✴Chương 2. Hồi Ức (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần Giới- Thánh Trì

Thánh Trì là thánh địa chữa thương của Thần tộc, nước ở Thánh Trì vô cùng trân quý, là một trong những loại linh thủy khó kiếm, gọi Thiên Tiên Linh Thủy.

Cai quản Thánh Trì không phải là tiên quân hay tiểu tiên nữ nào, mà là Thanh Hồi Thượng Thần.
Hắn mặc dù là thượng thần, nhưng lại bỏ mặc thế sự không lo, mỗi ngày đều uống rượu ngắm hoa, đánh đàn thưởng trăng, khắp lục giới du ngoạn, hoàn toàn chính là một vị thần nhàn rỗi.

Lại nói đến việc hắn cai quản Thánh Trì, cũng chính là một câu chuyện xưa. Năm đó hắn vừa lịch kiếp phi thăng, đứng lên hàng ngũ thượng thần.

Hắn lúc đó cũng không giống như bây giờ, mà là một kẻ háo thắng kiêu ngạo. Lần đó Thú tộc ở Đông Đại lục đại loạn, hắn xông pha trận đầu, đem Thú tộc đẩy lùi về Thú giới, danh chấn lục giới. Cũng trong trận đánh đó, không ai biết hắn gặp phải chuyện gì, trở về tính cách liền hoàn toàn thay đổi, vốn có thể trở thành chiến Thần của Thần tộc, tay nắm Thần quyền thiên binh vạn mã, nhưng hắn lại trao trả tất cả, chỉ xin lấy Thánh Trì, từ đó rút khỏi lục giới, không màn thế sự.

Thần Đế tặng cho hắn Thanh Vi cung, bên cạnh Thánh trì, hắn trở thành vị Thượng Thần nhàn nhã nhất Thần giới.

"Tiểu Phượng Nhi, ngày mai ngươi liền tròn năm trăm tuổi, muốn cái gì, bổn toạ đưa ngươi."

Thanh Hồi lười biếng nằm trên ghế quý phi, một thân hồng y liễm diễm, tay ngọc tinh tế gác lên đầu, nâng một đầu tóc đen như thác rũ xuống, có phần yêu dã mị hoặc. Tay còn lại cầm một bình rượu ngọc, nhẹ nhàng vuốt nhẹ thưởng thức. Bàn đá cách đó không xa, thiếu nữ một thân bạch sắc tiên y, phiêu dật trong gió, nàng mặt đẹp tinh xảo, môi hồng như cánh hoa đào, mắt sáng tựa lưu tinh, đôi mắt sáng rực nhìn Thanh Hồi, có chút khát khao nói.

"Hồ ly thúc thúc, ta muốn ra khỏi Thần giới, ta muốn đi ra ngoài !"

Thanh Hồi vừa muốn uống rượu, nghe lời này động tác dừng lại. Mắt phượng vốn nhiễm chút ý cười biếng mất, hắn buông bình rượu xuống, thở dài nói:

"Tiểu Phượng Nhi, ngươi biết rõ đây là điều không thể a."

Hắn nhìn thiếu nữ đôi mắt ảm đạm, cả người cũng ỉu xìu, không đành lòng nói:

"Bổn toạ không biết vì cái gì phụ thần ngươi không cho ngươi rời Thần giới, nhưng nếu Phụ thần ngươi cấm, bổn toạ cũng không thể đem ngươi ra ngoài."

Tuyết Phượng bĩu môi, hừ một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Còn không phải là người thua kém sao ? Đến đưa ta ra Thần giới còn không dám."

Thanh Hồi giật giật khoé miệng, nhịn xuống cảm xúc muốn ném nàng khỏi Thanh Vi cung, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh:

"Tiểu Phượng Nhi, phép khích tướng vô dụng với ta !"

Tuyết Phượng dùng ánh mắt nhìn thấu tất cả nhìn hắn, đầu thì gật gù.

"Đã biết, ta hiểu, Hồ ly thúc thúc, ta hiểu ngươi mà."

Ngươi hiểu cái rắm !

Rầm !

Thanh Hồi vỗ bàn đứng lên, gương mặt hừng hực lửa giận nhìn nàng.

"Được, bổn toạ tìm cách đưa ngươi ra ngoài !"

"Một lời đã định !"

Tiểu Tuyết Phượng nở nụ cười giảo hoạt, xoay người chạy khỏi Thánh Trì.

Thanh Hồi :"...."

Cảm giác bị trúng kế khích tướng của nha đầu này.

Bất quá, tiểu nha đầu này bị giam ở Thần giới cũng gần trăm năm rồi, nhân lần này, hắn cũng muốn rời Thần giới một thời gian.

_____

Tuyết Phượng từ cung Thanh Vi cung trở về, liền sửa soạn đồ vật.

Nàng cần đem theo quần áo, ở nhân gian nghe nói cần dùng bạc, nhưng nàng không có a ?
Hay là đem một chút trang sức ? Cùng lắm liền đem bán đi ?

A, bận rộn thật.

"Điện hạ, người đang làm gì vậy ?"

Phía sau lưng đột nhiên vang lên thanh âm, Tuyết Phượng bị dọa đến đánh rơi toàn bộ trang sức châu báu xuống sàn.

"Điện hạ, để Thiên Tầm nhặt giúp ngài."

"Thiên Tầm ? Hóa ra là ngươi a ! Làm ta giật cả mình. Ngươi ở đây, Vô Huyền đâu ?"

Tuyết Phượng xoay người, thấy người đến là Thiên Tầm, vỗ vỗ ngực. Lại nhìn phía sau, không thấy ai khác bèn hỏi.

"Điện hạ, Vô Huyền ở đây. Bên Ti Cung đưa y phục đến. Ngày mai là sinh thần một trăm tuổi của người, cũng xem như người chính thức trưởng thành, người mau đến lựa chọn a !"

"A, đến rồi sao, Thiên Tầm, ngươi bỏ xuống, chúng ta ra ngoài đi !"

"Điện hạ, chậm thôi."

Tuyết Phượng kéo Thiên Tầm vừa đặt trang sức vào hộp chạy ra ngoài.

Nàng bước ra vừa lúc tiên nga cuối cùng đem đồ bước vào, Vô Huyền vừa đem người đều đuổi đi.

"Điện hạ, người xem, đây là Thần Quân đặt biệt lựa chọn qua."

Tuyết Phượng nhìn qua một lượt, nghi hoặc hỏi:

"Làm sao lại không có màu trắng ?"

"Điện hạ, Thần quân nói, y phục của người gần như toàn bộ đều màu trắng rồi, nên thay đổi một chút."

Tuyết Phượng nghe vậy, bĩu môi.

"Ta mới không thích mấy màu sắc sặc sỡ này, đều đem đi, bổn công chúa muốn đích thân tới Ti Cung chọn !"

"Công chúa, người đừng phụ lòng của Thần Quân, người xem, bộ thanh y này cũng rất phù hợp a, không sặc sỡ chút nào."

"Được rồi, được rồi, liền nó đi."

Dù sao cũng không còn quan trọng nữa. Hôm đó, nàng liền có thể rời Thần giới du ngoạn a.

_____

Sáng hôm sau.

"Điện hạ, mau lên a ! Đại điển sắp bắt đầu rồi a !"

Thiên Tầm và Vô Huyền đẩy cửa phòng, vốn nghĩ tiểu công chúa của bọn họ vẫn còn ngủ, chỉ là thật không nghĩ, người mà bọn họ nghĩ vẫn còn ngon giấc lúc này đã chuẩn bị sẵn sàng. Y phục đều thay xong.

"Ai nha, các ngươi làm gì chậm như vậy a, mau mau, chảy tóc cho ta."

Vô Huyền và Thiên Tầm kinh ngạc đến đứng hình.

Tiểu công chúa, hào hứng đến vậy ?

"Điện hạ, người không cần gấp, đại điển còn hai canh giờ nữa mới bắt đầu."

Thiên Tầm cười nói, vội đến bên cạnh Tuyết Phượng, bắt đầu chảy tóc cho nàng.

"Điện hạ, chúc mừng, qua hôm nay người chính thức trưởng thành rồi."

Vô Huyền bên cạnh hỗ trợ Thiên Tầm, cũng không quên chúc mừng Tuyết Phượng. Nàng lấy ra một túi thơm, tặng cho Tuyết Phượng.

"Đây là quà tỷ tỷ cùng ta chuẩn bị, chúc điện hạ sinh thần vui vẻ."

"Được rồi, được rồi, bổn công chúa nhận lời chúc của hai người."

"Hahaha...."

Tiếng cười nói vang lên, vọng khắp Vô Ưu cung, khiến các tiên nga trong cung cũng vui vẻ hẳn lên.

Đại điện.

Khiển Vân Cung.

"Chúc mừng Thần Quân, tiểu điện hạ cuối cùng cũng đã trưởng thành a."

"Chúc mừng Thần Quân, chúc mừng."

"..."

"Haha... khách khí rồi. Chư vị từ xa mà đến, mời ngồi."

Thần Đế một thân hoàng y long phục trên cao, gương mặt tuấn mỹ, trẻ trung tựa như thiếu niên. Nhưng lại có sự uy nghiêm cao quý, của bậc đế vương.

"Thần đế, tiểu công chúa cũng đã trưởng thành, chẳng hay đã có hôn phối hay chưa ?"

Mở miệng là một nam tử hắc y, mái tóc lại là màu đỏ rượu, đôi mắt cũng màu đỏ tươi như máu, giữa mi tâm có một ấn ký màu đen.

Người này là vương tử Yêu Tộc, Hắc Phong Dạ.

Tuyết Phượng công chúa từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi Thần giới, nhưng lời đồn của nàng bên ngoài tuyệt đối không thiếu.

Dung mạo, thiên phú, tính cách, vô số lời đồn đại, có tốt có xấu, có khen có chê, đúng thực là không thể nào phân được thực hư nữa.

Hắn đưa ra đề nghị này, chẳng qua nhìn trúng thân phận Tuyết Phượng, còn về nàng là người như thế nào, quan trọng sao ?

Thần đế khẽ cau mày, bất quá rất khẽ, hắn cười nói:

"Phong vương tử nói đùa, tiểu công chúa của bổn quân còn nhỏ, nào có nghĩ gả sớm chứ, hahaha..."

"Thần Đế đây là...."

Hắc Phong Dạ còn muốn nói tiếp, lại bị thanh âm ngoài điện cắt ngang.

"Công chúa điện hạ đến."

Mọi người không hẹn mà quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy thiếu nữ một thân thanh y mềm mãi, tiên y phiêu dật bay múa, nàng dáng người mềm yếu, gương mặt trắng sứ, đôi mặt tựa hàng ngàn tinh tú, xinh đẹp mê người. Môi anh đào nhỏ nhắn khẽ cong lên một độ cung hoàn hảo. Bước chân nàng thẳng tắp, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, vừa ung dung cao quý, vừa thanh nhã xuất trần.

"Tham kiến phụ thần, các vị khách quý. Đa tạ mọi người đã đến tham dự tiệc sinh thần của Tuyết Phượng."

Tuyết Phượng vừa vào điện, dựa theo lễ nghi mà hành lễ.

Lúc này mọi người phản ứng lại đây, vội vàng nói lời khách khí.

"Nghe đồn tiểu công chúa dung mạo khuynh thành, lần này được gặp, đúng là danh bất hư truyền."

"Dung mạo của tiểu công chúa quả thực xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nhân."

Tuyết Phượng ngồi vào chỗ, nhàm chán nghe những lời khách khí kia, nàng lại không thể quá thời ơ, lúc nào cũng phải duy trì tươi cười.

Đúng là nhàm chán.

Nàng thỉnh thoảng nhìn chỗ của Thanh Hồi, hắn vậy mà vẫn chưa đến ? Không phải hố nàng đi ?

"Giờ lành đến, mời Điện hạ lên đài."

Lễ này gọi là Thiên chứng, chỉ cần hoàn thành, nàng liền chính thức trưởng thành.

"Tiểu Phượng Nhi, sinh thần vui vẻ."

Tuyết Phượng vừa đi lên, đã nghe thấy âm thanh quen thuộc.

Nàng ngẩng đầu, vậy mà là Thanh Hồi, hắn lại đích thân chủ trì đại lễ của nàng.

Tuyết Phượng vui vẻ hoàn thành mọi lễ nghi. Lúc chuẩn bị xuống đài, nàng nghe thấy âm thanh Thanh Hồi vang lên trong đầu.

"Một canh giờ sau, chính là lúc canh phòng cửa vào Thần giới lơ lỏng nhất, ngươi có thể nhân lúc đó."

Tuyết Phượng nhìn hắn bằng ánh mắt cảm kích, sau đó ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi.

Gần đến thời gian, Tuyết Phượng viện cớ rời đi.

Nàng trở về phòng, thay y phục ra, sau đó đem mọi thứ đã chuẩn bị sẵn rời đi.

Chỉ là nàng không ngờ đến, Hắc Phong Dạ, vương tử yêu tộc lại bám theo phía sau.

Hắc Phong Dạ không nghĩ tới, hắn chỉ định tìm tiểu công chúa tăng chút hảo cảm, không nghĩ tới lại phát hiện bí mật động trời.

Nghe đồn Công chúa Tuyết Phượng được yêu thương hết mực, mọi nhu cầu của nàng đều được đáp ứng vô điều kiện, chỉ duy nhất một việc là không thể rời khỏi lãnh thổ Thần giới.

Hiện tại xem ra tin đồn là có thật, mà vị công chúa đây là muốn rời nhà trốn đi ?

Ha, sự việc đúng là ngày càng thú vị a."

Hắn có phải nên hỗ trợ một chút không nhỉ ?

Hắc Phong Dạ xoa xoa cằm suy tư.

Tuyết Phượng không nghĩ đến, bản thân trốn ra ngoài lại thuận lợi đến vậy, thuận lợi đến mức nàng vẫn có chút không thể tin được.

"Không phải chứ ? Ta đang mơ sao ?"

Tuyết Phượng đưa tay nhéo bản thân một cái, rất đau, kia, nàng không phải nằm mơ ?

"Hahaha... ta cuối cùng tự do a !!!"

Tuyết Phượng nằm trên thảm cỏ, ngửa đầu lên trời hét lớn.

Vừa rời khỏi Thần giới, nơi mà nàng đang ở chính là Nhân giới.  Nàng hiện tại đang ở trên một ngọn núi hoang vu, có hét lớn cũng không ai nghe thấy, nhìn thấy.

"Tiểu điện hạ, ta giúp người trốn thoát, có phải người cũng nên cảm tạ ta không ?"

Bỗng một thanh âm nam tử vang lên, Tuyết Phượng ngồi phắt dậy, hét:

"Ai !? Cút ra đây !"

Hắc Phong Dạ từ trên cây nhảy xuống, hai tay ôm trước ngược, nhướng mày nói:

"Tiểu điện hạ, lễ của người vẫn chưa kết thúc trốn đi như vậy, không sợ Thần đế nổi giận sao ?"

Tuyết Phượng lùi lại một bước.

"Phong vương tử ?"

Yêu tộc ? Còn là một con hắc ưng ?

"Được tiểu công chúa nhớ tên, đúng là vinh hạnh của bản vương."

Hắc Phong Dạ cười nói, ánh mắt sắc bén giảo hoạt.

Tuyết Phượng nắm chặt tay, nàng nên làm gì đây ? Tên này đã gần ngàn tuổi, tu vi tuyệt đối không thấp, thiên phú của nàng mặc dù tốt, nhưng cũng chỉ tu luyện trăm năm, tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.

"Phong vương tử không lo dự yến tiệc, lại theo dõi bổn công chúa, đúng là kì lạ a.."

Hắc Phong Dạ cười khẽ một tiếng, đột nhiên thay đỏi giọng điệu.

"Tiểu điện hạ nếu hứng thú với lục giới như vậy, không bằng đến Yêu giới ta làm khách đi ?"

Không đợi Tuyết Phượng trả lời, hắn đột nhiên động thủ.

Tuyết Phượng bị hắn định thân, hoàn toàn không thể động.

"Hắc Phong Dạ, ngươi có ý gì ? Ngươi muốn cùng Thần tộc ta là địch sao !"

Tuyết Phượng trước giờ chưa từng gặp phải loại chuyện này, khó tránh hoảng loạn, vội kêu lên.

Hắc Phong Dạ cười khẽ, đưa tay khẽ vuốt tóc Tuyết Phượng, kề sát bên tai nàng, nói:

"Sao có thể ? Rất có thể chúng ta sẽ là người một nhà a~"

"Hắc Phong Dạ, mau thả bổn công chúa ra ! Cứu mạng a !!!!!"

Ầm ầm ầm !!!

Tuyết Phượng vừa hét lên, đột nhiên, một luồng linh lực kinh người từ xa đánh tới, đem Hắc Phong Dạ đánh bay.

Hắn đập vào vách đá, phun ra một búng máu.

Tuyết Phượng mở mắt, nhìn về phía sau.

Bạch y như tuyết, mặc phát tung bay, hắn tựa như thiên thần lạc giữa rừng núi, mỹ đến không chân thật. Bước đi nhẹ nhàng ung dung, thanh lãnh như ngọc, nhẹ nhàng như gió. Đôi mắt hắn rất xinh đẹp, nhưng lại chứa sự hờ hững lạnh nhạt, tựa như một bức tường vô hình ngăn cách hắn với người khác.

Nam tử từng bước từng bước đến trước mặt nàng.

Cảnh tượng đó, thực sự khiến nàng một đời khắc ghi, vĩnh viễn trầm luân. Cũng từ lúc đó, vận mệnh của nàng, đã không còn  đi theo quỹ đạo vốn có nữa rồi.

Đó, là lần đầu tiên nàng gặp hắn, cũng là lần đầu tiên biết được cảm giác rung động là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro