Quyết liệt 💢

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm trên bàn cơm Jeon gia, không khí có chút yên lặng, Jeon Pan Ro ngồi ở vị trí đầu, tay cầm tờ báo kinh tế tài chính đọc, Jeon Yi Han ngồi bên phải ông tao nhã uống trà, hai chị em Kook song song ngồi bên.

Tinh thần của Kook so với ngày hôm qua tốt lên không ít, cậu mặc áo thun màu cà phê, quần bò màu đen thoải mái.

"Hye Soo , ngày hôm qua con cùng Taehyung ra ngoài thế nào ? Con cũng thật là, Taehyung đã tới đây cũng không để người ta vào nhà ngồi một lát, ba mẹ dù sao cũng cần hỏi thăm một chút về Kim gia !"

Kook im lặng cúi đầu, dùng đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng, không nói câu nào, trên bàn cơm chỉ có hai mẹ con Yi Han chuyện trò, nghe giọng bà dường như rất vui, có vẻ đối với bạn trai của chị rất hài lòng.

Hye Soo nở nụ cười, sau đó chậm rãi nói : "Mẹ đâu phải không biết, một tháng trước Taehyung bị tai nạn xe cộ vẫn chưa khỏe hẳn, bác sĩ dặn anh ấy phải nghỉ ngơi sớm cho nên không vào được !"

Jeon Yi Han nghe thế mới gật đầu hài lòng, nhìn dáng vẻ thản nhiên của chồng , bà sẵn giọng nói : "Này , hôn sự của con gái ông cũng không quan tâm, có phải đợi tới ngày nó xuất giá ông cũng vẫn cầm tờ báo đúng không ?"

Jeon Pan Ro ló mặt ra khỏi báo, đôi mắt đảo qua Hye Soo , nghĩ khí so với vợ rất nghiêm túc : "Con muốn cùng Taehyung kết hôn sao ?"

Kook ngồi bên cạnh Hye Soo , cậu thấy cô ta thoáng cứng người, sau đó xoa xoa tay, rồi khó khăn mỉm cười, giọng nói thiếu tự nhiên : "Cha, việc này còn phải hỏi Taehyung , làm sao có thể một mình con làm chủ ?"

Nếu là gia đình bình thường, lúc chị gái gặp khó khăn, làm em phải tự chủ động giúp chị giải vây, nhưng đây là Jeon gia, dù tài giỏi giàu có tới đâu thì Jeon gia vẫn rất gia trưởng, cho nên Kook quyết định sáng suốt là im lặng.

Jeon Pan Ro phát hiện Kook im lặng không nói, liền đem mắt dời sang .

"Kook , gần đây con ở bên ngoài khỏe không ? Nếu không quen, thì dọn về nhà ở, dù sao cũng có thể chăm sóc nhau ".

Lời Jeon Pan Ro còn chưa nói xong, Yi Han liền cắt ngang : "Ông lo nhiều quá rồi, bên ngoài phồn hoa như thế sao lại không tốt, nếu sau này nó thấy không thoải mái, sẽ tự trốn về thôi !"

Khác với vẻ hòa ái của Jeon Pan Ro , lời nói của Jeon Yi Han thật hà khắc, Kook cắn môi, che dấu sự chua xót, ngẩng đầu nhìn Jeon Pan Ro cười một tiếng, an ủi ông.

"Cha yên tâm đi, con tự ứng phó được, nếu không được , không phải còn có cha sao ?"

Jeon Pan Ro vui vẻ gật đầu, tính cúi đầu xuống đọc báo, thì Jeon Yi Han nói tiếp : "Ông chỉ giỏi lo lắng, hai đứa con của chúng ta đều được đăng trên tạp chí danh nhân, chẳng lẽ không thể tự chăm sóc bản thân ?"

Kook không hề nhìn cũng biết nụ cười của bà ta không có ấm áp chỉ có lạnh lẽo.

Jeon Pan Ro thay đổi sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nhìn Jeon Yi Han lạnh lùng nói : "Ăn một bữa cơm thôi sao lại dài dòng như vậy !"

Jeon Yi Han hừ khẽ, cúi đầu dùng nĩa đâm vào thức ăn , sau đó suốt bữa ăn chỉ toàn im lặng .

Kook cười khổ, miệng nhai nhưng nếm không ra bất cứ vị gì.

Hai đứa con cùng lên báo… Đây là thật, chẳng qua Jeon Yi Han không nói rõ, Hye Soo lên tạp chí kinh tế tài chính, còn cậu là trên tờ tạp chí giải trí .

Cha mẹ nào đối với con mà không hy vọng, nhất là người lắm tiền, Hye Soo chính là điển hình, đi qua Ý học ngành quan trị kinh doanh thạc sĩ, ở trong nước vẫn còn lưu lại bằng tốt nghiệp, sau này cô ta chắc chắn sẽ bay xa.

Người ở trong làng giải trí như Kook dĩ nhiên không sánh bằng, ở trong mắt kẻ lắm tiền minh tinh chẳng qua chỉ là thân phận thấp kém, cho nên Jeon Yi Han cũng chưa từng ở trước mặt thừa nhận bà có hai người con , trong đó một đứa là siêu sao trong làng giải trí.

Dùng xong bữa sáng, Kook liền mượn cớ công việc bỏ đi, Jeon Pan Ro kêu lái xe đưa cậu về trung tâm thương mại, cậu cũng không từ chối dù sao ở nơi này rất khó bắt xe, không để ý đến ánh mắt không vui của Jeon Yi Han , Kook thoải mái ngồi vào chiếc Roll- Royce của nhà mình.

Jimin đã về nước, mới sáng sớm Kook đã nhận được tin nhắn, cho nên liền để tài xế đưa cậu về công ty .

Bên trong phòng họp, sắc mặt Jimin tiền tụy, một tay chống cằm, hai con mắt thâm quầng rõ rệt, nghe tiếng mở cửa mới miễn cưỡng mở mắt, thấy Kook híp mắt cười mình, cậu nhẹ xùy một tiếng, đem vali đẩy về trước.

"Hành lý của cậu đó !" Jimin ngáp dài, oán trách trừng mắt nhìn Kook .

"Hại tôi cả tối không ngủ, sáng nay liền đáp máy bay về, cậu nói xem cậu có làm khổ tôi không chứ ?"

Kook cười làm lành ôm lấy Jimin đang uể oải : "Được rồi , vài bữa nữa mời cậu ăn cơm được không Jimin tốt bụng !"

Jimin cũng không trách Kook , thấy vẻ mặt chân thành của Kook , cậu liền thần sắc nghiêm túc , hỏi : "Hai người hòa rồi sao ?"

Kook không đáp, ánh mắt bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ cũng như gián tiếp thừa nhận suy đoán của Jimin .

"Vậy thì tốt, nếu không chuyến này đi coi như công dã tràng !" Jimin vỗ vai Kook , thở dài nói.

"Người thua thiệt là anh ta, không biết quý trọng cậu, anh ta đúng là đồ tồi !"

Kook bất ngờ khi thấy Jimin nổi giận .

"Có đáng để cậu làm thế đâu chứ ! Cậu nói xem cậu mấy năm qua vì anh ta làm bao nhiêu chuyện, vừa thay anh ta chiêu dụ bao nhiêu khách hàng, vì muốn anh ta vui vẻ, cậu đồng ý coi như không biết anh ta có bạn gái khác, nếu là tôi thì tôi đã sớm trở mặt !"

Kook không phải không hiểu Jimin , nhưng nghe người khác chê bai người yêu mình, cảm giác rất khó chịu, không kiềm được phản bác : "Cậu đừng nói anh ấy như thế, tuy thay mặt công ty giúp anh ấy nhưng tôi cũng được trả thù lao mà !"

Nghe Kook bảo vệ, Jimin lửa giận liền bùng lên, vỗ bàn la hét ầm ĩ : "Thù lao ? Cậu là một siêu sao còn cần thù lao nhỏ nhoi đó sao ? Quảng cáo cậu làm thù lao gấp mấy lần anh tra trả, anh ta còn có hảo ý muốn trả thù lao sao !"

Sắc mặt Kook trầm xuống, giọng nói rõ ràng không vui : "Cậu là bạn tốt của mình, Pong In là người mình yêu, mình không muốn cậu nói xấu anh ấy !"

Jimin bĩu môi : "Không nói thì thôi, tên Kang Pong In đó làm ra chuyện như vậy còn sợ bị người khác nói sao ?"

"Jimin !"

"Được , tôi im miệng, chưa từng thấy ai lại đi bảo vệ thứ đàn ông bạc tình như vậy !"

Nghe bốn chữ đàn ông bạc tình gương mặt Kook trầm xuống, có vẻ lại nghĩ tới sự phản bội của Kang Pong In , nhưng sau đó cũng khôi phục bình tĩnh.

Jimin biết mình nói sai, vội lảng sang chuyện khác : "Cậu có về nhà không ? Nếu về thì thuận đường tôi chở cậu !"

"Được ! Buổi tối, mình muốn sang nhà Pong In , tủ lạnh anh ấy hết đồ ăn rồi".

Jimin nghẹn lời, đem lời khó nghe nuốt xuống, liếc mắt, biến nỗi hận trong lòng thành tiếng thở dài : "Đi thôi !"

....

Khi đêm xuống, Kook theo kế hoạch chậm rãi cầm 2 túi đồ ăn xuất hiện trước nhà Kang Pong In .

Cậu đã tính rất kĩ thời gian tan tầm của anh , cho nên vừa ấn chuông cửa , đợi không lâu cửa liền mở ra, nhìn thấy Kook cười khúc khích, trên gương mặt Kang Pong In không hề kinh ngạc, duy trì vẻ lạnh lùng như trước.

"Em có mua một ít đồ anh thích ăn, còn có mấy hộp thuốc bao tử nữa !" Cậu vội vàng tranh công đem túi đồ khoe trước mặt anh, gương mặt cười thêm rực rỡ.

Kook không quan tâm đến sắc thái lạnh lùng của Kang Pong In , tự mình nói : "Đồ ăn này đủ cho anh trong vài ngày, thuốc này lỡ anh có bệnh cũng có nó mà dùng !"

Vì biết rõ tính cách của anh, cậu mới có thể không để tâm đến sự lạnh lùng, Kook cởi giày, mang theo túi đồ to vào phòng bếp, rồi bỏ thức ăn vào tủ lạnh, mang bịch thuốc lên lầu.

Nếu nói Kook đang tự lừa mình dối người chìm trong mộng đẹp, như vậy khi tỉnh mộng, cậu sẽ trở nên thế nào ? Để ác mộng cắn nuốt linh hồn, hay tiếp tục xây dựng mộng đẹp ?

Thay anh để thuốc vào hộp, trên giường toàn quần áo bẩn, cậu theo phản xạ nhặt lấy đống quần áo .

"Cạch !" một vật từ trong đống quần áo rớt ra, Kook vừa nhìn đã thấy rõ.

Cầm y phục lên hai tay cậu siết chặt, trên mu bàn tay trắng nõn nổi gân xanh.

Đó là “áo mưa”, một nửa hộp đã bị dùng,cảm giác phản bội lần nữa như đem cậu xé làm hai.

Nhìn “áo mưa” đến thất thần, đập vào mặt chỉ có sự tức giận, đôi mắt ửng đỏ, cầm quần áo vứt sang bên, xoay người chạy xuống lầu.

Nhìn thấy Kang Pong In đứng bên bàn ăn, Kook dùng hết sức lực, xông tới nắm lấy tay áo anh hét to : "Anh mang người kia về nhà sao ? Chẳng phải anh đã cùng cô ta đã đoạn tuyệt quan hệ ? Sao anh có thể đối xử với em như thế ?"

Anh thản nhiên nhìn cậu , sự bình tĩnh đó làm cho cậu phát điên.

"Anh đã mang cô ta về bao nhiêu lần, khi em không có ở đây, cô ta đã nằm trên chiếc giường kia mấy lần ? Chẳng lẽ anh cô đơn đến khó nhịn vậy sao ? Hay anh muốn sớm rời khỏi em ? Được, em đáp ứng anh, chia tay đúng không, chỉ cần anh nói, chúng ta liền chia tay !"

Thân hình cao lớn của Kang Pong In như bóng ma lớn đè xuống đầu cậu , cậu không nhìn rõ mặt anh, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của anh : "Jung Kook , chúng ta ..."

"Đừng nói nữa !" Lúc anh tính nói, cậu luống cuống, cậu không biết tại sao nhưng bản thân rất sợ, sợ anh sẽ nói ra những lời tàn nhẫn đó.

Đột nhiên đẩy anh ra, xoay người, không để anh kịp mở miệng, hốt hoảng chạy vào bếp.

Tâm tình hoang mang hỗn loạn khiến cậu lảo đảo đứng bên trong bếp, nhìn thấy tủ lạnh, chợt nhớ gì đó, liền chạy đến trước, mở ra, lấy vài miếng thịt bò cùng cà rốt.

Người đàn ông đứng trước cửa không nói, cậu cũng không quan tâm, trực tiếp đi đến bên bồn nữa, rửa miếng thịt bò, gọt vỏ cà rốt.

Có người từng nói, trái tim người đàn ông tựa như cà rốt, nếu muốn xem trong tim người đàn ông chứa thứ gì, không nghĩ tới , khi lột lớp vỏ thứ nhất liến chảy nước mắt, cho đến cuối cùng mới phát hiện người đàn ông không có trái tim.

Bàn tay không hề dừng lại, nước mắt không kiềm được tràn ra, từng giọt từng giọt rơi xuống trên miếng thịt

Cậu đã sai ở đâu ?

Vì sao lại đối xử với cậu như thế.

Cố nhịn tiếng bật khóc, hai tay Kook cầm lấy dao trên giá, hai mắt sưng đỏ đã không nhìn thấy gì chỉ theo bản năng cắt cà rốt. Từ trong tủ lấy ra cái mâm, cắt cà rốt bỏ vào đó, sau đó rửa sạch tấm thớt, cất dụng cụ, rồi bật bếp .

Hai chân mềm nhũn, mâm trong tay rớt xuống, đồ sứ rơi bể phát ra âm thanh chói tai, cậu như bị nó dọa cho sợ, sắc mặt tái nhợt, ngồi xổm xuống, nhặt lên từng mảnh vụn.

Cổ tay trắng bị một bàn tay giữ lại, trên da thịt truyền đến cảm giác khô ráo ấm áp, trên tay anh có một vết chai

"Đủ rồi !"Anh lạnh lùng nói, có chút không bình tĩnh, lực nắm càng mạnh.

Không dám nhìn anh, hai hàng lông mi Kook ướt đẫm khẽ run, bàn tay nắm chặt thành quả đấm, trong chớp mắt , máu đỏ từ lòng bàn tay chảy ra lưu lại vết máu loang lổ trên sàn nhà .

Anh nói : "Đủ rồi, Jung Kook…"

"Jung Kook, chúng ta không hợp.."

"Vậy thì ai hợp với anh ? Là người phụ nữ kia sao ?" Kook ngẩng đầu, oán hận nhìn ánh mắt của anh , cáu kính quát to.

"Jung Kook , chia tay đi !"

Anh nói chia tay , đẩy cậu vào vực sâu không đáy.

Bàn tay còn lại không bị giữ, lau đi nước mắt bên má, lãnh đạm nói : "Buông em ra !"

Lồng ngực không ngừng phập phồng, cả người run lên, tiết lộ tâm tình của cậu .

"Jung Kook ..." Đôi mắt lạnh lùng của Kang Pong In chăm chú nhìn Kook , bàn tay không buông ra.

"Khốn khiếp, buông ra !"

Điên cuồng, giằng xé, thậm chí, cúi đầu cắn lên tay anh, tiếng kêu vang lên, cậu đẩy mạnh anh, không quan tâm đến lòng bàn tay đang chảy máu , chạy khỏi nhà anh.

Cậu không dám ở lại, sợ bản thân sẽ làm ra việc gì đó. Nếu không phải lúc nãy anh kéo cậu , mảnh sứ kia có phải sẽ giống như cậu tính toán cứa vào cổ tay ?

Anh biết cậu làm vậy, nên hạ mình cầm lấy tay cậu , không để cho cậu thực hiện được kế hoạch, không phải vì lo cho cậu , chỉ vì sợ bản thân gặp phiền toái.

Kook cúi đầu, nước mắt cứ thế rớt xuống, chân mang dép lê ở nhà, đờ đẫn chạy trên con đường tối.

Có lẽ, trên thế giới này, căn bản không có chừa chỗ cho cậu tồn tại…

..

Cảnh đêm của thành phố thật đẹp khi màn đêm buông xuống  ...

Dòng xe nườm nượp đi qua, một bóng người chậm rãi trèo lên cầu cao, động tác bất cẩn, mấy lần suýt rơi xuống. Cầu sạch sẽ bị dép dính bùn làm cho dơ dáy bẩn thỉu, cậu không ngừng leo lên cách xa mặt đất, bàn chân nhỏ trắng như ngà voi trở lạnh mà tái nhợt.

Bên tay phải nhuốm đỏ, một màu bắt mắt, trên lan can lưu lại hàng loạt dấu tay đỏ. Gió ẩm thổi qua hai gò má ẩm ướt của cậu, cả người đau đớn, hai mắt trở nên mờ ảo không thấy rõ nữa.

"Jung Kook , chúng ta không hợp..."

"Jung Kook , chia tay đi !"

Nỗi tuyệt vọng vô tận, cảm giác chơi vơi tựa như sóng lớn mạnh mẽ đập vào mặt cậu, thân thể run lên, nếu không phải có hai tay đang bám vào hành lang, thì trong chớp mắt cậu liền rơi xuống dòng sông đó ?

Hai mắt mờ mịt hoang mang, bàn tay nắm lan can không ngừng run lên, trong lòng sợ hãi, bóp chặt cổ họng của cậu , để cho cậu không thể thở nổi.

"Không ai yêu mày cả… không ai..." Nước mắt khô khốc lần nữa rơi xuống , cánh môi tái nhợt run rẩy, tự lẩm bẩm.

Giống như nhớ đến ký ức gì đó khiến Kook không chịu nổi, gương mặt bất an, mái tóc bay loạn trong gió phất qua gương mặt ướt của cậu , gương mặt bi ai yếu ớt chỉ có chứa nỗi đau vô tận.

Hai tay máu chảy đầm đìa che lỗ tai lại, muốn ngăn cản nỗi sợ hãi trong tim, cũng muốn quên đi nó . Khi buông tay thì mọi thứ chống đỡ đều biến mất , cậu sẽ không thể đứng vững nữa ?

Trọng tâm không vững, cả người bật lên, Kook nhắm hai mắt lại, nhận thấy mình đang hướng xuống dưới cầu, trong lòng dâng lên cảm giác giải thoát, chết đi cũng tốt…

Nhưng hai chân cậu rời đi lan can, thắt lưng mảnh khảnh bị một cánh tay mạnh mẽ giữ lại, cậu kêu lên, cả người ngã lại vào bên trong .

Sự va chạm kịch liệt, không hề có cảm giác đau, Kook chỉ biết bản thân ngã xuống, theo lực quán tính, người kia cũng không giữ được mà ngã ra sau .

Trên đầu truyền đến tiếng kêu , Kook không quan tâm, mặc cho người đó ôm lấy hông cậu , đôi mắt đờ đẫn nhìn ánh đèn đường nhá nhem, hai mắt xót xa liên tiếp trào ra nước mắt.

Sau lưng rất ấm áp khiến cho cõi lòng lạnh như băng của cậu cũng được an ủi, ở trước mặt người khác cậu cố tỏ ra kiên cường, nhưng lại bị cảm giác ấm áp bất ngờ này làm cho tan nát.

Đột nhiên xoay người, bất chấp người đó cứng ngắc, hai bàn tay nhuốm máu như muốn giữ lấy thứ cứu vớt sinh mạng , dùng sức vòng lấy thân thể anh, bật khóc nức nở nghẹn ngào.

Áo sơ mi trắng bị nước mắt không ngừng rơi của cậu làm cho ướt đẫm, đôi bàn tay bên hông siết chặt khớp xương hiện rõ, giờ phút này không biết tại sao lại muốn giữ lấy lưng cậu, nhưng bàn tay lại dừng lại giữa không trung, lúng túng duy trì trạng thái.

Tiếng khóc khàn khàn, thỉnh thoảng nấc lên, bao trùm xung quanh là tiếng xe không ngừng chạy qua.

Anh không hề đẩy cậu ra, ở trong đêm tối tuyệt vọng, anh không trở thành người cuối cùng vứt bỏ cậu . Anh yên tĩnh nằm trên đất mặc cho cậu làm nũng, lệ thuộc vào sự ấm áp của anh, núp trong ngực anh liên tục khóc thút thít.

Âm thanh nức nở yếu dần, bờ vai cũng trở nên bình tĩnh, hai mắt Kook ửng đó khẽ nheo lại, khóc mệt, mệt mỏi xông lên não, mùi bạc hà tràn vào mũi khiến cậu kiềm không được muốn ngủ đi.

Nhưng cậu không thể, không thể cứ để mặc bản thân dần dần ngủ thiếp đi trong lòng người xa lạ, mỗi một ngày, cậu đều nhắc nhở bản thân, cậu là đại minh tinh, mỗi một bước đi sai thì hình ảnh ở trên trang báo sẽ phá hủy cậu !

Hai cánh tay tê rần rút về, Kook lảo đảo bò dậy khỏi người đàn ông xa lạ, né tránh bàn tay anh đưa ra để giúp đỡ, cậu dùng tay che đi dấu vết, cúi đầu, xoay người, không nói câu nào mà chật vật bỏ chạy.

Có lẽ có một ngày, cậu sẽ cảm ơn người đàn ông này, vào thời điểm cậu tuyệt vọng nhất đã kéo cậu lại, lúc trước cậu kiêu ngạo, không bao giờ bộc lộ sự yếu ớt của bản thân trước người khác, cho nên lúc này, cậu lựa chọn bỏ chạy, giống như kẻ nhát gan muốn trốn khỏi hoàn cảnh khó khăn lúc này.

Trong đêm mờ ảo, người đàn ông từ từ đứng dậy, tay phủi đi bụi bặm trên người, nhưng vừa mới khoát tay, bên tay trái liền đau nhói, trật khớp sao ?

Cặp lông mày tuấn nhã khẽ nheo lại, cúi đầu nhìn vết nước mắt cùng máu lưu lại trên y phục, anh cười khổ, không ngờ có người dám ôm anh ? Lại còn dùng y phục của anh xem như khăn lau ?

Đôi mắt thâm thúy không kiềm được hướng về phía người đang chạy đi, khóe môi cong lên mỉm cười, độ cong vừa đủ, tác phong nhan nhẹn ưu nhã, lông mi rũ xuống che đi đôi mắt không thể nhận ra nụ cười.

Nếu lúc nãy anh không dừng xe nghe điện thoại, không nhìn thấy cậu ở trên lan can, không tiến tới kéo cậu lại, như vậy cánh tay anh cũng không bị trật khớp.

Đây đúng là họa vô đơn chí mà ?

Trong chớp mắt, đôi mắt khẽ lóe lên, khóe miệng cười càng sâu hơn, lấy di động trong túi ra, nhanh chóng bấm số điện thoại.

"Mẹ, xem ra con không thể làm theo lời mẹ tổ chức lễ đính hôn đúng dự định !"

Đầu dây bên kia vang lên âm thanh oán trách chất vấn khiến anh cau chặt chân mày, nhưng dướng như điều đó không ảnh hưởng đến cảm giác vui vẻ trong lòng anh, anh vội viện cớ.

"Tay con bị trật khớp…"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro