Phần Mở Đầu: Tự Thú

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Trắng.
   Khi dán tấm màng nilon lên tường nhà vệ sinh, trong đầu gã chỉ còn đọng lại một suy nghĩ - Loại gạch men này, sao có thể trắng đến thế?
   Dường như đây là lần đầu tiên gã để ý đến tường nhà vệ sinh. Đây là nơi ngày nào cũng đánh răng, rửa mặt, đi vệ sinh, gã cảm thấy xa lạ. Tất nhiên, gã không có lý do gì để không cảm thấy xa lạ, vì khăn mặt, bàn chải đánh răng, dầu gội đầu, mỹ phẩm dưỡng da... tất cả đều được cho vào một chiếc hộp giấy. Trên mặt bồn rửa tay trơ trọi không còn món đồ nào, ngay đến cả tấm gương cũng bị che phủ bởi một lớp màng nilon.
   Thi thoảng, gã lại ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi trong tấm gương mờ, rồi nhanh chóng quay đầu đi.
   Đó không phải là ta.
   Căn phòng vệ sinh chỉ có vài mét vuông, nhưng muốn che kín hoàn toàn không gian chật hẹp này thật sự không hề dễ chút nào. May mà những phần việc khó đã xong. Gã cúi đầu, nhùn chiếc bồn tắm được bọc kín bởi hai lớp nilon - ống thoát nước đã bị rút ra, một chiếc ống thoát nước mới nguyên cắm vào lỗ thoát nước, làm vật dẫn nước, cũng nhét sâu xuống ống thoát nước.
   Không một sai sót. Gã lẩm bẩm một mình.
   Ngẩng đầu lên, gã quan sát trần nhà vệ sinh. Dưới ánh đèn ốp trần, tấm ốp hợp kim nhôm nhựa trắng đến loá mắt. Gã nheo mắt lại, người hơi loạng choạng .
   Áp lực tâm lý quá lớn khiến cơ thể càng thêm rã rời. Sự thấu hiểu và chia sẻ cảm xúc, cảm giác bất lực khiến gã cảm thấy rõ ràng rằng quyết tâm của mình đã bị giảm đi một phần.
   Không! Không được! Gã lắc đầu thật mạnh, ép mình chú ý sang một vấn đề khác.
   Cái thứ đó, liệu có phun cao như vậy không?
   Do dự một lúc, gã miễn cưỡng vươn thẳng tấm lưng đã đau nhức ê ẩm, kiễng gót chân, đồng thời kéo một tấm màng nilon, đưa về phía trần nhà.
   Mười mấy phút sau, gã bước ra khỏi bồn tắm, tay vịn vào bồn rửa tay, đứng trước tấm gương khẽ thở dốc.
   Toàn bộ nhà vệ sinh đã bị bao phủ bởi màng nilon, đến cả bồn cầu cũng  không ngoại lệ. Bây giờ thì mặt tường sạch sẽ bóng loáng xưa kia đã không thể nào phản chiếu ánh sáng được nữa, lúc này, gã bị bao trùm bởi một luồng ánh sáng mơ hồ và lạnh loát, dường như  đang lạc vào cõi mơ, rất không chân thực.

   Rất tốt. Cảm giác hư ảo khiến gã có thêm dũng khí, vì việc mà gã phải làm tiếp theo bây giờ, trước đây có nghĩ gã cũng chưa từng nghĩ tới.
   Chờ tới lúc hơi thở nhẹ nhàng trở lại, gã lại bắt đầu cởi bỏ toàn bộ quần áo đang mặc. Rất nhanh chóng, ngoài đôi găng tay nilon trên tay, gã đã không còn mảnh vải nào trên người.
   Gã cuộn đám quần áo lại, ném vào chiếc hộp giấy đựng đồ vệ sinh cá nhân đó, rồi đứng dậy đi về phía phòng khách.
   Người phụ nữ bất động, trông như thể đã tắt thở.
   Gã trở nên căng thẳng, cúi người xuống, lấy tay chạm nhé vào cổ cô ta. Nhưng ngón tay bị bao bọc bởi một lớp màng nilon không hề cảm giác thấy nhịp đập rõ rệt. Gã lại đưa cánh tay vào mũi của người phụ nữ, cuối cùng cũng cảm thấy hơi thở ấm nóng.
   Gã vừa thấy mãn nguyện vừa hoảng sợ, mãn nguyện vì gã muốn người phụ nữ này còn sống, vì gã buộc phải hoàn thành mọi chi tiết trong kế hoạch; hoảng sợ vì, gã sẽ không thể không hoàn thành một mắt xích khó đối mặt nhất.
   Gã cúi xuống, bế người phụ nữ lên. Người phụ nữ đã bất tỉnh này nặng hơn rất nhiều so với tưởng tượng, gã bỗng dưng nghĩ đến từ "chết chóc". Trong khoảng khắc, tâm trạng gã bỗng rơi xuống vực thẳm.
   Chỉ đến giây phút này, gã mới thực sự ý thức được mình đang làm gì.
   Cùng một sự việc. Cùng một đêm tối. Gã đang dò đoán cảm nhận và tâm trạng của một năm trước.
   Thử xem. Nếu trong vòng tay không phải là một cơ thể người còn đang run rẩy, không có nhiệt độ l, huyết quản, xương cốt hoặc là da thịt, không phải là con gái, vợ hay mẹ của bất cứ người nào, mà là một món đồ chơi có thể chơi nghịch thoải mái.
   Một món đồ chơi có thể tháo rời.
   Nghĩ đến những điều này, những đường nét ở khoé miệng gã bỗng trở nên lạnh lùng cứng rắn. Khoảng khắc này, là như vậy, không sai.
   Sau khi đặt cô ta vào trong bồn tắm, gã đã mệt rã rời. Người phụ nữ trong trạng thái hôn mê đã bắt đầu hồi phục ý thức sau khi bị dịch chuyển và va đập nhẹ. Theo bản năng, cô ta vô thức kẹp chặt hai chân, hai mắt cũng bắt đầu hé mở.
   Gã không dán nhìn thẳng vào mắt cô ta, quay người cầm cái thụt bồn cầu trong góc nhà vệ sinh lên, sau đó xé lấy một chiếc bao cao su, lồng vào cán cầm.
   Đây là phần việc buộc phải hoàn thành, cũng là phần việc gã mãi không sao làm được. Tối nay, gã đã thử rất nhiều lần, đều không thành công, chỉ còn cách sử dụng biện pháp này.
   Người phụ nữ đã bắt đầu tỉnh lại, đang kinh hoàng quan sát mọi thứ xung quanh mình, đồng thời ra sức giãy đạp, thử đứng dậy. Nhưng đành bất lực vì chân đã bị trói, lấy hết sức lực cũng chỉ có thể thu mình bào một góc trong bồn tắm.
   Nhất là khi thấy gã cầm cái thụt bồn cầu đưa về phía mình, cô ta vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc, ra sức lắc đầu, nước mắt đã dâng đầy đôi mắt, từ cái mồm bị dán chặt băng dính phát ra những âm thanh "ư ử" không rõ.
   Gã cầm cái thụt bồn cầu, quỳ trước người cô ta, tay chân bỗng lúng túng không biết phải làm gì, điều nghĩ đến đầu tiên trong lòng lại là an ủi người phụ nữ đã hoảng sợ đến tột độ này.
   "Xin lỗi..." Gã hơi cúi đầu xuống, như thể đang an ủi chính mình, "Sẽ không để cho cô quá khó chịu đâu..."
   Người phụ nữ đã hoàn toàn không thể hiểu được những lời này, ra sức trốn ra phía sau, những tiếng "ư ử" trong miệng đã biến thành những âm thanh la hét trầm đục gấp gáp, đồng thời lấy hết sức đá về phía trước, hòng ngăn không cho gã lại gần.
   Bàn chân của cô ta thon dài, trắng muốt, có thể thấy được tĩnh mạch màu xanh nhạt trên mu bàn chân, móng chân được sơn màu tím.
   Gã nhắm mắt lại, cố gắng để nhịp tim đang đập thình thịch bình tĩnh trở lại, nhưng huyệt thái dương bỗng dưng giật mạnh, như thể có gì đó ở bên trong sắp đâm thủng da đầu bật ra.
   Vô số những hình ảnh đan xen lẫn nhau, các loại mùi khiến người ta run rẩy và nghẹt thở. Đầu gã như thế một chiếc máy vi tính đang chạy quá tải, cuối cùng chỉ phát ra một mệnh lệnh đối với gã.
   Xin lỗi.
   Gã mở mắt ra, đưa tay nắm lấy đầu gối người phụ nữ, banh mạnh ra.
   Xin lỗi.
   Đêm khuya, nhiệt độ giảm sâu.
   Ở cái thành phố phương bắc này, cuối thu có nghĩa là lá khô rơi rụng đầy đường, không khí se lạnh, lẫn mùi phân hủy và mùi thơm thoang thoảng của thức ăn trữ trong mùa đông, đồng thời cũng có nghĩa là trên đường vắng tanh, nhất là khoảng thời gian này.
   Gã ngồi trên ghế lái, toàn thân cứng đờ, mắt nhìn thẳng về phía trước, những đốt ngón tay cầm vô lăng hiện ra rõ nét. Chiếc đài trên ô tô đang phát chương trình Ca khúc vàng mỗi ngày. Bài hát "Lại cứ thích em" của Trần Bách Cường.
   Gã cần cái không gian chật chội của buồng lái xe này được lấp đầy bởi những tiếng nhạc, gì cũng được, chỉ cần tạm thời có thể làm đầy hai tai gã, nếu không sẽ nghe thấy âm thanh phát ra từ những chiếc túi ni lông màu đen trong thùng sau xe.
   Những âm thanh xé da xé thịt. Những âm thanh bật ra trào máu tươi. Những âm thanh nghiến gãy xương...
   Và tiếng rên rỉ không dứt cuối cùng phát ra từ cổ họng người phụ nữ.

    Đám cỏ gần công viên Thành Kiến. Con kênh đào Nam Vận. Hồ nhân tạo ở công viên Bắc Hồ. Khu vực cây xanh ở trung tâm phố Đông Giang. Thùng rác ở giao giữa thành phố Nam Kinh Bắc và cầu Tứ Thông.
   Xử lý xong toàn bộ những chiếc túi nilon màu đen đó, đã là 4 sáng. Nhiệt độ giảm thấp hơn. Thành phố này không hề có một chút dấu hiệu nào của sự thức tỉnh.
   Gã dừng xe ở một nơi tối tăm vắng vẻ, cầm chiếc đèn pin lên kiểm tra thùng sau xe một lần nữa. Rất tốt, không có bất cứ dấu tích nào kiểu như vết máu bị lưu lại, xem ra việc gói chặt những chiếc túi nilon màu đen đó vẫn có tác dụng. Nhưng cái mùi đó vẫn không sao hết được, cho dù đang là ở nhiệt độ âm vẫn rõ mồn một. Gã thò đầu vào trong thùng sau xe, ngửi thật kĩ. Bỗng nhiên, gã nôn khan mấy tiếng, rồi bịt miệng, lảo đảo chạy ra vệ đường, bám vào cột điện nôn thốc nôn tháo.
   Gã nhả chân ga, chiếc xe gần như chầm chậm trượt qua cửa đồn công an
   Người cảnh sát trực ban ở đồn công an Hoài Hà đang trực điện thoại, bò ra bàn ngủ gật. Anh ta không biết, sáng sớm ngày mai sẽ phát hiện ra một vụ án mạng kinh động toàn thành phố. Anh ta càng không biết, lúc này đang có một chiếc xe ô tô màu đen đi ngang qua cửa, người lái xe đang lặng lẽ chăm chú nhìn dáng anh ta, miệng nói không thành tiếng: Hãy bắt tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro