Chương 5: Yên tĩnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm hôm ấy, Lý Đại ôm Ngọc Nhi chạy vào rừng mưa, không lâu sau thì con trai hắn mở mắt. Tuy nhiên, mắt trái của đứa bé lại trống rỗng, không hề có tròng mắt, chỉ có hốc mắt đen ngòm, tựa như một cái lỗ sâu không thấy đáy.

Càng kỳ lạ thay, khi nhìn vào mắt trái đứa bé, linh hồn hai người Lý lão đều bị hút vào trong. Tại đó, cả hai trải qua một giấc mộng giống nhau, chứng kiến những cảnh tượng giống nhau, lặp đi lặp lại vô số lần.

Mà mỗi lần giấc mộng trở về điểm khởi đầu, linh hồn vợ chồng Lý lão lại suy yếu đi, cứ thế cho đến khi cạn kiệt. May thay, trên người Lý bà mang theo một tấm hộ linh phù, tại thời khắc nguy cấp giúp bà tỉnh lại, nhờ đó cứu được cả Lý lão.

Không chỉ linh hồn, phần lớn linh lực của hai người cũng bị con mắt thôn phệ. Tuy nhiên, bởi vì một số nguyên do, linh lực của vợ chồng Lý lão đối nghịch nhau, lại thêm hút quá nhiều, con mắt trở nên không ổn định, phóng xuất tất cả ra ngoài.

Luồng linh lực cực lớn, giống như được dồn nén rồi vỡ tan ra, tạo thành một tầng xung kích mang đầy tính hủy diệt, ngay cả vợ chồng Lý lão cũng không dám lại gần, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi thứ hóa thành tro bụi.

Về phần đứa bé, không hiểu sao vẫn giữ được tính mạng, có điều lần nữa chìm vào giấc ngủ say. Tranh thủ lúc con mắt đang đóng, vợ chồng Lý lão liền tranh thủ phong ấn nó lại, sau đó lấy một mảnh vải che lên.

Mặc dù trong lòng mang nhiều nghi hoặc, nhưng vì thương cháu, Lý bà bàn bạc với chồng rồi thống nhất tạm gác lại chuyện này. Mặt khác, nghĩ đến việc đứa bé không còn mẹ, lại bị cha ghét bỏ, bà càng thấy tội nghiệp cho nó, càng muốn yêu thương nó nhiều hơn.

Thế nên, khi Lý Đại trở về, sợ hắn làm hại cháu mình, Lý bà đã không kể đúng những gì đã xảy ra.

Về phần Lý Đại, hắn thật sự không biết những dấu vết trong rừng là của... chính hắn. Bởi vì lúc chạy đi, đầu óc hắn đã hoàn toàn điên cuồng, nếu không phải vô tình bắt gặp con suối dẫn đến thạch động, có lẽ hắn vẫn chưa tỉnh táo trở lại.

Cả ba người nhà Lý Đại đều nói ra những thứ sai sự thật, nhưng trải qua một đêm mệt mỏi, chẳng ai còn có tâm trạng đi tra rõ ngọn nguồn. Nếu như bọn họ biết được cường giả thần bí kia chỉ là tưởng tượng, e là phải độn thổ xuống đất mới có thể che giấu hết mặt mũi.

Lý bà bế đứa cháu trên tay, thỉnh thoảng lại nhìn con trai đang loay hoay bố trí trận pháp, trong mắt lộ rõ vẻ phiền muộn. Bà không hỏi han gì về chuyện của Ngọc Nhi, không phải không quan tâm, nhưng có những việc không nên can thiệp quá nhiều, không nên nhắc đến nếu không cần thiết.

Sau khi bố trí xong trận pháp, Lý Đại quay trở về gốc cây, ngồi xuống bên cạnh mẹ. Hắn nhìn đứa bé trong tay bà, muốn nói gì đó rồi lại thôi. Mặc dù đã hứa với Ngọc Nhi, tuy nhiên khi thấy đứa bé, lòng hắn chợt dâng lên những cảm xúc vô cùng phức tạp.

Chỉ là trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Lý Đại cũng mở lời:

"Mẹ, cho con xem đứa bé được không?"

Dù sao thì đây là con trai hắn, Ngọc Nhi đã gửi gắm lại cho hắn, là tình yêu mà nàng dành cho hắn. Mặt khác, tình cảm máu mủ tuy khó có thể giải thích được thành lời, nhưng vẫn tồn tại bên trong mỗi con người, hắn muốn chối bỏ cũng không được.

Là một người mẹ, Lý bà tất nhiên hiểu điều này. Bà cũng biết rõ tính cách Lý Đại, có thể đoán được phần nào suy nghĩ của hắn. Tuy nhiên, bà vẫn cẩn thận nhìn vào mắt hắn, nhận thấy không có ác ý mới đưa đứa bé ra.

Lý Đại ôm đứa bé trong tay, cảm nhận được một mối liên kết mỏng manh chậm rãi xuất hiện. Trên môi hắn thoáng nở một nụ cười, nụ cười hiền từ của một người cha dành cho con mình.

"Mẹ, sao lại che mắt của nó vậy?" Hắn thấy mảnh vải đỏ che trên mắt trái của đứa bé, vừa hỏi vừa định lấy ra.

"Cấm đụng!" Lý bà khẽ quát, đôi mắt già nua liếc nhìn hắn, sau đó thở dài nói: "Lúc cơn bão đi qua, con mắt của nó đã bị hỏng rồi, ngươi đừng xem thì tốt hơn."

Lý Đại nhẹ giọng "ồ" một tiếng, không động đến mảnh vải nữa, chỉ là thỉnh thoảng lại lén nhìn nơi đó. Mặc dù tò mò, nhưng phần vì sợ mẹ, phần vì cảm thấy có mở ra xem cũng chẳng có ích gì, nên hắn đành nhịn xuống.

Sau một lúc quan sát, Lý bà thấy hắn không căm ghét đứa bé nữa, trong lòng cũng dần yên tâm.

Lý lão ngồi sau lưng hai người, hé mắt ra nhìn một chút rồi nhắm lại, tiếp tục đả tọa. Lão đang cố gắng khôi phục lại pháp lực một cách nhanh nhất, nếu "cường giả thần bí" xuất hiện còn có thể đối phó.

"Ngươi ở đây canh chừng, ta đi một lát rồi quay về." Gần một ngày trôi qua, Lý bà mới chợt nhớ cháu mình chưa được ăn uống.

Nói xong, bà lão đứng dậy, hóa thành một đạo cầu vồng bay đi. Cách nơi bọn họ ở khoảng năm mươi dặm về phía nam có một ngôi làng nhỏ, bà ta hi vọng có thể xin được ít sữa tại đó. Nếu không, đành phải bắt vài con thú vừa qua kỳ sinh sản để dùng tạm.

Tu vi Lý bà cao nhất trong ba người, lại có nhiều thủ đoạn, tự mình rời đi cũng không phải lo lắng quá nhiều. Mặc dù bị thương, tốc độ của bà ta vẫn rất nhanh, chỉ hơn nửa canh giờ là đã đến nơi. Sau khi hỏi han một phen, bà ta lại đi về phía cuối thôn.

Trong mắt bà lão hiện ra một mái tranh lụp xụp, phủ trên bốn bức tường đổ nát. Một ngôi nhà tồi tàn đến mức không đứng vững trước gió. Cẩn thận đẩy tấm gỗ mục che trước lối đi sang một bên, bà lão tiến vào trong, nhìn thấy có một thiếu phụ trẻ tuổi đang cho con ăn sữa.

Gương mặt thiếu phụ vô cùng tiều tụy, hốc hác, lại có vài vết thương chưa lành. Thân hình nàng ta như cái cây khô, tay chân khẳng khiu như que củi, chỉ còn da bọc xương. Với bộ dạng ấy, nàng ta vẫn sống sót được sau khi sinh con, có thể nói là một điều may mắn.

Người mẹ như vậy, đứa bé cũng chẳng khá hơn, gầy gò đến mức cái đầu còn to hơn cả thân hình cộng lại. Đứa bé nằm im trong lòng mẹ, miệng ngậm lấy bầu ngực khô khốc, chẳng biết đang ngủ vì đã ăn no hay vì quá đói.

Dù gì cũng từng làm mẹ, Lý bà cảm thấy có chút thương xót. Nhìn hai mẹ con trước mắt, e rằng không sống nổi đến sáng hôm sau. Bà bước đến gần, trước vẻ cảnh giác của thiếu phụ, nở một nụ cười hiền từ rồi đặt bàn tay lên người nàng.

Chỉ là thường ngày, nếu không quát mắng Lý Đại thì cũng cãi nhau với Lý lão, cho nên nụ cười của Lý bà không thể hiện được những gì bà ta đang nghĩ.

Tuy nhiên, bởi vì trong người chẳng còn chút sức lực nào, thiếu phụ chỉ có thể ngồi im tại chỗ, giương đôi mắt hoảng sợ nhìn bàn tay nhăn nheo, năm ngón tay dài như những sợi dây leo, chầm chậm bám lên người mình.

Nhưng sau đó, vẻ hoảng sợ trong mắt thiếu phụ dần biến mất. Nàng cảm thấy có một luồng lương khí đang chạy quanh cơ thể, xua tan đi mệt mỏi, tứ chi cũng thoải mái hoạt động trở lại.

Nàng mím chặt môi, mở to đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước, hai tay nâng đứa con bé bỏng lên trước mặt bà lão.

Lý bà lại cười hiền từ, đưa tay xoa đầu đứa bé. Mặc dù vẫn tiếp tục say sưa ngủ, nhưng hơi thở của đứa bé đã không còn yếu ớt như trước nữa. Chỉ là nó vẫn thấy đói, vô thức đưa ngón tay vào trong miệng, mút chùn chụt.

Đợi cho bà lão thu tay lại, thiếu phụ liền ôm đứa bé vào lòng, khóc không thành tiếng. Hai mẹ con nàng không chỉ đói, mà rất lâu rồi mới được người khác quan tâm như vậy.

Lý bà trầm mặc một lúc rồi khẽ xoay người, biến mất khỏi gian nhà trước vẻ ngơ ngác của thiếu phụ. Nhưng không lâu sau, bà ta lại xuất hiện, đặt lên giường một ít thức ăn, một ống trúc đựng nước, một chiếc lá được cuốn lại với ít sữa, và một thỏi bạc.

"Cố gắng sống tốt." Nói xong, Lý bà lại xoay người, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.

Lần này, thiếu phụ có vẻ hoảng hốt, vội đặt con xuống giường rồi lao về phía cánh cửa. Nhưng đôi chân yếu ớt lâu ngày không hoạt động, nàng đi được hai bước liền ngã nhào ra đất. Nàng nén đau bò tới trước, gắng sức gọi lớn:

"Tiên nhân bà bà, xin hãy mang hai mẹ con tiểu nữ theo với."

Nghe thấy thanh âm của thiếu phụ vọng theo, Lý bà chần chừ quay lại, có chút động lòng. Tuy nhiên, bà ta cũng chỉ đành lắc đầu.

Không phải ngẫu nhiên hai vợ chồng Lý bà lựa chọn sống trong một khu rừng hẻo lánh, mà bởi vì trong quá khứ, bọn họ có rất nhiều kẻ thù. Chưa rõ sắp tới có cường địch xuất hiện hay không, mang nàng đi cùng, không chỉ vướng víu tay chân, còn có thể khiến hai mẹ con bị liên lụy.

Thiếu phụ ngồi tựa vào khung cửa, ánh mắt thất thần nhìn ra ngoài. Tiếng thút thít vang lên, tan ra trong tiếng gió thét gào. Tuy nhiên, nàng cũng không khóc quá lâu, bởi thức ăn bà lão mang đến đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt, xộc thẳng vào mũi nàng.

Đưa bàn tay lấm bẩn lau đi nước mắt, thiếu phụ nhìn chỗ thức ăn, rồi lại nhìn đứa con của mình. Bản năng sinh tồn trỗi dậy, ánh sáng hi vọng dần nhen nhóm trở lại trong đôi mắt nàng.

Ba bốn ngày nay, nàng chưa có thứ gì vào bụng, đói đến mức không thể đói thêm. Bằng tất cả sức lực, thiếu phụ lao tới chiếc giường, bắt đầu nhai ngấu nghiến bất cứ thứ gì có thể ăn được. May mắn Lý bà chuẩn bị cả nước uống, nếu không e rằng nàng ta sẽ bị nghẹn chết.

Tại một góc khuất cách ngôi nhà đổ nát không xa, Lý bà lặng lẽ nhìn thiếu phụ, sau đó mới thở dài rời đi.

Hoàng hôn dần buông, ánh sáng ban ngày cũng mờ nhạt. Lý Đại ôm con trai ngẩng nhìn trời, thỉnh thoảng cẩn thận quan sát xung quanh. Khi trời vừa chập choạng tối, mẹ hắn trở về, mang theo một túi sữa hươu.

Lý Đại giao con trai lại để bà cho nó ăn. Chuyện này, hắn vẫn chưa có kinh nghiệm.

"Phải rồi" Lý bà vừa đút sữa cho đứa bé vừa nói. "Ngươi định đặt tên cho nó là gì?"

Từ lúc đứa bé chào đời, có quá nhiều thứ đã xảy ra, chẳng còn ai có tâm trí để nhớ đến việc này.

"Mưa..." Lý Đại khẽ thì thầm, trong đầu bất chợt hiện lên một màn mưa tầm tã. "Gọi nó là Lý Vũ đi."

"Tên hay lắm." Bà lão mỉm cười với hắn, rồi lại cúi xuống nhìn đứa bé. "Vũ nhi ngoan của bà, ăn nhanh cho chóng lớn nào."

Tia nắng cuối cùng vụt tắt, nhường chỗ cho bóng tối. Cả nhà bốn người quây quần trong gốc cây, chờ đợi màn đêm qua đi. Trong tình huống không biết bên ngoài có an toàn hay không, Lý Đại cùng cha mẹ thay phiên nhau canh gác, chỉ có đứa bé là được ngủ ngon.

Đêm dài lặng lẽ trôi qua, mặt trời lại lần nữa tỏa sáng. Lý Đại nhíu mày, nhìn những tia nắng ban mai rọi vào mắt mình, khẽ thở phào một hơi.

Khác với hắn, vợ chồng Lý lão vẫn luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao độ. Có thể tồn tại đến tận hôm nay, không phải vì tu vi hơn người, mà chủ yếu là nhờ vào sự cẩn thận của bọn họ.

Thấm thoắt đã hơn hai mươi ngày trôi qua, vẫn không có bất cứ điều gì xảy đến. Cuộc sống của gia đình Lý Đại dần trở lại với vẻ yên bình quen thuộc như vốn có.

Về phần "cường giả thần bí", Lý lão đã đi điều tra một phen, nhưng chẳng có thu hoạch. Bọn họ dần kết luận rằng đó chỉ là một vị tiền bối đi ngang qua chứ không hề có ác ý.

Còn việc tại sao lại tạo ra dấu vết lớn như vậy, bọn họ dẫu nghi hoặc nhưng nghĩ mãi vẫn không có đáp án, cũng đành tạm gác sang một bên, để dành tâm trí cho những chuyện khác.

Một nhà bốn người, nhất là có trẻ nhỏ, không thể cứ sống trong gốc cây mãi được. Trong khi Lý bà vừa trông cháu vừa làm nhiệm vụ cảnh giới, Lý Đại cùng cha xây dựng lại nhà ở.

Đối với hai cha con họ Lý mà nói, việc xây nhà chỉ cần nửa ngày là xong. Mặc dù nhà mới không khác cái cũ là mấy, nhưng Lý Đại dường như vẫn không ưng ý lắm. Trong lòng hắn cảm thấy có gì đó xa lạ, cùng một chút mất mát.

Đến xế chiều, Lý bà giao lại đứa cháu cho ông nội với cha của nó, một mình tìm tới ngôi làng phía nam để xin sữa.

Hôm nay, thiếu phụ không ở ngôi nhà rách nát kia nữa, mà chạy đến một ngôi miếu hoang ở gần bìa rừng. Trông ngôi miếu cũng chẳng khá hơn ngôi nhà cũ, không hiểu sao nàng lại chuyển đến nơi đây.

Dẫu vậy, Lý bà cũng không phải là người thích nhiều chuyện. Ngoài tên của thiếu phụ là Mộng Hoa, bà lão không hỏi đến những thứ khác, nếu như nàng ta không muốn nói.

Sau nhiều ngày được ăn uống đầy đủ, thân hình Mộng Hoa bắt đầu có da có thịt trở lại. Gương mặt nàng không còn vẻ tiều tụy, hốc hác, lúc này đã tròn trịa hơn so với lần đầu gặp Lý bà. Tuy vẫn còn vài vết xước chưa lành, nhưng đặt gần với những cô nương bình thường thì vẫn đẹp hơn hẳn.

Tất nhiên Lý bà cũng chẳng để ý nhiều đến nhan sắc Mộng Hoa làm gì, chỉ nhìn lướt qua rồi khen nàng một tiếng. Chờ lấy được sữa, bà lại cho nàng một thỏi bạc, sau đó rời khỏi ngôi miếu, nhằm hướng bắc bay đi.

Khi bóng dáng bà lão vừa biến mất, một đôi mắt to tròn, trắng dã, chằng chịt tơ máu, lấp ló phía sau một thân cây, hết nhìn hướng bà lão lại nhìn về phía ngôi miếu.

"Quỷ! Quỷ!"

Thanh âm rên rỉ the thé vang lên, cứ lặp đi lặp lại một từ như vậy, nhỏ dần, nhỏ dần, biến mất vào trong tiếng lá xào xạc của khu rừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro