Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 – Khổng Tuyên chi sự

Từ lúc ta mở linh trí, xung quanh đã không còn bao nhiêu tộc nhân.

Thiên Phượng mẫu thân sinh ra ta cùng đệ đệ hai cái trứng, đặt chúng ta tại miệng núi lửa, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, sớm ngày tu luyện thành thánh. Tuy nhiên, thời đại của ta lại là Long Phượng mạt đại, Long tộc cùng Phượng tộc đánh nhau không ngừng, máu huyết nhiễm đầy Hồng Hoang, khiến cho Hồng Hoang linh khí bị nhuốm bẩn, dần dà hình thành nghiệp hỏa, vấy bẩn linh trí, ngưng lại tu vi.

Ta năm đó may mắn chưa xuất thế, nghiệp hỏa cũng không tìm ta quấn lên, cho nên ta tu luyện một đường bằng phẳng. Khi ta phá vỡ trứng xác mà ra, ta đã là Kim tiên hạ giai.

Mở mắt ra chỉ thấy một cái đệ đệ, xung quanh là hỏa diễm trùng trùng, ta chợt cảm thấy, có lẽ trên đời này ta cùng với đệ đệ là thân thuộc rồi.

Nói một cách công bằng thì, Vu Yêu thời đại là cuộc chiến của các nhóm huynh đệ với nhau.Thời đại Long Phượng duy ngã độc tôn qua rồi, đến thời Vu Yêu, nhà nào huynh đệ bổn sự mạnh mẽ, nhà đó liền có khả năng tu thành chính quả. Cứ nhìn Đế Tuấn Thái Nhất hai Yêu Hoàng, Tiếp Dẫn Chuẩn Đề hai vị Tây Phương đại tiên, Tam Thanh ba vị đại tiên, Vu Tộc mười hai tổ Vu, đều là có huynh đệ ở chung. Thậm chí Phục Hy Nữ Oa cũng là một đôi huynh muội. Trong hai vị này sau này còn có một vị còn trở thành Thánh Nhân đâu.

Ta nhìn đệ đệ, có cảm giác đau đầu.

Ta bổn tính không hỉ ngoại, chỉ thích tĩnh tu, khó khăn trong ăn nói, bởi vì Phượng Hoàng huyết mạch cùng ký ức nói cho ta biết, thời đại của ta, nếu không bí mật tu luyện, nếu không biết đề phòng người bên cạnh, rất có khả năng bị kẻ khác đâm sau lưng một dao.

Đó là thời đại duy ngã độc tôn, cho nên mỗi một sinh linh đều sống như vậy.

Nhưng Vu Yêu thời đại lại là thời đại của huynh đệ tỷ muội.

Cho nên khi ta đạt đến Kim Tiên thượng giai, ta liền cảm thấy một mình mình đi sẽ không thể nào nhanh bằng hai người cùng đi.

Chỉ là lúc đó, đệ đệ của ta cũng cùng ta làm bất hòa. Lý do rất đơn giản, hắn với ta đều kế thừa Phượng Hoàng huyết thống cùng ký ức, đều duy ngã độc tôn, đều nghi kị rất nặng. Hắn thậm chí còn cùng ta khai chiến, lấy đó làm cơ sở cường hóa chính mình.

Ta ban đầu còn chịu đựng hắn, về sau ta nổi giận, mặc kệ hắn, xem như ta với hắn không quen.

Kể từ đó, ta bước trên con đường độc lai độc vãng.

Lúc ta là Kim Tiên thượng giai, những nhóm huynh đệ tỷ muội kia mới chỉ là Kim Tiên trung giai hoặc chưa từng thức tỉnh. Lúc ta là Huyền Tiên trung giai, bọn họ mới lục tục thức tỉnh, lục tục tu luyện, áp súc lực lượng. Lúc ta là Huyền Tiên thượng giai, bọn họ lên Huyền Tiên hạ giai, rồi trung giai, rồi bắt đầu khai chiến.

Trận chiến kéo dài rất lâu, ta ở bên ngoài lẳng lặng đứng nhìn. Độc lai độc vãng, ở nơi này nghe một chút ở nơi kia nghe một chút, nghe xem đâu là đạo của ta, nghe xem ta đến tột cùng muốn đi nơi nào.

Long Phượng thời đại, công pháp chưa tối ưu, cho nên tu vi cao nhất chỉ có thể là Huyền Tiên thượng giai. Ta không biết có cảnh giới gọi là Thánh Nhân, cho nên khi tới Huyền Tiên thượng giai, ta liền mất đi ý chí.

Ta đã từng nhìn thấy Hồng Quân cùng La Hầu đấu pháp. Bọn họ khi đó là Huyền Tiên thượng giai, đấu pháp cũng khiến cho Hồng Hoang run rẩy, thậm chí khiến cho Tây Phương lãnh thổ bị ô uế. Hồng Quân khi đó cam kết bồi thường Tây Phương lãnh thổ để trả nhân quả, ta lúc đó còn có chút không tin, làm thế nào Hồng Quân có thể trả được nhân quả này?

Tái sau đó một thời gian không ngắn, Hồng Quân liền thành thánh, mở đạo tràng giảng cho chúng sinh.

Ta có chút không tin được. Thánh Nhân là cái gì? Ta không biết, nhưng ta cảm nhận được gã Hồng Quân kia tỏa ra uy áp đè nén Hồng Hoang chúng sinh, cũng là để dằn mặt. Ta khi đó trong lòng không phục, ý chí của ta đã từ lâu nguội lạnh, lúc này liền dấy lên.

Một lần hiếm hoi dỡ xuống da mặt, lặng lẽ lên Tử Tiêu Cung nghe giảng, ta nghe ra được một loại đạo pháp kỳ lạ nhưng có lý, từ gã Hồng Quân kia.

Chỉ là đạo pháp đó không phù hợp ta. Ta thử tu luyện, cảm giác cả thân thể bài xích loại năng lượng đó càng lúc càng mãnh liệt, đến mức ta phải dừng lại.

Ta liền hốt hoảng lên. Biết được con đường phía trước nhưng bản thân không đi được, làm cho ta sợ hãi một ngày nào đó, kẻ khác vượt quá ta, sẽ có thể quay lại khống chế ta.

Ta liền bế quan tiềm tu, không màng sự đời, đem công pháp của Phượng tộc một lần lại một lần xem lại, muốn từ nơi đó lĩnh ngộ ra được cái gì.

Ta có điểm lĩnh ngộ, ta từ Huyền Tiên thượng giai lên Huyền Tiên thượng giai đỉnh phong. Lúc ta xuất quan, vừa vặn là Vu Yêu đại chiến.

Ta ở một bên quan khán Vu Yêu nhị tộc đấu pháp, cũng đã có vài lần ngạc nhiên vì cách bọn họ đấu pháp thiên kỳ bách quái, còn có sử dụng trận pháp. Trận pháp từ thời Long Phượng thời đại rất thô sơ, đến hiện tại liền được hai bên phát huy triệt để, Hồng Hoang đại địa cũng vì vậy mà ngập tao ương.

Liền lúc này, gã Hồng Quân xuất hiện, buộc hai bên đình chiến.

Ta nhớ được Yêu tộc hai vị Đế Hoàng xuất hiện, cùng Hồng Quân đôi co, sau đó liền rút đi. Nội dung là cái gì, ta nghe mơ hồ có sở ngộ, nhưng vẫn còn thực sự mông lung.

Bất chợt ta muốn một lần đi gặp hai vị kia Yêu Tộc Đế Hoàng.

Ta che giấu bản thể, chỉ lấy hình dạng tu sĩ thông thường đi thỉnh giáo Yêu Tộc Đế Hoàng, vừa hay gặp được lúc vị kia Yêu Tộc Đông Hoàng đang giảng đạo. Ta đứng lại nghe ngóng một lúc, không nghĩ tới liền bị cuốn hút vào bên trong.

Đạo của Đông Hoàng không giống đạo của Hồng Quân, chủ yếu lấy lực chứng đạo. Lực lượng bao gồm thể lực, trí lực, tài lực, năng lực, thế lực, tất cả những gì nằm trong quyền kiểm soát của bản thân. Cái gọi là Đại Đạo năm mươi, Thiên diễn bốn chín, không có nghĩa là Đại Đạo chỉ có năm mươi, mà có nghĩa, bất kỳ một phương hướng nào tu đạo cũng sẽ có một con đường chính xác để đắc đạo. Hiểu được bản tâm, truy được con đường chính xác, có đủ lực và kiên trì đi theo con đường đó, có đủ vận khí để sống sót, liền có thể thành thánh.

Ta nghe nhập thần, nhưng không cho là đúng. Ta mượn dùng một số chi tiết làm tham khảo, còn những thứ khác, ta liền quên đi.

Ta trở về bế quan tu luyện rất dài lâu, nhiều lần mơ hồ nhìn thấy có một con đường thành thánh, nhưng vẫn không chạm đến được nó. Ta cố gắng tìm, nó lại càng trốn ta. Tu vi của ta vẫn là Huyền Tiên thượng giai, khả năng dùng phép của ta càng thêm linh hoạt, nhưng ta vẫn chưa là Thánh Nhân.

Ta xuất quan bế quan vài lần, ở đằng xa nhìn vị kia Yêu Tộc Đông Hoàng từng bước tu luyện, từng bước kiên trì theo đạo của hắn, cuối cùng chính hắn chứng được đạo, lại không phụ thuộc Thiên Đạo, có thể bị Thiên Đạo giáng xuống Thiên Kiếp làm ra phản ứng chống đối, nhưng không sợ bị Thiên Đạo tước đi Thánh vị.

Ta đứng nhìn hắn chứng thánh, nhìn hắn khai mở một phương thế giới, nhìn hắn đem toàn bộ Yêu tộc kéo đi, chỉ để lại một số yêu tộc cấp thấp ở nơi này tu luyện, trả nhân quả, để lại những loài tẩu thú chưa mở linh trí làm nhân loại thức ăn, để duy trì Yêu tộc dòng giống tại Hồng Hoang, duy trì cánh cửa mở ra nối liền Hồng Hoang cùng Yêu giới.

Ta thừa nhận, lúc trước Hồng Quân trước ta thành Thánh, ta có cảm giác thất bại, lúc này Yêu Tộc Đông Hoàng thành thánh, còn đem cả Yêu giới rời đi, ta có cảm giác mình chẳng là cái gì cả. Huyền Tiên thượng giai, chỉ được cái tu vi, còn lại ta không hề có kinh nghiệm, không có đạo của chính mình, không hiểu được bản tâm của ta muốn cái gì, ta chỉ giống một cái xác rỗng, không hơn.

Hồng Hoang sinh linh sợ ta vì ta là Huyền Tiên thượng giai, Thánh Nhân tham lam muốn ta vì ta là Huyền Tiên thượng giai, có thể khiến thế lực của bọn họ lớn mạnh, nhưng ta chưa từng gặp một người nào vì ta nghi hoặc hoang mang mà giải thích cho ta.

Ta du tẩu Hồng Hoang, không biết phải đi về nơi nào. Đi Yêu giới sao? Yêu giới đại môn làm thế nào mở ra, ta có thể tìm Yêu tộc để hỏi thử, rồi tự mình mở ra đến Yêu giới một phen, nhưng lòng tự trọng của ta ngăn cản ta đi Yêu giới. Nếu đó là nơi lúc nào ta cũng có thể đến, ta để nó trở thành nơi ẩn trốn của ta. Ta có lực lượng, ta có kiêu hãnh, ta muốn tại nơi này, tìm kiếm được một vị trí cho ta, không còn là một kẻ đứng bên ngoài, lẳng lặng xuất hiện, lẳng lặng biến mất.

Chỉ là, ta đã quá trễ.

Thánh Nhân xuất hiện, bọn họ điên cuồng mở rộng thế lực, điên cuồng tìm kiếm tu sĩ về làm tăng số mệnh của giáo phái của mình. Ta khi đó là Huyền Tiên thượng giai đỉnh phong, chỉ cần một mình ta trấn giáo, số mệnh giáo phái tự khắc sẽ lên rất nhanh. Biết được điều đó, các phương Thánh Nhân không ngừng tìm ta cưỡng bức lợi dụ. Lão Tử cùng Nguyên Thủy không hỉ Yêu tộc, bọn họ không làm phiền ta, nhưng Thông Thiên cùng Tây Phương nhị thánh thường xuyên tìm ta đàm đạo mời mọc. Nữ Oa không nghĩ lập giáo, nàng không phiền ta, nhưng cách nàng đối xử Yêu tộc theo kiểu có cũng được không có cũng không sao, để Yêu tộc tộc chúng bị giáo phái khác dụ dỗ đi tất cả, làm cho ta chán ghét nàng.

Nàng bo bo giữ mình quá đáng, cho nên nàng không biết được, Hồng Hoang sinh linh đã dần lãng quên nàng.

Vì nàng bo bo giữ mình, cho nên Yêu tộc xuống dốc rất nhanh. Ta từ một Huyền Tiên thượng giai được người người truy đuổi mời mọc, dần dà liền trở thành một Yêu tộc Huyền Tiên thượng giai, nếu có thể mời được thì mời, nếu không thể, kia liền bắt cóc về đi.

Quả nhiên sau đó sự tồn tại của ta dần dà kinh động Thánh Nhân. Bọn họ ra mặt mời ta, còn muốn dùng pháp lực ép ta vào giáo của bọn họ. Ta kháng cự lại, vài lần qua tay thập tử nhất sinh, cuối cùng vẫn là sống sót trốn đi.

Ta sinh ra liền thu lấy ngũ sắc quang làm bổn mệnh pháp bảo, lúc này liền có sở dụng. Ngũ sắc quang có thể cướp tất thảy các loại bảo bối, ta dựa vào nó hút không ít pháp bảo của các tu sĩ đến làm phiền ta, sau đó phá giải cấm chú, có thể thôn phệ được cái gì liền thôn phệ. Ngũ sắc quang vô ảnh vô tung, nếu bọn họ không biết, bọn họ hoàn toàn không rõ vũ khí của ta là cái gì.

Nhưng độc lai độc vãng lâu, liền có một ngày ta thật sự bị người ép tới đường cùng.

Liền lúc này, ta được Yêu tộc thập hoàng tử cứu.

Thập hoàng tử thuận tiện cứu ta, sau đó liền mời ta gia nhập Yêu giới. Ta chợt nhớ Yêu giới cánh cửa vẫn mở cho ta, nhưng ta cự tuyệt. Đến nơi kia, ta là Yêu tộc Huyền Tiên thượng giai, là một trong số những yếu nhân của Yêu tộc, nhưng ở nơi đó, ta không rõ đến lúc nào ta lại một lần nữa mất bản tâm. Ta tự nguyện lựa chọn ở lại Hồng Hoang là vì muốn mượn thời thế trui rèn chính ta.

Vị thập hoàng tử kia cũng không não. Hắn nói hắn phụng mệnh đi tuần tra Hồng Hoang, xem xét xong liền trở về nhà. Hắn nói rằng, Hồng Hoang hiện tại không an toàn, Yêu tộc số lượng ít đi nhiều, cho nên hắn mới phụng mệnh phụ thân hắn đi tuần tra, quả nhiên phát hiện ra miêu nị. Hắn trở về báo cáo xong, có lẽ phụ thân sẽ ở Hồng Hoang làm một chút cái gì. Hắn nhìn ta, sau đó đột nhiên nhờ ta trông chừng Hồng Hoang chúng sinh, giúp được Yêu tộc nào thì giúp.

Ta nhìn hắn, chợt cảm thấy vị Yêu Tộc Thánh Nhân kia có thể dạy dỗ ra được người trước mặt mình như vậy, vị kia cũng thật là kỳ ba.

Ta ở lại Hồng Hoang, thỉnh thoảng gặp phải Yêu tộc bị chèn ép, nếu thuận tiện, ta sẽ ra mặt trợ giúp. Lâu dần, danh tiếng của ta liền tăng, mà kẻ thù của ta cũng liền nhiều lên.

Này một ngày, Tây Phương nhị thánh đến tìm ta, mời ta gia nhập giáo của bọn họ, sau đó liền cưỡng bức ta. Bọn họ tung ra bổn mệnh pháp bảo, chèn ép ta thuần phục bọn họ. Bổn mệnh pháp bảo khó xoát hơn pháp bảo bình thường, bổn mệnh pháp bảo của Thánh Nhân lại càng cực kỳ khó xoát, cho nên ta liền bị bọn họ chèn ép, tưởng chừng như sắp thất bại.

Liền lúc này, có một người xuất hiện, tung ra một kiện vũ khí bao bọc lấy ta, chặn lại công kích của hai người kia.

Ta nhạn ra kiện vũ khí nọ, Tây Phương nhị thánh cũng nhận ra.

Từ sát na bọn họ hộ lên Đông Hoàng Thái Nhất, ta liền biết người tới là ai. Yêu Tộc Thánh Nhân, Đông Hoàng Thái Nhất, người viết nên một truyền thuyết vĩ đại trong Yêu tộc tộc chúng, ta không thể nào quên được.

Người kia chỉ cần vài chiêu, hai vị Tây Phương nhị thánh liền đi rồi. Ta trong người trọng thương, cho nên cũng không nghĩ nấn ná lâu, liền xoay người rời đi. Ta biết gặp mặt Yêu Tộc Thánh Nhân không hành lễ là bất kính, nhưng ta thật sự rất không xong, không thể đi gấp tìm chỗ bế quan. Cũng có một phần là, ta chột dạ, cảm thấy mình không bằng người.

Ta về miệng núi lửa tu luyện, qua một lúc Yêu Hoàng điện hạ liền đến gặp ta, cho ta một trận pháp hộ thể rồi rời đi. Ta khi thấy điện hạ tới đã hốt hoảng, sợ bị điện hạ trách tội, nhưng điện hạ không trách tội ta, lại còn bảo hộ ta.

Ta lúc đó liền quyết định, sau khi trị thương xong liền đi tìm điện hạ.

Tu luyện trị thương xong, thời gian cũng đã trôi qua một khoảng không ngắn.

Ta rời khỏi nơi đó, dựa vào tin tức từ Yêu tộc xung quanh, lắng nghe xem điện hạ đang ở nơi nào. Ta nghe ra được Đông Hải Hữu Nhật đảo là một tòa Yêu Đảo, nơi đó có Yêu Tộc Thánh Nhân cư trú. Ta đoán được đó là điện hạ, nên ta liền đi đến một chuyến.

Khi ta được yêu tộc mời vào, ta nhìn thấy điện hạ cùng với một tiểu hài tử trò chuyện, trông có vẻ thực thân mật.

Ta chắp tay bái kiến, tỏ rõ ý định đa tạ, sau đó ta có hơi rụt rè, nhưng vẫn thỉnh cầu điện hạ thu nhận ta làm đệ tử.

Từng kiêu ngạo ta, từng độc bộ độc hành, từng chứng kiến thăng trầm, cũng từng vì lựa chọn của chính mình mà mãi dậm chân tại chỗ bồi hồi, ngày hôm đó cúi cái đầu cao ngạo xuống, thỉnh cầu người khác vì ta truyền đạo.

Trong lòng ta ngũ vị tạp trần như thế nào, chỉ có một mình ta biết.

Điện hạ lập tức nhận ta, tạo ra một bộ đoàn thỉnh ta ngồi xuống, sau đó liền lấy tư thế ngang hàng cùng ta luận đạo. Ta phải thừa nhận, một chút rụt rè một chút xấu hổ thêm một chút cay đắng khi lòng kiêu hãnh của chính mình bị thành công của kẻ khác làm cho tổn thương, trong một giây phút đó, toàn bộ đều biến mất.

Ngày đầu tiên, điện hạ vẫn chưa giảng sâu vào đạo của người, nhưng ta cảm nhận được ngày hôm đó, tâm cảnh của ta mơ hồ lại mở ra một chút.

Này là vì trong tâm của ta lại buông bỏ một chút gì đi?

Ta trải qua rất nhiều thăng trầm, Hồng Hoang lịch sử như thế nào ta đều đã nhìn thấy. Ở giữa lốc xoáy của dòng thời gian trường cửu đó, ta có thể bỏ xuống bản thân ta, bỏ xuống lòng kiêu hãnh của ta, thứ duy nhất khiến ta còn thừa nhận ta là ta hay không?

Ta không thể.

Vì là không thể, cho nên ta cần tìm một cách nào đó, bảo hộ nó, dùng lực chứng đạo.

Đây là cái điện hạ nói cho ta.

Tái sau đó một thời gian, điện hạ bắt đầu đi vào giảng đạo.

Cũng ở nơi đó, ta liền có một cái sư đệ, tên gọi Na Tra.

Na Tra cũng như bào đệ của ta Đại Bàng, tính tình hiếu chiến, kiêu ngạo tận trời, cứ gặp ta liền muốn cùng ta so đấu. Ở trên đảo có mình ta là Huyền Tiên thượng giai, đối với hắn là một mục tiêu hắn muốn nhắm tới, cho nên hắn liền năm lần bảy lượt làm phiền ta.

Vì cái gì Na Tra cứ muốn làm phiền ta? Chỉ là vì muốn đánh ta sao?

Ta dò hỏi mãi, Na Tra nửa chữ không nói. Tái sau đó từ một yêu tinh thân cận với Na Tra, ta mới nghe ra được, cũng dở khóc dở cười.

Ta nghe được, Na Tra thân thể bị mất rồi. Nghe đến việc này, ta cảm nhận được sự tình nghiêm trọng. Từ thời Hồng Hoang đến nay kinh lịch lịch sử, ta liền biết được, tu sĩ muốn trường sinh bất tử, nhất định phải tu luyện thân thể. Linh hồn không có thân thể cũng chỉ là hồn phách, sẽ bị hấp lực của Hậu Thổ Lục Đạo Luân Hồi kéo vào đầu thai, ký ức cũng vì vậy mà xảy ra sai lệch, không phải là "bất tử". Thân thể có mạnh mẽ, thần hồn mới có thể trở nên càng mạnh. Chúng ta tu sĩ từ thời Hồng Hoang sinh ra, bản thể đều là Hồng Hoang sinh linh thời đó, là tinh hoa của thiên địa, tự nhiên bản thể đã mạnh mẽ. Chúng ta tu luyện về phép thuật, về thể thuật, tái sau đó cảnh giới mới đề cao, mới có thể chạm đến Huyền Tiên chi cảnh, thậm chí cao hơn, là Thánh Nhân chi cảnh. Một khi thân thể đã mất, chỉ có thể tìm thân thể khác ký sinh vào, nếu không thì chỉ còn cách vào Lục Đạo Luân Hồi, tái sinh qua cơ thể mới.

Ta nghe câu chuyện của Na Tra khi đó, thực muốn đem Lý Tịnh lập tức chém, đem Long Vương lập tức giết.

Long tộc thời đó cùng Phượng tộc là một phương kiêu hùng, đến hiện tại huyết thống đã bị lai tạp rất nhiều, Long Vương nhất mạch cũng chỉ là một chi bàng hệ xa tít tắp, huyết thống bị lai tạp loãng đến không thể nào loãng hơn, cho nên bọn hắn thoát qua được Long Phượng đại kiếp, nhưng cũng vô pháp vượt lên trên Kim Tiên cảnh giới, vĩnh viễn dừng lại ở Kim Tiên. Này là trao đổi công bằng. Thiên Đạo chú trọng bảo tồn, tránh né những lực lượng có thể phá hủy nó, cho nên khi có lực lượng nào muốn phá Thiên, Thiên Đạo sẽ tạo ra hạo kiếp, đem lực lượng đó kéo xuống. Muốn kéo dài huyết mạch thượng cổ, phải đánh đổi bằng cơ hội để chủng tộc đạt được Thánh Nhân vị.

Ta nghe xong một nửa câu chuyện, trong lòng đã là nổi giận, ngoài mặt bất động thanh sắc nghe tiếp câu chuyện. Thái Ất Kim Tiên kia lại lấy ngó sen phẩm chất thứ phẩm đến thay thế Nhân tộc thân thể, này quả thực là đại lừa dối. Năm đó Nữ Oa sáng tạo Nhân tộc đạt được Thánh vị, chứng tỏ Nhân tộc mới là chủng tộc được Thiên Đạo ưu ái, thân thể của Nhân tộc so với các tộc khác là thích hợp nhất để tu đạo. Đem Na Tra từ Nhân tộc biến thành Yêu tộc, rõ ràng là hành vi chắp vá. Hơn nữa chế tạo một kiện thân thể thích hợp cho tu sĩ, việc này một tiểu Kim Tiên làm được sao? Ít nhất cũng muốn Huyền Tiên chi cảnh trở lên.

Ta nghe được Xiển giáo tu sĩ đã làm cái gì, cưỡng ép Na Tra như thế nào, mỗi một lần nghe mà ta lại nổi nóng. Nếu như không phải cố kỵ Nguyên Thủy là Thánh Nhân ta động không được, ta thật muốn tìm Xiển giáo chi nhân dạy dỗ một hồi.

Ta bất tri bất giác, đem Na Tra xem như tiểu đệ.

Sau đó ta nghe được điện hạ dùng bí thuật khôi phục lại thân thể cho Na Tra, nhưng pháp lực thì không thể khôi phục lại ngay. Na Tra cần phải tu luyện, cũng cần phải thông qua thực chiến đến rèn luyện chính mình. Thân thể cũ để lại hậu quả rất nhiều, Na Tra pháp lực lúc cao lúc thấp, không khống chế được, thường xuyên lỡ tay phá nát rất nhiều đồ vật, lúc này hắn cần tu luyện lại mới có thể quen thuộc thân thể mới, mới có thể tiến giai.

Hơn nữa, ta ngẫu nhiên nghe được điện hạ nói với Na Tra, nội dung nguyên văn làm ta không nhịn được, trên mặt hiện lên một mạt độ cong.

- Thân thể này do chúng ta làm ra, cho nên có thể tải pháp lực, cũng không gặp sinh lão bệnh tử như nhân loại thân thể, chỉ là với khả năng của chúng ta, chỉ nuôi lớn được đến bảy tuổi hài nhi. Ngươi muốn lớn lên, kia phải tu luyện rồi. Tu vi càng cao thì chiều cao cũng tăng. Huyền Tiên cấp tương đối khó, cho nên không làm khó ngươi. Ngươi hiện tại bốn thước, chỉ cần đến Huyền Tiên là đã thành đại nhân thân cao sáu thước rồi. Cứ tăng một tiểu giai thì tăng thêm ba tấc, qua một đại giai thì được một thước, cố gắng lên. Còn như ngươi tư chất thực tốt, có thể lên tới Huyền Tiên thượng giai, vậy thì thành đại nhân bảy thước cũng không khó gì.

Ta thấy sắc mặt Na Tra khóc không ra nước mắt, trong bụng thật muốn bật cười. Với tu vi của điện hạ không thể làm ra được thân thể của người trưởng thành sao? Ta không nghĩ như vậy. Nhưng ta cũng cho rằng để Na Tra từ từ tu luyện mới là con đường tốt nhất cho hắn. Cho nên ta không vạch trần cái gì.

Rồi ta nhìn thấy điện hạ đưa tay béo má Na Tra, sắc mặt thật sự rất vui vẻ.

Này là lý do chính đi? Điện hạ có vẻ rất thích Na Tra trong bộ dáng hài tử.

Sau đó không lâu, ta cũng nhiễm lên cái thói quen đó. Mỗi khi ta thò tay béo má hắn, hắn phản ứng với ta thực khả ái, một bộ dạng tạc mao đòi khiêu khích ta đối chiến với ta. Tái sau đó, có một quãng thời gian hắn đột nhiên ngộ ra được cái gì, lại chạy đến khiêu chiến ta. Lại có lần hắn sau vài tháng đột nhiên đột phá một cảnh giới, lại tăng cao thêm một hai tấc, Na Tra vui vẻ chạy lại khoe với ta, lần đó ta bỗng nhiên lại ngộ ra được một cái gì, tâm cảnh lại thả lỏng một chút.

Có một lần, ta nhìn thấy điện hạ đưa tay bóp mặt Na Tra vài cái. Ta chỉ trầm mặc nhìn, điện hạ bóp xong, lại nói vài câu, khiến Na Tra đi, rồi quay lại nhìn ta, bộ dáng muốn bao nhiêu không đáng tin có bấy nhiêu không đáng tin.

Thời gian ta ở trên đảo thực khoái hoạt. Điện hạ chỉ dẫn ta về đạo, cũng chỉ dẫn ta cách dùng pháp bảo, cũng vì ta lượng thân luyện chế một kiện pháp bảo, trợ ta xoát bảo vật. Người nói, có thứ đó, ta đối với Thánh Nhân ở Hồng Hoang có thể không kiêng kỵ, đem pháp bảo của bọn họ xoát xuống mà không sợ hãi cái gì. Điện hạ đưa cho ta thứ đó vì điện hạ muốn xuất đảo đưa Na Tra rời đi lịch lãm, cũng bảo ta có thể xuất đảo tìm kiếm cơ duyên, khi nào mệt mỏi thì có thể trở về.

Ta hiểu được. Tu sĩ cần cơ duyên, cũng cần pháp bảo. Tại cảnh giới của ta, muốn tăng thêm một bước thực khó khăn. Con đường lấy lực chứng đạo điện hạ đã chỉ dẫn cho ta, nhưng ta đi như thế nào vẫn toàn bằng khả năng của ta. Nơi này sẽ không phải là điểm dừng chân cuối cùng.

-----------------oOo-----------------

V.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro