Cộng tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Sách thích những nơi cao.

Từ thuở thơ ấu, hắn đã thích bò lên cao. Bò lên nóc nhà, leo lên ngọn cây, rồi lên đỉnh núi, bò đến khi bùn đất vấy đầy tay.

Lớn lên một chút, hắn đứng trên vách đá cheo leo, dưới chân là vực sâu vạn trượng.

Hắn muốn, chung quy sẽ có một ngày mình rơi từ điểm cao này xuống đất, tan xương nát thịt.

Hoàng Cái mang theo thi thể Lăng Tháo quay về.

Hắn quỳ gối trước quan tài, không buồn cũng không giận, bình tĩnh đến gần như là cay nghiệt, hồi lâu bỗng mở miệng: "Trong mấy năm đệ đến Thủy Kính phủ cầu học, gã là người đối xử với ta tốt nhất."

Chu Du đứng bên cạnh "ừ" một tiếng.

Hắn ngẩng đầu lên trịnh trọng nói: "Gã rất mạnh."

Chu Du gật đầu.

Hắn nhìn Chu Du, lại từ từ cúi xuống, ngón tay trượt dọc theo gò má Lăng Tháo, đầu ngón tay vuốt ve mũi tên đâm vào phía sau mang tai người chết.

"Lưu Biểu có hai tiễn thủ nổi danh, là Hoàng Trung và Cam Ninh." Hắn hỏi, "Đệ đoán xem là ai?"

"Cam Ninh." Chu Du bình tĩnh trả lời, "Hoàng Trung tuổi tác đã cao."

— Những chuyện như vượt sông phục kích, tráng niên là thích hợp nhất.

Hắn đưa mắt nhìn tay thị tòng trở về cùng Hoàng Cái đứng sang một bên, người này gật đầu, xác nhận suy đoán của Chu Du.

Khóe miệng vô thức giật liên hồi, hắn lẩm bẩm: "Chung quy sẽ có một ngày ta muốn thử giao thủ với hắn..." Lại đột ngột hỏi, "Còn gì nữa không?"

Tay thị tòng hiểu ý, nhanh chóng đáp lời: "Có người ra tay cứu viện thủ lĩnh tàn binh, nghe nói hắn đã trốn thoát. Nhưng người cứu hắn thì rơi xuống vách núi."

Tôn Sách mỉm cười: "Có tình có nghĩa." Hắn hơi nâng cằm, liếc xéo Chu Du, "Chính là Tư Mã gia mà đệ biết đấy sao?"

Chu Du nhíu mày, trước mắt hiện ra gương mặt có nét tương đồng với y.

Bên ngoài thành Trường An, thiếu niên cùng lão Thất cùng phá giải "Thành hạ nhất tụ".

Lại là một kẻ trọng tình trọng nghĩa, cứu thuộc hạ bằng mọi giá ư?

Cuối cùng, y chỉ nói với Tôn Sách một câu: "Ta xưa nay chưa từng tin thương nhân."

Tôn Sách cũng không tin.

Nhưng hắn thích thương nhân.

Thương nhân trọng lợi, phàm là những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, thì đều là vấn đề đơn giản.

Tôn Sách thích biến những chuyện phức tạp thành đơn giản.

Lúc này bộ hạ cũ của Tôn Kiên sẽ nhao nhao lên, hoặc lệ già lã chã hoặc nổi trận lôi đình, trăm miệng một lời khuyên hắn không nên mạo hiểm. Hắn liếc nhìn Chu Du, Chu Du chỉ cười cười, nói "Được"

Hắn muốn Hoản Thành, muốn Đông An, muốn Kính huyện, muốn Thái Sử Từ.

Dù hắn đưa ra những yêu cầu mạo hiểm khó khăn, kinh thế hãi tục đến đâu, Chu Du dường như vĩnh viễn chỉ có thể gật đầu với hắn, đáp "Được."

Ngày chiếm được Đông An, Tôn Sách rất cao hứng, sơ ý uống nhiều thêm mấy chén. Khi chường mặt ra trước Chu Du, đôi mắt hắn mịt mờ hơi nước: "Ầy, lão đệ à, chuyện gì đệ cũng nói "được", nếu đến một ngày ta nói với đệ ta muốn làm hoàng đế thì sao?"

Chu Du không hề tỏ ra kinh ngạc đối với câu đùa đại nghịch bất đạo này, y chỉ cười cười nói "Được", sau đó bồi thêm một câu, "Đến khi đó nhớ phong ta làm Đại tư mã."

Tôn Sách cười xiêu xiêu vẹo vẹo, cả người hắn nghiêng lên người y: "Ôi lão đệ." Hắn cười đến nghẹt thở, chợt đưa tay kéo một lọn tóc rối của Chu Du, nghiêm nghị nói: "Ta phong đệ làm hoàng hậu có được không?"

Chu Du khẽ mỉm cười.

Ánh nến lay động, Tôn Sách xác nhận thêm một lần nữa, rằng nghĩa đệ này của hắn thật sự rất ưa nhìn.

Bất tri bất giác, môi hai người đã chạm nhau.

Khi nụ hôn này hạ xuống, Tôn Sách nghĩ, có phần tiếc nuối: Tiểu tử Chu Du này, tổ sư y lại cao lên rồi!

Thật ra đối với Tôn Sách, những thứ như chiều cao xưa nay vốn không thành vấn đề, soái khí và điên cuồng mới là điều hắn truy đuổi. Vào khoảnh khắc chém kẻ địch ngã ngựa trước hai quân, hắn cảm thấy trên đời không còn chuyện gì kích thích hơn thế.

Trình Phổ tận tình khuyên nhủ hắn nên thận trọng, hắn ngồi trên lưng ngựa đón gió mà nghĩ: tại sao phải thận trọng?

Thế giới này khiến người ta điên cuồng, mà hắn, lại khiến thế giới này điên cuồng.

Lần ấy trên đỉnh Thần Đình, hắn đã quẩy một trận tưng bừng.

Thái Sử Từ là một đứa trẻ đơn thuần, vĩnh viễn không đoán ra hắn đang muốn gì, hắn sẽ muốn gì, nhưng Chu Du thì sao?

Công Cẩn, ngươi có ngờ được không?

Hắn nhìn đăm đăm vào cây kích sắt cắm thẳng tắp trên mộ Lăng Tháo, buột miệng cười.

Vậy Lăng Tháo, ngươi có ngờ được chăng? Ta sẽ đối xử với ngươi như thể! Ta mà lại đối xử như thế với ngươi ư?

Nếu ngờ được thì đã làm sao? Ngươi ngốc nghếch như thế, biết thừa là tử lộ còn bước lên, biết rõ là tử cục còn nhảy xuống, ngươi ngốc nghếch như thế...

Lăng Thống đùng đùng phẫn nộ mà đến, rồi lại ôm đau buồn mà đi. Hắn ngồi dưới gốc cây, dựa vào thân cây chắc nịch, dải tóc mai trên trán buông xuốn, che đi đôi mắt hắn.

Lần thứ hai hắn ngẩng đầu, Chu Du đứng xa xa dưới bóng cây.

Hắn mỉm cười có chút tự giễu: "Lão đệ, đệ giận rồi."

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Chu Du không nhận cũng không chối, chỉ đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn.

Tôn Sách liền ngả đầu dựa vào vai y, lẩm bẩm như tự nói cho mình nghe: "Năm ấy đệ đã gặp Lăng Tháo rồi, cao hơn đệ, thân thủ cũng tốt hơn đệ, có lẽ còn đẹp trai hơn đệ một chút. Trong lúc đệ đi học, trong lòng ta không vui, nên rất hay đánh nhau với gã.Ban đầu gã mạnh hơn ta, lúc nào cũng nhường ta, sau đó gã không nhường ta nữa, nhưng ta đã mạnh hơn gã. Tết Đoan ngọ năm ngoái đệ sai người mang sang gạo đen với đậu đỏ, ta đem gói mấy cái bánh ú, được hai cái là lười, số còn lại đều để cho gã gói. Sau đó chỗ vải gấm mà ta gửi cho đệ, cũng nhờ gã đi chọn cùng ta. Đệ thích cầm phổ đúng không, ta lục tung nhà Viên Thuật nửa ngày trời vẫn không tìm thấy, mà gã chẳng biết kiếm từ đâu ra hai cuốn..." Hắn đột ngột hỏi Chu Du, "Ta có lỗi với gã phải không?"

Hắn nói: "Nếu trời có đạo, thì một kẻ như ta, cớ sao còn chưa bị trời phạt?"

Chu Du cười khổ.

Y lặng thinh không nói, chỉ đưa tay sang siết chặt lấy tay hắn. Tôn Sách cảm thấy tay y lành lạnh, khe khẽ run rẩy.

Chu Du đang phát run.

Ngươi đang sợ hãi sao, Công Cẩn? Sợ ta, hay là sợ trời phạt?

Hắn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Chu Du, nhìn chằm chằm không chớp, rồi nói: "Nếu trời có đạo, ta xin thề, nếu thật sự có trời phạt, hãy phạt ta trăm ngày đau đớn, chết không yên ổn."

Chu Du nhìn lại hắn, chỉ nói: "Nếu thật sự có trời phạt, thì hãy cùng phạt ta trăm ngày đau đớn, chết không yên ổn."

Tôn Sách nghĩ, chung quy sẽ có một ngày hắn rơi xuống từ điểm cao kia, mà Chu Du, sẽ tan xương nát thịt cùng hắn.

*****

Tôn Sách dung mạo đẹp đẽ, tính hay cười, rộng rãi, biết nghe lời phải, giỏi dùng người. Kẻ sĩ gặp Tôn Sách, không ai không tận tâm, vui vẻ nhận lấy cái chết.

— "Tam quốc chí – Ngô thư quyển một"

Khi bát kỳ chia tay, chỉ có Bàng Thống đi cùng đường với y – tuyệt đối không phải vì quan hệ giữa hai người tốt hơn số còn lại.

Nhắc đến lại buồn cười, Chu Du luôn cho rằng mình không phải kẻ tính khí kém nhất trong bát kỳ, nhưng trong các huynh đệ y lại luôn là kẻ kém hòa đồng nhất, chưa bao giờ tham gia tụ họp, chỉ khi được thầy triệu đến y mới xuất hiện.

Chưa bao giờ đến muộn. Còn Quách Gia thì xưa nay vẫn luôn đến muộn.

"Cho nên ta vẫn cứ đinh ninh, với tác phong võ tướng chuẩn mực của huynh, ắt sẽ chọn một chủ nhân nắm giữ binh quyền." Bàng Thống chắp tay sau lưng, thong thả nói, "Thật không ngờ... Huynh lại là một kẻ trọng tình."

Chu Du liếc nhìn hắn: "Chủ nhân nắm giữ binh quyền? Là Tào Tháo ư?"

Bàng Thống "ây da'" một tiếng: "Thôi khỏi đi! Một đấu ba còn có tính khiêu chiến, chứ một đấu bốn thì ta thà về Tương Dương cày ruộng!"

Chu Du mỉm cười: "Sao đệ lại hận Tào Tháo đến vậy chứ."

Bàng Thống vặc lại: "Thế tại sao huynh lại yêu nghĩa huynh nhà mình đến vậy chứ?"

Chu Du cau mày, Bàng Thống liền nở một nụ cười lạnh: "Tâm tư của huynh có ai mà không thấy, vừa rồi sắc mặt của lão Thất còn "dễ nhìn" hơn ta!"

Chu Du nhàn nhạt nói: "Trong lòng hắn đã sớm có chốn nương nhờ, đệ hà tất phải quản." Ngừng lại giây lát, y lại nói, "Hay là đệ tâm khí cao vời, dẫu là ai đều không lọt mắt."

"Tâm khí cao vời?" Bàng Thống khịt mũi coi thường: "Lão Ngũ huynh nói ai thế! Lão Đại mới gọi là tâm khí cao vời, còn muốn tự lập môn hộ tranh bá thiên hạ. Lão Nhị lão Tam lão Tứ thì thực tế hơn, theo Tào Tháo kiếm lợi không lỗ. Lão Thất còn mọt sách cổ hủ hơn cả lão Nhị, cái tên Lưu Bị kia... haha, cái tên Lưu Bị kia..." Nói đến đây hắn nhíu mày lại, dường như mới nhớ ra chuyện gì không hay.

Lắc lắc đầu, Bàng Thống quay lại đề tài ban nãy: "Ta nói thật nhé, nghĩa huynh của huynh trông không giống chủ tốt, huynh..."

Chu Du mỉm cười ngắt lời hắn: "Sĩ Nguyên, ta gảy một khúc tiễn đưa đệ nhé."

Thái Sơn kia sừng sững, giang hà kia dạt dào.

Bàng Thống tri âm của y, nhưng không hiểu chuyện giữa y và Tôn Sách.

Tôn Sách từ nhỏ đã ưa cười, ưa quậy, ưa làm nũng, đôi khi sẽ điên cuồng.

Hắn đứng trên tường Thư Thành nói với y: "Này lão đệ, nhảy xuống cùng ta được chứ?" Thật ra Chu Du xưa nay rất sợ cao, nhưng đối phương là Tôn Sách, cho nên y gật đầu nói "Được".

Chu Du đã nghĩ không chỉ một lần, rằng có lẽ đến một ngày y sẽ rơi xuống cùng Tôn Sách, rơi đến tan xương nát thịt.

Khi kế hoạch của Sơn gia đưa đến tay y, Chu Du cảm thấy đầu ngón tay mình đang khẽ run.

Quá mạo hiểm. Y hít một hơi, trấn áp cơn run sợ lan tràn trong lồng ngực. Quá mạo hiểm.

Cũng quá thảm thiết.

Chu Du hầu như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Tôn Sách ở phương xa, gương mặt vui giận khôn lường kia, luôn khiến người ta đoán không ra suy nghĩ trong đầu hắn.

Người đồng ý chết thay cho Tôn Sách tên là Lăng Tháo.

Chu Du vẫn còn nhớ, đó là một nam tử vóc dáng cao cao gò má gầy gầy, có gương mặt sắc sảo và đôi mắt hễ cười lên lại toát ra vẻ dịu dàng. Tôn Sách thi thoảng sẽ viết thư cho y, trong thư thi thoảng sẽ nhắc tới Lăng Tháo. Ví dụ mấy câu kiểu như "Hôm qua ta đánh thắng Lăng Tháo, gãkhông nhường ta đâu", "Viên Thuật bị Lăng Tháo lừa, nghệt mặt ra như tên ngốc" xen lẫn trong những dòng thư đơn điệu của hắn, mang theo nét ngây thơ vẫn còn ở một thiếu niên.

Chu Du lấy từ trong rương ra một bao quần áo, mở ra, bên trong là một cuộn vải đỏ thẫm, đính kèm một quyển thư nhỏ xíu.

"Hôm kia Lăng Tháo đi chọn cùng ta đấy, thích không?"

Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vết mực hơi nhô lên trên thẻ tre, Chu Du thầm nghĩ trong lòng: Tôn Sách, sẽ khổ sở đến nhường nào đây?

Sau đó y gặp lại Tôn Sách, chẳng có thời gian mà khổ sở.

Đông An có trọng binh, với binh lực của Tôn Sách lúc bấy giờ căn bản không thể ứng phó. Biện pháp của Chu Du là sách lược duy nhất mà bọn họ có thể làm khi ấy, nhưng nguy hiểm quá lớn vẫn khiến một đám tướng lĩnh của Tôn gia đưa mắt nhìn nhau.

Cả cuộc đời Chu Du đã trải qua vô số chiến dịch lớn có nhỏ có, nhưng đây là lần duy nhất y đơn thương độc mã xâm nhập trận doanh địch. Khi nghe y đề nghị, Tôn Sách chẳng nói chẳng rằng, cuối cùng chỉ hỏi một câu: "Nếu đệ đi, thì mấy ngày là về?"

Y ngẫm nghĩ giây lát rồi bảo: "Sớm thì nửa tháng, mà muộn thì hơn một tháng."

Tôn Sách liền gật đầu.

Trước khi đi Tôn Sách giúp y thắt chặt dây áo choàng, nói: "Về sớm một chút."

Không phải bảo trọng cũng không phải cẩn thận, hắn chỉ bảo y về sớm một chút.

Chu Du hiểu ý hắn, mấy năm qua y đến chỗ Thủy Kính học tập, Tôn Sách năm nào cũng nhắn một câu y hệt, là "Về sớm một chút".

Tôn Sách chưa bao giờ lo y không trở về, nhưng vẫn muốn y về sớm.

Chu Du nhớ lại lời Bàng Thống nói, thầm nhủ trong lòng: ngươi làm sao hiểu nổi.

Lưu Động cũng không hiểu, cho nên cuối cùng y bị mưu hại đến thê thảm. Mà tên bạn xấu đẩy hắn vào cảnh khốn quẫn lại đang đứng trên thành Đông An, thảo luận vấn đề hài hòa nội bộ với người chủ Đông An mới được tấn phong.

