chương 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Niệm cảm giác thân thể lay động cùng xóc nảy, bên dưới lưng là cái gì đó cứng ngắc khiến lưng đau ê ẩm, cảm giác như đang được di chuyển đi đâu đó, mắt không thể mở ra được, thân thể cũng không cử động được, chuyện gì đang xảy ra ? Không phải nàng đã chết rồi sao ? Đây là được cứu ?

Đi được một lúc lâu, nằm ở trên xe Giang Niệm có cảm giác thân thể lắc lư, xóc nảy hồi lâu đã dừng lại, xung quanh có tiếng nói, khá nhiều người, cả nam lẫn nữ, cái gì mà " cung hỷ" , cái gì mà " tân hôn vui sướng" , ầm ĩ hết cả lên. Sau đó nàng cảm giác có ai đó đến bế nàng lên, bước đi trầm ổn vững vàng, đầu nàng kề tại ngực người đó, có thể nghe được rung động của tiếng cười phát ra, sau đó nàng nghe được người đó nói " đại ca " rồi cơ thể được nâng lên, lọt vào một vòng ôm khác, cũng rất kiên định, cơ thể có mùi thơm ngát mà lại nhẹ nhàng, nhưng nàng không biết diễn tả như thế nào.

Lại được bế đi, xung quanh càng ồn ào, vang lên thanh chúc mừng liên tục, sau đó nàng nghe thấy thanh âm của một ông lão vang lên.

" nhất bái thiên địa ." Cơ thể nàng bị hạ xuống, lại nâng lên.

" nhị bái cao đường ." Lại bị hạ xuống rồi nâng lên. Đây là.......?

" phu thê đối bái ." Lại xuống rồi lên, nàng trong lòng kinh hoảng, thành thân ? Ai đó bế nàng thành thân ? Nàng phải gả ai? Sao nàng chưa từng biết ? Minh hôn?

" kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng ." Sau đó nàng được bế đi, thanh âm nhỏ dần, rồi được đặt lên một chỗ nào đó, vừa mềm vừa cứng, nằm không hề thoải mái, nhưng có mùi rất dễ chịu, như mùi ánh nắng.

Có ai đó sờ mặt nàng, rất nhẹ, nhưng bàn tay có nhiều vết chai sạn, mà lại rất ấm, mùi hương thật dễ chịu. Trên môi có gì đó mềm mại chạm vào, hơi thở nóng hổi phả vào mặt, trong sự dịu dàng đó nàng ngủ mê đi qua.

Trong cơn mê nàng dường như mơ, giấc mơ về trước kia, khi nàng còn nhỏ, cha mẹ yêu thương, anh trai cưng chiều, rồi tai nạn xảy ra, chỉ có hai anh em còn sống, mở ra không gian từ ngọc bội nhuốm máu của mình, anh trai một mình chống đỡ tập đoàn, cứu tập đoàn khỏi cơn khủng hoảng, mọi thứ ngày càng tốt đẹp lên. Anh trai cưới nữ thư kí xinh đẹp địu dàng của mình, chị dâu rất thương yêu và cưng chiều cô. Rồi hai bé trai xinh đôi xuất thế ,cả nhà vui vẻ bên nhau được mấy năm thì mạt thế đến.

Những giấc mơ, liên tục liên tục, xuất hiện khi cô ngủ, khiến cô phải đi bệnh viện cả tháng trời, như không tìm được nguyên nhân, kể cả thôi miên vẫn không hiệu quả. Rồi chúng xảy ra, những dấu hiệu trong mơ đến, cả nhà quyết định chuẩn bị, dù có hay không là thật, cũng cần có cái đảm bảo , nếu không phải, tập đoàn dưới, hệ thống siêu thị đầy rẫy, coi như làm chuẩn bị.

Thức ăn, đồ dùng, quần áo, nhu yếu phẩm cần thiết,  hỏa dược, vũ khí lạnh, tất cả đều được chuẩn bị, gia cố biệt thự, bảo tiêu tăng lên, mọi thứ chuẩn bị đầy đủ thì mạt thế đến. Tang thi xuất hiện, cả nhà cô ở nhà chờ đợi rồi sốt cao rồi dị năng thức tỉnh, bảo tiêu chỉ còn lại 8 người, đều  có dị năng.

Đôi khi Giang Niệm nghĩ, có lẽ tổ tiên phù hộ, mới để cả nhà chống đỡ được mạt thế, mười năm, là cả một quá trình dài và gian khổ, khó khăn chồng chất. Nhưng nhờ có không gian, có vật tư, có nhân lực càng lúc càng nhiều, xây dựng nên Giang thị căn cứ.

Lần này đi tham gia hội nghị liên quân, dùng lương thực và rau xanh mà chỉ có Giang thị căn cứ mới trồng được, đổi được một đám lớn hỏa dược cùng vũ khí kiểu mới do căn cứ thủ đô vừa nghiên cứu ra, trên đường về bị tang thi vương tập kích, anh trai bảo vệ cô, đang đối phó với tang thi vương thì con thứ hai xuất hiện, muốn đánh lén phía sau, cô bảo vệ anh trai, bị móng vuốt sắc nhọn của nó đâm xuyên tim, dồn hết lực cuối cùng dùng không gian thuấn di đến cách đó khá xa, tự bạo.

Kí ức như đèn kéo quân chạy qua trong đầu, cả một đời sống dưới sự bảo về của anh trai, cuối cùng cũng một lần bảo vệ được anh trai, chỉ tiếc chị dâu và hai cháu nhỏ sẽ thương tâm. Sau đó bỗng nhiên có những hình ảnh xa lạ khác tràn vào đầu, khiến cô ngạc nhiên, tựa như một bộ phim với nhân vật chính cùng tên cùng họ, còn giống cô đến bảy phần.

Giang Niệm là con gái Giang tú tài, ngoại lai hộ sống tại Sơn Thủy thôn, mười bốn năm trước mới đến. Giang gia có bốn người, Giang mẫu sinh xong Giang Niệm thì đổ bệnh, đến Sơn Thủy thôn đã ngày ngày uống thuốc, cho nên Giang Niệm sanh ra đã vì không có sữa, lại sanh non, mà còi cọc, nhỏ yếu.

Giang Cẩm là tú tài, sau này dạy học tại trấn trên, trong nhà mua hai mươi mẫu ruộng nước tốt nhất, nhà cũng xây gạch xanh, tốt nhất trong thôn. Nhưng rồi thiên tai xảy ra, phía bắc nạn châu chấu, hạn hán, phía nam hồng thủy xảy ra, chết đói vô số người. Cũng năm đó Giang mẫu vì không có thuốc mà mất, Giang cha không còn dạy học, nhà càng ngày càng cùng.

Anh trai kết hôn, chị dâu là con gái tú tài bạn của cha, nhà cũng nghèo, nhưng rất chăm chỉ, tháo vát, và yêu thương người trong nhà, cưới được một năm thì sanh hai nhóc sanh đôi. Giang gia vẫn nghèo, nhưng trong nhà  yên ấm vui vẻ. Nhưng rồi Giang cha ưu tư thành bệnh, tiền thuốc rất tốn kém, mấy năm mất mùa, đói kém, thuốc đắt, đất không có giá, kèm theo ngoại quốc muốn xâm lăng, bị bắt binh dịch, Giang gia ngoài căn nhà, còn mắc nợ mười lượng bạc, nhà còn năm mẫu ruộng để cả nhà có cơm ăn.

Lúc này Trần gia, chính là từ bảy tuổi năm ấy, Giang Niên cứu Trần gia thứ hai con trai ngã vào trong sông, rồi định ra hôn ước với Giang Niệm, coi như báo đáp ân cứu mạng, đến trong nhà nói rằng, chỉ cần của hồi môn là năm mẫu ruộng , sẽ cưới nàng vào cửa, anh trai cùng cha đồng ý,  nàng không chịu, liều tìm cái chết, cuối cùng hôn ước bị hủy, trong thôn rơi đầy nàng lời đồn đãi, đầy tiếng xấu, Giang phụ tức giận, ngày càng u uất, cuối cùng đi.

Giang Niệm giữ đạo hiếu ba năm, năm nay đã 18, nhưng không ai giám cưới , ngày ngày đối mặt với lời chỉ chỏ bàn tán, buồn bực trong lòng. Tháng trước, trong lúc đi giặt đồ, bị trượt chân rơi vào trong sông, Tô gia lão nhị cứu đưa về nhà, vẫn hôn mê không tỉnh, cuối cùng có lão hòa thượng đi ngang qua, nhìn nàng trên giường trầm ngâm một hồi mới nói : " nàng vốn mệnh trung phú quý không thể tả, nhưng mệnh cách phu thê lại có ba vị phu quân, chỉ cần các ngươi chấp nhận gả đến đó, nàng sẽ tỉnh, cuộc đời sau này khó mà nói hết được. "

Lời này không biết ai truyền ra, truyền khắp thôn trong thôn ngoài, lại càng không ai giám cưới về, sợ đội nói xanh lúc nào không biết. Cuối cùng Tô gia ba người con trai cùng đưa bà mối đến xin cưới nàng, trong thôn coi như trò cười để nói  chuyện hằng ngày.

Chương 2

Tô gia lão tam đẩy cửa, muốn mang nước vào phụ giúp nương tử rửa mặt, lại thấy nằm ngay ngắn trên giường lớn đang ngủ người kia, bỗng nhiên mặt đỏ lên, lại nghĩ đến chính mình nay cũng là có nương tử người, về sau ai còn giám chê cười hắn cùng hai huynh trưởng, gặp đến ai liền đánh ai.

Để thau nước cạnh bàn nhỏ gần đầu giường, đi qua giúp  nương tử tháo tóc, tháo bớt y phục, chỉ để lại một kiện áo ngủ ngắn cùng quần, liền vắt khăn ấm nhẹ nhàng lau mặt cho người đang ngủ. Nương tử đi giặt đồ ngoài bờ sông, không may trượt chân rơi vào trong sông, sau lại hôn hôn trầm trầm không tỉnh, có cái hòa thượng nói, nhanh chóng gả chồng, liền quyết định nhận lời gả cho ba anh em Tô gia.

Nương tử rất xinh đẹp, phía trước bị từ quá hôn, hắn thầm nghĩ kẻ nào không có mắt, ba anh em hắn mơ ước nàng đã thật lâu. Sau lại vì nhà nàng có nam đinh, phải ra chiến trường nên đành mượn bạc gán binh dịch, nhà nợ thêm 10 lạng bạc, chưa được nửa năm nàng bị người ta từ hôn, ít lâu sau thì cha vợ bệnh căng không được mà qua đời. Người trong thôn nói nàng số ngạnh, khắc cha mẹ, sợ cưới về nhà mang điềm xui theo nên  đến nay đã 18, mới gả cho ba huynh đệ nhà họ Tô nghèo nhất thôn làm cộng thê, ai cũng lấy hai nhà Tô , Giang làm chuyện cười.

Người khác không biết, nhưng Tô gia tam huynh đệ đều hiểu rõ, Giang gia với Tô gia có ân, vốn dĩ Tô gia cũng là hộ từ bên ngoài tới, vào tám năm trước, phía nam nạn hồng thủy, Tô gia không còn nhà, lưu dạt tới Thanh Sơn trấn nương tựa họ hàng, nhưng nạn hạn hán, mất mùa kéo dài, cả nhà họ hàng  cũng đã chạy nạn, không biết đi đâu, lúc này Tô mẫu đã bệnh nặng, cho nên Tô gia quyết định định cư lại đây, Tô phụ biết chút võ công, có thể lên núi săn thú.

Tô gia là được Giang tú tài mang về nhà cho ở nhờ, Giang phụ lên trấn mua thuốc cho Giang mẫu, nhưng không có, đánh xe bò về nhà thì thấy Tô cha cõng Tô mẹ, lôi kéo ba người con trai gầy còm lê bước đi, hắn hỏi họ đi đâu cho đi nhờ một chút, lúc lên xe bò nghe Tô phụ kể, chưa biết đi đâu nên bèn đưa về nhà , cho ở nhờ một đoạn thời gian, qua năm mới , Tô mẹ cùng Giang mẹ là cùng nhau qua đời vào  cùng một ngày, sau được chôn ở gần nhau. Sau tang lễ, Tô gia chuyển vào sau núi ở, Giang gia bán cho ba mẫu ruộng để họ cũng có thể trồng lương thực ăn.

Cả ba anh em Tô gia là cùng một tuổi, sanh ba, năm ấy mười hai tuổi, khi được Giang cha đưa đến trong nhà, từ trên xe bò xuống, một cô bé mười tuổi, môi hồng răng trắng, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu từ trong bếp ló đầu ra, tươi cười rạng rỡ, làm  cả ba  ngơ ngẩn đứng nhìn. Vì tiết kiệm lương thực, ba anh em Tô gia ăn rất ít rồi để lại cho cha mẹ được ăn no, sau này vì đói bụng, trộm uống nhiều nước giếng bị nàng nghe được, vì thế hay giấu bánh bao cho bọn họ, từ chối nhiều lần bị nàng đe dọa mách người lớn, vì sợ ăn đòn nên phải ăn bánh, cũng vì thế mà đỡ đói.

Nàng có hôn ước, chờ đến tuổi thì kết hôn , cả ba người chỉ biết trộm xem nàng rồi trộm để trong lòng, không giám để cha mẹ biết, sẽ bị mắng. Nhưng ông trời mở mắt, Trần gia lại tham lam, muốn chiếm ruộng đất nhà nàng, bị nàng mạnh mẽ từ chối, thế là nàng bị từ hôn. Rồi Giang cha mất, nàng giữ đạo hiếu, ba anh em Tô gia không giám cầu hôn, vì nhà quá nghèo sợ Giang gia không đồng ý, sợ nàng từ chối không vui, lại đang giữ đạo hiếu, nên định sau khi hết kì hiếu đạo sẽ lựa ra một người đi cầu hôn.

Ai ngờ đến có người nghe được nhà sư nói chuyện với Giang gia, lai một lần nữa muốn đẩy nàng vào chỗ chết bởi điều tiếng, ba anh em Tô gia quỳ xuống cầu xin Tô cha cho họ cùng cưới một vợ, cho dù sau này chuyện gì xảy ra đều không oán trách. Tô cha không lay chuyển được ba người, cuối cùng đồng ý, dù sao ông cũng bệnh nặng chẳng cầm cự được bao lâu nữa, sợ mùa đông này sẽ qua không được, tiền thuốc thang tốn kém, trong nhà đã không có tiền cưới vợ cho con, sợ ông mất đi không thấy được các con lập gia đình, không ai chịu lấy.

Đám cưới này đến Tô gia người không nhiều, chỉ có vài hộ gia đình quan hệ tốt một chút, tiệc xong cũng sớm,  mới qua buổi trưa không lâu, đã dọn dẹp xong và tan hết, ai về nhà nấy, ba anh em Tô gia cũng không uống nhiều rượu lắm nên ai nấy chỉ đỏ mặt mà không có say. Lão tam mang nước vào giúp cô vợ nhỏ làm sạch thân thể, nàng nằm trên xe bò, quần áo nhiều, trời lại nắng, ra một thân mồ hôi,  cần thay đồ và làm sạch son phấn trên mặt.

Nàng rất trắng , bởi vì đang bệnh nên càng có vẻ trắng bệch, nhưng tay rất ấm và rất mềm, vì chỉ để lại một cái ao mỏng mặc để ngủ, và quần dài mỏng mặc bên trong, nên thân hình xinh đẹp của nàng cũng hiện ra, tuy là rất gầy, nhưng vẫn có thể thấy được thân hình xinh đẹp hiện ra bên dưới lớp quần áo, Tô Cẩn nhịn không được đỏ mặt, khi lau đến cổ cho nàng, tay vô tình chạm vào đồi núi đang nhô lên cao, khuôn mặt càng đỏ.

Nàng rất thơm, không phải mùi thơm son phấn mà như mùi cỏ xanh thêm chút mùi thuốc uống, khuôn mặt nhỏ, cằm hơi nhọn, môi trái tim không dày không mỏng, trán cao bị tóc mái che khuất, lông mày mảnh dài, lông mi dày, dài, cong vút , mũi cao, thằng, nhỏ xinh,  tổng thể hợp lên một khuôn mặt xinh đẹp như hoa, khiến ai nhìn cũng phải trầm trồ.

Đưa tay vuốt ve cánh môi, nhịn không được dụ hoặc mà cúi xuống nếm một ngụm, mềm mại , lại còn ngọt. Vừa lúc cánh cửa phòng mở ra, bước vào hai người thân hình cao lớn, vừa mới tắm xong, tóc dai thả sau đầu, bước dần tới bên giường lớn. Tô lão tam đỏ mặt nhường chỗ, bê chậu gỗ bước ra ngoài, chính mình cũng chạy nhanh đi tắm một chút.

Tô lão đại Tô Chính, cùng Tô lão nhị Tô Liêm, vừa đi đến bên giường, vừa lau khô tóc dài, từ trên cao nhìn xuống người con gái trên giường đang ngủ. Nàng cao khoảng một thước bảy, thân hình thon dài, mảnh khảnh, nơi nên có đều có, nơi không nên có cũng không thừa, nàng xinh đẹp nổi tiếng khắp các thôn, nhưng người ta không vui, luôn đồn tiếng xấu cho nàng khiến nàng không gả ra được, vừa hay tiện nghi ba anh em Tô gia bọn họ.

Tô lão đại cao khoảng gần một thước chín , là người rất lạnh lùng, một khuôn mặt than không hề có biểu cảm, chưa ai thấy hắn cười, trừ người trong nhà, một đôi mắt phượng lạnh lùng, và rất ít nói, gặp người quen cũng chỉ xa xa gật đầu rồi bước đi, khiến ai nhìn cũng e ngại.

Tô lão nhị cao lớn nhất nhà hơn một thước chín, mặt dù giống lão đại đến bảy phần , nhưng đôi mắt phượng lại luôn mang nụ cười, gặp người quen luôn thân thiện chào hỏi, ai hỏi cũng sẽ trả lời vài câu, nhưng lại sợ người khác phái, thấy phụ nữ luôn tránh rất xa, khiến mọi người thấy rất buồn cười vừa quái dị.

Tô lão tam là người tính cách hoạt bát và  nhanh nhẹn nhất, cùng là sinh ba nhưng không giống hai người anh, không giống cha mẹ, nghe nói giống cậu em trai của mẹ, cao ngang ngửa anh cả, nhưng tính tình không giống hai người anh, đã hai mươi tuổi mà còn như một đứa choai choai, ưa thích phá phách, nghịch ngợm.

Chương 3

" nàng thật đẹp, lại còn rất thơm ". ba người cùng ngồi trên đại giường lớn nhìn chằm chằm vào cô gái đang ngủ mê man trên giường.

" tiếp đến phải làm sao? Ta, ta thấy có chút hồi hộp " lão nhị bắt đầu xoa tay, hồi hộp đến nói lắp.

" quy củ cũ, ngươi là lão đại ngươi trước tới " lão tam vừa nói vừa cho tay xuống cổ cô gái, đỡ lấy bả vai nâng nàng ngồi tựa vào ngực mình, bắt đầu cởi áo, bàn tay run run giải khai dây buộc nói lên tâm trạng hắn đang rất khẩn trương.

Giải khai trói buộc trên người nàng, nhìn nàng  trống trơn không một vật trên thân mình, ba người cùng hít vào một ngụm khí, mặt bá một chút đỏ lên, dù sao cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con gái quang thân mình như vậy , lại còn là chính mình vợ.

Lão đại tới gần một chút , ghé sát thân mình vào cô gái, nếm một ngụm lên môi đỏ, sau đó bắt đầu trúc trắc hôn, tay phải chống lên giường, tay trái nhẹ nhàng đặt lên con thỏ nhỏ trên ngực nàng, bắt đầu vuốt ve. Lão nhị cũng không chịu yếu thế bắt bầu cúi người ngậm lên chiếc mũi đỏ hồng của con thỏ nhỏ còn dư lại trước ngực nàng, bắt đầu liếm mút nếm thử vị ngọt của cô dâu của chính mình, tay lại không quên vuốt ve giữa hai chân, sau đó du tẩu đến khu rừng rậm, leo lên ngọn đồi, đi tìm khe suối, trong tay thấy ẩm ướt bèn buông con thỏ, cang hôn càng đi xuống dưới. Lão tam thì vừa ôm nàng tựa vào người vừa ngậm lấy vành tai của nàng trêu đùa liếm mút.

Lão đại bắt đầu buông đôi môi ướt át, miệng dần dần du tẩu đi xuống cái cổ thon dài, xương quai xanh tinh tế, gặm một cái nhẹ nhàng, mút một cái, sau đó đi dần xuống con thỏ nhỏ, bắt đầu ăn lên, lão tam nhanh chóng thay thế lão đại, nghiêng đầu nàng qua, nhẹ nhàng trằn trọc hôn lên, lão nhị thì đang hiếu kì khu vườn, dòng suối nhỏ có nước tuôn ra, tươi sáng, óng ánh, khiến hắn vội vàng muốn ăn một ngụm , sau đó yêu thích không buông, đầu lưỡi vói vào trong , đòi lấy càng nhiều xuân thủy.

" uhm " trên giường cô gái nhẹ nhàng phát ra một tiếng kêu nhỏ, người bỗng nhiên cong nhẹ lên, giật giật, khuôn mặt nổi lên hồng hồng, nhưng lại không có tỉnh.

Giang Niệm  cảm thấy xung quanh hết thảy, nhưng cơ thể lại cứ đề không ra lực lượng, cảm giác trên người mình có ai đó chạm vào, còn không phải một người, cơ thể dần dần bị đốt, khô nóng khó nhịn, nhịn không được rên nhẹ một tiếng. Nàng bây giờ đã biết, thật ra nàng đã chết, chỉ là hồn của nàng không biết vì sai lại xuyên vào cô gái này, cùng tên cùng họ còn có một gia đình giống hiện tại của mình như đúc. Kí ức của nàng ấy, nàng cũng đã tiếp thu, chỉ bởi vì nàng ấy không muốn sống tiếp, muốn theo cha mẹ, mới nhờ nàng thay nàng ấy tiếp tục sống sót, hi vọng sẽ có cuộc đời tốt đẹp hơn, nếu được cũng tiện thể giúp một chút anh trai và chị dâu, bù đắp dùm nàng ấy.

Giang Niệm trong lòng thở dài, tự nói rằng : " ngươi yên tâm, ta đã đến, thì sẽ giúp ngươi sống tốt, yên tâm đi thôi, mong rằng ngươi sẽ có cuộc đời mới như ngươi mong ước " . Sau đó nhìn nàng biến mất ở trong đầu, như một làn khói mỏng manh nhẹ nhàng tan biến.

Một loại xé rách đau đớn, kích thích các giác quan của nàng bừng tỉnh, lúc này đây mắt đã mở được, hé đôi mắt sương mù mông lung, đập vào mắt là một khuôn mặt trẻ trung, anh tuấn, đôi mắt mở to, ngạc nhiên nhìn nàng, sau đó đôi mắt ấy chứa đầy ý cười kinh hỉ,

" nương tử, nàng, nàng tỉnh rồi?" Lão tam vội vã nâng mặt nàng reo lên.

" nương tử!" Lão nhị cũng nâng mặt từ đôi thỏ nhỏ, ngước lên vui vẻ nhìn nàng.

Lão đại bởi vì vừa mới tiến vào, lại bị nàng kẹp chặt, sảng khoái quá độ đang muốn cởi giáp đầu hàng, thấy hai người reo lên, ngạnh sinh sinh nghẹn trụ không giám động, đầu đầy mồ hôi nhìn nàng.

Giang Niệm vừa tỉnh lại, nhìn thấy mình đang tựa vào ngực một thanh niên, trước ngực một thanh niên khác đang nắm con thỏ nhỏ cũng kinh hỉ nhìn nàng cười, cuối cùng, nơi phát ra cơn đau tê tâm liệt phế đánh thức nàng, một thanh niên khách đang nắm nàng chân. Nhìn đến đây thì làm sao nàng không biết là chuyện gì đang xảy ra được nữa? Nàng đây là đang bị cưỡng bức ?

Không.. không... không đúng, mình đã xuyên không, xuyên vào một cô gái giống y hệt mình, có một gia đình với người thân giống y hệt hiện đại mình, chỉ khác mỗi cái ở đây cô ấy danh tiếng không tốt và gia đình này rất nghèo?  Vậy đây là..... nhớ mang máng có lúc ý thức thanh tỉnh trong chốc lát, nghe nói mình phải gả chồng?  Còn gả tam phu quân một nhà làm cộng thê? Vậy đây là đêm động phòng?

Thấy nương tử mở to một đôi mắt mê mang, triều ba người nhìn vọng qua, sau đó giống như nhận ra điều gì khiến nàng kinh ngạc, đôi mắt mở càng ngày càng to, xem đặt biệt đáng yêu, lão tam nhịn không được nhìn lão nhị, lạo đại đưa một cái ánh mắt " nàng đã tỉnh, mau làm" cấp hai người còn đang ngơ ngẩn, chính mình nghiêng lại nàng đầu bắt đầu hôn lên. Lão nhị cũng bắt đầu liếm mút vuốt ve, lạo đại bắt đầu hoạt động, từ nhẹ nhàng, chạm rãi, đến lúc thấy nàng ưỡn thẳng thân mình, miệng phát ra " ô ô ô" thở gấp, biết nàng tình triều đến, mới tăng nhanh tốc độ chạy nhanh vài chục bước mới không cầm giữ nổi mà bắn ra.

Giang Niệm tỉnh dậy lần nữa là lúc trời vừa hửng sáng, trong phòng còn tối mờ, nhưng xuyên qua khe hở cửa sổ thấy ánh sáng mờ mờ bên ngoài, trên giường không ai khác, quần áo cũng mặc đầy đủ, cảm giác thân mình đã được rửa qua, rất sạch sẽ. Xem ra họ còn có chút lương tâm, nhớ đến tối qua chính mình khóc lóc cầu xin buông tha lại vẫn mỗi người đến hai lần mới chịu bỏ qua, về sau mình mệt qua ngất đi không biết gì nữa. Nghĩ nghĩ, ngồi trên giường ôm lại khuôn mặt đỏ bừng, ảo não không thôi.

Ở hiện đại, nơi căn cứ do chính anh trai và mình cùng tạo nên,  bởi vì mạt thế đến, nữ giới yếu ớt, sinh tồn khó khăn, nên sau 10 năm mạt thế diễn ra, căn cứ ổn định, tỉ lệ nữ chỉ bằng một phần năm nam giới, khiến đa phu là điều diễn ra bình thường. Nàng tuy ở nơi đó đã ba mươi hai nhưng vẫn chưa có kết hôn đâu. Trong quá khứ cũng đã từng yêu, nhưng vì nàng quá vô vị tẻ nhạt mà chia tay vài mối tình, khiến trong lòng nàng có bóng ma, sau này mạt thế, ở vội vàng nhiều thứ, không tìm được cho mình người thích hợp, nên vẫn cứ độc thân một mình.

" anh trai, mong anh, chị và hai cháu nhỏ luôn bình an vui vẻ, em gái đã tiến vào dị thế, cũng sẽ cố gắng sống tốt qua ngày, anh chị cứ yên tâm!"  vừa lẩm bẩm vừa thở dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#np