Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Duẫn Nhi nghe nói Ngô Thế Huân có gia thế cực tốt, nhưng anh lại là người khiêm tốn, lại không chảnh, cũng chưa từng tiêu tiền như nước, điều này làm cho ấn tượng của Lâm Duẫn Nhi đối với anh càng tốt thêm mấy phần. Bởi vì anh khiêm tốn, nên chỗ anh mời khách cũng không phải nơi nổi tiếng gì, cũng chỉ có mấy món tủ bình thường, quán cơm không lớn, chỉ có bốn, năm bàn, sử dụng bình phong làm bằng tre để ngăn cách, thoạt nhìn rất là thanh nhã. Lâm Duẫn Nhi nhìn Ngô Thế Huân tới trước, mới vừa ngồi xuống, nước trà còn chưa kịp uống, Ngô Thế Huân liền nhận điện thoại đi ra ngoài, không tới một phút, đã nhìn thấy anh mỉm cười đi vào, sau lưng còn có một người mà Lâm Duẫn Nhi hết sức quen thuộc —— Diệp Thanh.

Diệp Thanh rất nổi tiếng ở trong trường, một phần là do ở trong trường học cô được xem là "Bạo chúa trong trường", hàng năm đều cầm học bổng hạng nhất, mặc dù đã học năm tư rồi, nhưng vẫn rất được các thầy cô ở trong trường chăm sóc; mặt khác, dung mạo của cô thanh tú, lịch sự, tao nhã, lại còn là bạn gái của Ngô Thế Huân, mặc dù lớn hơn Ngô Thế Huân một lớp, nhưng hai người đúng là trai tài gái sắc, xứng đôi vô cùng.

Lâm Duẫn Nhi nhìn Thịnh Nghiệp Sâm dịu dàng kéo ghế cho Diệp Thanh, sau khi Diệp Thanh ngồi xuống hai người còn ăn ý nhìn thẳng vào mắt nhau, không tiếng mà cười, hình ảnh này hài hòa đến chói mắt, cô bất giác có chút mất mát.

Kỳ thật nếu chỉ nói về diện mạo, thì Diệp Thanh kém hơn so với Lâm Duẫn Nhi, chỉ là Diệp Thanh có vóc dáng cao gầy, phong cách cực tốt, mái tóc đen dài của cô quanh năm đều rủ xuống vai, trong rất thuần khiết, đủ để cho người khác lần đầu tiên nhìn thấy liền chú ý tới cô, cũng chỉ có người như vậy, mới có thể trở thành truyền kỳ ở trong trường, khiến các bạn nam phải dùng câu thơ của Lý phu nhân* để hình dung về cô ——"Bắc phương hữu giai nhân, Tuyệt thế nhi độc lập. Nhất cố khuynh nhân thành, Tái cố khuynh nhân quốc. ."

(*Lý phu nhân hay Hiếu Vũ hoàng hậu, tên đã thất truyền, người ở Trung Sơn nay là Định Châu tỉnh Hà Bắc , giỏi ca múa. Bà là một phi tần rất được sủng ái của của Hán Vũ Đế nhà Tây Hán.)

Lâm Duẫn Nhi ngơ ngác nhìn mái tóc dài đen như đêm của Diệp Thanh, giống như một tấm màn đen, làm cho cô vĩnh viễn không thể nhìn thấy đâu là cuối. Mái tóc dài của Diệp Thanh làm cho Lâm Duẫn Nhi có ấn tượng sâu sắc, rất nhiều năm sau đó, Lâm Duẫn Nhi nhất định phải giữ lại kiểu tóc dài thẳng mượt đó, trông rất thật, giống như một cái màn màu đen. Cô giống như một vật thay thế, bắt chước Diệp Thanh đến từng cái nhăn mày hay nụ cười, nhưng lại không có cách nào học được khí phách của Diệp Thanh, tự nhiên, cũng không có cách nào đi vào trái tim của Ngô Thế Huân được.

Diệp Thanh sau khi ngồi xuống liền lưu loát đánh giá các món ăn, Ngô Thế Huân vẫn cười nhìn cô ấy, ánh mắt ấy vô cùng đắm đuối và đưa tình, Lâm Duẫn Nhi nghĩ, nếu như anh có thể nhìn cô bằng ánh mắt như vậy, cho dù là một cái cũng được, cô có chết cũng nguyện ý.

Trong bữa cơm Lâm Duẫn Nhi luôn gượng cười, Diệp Thanh sợ không khí lúng túng, nên luôn tìm chuyện để nói với Lâm Duẫn Nhi .

"Duẫn Nhi học năm mấy rồi ?"

Lâm Duẫn Nhi dùng cái muỗng khuấy mặt nước canh, nói thật nhỏ: "Năm thứ hai rồi."

"Thật tốt." Diệp Thanh hâm mộ nói: "Ai, chỉ chớp mắt một cái mà chị đã học đến năm tư rồi, chỉ mới nghĩ tới tương lai thôi mà đã nhức đầu rồi."

Lâm Duẫn Nhi cười cười: "Học tỷ ưu tú như vậy, nhất định có rất nhiều người muốn cướp, tương lai đâu có gì phải lo lắng nữa." Nói xong cô dừng lại một chút, quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân nhỏ giọng nói: "Huống chi còn có người bạn trai tốt như học trưởng thế này, thật là khiến người khác hâm mộ."

Diệp Thanh cười rất vui vẻ, đưa tay đánh tay Ngô Thế Huân một cái, bộ dang giống như một đứa bé ngây thơ đang nũng nịu nói: "Anh ấy á, trước giờ chỉ toàn giả bộ trước mặt mọi người thôi, chờ mọi người nhìn thấy bộ mặt thât của anh ấy, khẳng định sẽ không còn cảm thấy anh ấy tốt nữa."

Ngô Thế Huân nghe cô nói như vậy, cũng không tức giận, ngược lại cười híp mắt nói: "Tất nhiên, anh hư như vậy đó, em nhất định phải giữ lấy anh cả đời, tránh để cho anh lại đi gieo họa cho người khác."

Diệp Thanh xấu hổ nhìn Lâm Duẫn Nhi, vừa tỏ ý xin lỗi vừa giận dổi mắng một câu: "Không biết xấu hổ, ai ở với anh cả đời chứ? Ít nói hưu nói vượn đi."

". . . . . ."

Những người yêu nhau luôn vô thức toát ra thâm tình cùng quyến luyến, không xem ai ra gì, cứ bày tỏ tình cảm nồng ấm của hai người, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy trong lòng khổ sở, cô không dám nói ra tình cảm của mình, chỉ có thể chôn sâu vào trong lòng.

Ăn cơm xong, Ngô Thế Huân muốn đưa Diệp Thanh về, bởi vì ký túc xá của năm tư nằm độc lập, cũng rất xa, cho nên ba người không cùng đường với nhau, Lâm Duẫn Nhi chỉ có thể một mình trở về phòng. Dọc theo đường đi tâm tình của cô rất tệ, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh tình tứ của Ngô Thế Huân và Diệp Thanh, những lời nói đó, động tác đó, như chạm vào trong lòng làm cho cô đau nhói, cô cảm thấy vô cùng ghen tỵ, nhưng không thể làm gì được. Yêu thầm đã là một việc khổ sở rồi, yêu thầm một người đã có người yêu, lại càng thêm đau càng thêm khổ hơn. Từ khi cô phát hiện ra mình thích Ngô Thế Huân, cô cũng biết mình đã lọt vào bể khổ vô biên, không thể quay đầu.

Có lẽ là do cô suy nghĩ đến mức nhập thần, vô thức đã đi ra giữa lộ, mấy tiếng "Nói thì thầm", kèn xe cùng tiếng thắng gấp thật dài đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, đến lúc cô phục hồi tinh thần lại, một chiếc xe con đã dừng ở trước mắt cô. Tài xế trong xe cực kỳ tức giận nhô đầu ra, giận dữ mắng: "Muốn chết hả! ?" Người nọ còn chưa nói xong, tầm mắt liền nhìn chằm chằm Lâm Duẫn Nhi. Cả hai người đều sững sờ.

Lâm Duẫn Nhi không ngờ sẽ gặp Lâm Hiểu Phong, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người, còn không đợi cô kịp nói gì, Lâm Hiểu Phong liền giễu cợt nói: "Cô không có mắt hả? Đi không đi mà lại đứng giữa đường?"

Lâm Duẫn Nhi nghe thấy vậy liền dừng lại, hít sâu một hơi, khó chịu trả lời lại một cách mỉa mai: "Vậy tốc độ của cô như thế này, là muốn đi gặp diêm vương sao.”

Lâm Hiểu Phong hét lên một tiếng, "Cô càng ngày càng nhanh mồm nhanh miệng, đừng quá hả hê."

"Cô. . ." Lâm Duẫn Nhi còn muốn nói thêm điều gì đó, liền bị một giọng nói đầy nam tính cắt đứt, chỉ thấy Ngô Thế Huân vội vã chạy tới, ân cần hỏi: "Làm sao vậy?"

Lâm Duẫn Nhi không ngờ Ngô Thế Huân sẽ trở lại nhanh như vậy, liền không thèm tranh cãi với Lâm Hiểu Phong nữa, theo bản năng liền hỏi một câu: "Sao anh lại trở về nhanh như vậy?" Giọng nói cũng dần trở nên ôn hòa hơn.

"Diệp Thanh không yên tâm để một cô gái như cô về một mình, tôi là đàn ông nên đi bộ cũng nhanh, nên nhanh chóng đuổi theo." Mắt anh liếc nhìn chiếc xe của Lâm Hiểu Phong một cái rồi quay lại nhìn Lâm Duẫn Nhi, hỏi "Không có sao chứ, có bị đụng vào đâu không?"

Lâm Duẫn Nhi.lắc đầu, "Em không sao, em không bị đụng trúng." Cô khẽ ngước lên nhìn Ngô Thế Huân, ngũ quan của anh giống như được ánh trăng bao phủ nên càng làm lộ ra khí khái anh hùng hừng, chân mày nhíu chặt lại càng làm cho anh thêm mấy phần nam tính, cô đã sớm chết mê chết mệt, đem những lời ác ý của Lâm Hiểu Phong quẳng tuốt ở sau ót.

Mà Lâm Hiểu Phong ngồi ở trong xe tất nhiên cũng nhìn thấy rõ màn này, cô đương nhiên là biết Ngô Thế Huân, ngày trước lúc cô và Lâm Duẫn Nhi còn thân thiết, đương nhiên cũng sẽ biết chuyện Lâm Duẫn Nhi có tâm thư với Ngô Thế Huân, cô thấy Lâm Duẫn Nhi không còn lòng dạ nào gây chiến nữa nên cũng không dây dưa nữa, khởi động xe chạy đi. Nhưng mới chạy được một đoạn liền lùi xe trở lại, dừng lại trước mặt Lâm Duẫn Nhi, quay cửa xe xuống, Lâm Hiểu Phong liếc mắt nhìn Thịnh Nghiệp Sâm trước, sau đó lại khinh miệt liếc mắt nhìn Lâm Duẫn Nhi, nói: "Đã sớm biết cô sẽ có hôm nay, cô dù có phách lối thế nào đi nữa, vẫn không che giấu được cô là “ los­er(*)”."

(*) người thua cuộc

Nói xong, cô ta cười ha ha hai tiếng, rời đi. Lục Tắc Linh nhìn bóng xe của cô ta rời đi, cô biết cô ta nói vậy là có ý gì. Quay đầu lại nhìn Ngô Thế Huân một cái, khẽ thở dài một hơi.

Do không rõ ràng chân tướng như thế nào Ngô Thế Huân chỉ biết sóng vai đi cùng cô, dò hỏi: "Hai người quen nhau?"

"Ừ."

Thấy Lâm Duẫn Nhi không muốn nhắc tới, Ngô Thế Huân cũng không hỏi nhiều nữa.

Lâm Duẫn Nhi đương nhiên là biết Lâm Hiểu Phong, không chỉ biết, mà còn vô cùng quen thuộc, hai người từ lúc còn học trung đã là bạn Khuê Mật, ước hẹn cùng nhau đến trường đại học này,suy nghĩ lúc đó rất đơn thuần, hai người lại chuyên tâm học tập, cũng chưa từng có mâu thuẫn gì, cho đến vào đại học, Lâm Duẫn Nhi là người “chạm tay có thể bỏng” nhất trường đại học, nam sinh theo đuổi cô nhiều không kể xiết, thường hay đứng chờ ở dưới gốc cây tỳ bà phía dưới phòng ngủ của cô, đã trở thành một cảnh vô cùng quen thuộc, cho nên về sau cái câu kia luôn được mọi người gọi là "Cây chờ đợi" . Lúc đó Lâm Hiểu Phong đối với tất cả những chuyện này cũng không có bất kì cảm giác gì, còn thường ở trước mặt Lâm Duẫn Nhi lôi những người theo đuổi đó ra giễu cợt, Lâm Duẫn Nhi đối với cô cũng rất dung túng.

Tình bạn của con gái luôn không chắc chắn , huống chi lại còn dính đến chữ tình. Mối tình đầu của Lâm Hiểu Phong, ngay cả người tỷ muội thân nhất cô cũng không muốn nói ra, nhưng cậu nam sinh mà cô thích lại thích Lâm Duẫn Nhi, không chỉ thích, mà còn thích rất vang động, từng để 99 đóa hoa hồng ở phía sau xe đứng dưới phòng ngủ chờ cô, chỉ mong chiếm được một nụ cười của mỹ nhân.

Khi đó trái tim của Lâm Duẫn Nhi chỉ có mình Ngô Thế Huân, nên đối với những người khác không có bất kì cảm giác nào, dù có theo đuổi mãnh liệt như thế nào cũng không thể đả động được cô, cô đối với những người đó cũng rất lạnh nhạt. Gia cảnh cùng đãi ngộ làm cho Lâm Hiểu Phong nhìn thấy cảnh này từ đầy đến cuối cũng không thể nói gì, ghen tỵ làm cho cô ta không còn như trước nữa, cô ta luôn chê cười bới móc, chỉ trích Lâm Duẫn Nhi, mà Lâm Duẫn Nhi lại không rõ chân tướng, cho là mình không tốt, cho đến khi bị Lâm Hiểu Phong hãm hại, việc cô ta ăn trộm bị bại lộ, Lâm Duẫn Nhi mới kinh ngạc tỉnh ngộ, thì ra mình coi người ta như tỷ muội tốt, mà người ta lại còn ghét mình.

Ngày ấy, hai người ngồi trên cái cọc xi măng trên sân thượng, lần cuối cùng lấy quan hệ tỷ muội để nói chuyện phiếm với nhau, Lâm Duẫn Nhi không muốn giản hòa , Lâm Hiểu Phong cũng không muốn cứu vãn chuyện gì, cô ta lần đầu tiên nói ra tình cảm ở trong lòng mình, chỉ trích Lâm Duẫn Nhi vũ nhục tâm ý của người, tự cho là đúng. Lâm Duẫn Nhi khiếp sợ lại khổ sở, nhất thời kích động, mỉa mai cô ta một câu: "Nói cho cùng là do cậu ghen tỵ với tôi, dù cậu có làm nhiều việc hơn nữa, cũng chỉ để cho người ta thấy cậu là "los­er" mà thôi."

Câu nói này, hoàn toàn chặt đứt tình tỷ muội hơn năm năm của hai người. Nhưng lại không ngờ, câu nói đó, không tới một năm sau, Lâm Hiểu Phong đã trả lại cho cô, cũng dùng giọng điệu miệt thị như vậy. Trong lòng Lục tắc Linh có chút khó chịu, khẽ thở dài một hơi, cảm khái vô hạn mà nói: "Thế giới này thật sự kỳ quái, cho tới bây giờ luôn luôn không phải là người đúng thắng, mà là người thắng đúng."

Ngô Thế Huân dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lâm Duẫn Nhi, để thể hiện thái độ đúng mực nên anh không hỏi thêm gì nữa, chỉ là sau khi đưa Lâm Duẫn Nhi phòng ngủ, anh lại gọi cô: "Lâm Duẫn Nhi."

Tâm tình của Lâm Duẫn Nhi hơi khó chịu, im lặng quay đầu lại.

Ngô Thế Huân thương tiếc nhìn cô, vỗ lên bả vai của cô khích lệ nói: "đừng bởi vì một số người làm cho cô thất vọng mà liên lụy đến cả thế giới, hãy nhìn kỷ xung quanh của mình, tốt nhất là những người ở bên cạnh cô."

Câu nói không chứa bất kỳ ý tứ mập mờ nào, cũng làm cho tâm hồn trở nên ấm áp hơn, các loại uất ức nhất thời xông lên đầu, nước mắt lặng yên không một tiếng động rơi xuống, cô cố gắng chịu đựng, cố gắng đem nước mắt nuốt trở về, cô muốn cố gắng hiểu rõ Ngô Thế Huân, lúc này đây, anh đang rất dịu dàng với cô, cô lại càng muốn nhìn thêm tí nữa.

"Cám ơn." Giọng nói của cô hơi run.

Ngô Thế Huân nhìn thấy bộ dạng quật cường của cô không khỏi bật cười: "Đúng là trẻ con, lên đi, ngoan ngoãn ngủ một giấc, tất cả sẽ qua thôi."

Lâm Duẫn Nhi quay đầu lại, mỗi một lần quay đầu lại đều có thể nhìn thấy cái bóng sáng chói của Ngô Thế Huân dưới ánh trăng. Anh vẫn cười, nhất thời làm cho cô mất hết sức lực. Cô là người rất dễ thỏa mãn, cho dù chỉ có như vậy, cũng đã làm cô vui mừng rồi.

Hơn một năm qua, không phải cô chưa từng có suy nghĩ từ bỏ, nhưng không thể nào bỏ được, một người tốt như Ngô Thế Huân, một khi đã thích, sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?

Lúc mới vừa vào đại học, bởi vì Hạ Diên Kính háo sắc, hai người mới cùng nhau vào hội học sinh, Lâm Hiểu Phong đối với các hoạt động ngoại khóa không có chút hứng thú gì, nên không tham gia. Tình yêu đầu đời của Lâm Duẫn Nhi cũng bắt đầu từ đó, chung đụng lâu ngày, dần dần cũng bắt đầu có tình cảm đặc biệt với Ngô Thế Huân, lúc đó tình cảm cũng đã cạn, cô cũng đã chuẩn bị rút lui, nhưng đây lại là mối tình đầu của cô, và nếu như không có việc đó, cô cũng sẽ không một mực yêu anh đến như vậy.

Đó là lần hợp mặt thứ tư của hội học sinh, một đám người sau khi cơm nước xong xuôi liền rủ nhau chơi trò "Trốn thoát khỏi mật thất" , tự nhiên lại có trò chơi vui, nên tất cả mọi người rất hưng phấn, cho nên mọi người liền chọn cấp độ khó nhất. Mười mấy người giao điện thoại di động của mình ra, đổi bốn cái đèn pin, sau đó đi vào trạm kiểm soát. Bên trong tối đen như mực, khắp nơi đều là cửa, bên trong không gian nho nhỏ chỉ để lại chút ít đầu mối, mọi người dựa vào đầu mối đó để tìm chìa khóa, mở hết cửa này đến cửa khác, cho đến khi toàn bộ cửa đều được mở ra. Lúc mới bắt đầu chỉ có vài phương trình toán, càng về sau thì lđầu mối lại chuyển thành các phương trình hoá học, cuối cùng cũng đến lúc mở cửa sắt để đào thoát, mọi người từng bước từng bước đi đến cuối,lúc qua cửa ải cuối cùng, bởi vì quá hưng phấn, Lâm Duẫn Nhi liền đi tuốt ở đàng trước chụp lấy nhanh chóng đi lại cửa.

Tất cả nam sinh bao gồm cả Ngô Thế Huân, thấy cô muốn đi tới mở cửa, lập tức nóng nảy hét một tiếng: "Đổi ngay!"

Nhưng lại không kịp, do quá hưng phấn nên Lâm Duẫn Nhi đã kéo cửa ra.

Chờ đợi cô, lại không phải là cửa có phần thưởng, mà là một bó hoa tươi thật lớn cùng với bánh ngọt, và một con gấu bông cao bằng người. Trên lưng có một cái bảng viết: DEAR Thanh, sinh nhật vui vẻ.

Hoa tươi trước mặt vô cùng kiều diễm, hai má Lâm Duẫn Nhi đỏ lên, cô rốt cuộc cũng biết lý do tại sao mọi người lại hét lên bản cô đổi. Thì ra tất cả đều là do Ngô Thế Huân an bài, quanh co lòng vòng như vậy , cũng chỉ là muốn cho Diệp Thanh một bữa tiệc sinh nhật vui vẻ. Khi mọi người đem chủ nhân đẩy tới thì Lâm Duẫn Nhi cũng lặng lẽ thối lui về sau đứng chung với đám người ở ngoài. Cô yên tĩnh nhìn Ngô Thế Huân ôm lấy Diệp Thanh, nhìn Diệp Thanh cảm động đến chảy nước mắt, dáng vẻ rất hạnh phúc, đáy lòng cô đột nhiên sinh ra một thứ gì đó khác thường.

Một khắc đó, Lâm Duẫn Nhi cảm thấy rung động, đối với chân tình của Ngô Thế Huân, từ tình bạn trong sáng, trở thành ái mộ. Về sau này, Hạ Diên Kính lúc nào cũng hỏi cô đã bắt đầu thích Ngô Thế Huân từ lúc nào, cô luôn không trả lời được, cô cũng không nhớ ra được thời gian cụ thể, có lẽ từ lần đầu tiên nhìn thấy anh thì đã bắt đầu thích. Cô thích bộ dạng thâm tình của anh đối với Diệp Thanh Nhất hướng,lúc nào cũng nghĩ tới nó, nếu người may mắn là cô thì tốt biết bao.Cô luôn nghĩ, tại sao trên thế giới chỉ có một Ngô Thế Huân? Bởi vì yêu Diệp Thanh, cho nên không thèm để ý gì đến những việc khác, chắc chắn như vậy, làm cho người ta hâm mộ.

Trong trò chơi trốn thoát khỏi mật thất đó, tất cả mọi người đều trốn thoát, duy chỉ có cô, bị nhốt ở trong đó, không cách nào thoát ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro