Phần II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

<Tâm nguyện đẹp nhất> (P2/4)
----
Tác giả: 刀弥
Edit và beta: blog của quả quýt và hạt đậu
----

7.

Mèo nhỏ rất phấn khích, ôm lấy chiếc điện thoại vui vẻ lăn lộn.

Tôi tắt đèn đi chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ không nhịn được mà cảm thán:

"Chắc em là bé mèo con đầu tiên trên thế giới có thể gọi điện thoại đấy."

Bé mèo đang lăn tới lăn lui bỗng dừng lại, sau đó càng vui vẻ hơn tiếp tục lăn tròn, ngữ khí vô cùng phấn khích:

"Mèo thật là lợi hại!"

Một đêm yên tĩnh, thi thoảng xen lẫn vài tiếng ngáy khò khè của mèo nhỏ.

Ngày hôm sau khi tôi đi làm, mèo đứng ở cửa nhà đưa mắt tiễn tôi đi làm, tôi làm dấu tay gọi điện thoại, mèo gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Tôi ra khỏi nhà đi được chưa đầy 200 mét mèo đã gọi điện thoại đến.

"Mèo muốn ăn."

"Em cứ ăn đi. Cơm chị để đó, em cứ ăn đi, không cần hỏi ý kiến ​​của chị đâu."

Mèo không tiếp lời, cúp điện thoại, tôi không khỏi dở khóc dở cười.

Tôi vội vàng chen lên xe buýt, đi đến công ty, việc đầu tiên tôi làm là chạy vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn.

Vừa ngồi vào toilet, mèo lại gọi điện thoại tới:

"Mèo có thể ăn thứ màu tím đó không?"

Tôi nỗ lực hồi tưởng lai, thứ màu tím, sau đó tôi giật mình nhận ra, đó là những quả nho tối qua tôi chưa ăn hết:

"Không được, đó là nho. Mèo không thể ăn, sẽ bị trúng độc!"

"Ồ. Được rồi." Mèo lại cúp máy.

Tiếp đó, khi tôi đang báo cáo thì con mèo lại gọi điện hỏi:

"Nước trong toilet có uống được không?"

"......Không được."

Sau đó, khi tôi đang nghe báo cáo, con mèo gọi tôi:

"Mèo thực sự không thể ngủ trên giường sao?"

"......Không được!"

8.

Cô bé bàn bên cạnh là một thực tập sinh mới, tính cách vui vẻ hòa đồng, dù chỉ mới chuyển đến đây một tháng nhưng đã cực kỳ thân thiết với đồng nghiệp.

Tôi không có ý nghe lén nhưng tôi nghe thấy cô ấy trò chuyện với người khác về đề tài liên quan đến mèo.

"Bé nhà tôi được hai tháng rưỡi rồi, tối nay tôi định đưa em ấy đi tiêm phòng."

Tôi dừng việc đang làm lại và dựa lại gần hơn một chút hỏi:

"Mèo nhất định phải đi tiêm phòng sao?"

Bình thường tôi ít khi giao tiếp với cô ấy, cô ấy bị câu hỏi bất ngờ này của tôi làm cho giật mình nhưng không lâu sau sắc mặt lại nhẹ nhàng trở lại:

"Vẫn cần phải đưa đi tiêm phòng, nếu không sẽ dễ bị bệnh, hay cào thương người, sẽ không tốt cho sức khỏe của cả người khác nữa."

Tôi gật gật đầu:

"Ra là vậy, cảm ơn nhé."

Cô ấy hỏi tiếp:

"Chị định nuôi mèo à?"

Tôi lắc đầu.

Tôi không nói dối, tôi chỉ để mèo sống tạm thời sống ở nhà thôi, tôi không muốn nuôi lắm.

Trên đường về nhà, tôi gọi cho mèo nhưng mèo không trả lời.

Tôi nghĩ nghĩ, tôi mới chỉ dạy em ấy cách gọi điện thoại chứ chưa dạy cách trả lời điện thoại.

Vì vậy, tôi tăng tốc mau chóng đi về nhà.

Không giống như lần trước, lần này tôi khi mở cửa, mèo đã đứng sẵn ở cửa, mỉm cười vui vẻ đợi tôi.

"Chị đi săn về rồi ạ?"

Không hiểu sao tôi lại có chút chột dạ, nhưng vẫn gật đầu.

Nghĩ tới lời cô bé thực tập sinh nói lúc ban ngày, tôi bắt đầu lo lắng suy nghĩ về việc mang mèo đi tiêm vaccine.

"Em bây giờ được bao nhiêu tháng rồi?

"Bao nhiêu tháng?"

"Ừm, từ lúc em được sinh ra đến giờ ấy."

Mèo im lặng một lúc lâu, hình như đang cố gắng nghĩ lại. Sau khi nghĩ ngợi mất nửa ngày, mèo đáp:

"Không biết nữa, nhưng mà ngày mẹ sinh ra em là một ngày trời rất nóng."

"Ngày rất nóng?"

Hiện tại là tháng 12, lúc trời rất nóng có lẽ là khoảng tháng 7 hay tháng 8 gì đó, chắc hẳn là cũng được hơn ba tháng tuổi rồi.

Tôi tính toán:

"Chắc là em đã được tiêm vaccine rồi đúng không? Lúc nào chị đưa em đến bệnh viện nhé?"

Mèo run rẩy:

"Bệnh viện, mèo không muốn đi đâu."

"Mèo sợ bệnh viện lắm, mèo không muốn ra ngoài."

9.

"Sợ bệnh viện? Sao em lại sợ bệnh viện?" Tôi không hiểu.

Mèo rất hoảng loạn trốn vào một góc ghế sô pha, chỉ lộ ra một nửa con mắt nhìn tôi.

Tôi chậm rãi bước tới, ngồi xuống:

"Trước đây em từng đi viện rồi sao?"

Mèo gật đầu:

"Mẹ đưa em đi bệnh viện, những người ở đó dùng vật nhọn đâm vào người em, đau lắm."

"Vật nhọn ư?" Tôi suy nghĩ một chút, "Có lẽ đó là kim tiêm."

"Mèo không biết, mèo không đi đâu."

Giọng nói của mèo vô cùng kiên định, trốn ở trong góc sô pha, tôi đã hoàn toàn không thể nhìn thấy em ấy nữa.

"Được, được, được, em nói không đi thì không đi. Chị vừa tra rồi, hình như chỉ cần mèo không đi ra ngoài thì không cần phải tiêm phòng."

"Thật sao?"
Giọng nói của mèo rụt rè, nhưng cơ thể đã thò ra khỏi nơi sâu nhất của ghế sô pha.

Đôi khi tôi thực sự không biết là em ấy quá tin tưởng người hay là quá tin tưởng tôi nữa.

Mèo tiếp tục sống ở nhà tôi thêm một tuần nữa, có những lúc nửa đêm em ấy sẽ chạy lên trên đầu tôi nằm ngủ, sau đó lại bị thôi ném trở lại ổ.

Tôi mua một ít đồ ăn nhẹ cho mèo, là loại do cô bé thực tập sinh ở công ty giới thiệu, cô ấy nói rằng dải mèo cũng giống như que cay mà con người ăn, ăn thì rất ngon, nhưng không có dinh dưỡng gì cả.

Nhưng mèo chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì như vậy, mỗi lần tôi lấy dải mèo ra, hai mắt em ấy như phát sáng và vui vẻ lao về phía tôi.

Tôi coi đây như một phần thưởng cho việc em ấy sửa được những thói quen xấu.

Cuộc sống dường như sẽ mãi mãi yên bình trôi qua như vậy.

Cho đến một hôm khi về đến nhà, tôi nhìn thấy em ấy đang nằm bất động trên sàn nhà.

"Em nằm dạng tay dạng chân ra làm gì đấy?"

Tôi rất hiếm khi thấy em ấy như thế này, chỉ có một số lần vô cùng hiếm hoi khi em ấy cảm thấy cực kỳ thoải mái em ấy mới lộ bụng ra cho tôi thấy.

Nhưng mèo không trả lời tôi.

Tôi nhận ra sự tình có gì đó không ổn, khi tôi xông tới, tôi mới phát hiện cơ thể mèo đã hơi lạnh.

Đây là độ ấm rất quen thuộc, sẽ xuất hiện trên cơ thể của người đang cận kề cái c.hết. Tôi không nghĩ có một ngày tôi sẽ cảm nhận được nhiệt độ này trên cơ thể của mèo.

Tôi tưởng, cơ thể mèo sẽ mãi mãi ấm áp...

10.

Tôi vô cùng lo lắng đưa mèo đến bệnh viện, giây phút này, tôi đã không còn quan tâm đến việc mèo có thích hay không nữa.

Bác sĩ mặc áo khoác trắng thực hiện rất nhiều kiểm tra cho mèo, sau đó tiến hành hồi sức tim phổi.

Sau một thời gian hồi sức, nhịp tim của mèo đã bắt đầu đập trở lại.

"Bé con nhà bạn bị bệnh tim bẩm sinh, trước đây bé đã được đưa đến bệnh viện kiểm tra bao giờ chưa?"

"Ah?"

Bệnh tim bẩm sinh, tôi cứ tưởng, chỉ có con người mới mắc phải căn bệnh này.

Bác sĩ ngồi trước máy tính, gõ gõ lên bàn phím rồi hỏi tôi:

"Tên của mèo con là gì?"

"Tên?"

Tôi biết phản ứng của tôi lúc này đã trở nên có chút chậm chạp, nhưng lượng thông tin khổng lồ khiến tôi phản ứng không kịp.

Mèo mắc bệnh tim bẩm sinh, mèo không có tên.

Trước nay tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc đặt tên cho mèo, bởi vì tôi biết rồi có một ngày em ấy sẽ rời đi, và dường như tôi cũng không có quyền đặt tên cho em ấy.

Trong giây lát, thời gian như ngừng lại, cuối cùng tôi vẫn nói ra tên của mèo:

"Tên em ấy là Nini, bên trái là chữ nữ".

*Tên em mèo là 妮妮, bên trái hai chữ này có bộ 女 là bộ nữ. Nữ chính nói như vậy để bác sĩ có thể nhập chính xác tên của bé mèo.

Bác sĩ kê rất nhiều thuốc, nói rằng phải để bé mèo nhập viện theo dõi vài ngày cho đến khi tình trạng thuyên giảm thì mới có thể xuất viện.

Mèo nằm trong lồng, chân nhỏ đang phải truyền nước thuốc, mèo khẽ mở mắt, nhìn tôi, rồi lại tiếp tục ngủ.

Lầm mày là một giấc ngủ yên bình, chiếc bụng nhỏ nhè nhẹ phập phông lên xuống.

Trong khoa nội trú của bệnh viện có rất nhiều các bé chó mèo, có bé la hét ầm ý, cũng có bé ốm yếu chỉ yên lặng nằm.

Tôi đứng trước chuồng nhìn em mèo, nghĩ đến lời bác sĩ nói:

"Có lẽ người chủ trước đã bỏ rơi nó sau khi biết nó mắc bệnh tim".

11.

Sau khi ngủ một giấc, tinh thần của mèo đã tốt hơn rất nhiều, em ấy lắc lư cái chuồng, hỏi tôi:

"Lúc nào chúng ta mới có thể về nhà?"

Tôi nhìn bác sĩ thú y ngoài cửa, ra hiệu cho mèo im lặng:

"Không phải em đã hứa với chị là sẽ không nói chuyện trước mặt người khác rồi sao? Nếu như bị người khác phát hiện ra em biết nói chuyện, em sẽ bị bắt đi nghiên cứu đấy."

Mèo gật gật đầu:

"Em biết rồi."

Nằm ở bệnh viện gần một tuần, sức khỏe của mèo mới hồi phục được gần như lúc ban đầu nhưng vẫn phải đeo chiếc vòng cổ chống liếm, trông vô cùng đáng thương.

Cách một tuần mèo còn phải quay lại làm kiểm tra phục hồi, sau khi hết bệnh còn phải đi tiêm phòng.

Tôi đưa mèo về nhà, trên đường mèo nhỏ giọng hỏi tôi:

"Nini là ai?"

Tôi sững người, im lặng một lúc lâu mới trả lời em ấy:

"Nini là tên chị đặt cho em, em có thích không?"

"Thích!" Hình như mèo vô cùng vui vẻ, "Nini là tên của em!"

Tôi gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Mèo lại nói:

"Thế còn họ của em thì sao?"

Tôi bị câu hỏi làm cho có chút bối rồi:

"Mèo cũng cần có họ ư?"

"Có chứ! Loài mèo chúng ta đều biết, nếu như được chủ nhân đặt cho một cái tên với họ, kiếp sau sẽ có thể không còn phải làm mèo nữa."

Về việc này, hình như tôi cũng mơ hồ nhớ rằng bản thân từng nghe qua, tôi khẽ lẩm bẩm một mình:

"Hóa ra đoạn video mình lướt thấy đó thật sự là có thật..."

Mèo lại hỏi tiếp không ngừng:

"Vậy em có họ không?"

"Kiếp sau em có muốn lại tiếp tục làm mèo không?"

Mèo nghe vậy, do dự một chút:

"Em vừa muốn, lại vừa không muốn. Hừm... vậy chị trước tiên đừng đặt họ, mèo muốn suy nghĩ thật kỹ."

"Được, vậy em nghĩ kỹ đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro