Em xe ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       Tôi gặp em vào một buổi trưa đầy nắng ở bến xe Mỹ Đình. Khi tôi vừa bước xuống khỏi tuyến xe khách Sơn La - Hà Nội. Em vội vã đến gần tôi, cái nắng làm khuôn mặt em đỏ gay, mồ hôi động thành từng giọt trên khuôn mặt nhỏ
_ anh về đâu ạ, tôi chở.

       Tôi tạm thời không nói được câu nào, cảnh tượng này, câu nói quen thuộc này lần nào về quê ra Hà Nội tôi cũng gặp. Nhưng những anh, chú, bác xe ôm cứ vốn vập gạ gẫm thì tôi không lạ. Còn hôm nay, em khiến tôi thấy lạnh lòng. Giữa cái nắng và bến xe đông đúc, tôi vẫn yên lặng còn em vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
_ Anh ơi, anh về đâu tôi chở cho.
      Tôi xách túi đồ mang theo lên, gật đầu rồi từ từ nói
_ Em cho tôi về ngõ 712 đường Láng.
_ 60 ngàn anh nhá, anh đưa đồ tôi xách cho.
        Em nở nụ cười nhàn nhạt rồi nhanh tay giành lấy túi đồ trên tay tôi, tôi lắc đầu cười, giữ lấy túi đồ trong tay mình rồi đáp, cứ giữ giọng bình thường vốn có.
_Thôi tôi tự xách được.
        Nực cười. Một thằng con trai như tôi luôn cảm thấy rằng việc ngồi sau xe một đứa con gái là vô cùng nhục nhã. Nhưng hôm nay tôi lại đang ngồi sau xe một cô gái. Em khoãc lên mình tấm áo có vẻ là đồng phục của đội xe ôm.
                             ~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•

  
             Cả quảng đường từ bến xe Mỹ Đình đến đường Làng diễn ra trong yên lặng. Em chẳng hỏi tôi câu nào và tôi cũng chẳng biết bắt đầu câu chuyện từ đâu. Có ai mà tưởng tượng ra được chứ. Một cô gái mỏng mảnh yếu đuối như thế, vì cớ gì phải chọn làm thêm một công việc khổ sở mệt nhọc chỉ giành cho đấng mày râu.
      
         Tôi chìm trong suy nghĩ của mình với một đống cái hỏi ngôn ngang, cho đến khi cô gái bất chợt lên tiếng.
_ Anh ơi anh ở ngõ 712 đúng không ạ?
_ À vâng.
         Tôi giật mình đáp lại, xe cũng dừng ở ngay đầu ngõ, tôi bước xuống xe, xách theo chiếc túi của mình rồi rút ví. Cô gái vẫn tỏ thái độ niềm nở và nụ cười vẫn hé trên môi.
_Anh ơi 60 ngàn
         Tôi rút ví đưa em tờ 100 ngàn rồi để điềm tĩnh nói.
_ Em cầm cả đi, khỏi trả lại... Mà sao em lại chọn việc làm thêm này?!?
         Cô gái cầm tờ 100 ngàn trên tay, những ngón tay giữ đồng tiền run run. Nụ cười trên môi đột nhiên lặn mất. Mấy giây thất thần,  trên khuôn mặt có nét gì đó đau buồn cũng vội vã giấu đi. Em trả lời tôi bằng điệu tươi vui nhất.
_ Cuộc sống mà anh. Cái gì cũng có cái lý của nó cả.
        
        Em lấy trong túi áo hai tờ hai mươi ngàn màu xanh trả cho tôi rồi tiếp tục nói.
_ cảm ơn anh nhưng tôi chỉ lấy đúng giá thôi.
   
       Nói rồi em lại phóng xe đi, không quá nhanh chỉ đủ để biến mất khỏi tầm mắt tôi chỉ trong mấy phút. Tôi lặng người nắm chặt tờ hai mươi ngàn. Dù gia đình e nghèo khó nhưng tôi vẫn không hiểu vì sao em lại chọn nghề lái xe ôm. Rồi trưa nắng cứ xô đẩy cho chen chút ở bến xe, thân gái một mình.
        
         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#anchan