"Thật ra người không thích đọc sách cũng có chỗ hay, đó là rất biết điều rất nghe lời, không bao giờ chọc giận ngươi, ngươi bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy, ngươi nhìn Lưu Động đi." Bảo hắn đi Tân Khẩu hắn liền đi Tân Khẩu, bảo hắn ở lại Tân Khẩu hắn liền ở lại Tân Khẩu.

"Nhưng hoàng thúc à, nghĩa đệ của ta tuy rất thích đọc sách, nhưng y vẫn rất biết điều rất nghe lời, ta muốn Đông An y bèn lấy Đông An cho ta, ta muốn Hoản Thành y liền đoạt Hoản Thành cho ta..."

Lưu Diệp nghiêm túc ngắt lời hắn: "Tôn Bá Phù, khoe khoang cũng phải có tự trọng!"

Thật ra Lưu Diệp nói oan cho Tôn Sách, Tôn Sách xưa nay không biết khoe khoang là gì. Hắn luôn luôn nói thẳng nói thật, ví như "Nhị đệ nhà ta tinh thông số học, sở trường là kiếm tiền", ví như "Lăng Tháo nhà ta vừa đẹp trai lại vừa giỏi đánh nhau", ví như "Lữ Bố là cái thá gì, Trường Giang sóng sau xô sóng trước!"

Cho nên khi sĩ tốt hộc tốc lao vào bẩm báo chúa công đơn thương độc mã bị vây trên đỉnh Thần Đình, phe địch điều động đại quân, Chu Du quả quyết đứng dậy hạ lệnh: "Xuất phát, theo ta đến đại trại của Lưu Dao!"

Trình Phổ gần như nhảy dựng lên: "Vậy còn ai đi cứu Bá Phù?"

Chu Du bảo hắn: "Hoàng công và mấy người nữa đã qua đó."

Trình Phổ cảm thấy không phải mình điên ắt là Chu Du điên: "Đại quân của Lưu Dao đánh về phía đỉnh Thần Đình, chỉ một tiểu đội của Hoàng Cái làm sao có thể chống đỡ!"

"Yên tâm đi, Trình công." Chu Du đáp hết sức trịnh trọng, "Nghĩa huynh lúc nào cũng được tung hô là mạnh hơn Lữ Bố vượt quá vạn nhân địch, vẻn vẹn mấy ngàn người, căn bản chỉ là chuyện vặt vãnh với huynh ấy thôi."

"... Ngươi nói nghiêm túc chứ?"

Chu Du cười cười, bước ra khỏi doanh trướng, nói mà chẳng hề ngoái lại: "Trình công anh minh."

Trình Phổ điên tiết đập nát một cái bàn.

Tôn Sách trở về, nghe người ta kể lại mà cười đến xiêu xiêu vẹo vẹo, cuối cùng ngả sang một bên, gối lên đùi Chu Du.

Hắn nhìn y từ đầu xuống chân, gương mặt thấp thoáng nụ cười như có như không.

"Ta thích Thái Sử Từ." Hắn nói.

Chu Du biết, hễ hắn nói thích có nghĩa là "ta muốn", suy rộng ra một chút chính là "ta muốn tranh giành", mà kết quả cuối cùng thì nhất định phải là "có được".

Nhưng lần này Chu Du không gật đầu ngay. Y trầm ngâm giây lát rồi nói: "Ta chỉ có thể cam đoan đưa hắn đến trước mặt huynh. Một người như Thái Sử Từ, huynh phải đích thân giành lấy."

Tôn Sách mỉm cười.

Hắn đưa mắt nhìn lên nền trời xanh vời vợi, sau cơn mưa bầu trời trở lại trong veo, hệt như dòng suối chảy bên cạnh.

"Có biết không lão đệ? Từ ngày Lăng Tháo ra đi, ta đã rất lâu không đánh một trận thống khoái như vậy..."

Sau đó hắn đào mộ Lăng Tháo.

"Nếu trời có đạo, ta xin thề, nếu thật sự có trời phạt, hãy phạt ta trăm ngày đau đớn, chết không yên ổn."

Y không khuyên hắn giữ miệng, chỉ nắm chặt tay hắn, nói: "Nếu thật sự có trời phạt, thì hãy cùng phạt ta trăm ngày đau đớn, chết không yên ổn."

Tôn Sách biết, trên đời này có vô số người nguyện chết vì hắn, cũng có không biết bao nhiêu người nguyện chết cùng hắn. Nhưng có thể khiến hắn cam tâm cùng nhau bước vào địa ngục, thì chỉ có Chu Du.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro