DƯỚI ĐÁY GIẾNG HOANG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chuyên mục truyện kinh dị ban trưa] DƯỚI ĐÁY GIẾNG HOANG

Chả biết là do cái sợ lấn át tinh thần hay sao mà cảm giác cơn gió ở nơi đây lạnh lẽo, chết chóc, u ám hơn bao giờ hết. Nó thổi ngang qua mái tóc, dọc xuống lưng, rồi thoắt nhanh qua vai, như thể...có một bàn tay vô hình đang chạm vào...

***

Bây giờ đã tháng 11, quê tôi đang là mùa gặt lúa. Từ già trẻ, lớn bé mỗi người mỗi việc tất bật, người lớn làm việc lớn người bé làm việc bé, từ canh năm tờ mờ sáng cho đến khi góc trời phía tây sẩm tối, mặt trời khuất núi. Ai ai cũng mau chóng làm gấp rút để còn thời gian dọn dẹp nhà cửa, sắm sửa quần áo đón tết, nhưng đặc biệt hơn cả là để có thời gian đi xem hát.

Mọi năm, cứ trước tết khoảng 2-3 tuần thường có nhiều đoàn hát ở huyện, tỉnh về làng tôi. Họ hay diễn các tuồng như : Đường gươm nguyên bá, tuồng Lan và Điệp, Người tình trên chiến trận, Đêm lạnh chùa hoang..... ở cây đa đầu làng gần nhà ông bá hộ Tám.

duoi-day-gieng-hoang

Và thế rồi mùa gặt cũng xong, cứ đến mỗi tối vừa xong bữa cơm là đám trẻ con đầu ba chỏm chúng tôi lại xin bố mẹ cho ra con đê để bắt đom đóm, nói vậy thôi chứ thật ra tôi cùng chúng trốn đi xem hát. Gánh hát về đây làm cho không gian nơi này sinh động hơn bao giờ hết, tiếng trống tùng tùng này, rồi tiếng kèn tò te, tiếng hát của các đào chính đào kép, tiếng rao bán bánh đa, bánh ú, tiếng mời hàng nước của bà cụ Bảy....., những thanh âm ấy chúng tôi chỉ có thể nghe vào buổi sáng thôi, nên giờ cảm thấy thú vị phết. Mong ngày nào cũng được như vậy để cho xóm làng đông vui, náo nhiệt, đầy ánh sáng.

Ngồi trên mỏm đá chờ được một lúc thì giờ diễn cũng đã tới, các binh lính tướng sĩ hình dáng oai vệ bước ra, vị vua hùng dũng oai nghiêm ngồi trên ngai vàng, xung quanh là các cung tần mỹ nữ. Mở đầu vở tuồng chưa được bao lâu thì mây đã bắt đầu chuyển đen, mưa bắt đầu rơi xuống, từng hạt to hạt nhỏ thấm đượm trên vai, kèm theo là những tia chớp vang dậy một góc trời xám xịt rồi từng đợt gió thổi bay cát bụi mù mịt. Ông bầu thấy vậy nên đành cáo lỗi với bà con và xin hứa bù vào đêm mai. Lũ con nít chúng tôi đi về trong nỗi thất vọng tràn trề, cứ tưởng sẽ được xem những màn trình diễn oai hùng giữa anh hùng và tướng cướp, cảnh mẹ già ngồi ở hiên nhà mòn mỏi chờ con về sau chiến trận, cảnh Thúy Kiều liều mình bán thân cứu cha đẫm nước mắt....

Tôi cùng đám bạn đành lê thân về nhà, đến nửa đường thì trời hết mưa, con trăng dần hiện rõ. Dù đi thành 7, 8 người nhưng trong đám đứa nào cũng sợ ma cả mặc dù chưa bao giờ gặp, mà chỉ nghe kể lại từ những người thân trong gia đình.

Con đường để về làng tối om, nhão bùn, có cố căng mắt thế nào đi nữa cũng chả thấy gì ngoài cái không gian bao la màu đen bí hiểm ấy. Sương bắt đầu rơi xuống, cái lạnh đi khắp cơ thể đến từng ngón tay ngọn tóc. Mặt đất thì gồ ghề, lởm chởm những viên đá to, đá nhỏ, có những viên sắc nhọn đạp vào thì chỉ có rách da chảy máu. Đường về đã trắc trở, đã vậy còn phải đi ngang qua bãi tha ma, mồ mã ở đây dày đặc, đông kín, chen chúc nhau như một rừng bia mộ. Chân hương của những cái bát nhang nhiều ngôi mộ đã rụng rời từ lâu vì không có ai đến viếng, và cũng là vì mưa gió ảnh hưởng khiến cho chúng càng thêm bẩn thỉu, thiếu trang nghiêm. Có những cái đã bị đào xớ lên mà chả rõ do ai làm. Những ngôi mộ này tôi nghe bà kể đã có từ thời giặc Pháp, Mỹ, chúng nó bỏ bom chết hàng trăm người, ngay cả dưới chân tôi cũng không chừng đang có một quả bom B52.

Sâu bên trong, đám cỏ mọc lên thay nhau che khuất những ngôi mộ, dưới cái ánh sáng yếu ớt của con trăng mọi thứ ở nơi đây càng thêm mờ ảo, nhìn xa xa vào trong bãi hoang này những cây xoài, cây xoan đứng sừng sững như thể có cả đám người to cao, đang núp trong đó nhìn chằm chằm ra. Chả biết là do cái sợ lấn át tinh thần hay sao mà cảm giác cơn gió ở nơi đây lạnh lẽo, chết chóc, u ám hơn bao giờ hết. Nó thổi ngang qua mái tóc, dọc xuống lưng, rồi thoắt nhanh qua vai, như thể...có một bàn tay vô hình đang chạm vào. Gió làm cho cành lá trên cây va vào nhau xào xạt, những thân tre vang lên những tiếng '' cót két '' ai oán, tựa như ai gào thét trong đêm đen.

Bỗng chốc trong đầu tôi, đột nhiên hiện ra những khung cảnh ma quái, những câu chuyện ma, những oan hồn bà kể nó cứ thế hiện ra mà không thể nào kiềm chế được. Thế là tôi cũng đành bấm bụng, cắn răng lấy hết can đảm mà đi qua, chả đứa nào dám nói với nhau một lời, hơi thở bây giờ cũng khó khăn hơn lồng ngực tựa như ai đang bóp chặt lại, con đường phía trước tối đen, sâu hun hút, ở đây lại còn không có ai ở cả, chỉ toàn cỏ với cây, lâu lâu lại nổi lên vài tiếng chó tru xa văng vẳng.

Đang đi được đoạn, bỗng trong lùm cây sau lưng tôi có tiếng phát ra, ngay khi vừa nghe thấy, cái sợ hãi chết chóc đã chạy dọc sống lưng, những cơn nổi da gà bắt đầu xuất hiện, mồ hôi trên trán và lưng ra như tắm, tim cứ đập thình thịch, hơi thở lại càng gấp gáp. Cả bọn, không dám nhìn nhau, cũng chả ai dám quay lưng ra sau vì đứa nào cũng biết cái gì xuất hiện sau lưng. Tôi chưa kịp bảo cả bọn chạy thì thằng Toàn, nó liền cho tay vào trong túi lấy cục đá to bằng bàn tay người lớn ném phăng vào trong lùm, vừa ném nó vừa hét lớn: '' Mày là người hay là ma có ngon thì ra đây ''. Tôi liền thầm hỏi trong đầu, thằng này hôm nay ăn gì mà gan thế nhỉ, mọi khi nó cũng nhát gan lắm, chả dám làm như thế nay đâu?

Ngay sau câu nói khêu khích ấy, trong lùm cây đã im lặng, khác hẳn với vẻ đáng sợ lúc ban đầu của nó, cả bọn thở phào nhẹ nhõm nghĩ chắc là con rắn hay mèo hoang nó săn mồi đêm. Tôi vừa nhắc chân lên chưa kịp ngoảnh mặt lại, thì ngay lập tức phía sau một bóng trắng mờ ảo xuất hiện, chạy ngang qua bên kia con đường. Chiếc đèn pin duy nhất trên tay thằng Bình đột nhiên tắt. Tôi lập tức hét lớn trong nỗi sợ hãi tột cùng: ''Ma, ma kìa. Chạy mau, nhanh lên''. Vừa dứt tiếng cái bóng ấy liền vồ ra, cái mái tóc đen dài che kín nửa khuôn mặt nó, cái áo trắng toát che khuất không thấy cả đôi chân, dù dưới cái ánh sáng yếu ớt của con trăng nhưng tôi vẫn có thể nhìn rõ nửa mặt bên kia của nó. Cái khuôn mặt trắng bệch, nổi lên từng cọng gân xanh, đầu nó ngã nghiêng sang phải, con mắt sâu hun hút, đen ngòm nhìn trừng trừng vào tôi, ánh mắt thì đầy lạnh lẽo, chết chóc chả khác gì cơn gió lúc nãy. Nhìn sang thằng Toàn, lúc nãy hùng hổ, gan dạ bấy nhiêu thì giờ khuôn mặt nó trắng bệch như cắt không còn một giọt máu. Mấy đứa còn lại nhìn chả khác gì nó. Thế là cả đám ba giò tám cẳng, vắt chân lên đầu mà chạy. Cứ thế mà đâm đầu phía trước, không một đứa nào dám ngoảnh mặt lại phía sau.

Hơi thở càng lúc càng khó, mồ hôi chảy đầm đìa cùng cơn gió lạnh ở cái chốn hoang tàn thổi vào người làm cho tâm hồn, tinh thần càng thêm điên dại, hoảng sợ. Có thằng vừa chạy vừa khóc hét to: ''Mẹ, mẹ ơi! Cứu con, con chết mất''. Bùn trên con đường cứ thế văng vào mặt, vào thân thằng chạy sau. Những viên đá sắt nhọn, cành gai bên đường cắt vào da thịt, từng giọt máu bay ngược về phía sau hòa cũng cơn gió. Chạy một hồi, cũng bắt gặp được một ánh sáng le lói phía trước con đường, cả đám cứ thế mà chạy về phía nó. Càng chạy, ánh sáng ấy càng gần hơn nỗi sợ cùng dần tan biến đi. Bỗng có giọng một người phụ nữ gọi lớn: ''Thằng Nam – tên tôi, mày đâu rồi, trốn tao đi xem hát phải không''. Đang trong cơn hoảng sợ, điên loạn tinh thần tôi liền bừng tỉnh vì biết ánh sáng phía trước chính là mẹ tôi. Chạy đến, tôi ôm chầm lấy mẹ khóc lấy khóc để, bà thấy vậy cũng biết tôi đã gặp gì nên cũng không trách móc, mà dẫn tôi và đám bạn về làng. Mỗi đứa một ngả, đứa nào cũng ôm mặt khóc thút thít.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, vứt cái chăn sang một bên ngáp lấy một hơi dài. Sực nhớ tới cái cảnh tượng hãi hùng đêm hôm qua mà không khỏi rùng mình.

Chưa kịp nhắc chân xuống giường thì bỗng có tiếng phát ra từ nhà bếp:

- Nam à! Xuống nhanh ăn cháo đi con (Mẹ tôi)

Vừa nghe tôi nhanh chóng đáp lại:

- Dạ!

Vừa bước xuống nhà bếp, ăn được vài muỗng thì thằng Phước (trong nhóm đi hôm qua) hớt hải chạy vào báo cho tôi tin khẩn cấp:

- Mày biết chuyện gì chưa?

- Chuyện gì giờ này! Tao mới thức chưa kịp tỉnh thì mày đã chạy sang.

- Mày còn nhớ vụ đêm qua chứ?

- Ừm, tao nhớ.

- Con ma đêm qua tao với mày gặp là giả, do lũ nhóc làng bên bày trò

Nghe xong, tôi bực tức ném cái muỗng xuống bàn:

- Mẹ nó! Cái lũ trời đánh. Mình có gây thù hằn gì với nó mà lại chơi ác như vậy chứ? Được rồi tao sẽ trả thù cho cả nhóm bọn mình.

Đêm đã xuống, gánh hát lại tiếp tục vở diễn hôm qua. Lần này bọn tôi phải nhịn đói trốn nhà từ chiều để đến khu mộ ấy. Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, thằng Toàn thì trộm lấy bộ tóc giả của chị nó, thằng Bình thì đem theo cái áo trắng, còn tôi thì mượn hộp phấn của chị Hai. Bọn tôi ngồi núp trong khu mộ từ lúc xế chiều cho đến đêm diễn tàn, mọi người ai về nhà nấy. Qủa đúng trời không phụ lòng người, cuối cùng thì 2 '' con mồi '' cũng đã tới.

Nhanh chóng gấp rút tôi đội cái mái tóc giả lên, lấy phấn đánh cho trắng bệch cả khuôn mặt, mặc vội cái áo vào. Thế là hoàn chỉnh. Bọn này đi không mang theo đèn pin hay gậy gọc, phải công nhận một điều là bọn nó gan dạ. Nhớ lại đêm hôm qua bọn nó hả hê cười còn mình thì sợ hãi, phải chạy thừa sống thiếu chết. Mà cơn tức giận trong tôi trào lên.

Nhanh chóng tôi leo lên trên cây xoài cành rào trong khu mộ. Hai thằng con lại thì núp 2 bên đường, giả tiếng chó tru vang cả không gian. Bọn nó bắt đầu đứng khựng lại, dáo dát nhìn xung quanh từ trong bãi mộ cho đến đám cây cỏ bên kia đường. Lợi dụng chúng không để ý tôi liền nhảy toạt từ trên cây xuống. Hai thằng giật hốt cả mình, la toán lên vùng chạy. Nhưng làm sao mà chạy được bởi vì tôi đang nắm chặt áo chúng. Bọn nó chả biết làm gì nữa cứ thế mà quỳ xuống vái lạy: ''Con lạy ngài ma, cô ma tha cho con. Con lỡ dạy, con lại 2 cô ma tha cho con ạ!Con thề, con không quấy nhiễu nơi này nữa''. Tôi liền buông tay ra cười hả hê, còn 2 thằng thì chạy té khói, thằng nào cũng vừa hét vừa chạy.

Tôi đi ra sau hỏi hai thằng Bình, Toàn: ''Sao? Hai thằng mày vừa lòng chưa? Tao đủ trình đóng tuồng chưa. Ha ha ''. Bỗng chả nghe thấy tiếng trả lời của đứa nào cả, tôi hỏi lớn thêm lần nữa. Đáp lại câu hỏi là sự im lặng đến đáng sợ của nơi này. Tôi thầm nghĩ chắc tụi nó bị muỗi chích quá nên chạy về sớm. Hớn hở vì vừa mới trả thù 2 thằng nhóc kia, tôi chạy lại cái giếng trong khu mộ soi mình xuống dưới ngắm nghía thành quả. Không ngờ tôi lạy hóa trang tài tình đến mức như vậy, nhìn xuống giếng tôi còn thót tim nữa mà huống chi tụi nó.

Nhanh chân tôi chạy về làng, chui qua cái khe dưới cửa leo lên giường đánh một giấc tới sáng.

Ngày hôm sau, tôi chạy sang nhà thằng Bình với thằng Toàn để kể lại cho chúng nó cảnh tượng lúc ấy. Đến tới nhà thì thấy bố mẹ chúng ngồi trên giường khóc lóc thảm thiết.

Tôi chạy sang hỏi:

-Cô Năm Hồng ơi, có chuyện gì mà cô chú khóc dữ vậy còn thằng Toàn với Bình đâu rồi ạ?

Cô Năm Hồng nói trong cơn nấc:

- Cô khóc là vì chúng nó đây này, bọn nó trốn đi từ đêm hôm qua đến giờ mà vẫn còn chưa về nhà, biết tìm đâu bây giờ. Trời ơi, tôi khổ quá!

Nghe đến đây tôi giật bắn cả người, chạy về nhà với sự lo âu, sợ hãi đè nặng trên vai.

Tôi thầm hỏi vậy đêm qua bọn nó đã đi đâu? Tụi nó sợ đòn lắm, làm gì mà dám trốn biệt tích tới giờ này?

Ngồi trên giường, sực nhớ đến cái giếng trong nghĩa địa. Tôi lập tức chạy ra sau vườn, hỏi bà.

Bà bảo cái giếng đó đã có từ lâu đời rồi, con ạ. Từng có một cô gái ,trẻ tự tử vì bị cha mẹ đuổi, do có chửa hoang. Chả ai trong làng dám bén mảng đến cái giếng đó cả, mà cái giếng ấy cũng chả có nước dù mưa có lớn như thế nào đi chăng nữa.

Đầu óc tôi bắt đầu quay cuồng, tay chân bủn rủn đứng không vững. Nhớ lại khuôn mặt dưới giếng đêm qua. Ôi trời ơi! Miệng tôi cứng đơ, cổ họng nghẹn lại, tôi khuỵu xuống, từng giọt mồ hôi rơi thắm đất, mọi thứ trước mắt mờ nhòe đi. Chưa kịp thốt lên câu tiếp theo thì, nhà cô Năm Hồng xôn xao tiếng bàn tán. Tôi lập tức chạy vọt ra cửa chính, phóng thẳng qua nhà cô.

Đập vào đôi mắt tôi lúc này không phải là hỉnh ảnh hai anh em nó thường hay ngồi bệch xuống đất chơi ô ăn quan như mỗi ngày. Mà thay vào đó là máu, hai đứa đã chết với khuôn mặt trắng bệt, nước dãi chảy dài hai bên mép miệng, đôi mắt trợn ngược lên, cả tay lẫn chân chúng đều có nhiều vết trầy xước, cắt sâu vào da thịt. Ba người đàn ông trong nhóm tìm kiếm bảo rằng thấy tụi nó nằm trong bụi tre, miệng thì đầy đất cát, khó khăn lắm mới lôi ra được mà cũng chả hiểu bọn nó vào bằng cách nào. Cái khe ấy dù cho một con chó con chui vào cũng khó huống chi là tụi nó. Mẹ nó chạy lại, ôm vào lòng mà khóc, tiếng khóc ai oán làm cho cả làng chết lặng đi, đây có lẽ là hình ảnh ghê rợn nhất mà tôi từng thấy. Bỗng cha nó rờ lên cổ 2 thằng và thấy có những vết cào xướt, hiện lên những con chữ mờ mờ.

Lặng nhìn vài giây, rồi ông đọc to lên: '' Người kế tiếp là mày''. Cả làng ai cũng nhìn chằm chằm vào nhau không biết ''mày'' là ai. Những có lẽ tôi là người biết rõ nhất ''mày'' là ai?

Và đêm nay gánh hát tiếp tụ diễn, tôi bị bắt lại ở nhà vì tội trốn 2 đêm trước, cả làng cũng đã đi hết để xem hát. Chỉ còn lại mình tôi trong căn nhà với khoảng không gian tối tăm, lạnh lẽo. Tiếng gõ mõ tụng kinh siêu thoát linh hồn hai anh em nhà kia. Cơn gió bên ngoài cứ thổi làm cho hai cái cửa sổ đập vào nhau chang chát, ngọn nến đang cháy thì bỗng nhiên tắt dở. Kèm theo đó là tiếng gõ cửa vang lên trong đêm, cùng một giọng nói thì thầm the thé của người phụ nữ.......
DƯỚI ĐÁY GIẾNG HOANG - PHẦN 2

Tiếng gõ cửa vang lên, càng lúc càng dồn dập tựa như muốn đập vỡ thành từng mảnh. Phía trước cánh cửa kia là ai người hay ma? Nửa thì tò mò khám phá, nửa thì sợ hãi, khiếp đãm yêu ma. Không biết mình phải làm gì vào tình thế lúc này?

Qủa tim như muốn vỡ ra từng mảnh, từng giọt mồ hôi mẹ mồ hôi con ra thấm đẫm lưng vai áo. Tất cả cơ bắp thần kinh căng tròn như một trái bóng sắp nổ tung. Tôi nhanh chóng vớ tay lấy cái chăn quắn kín cả người lại, ngồi co ro trong góc giường. Tay chân thì run lẩy bẩy, còn đầu óc thì lại mơ màng nhớ về gương mặt ma quái, kinh hồn dưới đáy giếng.

Được một lúc, tiếng gõ dần nhỏ đi, nhưng những cơn nỗi da gà thì lại tăng, hết chân tay rồi lên đến cả đỉnh đầu. Đêm nay thật quá hãi hùng.

Như mọi đêm, sương từ ngọn núi Dài lại rơi xuống. Khoảng không gian tối mịch, lặng im như tờ đang được màn sương trắng toát bao phủ. Nhìn từ phía cửa sổ hướng ra xa chắng thấy được gì ngoài một màn khói sương trắng dày đặc. Bây giờ, dù cho có hàng trăm mối hiểm nguy đang rình rập phía trước cũng chẳng thể phát hiện ra để mà phản kháng, sinh tồn.

Bất chợt, nhận ra tiếng gõ không còn nữa, tôi nhanh chóng vứt chăn ra khỏi người rồi chạy nhanh về phía tủ thờ ông nội, nhấc cái chân hương lên rồi lấy ra một sợi chuỗi mà bà tôi đã được một vị sư trên chùa tặng. Xong rồi lọ mọ, cuống cuồn đi xuống nhà bếp để kiếm thêm vài ba cây nến khác đốt cho đến khi nào ba, má và chị hai về. Bình thường, chỉ được đốt một cây thôi vì giá nến rất đắc, nhưng giờ thì còn bận tâm gì về cái chuyện đó nữa, quan trọng lúc này là bằng mọi giá phải xua đi cái hắc khí bí hiểm trong ngôi nhà này.

Vừa thắp sáng được 2 cây nến trên bàn là tôi vụt chạy ngay đến góc giường lúc nãy, gom hết chăn gối lại, mà ngồi co ro trong đó. Miệng thì lại lẩm bẩm câu ''Nam mô a di đà phật, cầu trời phù hộ cho con toàn mạng hết đêm nay. Con xin tạ ơn''.

Bất thình lình, tiếng tụng kinh cầu siêu bên nhà cô Năm Hồng dứt, theo sau đó là tiếng gào khóc ai oán, xé lòng cất lên. Làm cho màn đêm càng thêm đáng sợ, ma mị. Gió lại tiếp tục nối lên. Lá trên cây xoài cứ thế mà theo cơn gió bay, ma sát với mái nhà tạo ra tiếng ''kít két, xào xạc'' tựa như hai bàn tay đang cào thét thảm thiết, tìm cách chui vào nhà. Mưa, từng hạt rồi từng hạt rơi xuống làm cho không khí càng thêm lạnh lẽo, não nề.

Tôi đột ngột nhớ lại rằng mình vẫn chưa cài chốt cửa sổ. Còn gió thì cứ thế, lại tiếp tục thổi làm cho nó đập vào nhau, mở ra rồi lại đóng cứ thế mà tiếp diễn. Bây giờ có cho vàng bạc đá quý cỡ nào đi chăng nữa, tôi cũng chả dám bén mảng lại gần cái cửa sổ ấy. Từng hồi trống ngực lại vang lên như muốn xé tan lá phổi, hai hàm răng đánh vào nhau nghe ''cạch cạch'' một cách vô thức.

Giờ chỉ còn ước là cha, mẹ mau về thôi tôi chả cần gì nữa cả, không muốn thêm một giây phút lẻ loi nào trong căn nhà này nữa.

***

Từ thưở bé đến lớn, tôi chưa bao giờ phải ở nhà một mình vào đêm khuya như vậy. Tôi bắt đầu nhớ rồi lại khóc, rồi lại tự trách bản thân mình. Phải như đêm đó tôi không dẫn chúng nó đến cái nghĩa địa đấy, không lại gần cái giếng ấy thì đâu có xảy ra cái cớ sự này, phải như...... những cơn nấc làm tôi không thể nào nói lên lời nữa, những giọt nước mắt rơi xuống ngón tay, mắt lại nhòe dần đi... có lẽ giờ nó đã đỏ hoe lên.

Tôi lại tiếp tục tự hỏi bản thân mình, có nên nói sự thật về đêm hôm đó cho mọi người biết hay không? Có nên thú nhận tội lỗi của mình hay không? Thật khó xử, giờ tôi chỉ còn lặng lẽ vô hồn nhìn vào cái cửa sổ rồi đếm thầm từng đợt đập ra đập vào của nó thôi.

1 ra này, 2 vào này, 3 ra này, 4 vào này,.... đến cái thứ 7......

Chớp nhoáng vài giây, một người phụ nữ gầy gò, với mái tóc đen dài xõa ngang vai xuất hiện trước cửa sổ, bà ta nhìn chằm chằm vào trong căn nhà, sương càng lúc dày đặc hơn che khuất tất cả không thấy gì ngoài phần đầu của bà ấy.

Tôi định hét lớn lên nhưng lại không thể, hai hàm răng lại cắn cứng chặt lại không tài nào mở ra được, cái cổ họng...sao nó cứng quá, còn tay chân thì lại mềm nhũn ra chẳng còn sức kháng cự. Chã lẽ mình sẽ có kết cục giống như 2 thằng kia. Mình sẽ chết, sẽ là người tiếp theo hiến mạng cho con ma ấy ư.

Tôi chỉ còn biết lặng nhìn nó và núp khuất trong góc tối, cầu mong trời phật cho nó không thấy.

Bỗng nó thò 1 cánh tay gầy gọc vào trong, rồi đập vách một tiếng rõ to ''bốp''.

Tiếng đập ấy như đã làm bùng nổ sự sợ hãi trong người. Tôi bật khóc và hét lớn lên, còn hai tay chắp lại van xin: ''Đừng, xin hãy tha mạng cho con. Con sẽ không bao giờ bén mảng đến nơi đây lần nào nữa đâu. Con hứa sẽ cúng tạ tội. Xin tha cho con''.

Vừa dứt tiếng cầu xin, từ người phụ nữ ấy đột ngột cất lên một giọng cười khanh khách, bà ta lắc đầu rồi nói rõ lớn:

- Ê, cái thằng Nam này! mày điên à, mày hét cái gì thế hả, ai ăn thịt ăn cá mày mà hét lên. Thằng Pháo nhà tao nó đang sốt nặng, kêu thầy qua chữa mà hết nến rồi, nên tao sang nhà mày xin 1 cây, mai tao trả tiền lại cho má mày.

Trong chốc lát, tôi nhanh chóng bừng tĩnh lại, lau vội mồ hôi trên trán, nước mắt trên mi. Nhìn kĩ lại khuôn mặt. À...thì ra là cô Hai Hồng nhà bên, ấy mà tôi cứ tưởng....

Thở phào nhẹ nhõm, tôi chạy lại mở cửa mời cô vào nhà, rồi nhanh chân xuống bếp lấy nến. Cô nhận rồi cảm ơn, nói mai sẽ ghé trả tiền. Bóng cô vừa dứt, thì 3 người còn lại trong nhà cũng đã về tới, theo sau là các hộ khác trong làng. Mừng như đã lâu năm chưa được gặp họ vậy, tôi chạy nhanh về phía mẹ. Ôm bà khư khư, vúi đầu vào lòng ngực cảm nhận sự ấm áp mà tôi mong chờ từ nãy đến giờ.

Bà bỗng nói:

- Tao có mua bánh trái gì cho mày đâu mà chạy lại ôm, chưa đánh đòn mày vì tội trốn là may rồi đấy, con ạ. Thôi, vào nhà ngủ sớm. Mai còn phụ chị hai mày dọn dẹp nhà cửa nữa.

Tôi nhanh chóng đáp lại trong niềm vui sướng không kể:

- Chỉ cần gia đình ta sum họp như vậy là con vui rồi, con không cần bánh, hoa quả gì đâu. Mà mẹ đừng bắt con ở nhà 1 mình như vậy nữa, con sợ lắm.

Bà mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:

- Ừm. Con mà không phá phách, nghịch dại thì mẹ đâu có phạt. Mà năm này đoàn hát diễn ít quá, chưa được 3 ngày là đã đi nơi khác rồi. Rõ chán!

Thở dài một đoạn, bà nói tiếp:

- Thôi vào nhà, kẻo lại bệnh thì khổ.

Qủa thật là may mắn, lời đe dọa ấy hình như đã sai hoàn toàn. Có lẽ mọi chuyện đã kết thúc rồi, an toàn rồi... Nhưng... sự thật thì lại không phải như vậy, đây.... chỉ mới là sự bắt đầu của hàng loạt hiện tượng ma quái, kì dị, bí hiểm diễn ra trong căn nhà gỗ này.

* * *

Ngày nắng cũng đã lên, hàng tre trước cửa đong đưa, con gà gáy sáng, tiếng người cười nói..... mọi sự thật yên bình. Nhưng trong lòng tôi lại trái ngược hoàn toàn với thế giới bên ngoài ấy, vẫn chưa hết băn khoăn, lo lắng về tối đêm hôm qua, có lẽ đó là sự may mắn mà trời phật đã ban tặng cho tôi. Lời cảnh báo trên 2 anh em nhà kia vẫn làm tôi lo sợ, bồn chồn. Không biết khi nào ''nó'' mới thật sự xuất hiện, nhưng nếu có thì mình phải biết làm sao? Thật mệt mỏi, tôi vẫn lại mong sao cái đêm ấy chưa bao giờ xảy ra, ông bà nói cấm có sai ''khôn ba năm dại một giờ''.

Vừa suy nghĩ được một thoáng thì cái bụng bắt đầu kêu một tiếng ọt rõ dài, có lẽ tôi cần phải đi xuống bếp rồi.

Chỉ mới ăn được vài muỗng cháo, thì phía sau nhà chị tôi bỗng lớn tiếng lên:

- Thằng Nam, mày ra đây mà xem này. Có phải do mày làm không, ra đây nhanh lên.

Tôi hốt hoảng chạy ra, mà chả biết chuyện quái gì:

- Có gì vậy chị hai. Em mới thức dậy mà, đang ăn cháo thì bỗng chị gọi rồi em hớt hải chạy xuống đây này.

Chị gằn giọng bảo:

- Mày xem đây này, nước cha gánh từ sông về nhà cực khổ vậy mà giờ mất chỉ còn lại nửa chum. Sao mà đủ dùng cho tuần này. Còn cái gáo múc nước lại vỡ tan tành.

Ngưng một khoảng, chị nói tiếp:

- Tối đêm qua chỉ mình mày ở nhà, mày không phá phách thì ai làm hả?

Đột ngột bị đổ lỗi, tôi tức quá liền lớn tiếng nói lại:

- Chị nói thì cũng phải có chứng cớ chứ, nếu mà em quậy phá thì quần áo của em phải bị ướt chứ, với lại đêm qua lạnh buốt, em đâu có ngu mà ra đây phá nước. Em cũng biết cha cực khổ mới có nước cho ta xài chứ, nên em đâu dám phá.

Còn chị thì vẫn chưa hết tức giận:

- Mày không làm vậy chứ ai làm? Chã lẽ là tao làm à hay... mày đổ lỗi cho con ma, con quỷ nó làm.

Nghe chị nhắc đến ma tôi bỗng rùng mình xua tay:

- Thôi, chị đi mà hỏi mẹ. Em chả biết gì đâu, em cũng xin nhắc lại việc này không phải do em làm.

Bỗng từ phía trước nhà, mẹ tôi kêu lớn:

- Thằng Nam, con Hai đâu. Ra đây phụ tao mang bó rau với con gà ra sau nhà coi.

Chị vừa nghe thấy đã nhanh chân chạy ra, hỏi mẹ:

- Mẹ ơi! Nước trong chum giờ chỉ còn một nửa? Con hỏi thằng Nam mà nó lại trả lời không biết. Còn mẹ, đêm qua mẹ có dùng nước làm gì không?

Bà vừa cầm nón, vừa quạt vừa nói:

- Mày nói cái gì ấy? Đêm qua tao có xài chút nào đâu, vừa về nhà xong là tao với cha mày lên giường làm một giấc tới sáng, có ra sau nhà đâu mà xài. Cái con dở này.

Chị tiếp lời:

- Vậy tại sao nước lại mất, nó bốc hơi đi à! Hay do ma quỷ nó làm.

Mẹ ngồi bệt xuống đất rồi lắc đầu, cả ba chúng tôi chả ai biết là ai đã làm mất nước trong cái chum ấy.

Chẳng mấy chốc rồi một ngày cũng đã kết thúc, khác với mọi đêm trước, khi vừa xong bữa cơm là tôi trốn đi chơi ngay, nhưng từ khi xảy ra vụ việc ấy tất cả trẻ con trong làng, đêm tối không còn cho ra ngoài nữa.

Đêm đã tới, trăng đêm này không tỏa, sao thì cũng lưa thưa trên trời, còn mây đen dày đặc lại thành từng đám.

Ba tôi đang ngồi trên giường, vừa rít xong điếu thuốc ông bảo:

- Giờ cũng đã khuya rồi, cả nhà đi ngủ thôi.

Nhà tôi thì không có phòng chỉ chia ra làm hai nhà thôi. Ba mẹ tôi thì ngủ ở nhà trước, đối diện cái cửa sổ đêm ấy. Còn tôi và chị ngủ ở nhà sau, mỗi người một giường.

Vừa mới ngả lưng, tôi đã lấy chăn đắp kín người lại, chỉ chừa có cái đầu ra ngoài. Còn chị thì vẫn chưa tin về những lời nói của tôi. Chị bảo:

- Mai mà tao thấy mày mà còn phá nữa là tao méc má đấy, cho mày một trận nhớ đời.

Nói dứt đoạn chị thắp cây đèn dầu lên. Cả nhà bây giờ chỉ còn có ngọn đèn này là ánh sáng duy nhất, nó mà tắt thì chẳng khác nào con đường đêm ấy.

Tôi đang mê man, sắp chìm vào cơn mơ thì ngọn đèn bỗng nhiên tắt. Chị tôi liền bước xuống, lại gần cái bàn thắp lại ngọn lửa. Rồi nhìn sang tôi bảo:

- Sao kì vậy, cửa thì đóng kín còn mày thì nằm trên giường. Vậy tại sao nó lại tắt?

Tôi nhìn sang chị lắc đầu nói:

- Em không biết.

Tôi vừa nói dứt câu, thì nó lại tiếp tục tắt. Vứt chăn tôi chạy lại giường chị rồi ngồi nấp sau lưng. Tôi và chị, cả hai đều không biết chuyện gì đang xảy. Đang mơ hồ suy nghĩ, chị lại thắp một cây nến lên rồi soi xung quanh đèn xem có bị hư hỏng gì không, hay là nó đã hết dầu rồi.

Nhưng soi mãi, càng soi thì càng khó hiểu, chả thấy điều gì khác biệt. Rồi chị lại thắp nó lên một lần nữa. Kể từ lần thắp này, cây đèn không còn tắt nữa, nó đã bình thường như mọi khi. Chị bảo tôi sang giường kia mà nằm, bên đây 2 người nằm chặt hẹp mà còn lại nực. Tôi lật đật, cuống cuồn chạy qua bên kia giường cuộn người trong chăn mà không khỏi run sợ.

Tôi thầm hỏi nó đã đến rồi chăng? Và có khi nào... nó đang nằm trên giường với mình không?

Mồ hôi lại bắt đầu chảy đầm đìa, tôi nín thơ đưa tay lau vội trán. Đột ngột dưới nhà bếp có tiếng chén bát vỡ làm kinh bạt hồn vía, rồi những chiếc nồi rơi xuống ''đùng đùng''. Cha mẹ tôi choàng tỉnh giấc, chạy xuống bếp xem. Tôi và chị cũng bẽn lẽn đi sau lưng.

Tới bếp mẹ lấy cây đèn dầu soi khắp xung quanh mà không thấy bóng dáng ai hay con gì cả. Chỉ có ở dưới đất là những mãnh vỡ của chén, cơm nguội văng tứ lung tung, còn những chiếc nồi nằm lật úp xuống. Bà điên tiết lên:

- Chết tiệt! Gần tết đến nơi rồi mà lũ chuột quỷ quái này quậy phá quá chừng, sau mà dám nấu nướng gì đây.

Mẹ vừa nói xong, cha tôi cất giọng nói:

- Tôi nghĩ không phải do chuột đâu. Bà với sắp nhỏ nhìn mà xem, hạt cơm bị dặm nát, giống như là có người bước lên nó vậy. Cái này còn vết tay cạo nữa kìa.

Mẹ tôi liền đưa đèn xuống soi, bà hoảng hốt:

- Đúng là kì lạ thật nhìn như bàn chân người vậy ông ạ. Không lẽ có trộm vào nhà?

Mẹ quay sang nhìn hai chị em tôi, rồi nói:

- Tụi bậy có ăn hay không? Nói thật cho bố mẹ biết.

Chị liền nói:

- Không phải đâu mẹ ạ. Con với nó nãy giờ nằm trên giường đâu dám đi đâu. Mà lúc nãy kì lạ lắm, cây đèn trên tay mẹ cầm ấy, nó cứ đột ngột tự động tắt hoài à. Con coi kĩ lắm mà không thấy gì khác lạ cả.

Cha tôi bỗng ngáp rồi nói:

- Thôi đi ngủ, chuyện gì thì sáng mai tính.

Thế là ai về giường nấy, mẹ tôi đóng cửa nhà bếp lại rồi bỏ chìa khóa vào túi.

* * *

Đêm đã đi nhường ngày nắng tới, từng tia hé qua khe cửa sổ rọi thẳng vào mặt. Đang còn trong cơn mơ màng, tôi hé mắt nhìn lên trên trần nhà, bất chợt một hình ảnh mờ ảo hiện lên. Tôi dụi mắt nhìn kĩ lại thì đó là 1 bức tranh. Tôi tập trung nhìn kĩ lại lần nữa... thì chính xác hơn là cái giếng. Là nó chính là nó, cái giếng của cái đêm định mệnh ấy. Tôi liền lấy hết sức bình sinh mà hét:

- Á....a...a... cả nhà ơi. Cứu con. Á....a...a....

Mọi người lập tức chạy lại giường tôi.

Mẹ ôm lấy tôi, trấn an hỏi:

- Có chuyện gì hả con? Sao con la lớn vậy, có cha mẹ đây con đừng sợ?

Tôi lầm bẩm nói:

- Mẹ, nhìn.... nhìn..... trên..... trên trần nhà kìa.

Theo lời tôi, tất cả đều nhìn lên trần nhà, ai cũng trố mắt ngỡ ngàng.

Chị tôi hét lớn trong cơn hoảng loạn:

- Bức vẽ ấy đã có từ khi nào, ai đã vẽ được nó với một độ cao như vậy? Ai, là ai đã làm chuyện này?

Đến đây, tôi không thể nào chịu nổi những sự việc kì lạ này nữa. Và đã đành kể lại toàn bộ câu chuyện đêm hôm đó cho mọi người nghe.

Vừa kể xong. Cha tôi, ông tức giận quát lớn:

- Tao chả tin vào ma quỷ gì cả, cái này chỉ có thể là do con người làm thôi. Tao đã sống 40-50 năm nay còn chưa gặp huống chi là mày.

Còn mẹ và chị hai tôi thì hoàn toàn trái ngược với cha, cả hai người đều tin vào lời tôi nói.

Mẹ bồi hồi kể lại, việc xảy ra hồi năm chị tôi mới 10 tuổi:

- Năm ấy cha con được bà con xa mời đi ăn giỗ, đi tới tận 1 ngày 1 đêm mới đến tới nơi, cho nên chỉ có mẹ và chị hai ở nhà một mình. Rồi cái bỗng chị con, nó đột ngột sốt. Mẹ phải đành ôm chị mày chạy bộ đến nhà ông thầy lang. Đường lúc đó cũng giống như con kể, tối thui, mù mịt.

Bà bậm môi, thở dài một hơi rồi kể tiếp:

- Đường đi đến đó, phải qua ngang cái nghĩa địa ấy. Mẹ chạy đến đó đã hết sức nên đành phải cuốc bộ từ từ. Thì bỗng trên cái giếng ấy, một cô gái áo trắng với mái tóc đen dài ngồi trên miệng giếng, nó khóc lên từng tiếng ai oán, kinh hồn. Mẹ thấy vậy, hoảng hồn ôm lấy chị mày bỏ chạy một mạch, không dám nhìn lại. Đến sáng mới dám đi về.

Tôi bàng hoàng hỏi:

- Giờ tính sao đây mẹ. Con chưa muốn chết đâu.

Mẹ vỗ về tôi rồi nói:

- Con đừng lo mẹ sẽ bảo vệ con bằng mọi giá. Chúng ta sẽ đi gặp nội, bà là người sống lâu năm ở đây nên chắc có thể giúp cho con được.

Tôi nghe theo lời mẹ, chạy tức tốc lên trên rẫy của bà. Rồi nói hết mọi chuyện từ đầu tới cuối.

Bà nghe xong câu chuyện, liền thở dài tỏ vẻ mệt mỏi, chặt lưỡi một cái bà bảo:

- Hôm mày hỏi cái giếng là tao sinh nghi là sẽ có chuyện không hay rồi. Mà quả thật, đúng là như vậy. Con cũng đừng lo quá, bà có quen một ông bạn già hành nghề thầy pháp. Ông ấy giỏi lắm, chắc chắn sẽ hóa giải được kiếp nạn này.

Đến trưa bỗng một ông cụ râu tóc bạc phơi, dáng người mảnh khảnh, lưng còng tay xách chiếc túi khá to. Ông chắc chạc tuổi bà tôi. Vừa gặp tôi, ông vào thẳng vấn đề chính:

- Con có phải là Nam không? Ông đã nghe bà con kể lại toàn bộ câu chuyện rồi, nếu đúng là ma quỷ phá phách thì con này có lẽ rất là hung dữ. Nhưng với 30 năm hành nghề thầy pháp, từng trừng trị, gặp vô số quỷ dữ ta nghĩ cũng không khó khăn lắm.

Chỉ mới vừa húp được một tách trà, ông lại trừng mắt, gằn giọng bảo:

- Ta cảm nhận được luồng âm khí trong nhà con. Nó dày đặc lắm, không làm mau gấp rút thì hậu quả sẽ khó lường.

Tôi cúi đầu nói:

- Vậy tối nay luôn được không thầy.

Ông nhanh chóng đáp:

- Chắc chắn là tối nay. Ta, con, chị và mẹ. Sẽ cũng nhau đi ra cái giếng ấy.

* * *

Bóng đêm lại bao phủ nơi đây lần nữa. Trăng đêm nay lại rõ sáng khác thường với mọi khi. Vừa xong bữa cơm là tôi và mẹ, chị cùng thầy pháp lên đường đến nghĩa địa. Vừa đặt chân lên con đường ấy, cái cảm giác ma quái, chết chóc ngày nào giờ đã quay trở lại nhưng giờ nó còn ghê sợ hơn trước. Từng bụi gai, lùm cây, chỗ núp của hai anh em nhà kia vẫn còn ở đó. Và cả bụi tre mà tụi nó bị nhốt.

Cuối cùng thì cũng đã đến nơi. Do buổi sáng thầy có đến đây để thăm do, lối đi ra vào nên rất rõ địa hình nơi này. Ông dẫn chúng tôi đi tiếp đến một bụi tre gần đó. Dưới cái hàng tre to lớn ấy có một cái hang nhỏ thông vào tới bên trong khu mộ. Cả 4 chúng tôi ì ạch từng người từng người một chui qua.

Và bây giờ, nghi lễ đã thực sự bắt đầu....

Ông ta bỏ tay nải xuống, trong đó có rất là nhiều thứ. Thoạt tiên, ông đốt 3 cây nhang lên rồi cắm sâu xuống mặt đất. Kế tiếp, ông lấy một chén đầy máu chó mực đổ vào trong bình rượu gạo rồi dùng cả bàn tay để pha đều lên. Vừa xong, ông cho tay vào túi lấy ra hai cái lá tre rồi nhúng vào trong hỗn hợp ấy. Sau đó, ông ta quay về phía chúng tôi và bảo mau đứng lại thành một cụm, rồi cúi xuống nhặt một cành cây vẽ thành vòng tròn, niệm thầm một câu thần chú. Ông nhìn chằm chằm và bảo:

- Đây là chiếc vòng phép, ta ểm bùa phép vào trong đó. Lũ ma quỷ sẽ không thể làm hại được các người, trừ khi tự động thoát ra khỏi vòng thôi. Hậu quả sẽ rất kinh khủng.

Lời cảnh báo vừa dứt, nghi lễ lại được tiếp tục thực hiện. Ông cho tay vào tay nải, lấy ra một túi gạo trộn lẫn với muối. Rồi lấy bình rượu lúc nãy, đổ xung quanh miệng giếng, kế tiếp ông rãi gạo, muối xung quanh số rượu vừa đổ khi nãy. Rồi lùi lại 3 bước, tay rút 3 nén nhang vừa cắm khi nãy giơ cao lên trời, đọc vang lên những câu bùa chú ghê rợn:

Khể thủ quy y Tô đất đế
Đầu diện đảnh lễ Thất câu chi
Ngã kim xưng tán Đại Chuẩn Đề
Duy nguyện từ bi thùy gia hộ
Nam Mô Tát Đa Nẫm, Tam Miệu Tam Bồ Đà Câu Chi Nẫm
Đát Diệt Tha: Án, Chiết Lệ Chủ Lệ Chuẩn Đề Ta Bà Ha

Đọc xong ông lại gần chúng tôi, nói với chất giọng ghê rợn:

- Các ngươi mau lấy hai chiếc lá này để lên mắt, cho nước nó thấm vào 2 con ngươi. Rồi sẽ mau thấy được những điều mà các ngươi hiếm thấy.

Vâng lời ông cả 3 chúng tôi lần lượt lấy hai lá tre ấy để lên mắt, rồi sau đó nhắm mắt lại đợi đến khi nào ông ấy làm xong nghi lễ mới được mở ra.

Ông hét lớn:

- Hỡi âm binh, ma quỷ. Hãy mau hiện hình, lên đây cho ta mau mau thấy mặt.

Vừa nghe ông ấy kêu gọi đám ma quỷ lên, tôi muốn sợ đến phát khóc. Thần kinh bị giờ căng như dây đàn dễ dàng đứt bất cứ lúc nào. Giờ tôi lại muốn chết, chết để không phải chịu cái không khí ma quái này.

Gió. Lại là nó. Lại chính là cái cơn gió chết chóc ở nơi này nổi lên. Cát bụi bắt đầu bay lên, từng hạt cuốn vào tóc. Những cây xoan, cây xoài quật mạnh trong gió, hàng tre vang lên tiếng ''cót két'' nghe mà thảm thiết, thê lương. Gió càng lúc càng mạnh, tựa như sẽ có một cơn bão sắp kéo đến cuốn phăng đi tất cả. Ba chúng tôi, giờ chỉ còn biết ôm nhau mà tự trấn an.

Ông bắt đầu hô lớn:

- Giờ linh đã tới, các ngươi mau mở mắt ra mà xem.

Nghe theo lời ông, chúng tôi liền mở mắt ra. Tôi còn chưa kịp mở thì chị và mẹ đã hét lớn lên:

- Ôi trời ơi! Ma, ma kìa. Ghê quá thầy ơi.

Chỉ cần mới nghe thấy thôi mà tôi sắp tè ra quần rồi, giờ mở mắt nữa thì chả biết sẽ như thế nào. Cuối cùng, tôi cũng không thể cưỡng lại nổi sự tò mò ấy. Hai con mắt bắt đầu mở nhỏ từ từ ra.

Qủa thật, loại rượu này rất là hiệu nghiệm. Trước mắt tôi, bây giờ là hàng trăm con ma, oan hồn đang hiện diện. Có con ngồi trên cây xoài, con thì bị treo cổ, đung đưa mái tóc bay theo gió. Còn có con thì đi quanh ngôi mộ của nó, còn con thì đi xa tít về phía sương mù ngoài kia. Không con nào mà vẹn nguyên thân thể, không mất đầu thì cũng mất chân, mất tay.

Tôi còn chưa kịp hoàn hồn lại, thì ông ta lại hét lớn tiếp:

- Hỡi con ma nữ yêu nghiệt. Người cư ngụ ở đáy giếng này đã lâu mau ra đây cho ta xem mặt. Nếu không thì đừng có trách tại sao hồn bay phách tán, không thể đầu thai.

Nhanh chóng, những oan hồn xung quanh dường như đã nghe được lời hăm dọa của ông bọn chúng đã chui hết vào mộ để lẩn trốn, vài con khác thì bay vào xa xăm hàng tre. Bấy giờ, ở cái giếng ấy bắt đầu phát ra những tiếng kêu ghê rợn, đầy quái quỷ.

Theo sau tiếng kêu ấy, là một người phụ nữ từ dưới giếng ngoi lên. Hai tay bà ta lên trước bám vào thành giếng, còn người thì lại ướt sũng. Và rồi lại chính khuôn mặt ấy, vẫn là nó. Cái sự lạnh lẽo, u buồn ai oán lại phát lên. Bà ta đã leo lên hoàn toàn khỏi cái giếng mà không có một chút do dự nào cả.

Vị thầy pháp, bắt đầu màn tra hỏi:

- Người có phải là oan hồn mà đã ám ngôi nhà của cậu bé này không.

Bà ta không nói, không rằng. Rồi tự dưng đi một vòng quanh giếng, xong lại ngồi lên đấy.

Vị pháp sư, lớn tiếng hét lên một lần nữa:

- Có phải không?

Bà ta bắt đầu ngước khuôn mặt kì dị của mình lên. Rồi trả lời, nhanh như cắt:

- Phải.

Ông ấy lại hỏi tiếp:

- Tại sao ngươi lại ám cậu bé này, rồi ngươi còn lại giết hại hai đứa nhỏ khác nữa. Tội cuả ngươi đáng để đánh cho hồn phách siêu tán.

Bà ta bước chân xuống, rồi nói:

- Tôi chỉ là người đã gây ra những hiện tượng kì lạ trong nhà, cậu ta thôi. Còn hai mạng người ấy thì là do người khác giết.

Vị thầy pháp cười khẩy, quả quyết nói:

- Ta đã từng đánh bại nhiều con ma, quỷ rồi. Con nào cũng nói rằng là nó vô tội, đổ lỗi cho người khác. Cho nên...ta không tin.

Con ma nữ khuỵu xuống đất, rồi chắp tay van xin thành khẩn:

- Không, xin ông hãy tin con. Con gây ra nhiều việc trong nhà cậu bé ấy chỉ là để tạo ra sự chú ý, mong cậu ta hãy đến nơi đây giúp con việc này. Còn 2 mạng người kia con biết chính xác ai là hung thủ ạ.

Bà ta úp mặt xuống đất, rồi nói tiếp:

- Và cũng chính hắn là người đã giết con năm xưa. Chính hắn đã làm cho hồn con không thể siêu thoát mà mãi vươn động nơi đây.

Ông nói trong sự ngỡ ngàng:

- Ngươi nói vậy là sao? Hai mạng người là do người khác gây ra ư. Ta không tin, ngươi có chứng cớ gì để chứng minh lời nói của mình không.

Bà ta nhanh chóng trả lời:

- Có chứ ạ. Trên tai trái của hắn, năm xưa đã bị con cắn đứt một miếng.

Trong lúc thầy đang bối rối, mẹ tôi bỗng xen lời, nói cho vị thầy pháp:

- Dạ, thưa thầy. Đúng như lời bà ta nói ạ, cả làng này chỉ có một người bị như trên thôi ạ. Đó chính là ông trưởng làng Năm Gù.

Vị pháp sư thắc mắc hỏi:

- Ngươi có thể kể rõ ràng đầu đuôi câu chuyện cho ta được không?

Bà ấy liền gật đầu đồng ý:

- Chuyện là như thế này thầy ạ. 30 năm trước con là người làm công trong nhà của ông ấy. Hồi ấy, con xinh đẹp nhất làng. Cả trai trong làng, lẫn ngoài làng ai cũng tỏ tình những con không ưng ai cả ạ. Rồi chính cái đêm sáng trăng định mệnh ấy. Chính hắn đã hãm hiếp con. Làm con phải mang thai, cái thai thì ngày càng lớn. Cuối cùng thì cha, mẹ con cũng đã biết và đuổi cổ con. Rồi còn bảo ''Mày chết đâu thì chết, đừng để tao thấy mặt mày nữa, không là tao cạo đầu thả trôi sông đấy. Con quỷ cái lăn loàng, mất nết.''.Con sợ chết đứng cả người chạy đến nhà ông ta. Ông ấy liền lôi con vào phòng, đóng cửa lại. Từ trong tay lão ta lấy ra một con dao sáng bóng, lão bảo "Mày phải chết, nếu để mày lộ tin này. Thì tao sẽ phải đi tù mọt gông. Mày nhất định phải chết, con ạ". Ông ấy chạy đuổi theo con khắp cả phòng, do đêm tối con không thấy đường nên đã vấp ngã. Còn hắn lao xuống đâm một nhát chí mạng vào bụng, con chỉ kịp cắn vào một bên tai của hắn thôi. Xong rồi hắn buộc xác con vào một cục đá, thả chìm xuống đáy giếng. Vài tuần sau thì hắn quay lại cùng một tên thầy pháp mặt mày bặm trợn khác, rồi hắn liều mạng lặn xuống giếng hốt xương cốt của con lên. Còn tên thầy pháp kia bỏ con vào một cái hủ sau đó làm bùa phép, khiến con đến tận bây giờ vẫn mãi nơi đây mà không đầu thai siêu sinh được. Xin thầy giúp con ạ.

Vừa nói hết câu chuyện bà ta khóc tiếp. Nhìn chả khác gì con người bình thường. Còn ông thì bối rối chả biết phải xử sự như thế nào, vì ông Năm Gù nổi tiếng là người hiền lành, ăn ở đàng hoàng, thường hay đi chùa giúp đỡ người nghèo. Sao lại có thể là một tên sát nhân cướp đoạt ba mạng người được chứ. Ông bán tin bán nghi, rồi bảo:

- Được thôi, ta sẽ giúp người điều tra. Nếu chính xác ta sẽ báo quan bắt hắn, còn sai thì người đừng có trách tại sao ta ra tay độc ác.

Bà ấy réo lên:

- Vâng... vâng thưa thầy. Con xin lấy cả tính mạng của mình để đảm bảo. Xin ông hãy bắt tên hung thủ, giúp cho con siêu thoát.

* * *

Tất cả chúng tôi đi về nhà, với một nỗi lo âu sâu lắng. Thầy lại bảo tiếp:

- Giờ ta phải làm gì, làm sao để bắt được hắn chuyện đã xảy ra 30 năm rồi. Mà đó chỉ lại là lời nói của một con ma. Ta cũng đã lỡ hứa với nó. Rõ khổ!

Đột ngột trong đầu tôi hiện lên một kế hoạch, mà tôi chắc chắn nó sẽ thành công. Tôi hớn hở nói với thầy:

- Thầy à! Con đã có cách rồi chỉ cần ta tỉ mỉ, cẩn thận là mọi việc sẽ sáng tỏa.

Thầy gật gù đáp:

- Ừm, việc này ta nghe theo con vậy.

[Truyện ma Kinh dị] > DƯỚI ĐÁY GIẾNG HOANG - PHẦN 3
PHẦN CUỐI

Chắc có lẽ, tôi phải thức trắng cả đêm nay. Thật không thể nào tin được những điều vừa mới xảy ra. Cho dù bản thân mình tận mắt chứng kiến. Những oan hồn lãng vãng, câu chuyện năm xưa đầy thê lương của cô ta, hình bóng của những con ma, con quỷ vẫn chập chờn, tái hiện trong trí óc... tất cả mọi thứ thật quá lạ lẫm và khó tin.

***

Mưa, đêm nay lại mưa nữa rồi. Từng hạt rơi xuống tí tách trên mái nhà, sấm chớp đánh vang liên tục, sáng tím cả một góc trời. Cây cối ủ rũ nằm ngã nằm nghiêng, tiếng dế kêu "rít rét" liên hồi. Gió thì lạnh lẽo miên man thổi vào nhà, len lách qua mọi ngõ ngách. Mang đến một màn khí ẩm ướt, u buồn. Đối với nhiều người, thì cơn mưa là một liều thuốc an thần. Làm cho đầu óc thư giản, dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Nhưng đối với tôi, nó chả khác nào là một thanh âm đầy phiền phức, đầy khó chịu. Và bây giờ, cả nhà đã ngủ hết. Chỉ còn mình tôi là lẻ loi "thưởng thức" nỗi buồn sâu thẳm, đầy tuyệt vọng của trời đêm này.

duoi-day-gieng-hoang-phan-3

Tâm trạng bây giờ hoàn toàn khác với hai đêm trước. Lúc ấy hồi hợp, hoang mang bao nhiêu. Thì bây giờ bồn chồn, lo lắng bấy nhiêu. Không phải là lo cho số phận của bản thân mình, mà là lo cho người phụ nữ bất hạnh ấy, lo cho số phận của hai anh em nhà kia oan ức mà không siêu thoát được, trở thành những oan hồn lang thang, vất vưởng như cô ta. Kế hoạch vạch trần thủ phạm tuy đã có, nhưng sự thấp thỏm, lo âu vẫn lấn áp hơn nhiều. Bởi ông Năm Gù là người hiền lành, dễ mến, nhà cửa ruộng vườn cò bay thẳng cánh. Thì làm sao có thể là kẻ hung tợn máu lạnh, sát hại ba mạng người được?

Đang nhìn cơn mưa trút xuống như đổ. Đột dưng, tôi nhớ lại câu nói của nội: "Cuộc đời, nó không đơn giản như quyển sách, đọc phần đầu là đoán trước được phần sau như thế nào, đời nó phức tạp nhiều lắm con à". Lời bà nói thực sự rất đúng. Vì đời rất phức tạp, mọi chuyện đều có thể xảy ra một cách bất ngờ mà không thể nào lường trước được.

Hít một hơi sâu vào lồng ngực, giờ tôi đã cảm thấy tự tin hơn, quả quyết vào mưu kế của mình sẽ thành công, và rồi hung thủ sẽ phải chịu tội trước công lý, bất kể đó là ai đi chăng nữa.

Suy nghĩ được chốc lát, thì giờ tôi cũng đã thiếp đi. Cảm giác trời đêm nay thật là yên bình, tĩnh lặng.

Mưa rồi cũng tạnh, đêm rồi cũng tàn. Nhường lại bầu trời trong xanh cho những ngày nắng đầy hi vọng.

Chắc đêm qua thức khuya quá, nên hôm nay tôi dậy muộn hơn mọi khi. Cả cha và mẹ tôi đã rời khỏi nhà, chắc họ đã lên rẫy hái bắp. Chỉ con tôi và chị ở nhà. Chị đứng ở phía bên kia cửa sổ phơi đồ, quay sang thấy tôi đã dậy nên chị gặng hỏi:

- Ờm, cái kế hoạch, mưu kế gì gì của mày ấy. Đã xong chưa, nếu rồi thì kể cho tao nghe thử. Mà mày có chắc là nó thành công không? Mọi thứ tùy thuộc vào mày hết đấy.

Tôi mỉm cười, rồi nói:

- Chị đừng lo, em đã làm thì chỉ có thành chứ không có bại. Em dám chắc chưa đến bảy ngày là hung thủ sẽ chịu lộ diện và tự thừa nhận mọi tội ác của mình. Còn kế hoạch thì để từ từ.

Chị nhìn tôi chằm chằm, ghé sát cửa rồi nói:
- Ừm, nói được thì phải làm được đấy. Nếu có cần gì thì cứ gọi tao.

Cuộc trò chuyện vừa mới kết thúc, thì thầy pháp cũng vừa tới. Ông chạy xồng xộc vào nhà, nhanh tay ông mang ghế lại ngồi cạnh tôi. Rồi hỏi về kế hoạch bắt tên hung thủ ấy:

-  Giờ phải làm gì đây con, ta lo quá. Ta nghe đồn rằng tuần sau lão Năm Gù sẽ lên kinh thành, nếu không nhanh thì sẽ bại mất.

Ngồi nhỏm dậy, tôi ghé sát tai thầy rồi bảo:

- Con biết là ông Năm Gù là người độc thân, lại rất còn mê tín dị đoan nữa. Lão ấy sợ ma lắm, dán bùa chú khắp nhà. Thầy cứ lại nhà ông ấy, rồi thế này... thế này...đêm sau rồi để chị với con ra tay.

Thầy gật gù, vỗ tay tấm tắc khen:

- Diệu kế, quả là diệu kế. Ha ha ha.

Theo bước đầu của kế hoạch, thầy tức tốc đến nhà lão ta. Vừa bước đến, thì ông đã cảm nhận được một luồng âm khí rất lớn đang tích tụ trong nhà của lão ấy. Thầy quả quyết đoán, chỉ có oan hồn chết oan, chết ức mới có âm khí đầy ai oán như thế này.

Thấy hắn đang đứng trước cửa nhà, quần áo tươm tất, miệng thì đang phì phò khói thuốc. Ông liền giả vờ tỏ vẻ khát nước để kiếm cớ vào trong nhà hắn ta.

- Xin chào thí chủ. Tôi là thầy bói toán, kiêm cúng trừ tà từ trên kinh thành về, đi đường dài quá nên thành ra khát nước. Vậy thí chủ có thể cho tôi vào trong dùng cốc trà, ngồi nghỉ lưng một lát được không ạ. Nếu được thì tôi sẽ bói cho thí chủ một quẻ miễn phí.

Gã quả thật là một kẻ mê tín, vừa nghe thấy danh thầy bói toán từ kinh thành về thì nhanh chóng mời vào nhà.

- Dạ, mời thầy dùng ạ. Trà hoa Lài này con đặt từ kinh thành về, nên rất ngon và thơm ạ. Được thầy ghé nhà thật là quí hóa quá. Thầy đây chắc nổi tiếng về coi bói lắm phải không ạ.

Thầy trầm giọng nói với hắn:

- Chả giấu thí chủ điều gì. Tôi là người hành nghề coi bói đã 30 năm, tôi còn nghề tay trái nữa là trừ tà diệt ma.

Thoảng chốc, thầy nhìn hắn với một ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt bắt đầu đổi sắc:

- Này, nói cho thí chủ biết. Ta nói thì chỉ có chính xác. Nhà thí chủ đây có một vong hồn rất lớn, âm khí của nó đã chuyển đen rồi. Không giải thì chỉ có sụp đổ gia nghiệp hoặc ảnh hưởng đến tính mạng thôi.

Lão cũng bất chợt đổi nét rõ rệt trên khuôn mặt, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh, cất điếu thuốc lào sang một bên. Lão nói với chất giọng đầy khinh miệt:

- Vậy mà cũng tự xưng là thầy, còn dám nhận là hành nghề 30 năm. Tôi xưa nay ăn ở nổi tiếng là hiền lành, đức độ. Bà con xung quanh chưa một ai phàn nàn gì về tôi cả, tôi còn thường làm việc thiện cho gạo, giúp người nữa. Trời phật thương tôi còn chưa hết lấy đâu ra ma quỷ hãm hại. Ha ha ha. Lão sai rồi.

Tức giận, ông đập tay xuống bàn:

- Hỗn láo. Ta chắc chắn là trong nhà này đang có một oan hồn đau khổ, do chết một cách oan ức.

Thầy cười một bên môi đầy vẻ thách thức:

- Ta còn biết nó xuất phát ra từ đâu nữa cơ. Ta còn thấy được xương cốt của cô gái ấy bị nhốt trong một cái hũ nữa kìa. Ngươi còn gì không phục nữa không?

Vừa nghe thấy những lời nói chính xác từ thầy. Lão ta không khỏi hoang mang, run sợ. Lão quay mặt nhìn xung quanh nhà, thoắt tay lau vội những giọt mồ hôi nhễ nhại trên trán rồi nói với thầy:

- Sao... sao...thầy biết được chuyện này? Chuyện này chỉ có hai vợ chồng tôi biết thôi, bà ấy thì cũng đã qua đời. Tôi thì ôm khư khư chuyện này không kể ra cho ai? Vậy tại sao thầy lại biết được bí mật này?

Thầy nhìn thấy lão đã có vẻ luốn cuống, đành hạ giọng nhỏ nhẹ bảo với hắn:

- Sao? Người ta tin vào ba mươi năm hành nghề của ta rồi chứ. Chẳng việc gì có thể qua mắt ta cả. Mà người còn chằn chờ gì nữa, mau kể sự thật ra cho ta nghe đi nào, để ta con biết đường mà giúp.

Lão trầm tư, vuốt hai hàm ria rồi giải thích:

- Trước tiên, cho con xin lỗi về chuyện thất lễ lúc này. Giờ thì con đã sáng mắt, tâm phục khẩu phục thầy rồi ạ.

Húp một hớp trà, lão kể tiếp:

- Trước đây, con có một đứa con gái. Nó nhẹ dạ cả tin nên đã mắc lừa thằng sở khanh làng bên. Thằng đó quất ngựa truy phong, bỏ lại nó với cái bụng bầu chình ình. Mà thầy biết rồi đấy, gái không chồng mà lại có chửa thì cha mẹ chỉ có nước tự tử thôi, mới không bị xóm giềng chê bai, chế giễu. Rồi một đêm mưa, nó áp lực quá nên đành treo cổ tự vẫn. Con không dám đem ra ngoài chôn cất, mà để lại trong nhà, tự chặt xác thành nhiều khúc rồi hỏa táng, mà cũng không làm ma chay gì cả. Nếu được thì thầy giúp con trừ tà, con xin biếu thầy một chút tiền xem như lộ phí đi đường.

Dù trái ngược hoàn toàn với những lời của ma nữ. Nhưng ông vẫn nhận thấy nhiều điểm khác thường, đặc biệt là nét mặt của hắn và điệu nói rụt rè của hắn:

- Hừm! Dụng cụ để trừ tà,  thì ta đã bỏ quên ở kinh thàn. Chỉ mang theo được dụng cụ hành nghề bói toán thôi. Ngươi có muốn ta làm chứ.

Nhanh chóng, lão gật đầu:

- Vâng, tùy thầy ạ.

Thầy lấy ra hai đồng xu rồi bỏ vào một chiếc mai rùa, lắc được dăm ba cái. Rồi thầy lại kêu hắn đưa hai bàn tay ra. Chặc lưỡi một cái, thầy bảo:

- Nữ oan hồn này không phải là con của ngươi. Trước sau gì ngươi cũng phải gặp tai họa thôi, không sớm thì cũng muộn. Gieo nhân nào thì gặp quả đó.

Lão ta tức giận, mặt đỏ bừng bừng. Hét vào mặt thầy:

- Này, ông đừng có quá quắt nhé. Tôi ăn ở hiền lành, mắc mớ gì phải gặp nạn, lại còn gieo nhân nào thì gặp quả đó. Còn nó chính là con gái tôi, ông đừng ăn nói xàm bậy. Đồ cha già bói toán nhảm nhí.

Thầy điên tiết tới mức run người, lấy hết sức bình sinh mà hét vào mặt hắn:

- Cái tên láo toét này. Rồi nhà người phải trả giá đắt. Quay đầu là bờ, giờ vẫn chưa muộn đâu.

Lão ta cũng không vừa:

- Cút, lão cút khỏi nhà ta ngay. Gia nhân đâu, tiễn khách.

Thầy tức tối quát vào mặt hắn:

- Không cần ngươi tiễn. Làm thiện trời tích đức, làm ác trời trả quả. Ta sẽ chống mắt lên mà xem ngươi đầu rơi máu chảy. Hừm.

Nói vừa xong, thầy hằn hộc rời khỏi nhà hắn. Còn hắn thì vẫn chưa hết hoang mang lo sợ chuyện năm xưa sẽ bại lộ.

Về đến nhà, thầy kể với tôi lại toàn bộ câu chuyện. Qủa không nằm ngoài dự đoán, cuối cùng cũng biết được nơi chôn giấu cốt cô gái. Bây giờ là phương án hai: Đe dọa tinh thần.

Một lần nữa, tôi lại chạy lên rẫy của nội. Bà là người thích nuôi chim. Và đặc biệt trong số đó, có một con vẹt rất thông minh nói tiếng người sành sõi. Tôi nhanh chóng đem nó về nhà dạy nó, chưa đầy một tiếng mà nó đã thuộc hết lời thoại. Đã vậy, lại còn nói vanh vách trôi chảy nữa chứ.

Đêm đã đến. Đã tới lúc hành động, tôi một thân một mình chạy đến nhà lão. Nhà hắn có trồng một cây xoài cạnh bờ tường, tôi liền leo lên rồi núp trên cây xoài ấy. Nhìn thoáng qua cửa sổ, vẫn thấy lão còn đang thức đếm tiền dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn nến. Nhanh chóng, tôi thả con vẹt từ trong tay nải ra. Nó cứ theo kịch bản đã học thuộc mà bay lại đậu trên cửa sổ của hắn, rồi vang lên những câu sấm truyền ghê rợn, đầy ai oán:

"Sống ở đời nên làm việc thiện
  Để đêm về ma quỷ không ghé thăm
  Tránh việc ác, làm trái lương tâm
  Kẻo diều hâu, quạ mổ banh xác mày"

Lão bật té xuống ghế, mắt nhìn trừng trừng về phía con vẹt. Lão gầm gừ, hét toán lên:

- Đi đi con vẹt quỷ quái, để tao yên. Đi đi, không tao giết. Á..á...á

Con vẹt lại nói tiếp:

"Xác ta tuy, không còn nguyên vẹn
Nhưng hồn oan mãi mãi ở nơi đây
Trời cao có mắt rồi sẽ thấu
Giết người tội ác khó dung tha"

Lão chỉ còn biết đưa tay lên đầu, nép mình vào góc tối. Bỗng nhanh tay, lão chộp lấy chiếc guốc ném về phía con vẹt, nhưng có lẽ quá hoảng sợ nên đã ném hụt, con vẹt chỉ kịp bay đi sâu hút vào màn đêm. Mà văng vẳng âm vang: " Tối mai tao sẽ đến, tối mai tao gặp mày. À..há...há."

Tôi ngồi trên cây khoái chí cười khúc khích, nhìn lão đóng cửa, mà khuôn mặt trắng bệch nhễ nhại mồ hôi. Bước hai đã thành công mỹ mãn, giờ là bước cuối cùng của kế hoạch: Oan hồn trên cây xoài.

Lần này là đến chị tôi ra tay. Chúng tôi lại đợi màn đêm buông xuống mà làm. Tự tay tôi trang điểm cho chị giống hệt với cô ma nữ kia, cả hai lại đi đến cây xoài. Tôi và chị, leo lên cây. Nhìn qua cửa sổ, thì vẫn thấy lão ngồi ở đấy đếm tiền như hôm qua, nhưng chỉ khác là có cái nạn thun để trên bàn.

Tôi giả tiếng cú kêu vang cả màn đêm, lão vừa nghe thấy đã ngóc đầu dậy nhìn xung quanh, tay cầm chắc chiếc nạn thun, mắt lươm lươm, đảo liên hồi. Bỗng lão lại ngồi xuống tiếp.

Tôi liền lấy chiếc chuông trong tay nải của thầy ra, gõ liên hồi 3 tiếng.

''Cong...cong...cong"

Ở trong phòng, khác với lúc nãy. Giờ lão đã rút ra một con dao gỉ sét, dính đầy máu. Lão điên tiết hét lớn thành từng câu ngấp ngửng:

- Mày... mày là người hay là ma, có... có... ngon thì ra đây đối mặt với tao. Tao...tao giết hết.

Giờ là đến vai diễn của chị tôi, chị leo trèo nhanh chả kém con sóc. Mới thoắt đó mà đã ra tới nhánh cây phía trong nhà. Vén mái tóc lên, chị cười to đầy vẻ ranh ma, khiếp sợ:

- Á..ha...ha...ha.

Lão vừa nhìn thầy đã run bần bật làm rớt cả con dao xuống đất, lão chấp tay quỳ lạy:

- Mày... mày... hãy tha cho tao đi. Chuyện đã xảy ra lâu rồi tao không cố ý giết mày đâu. Xin hãy tha mạng cho tao, tao hứa sẽ cúng lập đàn giải oan cho mày. Ma ơi, tha tao.

Chị tôi bắt đầu nhe ra hàm răng đỏ lườm, quát vào mặt hắn:

- Mày bào tao tha cho mày à. Đáng lẽ ra tao phải giết mày ấy, nhưng làm vậy thì tao với mày cũng cùng chung một loại người. Tối mai đúng canh hai (từ 21h đến 23h khuya), mày hãy đem hũ tro cốt ra ngoài cái giếng. Xé bỏ lá bùa ra, rồi tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày.

Hắn khiếp sợ, vừa vái lạy van xin:

- Được, được. Tối mai tao sẽ làm, mà mày hãy giữ lời hứa. Phải buông tha cho tao.

Chị tôi gật đầu đồng ý, vừa lúc đó tôi ném một quả pháo khói vào trong nhà hắn hòng tẩu thoát.

Sáng hôm sau, vừa xong bữa cơm là tôi gấp rút chạy tới dinh quan huyện. Gặp ngay cái trống to đùng, tôi lấy cái dùi gõ ầm ầm. Thấy vậy, hai tên lính chạy ra mở cửa. Vừa mới bước vào trong, mà tôi đã có cảm giác sợ hãi, vì nơi đây thật oai nghiêm, tĩnh lặng. Vị quan huyện nơi này nổi tiếng là thông minh, xử trí tài tình, chưa bao giờ nhận hối lộ từ ai.

Ông oai vệ bước ra, với một khuôn mặt sắt lạnh:

- Này thằng nhóc kia. Mới sáng sớm mà đã gõ trống kêu oan. Có việc gì ai oán lắm phải không, mau kể cho ta nghe.

E sợ, nhưng tôi vẫn giữ bình tình kể cho ông nghe chi tiết câu chuyện. Ông nghe xong, cũng không thể nào tin nổi trên đời lại có chuyện hoang đường đến mức như vậy. Suốt sự nghiệp giải án, ông chưa bao giờ gặp phải trường hợp này.

Tôi liền thuyết phục quan bằng cả tính mạng:

- Xin quan hãy tin lời con, đêm nay quan cứ đi ra cái giếng trong khu mộ ấy thì sẽ gặp được những điều mà con vừa nói. Nếu có điêu lời nào, con xin trả giá bằng cả tính mạng.

Với bản tính cương trực thông minh và dày dặn kinh nghiệm chốn quan trường. Nhận ra được sự thành khẩn và mức độ chân thật đến khó tin của câu chuyện. Ông liền nói:

- Được, tối nay ta sẽ cũng hai tên lính kia đi đến nơi đó. Nếu mà ngươi dám nói láo ta sẽ xử không nương tay.

***

Trời đã lặn khuất sau dãy núi, mây hồng mờ dần, đường chân trời cũng không còn rõ nét. Trăng đã bắt đầu lên, đồng nghĩa với cuộc chiến cũng đã bắt đầu.

Trăng đêm nay rõ nét khác thường, dù tháng này nó chỉ mọc khuyết. Mây tản buông trôi về hai phía, con đường đến nghĩa địa thật rộng rãi. Tôi đã bố trí sắp xếp mọi thứ, thầy thì sẽ đứng trong nghĩa địa. Còn tôi cùng quan và hai tên lính sẽ nấp trong bụi tre gần đó.

Vừa đúng canh hai, tên Năm Gù đã tới. Hắn đi lủi thủi một mình trong đêm, tay ôm chặt chiếc bình đỏ vào lòng. Hắn bắt đầu nhìn xung quanh khu mộ, gió thồi vi vu qua hàng tre cuốn những chiếc lá bay lên cao, cát bụi bay mù mịt khắp trời. Hắn hoảng sợ đặt chiếc bình xuống đất rồi úp mặt xuống giếng mà nói:

- Mày có ở đây không? Tao đã mang bình đựng tro của mày đến rồi này. Tao sẽ xé lá bùa, ngày mai tao sẽ lập đàn giải oan cho mày siêu sinh. Xem như giữa hai chúng ta không duyên không nợ.

Quan giật bắn cả người, nhìn tôi lăm lăm, tỏ vẻ khiếp hãi. Thầy thì nhanh chóng từ trên cây xoan nhảy xuống, làm hắn khiếp vía, giật bắn người ra phía sau. Được vài giây định thần, hắn móc con dao năm xưa ra đưa trước mặt. Dưới cái ánh trăng đêm, con dao sáng lóe lên những đường bén sắt, toát lên một âm khí lạnh lùng, chết chóc. Hắn mỉm cười man rợ:

- À, thì ra là cái lão già này, ông đến đây để làm gì? À mà quên, tôi cũng chả quan tâm đến cái đó làm chi vì trước sau gì ông cũng phải chết. Tôi cho ông một câu hỏi cuối cùng trước khi đầu ông rời khỏi cổ đấy. Ông cũng đừng có la, không có ai mà dám bén mảng ra tới đây giờ này đâu. Hỏi đi. Ha ha ha.

Thầy nhìn hắn với ánh mắt đầy lạnh lùng sắc đá:

- Được thôi, nếu ngươi muốn thì ta sẽ hỏi. Tại sao ngươi lại giết hai đứa trẻ nhà kia? rồi còn nhốt cô gái này trong đây?

Lão cười lớn tiếng, đầy ngạo nghễ:

- Hay, lão hỏi hay lắm. Ta sẽ thành tâm trả lời để cho lão yên lòng nhắm mắt. Nếu mà ta không giết con nhỏ đó, thì trước sau gì ta cũng bị bỏ tù mọt gông. Ta cũng chẳng muốn cưới nó, mà chỉ thích chiếm đoạt đùa cợt với thân xác của cái con đàn bà đó thôi. Còn hai thằng nhóc kia, phải gọi là nó xui mới đúng. Ngay cái bữa ta đi xem hát về thì bất chợt thấy chúng nó đang làm điều mờ ám, tên thầy bói năm xưa có bảo với ta rằng "Hễ ai mà lại gần cái giếng thì cứ giết, kẻo con ma nữ nó nhập vào rồi loan báo lung tung, thì chuyện này sớm muộn cũng bại lộ". Nên ta đành phải máu lạnh ra tay, đập đầu hai chúng nó. Rồi nhốt vào trong bụi tre, nhét bùn đầy miệng làm cho cha mẹ bọn chúng tưởng là bị ma bắt giết. Của cải, cơ nghiệp ta đang vững như thế không thể bị hai đứa nhóc đó phá được.

Thầy ôm ngực khụy xuống đất với những lời kể của hắn:

- Thật không thể tin được trên đời này lại có kẻ ác độc, dã man như ngươi. Giết ba mạng người ma không gớm tay. Tên súc sinh, xác người dạ thú.

Hắn lại khoái chí tiếp tục điệu cười man rợ:

- Lão tự cho mình là thầy bói toán sao? Phải là bốn mạng người mới đúng chứ. Lão đứng yên đó đi, ta sẽ nhẹ nhàng giúp lão kết thúc cuộc sống dùm cho. Ha ha ha.

Hắn lăm lăm con dao trên tay từng bước tiến về phía thầy đang gục ngã, nhìn hắn bây giờ chả khác nào con ác thú đang thèm khát máu người. Lão vừa vung dao lên, định đâm một nhát chí mạng thì bỗng oan hồn cô ma nữ từ dưới giếng hiện lên xuất hiện trước mặt hắn.

- Á ha ha, ba mươi năm, ba mươi năm rồi đấy. Đúng là đôi ta có duyên đấy, cuối cùng tao cũng đã gặp lại cái bản mặt khốn nạn của mày. Mày vẫn có nhớ rõ cái đêm ấy chứ, mày vẫn còn nhớ cái đêm máu tao đã bắn tung tóe khắp nhà mày chứ, mày còn nhớ lúc mày ném xác tao xuống giếng rồi chứ, mày vẫn còn nhớ những giọt nước mắt của tao van xin mày tha mạng chứ. Mày đã nhớ hết chưa, mày cũng khá lắm còn dám bén mảng tới đây luôn đấy.

Lão la hét, ngã bật đập đầu xuống đất:

- Mày, mày đã hứa là sẽ tha cho tao rồi kia mà. Tao đã đem cái bình cốt của mày tới đây rồi. Mày hãy giữ đúng lời hứa đi.

Cô ta ngồi trên miệng giếng, vén áo lên:

- Hứa? tao có hứa với mày à. Mày nhìn vết dao trên bụng tao này, mày nghĩ tao sẽ tha cho cái mạng chó của mày à. Mày phải chết, mày phải chết thì tao mới yên lòng hả dạ. Mày có biết tao đã chết trong khổ đau dày vò không, cha mẹ tao cũng không cúng ma chay, tao phải sống khổ sở đói khác nơi này đã lâu lắm rồi. Giờ là đến lúc mày phải trả giá. Á ha ha ha.

Cô ta bay tiến lại gần hắn, dang rộng hai bàn tay trắng bệch nổi từng gân xanh đòi bóp cố hắn. Nhưng cô bỗng bật ra, rồi đập mạnh vào giếng. Hắn sực nhớ lại là mình đang mang theo một lá bùa của tên thầy pháp kia. Hắn trợn mắt, vỗ tay cười vang lên:

- Mày tưởng là dễ giết tao lắm à. Mày còn non lắm con ạ, may mà tao có mang theo lá bùa trừ ma nên mày chả làm gì được đâu. Cứ ngồi đó mà coi tao cắt cổ ông già này.

Lão nhẽ nhàng tiếp cận thầy, vừa vung con dao chuẩn bị cắt thì bỗng quan đứng dậy hét lớn:

- Bây đâu. Mau gông cổ tên nghiệt súc này lại cho ta, ngày mai chém đầu thị chúng.

Hắn hoảng sợ bỏ con dao chạy trốn, nhưng sức của hắn thì làm sao địch lại nổi hai tên lính cường tráng kia. Cuối cùng, hắn cũng đã bị tóm gọn. Quan và hai người kia áp giải hắn về nhà ngục.

Tôi và ông tức tốc chạy lại phía cô ấy. Có lẽ, cô đã thấm mệt nên không nói nên lời nữa, ông liền bảo:

- Ta đã giữ đúng lời hứa với cô. Đã bắt được tên hung thủ, ngày mai ta sẽ lập đàn giải oan, giúp cô đầu thai qua kiếp.

Cô ta nắm chặc lấy tay tôi và ông, rồi gật đầu cảm ơn.

           ***

-Loa...loa...loa. Tất cả dân làng nghe đây vào đúng giờ ngọ hãy mau mau đến huyện phủ đại nhân, để xem xét xử kẻ sát nhân máu lạnh tước đoạt ba mạng người. Ai không đi sẽ bị phạt tội đồng lõa. Loa...loa...loa – tên lính ngồi trên yên ngựa kêu vang khắp chợ.

Cả dân làng tụ tập về phía huyện đường, ai còn bán cũng phải đóng cửa, ai dù bận đến mấy cũng phải đến đấy.

Quan huyện oai nghiêm bước ra, ông nhanh chóng ngồi vào ghế. Hai bên là dàn lính cao to, đứng sừng sững đầy oai vệ. Cả dân làng ai nấy cũng đều run bật trước chốn oai nghiêm, không một ai dám hé dù chỉ một lời. Quan bỗng hét lớn:

- Bây đâu mau gông cổ tên sát nhân máu lạnh Năm Gù ra đây.

Cả dân làng lập tức xôn xao khác hoàn toàn với vẻ im lặng lúc nãy. Họ hoảng hốt khi nghe rằng ông trưởng làng Năm Gù là kẻ giết người, không một ai tin cả, ai cũng đồng loạt kêu oan sai, bắt nhầm người. Quan thấy vậy liền hét lớn:

- Toàn dân làng mau im lặng, ta xưa nay nổi tiếng là cương trực, nghiêm minh trong xử án. Chưa bao giờ xử bậy tạo oan sai.

Thấy vẫn còn tiếng bàn tán, quan đập tay xuống bàn:

- Này tên ác nhân máu lạnh kia. Có phải ba mươi năm trước ngươi đã hãm hiếp rồi vứt xác nạn nhân xuống giếng hay không? Và cũng có phải ngươi là kẻ giết 2 đứa nhóc nhà bà Năm Hồng phải không?

Hắn chỉ còn biết gục mặt, nói ti hí, ngấp ngửng từng lời:

- Dạ, phải ạ. Chính con đã giết cả ba mạng người ạ.

Quan đứng dậy, nhìn vào đám đông:

- Giờ các ngươi đã tin chưa. Hắn bề ngoài tỏ vẻ hiền lành, lương thiện nhưng bên trong là một con ác thú vô nhân đạo. Vỏ bọc của hắn thực sự rất hoàn hảo, đến cả ta còn không tin hắn là kẻ giết người. Nhưng nhờ một cậu bé thông minh đã giúp ta phá án, nên mới biết được chuyện này.

Dưới đám đông, cô Năm Hồng bật khóc, hét lớn:

- Mày, mày là người giết con tao. Trả con cho tao, thằng ác độc mất tính người kia. Thằng súc vật, đồ cầm thú. Tao phải giết mày.

Hàng loạt người khác cũng đồng thanh chửi hắn, giờ hắn chỉ còn biết nhục mặt mà cúi đầu xuống đất.

Quan giơ tay ra hiệu im lặng:

- Giờ ngọ đã đến, đã tới lúc ngươi phải trả giá bằng mạng sống của mình. Đao phủ mau ra đây.

Từ trong dinh huyện bước ra một tên đao phủ to cao, ông ta ở trần lộ rõ những hình xăm quái dị trên lưng, trước ngực. Tay thì cầm cây đao sắc bén. Ông ta ngậm rượu vào trong miệng, giơ đao lên trời cao đợi lệnh từ quan. Quan huyện quay về chỗ ngồi, rút một tấm thẻ bài ném xuống đất, ông hét như cọp gầm:

- TRẢM.

Tiếng vừa dứt tên đao phủ phun rượu vào con dao. Nhanh chóng hắn chém xuống đầu tên sát nhân.

"Xoẹt"

Đầu của tên cầm thú kia rơi xuống nghe một tiếng "bịch" rõ to, màu từ chiếc cổ bị chém của hắn chảy xuống ào ào, tạo nên một cái lỗ sâu hoắm dưới mặt đất. Rồi thân người của hắn ngã xuống, chiếc áo phạm nhân màu trắng của hắn đã thấm máu chuyển sang một màu đỏ thẫm. Đây có lẽ là cảnh tượng ghê rợn nhất mà tôi từng thấy.

Quan phán tiếp:

- Tên ác nhân đã bị trừng trị. Nhân tiện để cho bà con có một ngày tết ấm no.Toàn bộ của cải của hắn sẽ được quy lại thành gạo, muối, quần áo phát lại cho toàn bộ người nghèo trong dân làng. Ai đồng ý thì đồng thanh hô to đi nào.

Cả dân làng phấn khởi hô đồng ý. Ai nấy cũng đều hả dạ với cách phán xử của quan, vừa diệt được kẻ ác vừa giúp cho người nghèo. Qủa là anh minh, tài đức.

***

Ngày tàn đêm lại đến, tôi cùng vị pháp sư đến cái nghĩa địa ấy lập đàn giải oan cho oan hồn cô ta. Thầy thấp 49 ngọn nến, và 49 cây nhang. Để lần lượt lên bàn 1 mâm xôi, 1 dĩa chén muối gạo. Tay cầm ba nén nhang để lên trán  đọc kinh siêu độ. Được một lát, cô ta đột ngột từ đáy giếng hiện lên. Không còn là hình dạng của một oan hồn tóc đen dài, ảo vải trắng nữa mà bây giờ cô đã trở lại hình dáng cô gái xinh đẹp, với một bộ quần áo trắng tinh khôi. Cô cười khẽ, rồi nói:

- Xin cảm ơn cậu và vị pháp sư đây đã giúp tôi giải nỗi oan ức. Thật sự tôi không biết làm gì để bày tỏ hết sự biết ơn và hạnh phúc của mình cả. Thật sự cảm ơn hai người từ tận đáy lòng, giờ tôi đã bắt đầu lại được kiếp khác. Mong duyên nợ sẽ giúp ta gặp lại nhau.

Nói vừa dứt, cô ta bỗng bay cao lên không trung, trăng sáng đã gột rửa sự căm phẫn trong lòng cô, giờ chỉ còn sự tinh khiết, hiền lành của cô gái tuổi đôi mươi. Cô hóa ra thành từng mảnh rồi hòa nhập vào trong không gian đầy ánh sáng.

***

Đây thật sự là những tháng ngày đặc biệt nhất đối với tôi. Có lẽ nó sẽ mãi lưu giữ trong tim và trí óc mà không bao giờ phai nhòa.

Ngày dần trôi qua, và cuối cùng rồi ngày tết cũng đã đến, từ già trẻ lớn bé ai cũng quên đi chuyện cũ năm xưa mà hòa nhập vào bầu không khí từng bừng đầy sắc màu.

Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tl