Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam An Hầu phủ, đêm động phòng hoa chúc.

Hai hỉ nương làm xong mọi việc, mang theo tỳ nữ hầu phủ từ nội thất nối đuôi nhau đi ra, còn chưa đi ra cửa, liền không chờ nổi mà trộm nói chuyện nhỏ với nhau.

"Ta sống hơn nửa đời người, chưa từng thấy nam nhân nào xinh đẹp như vậy."

"Đáng tiếc gả cho một ma ốm, aish"

"Có gì đáng tiếc, hắn gả vào chính là hầu phủ. Nếu không phải vì bát tự có thể xung hỉ cho tiểu hầu gia, hầu gia cùng hầu phu nhân đã sớm nhìn trúng nhi tử của Thái Y Viện ?"

"Ngươi nói cũng có lý, này đến cuối cùng là phúc hay họa, ngày sau mới biết được."

................

Các hỉ nương vừa nói chuyện vừa đi ra ngoại thất, đem hai cánh cửa phía trước khép lại

Bên trong một mảnh đỏ tươi vui mừng, Thiếu Quân mới gả vào hầu phủ đầu đội khan hỉ, giống nhau như ngọc điêu, lẳng lặng mà ngồi trên giường tân hôn.

Đại môn chậm rãi khép lại, trong hỉ phòng chỉ còn lại hai người mới thành hôn.

Xung quanh yên tĩnh lại, Lâm Thanh Vũ cuối cùng có thể thư giãn eo lưng cứng đơ một ngày. Y hơi động động thân thể làm trụy tua trên khăn hỉ lay động theo.

Đội khăn hỉ thật sự không tiện. Nữ tử gả chồng thì khan hỉ trên đầu sẽ do phu quân nàng gỡ xuống, nam tử gả chồng cũng giống vậy đi.

Nhưng mà, phu quân y sợ là không làm được chuyện này.

"Phu quân"

Lâm Thanh Vũ chính mình giơ tay bắt lấy khăn hỉ, tầm nhìn rốt cuộc trở nên trống trải. Y nhìn quanh màn lụa mỏng trước mắt. Cuối cùng, y đem ánh mắt hướng đến nam nhân đang ngủ say trên giường, tiểu hầu gia Nam An Hầu phủ, Lục Vãn Thừa.

Dưới ánh nến, Lâm Thanh Vũ mặt vô biểu tình đánh giá Lục Vãn Thừa.

Lục Vãn Thừa một thân hỉ phục đỏ thẫm, hàng mi dài rậm, gò má mảnh khảnh, môi tái nhợt như tờ giấy. Mặc dù hai mắt nhắm nghiền, thân thể gầy yếu, cũng có thể nhìn ra tướng mạo hắn không tồi.

Từ hôm nay trở đi, người này đó là phu quân y.

Y tuy là nam nhân, lại thành thê tử của một nam nhân khác, lai là nam thê đầu tiên được cưới hỏi đàng hoàng của Đại Du triều.

Đúng là buồn cười đến cực điểm.

Y vì khảo hạch vào Thái Y Thự mà chuẩn bị ba năm. Nếu thông qua khảo hạch, y sẽ giống phụ thân, trở thành một y quan. Dù cho không được vào cung, y cũng có thể ở kinh thành mở hiệu thuốc, làm một đại phu tầm thường.

Đáng tiếc lúc y sắp tham gia khảo hạch, trong cung Hoàng Hậu lại triệu phụ thân y đến nói: "Bổn cung nghe nói ngươi có một con trai, sinh vào giờ Thìn, mồng ba tháng mười một phải không?"

Sau khi Lâm phụ hồi đáp đúng như vậy, Hoàng Hậu liền cầu Hoàng Đế ban hôn cho Lâm gia, đem Lâm Thanh Vũ gả cho trưởng tử Nam An Hầu, Lục Vãn Thừa.

Quyền quý trong kinh đều biết, Lục Vãn Thừa sinh non, triền miên trên giường bệnh nhiều năm. Luc hắn sinh ra, Nam An Hầu cố ý thỉnh thái y tới phủ xem. Thái y từng nói, Lục tiểu hầu gia không sống quá nhược quán.

Năm nay, Lục Vãn Thừa đã mười chín, thân mình ngày càng không tốt. Mắt thấy hắn không thể chống cự thêm, Nam An Hầu không còn biện pháp nào đành viết thư cho quốc sư Đại Du triều, nghe nói vị này trên thông thiên địa dưới biết quỷ thần để xin giúp đỡ. Quốc sư chỉ hồi âm đúng một dòng ghi bát tự là giờ thìn, mùng ba tháng mười một.

Chống lại hoàng mệnh là tử tội, Lâm Thanh Vũ một người chết không sao, nhưng y không muốn liên lụy song thân tuổi đã già cùng ấu đệ. Cho nên y chỉ có thể trở thành nam thê xung hỉ của Lục Vãn Thừa.

Mười mấy năm gian khổ học tập, toàn thành chê cười.

Giờ Hợi đã qua, tỳ nữ gác đêm ngoài cửa nói:

"Thiếu Quân, đã tới canh giờ hầu hạ tiểu hầu gia đi ngủ."

Lâm Thanh Vũ nhìn phu quân hôn mê nắm chặt ngón tay, muốn y hầu hạ Lục Vãn Thừa? Đùa sao?.

Từ trước đến nay, quy củ cưới gả của nhà cao cửa rộng rất rườm rà. Tuy là vội vội vàng vàng xung hỉ, Nam An Hầu phủ cũng phái cô cô đến Lâm phủ dạy Lâm Thanh Vũ "Nam thê chi đạo". Trước đại hôn lại đem toàn thân trên dưới, trong ngoài của y làm cho sạch sẽ, thậm chí thoa mỡ một loại đồ vật.

Lâm Thanh Vũ không thích nam phong, chưa bao giờ chịu khuất nhục như thế. Nếu không phải vì giữ mạng trên dưới mấy chục nhân khẩu Lâm gia, y hận không thể cùng Lục Vãn Thừa đồng quy vu tận.

Tỳ nữ thấy hỉ phòng không có động tĩnh, lại thúc giục một tiếng:

"Thiếu Quân, đến giờ đi ngủ."

Lâm Thanh Vũ nhắm mắt, áp xuống ác ý. Y thổi tắt ngọn nến, chỉ để lại đuốc trước giường đỏ. Lục Vãn Thừa còn mặc kim phồn hỉ phục nằm ở bên ngoài chăn, ngủ như vậy sợ là sẽ không thoải mái.

Nhưng này liên quan gì đến y? Y còn ước gì Lục Vãn Thừa vĩnh viễn không tỉnh lại.

Lâm Thanh Vũ đi đến mép giường, tầm mắt dừng lại trên tay Lục Vãn Thừa giao nhau đặt trước ngực.

Lâm gia chuyên về y học. Từ nhỏ Lâm Thanh Vũ đã theo phụ thân nghiên cứu y thuật. Thời niên thiếu, y rời nhà bái được danh sư, y thuật vượt xa so với người cùng tuổi. Chỉ cần xem sắc mặt Lục Vãn Thừa, y liền biết bệnh hắn rất nguy kịch.

Vì xác nhận điểm này, Lâm Thanh Vũ hạ mình xem mạch cho ma ốm này. Bàn tay Lục Vãn Thừa lạnh đến dọa người, giống như được vớt ra nước lạnh.

Cùng suy đoán của y không sai biệt lắm, nguyên khí Lục Vãn Thừa suy kiệt, tuyệt mạch đã hiện ra. Trừ phi thần y tái thế, nếu không Lục Vãn Thừa chịu không nổi quá lắm là nửa năm.

Y chỉ cần chờ nửa năm. Lục Vãn Thừa chết bệnh, y có thể giải thoát.

Tay Lâm Thanh Vũ không tự giác mà dùng lực, khiến cho trên cổ tay Lục Vãn Thừa lưu lại vết hằn.

Bỗng nhiên, đầu ngón tay tái nhợt kia cử động một chút.

Lâm Thanh Vũ theo bản năng buông tay ra. Quăng tay Lục Vãn Thừa lại trên giường, liền thấy dưới mí mắt hắn lăn lăn, hàng mi dài cũng khẽ run lên.

Lục Vãn Thừa là muốn tỉnh?

Lâm Thanh Vũ biểu tình ngưng trọng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Lục Vãn Thừa. Trong ánh mắt như đao của y, Lục Vãn Thừa chậm rãi mở mắt.

Trong mắt Lục Vãn Thừa như bị che bởi một tầng sương mù, cái gì đều thấy không rõ. Đợi sương mù trong mắt tan đi, hắn liền lộ ra một tia khó hiểu:

"Ân? Mỹ nhân cổ trang từ đâu tới?"

A, đồ háo sắc. Sắp bệnh chết còn không quên kêu mỹ nhân.

Lâm Thanh Vũ lạnh lùng nói:

"Ngươi tỉnh."

Lục Vãn Thừa hoảng hốt một lát, nhỏ tiếng dò hỏi

"Ngươi là ai?"

Trong mắt Lâm Thanh Vũ hiện lên một tia kinh ngạc:

"Ngươi không quen biết ta?"

Đây đúng là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng chỉ cần Lục Vãn Thừa không ngốc, nhìn hỉ phục trên người y sẽ biết.

Lục Vãn Thừa lắc đầu khụ hai tiếng nói:

"Tuy thật cũ kỹ, nhưng là ta còn là muốn hỏi: Đây là nào, ta như thế nào ở đây?"

Lâm Thanh Vũ: "......"

Ma ốm này là bệnh đến choáng váng? Hay căn bản Lục Vãn Thừa không biết việc hôn nhân này?

Trước khi xung hỉ, y có nghe phụ thân nhắc tới bệnh tình của Lục Vãn Thừa. Nghe nói gần một tháng qua Lục Vãn Thừa vẫn hôn mê, bệnh đến thần chí không rõ. Nếu thật là như thế, Lục Vãn Thừa rất có thể đối việc hôn nhân này hoàn toàn không biết.

Sắc mặt Lâm Thanh Vũ hòa hoãn vài phần.

"Ta họ Lâm, tên Thanh Vũ."

"Lâm Thanh Vũ? Lâm...... Thanh...... Vũ." Lục Vãn Thừa niệm tên của y, dường như nghĩ tới cái gì

"Là mỹ nhân thái y chết ở Đông Cung kia?"

Mày Lâm Thanh Vũ nhăn lại

"Cái gì?"

Lục Vãn Thừa không hề chớp mắt mà nhìn y, mặt đầy ngạc nhiên, bỗng nhiên giãy giụa muốn ngồi dậy.

Xuất phát từ thói quen của đại phu, Lâm Thanh Vũ đem người bệnh lộn xộn ấn trở về:

"Ngươi muốn làm gì?"

"Gương." Lục Vãn Thừa một tay che ngực, một tay chỉ vào gương đồng đặt trên ngăn tủ, tóc dài rơi rụng một gối.

"Khụ khụ, đem gương cho ta."

Gương?

Lâm Thanh Vũ đem gương đồng giao cho Lục Vãn Thừa hỏi:

"Gương này có gì không ổn?"

Lục Vãn Thừa thấy chính mình trong gương, giống như thấy quỷ, đôi mắt chợt trợn to. Vẻ mặt của hắn như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói. Sau khi nhịn một lúc lâu, dường như không thở nổi, cuối cùng lại chỉ nói có một chữ:

"Thao."

Tỳ nữ gác đêm nghe thấy động tĩnh trong hỉ phòng, gõ cửa hỏi:

"Thiếu Quân, xảy ra chuyện gì sao?"

Lâm Thanh Vũ nhìn Lục Vãn Thừa như bị sét đánh, bình tĩnh nói

"Báo cho hầu gia cùng phu nhân các ngươi, đại thiếu gia tỉnh."

Tỳ nữ lập tức phái người đi bẩm báo Nam An Hầu cùng hầu phu nhân, tiếp theo lại thỉnh đại phu tới. Trong chốc lát, hỉ phòng liền vây đầy người, Lâm Thanh Vũ đứng ở xa nhất bên ngoài, ngược lại giống người ngoài cuộc.

Trương đại phu bắt mạch cho Lục Vãn Thừa tuy không phải thái y, nhưng cũng là danh y trong kinh thành. Trương đại phu khó có thể tin nói:

"Lão phu làm nghề y cũng mấy chục năm, vẫn là lần đầu gặp loại tình huống này."

Hầu phu nhân vội vàng nói:

"Trương đại phu, Vãn Thừa, nó đến tột cùng là..."

"Phu nhân đừng vội, tiểu hầu gia có thể tỉnh lại, tự nhiên là chuyện tốt. Chính là mạch tượng này. Hôm qua, lão phu cũng thay tiểu hầu gia bắt mạch, lúc đó nguyên khí của tiểu hầu gia suy kiệt, thiên nhân ngũ suy cũng sắp mất. Nhưng hôm nay, lại không giống như vậy."

Trương đại phu tấm tắc bảo lạ.

"Giống như được thần minh giúp sức, rót vào thân thể hắn một cổ sinh cơ."

Lâm Thanh Vũ im lặng suy tư. Lục Vãn Thừa đột nhiên chuyển biến tốt, lại không phải là hồi quang phản chiếu, có chút kỳ quặc, ở trong y thư y cũng chưa thấy loại ca bệnh này.

Hầu phu nhân sửng sốt hỏi:

"Kia là bệnh của nó tốt lên?"

Đại phu không dám chắc, châm chước nói:

"Ít nhất có một đường sinh cơ."

"Tốt, tốt" Hầu phu nhân kích động đến rơi nước mắt.

"Vãn Thừa, con nghe thấy không? Bệnh của con có chuyển biến."

Lục Vãn Thừa không có phản ứng gì kích động chỉ nói:

"Nghe thấy được."

Đại phu lại nói.

"Phu nhân, tiểu hầu gia mới tỉnh lại, còn cần tĩnh dưỡng."

Hầu phu nhân lau nước mắt nói:

"Vậy mẫu thân không quấy rầy con nghỉ ngơi. Thanh Vũ đâu? Thiếu Quân đi đâu?"

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Lâm Thanh Vũ tiến lên nói.

"Phu nhân."

Hầu phu nhân nắm lấy tay y cười nói:

"Thanh Vũ, con vừa mới gả vào hầu phủ, bệnh của Vãn Thừa liền có chuyển biến tốt đẹp. Quốc sư quả nhiên là thần cơ diệu toán, con chính là cứu tinh của Vãn Thừa. Chúng ta thật biết ơn con."

Lục Vãn Thừa ngẩng đầu, nhìn Lâm Thanh Vũ.

Lâm Thanh Vũ cười như không cười nói:

"Phu nhân yên tâm, con sẽ tận tâm chiếu cố tiểu hầu gia."

Ma ma bên cạnh Hầu phu nhân trêu ghẹo nói:

"Ai, Thiếu Quân cũng đừng giống chúng ta kêu tiểu hầu gia, phải gọi 'phu quân'"

Cả nhà cười vang một trận, không ai chú ý tới bàn tay dưới tay áo hỉ phục của Lâm Thanh Vũ lặng yên nắm chặt.

Mọi người rời đi, trong hỉ phòng lại lần nữa khôi phục yên lặng, nến đỏ sắp cháy hết.

Lục Vãn Thừa nằm ở trên giường trầm mặc không nói, mày lúc nhăn lúc giãn, giống như cố nhớ cái gì.

Lâm Thanh Vũ mặc kệ hắn, đứng ở bên cửa sổ, nhìn trăng xa lạ ngoài cửa sổ, trên người y giống như được phủ thêm một tầng ánh trăng.

Không biết qua bao lâu, Lục Vãn Thừa thở phào nhẹ nhõm nói:

"Anh em, à, không phải. Mỹ nhân, ngươi lại đây."

Lâm Thanh Vũ lạnh lạnh nói

"Ngươi là kêu ai?"

Lục Vãn Thừa cười nói

"Nơi này còn có người khác sao?"

Lâm Thanh Vũ quay người lại. Ánh nến lay động làm gương mặt y nhiễm một tia màu đỏ ửng, lệ chí ở khóe mắt giống như mẫu đơn minh diễm động lòng người.

Người thì đẹp ,nhưng tính tình tựa hồ không tốt lắm.

Lục Vãn Thừa khụ hai tiếng, gật đầu ý bảo Lâm Thanh Vũ ngồi. Lâm Thanh Vũ chỉ đứng ở mép giường, cùng Lục Vãn Thừa duy trì khoảng cách một cánh tay.

"Ta vừa rồi là sắp xếp lại suy nghĩ."

Lục Vãn Thừa ngữ khí thong dong, không hề vì mới vừa tỉnh lại mà vội vàng.

Lâm Thanh Vũ đạm nói

"Ngươi suy nghĩ cái gì có quan hệ gì với ta đâu."

"Có điểm quan hệ. Bởi vì ta nghĩ về ngươi." Lục Vãn Thừa mới nói mấy câu nói đó, thể lực đã có chút không chống đỡ nổi, sắc mặt tái nhợt

"Nếu ta tới sớm mấy ngày, nhất định sẽ không đồng ý hôn sự này, khiến ngươi gả cho ta, sống giống như chết"

Lâm Thanh Vũ thần sắc chết lặng:

"Ngươi hiện tại nói như vậy đâu có tác dụng gì."

"Đúng vậy. Hiện giờ chúng ta hôn cũng đã kết, đường cũng đã bái, toàn kinh thành đều biết chúng ta là phu thê."

Lâm Thanh Vũ một tiếng cười lạnh:

"Không có."

"Ân?"

Lâm Thanh Vũ trào phúng nói

"Chúng ta không có bái đường. Ngươi vẫn luôn hôn mê, ta là cùng một con gà trống bái đường."

Lục Vãn Thừa cười nhạt

"Vậy cũng được. Thôi, không bái cũng tốt, ngươi không cần xem hôn sự này là thật. Ta dù sao cũng sống không quá nửa năm, ngươi trước liền ủy khuất nửa năm. Chờ ta chết, ngươi lại mang theo di sản của ta về Lâm phủ sống sung sướng, cũng không tính quá mệt."

Lâm Thanh Vũ ngẩn ra, hồ nghi nói:

"Còn có chuyện tốt như vậy?"

"Có a. Bất quá có thể mang nhiều hay ít di sản về nhà thì phải xem bản lĩnh chính ngươi." Lục Vãn Thừa dựa lưng vào gối mềm, ngữ khí lười nhác.

"Với thân thể này củata liền không đi chơi trạch đấu. Nước Nam An Hầu phủ quá sâu, ta không nắm chắcđược, chỉ nghĩ ăn no chờ chết, làm một con cá mặn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro