay !"

Kook hơi nhức đầu, không khỏi hoài nghi Jimin có phải có thù riêng với V hay không : "Jimin , Taehyung đâu có ác độc như thế, anh ấy rất dễ gần, cậu thường xuyên tiếp xúc với anh ấy thì sẽ biết !"

"Dễ gần ?" Jimin ngờ vực liếc mắt nhìn về bóng người cao to ở phía xa, sau đó lại nhìn sang vẻ mặt đang cười yếu ớt của Kook, hạ giọng cảnh cáo nói : "Cậu đừng để bề ngoài nho nhã lịch sự của anh ta đánh lừa, theo kinh nghiệm nhìn người của tôi , nội tâm của anh ấy không đơn giản như vậy đâu, còn nữa hôn nhân là mộ phần của tình yêu, cậu không được nhảy xuống mộ phần đó a !"

Kook đột nhiên tăng độ cong của môi, Jimin hoang mang cào cào mái tóc , chẳng lẽ sự phản đối của mình vô cùng buồn cười sao ?

"Taehyung, chuẩn bị xong rồi sao?"

Kook không để tâm đến vẻ mặt lạnh băng của Jimin, đứng dậy đi về trước hai bước tới bên V, lấy hộ khẩu của mình ra.

"Của anh đâu ?"

V cúi đầu nhìn Kook, ánh mắt trở nên dịu dàng mà sâu xa, khóe môi hơi cong lên, mang theo sự tự tin pha trộn với chút mờ ám, nhìn thấy V như vậy Kook lại không tự chủ run lên ...

"Nhanh thôi, chờ một lát !"

Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, dịu dàng xoa bóp cho cậu , một đáp án chắc chắn nhưng cũng khiến Kook tò mò, V vẫn chưa có hộ khẩu sao ?

"A, nếu không có hộ khẩu, mọi người còn đứng đây làm gì về thôi, chờ hôm khác mang đủ rồi thì quay lại."

Jimin đang ủ rũ bỗng nghe hộ khẩu vẫn chưa mang tới cả người liền giật mình, trong chớp mắt trở nên tỉnh táo, ba chân bốn cẳng chạy tới bên Kook, hảo tâm đề nghị nói.

Khi tiếp xúc với ánh mắt ôn hòa của nhưng chứa sự lạnh lẽo của V , Jimin liền phát huy tinh thần con rùa, đứng sát lấy sau lưng Kook để giảm đi sự có mặt của bản thân.

Kook dở khóc dở cười nhìn hành động hôm nay của Jimin, dù biết là vì lo lắng cậu gửi gắm không đúng người, tương lại sau này phải hối hận. Nhưng khi nhìn thấy V đứng kế bên, cậu biết, cả đời này sẽ không có ngày thấy hối hận.

Người đàn ông này tình nguyện vì cậu rũ bỏ thân phận cao quý của mình, trở thành một người chồng bình thường, lúc đi dạo phố anh giúp cậu xách túi, về đến nhà lại vì cậu mà nấu cơm, khi đi làm hay gặp nhau đều hôn lên trán cậu. Niềm hạnh phúc dần dần chất đầy trong tim, Kook nắm chặt tay V, cùng anh nhìn ra cửa.

"Đến rồi !"

Kook nhìn theo ánh mắt của V mới nhìn thấy chiếc xe Audi A7 dừng ngay trước cửa cục dân chính, cửa xe mở ra một bóng người cao lớn xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Kook liền nhận ra đó là J Hope . Anh ta đi rất vội vàng, áo sơ mi trắng trên người hơi bẩn, nhưng thứ cầm trên tay là một quyển sổ màu đỏ. Kook cũng có thể đoán được chuyện gì xảy ra.

"Chắc anh không cần giới thiệu nữa, hai người từng gặp nhau ở bệnh viện "

V cầm lấy cuốn hộ khẩu từ tay J Hope vỗ nhẹ vai anh ta tỏ vẻ cảm ơn.

Kook và J Hope lịch sự gật đầu, mỉm cười : "Rất vui được gặp anh, lần này.. phải cám ơn anh rồi !"

J Hope cười xòa, khoát tay : "Đừng khách sao, đây là việc tôi nên làm, hai người kết hôn tôi không giúp được gì, việc này cũng là việc nhỏ thôi !"

Kook cảm kích nhìn J Hope, nhưng cũng chú ý những vết rách trên áo anh ta có vài chỗ xuất hiện những lỗ nhỏ dài, lại còn dính máu, giống như bị vật gì đó sắc nhọn cứa vào làm bị thương.

J Hope bị ánh mắt sâu xa của Kook nhìn đến không được tự nhiên , trên gương mặt anh tuấn không còn vẻ vui cười như vừa rồi mà trở nên nghiêm túc : "Jung Kook, tôi có thẻ thấy Taehyung thật sự muốn lấy cậu, là anh em của anh ấy, tôi ở đây cũng chúc phúc hai người. Hy vọng sau này khi gặp khó khăn đều có thể có cùng nhau đối mặt, không dễ dàng từ bỏ !"

J hope trịnh trọng chân thành nói xong, nụ cười vẫn giữ trên mặt Kook, cậu nghiêm túc gật đầu nhìn sang V chỉ thấy anh khẽ cong khóe môi, trao cho cậu nụ cười an tâm.

"J Hope !" Lúc nãy V còn cười ôn nhã bây giờ vẻ mặt lại nghiêm túc khẽ quát, trước đôi mắt khó hiểu đầy chăm chú của Kook, đôi mắt đen liếc sang vẻ mặt mơ màng của Jimin, sau đó hạ lệnh cho J Hope : "Mang đi, lập tức chấp hành !"

.....

"Có thể sao ?" Nhìn qua cửa sổ nơi đăng kí, Kook lo lắng quay đầu nhìn hai bóng người đang dính vào nhau không ngừng xa dần.

V kí tên lên điều khoản cuối cùng, đem chiếc bút đặt vào tay Kook , tiện thể tặng kèm một nụ cười vô hại : "Đồ ngốc, lo lắng gì chứ, Jimin là bạn tốt của em, anh chỉ để J Hope đưa cậu ấy đi một chuyến, còn giúp cậu ấy tiết kiệm xăng nữa !"

Kook hoài nghi quan sát V , người này trước sau vẫn cười vô hại.

Lúc ký xong tên mình, Kook cau mày suy tư nói : "Không đúng a, hôm nay anh kêu người đưa cậu ấy về, ngày mai cậu ấy lại tới đây lấy xe, như thế sẽ tốn tiền đi taxi…"

V thấy cậu cứ tự làm rối mọi chuyện anh liền dịu dàng vỗ về : "Đừng vì chuyện nhỏ mà phí trí nhớ như thế, sau khi xong việc, suy nghĩ xem chúng ta nên đi đâu đây ?"

V thành công đưa Kook nói sang chuyện khác, nhìn đôi mắt đen mỉm cười của anh, trái tim cậu cảm thấy thật ấm áp .

"Taehyung, chúng ta hẹn hò đi !"

Trước rạp chiếu phim từng hàng dài nối đuôi nhau, một người đàn ông tuấn tú mặc bộ tây trang thẳng thớm đứng giữa dòng người, khí chất phi phàm nổi bty, từng hành động đều cao quý ưu nhã khiến cho anh trở thành tâm điểm ở rạp chiếu phim

Rất nhiều cô gái cứ chăm chú nhìn người đàn ông hoàn mỹ anh tuấn đó, sẵn sàng tiến đến gần, nhưng mỗi lần nhìn thấy chàng trai đang đội nón tựa vào lồng anh thì đã bỏ cuộc giữa đường.

"Taehyung anh quả là có sức hấp dẫn, nhiều cô gái xinh đẹp như thế muốn đến gần anh, có cần em tránh ra, để cho anh….?"

Hai mắt V cưng chìu nhìn cậu nhóc trong lồng cứ cử động mãi, bàn tay bên eo cậu khẽ nhấn xuống, lực ôm tăng lên mấy phần. Thấy cậu bất mãn, anh nhẹ cúi cười thì thầm vào tai cậu : "Nhưng anh chỉ muốn người đang ở trong lòng anh tới gần thì biết làm sao ?"

Kook không ngờ V lại nói chuyện mập mờ như thế, hai gò má ửng hồng, muốn thoát khỏi anh ngược lại càng bị ôm chặt, càng thêm sát vào.

"Taehyung, anh mau buông ra, nhiều người nhìn thấy bây giờ !"

Kook thẹn thùng hạ giọng ra lệnh, ngó nhìn xung quanh, chỉ thấy vô số ánh mắt mập mờ không rõ ràng đều nhìn về hai người họ, còn có cả tiếng bàn luận nữa.

V cũng không nghe lời mà buông tay ra, tỏ vẻ không biết ôm lấy cậu đi về phía hàng đang nối đuôi nhau, môi nở nụ cười nhạt.

"Làm như thế ai cũng sẽ không dám tới gần".

Lời giải thích hợp tình hợp lý, Kook lại không cho đây là lý do, bối rối cúi thấp đầu để mặc cho V che chắn trước những ánh mắt vừa hâm mộ lại ghen tị.

Rạp chiếu tối đen, một hàng ghế đều là những cặp đôi, từng đôi nam nữ tình nồng ý mật nói chuyện riêng liên tục, còn hôn nhau rất mãnh liệt.

Kook ngại ngùng ho khan, ánh mắt dán chặt lên màn hình lớn, khi hai chữ “xa nhau” đập vào mắt Kook khó hiểu nhìn V.

V đang nhìn màn hình, phát hiện cậu chăm chú nhìn anh liền quay lại, trước vẻ mặt mơ màng của cậu anh chỉ kéo khóe miệng nghiêm túc nói :"Anh muốn biết vợ của anh ở trên màn ảnh lúc phóng to sẽ kì lạ thế nào !"

Kook cũng không so đo hỏi Lục Thiếu Phàm tại sao mua vé phim này, bờ lưng mảnh khảnh tựa vào ghế, trên mặt từ từ nở nụ cười .

Khi phim chiếu được một nửa, thì tiếng nói chuyện xung quanh bị tiếng khóc nức nở thay thế, xung quanh toàn khăn giấy.

Cậu len lén nhìn V, vẻ mặt anh không còn nhu hòa mà trở nên lạnh lùng thật sự, đôi môi mím chặt, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh trên phim, ngay cả một cái chớp mắt cũng không có.

Trong phim, cậu có những cảnh hôn đùa giỡn, dù chỉ là hôn nhẹ nhưng chung quy vẫn là hôn. V muốn xem phim cậu đóng, cậu không thể nào không đồng ý nhưng cũng xấu hổ, ở một mặt khác cậu sợ phản ứng của V .

Anh không phải người của giới giải trí, không thể suy nghĩ phóng khoáng như người trong nghề, cậu thật sự lo lắng, sau khi anh nhìn cậu cùng người khác thân thiết liệu có không vui hay thậm chí tức giận.

Hạnh phúc đến thì không dễ, cho nên Kook muốn che chở nó thật cẩn thận, chỉ cần một chút cử động sẽ phá hủy cuộc sống hôn nhân gió êm biển lặng của họ.

Bàn tay hơi lạnh không tự chủ che lên mu bàn tay anh, giống như lo lắng lại như an ủi, nhưng anh chẳng hề liếc nhìn cậu một lần, cứ nhìn thẳng lên màn hình.

Sau khi phim chuẩn bị kết thúc, trong rạp chiếu đang yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, tiếng khóc nức nở kêu lên, Kook nuốt nước miếng cẩn thận nhìn V. Nhưng anh giống như khúc gỗ cứ nhìn chằm chằm màn hình, không có phản ứng gì.

Kết thúc phim là nữ chính chết đi trong một vụ nổ, nam chính sống trong hối hận cả đời, kết thúc bi thảm kết hợp với nhạc dạo của phim tạo thành một bi kịch tình yêu.

Những người khác cũng bắt đầu đứng dậy tiếng vỗ tay vang lên, Kook cẩn thận nhìn V không dám lên tiếng kêu anh, chỉ có thể yên tĩnh ngồi bên cạnh.

"Sau này nếu có Kim Taehyung này bên cạnh em không cần phải khóc như vậy !"

Giọng nói đàn ông réo rắt vang lên giữa tiếng ồn ào ầm ĩ xung quanh, trong bóng tối Kook có thể thấy đôi mắt đen lóe sáng đang nhìn cậu, tay anh đưa tới xua đi sự lạnh lẽo mang đến sự ấm áp, giữ lấy cậu trong tay.

"Sáu lần ôm, hai lần hôn nhau, vợ à , em phải bồi thường cho người chồng bị tổn thương như anh !"

Kook cười một tiếng, nước mắt mất khốc chế rơi xuống, cậu muốn lau đi thì một bàn tay
ấm áp đã nhanh hơn cậu, lòng bàn tay nhẹ nhàng êm ái lau đi giọt nước mắt đang thấm ướt gò má cậu, hành động yêu thương khiến cho lòng cậu run nhẹ.

Một người từng cô đơn ngồi trong đêm, thẫn thờ nuốt vào lòng những đau đớn thất vọng  bây giờ lại ngồi có đôi, sự dịu dàng yêu thương của V khiến cậu cảm thấy mình là bảo vật trong tay anh,

Ánh đèn bật mở, sự chói mắt khiến mọi người đều nhíu lại, một bàn tay đặt lên má Kook, ánh mắt V dịu dàng nhìn hai gò má phủ đầy nước mắt , từng chút một lau nhẹ, giống như đang lau một thứ quý giá rất coi trọng và quan tâm.

Tay Kook bắt lấy đôi bàn tay to của anh, tiếp nhận đôi mắt đen của anh, mềm mại vuốt ve mu bàn tay gầy gò, điềm tĩnh nói :"Sau này, em sẽ không hôn người khác, cho dù chỉ là diễn thôi !"

Trên đường phố ồn ào, Kook bị V giữ chặt, trang phục của cô rất đơn giản, cách ăn mặc bình thường đến nỗi đi bên cạnh V khiến vô số ánh mắt ganh tị.

Trong tay V không ít túi, đều là những món đồ mà cậu đã liều mạng mua, anh chỉ cười tủm tỉm khi nhìn cậu mua hết món này đến món khác, túi này đến túi khác để lên tay.

"Anh ơi, mua hoa đi !"

Một giọng nữ non nớt truyền tới, Kook cúi đầu thì thấy một đứa bé gái cỡ 10 tuổi đang cầm một đóa hồng cười tươi nhìn cậu và V.

V cầm một đóa hồng, đôi mắt đen kia chỉ có hình ảnh của Kook, giữa hai hàng lông mày thanh mảnh của anh là sự quan tâm tình ý, ánh mắt tình cảm như chiếc lưới làm bằng tơ tằm bện chặt từng chút một quấn lấy trái tim cậu .

Trái tim trong ngực Kook đập mạnh mẽ, càng ngày càng mạnh, cậu mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm tình kia, cảm giác ngọt ngào lan ra , khiến cho khóe môi cậu cong lên.

Hai gò má trắng nõn ửng hồng, gương mặt sáng rực. Dưới ánh đèn đường, chỉ có ánh sáng chiếu vào nhưng Kook có thể cảm thấy bản thân bắt đầu rung động, loại cảm giác này bốn năm trước chưa từng có.

Đưa tay nhận lấy hoa hồng, cẩn thận nâng niu trong tay,Kook dịu dàng nhìn cánh hoa hồng.

"Có phải nên thưởng cho anh cái gì không ?"

Lời nói của V tuy ôn hòa nhưng không thiếu sự ranh mãnh đắc ý, Kook vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt nóng bỏng của anh dán vào đôi môi trơn bóng của cậu , ý tứ rõ ràng.

Đôi mắt xinh đẹp lướt nhìn xung quanh, giữa đám đông qua lại, Kook lén lút nhón chân, cánh môi hồng nhẹ nhàng dán vào đôi môi của anh, tựa như lời hứa cả đời luôn ở trong tim nhau.

Rời đi môi V, không khí lạnh như băng bao phủ lấy đôi môi đỏ mọng, nó như muốn nói cho cậu biết những rung động không phải là ảo giác, hai gò má vì xấu hổ mà ửng hồng, đôi mắt đẹp lấp lánh quyến rũ động lòng người.

"Ha"

Tiếng cười vui vẻ vang lên, V bỗng nhiên ôm lấy cô, đem cô vào lồng ngực của anh, cho dù không có ấm áp nhưng mỗi khi mùi hương bạc hà tràn ngập hơi thở, không biết từ khi nào, cậu biết cái ôm trong lòng này đã thuộc về một mình cậu.

"Taehyung…"

Kook ôm lấy thắt lưng gầy gò của anh, để mặc cho con sóng hạnh phúc nhấn chìm, nụ cười giữ mãi trên môi, lúc đi được mấy bước thì cả người cứng đờ khi nhìn thấy bóng người ở xa.

"Sao vậy ?"

V thấy sự khác lạ của cậu liền buông ra, quan tâm vuốt ve đôi gò má có chút khó chịu của cậu, nhìn theo ánh mắt Kook thì thấy đuọcw Hye Soo và Kang Pong In.

Hye Soo liếc mắt nhìn họ ,trên gương mặt là vẻ lạnh lùng giễu cợt, cô ta vòng lấy tay Kang Pong In, xem ra cũng đi dạo phố chỉ là không ngờ đụng phải Kook và V  Nếu nói oan gia ngõ hẹp thì tình huống hai người bọn họ là như thế, nhìn nhau đều không ưa như vậy coi như không thấy.

Ngũ quan lạnh lùng của Kang Pong In như bao phủ lớp băng, đôi môi mỏng giống như một đường thẳng tuy không có vẻ châm chọc chế giễu nhưng lại như đang nhẫn nhịn gì đó, có cảm giác cơn giận đang lan tỏa khắp người hắn.

Kook không biết Kang Pong Kn giận vì chuyện gì cũng không có hứng thú biết, kéo tay V coi như không có việc gì nói : "Không có việc gì đâu, chúng ta đi thôi !"

V quan tâm nhìn cậu, cười nhạt một tiếng, để mặc cho cậu kéo anh đi về phía Hye Soo và Kang Pong In, cho đến khi cả bốn người đi lướt qua nhau.

Trên đường về, bàn tay ấm áp của V vẫn nắm đôi tay nhỏ bé của cậu, giống như một luồng sức mạnh chống đỡ ý chí của cậu , mang lại cho cậu sự tin tưởng và kiên cường.

Kook mở miệng cười, cảm giác không vui khi gặp Kang Pong In và Hye Soo cũng tan thành mây khói : "Taehyung, bắt đầu từ ngày mai em quyết tâm sẽ làm một hiền thê !"

V lái xe, không nhìn cậu nhưng khóe miệng cong lên rất rõ, đối với lời khẳng định của cậu anh cảm thấy muốn cưng chiều cậu hơn.

"Không cần em quyết tâm, em như vậy đã là một tấm gương điển hình !"

Kook như đứa trẻ chưa lớn dựa sát đầu vào vai anh, ngây thơ làm nũng : "Taehyung, chúng ta cứ ở bên nhau như thế cả đời đi !"

Ở dưới lầu khu căn hộ, Kook vừa xuống xe, chưa kịp đi hai bước thì trời đất bỗng nhiên xoay chuyển, kinh hãi không kịp la lên, đã bị V ôm lên lầu.

"Mau để em xuống, rất nặng a !"

"Nhưng anh muốn ôm em !"

Anh trả lời rất thẳng thắn khiến cho trong lòng Kook bị hạnh phúc lắp đầy, thôi không cự tuyệt, tùy ý để anh bế cậu, từng bước từng bước lên lầu.

"Rất nhẹ, về sau làm vợ anh không cho phép giảm cân nữa !"

Kook búng nhẹ tay vào trán anh, la ầm lên : "Em không muốn trở thành đồ mập đâu, tới lúc đó liệu anh có còn muốn em không chứ ?"

Chân đi về trước khẽ khựng lại, Kook không biết anh bị làm sao thì bên tai đã nghe giọng nói trịnh trọng của V : "Bất luận Jeon Jung Kook trở thành thế nào Kim Taehyung cũng không bỏ rơi em ấy !"

Kook không thích lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà khi V vừa bước lên lầu nói ra những lời này lấy lòng cậu, thì cậu cũng không kiềm được mỉm cười, hai tay không chỉ kéo sát V lại mà còn sung sướng áp đầu vào lòng anh.

Hạnh phúc đến quá nhanh khiến người ta bối rối, cũng như những chuyện ngoài ý muốn đến quá bất ngờ khiến người ta không biết thế nào.

Lúc Kook và V mở cửa căn hộ, nụ cười trên môi Kook liền cứng ngắc khi thấy bà Kim ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt bà tức giận nhìn chằm chằm V .

"Nghịch tử !!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro