Ngày 17 - 04 - 2022

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


__Tâm Hàn__(Tự do)
Lạnh là gì ? Giá là chi ?
Kẻ thừa, người thiếu nhếch miệng xem thường.
Nơi yên ấm, nơi lạnh lẽo suốt trời đông
Khiến sờn phai băng tâm, buốt giá cõi lòng.
Tinh tuyết ưu tú trong suốt sáng ngời
Chỉ tàn lạnh lẽo theo nấc nhiệt âm hàn.
Cảnh băng thiên tuyết địa cùng cực, tàn nhẫn.

Xé nát phong cảnh, cảnh mắt buồn
Lạnh buốt đạo tâm, tâm như chết.
Ta hóa ra chẳng hiểu hơn dại khờ
Mình với mình vẫn chẳng phải ta với hình.
Ý ta - hướng lòng nàng cuối cùng là buông bỏ
Nàng rõ như ban mai, ánh dương sáng ngời
Mặt trời nóng bỏng đối địch tuyết hàn
Lạnh thấu xương tủy linh hồn ta run rẩy
Rót chén tửu chẳng còn được nhẹ nhàng.

Cái buốt ở tâm, cái lạnh như mắt nàng nhìn ta
Cái sương hờn cô độc không toàn vẹn
Cái sự việc ta toàn tâm toàn ý
Để rồi vốn hóa thành như trò đùa nàng cười
Để rồi họa thành nét ngây thơ vỡ mộng.
Trời ngày đó ta còn nhớ từng khoảnh khắc
Từng tiếng gió, ván sông băng lạnh ngắt.
Đặt căn cơ xây lòng ta tòa thành
Một tòa thành kiên cố hoài chẳng đổ
Một vết nhơ nhục thân hoài ám ảnh
Một dòng băng lệ đến từ trong ra ngoài
Tiếng chấm dứt một hy vọng mãi mãi
Kết thành dòng vang hai từ kỉ niệm.

Ôm lấy sự bình yên yếu ớt, nhỏ nhen.
Một kí ức chiêm bao...
Với ta hoài khó thở,
Nặng tiếng lòng khúc uẩn đành "khó" nhớ.
Với nàng, đầy mộng đẹp...
Một thời đầy nỗi ước,
Kỉ niệm, tất cả ngoài ta ra
Kí ức với ai nàng sở hữu, riêng trí nhớ nàng không phiền ta.

Lại bước dưới ánh sáng mờ mờ
Cảnh muộn hơn cả, lòng ta như khờ khờ.
Sương dần xuất hiện ướt tán lá
Tán lá lạnh theo sương giá ẩm ướt trong khô khan
Nhưng sương lại sắc cứa lòng không mảnh máu.
Thời gian như đứng, không gian quay cuồng,
Đó là ta thời gian, đó là ta không gian !
Chỉ ta lặng, chỉ mình ta cuồng quay
Cuộc sống thật không cho ta dừng nó
Khiến ta chẳng thể nhóm lại ý chí kiêu căng.
Nơi lạnh buốt dừng lại ta cơ hội:
Nơi suy nghĩ chẳng thể lùi vì đứng
Nơi ý niệm không thể tiến cũng chẳng thể ra...

Tâm ta vốn còn như nước
Nay lại hóa thành băng mâu.
Ta tự ta hằng đêm chới với
Cũng chẳng là việc lớn,
Ý suy ta cũng không thể nào nhỏ
Những điều ta hy vọng, suy sụp càng nhiều lần.
Nàng như tất cả, nhìn ánh thiên hạ mỗi ta say ngốc nhất
Mất thứ nhỏ của nhân gian - mất một góc của đời người !

Lạnh vì đâu ? Giá vì gì ?
Ướt lệ hàng mi nhưng đóng băng khoảnh khắc
Vạn ngón tay hướng lên như bỉ ngạn
Vạn sự gào thét ta bất cần quan tâm.
Thứ lòng ta giá ta chẳng thiết việc nguội !
Dẫu từng ý niệm biết buốt thân,
Giờ thành chân thật tâm thẫn thần.
Lạnh lẽo con tim ý chí ngơ dại
Nỗi nhớ da diết, hoàn toàn hóa thương đau.
Đau dài như trường thương mênh mang
Khiến ta giật gót lạnh đáy lòng,
Khiến ta phiền muộn ngày - tháng - năm.

Một đời biển ngát tự mênh mông sóng người
Một người một lòng hướng dư vị còn lưu
Một rừng núi xanh trăm con suối chảy xiết,
Một gáo nước uống không đành lòng nỡ hết...
Cảnh vẫn ở đó, người ngàn nghĩ suy
Trăm vạn đau thương, một nỗi buồn
Phong, hoa, tuyết, băng hòa làm một
Phai dần cõi lòng trong thứ rõ ràng.

Đã từng nhớ, đã từng mơ mộng
Hai từ "mãi mãi" chỉ còn là chữ viết.
Yên ả nhưng đau sấm nộ rầm trời,
Tĩnh cùng điên dại đấu tranh một thân mình,
Người cùng ta, hai người đào hai đường khó khăn
Kẻ chôn tuyết lạnh băng,
Người đạo ý ngược tâm với lời.

Xuyên suốt cả năm trời đông giá
Giá lộc, tâm hàn không thể hàn gắn.
Nàng là mùa xuân tiếp hoa nở tuần hoàn
Ta là con người đặc biệt lạ tương tư...
Một lần, một nỗi, một câu chuyện,
Vạn lòng, vạn ý, vạn sinh hư.
Ta đâu thể làm như người:
Tạnh lòng - nguội ý, nhanh như vậy
Tuy vậy nhưng chẳng phải là vậy,
Ý tứ hết mực ta từng xuống lòng cưng thân.

Lạnh vì mất ! Giá vì tiếc !
Lòng ta mong lòng nàng yên ả
Để dẹp loạn nỗi nguôi ngoai tháng ngày nào.
Ta thì sao ?
Vừa buồn vừa hận vừa tiếc nuối trăm bề
Có thể nào không ích kỉ đau thương...?
Ngồi lại tâm tình như chưa từng biết đến.
Chẳng ai ngờ rằng ta sắp đứng chẳng nổi rồi
Oán than trách phận, người đời chỉ ghét
Lòng ta vẫn vậy - tâm ta chẳng đổi
Lạnh giá không chung hòa nóng bỏng
Chỉ như khiến cơn hờn giận buốt đáy lòng.
Đớn đau hướng lòng ta học hỏi
Học một đời thủy chung với đau thương
Vậy như Trường An với Cố Lý, cuối cùng chẳng đành lòng.
Ngóng chông hoài người ngoảnh đầu - ta còn là bỏ rồi.

Người ngủ ngon, đêm rồi, sương rơi rơi
Cách vạn tâm tư rời xa nhau mãi thôi.
Ta còn ở đây nguyện một lòng đầy sắc son
Dù cho đoạn đường này còn héo hon cô quạnh.
Lạnh giá trăm lần, xót vết thương rỉ máu
Tiếc tấm thân này một ước mơ hồng giờ hóa hư không...
_Đỗ Minh Đức_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro