Chap 1: Quá khứ yêu thương~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này Haru-chan kể thay au nha các ad ,* chú ý chap này "oba-chan" của chúng ta không xuất hiện do đang tí tửng học ở nhà bạn nhé !!!^^.( Haru-chan: thank au nè :) , "oba-chan": mới nói gì đó bạn au "thân mến"?*rút dép chuẩn bị chọi*; au: dạ dạ, không có gì ạ!!* xách giày lên chuồn nhanh như một con gió*)
Liệu có ai từng tưởng tượng ra thiên đường là 1 nơi như thế nào không ?
Có phải nơi đó luôn như lời mọi người thường tả: thiên đường rất ấm áp luôn có tiếng cười hạnh phúc của những người mình yêu thương ?
liệu Thiên đường thật sự tồn tại không? Đối với tôi thì nơi gọi là thiên đường hoàn toàn có thật! các bạn đoán ra được nơi đó đâu không ? gần như ở bên ta như hình với bóng, những khi vui cũng như buồn, nơi mà chúng ta vẫn thường gọi với cái tên " thiên đường " mỹ miều đó chính là nơi ta gọi gia đình, nơi có ba mẹ chính là những thiên thần bảo hộ cho mỗi con người chúng ta.
Tôi vẫn còn nhớ rất rõ ngày hôm đó, nó khiến tôi ám ảnh đến tận bây giờ và luôn đi vào giấc mơ của tôi. Ngày mà tôi mất nơi gọi là thiên đường của chính tôi.
Lúc này đây tôi đang miên man trong dòng suy nghĩ và dần chìm vào giấc ngủ say tự lúc nào. Trong giấc mộng tưởng chừng như cô đơn và lạnh lẽo thì cảm giác ấm áp từ đâu đang lan tỏa dần và cứ thế ôm trọn lấy cơ thể tôi. Ánh sáng dịu dàng tựa như cái nắng của mùa hè hiện ra khiến tôi cảm thấy chói, tôi dụi đôi mắt của mình và từ từ mở ra trong tình trạng còn " ngái ngủ" thì lạ thay tôi lại thấy một cô bé chừng 5 tuổi đang hí hửng, chạy lon ton trong nhà, lúc này tôi bất ngờ tỉnh hơn một chút " nhà mình có con nít lúc nào vậy nhỉ ? Không lẽ con của ai lạc vào nhà mình sao ???" Tôi đứng dậy với dự tính lại gần và hỏi :" bé là ai? Tại sao lại vào nhà chị? Bé bị lạc sao??" Lúc này đầu tôi dù chưa tỉnh hẳn nhưng lại đang có rất nhiều câu hỏi đang lẩn quẩn không ngừng, khiêu khích sự tò mò trong tôi. Chân tôi cứ thế bước đi và chợt khựng lại khi thấy một người khác nữa theo sau cô bé ấy, hình như đó là một người đàn ông và chừng như đang chơi cùng bé, " Quái lạ thật nhà mình có tên đàn ông nào từ khi papa mất sao ?? "Tôi đành đứng yên theo dõi họ, một lát sau người đàn ông đó đã bắt được cô, họ cùng cười trong sự hạnh phúc, vui vẻ. "Có vẻ như họ là hai ba con nhỉ?" tôi nghĩ thầm với nụ cười chua xót, " phải chi papa còn đây ??". May thay lúc này mắt tôi đã trở lại bình thường và tôi có thể nhìn rõ được khuôn mặt bé con.........mà chờ chút đã, cô bé ấy chẳng phải là mình lúc nhỏ sao và người đàn ông kia là.........Papa sao!!. Bỗng hai bên mắt tôi ở đâu nhỏ xuống hai hàng nước mắt nóng hổi và cứ thế không ngừng tuôn ra, chân tôi nặng trĩu trong sự xúc động, cuối cùng là ngã khụy, cố kìm nén tiếng nấc như sợ "tất cả" sẽ tan vỡ như 1 mảnh pha lê. Một tiếng nói trong trẻo chợt cất lên:
_Papa, mama, 2 người có nhớ hôm nay là ngày gì không ạ ?- Tôi của lúc nhỏ lên tiếng.
Đáp lại lời nói của tôi lúc ấy là sự cười hiền của ba và mẹ, họ giả vờ trêu tôi.
_Hôm nay là ngày gì vậy nhỉ? Em có nhớ không Konomi-chan?-papa nháy mắt với mama như kêu gọi mama vào cuộc ( và tiếc thay cho tôi lúc đó mama lại "hùa" theo papa để trêu tôi ==")
_Hả...ah... àhh hôm nay là ngày gì vậy kìa?- Mẹ tôi ấp úng nói.
Tôi chu mỏ, phồng lên hai bờ má hồng tỏ vẻ giận, cùng với đôi mắt đỏ hoe như sắp khóc.

Và thế là tôi khóc thật sau một vài giây. Papa với mama tôi lúc này ngừng đùa và bắt đầu dỗ dành, rối rít xin lỗi tôi.
_Haru-chan à, cho papa xin lỗi mà,con đừng khóc nữa nha tiểu công chúa của papa!!-ba dỗ dành tôi.
Nhưng dù vậy tôi cũng không ngừng khóc (chẳng những không ngừng mà còn khóc lớn hơn đấy :p). Lần này tới phiên mama của tôi dịu dàng nói:" Tiểu bảo bối của mama, nín khóc đi nào, papa và mama chỉ trêu con gái cưng chút thôi, chứ làm sao papa với mama quên được ngày đặc biệt này chứ, đúng không không papa của Haru-chan?- mama cười híp mắt với tôi và Papa.
Nghe mama nói vậy, tôi thay đổi 180º liền nín ngay ( nói là nín chứ mũi còn khịt khịt, nước mắt tè le hihi ^^). Tôi quay sang hỏi mama với chất giọng ngây thơ:
_Thật sao ạ!? Mama còn nhớ ngày hôm nay là ngày gì thật sao??
Mama hôn một cái "chụtttt" ngay trán tôi và nói:
_Nhớ chứ, sinh nhật cô công chúa nhỏ của mama mà ^^ !!-nói xong mama lại nói tiếp:
_Bảo bối à, con nhắm mắt lại xem, mama có một "bí mật" cho con đây !! Không được ti hí cho tới khi mama bảo mở mắt nhé!!
Tôi nghe lời và nhắm mắt "tuyệt đối" theo lời mama dặn. Một lúc sau giọng hát ngọt ngào của mama cất lên, papa từ từ cũng vỗ tay hòa cùng bài hát của mama.
_Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday, happy birthday! Happy birthday to you!!!! Mở mắt ra nào con gái !!
Trước mắt tôi lúc ấy là cả một cái bánh sinh nhật cùng những ngọn nến lung linh, tôi háo hức nhắm mắt ước nguyện và....thổi phùùuu.

Papa và mama tôi vỗ tay khen cô công chúa nhỏ của họ và cùng nhau ăn tối trong tiếng cười-những tiếng cười của hai thiên thần bảo hộ.
Lát sau khi đã ăn no, mama tôi đang dọn dẹp thì tôi chạy lại với khuôn mặt "vòi vĩnh".

(Đừng để ý mái tóc nha các ad thân yêu ^^).*cute qá >_< các ad ơi*
_ Mama à, chở con đi chơi đi nha! Nha!!-tôi năn nỉ với ánh mắt dễ thương.
_ Bất cứ điều gì dành cho con gái yêu!!- Mama cười hiền hậu
Mama tôi vì là người mẹ hết mực thương con, nên cũng vì vậy đã chiều theo ý tôi và gia đình tôi đã ra ngoài vào buổi tối hôm đó, tôi hối hận: phải chi lúc đó tôi đừng đòi đi, phải chi lúc đó mama tôi đừng đồng ý mà cứ mặc kệ tôi thì hai vị thần bảo hộ của tôi đã không vẫy đôi cánh trắng mà bay đi, đến khi tôi chợt nhận ra mà chạy theo ngăn cản thì...... họ cũng đã bỏ lại tôi sau đêm tang thương đó................................................................................................

Các ad thấy thế nào? Xin cho mình ý kiến để mình có power làm chap tiếp theo nhé !!! ^^ . Mong m.n tiếp tục ủng hộ và đón đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro