Tạo em trai :)))

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ông nội , mẹ, chào buổi sáng !"

V dẫn Kook thong thả đến phòng ăn, sau dó chào hỏi bà Kim và Kim Yo Sung, Kook cũng điềm đạm nói : "Ông nội, mẹ, buổi sáng tốt lành !"

Ánh mắt bà Kim đảo qua gương mặt tươi cười của hai người, từ đầu cho đến đôi tay đang nắm chặt nhau, nhẹ nhàng gật đầu : "Mau ngồi xuống ăn sáng đi !"

Chờ hai người ngồi xuống, trên bàn ăn vang lên âm thanh oán than của Bánh Bao : "Bà nội, tối qua papa nói Bánh Bao đái dầm nên không để cho Bánh Bao và mẹ ngủ chung !"

Chiếc nĩa trong tay Kook thiếu chút nữa trợt khỏi tay, V ngồi bên cạnh lại như không có gì, thong dong ăn sáng, động tác thanh lao lịch sự lộ vẻ cao sang.

"Vậy sau này Bánh Bao ngủ với bà được không ?"

Bà Kim hiền lành dỗ dành cậu bé, không ngờ Bánh Bao dẩu miệng nhỏ lên, vẻ mặt tha thiết nhìn Kook ngồi đối diện, nghiêm túc nói : "Không, Bánh Bao muốn nghe mẹ kể chuyện cổ tích, hơn nữa mẹ rất dễ lạnh con cũng muốn như ba, đè lên mẹ giúp mẹ sưởi ấm !"

"Khụ khụ ..."

Kook không ngờ Bánh Bao lại ngây thơ như thế, đem chuyện tối qua kể ra trước mặt mọi người, sữa vừa rót vào cổ họng không cẩn thận bị sặc, ho nhẹ, gương mặt nhỏ nhắn còn đỏ hơn cả cà chua, vừa khó chịu vừa lúng túng.

"Em có sao không ?"

Sau lưng, một bàn tay nhẹ vỗ, giọng nói ân cần thăm hỏi vang lên từ bên cạnh.

Kook ho khan, len lén trừng mắt nhìn người đầu sỏ gây ra chuyện đó, V bàn quang xem như không thấy cậu xấu hổ, vẻ mặt chân thành quan tâm cậu, lần lượt rút lấy khăn giấy.

"Nếu không uống nước đi ?"

Kook thẹn đỏ mặt, đỡ lấy ly nước uống một ngụm, miễn cưỡng không ho nữa, nhưng cũng không dám ngẩng đầu lên.

"Bánh Bao, chuyện đái dầm không nên kể cho người khác nghe, nếu không trên mông con sẽ mọc ra đuôi heo a !"

Nghe V chỉ dạy Bánh Bao từng bước, khóe miệng Kook kéo lên vẻ mặt đồng tình nhìn gương mặt tội nghiệp bụ bẫm của cậu bé nước mắt lưng tròng, trong lòng cảm thán vô cùng : Ngay cả trẻ con cũng không tha.

"Nhiều người lực lượng đông đảo, hai đứa nếu đã kết hôn thì sớm sinh con đi !"

Kim Yo Sung đột nhiên để đũa xuống, ánh mắt nghiêm nghị quét qua V và Kook, vẻ mặt nghiêm túc, lời nói giống như hạ lệnh.

Kook cúi đầu đủ thấp, hôm nay mặt mũi cậu coi như vứt sạch, mà người khởi đầu tất cả những chuyện này trước sau vẫn duy trì dáng vẻ bình thản không hề sợ sét đánh.

"Đừng nói với ông gì mà thế giới của hai người trẻ tuổi, tất cả đều là nói bậy!"

Kim lão gia vẻ mặt răn dạy hậu bối cực kì nghiêm khắc, uy nghiêm mười phần khiến cho Kook không biết nên nói gì để đỡ lấy, chẳng lẽ thật sự nói : "Được, bọn cháu sẽ sinh ngay !"

Tối qua hai người họ cũng không thực thi biện pháp an toàn, mồ hôi Kook túa ra, không phải tốt thế chứ thật sự trúng thưởng sao !

"Thật ra thì cháu vẫn tò mò, ông nội lúc mấy tuổi thì có chú út ?"

V tò mò hỏi, cũng thành công khơi dậy sự tò mò của Kook , không khỏi ngừng tay nghi hoặc nhìn Kim Yo Sung, lại chỉ thấy sự cứng ngắc và bối rối hiện ra, nhưng ngay tức khắc trở nên nghiêm nghị, trừng mắt nhìn đôi vợ chồng lạnh lùng nói : "Đây là việc cơ mật, không thể trả lời !"

Kook bị cơn giận của lão gia làm cho hoảng hốt, không dám đối đầu với ông ấy, ngoan ngoãn cúi đầu dùng cơm.

"Mọi người ăn đi, ta no rồi!"

Kim Yo Sung buông đũa, sau đó đẩy ghế đứng lên, uy nghiêm vạn phần đi về thư phòng.

Chẳng lẽ ông ấy xấu hổ ?

Kook đưa mắt nghi vấn nhìn V, người đó vừa nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cậu liền cười nhẹ, không hề có lời giải đáp cho sự nghi hoặc của cậu.

"Ông nội nói cũng đúng, hai đứa còn trẻ thì mau sinh một đứa,Bánh Bao cũng sẽ có bạn !"

Kopk không ngờ ngay cả bà cũng có ý này, vừa ngẩng đầu liền nhận lấy đôi mắt mong mỏi của bà, hiền từ đến mức có thể nhìn thấy đứa cháu đích tôn tương lai.

"Mẹ, những chuyện này nên thuận theo tự nhiên, muốn cũng không được !"

V dùng xong cơm, vừa lau miệng vừa từ từ nói với bà Km, đem chuyện không muốn sinh con sớm đổ lên đầu thiên mệnh.

Bà Kim lau sạch vết bẩn trên mặt Bánh Bao, bất đắc dĩ nhìn Kook và V : "Hai đứa không muốn sinh con bây giờ mẹ cũng không ép, đành thuận theo tự nhiên vậy."

Hôm qua Kook đã hứa với Bánh Bao sẽ đưa nó đi nhà trẻ, V thì phải đi làm nên tiện thể chở hai người đi.

Sau khi rời khỏi cửa, bà Kim dặn Kook : "Sau khi đưa Bánh Bao tới nhà trẻ thì tới căn hộ của con sắp xếp đồ đạc, hai đứa bàn bạc với nhau về nhà ở đi !"

Không thể phủ nhận, bà Kim là người mẹ thấu tình đạt lý, vì V kiên trì nên bà cũng đã chấp nhận cậu .

Kook lễ phép cười gật đầu, đem cặp của Bánh Bao để vào xe, sau đó mới ngồi quà, lúc đóng cửa xe không quên chào bà : "Mẹ con đi !"

"Đi đường cẩn thận !" Bà cười nhã nhặn, đứng ở cửa, nhìn họ rời đi.

V thắt dây an toàn, mở động cơ nhìn vợ và con ngồi cạnh, trong mắt bao phủ một vầng sáng ấm áp.

Đột nhiên Kook nhíu lông mày, nghiêng tai giống như lắng nghe gì đó, Bánh Bao cũng tò mò vểnh tai lên, đôi mắt đen lay chuyển.

"Sao thế ?"

Kook nhìn V hỏi thăm, đôi môi đỏ mọng nhếch lên, đôi mắt hiện lên vẻ nghi ngờ : "Hình như có người gọi, nhưng lại như không phải ?"

V chợt nhíu mày, đạp ga, xe thể thao bay đi rời khỏi Km gia, khóe mắt liếc nhìn qua kính chiếc hậu đang phản chiếu bóng người mặc đồ xanh, bên môi không kiềm được nở nụ cười quỷ dị.

"Cha, cha cẩn thận một chút !"

Lúc bà Kim quay người lại thấy Kim Yo sung nổi giận đùng đùng chạy tới, trong tay cầm quân côn, tức sùi bọt mép, hai lỗ mũi thở phì phò, đôi mắt tóe lửa nhìn chiếc xe thể thao xa dần.

"Thằng cháu bất hiếu, trong bụng toàn ý nghĩ sấu xa, ngay cả ông nội mà cũng dám nói dối !"

Gương mặt Kim Yo Sung thoáng lên nét già nua ngại ngùng, buồn bực nói : "Nó biết rõ ta mấy tuổi, chú út nó mấy tuổi còn cố hỏi, thằng cháu bất hiếu !"

Xe đi vào khu trung tâm tấp nập, kook nhìn mọi thứ liền thấy một số căn nhà phía trên vẽ nhân vật hoạt hình, có lẽ là chỗ học của Bánh Bao.

"Để em đưa Bánh Bao vào, anh đi làm đi !"

Kook chỉnh sửa quần áo giúp Bánh Bao, ôm vào lòng, chuẩn bị xuống xe thì bị cánh tay V kéo lại, lúc quay đầu lại trên trán đã có nụ hôn đáp xuống.

Hai gò má trắng nõn của Kook lập tức đỏ ửng, ngượng ngùng nhìn về phía V, anh chỉ thản nhiên cười, ánh mắt lưu luyến yêu thương nhìn cậu.

"Con cũng muốn được hôn !" Bánh Bao ngẩng gương mặt bụ bẫm của mình lên, chu cái miệng nhỏ, bất mãn la lên.

V kéo khóe miệng nghiêng người, yêu thương hôn lên đầu cậu bé : "Bánh Bao đến trường ngoan biết không ?"

"Dạ !"

Kook im lặng nhìn Bánh Bao gật đầu, rồi nói với V : "Mẹ lúc nãy nói chúng ta dọn về nhà, ý anh thế nào ?"

V nhìn vào mắt cậu, vẫn là cảm giác dịu dàng quen thuộc,giống như nụ cười của anh đã in vào lòng cậu, anh dịu dàng nói : "Em muốn ở đâu thì chúng ta ở đó !"

Trong đầu Kook nhớ tới căn phòng ngủ tinh tế được trang trí hoành tráng, Kook hiểu tuy rằng V không miễn cưỡng cậu, nhưng anh chắc hẳn hi vọng cậu sẽ cùng với Kim gia sống chung.

Kook dời mắt đi, tựa như đang suy tư lại như đang tính toán gì đó, sao đó giảo hoạt cười một tiếng : "Em thích ở trong phòng ngủ lớn lằm bằng gỗ Ngọc Đàn !"

V cười khẽ, vươn tay xoa nhẹ tóc cậu, giữa hàng lông mày biểu hiện vẻ cưng chiều.

"Đi đi !"

Kook ôm Bánh Bao mở cửa xe bước xuống, gió lạnh phất qua gương mặt nhưng cậu không hề thấy khó chịu, gương mặt nhỏ nhắn sáng rực nở nụ cười hạnh phúc.

"Con có thể tự đi mà !"

"Được, vậy mẹ dắt Bánh Bao đi !"

Bên lề đường, một chàng trai dắt theo một đứa bé trai xinh xắn như tiên đồng, chầm chậm bước đi, giọng nói non nớt thỉnh thoảng thu hút sự chú ý của người đi đường, cùng ánh mắt hâm mộ của họ.

"Mẹ, các bạn nói cha và mẹ bạn ấy đều dẫn bạn ấy đến khi vui chơi, Bánh Bao cũng muốn đi !"

"Được a, khi papa rãnh rỗi chúng ta sẽ đi "

Cúi đầu nhìn dáng vẻ hân hoan của Bánh Bao, Kook vui mừng cong môi, ánh mắt quay lại nhìn, chiếc xe Lamborghini quen thuộc vẫn dừng tại chỗ, cậu tuy không nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông nhưng có thể đoán được trong mắt anh đầy sự dịu dàng.

Hít thở luồng không khí trong lành, trên mặt Kook nở nụ cười ngọt ngào, bước chân càng thêm nhẹ nhàng.

Vừa vào nhà trẻ, Bánh Bao liền kéo Kook vào phòng học, đôi chân nhỏ nhắn bước nhanh ,Kook có thể nhìn thấy sự đắc ý và vui vẻ trên mặt cậu bé.

Bên trong phòng học, xung quanh đều những đứa trẻ trạc tuổi cũng đang chơi đồ chơi, một cô giáo trẻ tuổi cũng ngồi trông những đứa trẻ.

Kook bị Bánh Bao kéo vào phòng .

"Đây là mẹ của mình !"

Âm Thanh non nớt vang dội trong phòng học, thu hút sự chú ý của những đứa trẻ khác, Bánh Bao như tìm được vật quý kéo tay Kook cười híp mắt .

Kook ôm cậu bé dịu dàng nói : "Bánh Bao, mẹ về trước, lúc tan học mẹ sẽ đón con có được không ?"

"Dạ !"

Bánh Bao ôm lấy cổ Kook, cười khanh khách, hai môi mũm mĩm hôn mạnh lên má Kook.

....

Buổi sáng tám giờ làm giờ cao điểm, bất luận là lòng đường hay vỉa hè đều hối hả, từng chiếc xe đi qua như nước, người đến người đi.

Môk mang mắt kính vào thong thả bước đi, một mình đi giữa đường phố náo nhiệt.

Giai điệu quen thuộc vang lên, Kook dừng chân ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc đang để hình của bộ phim “Xa nhau” cùng với nhạc nền quen thuộc, nhớ tới lời bà Kim nói tối qua, Kook cho tay vào túi nắm chặt lấy điện thoại.

"Jimin mình có việc muốn cùng cậu thương lượng !"

Kook gọi Jimin khiến cho cậu ta sửng sốt, dù sao cậu cảm thấy Jimin cũng có quyền biết quyết định của cậu.

"Kook, mấy ngày qua cậu và Kim Taehyu g thuận lợi không ? Bên công ty có rất nhiều hoạt động đề xuất cậu tham gia, cậu mau chọn lấy một cái !"

Giọng nói đầy hưng phấn tha thiết của Jimin khiến Kook không thể mở miệng nói quyết định của mình, ba năm qua Jimin đều quan tâm chăm sóc cậu, bây giờ chính miệng nói bản thân muốn rút khỏi làng giải trí chẳng khác nào khiến Jimin mất việc

"Jimin…"

Trù trừ mở miệng, bên tai Kook vang lên tiếng còi xe chói tai, theo bản năng quay đầu lại, ánh đèn sáng lóa đập vào mắt, tầm nhìn mơ hồ, tín hiệu báo nguy hiểm không ngừng tới gần.

Cơ thể như bị đóng đinh tại chỗ, bên trong là giọng nói lo lắng của Jimin nhưng cậu lại không nghe thấy, chỉ biết trơ mắt nhìn chiếc xe lao thẳng về phía mình, tiếng còi xe cảnh sát như một tiếng sét nổ tung khiến cho cát bụi bay tứ tung còn cậu chìm đắm trong thế giới mờ mịt.

Thắt lưng cảm giác nặng nề, một lực đạo mãnh mẽ khiến cậu thoát khỏi đường, xoay tròn đầu đập xuống đường, không nhịn được kêu đau một tiếng.

Những chiếc xe vội vàng chạy qua sát cậu, hai mắt Kook bắt đầu rõ ràng lại, hít thở một mùi nước hoa thoang thoảng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Gương mặt như được gọt giũa, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, mặc đồ tây đen càng làm tôn thêm dáng người cao lớn. Kook nghênh đón đôi mắt lạnh lùng kia mà không hề suy nghĩ, nhanh chóng thoát khỏi ngực anh ta như tránh dịch bệnh, động tác nhanh chóng dứt khoát.

Điện thoại vẫn mở,Kook nghe tiếng kêu của Jimin lại vang lên nên liền hướng về điện thoại trấn an nói : "Jimin, tôi không sao, chỉ là bất cẩn đụng phải người khác, cậu ở công ti đi lát nữa tôi sẽ tới tìm !"

Cúp điện thoại Kook có thể cảm thấy ánh mắt lãnh đạm mà nghiêm nghị, nếu là trước kia trái tim cậu sẽ đập loạn, bây giờ bình thản bỏ điện thoại vào túi, chú ý nhìn đèn đường, Kook tính bỏ đi.

"Pong In , sao anh lại chạy nhanh như vậy !"

Giọng nói oán trách dịu dàng vang lên đằng sau, Kook dĩ nhiên nghe ra là ai, nhưng cậu cũng không có tâm trạng quan tâm đến chị gái, lãnh đạm nhìn đèn đỏ ở trước, chờ đèn xanh bật lên.

"Pong In, sau khi đi kiểm tra các trung tâm mua sắm xong chúng ta đi ăn cơm Tây hay đồ ăn Macao ?"

Giọng nói nũng nịu chứng tỏ niềm hạnh phúc ngọt ngào của cô gái, Kook đứng kế bên nhưng ánh mắt xa xăm, nổi bật lên chỉ còn niềm thương cảm cảnh còn người mất.

Nhìn những tòa nhà cao ốc, thì niềm kiêu ngạo tự hào hai năm qua đã tan thành mây khói, những tòa cao ốc quen thuộc chỉ khiến cậu nhớ lại đêm rét lạnh đó, đau đớn chờ đợi chỉ vì một dấu ấn màu đỏ.

Đèn xanh sáng lên, trên vằn vạch lũ lượt người đi bộ qua lại, Kook tính nhấc chân đi thì Hye Soo kinh ngạc kêu lên : "Jung Kook ? Pong In, cậu ta sao lại ở đây ? Chẳng lẽ cậu ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tiếp cận anh sao ? Không biết đầu óc Kim Taehyung thế nào mà lại cưới cậu ta  !!"

Vốn tính không để ý, nhưng vừa nghe ba chữ Kim Taehyung thì gương mặt nhỏ nhắn sa sầm xuống, xoay người khinh bỉ nhìn Jeon Hye Soo, lạnh lùng nói : "Taehyung lấy tôi không có lấy chị, chuyện của Taehyung thì có có vấn đề gì với chị sao, nếu ngầm hiểu, Jeon Hye Soo chị cứ tiếp tục sỉ nhục thì tôi sẽ tố cáo chị tội phỉ báng !"

Trên gương mặt Kook bộc lộ sự nghiêm túc và kiên quyết, hai lưng thẳng đối mặt với Hye Soo và Kang Pong In, không hề chịu thua .

"Phỉ báng ? Hừ, hôm nay Pong In tới đây tuần tra, cậu cũng xuất hiện ở đây, đừng nói với tôi cậu cũng tới đây tham gia hoạt động gì đó, không cần coi đầu óc của người khác như kẻ ngu !"

Kook quả thật bội phục sức tưởng tượng của Hye Soo , dường như bất cứ khi nào lúc nào đều có thể gán ghép cậu và Kang Pong In , thái độ cũng không thay đổi , luôn nghĩ cậu liều chết theo đuổi Kang Pong In không buông.

Kook bực bội ánh mắt vừa động, trùng hợp ánh mắt Kang Pong In và cậu nhìn nhau, cảm giác lạnh như băng mang theo sự chế giễu ngầm khiến cậu giận quá mà cười, khóe miệng cười cợt, chỉ nhìn lướt qua Kang Pong In , cằm dưới nâng lên, nghênh đón ánh mắt mỉa mai của Hye Soo.

"Cho dù tôi với người đàn ông đi sau chị tình chưa dứt thì sao, bằng thủ đoạn của chị, ba năm sau có thể không cần tốn sức mà đem anh ta từ tay tôi đoạt lấy chẳng lẽ, chị cho rằng một người chưa từng được anh ta để vào mắt lại có thể cướp anh ta từ tay chị sao ?"

Kook không để ý đến một luồng hàn khí bao lấy mình, cậu trút đi cơn giận tích tụ bấy lâu, tất cả đều do người con gái trước mặt ban ân

Sắc mặt Hye Soo không ngừng trắng xanh, gương mặt như nắng của Kook lộ ra nụ cười chế giễu, Kang Pong In thì sao, một khi anh ta không còn trở thành nhược điểm trí mạng của cậu thì họ nghĩ còn có thể tổn thương cậu sao ?

"Cậu nói vậy là chỉ trích tôi phá vỡ hạnh phúc của hai người sao ?"

Gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Hye Soo đầy vẻ không dám tin, đôi mắt đen xinh đẹp long lanh yếu ớt giống như bị ủy khuất.

Nhìn đôi bàn tay to ôm lấy gương mặt lê hoa vũ đái của Hye Soo vào lòng,Kook tự giễu cợt nhướng mày : "Chị không phá hủy hạnh phúc của chúng tôi, vì ba năm qua chúng tôi chưa từng có cái gọi là hạnh phúc !"

Hai mắt Kook cay đắng nghênh đón đôi mắt gợn sóng của Kang Pong In , không còn như trước đây đầy lo lắng suy tính, khi đã bước đi thì sẽ không quay lại nhìn.

Bởi vì quá yêu nên lúc nhớ lại cũng mang theo sự coi thường.

Kook lãnh cảm nhìn Hye Soo nói : "Những gì Taehyung cho tôi, suốt ba năm dù chỉ một phần ngàn Kang Pong In cũng không thể cho được, chị nghĩ tôi có thể quay lại sao ?"

Không để ý đến vẻ sững sờ trên mặt Hye Soo , Kook hờ hững xoay người tựa như không thấy Kang Pong In, không hề lưu luyến kiên quyết rời đi.

Giữa hai người chỉ có nỗi hận, vĩnh viễn không cần nói lời tạm biệt, gặp nhau một lần chỉ càng làm tăng thêm sự ghét vỏ. Bóng lưng Kook quật cường đầy tự tin, đầu đường vắng lặng không còn phủ lên một bầu không khí cô đơn.

.....

Khi V quay về Kim gia thì bị tiếng cười trẻ con vui vẻ hấp dẫn, đuôi lông mày nhướng lên, gương mặt anh tuấn nở nụ cười, để cặp lên ghế sô pha đi về phòng bếp.

"Mẹ, muốn làm thỏ con như thế nào? Bánh Bao muốn nặn hình a !"

Ánh nắng chiều còn sót lại chiếu vào bếp, sàn nhà bóng loáng phản xạ hai dáng người một lớn một nhỏ hòa vào nhau thật ấm áp.

V khẽ cong môi, ánh mắt ôn nhu nhìn bóng người nhỏ nhắn đứng trên ghế đẩu, sau đó dáng người thanh mãnh cao gầy đứng trước kệ tụ. Anh rãnh rỗi tựa vào khung cửa, im lặng quan sát cạu.

"Oa, Bánh Bao lợi hại ,làm được cái đầu heo này !"

Giọng nói khen ngợi dịu dàng của Kook bao hàm niềm yêu thương phát ra từ nội tâm, bàn tay nhỏ để lên cái đầu nắm của cậu bé, dáng người Kook hơi cúi xuống, nhìn bàn tay bụ bẫm đang nhào bột mì, khóe môi nở nụ cười khích lệ.

Đôi môi đỏ của Bánh Bao đang cười toe toét bỗng nhiên khép chặt, hai mắt từ từ phủ màn sương, đem cục bột giơ cao, bất mãn nói : "Bánh Bao muốn làm thỏ con, không phải đầu heo !"

Kook lại dịu giọng dỗ dành : "Là mắt mẹ không tốt nhìn lầm rồi, con thỏ của Bánh Bao làm rất đẹp !"

Trái tim V run lên, rút tay khỏi túi quần, đem bộ tây trang cởi ra để lên ghế dựa, ngón tay thon dài mở nút áo sơ mi kéo ống tay áo lên.

"Em đang làm gì vậy ?"

Giọng nam quanh quẩn bên tai, Kook hơi quay đầu lại liền thấy V đang cuốn ống tay áo. Đứng bên kia Bánh Bao là gương mặt tuấn nhã, vẻ dịu dàng yêu thương mà Kook đã quen

"Papa , con và mẹ làm bánh bao động vật a !"

"Bánh Bao của papa rất giỏi, nếu có thể nặn được một đứa em trai thì càng giỏi !"

Bánh Bao vừa nghe V đề nghị, hai mắt lóe sáng như sao, cơ thể nhỏ quay sang Kook , hưng phấn nói : "Mẹ, Bánh Bao muốn nặn em trai !"

Kook liếc mắt nhìn sang thấy V đang đùa giỡn với bột mì, anh nhìn cậu, gương mặt tuấn tú nở nụ cười thản nhiên, ôn văn nhĩ nhàng, dịu dàng lễ độ, hồn nhiên như không biết mình vừa nói gì.

Kook bối rối ho khan. Khom lưng lau đi bột trên mặt cậu bé, dịu dàng nói : "Cha gạt con đó , em trai không thể nặn là ra được !"

"Ai nói không thể nặn ra nào ?" Lúc Bánh Bao cúi đầu thất vọng thì giọng nói bình thản lại vang lên trong bếp, giọng nam thanh nhuận đầy sức hấp dẫn mang theo vẻ tự tin tuyệt đối khiến người ta bội phục.

"Bánh Bao đi qua chỗ bà nội đi, để ba và mẹ ở đây giúp con nặn, nặn đẹp rồi sẽ cho con được không ?"

V dụ dỗ Bánh Bao , người bạn nhỏ hoàn toàn tin tưởng liền quay đầu bỏ chạy, hai chân đặt xuống khỏi khế, chạy ra ngoài, không quên quay lại nhắc : "Lát nữa con sẽ tới bắt em trai a !"

"Taehyung, sao anh có thể lừa gạt trẻ con như thế, lát nữa lấy đâu ra một đứa em trai chứ ?"

Đáp lại sự bất mãn của cậu là lồng ngực đầy mùi thơm bạc hà mát mẻ của V , ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của cậu vòng trước ngực, cằm dưới tựa vào vai cậu, dịu giọng thì thầm : "Chỉ cần chúng ta cố gắng, trong tương lai có thể giúp Bánh Bao có thêm em trai !"

Cảm giác nhồn nhột khiến Kook co cổ lại, thân thể khẽ run lên, thế nhưng anh vẫn không hề buông cậu ra, đôi bàn tay phủ lên đầu ngón tay cậu, giúp cậu làm bột mì .

Lồng ngực V không hề có nhiệt độ như những người đàn ông khác mà mang theo mùi hương bạc hà thanh khiết. Sau này lại trở thành thói quen khiến cậu không bỏ được, mỗi một ngày đều bồn chồn vì không nhìn thấy anh

"Chúng ta sinh một nhóc con đi !"

Âm thanh nhỏ nhẹ của V khiến cho lòng Kook chậm lại, cậu còn nghĩ V  cũng như cậu, không hi vọng có con sớm, thì ra là, lúc sáng nói vậy với bà Kim cũng chỉ là thay cậu giải vây.

Anh vì cậu suy nghĩ quá nhiều, cậu chỉ lo cho bản thân, trong cuộc hôn nhân của hai người, cậu vĩnh viễn không thể hi sinh nhiều bằng anh.

Lông mi cụp xuống, trong đôi mắt hiện lên chút u ám, trong lòng Kook vừa xấu hổ vừa khổ sở.

"Nếu— cũng không sao, dù sao còn trẻ !"

Giọng nói an ủi của V vang lên bên tai, khiến cho cậu cảm thấy rất áy náy và tự trách, trong lòng lo lắng muốn giải thích thái độ của bản thân, bàn tay vội vàng giữ lấy đôi bàn tay anh chuẩn bị rút đi : "Em không phải không muốn sinh, chỉ là sợ đau ..."

Phía trên là giọng cười của V, Kook cúi đầu, hai gò má đỏ bừng lên thẹn thùng.

Một bàn tay khẽ xoa lấy chiếc cằm thon nhỏ của cậu , sau đó xoay đầu cậu lại khiến cậu nhìn vào đôi mắt nghiêm túc dịu dàng của anh, cánh môi mỏng tạo độ cong vui vẻ : "Đến lúc đó tiêm ít thuốc giảm đau là được !"

Lúc để ý tới ánh mắt bỡn cợt của anh Kook liền sững sốt, rõ ràng V đang trêu đùa cậu, cậu ngượng ngùng giận dỗi, bàn tay nhỏ bé đánh nhẹ mặt anh , trên gương mặt lại in hình dấu tay trắng như tuyết.

Kook bật cười, hàng lông mày kẻ đen nhìn kiệt tác của mình mà đắc ý, khiêu khích nghênh đón ánh mắt thâm thúy của V.

Dưới ánh nắng chiều, Kook cười đắc ý, trong lòng bàn tay đầy bột mì, lúm đồng tiền rực rỡ dưới nắng, nhìn cậu trước mắt trong lòng người đàn ông lại gợn sóng.

Hai mắt V cụp xuống, lông mi như cánh ve run lên, ánh mắt liếc qua kiệt tác của ai đó, nụ cười trong mắt càng sâu, gương mặt anh tuấn trong thoáng chốc kề sát gương mặt đầy nụ cười của cậu. Khi đôi môi mỏng chỉ còn cách đôi môi cậu mấy milimet thì cậu quay đầu đi, ngón tay trắng như tuyết chạm vào môi anh.

Bên trong phòng bếp là tiếng cười của Kook  ,V bất đắc dĩ nhìn bản thân chịu thiệt, trên môi là nụ cười dung túng .

Bàn tay to lớn cầm lấy ngón tay cậu quậy phá, đôi môi mỏng hơi hé mở, không để ý đến cậu đang cười, gương mặt lại lộ vẻ xấu xa, hàng mi dài giương lên, cười nói : "Em đang muốn cùng anh nặn con của chúng ta sao ?"

Kook mắc cỡ đỏ mặt, ngón tay thoát khỏi sự kiểm soát của V, rời khỏi đôi môi ấm áp của anh, cậu liếc nhìn V tựa như đang xem kịch vui, cười xấu xa nói : "Anh không phải nói sẽ nặn sao ? Bột mì đây này, nặn cho em xem đi Kim đại thị trưởng ?"

V mỉm cười đôi mắt đảo qua mấy cục bột, sau đó lại nhìn gương mặt kiều mỵ của Kook, suy nghĩ trầm xuống, hàng lông mày thu lại, thở dài nói : "Công việc này hình như một mình anh làm không được ?"

"Đừng nghĩ em sẽ giúp anh, em…"

Hai mắt Kok trợn to, trong đôi mắt nâu là hình ảnh của một gương mặt tuấn nhã hoàn mỹ, cảm giác mềm mại chạm vào môi, tim Kook từ từ đập nhanh, trong lồng ngực không ngừng dâng lên vị ngọt ngào.

Từ từ nhắm mắt lại, bàn tay dính đầy bột mì của cậu ôm lấy thắt lưng anh, như có như không đáp lại nụ hôn thâm tình.

Cửa phòng bếp, một chiếc đầu đen lặng lẽ rút lui, gương mặt bụ bẫm nở nụ cười hiểu ra, thì ra muốn nặn em trai ba và mẹ phải hôn nhau !

Bữa ăn tối ở Kim gia diễn ra ấm áp, đầy tiếng cười

"Mẹ đã xem qua rồi, ngày 12 tháng sau là ngày lành, các con chuẩn bị một chút, tổ chức hôn lễ vào ngày đó đi !"

BÀ Kim vừa chăm sóc Bánh Bao ăn cơm, vừa nói với hai người đối diện, dịu dàng hỏi, cuối cùng không quên hỏi ý kiến : "Cha, cha cảm thấy thế nào ? Nếu nhanh quá có thể dời lại ?"

Kim Yo Sung gắp thức ăn vào chén, hai mắt trừng lạnh nhìn V  ăn cơm, hừ nhẹ nói : "Không dời !"

Bà  gật đầu đồng ý, nhìn Kook và V ra lệnh : "Cứ quyết định vậy đi, chụp ảnh cưới, phát thiệp mừng, thông báo với bạn bè nên làm, thời gian gần tới rồi làm gấp một chút !"

Kook suy nghĩ một lát, ngày 12 tháng sau, còn khoảng nửa tháng, nhớ lại ngày hôm đó lão gia nói sẽ mời thiếu tướng trong quân khu Kook lại khẩn trương, chỉ hi vọng hôn lễ sẽ không trở thành một cuộc hội nghị quân sự

V đối với sự an bài của bà Kim không hề dị nghị một câu, trên gương mặt nho nhã nở nụ cười nhạt, bàn tay với những khớp xương rõ ràng cầm lấy tay Kook , ánh mắt dịu dàng nhìn cậu : "Em thích tổ chức hôn lễ theo kiểu phương tây hay Hàn Quốc .?"

V ở đâu cũng thể hiện được tác phong nhanh nhẹn, tựa hồ chỉ muốn cậu vui vẻ, anh muốn bất cứ thứ gì cũng làm cậu hài lòng, chỉ cần thế đã khiến người ta trầm luân, Kook khẽ mỉm cười, nắm lấy tay anh : "Đừng phô trương quá, tùy ý anh mà làm thôi !"

Anh hiểu ý gật đầu giữ chặt tay cậu , Kook trong lòng cũng hiểu, hôn lễ V mang đến cho cậu tuyệt đối không thể tùy ý, ngược lại còn là khó quên.

"Ai làm bánh đầu heo thế này, vị không tệ !"

Trên bàn ăn yên ắng là giọng nói nghiêm khắc của Kim Yo Sun mang theo ý tán thưởng ,Kook tò mò quay đầu lại, chỉ thấy trên đũa ông là chiếc bánh bao.

Bánh bao đó…

Ko9k quay đầu nhìn sang đối diện, đập vào mắt là biểu tình đáng thương của Bánh Bao, hai đôi mắt đen nhìn chằm chằm chiếc bánh bao trên đũa , đôi môi dẹp ra, sợ hãi giải thích : "Đó là thỏ con, không phải đầu heo !"

Kim Yo Sung nhai bánh bao, hai lông mày nhíu lại, nhìn nửa cái bánh bao còn lại, trên gương mặt nghiêm túc : "Rõ ràng là bánh bao đầu heo !"

Gương mặt cậu bé trầm xuống, hai mắt ướt sũng phủ sương mù, nhìn ông nội đem nửa cái bánh bao còn lại ăn, khịt khịt mũi, nhìn về phía ba mẹ

"papa, em Đậu Đậu đâu ?"

Kook đang khắp rau liền khựng lại, trước ánh mắt của bà Kim và Kim Yo sung, cậu cười thản nhiên, dưới bàn dùng chân đá V.

Trước vô số ánh mắt, V chỉ cười bình thản, gắp chiếc bánh bao bỏ vào chén cậu bé, trấn an nói : "Bánh Bao đừng vội, cha sẽ cố gắng, giúp mẹ tạo ra em trai để con chơi cùng !"

Kook nghe lời nói mập mờ không rõ của V, gương mặt bối rối đỏ như máu, nghe lời nói ngây thơ của cậu bé trên bàn cơm thì trong nháy mắt liền hóa đá ...

"Dạ, con chờ, cha và mẹ cố gắng hôn nhau, tạo em trai cho con chơi !"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro